Chương 342: Tu Luyện khu vật thiên
Hoàng Kim Hải Ngạn
05/02/2017
“Kinh nghiệm thực chiến của ta, bây giờ còn dư lại không đến sáu vạn, còn không biết đem cái Thanh Vân mật tu này tu hành tới trình độ nào, huống hồ, không thể đem toàn bộ kinh nghiệm thực chiến dùng vào cái này được, nếu như lúc sau lại gặp được công pháp hoặc là võ công gì đặc biệt, đặt ở trước mắt lại bởi vì không có kinh nghiệm thực chiến không thể tu luyện được thì đó là chuyện khiến người ta khó chịu đến cỡ nào chứ."
Trong lòng Tô Bằng suy nghĩ đến đây, không khỏi lắc lắc đầu.
Lúc ấy tinh lọc ba cái oan hồn ở thôn hoang vắng kia, đã lấy được đến gần hai mươi vạn kinh nghiệm thực chiến, những chỗ cần dùng đến kinh nghiệm thực chiến cũng nhiều lắm, mình bây giờ còn có một Bí thuật bắt mồi mới tăng lên tới cấp sáu, sau đó còn có mấy cái đại cảnh giới, nội công của mình đột phá, trực tiếp từ tầng thứ sau tăng lên tầng thứ tám, tuy rằng tiết kiệm một chút kinh nghiệm thực chiến, nhưng mà phải tu hành đến cảnh giới tối cao, cũng còn cần mấy vạn kinh nghiệm thực chiến, kinh nghiệm thực chiến của mình thoạt nhìn xem ra có chút nghèo rớt mồng tơi.
“Xem ra nên tìm chỗ nào xem thử có thể thu được thêm nhiều kinh nghiệm thực chiến hay không, bây giờ hoàn toàn không đủ dùng mà..."
Thở dài, Tô Bằng thu hồi tinh thần lại. Đầu tiên là ghi nhớ kỹ những điều trong phần "Khu vật thiên”trên mảnh ngọc ghép thành đôi này, ở trong lòng lặp lại mấy lần thấy không có vấn đề gì, Tô Bằng liền dựa theo nhắc nhở từ bên trong mảnh ngọc này, âm thần từ trong mảnh ngọc ghép thành đôi lui ra ngoài.
Âm thần của Tô Bằng thi triển một khẩu quyết được thông báo bên trong mảnh ngọc ghép thành đôi, sau đó lập tức một lực bài xích xuất hiện bên trong mảnh ngọc, âm thần của Tô Bằng lại xuất hiện ở trong phòng nhỏ mới thuê tạm thời kia.
Ánh sáng nóng bỏng của mặt trời, giống như xuyên thấu qua nóc phòng khiến âm thần của Tô Bằng rất khổ sở, Tô Bằng không dám chậm trễ vội vàng tiến vào thân thể của mình.
Rất nhanh, nhục thể của hắn đã khôi phục cảm giác. Tô Bằng chậm rãi mở mắt ra.
Tay hắn chỉ nhẹ nhàng phe phẩy, lướt quá phía trên mảnh ngọc này.
Mảnh ngọc ghép thành đôi này chính là pháp bảo truyền công của Thanh Vân Sơn. Sương mù màu xanh trước khi tiến vào mảnh ngọc ghép thành đôi này, chính là cấm chế của mảnh ngọc, nếu tu hành không đúng pháp thuật của Thanh Vân nhất mạch, thì sương mù màu xanh kia sẽ tự động công kích âm thần của người tiến vào.
Có điều, những thứ này cũng nằm trong dự liệu của Tô Bằng, mà lần này âm thần tiến vào trong đó cũng có được thu hoạch lớn.
Chẳng những thu hoạch được công pháp tu luyện "Thanh Vân mật tu - khu vật thiên", lại càng ở trong đó chiếm được cương lĩnh của hóa thân dương thần, biết được một số chuyện về hóa thân dương thần.
“Chuyện về hóa thân dương thần không thể quá vội vã, cảnh giới bây giờ của ta vẫn chưa tới, bây giờ hẳn là nên tập trung vào "Khu vật thiên", về phần công pháp của "Dương thần thiên", sau này chậm rãi tìm tòi, nếu có thể ta cũng muốn đích thân đi một chuyến đến Thanh Vân Sơn, nhìn xem thử có thể thu hoạch được gì hay không."
Trong lòng Tô Bằng chậm rãi suy tư.
Nếu đã quyết định làm như thế, Tô Bằng cũng không nóng nảy nữa, hắn đầu tiên là mở bản kỹ năng của mình ra, nhìn một chút kỹ năng liên quan đến pháp thuật.
Những kỹ năng pháp thuật khác thật ra cũng khá ổn, bây giờ công pháp "Âm thần thiên”của Tô Bằng, tổng cộng mười hai tầng, mình đã tu hành đến tầng thứ chín.
Căn cứ vào bản ghi chép về "Khu vật thiên", tầng thứ chín của âm thần đã có thể thử nghiệm tu luyện công pháp khu vật thiên, chẳng qua là hiệu quả không tốt.
Tô Bằng suy nghĩ một lát, rốt cục vẫn phải quyết tâm bất chấp tất cả, sử dụng kinh nghiệm thực chiến đem âm thần tăng lên tới cấp mười hai.
“Đinh!"
“Đinh!"
“Đinh!"
Thanh âm lanh lảnh liên tục vang lên ba lượt bên tai Tô Bằng, âm thần của Tô Bằng tăng lên tới cấp mười hai, đồng thời tiêu hao ba vạn năm nghìn kinh nghiệm thực chiến.
Mà trong lòng Tô Bằng lúc này nhớ lại yếu quyết công pháp bên trong "Khu vật thiên", chậm rãi hoạt động thân thể, quyết định đầu tiên là tu luyện khẩu quyết khu vật thiên một chút.
Khu vật thiên này, nhắc tới cũng đơn giản, chính là trước tiên phải làm cho đầu óc mình nghĩ đến một điểm sáng ngời, sau đó dùng ý niệm của mình, điều khiển âm thần trong đầu mình đi đuổi theo điểm sáng này.
Đợi đến khi hơi có chút thành tựu, điểm sáng liền có thể tự do hoạt động trong ý thức, đến cảnh giới này, thì cho điểm sáng càng lớn hơn nữa, biến thành một quả cầu ánh sáng, sau đó tiếp tục đuổi theo.
Cuối cùng, phải đem quả cầu ánh sáng trong ý thức mình thành mặt trời hoặc là mặt trăng, sau đó dùng âm thần của mình mà dịch chuyển.
Sau khi đạt tới trình độ nhất định, âm thần sẽ có khả năng chống cự lại một phần ánh nắng.
Sau khi hoàn thành một bước này, chính là tưởng tượng trong hiện thực, mở mắt, đem các đồ vật trong hiện thực, tưởng tượng được bao phủ bên trong một hình chiếu mặt trời hoặc là hình chiếu mặt trăng trong suốt, sử dụng âm thần của mình để đuổi theo.
Nếu phẩm cấp tu luyện âm thần đã đạt tới cảnh giới viên mãn, không lâu sau có thể truy đuổi vật phẩm, từ ban đầu là những vật rất nhỏ như sợi bông, hạt bụi, càng về sau thì kim thép, thậm chí Phi Đao, bảo kiếm, cũng có thể khống chế.
Trong cương lĩnh đã nói, từ thời thượng cổ, sử dụng pháp thuật khu vật, thậm chí có thể đem dãy núi biển xanh rút lên, sau đó dời đi qua nơi khác, có điều đây cũng chỉ là truyền thuyết.
Gần nhất có ghi lại, cảnh giới lợi hại nhất của khu vật chính là Vị lão tổ kia của Thanh Vân Sơn, vị lão tổ kia lúc thi triển pháp thuật khu vật sử dụng hóa thân dương thần, có thể đem một hòn đá khổng lồ đến mức có thể kiến tạo thành thạch ốc sử dụng Khu Vật Thuật di động đến vài trăm dặm.
Đương nhiên, hóa thân dương thần của hắn không thể rời khỏi hòn đá đó quá xa.
Hơn nữa, lúc vị lão tổ này sử dụng Khu Vật Thuật, có thể khống chế thân thể người, không phải là sử dụng thuật nhập vào thân, mà là điều khiển thân thể của đệ tử, muốn bọn họ khiêu vũ thì phải khiêu vũ, muốn bọn họ múa kiếm thì phải múa kiếm, một lần có thể khống chế hơn mấy chục thậm chí trên trăm thân thể con người.
Đây đã là cảnh giới rất cao thâm có thể đạt tới được mà bên trong ghi lại, vị lão tổ kia tu hành hơn một ngàn năm mới có thành tựu như thế.
Tô Bằng cách loại cảnh giới này, còn không biết có xa lắm không, hắn bây giờ chính là đang bắt đầu từ bước căn bản nhất, tưởng tượng ánh sáng bé bằng hạt gạo.
Tô Bằng đã biết khẩu quyết phương pháp nhập môn, tu luyện rất là nhanh chóng, hắn bây giờ là thân thể Cửu Dương, bản thân suy nghĩ so với thân thể trước kia đã ít đi không ít, tạp niệm trong khi tu luyện cũng tự động tiêu trừ, rất dễ dàng đã tưởng tượng ra điểm sáng kích cỡ bằng hạt gạo, cũng tưởng tượng ra âm thần của mình không ngừng đẩy cái điểm sáng này di động.
Cứ như vậy, hắn tu luyện ba bốn canh giờ, đợi đến khi lần đầu tiên tu luyện kết thúc, điểm sáng bị âm thần đẩy đi trong óc hắn đã có kích thước bằng một quả bóng bàn.
Chậm rãi mở mắt, Tô Bằng nhổ ra một ngụm trọc khí, đối với lần đầu tiên tưởng tượng cũng tương đối hài lòng.
Phất tay một cái, Tô Bằng mở bản kỹ năng của mình ra, quả nhiên trong kỹ năng của mình, xuất hiện kỹ năng cơ sở "Thanh Vân mật tu - khu vật thiên".
“Quả nhiên, chỉ cần tu luyện đầy đủ một lần, hơn nữa biết bí tịch đạo công pháp, như vậy sẽ tự động tạo được kỹ năng cấp thấp nhất... Cứ như vậy có cái này là có thể dùng kinh nghiệm thực chiến để tăng cấp bậc lên."
Trong lòng Tô Bằng suy nghĩ, hắn nhìn kinh nghiệm cần thăng cấp của "Thanh Vân mật tu - khu vật thiên”một chút.
Sau khi xem, Tô Bằng không khỏi hít một hơi thật sâu.
“"Khu vật thiên”này từ cảnh giới cấp một tăng lên tới cảnh giới cấp hai yêu cầu những một vạn năm nghìn kinh nghiệm thực chiến?"
Tô Bằng nhìn kinh nghiệm thực chiến cần tiêu hao một chút, không khỏi chắc lưỡi hít hà.
“Khu vật thiên”này mặc dù có uy năng lớn, nhưng mà cũng không dễ dàng tu luyện, Bí thuật bắt mồi của mình, ba tầng trước cũng chỉ là mỗi một tầng yêu cầu một vạn kinh nghiệm thực chiến mà thôi, khu vật thiên này thế nhưng lại so với Bí thuật bắt mồi còn khó tu hành hơn.
Lại càng chưa nói đến, sau này tu hành đến đẳng cấp cao, kinh nghiệm cần thiết cũng phải tăng lên gấp bội.
Tô Bằng thở dài một tiếng, cuối cùng vẫn là không có đem kinh nghiệm thực chiến dồn hết vào đây.
"Khu vật thiên”trong khoảng thời gian ngắn không cách nào tạo thành chiến lực được, muốn dồn kinh nghiệm vào thì hoặc là một lần nữa thu được đủ kinh nghiệm, hoặc là bảo tồn thực lực, trước tiên tăng võ công của những cái khác tương đối dễ dàng hơn đã, sau đó mới quay lại tăng cái này.
Tô Bằng không có tiếp tục sử dụng kinh nghiệm thực chiến, trong lòng hắn tính toán tìm được một nơi phát ra kinh nghiệm thực chiến ổn định, sau đó mới quay lại tăng "Khu vật thiên”lên.
Lúc này chỉ tu hành bình thường, dù sao tu hành bình thường cũng tăng kinh nghiệm, sau này lúc kinh nghiệm tăng lên cũng có lợi.
Mà lúc này đây, Tô Bằng cảm giác được tựa hồ có chút đói bụng.
Hắn giãn thân thể một chút, đi đến cửa sổ đẩy cánh cửa sổ ra, nhìn ra bên ngoài, mặt trời thế nhưng lại trong lúc bất tri bất giác đã lặn về phía Tây, một ngày lại sắp trôi qua.
"Không ngờ đã một ngày không có ăn cơm."
Tô Bằng lắc đầu, hắn cũng không có tâm tình đi Mục gia trang mua cái gì để ăn, liền từ trong túi Càn Khôn lấy ra một chút lương khô cùng với thịt khô, miễn cưỡng ăn một bữa.
Ăn xong một bữa này, sắc trời bên ngoài đã hoàn toàn tối đen, lúc này đã là cuối mùa thu, trời tối tương đối sớm, thời gian trong trò chơi đại khái là khoảng chừng bảy giờ rưỡi.
Tô Bằng tính tính thời gian, đã sắp đến thời gian ước hẹn của mình với đôi vợ chồng Thái Tuấn Hoa và Lương Úy, liền vội vàng chia nguyệt chi tinh hoa, mở cửa phòng ra, đi đến địa điểm ước hẹn...
Trong lòng Tô Bằng suy nghĩ đến đây, không khỏi lắc lắc đầu.
Lúc ấy tinh lọc ba cái oan hồn ở thôn hoang vắng kia, đã lấy được đến gần hai mươi vạn kinh nghiệm thực chiến, những chỗ cần dùng đến kinh nghiệm thực chiến cũng nhiều lắm, mình bây giờ còn có một Bí thuật bắt mồi mới tăng lên tới cấp sáu, sau đó còn có mấy cái đại cảnh giới, nội công của mình đột phá, trực tiếp từ tầng thứ sau tăng lên tầng thứ tám, tuy rằng tiết kiệm một chút kinh nghiệm thực chiến, nhưng mà phải tu hành đến cảnh giới tối cao, cũng còn cần mấy vạn kinh nghiệm thực chiến, kinh nghiệm thực chiến của mình thoạt nhìn xem ra có chút nghèo rớt mồng tơi.
“Xem ra nên tìm chỗ nào xem thử có thể thu được thêm nhiều kinh nghiệm thực chiến hay không, bây giờ hoàn toàn không đủ dùng mà..."
Thở dài, Tô Bằng thu hồi tinh thần lại. Đầu tiên là ghi nhớ kỹ những điều trong phần "Khu vật thiên”trên mảnh ngọc ghép thành đôi này, ở trong lòng lặp lại mấy lần thấy không có vấn đề gì, Tô Bằng liền dựa theo nhắc nhở từ bên trong mảnh ngọc này, âm thần từ trong mảnh ngọc ghép thành đôi lui ra ngoài.
Âm thần của Tô Bằng thi triển một khẩu quyết được thông báo bên trong mảnh ngọc ghép thành đôi, sau đó lập tức một lực bài xích xuất hiện bên trong mảnh ngọc, âm thần của Tô Bằng lại xuất hiện ở trong phòng nhỏ mới thuê tạm thời kia.
Ánh sáng nóng bỏng của mặt trời, giống như xuyên thấu qua nóc phòng khiến âm thần của Tô Bằng rất khổ sở, Tô Bằng không dám chậm trễ vội vàng tiến vào thân thể của mình.
Rất nhanh, nhục thể của hắn đã khôi phục cảm giác. Tô Bằng chậm rãi mở mắt ra.
Tay hắn chỉ nhẹ nhàng phe phẩy, lướt quá phía trên mảnh ngọc này.
Mảnh ngọc ghép thành đôi này chính là pháp bảo truyền công của Thanh Vân Sơn. Sương mù màu xanh trước khi tiến vào mảnh ngọc ghép thành đôi này, chính là cấm chế của mảnh ngọc, nếu tu hành không đúng pháp thuật của Thanh Vân nhất mạch, thì sương mù màu xanh kia sẽ tự động công kích âm thần của người tiến vào.
Có điều, những thứ này cũng nằm trong dự liệu của Tô Bằng, mà lần này âm thần tiến vào trong đó cũng có được thu hoạch lớn.
Chẳng những thu hoạch được công pháp tu luyện "Thanh Vân mật tu - khu vật thiên", lại càng ở trong đó chiếm được cương lĩnh của hóa thân dương thần, biết được một số chuyện về hóa thân dương thần.
“Chuyện về hóa thân dương thần không thể quá vội vã, cảnh giới bây giờ của ta vẫn chưa tới, bây giờ hẳn là nên tập trung vào "Khu vật thiên", về phần công pháp của "Dương thần thiên", sau này chậm rãi tìm tòi, nếu có thể ta cũng muốn đích thân đi một chuyến đến Thanh Vân Sơn, nhìn xem thử có thể thu hoạch được gì hay không."
Trong lòng Tô Bằng chậm rãi suy tư.
Nếu đã quyết định làm như thế, Tô Bằng cũng không nóng nảy nữa, hắn đầu tiên là mở bản kỹ năng của mình ra, nhìn một chút kỹ năng liên quan đến pháp thuật.
Những kỹ năng pháp thuật khác thật ra cũng khá ổn, bây giờ công pháp "Âm thần thiên”của Tô Bằng, tổng cộng mười hai tầng, mình đã tu hành đến tầng thứ chín.
Căn cứ vào bản ghi chép về "Khu vật thiên", tầng thứ chín của âm thần đã có thể thử nghiệm tu luyện công pháp khu vật thiên, chẳng qua là hiệu quả không tốt.
Tô Bằng suy nghĩ một lát, rốt cục vẫn phải quyết tâm bất chấp tất cả, sử dụng kinh nghiệm thực chiến đem âm thần tăng lên tới cấp mười hai.
“Đinh!"
“Đinh!"
“Đinh!"
Thanh âm lanh lảnh liên tục vang lên ba lượt bên tai Tô Bằng, âm thần của Tô Bằng tăng lên tới cấp mười hai, đồng thời tiêu hao ba vạn năm nghìn kinh nghiệm thực chiến.
Mà trong lòng Tô Bằng lúc này nhớ lại yếu quyết công pháp bên trong "Khu vật thiên", chậm rãi hoạt động thân thể, quyết định đầu tiên là tu luyện khẩu quyết khu vật thiên một chút.
Khu vật thiên này, nhắc tới cũng đơn giản, chính là trước tiên phải làm cho đầu óc mình nghĩ đến một điểm sáng ngời, sau đó dùng ý niệm của mình, điều khiển âm thần trong đầu mình đi đuổi theo điểm sáng này.
Đợi đến khi hơi có chút thành tựu, điểm sáng liền có thể tự do hoạt động trong ý thức, đến cảnh giới này, thì cho điểm sáng càng lớn hơn nữa, biến thành một quả cầu ánh sáng, sau đó tiếp tục đuổi theo.
Cuối cùng, phải đem quả cầu ánh sáng trong ý thức mình thành mặt trời hoặc là mặt trăng, sau đó dùng âm thần của mình mà dịch chuyển.
Sau khi đạt tới trình độ nhất định, âm thần sẽ có khả năng chống cự lại một phần ánh nắng.
Sau khi hoàn thành một bước này, chính là tưởng tượng trong hiện thực, mở mắt, đem các đồ vật trong hiện thực, tưởng tượng được bao phủ bên trong một hình chiếu mặt trời hoặc là hình chiếu mặt trăng trong suốt, sử dụng âm thần của mình để đuổi theo.
Nếu phẩm cấp tu luyện âm thần đã đạt tới cảnh giới viên mãn, không lâu sau có thể truy đuổi vật phẩm, từ ban đầu là những vật rất nhỏ như sợi bông, hạt bụi, càng về sau thì kim thép, thậm chí Phi Đao, bảo kiếm, cũng có thể khống chế.
Trong cương lĩnh đã nói, từ thời thượng cổ, sử dụng pháp thuật khu vật, thậm chí có thể đem dãy núi biển xanh rút lên, sau đó dời đi qua nơi khác, có điều đây cũng chỉ là truyền thuyết.
Gần nhất có ghi lại, cảnh giới lợi hại nhất của khu vật chính là Vị lão tổ kia của Thanh Vân Sơn, vị lão tổ kia lúc thi triển pháp thuật khu vật sử dụng hóa thân dương thần, có thể đem một hòn đá khổng lồ đến mức có thể kiến tạo thành thạch ốc sử dụng Khu Vật Thuật di động đến vài trăm dặm.
Đương nhiên, hóa thân dương thần của hắn không thể rời khỏi hòn đá đó quá xa.
Hơn nữa, lúc vị lão tổ này sử dụng Khu Vật Thuật, có thể khống chế thân thể người, không phải là sử dụng thuật nhập vào thân, mà là điều khiển thân thể của đệ tử, muốn bọn họ khiêu vũ thì phải khiêu vũ, muốn bọn họ múa kiếm thì phải múa kiếm, một lần có thể khống chế hơn mấy chục thậm chí trên trăm thân thể con người.
Đây đã là cảnh giới rất cao thâm có thể đạt tới được mà bên trong ghi lại, vị lão tổ kia tu hành hơn một ngàn năm mới có thành tựu như thế.
Tô Bằng cách loại cảnh giới này, còn không biết có xa lắm không, hắn bây giờ chính là đang bắt đầu từ bước căn bản nhất, tưởng tượng ánh sáng bé bằng hạt gạo.
Tô Bằng đã biết khẩu quyết phương pháp nhập môn, tu luyện rất là nhanh chóng, hắn bây giờ là thân thể Cửu Dương, bản thân suy nghĩ so với thân thể trước kia đã ít đi không ít, tạp niệm trong khi tu luyện cũng tự động tiêu trừ, rất dễ dàng đã tưởng tượng ra điểm sáng kích cỡ bằng hạt gạo, cũng tưởng tượng ra âm thần của mình không ngừng đẩy cái điểm sáng này di động.
Cứ như vậy, hắn tu luyện ba bốn canh giờ, đợi đến khi lần đầu tiên tu luyện kết thúc, điểm sáng bị âm thần đẩy đi trong óc hắn đã có kích thước bằng một quả bóng bàn.
Chậm rãi mở mắt, Tô Bằng nhổ ra một ngụm trọc khí, đối với lần đầu tiên tưởng tượng cũng tương đối hài lòng.
Phất tay một cái, Tô Bằng mở bản kỹ năng của mình ra, quả nhiên trong kỹ năng của mình, xuất hiện kỹ năng cơ sở "Thanh Vân mật tu - khu vật thiên".
“Quả nhiên, chỉ cần tu luyện đầy đủ một lần, hơn nữa biết bí tịch đạo công pháp, như vậy sẽ tự động tạo được kỹ năng cấp thấp nhất... Cứ như vậy có cái này là có thể dùng kinh nghiệm thực chiến để tăng cấp bậc lên."
Trong lòng Tô Bằng suy nghĩ, hắn nhìn kinh nghiệm cần thăng cấp của "Thanh Vân mật tu - khu vật thiên”một chút.
Sau khi xem, Tô Bằng không khỏi hít một hơi thật sâu.
“"Khu vật thiên”này từ cảnh giới cấp một tăng lên tới cảnh giới cấp hai yêu cầu những một vạn năm nghìn kinh nghiệm thực chiến?"
Tô Bằng nhìn kinh nghiệm thực chiến cần tiêu hao một chút, không khỏi chắc lưỡi hít hà.
“Khu vật thiên”này mặc dù có uy năng lớn, nhưng mà cũng không dễ dàng tu luyện, Bí thuật bắt mồi của mình, ba tầng trước cũng chỉ là mỗi một tầng yêu cầu một vạn kinh nghiệm thực chiến mà thôi, khu vật thiên này thế nhưng lại so với Bí thuật bắt mồi còn khó tu hành hơn.
Lại càng chưa nói đến, sau này tu hành đến đẳng cấp cao, kinh nghiệm cần thiết cũng phải tăng lên gấp bội.
Tô Bằng thở dài một tiếng, cuối cùng vẫn là không có đem kinh nghiệm thực chiến dồn hết vào đây.
"Khu vật thiên”trong khoảng thời gian ngắn không cách nào tạo thành chiến lực được, muốn dồn kinh nghiệm vào thì hoặc là một lần nữa thu được đủ kinh nghiệm, hoặc là bảo tồn thực lực, trước tiên tăng võ công của những cái khác tương đối dễ dàng hơn đã, sau đó mới quay lại tăng cái này.
Tô Bằng không có tiếp tục sử dụng kinh nghiệm thực chiến, trong lòng hắn tính toán tìm được một nơi phát ra kinh nghiệm thực chiến ổn định, sau đó mới quay lại tăng "Khu vật thiên”lên.
Lúc này chỉ tu hành bình thường, dù sao tu hành bình thường cũng tăng kinh nghiệm, sau này lúc kinh nghiệm tăng lên cũng có lợi.
Mà lúc này đây, Tô Bằng cảm giác được tựa hồ có chút đói bụng.
Hắn giãn thân thể một chút, đi đến cửa sổ đẩy cánh cửa sổ ra, nhìn ra bên ngoài, mặt trời thế nhưng lại trong lúc bất tri bất giác đã lặn về phía Tây, một ngày lại sắp trôi qua.
"Không ngờ đã một ngày không có ăn cơm."
Tô Bằng lắc đầu, hắn cũng không có tâm tình đi Mục gia trang mua cái gì để ăn, liền từ trong túi Càn Khôn lấy ra một chút lương khô cùng với thịt khô, miễn cưỡng ăn một bữa.
Ăn xong một bữa này, sắc trời bên ngoài đã hoàn toàn tối đen, lúc này đã là cuối mùa thu, trời tối tương đối sớm, thời gian trong trò chơi đại khái là khoảng chừng bảy giờ rưỡi.
Tô Bằng tính tính thời gian, đã sắp đến thời gian ước hẹn của mình với đôi vợ chồng Thái Tuấn Hoa và Lương Úy, liền vội vàng chia nguyệt chi tinh hoa, mở cửa phòng ra, đi đến địa điểm ước hẹn...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.