Trò Chơi Tử Vong Luân Hồi

Chương 597: Trong Lòng Rung Động

Hoàng Kim Hải Ngạn

30/04/2021

Vô Phong Kiếm của Tô Bằng tuy rằng cũng không quá sắc bén, nhưng sau khi trút nội lực vào, lực xuyên thấu vẫn được xem là mạnh nhất.

Nam tử thấp lùn này đã không còn năng lượng ác nghiệp hộ thân, tất nhiên không ngăn nổi một kiếm này, Vô Phong Kiếm của Tô Bằng xỏ xuyên qua đầu của hắn, người này chết đến không thể chết hơn được nữa.

Lập tức, ác nghiệp trên thân người này liền bắt đầu dời đến ác nghiệp của một tên lùn trong ngọn lửa khác.

Tô Bằng biết rõ đặc tính của ác nghiệp, nếu giết một người mang ác nghiệp, mà gần đó còn có một người mang ác nghiệp khác, ác nghiệp sẽ chuyển dời đến trên thân người kia.

Ác nghiệp của Tô Bằng, sớm đã bị Linh Mị Nhi hóa giải, người bình thường chắc là sẽ không nhiễm loại ác nghiệp này, mặt khác người nọ, cũng lại là tội ác chồng chất, ác nghiệp lập tức bay đến chỗ hắn.

Nếu những ác nghiệp này đều dời đến, có lẽ người nọ về mặt tu vi ác nghiệp có thể thăng tiến thêm một bước cũng nói không chừng.

Nhưng Tô Bằng sẽ cho đối phương có loại cơ hội này sao?

Đương nhiên là không có khả năng.

Tô Bằng xoay người, xoay tay lại một kiếm ý vô hình dao động, chém về phía một tên lùn mang theo ác nghiệp khác, tên lùn này tựa hồ bị ác nghiệp vừa rồi đột nhiên dời đến mình là bị làm cho mê say, trong lúc nhất thời không có đặc biệt chú ý đến Tô Bằng, bị kiếm ý dao động của Tô Bằng vừa vặn chém trúng.

Kiếm ý của Tô Bằng đã thăng cấp lên đến cảnh giới hư kiếm tiểu viên mãn, tên lùn kia sau khi bị chém trúng, lúc ác nghiệp di chuyển lên người tạm thời bị đánh tan, lộ ra bản thể.

Tô Bằng đã chuẩn bị tốt, trong nháy mắt lách mình vọt tới, một kiếm bêu đầu người này!

Trong giây lát đó, hai người của Chân Thần Giáo hư hư thực thực đã bị Tô Bằng đánh gục toàn bộ.

Nhìn hai cỗ thi thể trên mặt đất, Tô Bằng ở trên người bọn họ tìm tìm nhưng không phát hiện đồ vật nào hữu dụng cả.

“Hai người này, xem ra hẳn là người của Chân Thần Giáo... Chỉ là không biết biến cố trên núi Tử Hà, có phải là có liên quan đến bọn họ hay không."

Tô Bằng nhìn, trong lòng suy nghĩ.



Lúc này, Tô Bằng càng ngày càng muốn trở lại núi Tử Hà, lấy võ công của Đại sư huynh mình, nếu chỉ là yêu vật cùng với Chân thần giáo, chắc không bị thua đâu. Mình bây giờ đi tới, có lẽ có thể gặp được Đại Sư huynh, lúc này ngay cả một sư huynh đệ trong núi Tử Hà Tô Bằng cũng không có nhìn thấy, không biết bọn họ đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì, hay là đã rời khỏi nơi này.

Nghĩ đến đây, Tô Bằng tiếp tục đi tới.

Tô Bằng đi không bao lâu, chợt nghe phía trước có một chút thanh âm ồn ào, nghe có vẻ nhân số không ít. Trong mắt hắn tinh quang chợt lóe, lách mình đến một nơi trong rừng của con đường lên núi này, che dấu thân hình muốn nhìn một chút người tới là ai.

Đợi một hồi, Tô Bằng nhìn thấy có chừng ba bốn mươi người, từ một phương hướng đi tới.

Chỉ là những người này, khi Tô Bằng thấy phục sức của bọn họ lại thoáng chốc kinh ngạc.

Những người này, cũng không phải là người của Chân Thần Giáo hoặc là yêu vật gì... Nhìn trang phục ăn mặc của bọn họ, thế nhưng lại giống như là trang phục của danh môn đại phái trong giang hồ.

Chẳng qua là Tô Bằng đối với tin tức của đại môn phái giang hồ cũng chỉ ở trình độ hiểu biết bình thường. Chỉ là nhìn trang phục của bọn hắn giống như là người trong môn phái giang hồ, nhưng không phân được là đệ tử ở đâu của môn phái nào.

Ngoại trừ ba hòa thượng đầu trọc... Đầu trọc thật sự là sáng quá, rất dễ dàng nhận ra.

Từ trên trang phục của nhóm người này, Tô Bằng nhìn ra, ba bốn mươi người này ít nhất là đến từ tám chín môn phái khác nhau. Đại khái mỗi môn phái, cũng chỉ có ba bốn người mà thôi, mà còn tuổi tác của những người này cũng không nhỏ, ít nhất thoạt nhìn đều cũng hơn năm mươi tuổi, lớn tuổi nhất xem ra là đã vượt qua trăm tuổi, thoạt nhìn đều giống như cao thủ ẩn giấu trong môn phái.

Lúc này, nghe được một người trong đó nói:

“Chuyện này thật sự là kỳ quặc! Chúng ta tu luyện ở trong môn phái, có người đưa tin tức, nói là biết được sự tồn tại của một môn phái hết sức bí mật ẩn núp trong giang hồ, mời chúng ta họp mặt cùng nhau đi đến xem xét. Nhưng mà đến nơi, mới phát hiện người gửi tin là dùng diện mạo của nhân vật thành danh danh tiếng hàng đầu trong giang hồ, trên thực tế ai cũng không biết đâu mới là người chân chính gửi thư mời họp mặt. Mà còn lúc chúng ta đến, chướng ngại ở trên con đường này cũng đã bị người thanh trừ sạch sẽ, chỉ chờ chúng ta lên núi... Đến tột cùng là người nào mời chúng ta họp mặt?"

“Ngươi quan tâm là ai làm gì chứ."

Nghe thấy những lời này, một cao thủ của môn phái khác ở phía trước hắn cười lạnh một tiếng, nói:

“Cái môn phái lánh đời này, tuy rằng ở trên giang hồ không có thanh danh, nhưng chúng ta cũng đều biết được, bởi vì cách vài chục năm, đệ tử của môn phái này đều sẽ có người xuống núi hành tẩu, mỗi người đều có tài nghệ kinh người. Có lẽ người tới nơi này, đa số đều đã bị đệ tử của môn phái lánh đời kia đánh bại rồi cũng nên. Võ công của đệ tử bên trong môn phái kia quỷ thần khó lường, ta nghĩ tất cả mọi người đã thèm nhỏ dãi lâu rồi, lần này tìm được cơ hội cần gì phải để ý môn phái này đến tột cùng là bị ai công phá? Chúng ta chỉ cần tìm được truyền công các của môn phái này, tìm được những võ học sách quý kia, mọi người chia nhau là được rồi, còn muốn rõ ràng như vậy làm cái gì?"



“Ngươi nói có vẻ nhẹ nhàng nhỉ?"

Bên cạnh có một cao thủ râu dài của môn phái khác, nghe thấy những lời này cười lạnh một tiếng, nói:

“Chúng ta vừa rồi hơn mười người hợp lực, mới miễn cưỡng chế phục được mấy người đệ tử của môn phái này, các ngươi thi triển cực hình tra hỏi mới có thể tìm được một số tin tức. Những người đó căn bản còn không được coi là đệ tử chính thức của môn phái này, chỉ được gọi là ' Kiếm quỷ'... Kiếm quỷ đã như vậy, ở trong môn phái này không biết còn có bao nhiêu, mà còn đệ tử chính thức, võ công lại càng cao cường, chúng ta khó có thể mà ngăn cản. Hơn nữa kiếm quỷ cũng nói, bí điển võ học trong môn phái đều được giấu ở một nơi bí ẩn, chẳng những khó có thể tìm được, hơn nữa muốn mở mật địa bị giấu kín kia, phải là đệ tử chính thức trong môn phái, thi triển một loại công pháp đặc biệt của môn phái này, mới có thể mở ra được. Người bình thường cho dù tìm được, thì cũng không có cách nào mở ra, chúng ta lần này rất có thể là đi một chuyến vô ích."

"Hừ, lời này của ngươi, sợ thì đừng đến, ngươi cứ việc rời khỏi đi."

Người kia mới vừa rồi bị hắn trách móc, nghe xong những lời này của cao thủ râu dài, ngữ khí mang theo trào phúng giễu cợt nói:

“Nghe nói môn phái này đã từ từ tiền triều kéo dài đến nay, tích trữ không chỉ là bí tịch võ học, còn có vô số kỳ trân dị bảo cùng với tiền tài. Tìm được bảo tàng của môn phái này, gần như có thể làm cho một môn phái bình thường tăng lên một cấp bậc khác trên giang hồ, chẳng lẽ ngươi không động tâm hay sao?"

“Hừ, tìm được rồi nói sau!"

Người bị châm chọc hừ lạnh một tiếng, không nói thêm gì nữa.

“A di đà phật, chư vị thí chủ nghĩ muốn cái gì từ từ có thể thương nghị, Đại Không Tự ta chỉ cần võ công điển tịch cùng với pháp thuật điển tịch của môn phái đặc biệt này, những vật khác thì không cần bàn đến. Chư vị thí chủ nếu muốn cùng với Đại Không Tự ta phân cao thấp, cũng không ngại thử một chút, chỉ là ba người của ta sợ sẽ không biết ngã phật từ bi xuống tay lưu tình."

Một trong ba hòa thượng kia, đột nhiên mở miệng nói.

Tô Bằng núp xa xa, nghe xong người này mở miệng, trong lòng giật mình.

“Đại Không Tự?"

Những người giang hồ khác đến từ môn phái không biết là nơi nào, nhưng danh tiếng của Đại Không Tự Tô Bằng vẫn còn nhớ rất kỹ...

Mà còn một mặt khác. Khiến trong lòng Tô Bằng giật mình, chính là trong lời nói của những người này lộ ra một tin tức:

Địa điểm bảo tàng của núi Tử Hà mà đối phương nói, bọn họ tìm không thấy, nhưng mà Tô Bằng lại biết được...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Trò Chơi Tử Vong Luân Hồi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook