Trò Chơi Tử Vong Luân Hồi

Chương 357: Thoát khỏi ảo cảnh (2)

Hoàng Kim Hải Ngạn

24/02/2017

Nhưng mà hoa quái đằng sau, lại như tre già măng mọc, lập tức bổ sung vào chỗ trống.

Tô Bằng rơi xuống, chỉ thấy phía sau mình lại xông lên bốn năm người dây leo, đám quái vật này so với hoa quái mà nói có thể nói là da dày thịt béo, công kích bình thường căn bản không tạo ra được vết thương chí mạng nào cho chúng, nếu bọn chúng nhào lên, quấn chặt lấy Tô Bằng, e rằng mạng của Tô Bằng đành bỏ lại đây.

Trong nháy mắt, phản ứng bản năng của Tô Bằng, chính là dùng át chủ bài của mình, hắn chém ngang một nhát kiếm, kiếm ý giao động, muốn chém đứt ngang đám người dây leo này.

Chỉ là, sau khi chém ra một kiếm này, tâm lý Tô Bằng cũng không nắm chắc, bởi vì đám người dây leo này, Tô Bằng vẫn không xác định bọn chúng có phải có ý thức và tâm tình độc lập hay không, chiêu thức loại hình kiếm ý tấn công tinh thần như vậy, đối với bọn chúng có hiệu quả hay không?

Nhưng mà, chuyện khiến Tô Bằng thật không ngờ đã xảy ra.

Bốn năm người dây leo kia, sau khi bị kiếm ý giao động của Tô Bằng đánh trúng, đột nhiên thân thể thoáng dừng lại, bỗng chợt bất động.

Ngay sau đó, bốn năm người dây leo, thân thể vặn vẹo liên hồi, không ngờ sụp đổ, biến thành một đống dây leo bình thường.

Đám dây leo này cũng không mất đi sức sống, không ngừng vặn vẹo trên mặt đất, bò về phía sau, rốt cuộc cũng không cách nào biến thành người được.

“Kiếm ý hữu hiệu sao?”

Nhìn thấy kết quả này Tô Bằng lập tức tinh thần phấn chấn.

Hắn lập tức lần nữa thi triển kiếm ý, tấn công đám hoa quái trước mặt.

Quả nhiên, đám hoa quái này giống như có ý thức của mình, sau khi bị kiếm ý Tô Bằng tấn công, toàn bộ cả đám hoa quái, đồng loạt đứng sững lại.

Tô Bằng tiến lên, chỉ vài đường kiếm, đã chém chết mấy cái hoa quái.



Không biết thế nào, hoa quái xông tới thật sự là quá nhiều, kiếm ý Tô Bằng chỉ có thể ngăn cản nhất thời, cuối cùng, vẫn bị biển hoa quái bao vây.

Tô Bằng dốc hết toàn lực chém chết bốn mươi năm mươi hoa quái, cuối cùng không gian mình di chuyển thi triển kiếm pháp thân pháp cũng không có, vào giờ khắc này, Tô Bằng rốt cuộc cũng cảm giác được một tia hiểu ra, hắn thi triển công pháp tự nổ có được từ chỗ Thi Thanh.

Lập tức, chân khí trong cơ thể Tô Bằng trong nháy mắt ở trạng thái kích hoạt cực độ, cả người hắn giống như là một thùng thuốc súng, trong nháy mắt nổ mạnh, phạm vi năm thước chung quanh, đại khái ba bốn mươi hoa quái chen chúc với nhau, cùng lúc cùng với Tô Bằng bị nổ tan tành thành mảnh vụn.

Chỉ là, lại không có chút máu thịt, bắn ra ngoài không trung...

...

Tô Bằng toàn thân tuôn mồ hôi lạnh, thân thể giật mình một cái, từ trên giường bật dậy.

Mãi đến khi Tô Bằng rơi xuống đất, hắn mới kịp phản ứng, bản thân giống như có lẽ đã một lần nữa trở lại thế giới trò chơi Tử Vong Luân Hồi.

Hắn quay đầu nhìn trên gường, chỉ thấy, viên Huyễn Giới thạch tản ra ánh sáng ngũ sắc, đã rơi xuống chỗ kia, chỉ là ánh sáng trên bề mặt, dường như ảm đảm đi rất nhiều.

“Vừa rồi... ta quả thực có lẽ đã ở trong Huyễn Giới thạch?”

Trên mặt Tô Bằng còn mang theo hoảng loạn, dùng tay vuốt thân thể của mình, xác nhận bản thân chưa chết, vẫn đang ở trong trò chơi.

Có điều, hắn lập tức khôi phục tỉnh táo.

Thật ra, vào thời khắc cuối cùng, đã phát hiện mình có thể là quả thật ở trong Huyễn Giới thạch.

Nguyên nhân chính là, hắn phát hiện, bản thân thời khắc cuối cùng, bị hoa quái có răng cưa kia cắn trúng, nhưng trong thân thể, lại không hề chảy máu.

Gặp loại sát thương này, không thể không chảy máu được, nguyên nhân duy nhất không có chảy máu, chính là thân thể vốn dĩ ở trong rừng mưa kia, thực sự không phải là thực thể!”



Hiểu được điểm này, Tô Bằng mới sử dụng thuật tự nổ cuối cùng, bằng không hắn liều mạng vét sạch toàn bộ của cải của mình, cũng phải ở trong thế giới kia giãy dụa tìm một con đường sống cho mình.

“Thật là quá kỳ diệu... Thế giới kia, thật không ngờ chân thật đến thế, thậm chí ngay cả trang bị trên người ta, cũng có thể mang vào trong thế giới kia.”

Tô Bằng thầm nghĩ trong lòng, hắn từ trong túi Càn Khôn của mình lấy ra Vô Phong kiếm, chỉ thấy Vô Phong kiếm yên tĩnh nằm trong võ, rút ra xem xét, không hề có dấu vết vừa mới sử dụng.

“Xem ra, trong thế giới huyễn hoặc kia, rất có thể là hình chiếu đạo cụ trên người ta... Nói như vậy, ta ở thế giới kia, sử dụng đạo cụ trên người ta, có phải cũng xem như thật sự tiêu hao hay không?”

Tô Bằng suy nghĩ.

Có điều đây cũng không phải trọng điểm, Tô Bằng cầm Vô Phong kiếm trong tay, nhắm mắt lại, đứng lặng một hồi lâu, đột nhiên chém ra một kiếm.

Một kiếm này hết sức bình thường, giống như không hề có bất kỳ chiêu thức nào, nhưng chỉ có Tô Bằng biết, một kiếm này, là sử dụng kiếm ý.

“Là ảo giác hay là sự thật? Tại sao ta cảm thấy, lúc sử dụng kiếm ý, trở nên mượt mà hơn chút?”

Tô Bằng thầm nghĩ trong lòng, mà hắn đột nhiên nhớ tới một chuyện, mở ra thuộc tính của mình, điều tra tin tức nhắc nhở hệ thống vừa rồi.

Mở ra tin tức nhắc nhở, đồng tử Tô Bằng đột nhiên co rút lại một chút, bởi vì hắn phát hiện, trên hệ thống tin tức của hắn, không ngờ xuất hiện một dòng chữ màu vàng:

“Bạn đã giết kẻ địch, nhận được 17 điểm kinh nghiệm thực chiến.

Bạn đã giết kẻ địch, nhận được 15 điểm kinh nghiệm thực chiến.

Bạn đã giết kẻ địch, nhận được 19 điểm kinh nghiệm thực chiến.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Trò Chơi Tử Vong Luân Hồi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook