Trò Chơi Tử Vong Luân Hồi

Chương 257: Uy lực của bí thuật

Hoàng Kim Hải Ngạn

19/07/2015

Thích Duy Tín vẫn luôn giao đấu cùng Tô Bằng đột nhiên rút lui, phi thân về hướng của Phạm Thanh Âm.

Đồng thi thì truy đuổi Phạm Thanh Âm, thân thể cao lớn đụng ngã hai gốc cây nhỏ, nhưng vẫn bị Phạm Thanh Âm phi thân giữa không trung bỏ lại.

Lúc này, Thích Duy Tín giống như lập tức muốn cùng Phạm Thanh Âm trao đổi đối thủ, đối phó với đồng thi.

Tô Bằng hét lớn một tiếng, hắn lách mình xuyên qua, đuổi kịp Thích Duy Tín, một kiếm chém ra.

Thích Duy Tín giờ khắc này, ánh mắt giống như rực sáng, thân thể của hắn đột nhiên dừng lại, quay đầu bất ngờ hét lớn một tiếng.

“Gào!”

Thích Duy Tín lần này, là Phật môn Sư Tử Hống chuẩn bị rất lâu.

Sư Tử Hống của hắn, cũng không phải muốn dùng thì có thể dùng được, cũng phải trải qua một khoảng thời gian ngắn chuẩn bị, bằng không liên tục thi triển, một là nội lực không đủ, hai là dễ dàng làm bị thương chính mình.

Khi Phạm Thanh Âm hô đổi đối thủ, Thích Duy Tín thật ra đã chuẩn bị sẵn sàng, chính là chuẩn bị vào lúc trao đổi đối thủ, bất ngờ tập kích Tô Bằng, sau đó cùng Phạm Thanh Âm liên thủ lần nữa, nhân cơ hội bắt giữ Tô Bằng.

Chỉ cần bắt giữ Tô Bằng, cương thi bị hắn điều khiển kia cũng không còn đáng ngại.

Cho nên, một chiêu Sư Tử Hống này của Thích Duy Tín, chuẩn bị thật lâu, chính là để thi triển vào giờ khắc này.

Tô Bằng bị Thích Duy Tín xoay người gầm một tiếng, thân thể cùng nội lực lập tức như bị đình trệ.

Có điều, một kiếm trong tay hắn, cũng đã chém xuống.

Thích Duy Tín nhìn thấy Tô Bằng Tô Bằng cách mình còn một khoảng cách, một kiếm chém tới này, trong lòng cũng không để tâm.

Hắn cho rằng, đây chẳng qua là sau khi nội tức cùng ý thức của Tô Bằng đình trệ ngắn ngủi, vô thức ra tay mà thôi.

Một kiếm này cách mình, vẫn còn vài thước, Thích Duy Tín tất nhiên không sợ.

Nhưng mà, cảnh tượng khiến hắn khiếp sợ chợt xuất hiện.

Hắn không ngờ nhìn thấy, một kiếm kia của Tô Bằng, giống như vượt qua không gian, trực tiếp chém xuống người mình.

Thích Duy Tín kinh hãi, đột nhiên hét lớn một tiếng, vận khí La Hán Kim Thân Công.

Thích Duy Tín cho dù là từ thân thể hay là về mặt tinh thần ý thức, đều xuất hiện tầng tầng sắc vàng.

La Hán Kim Thân Công này, là tuyệt học võ công tuyệt đối không truyền ra ngoài của Đại Không tự.

Học được La Hán Kim Thân Công này, cần một yêu cầu, chính là tinh thông Phật pháp.

Ít nhất, ở trên tu hành Phật pháp, phải đạt tới cảnh giới nhất định, mới có thể bắt đầu tu hành.

Lúc tu hành, chẳng những phải nội tu nội tức, còn phải sử dụng Kim Thân La Hán bí truyền của Đại Không tự, tiến hành tu luyện.

Mãi đến khi Kim Thân La Hán, hoàn toàn dung nhập vào trong ý thức, nhắm mắt hay mở mắt, đều có thể nghĩ đến, mới xem như thành công bước đầu.

Về sau, càng phải đem Kim Thân La Hán tưởng tượng, dung hợp với nội lực của bản thân, mới có thể thi triển được La Hán Kim Thân Công hoàn chỉnh.

Thích Duy Tín ở Đại Không tự, coi như là người xuất sắc đương thời, La Hán Kim Thân Công của hắn, đã có được thành tựu nhất định.

Tưởng tượng của hắn, là Hàng Long La Hán, luyện đến cảnh giới như bây giờ, chẳng những thân thể phảng phất kim thân La Hán, đồng thời mặt ý thức trên tinh thần, càng có phòng hộ nhất định.

Kiếm Ý Hư Trảm của Tô Bằng lướt qua mọi việc đều thuận lợi, chém xuống ý thức tinh thần của hắn, cũng chỉ khiến La Hán Kim Thân trong ý thức của hắn xuất hiện một vết nứt, cũng không hoàn toàn phá vỡ tinh thần của hắn.



Cho dù như vậy, thân thể Thích Duy Tín cũng không khỏi khựng lại, thất thần trong chốc lát.

Lúc này đây, Phạm Thanh Âm đã từ không trung bay tới.

Nàng thấy Thích Duy Tín thi triển Sư Tử Hống, khiến Tô Bằng phải đứng lại, trong lòng không khỏi cảm thán.

Thích Duy Tín không hổ là đệ tử nòng cốt xuất thân từ Đại Không tự, chẳng những một thân võ công vô cùng cao siêu, hơn nữa đối với nắm bắt thời cơ chiến đấu hết sức nhanh nhẹn.

Trong chớp mắt này, hắn khiến cho Tô Bằng phải đứng lại trong khoảnh khắc, Phạm Thanh Âm cũng không nương tay thêm, thân thể của nàng hòa làm một thể cùng bảo kiếm, giống như cá như gặp nước phen một lao đến, bảo kiếm đâm thẳng về phía Tô Bằng.

Tô Bằng lúc này, cũng đã khôi phục lại tinh thần.

Chỉ là lúc này, bảo kiếm Phạm Thanh Âm phía trước đã đâm tới.

Thích Duy Tín thì tỉnh táo lại từ trong ảo ảnh kiếm ý tạo thành nhanh hơn so với dự đoán của Tô Bằng, lúc này thân thể hiện ra kim quang, giống như cũng sắp khôi phục lại.

Đồng thi còn cách Thích Duy Tín bốn năm mét, tạm thời không kịp trở về viện binh.

Nếu như bản thân một mình không giải quyết tốt, lập tức sẽ rơi vào kết quả bại vong.

Trong nháy mắt, Tô Bằng cũng không hề nương tay, liền phát động át chủ bài lớn nhất hắn cất giấu bấy lâu.

“Bí thuật Bắt Mồi, Bắt Mồi!”

Tô Bằng lập tức thi triển bí thuật Bắt Mồi, mục tiêu là hai kẻ địch Phạm Thanh Âm còn có Thích Duy Tín.

Bí thuật Bắt Mồi trong nháy mắt phát động, gần như trong chớp mắt, Tô Bằng cảm giác được, không trung giống như xuất hiện một thông đạo vô hình, thành lập trên người Thích Duy Tín và Phạm Thanh Âm.

Lập tức, Tô Bằng cảm giác thấy, tinh nguyên còn có tinh khí khổng lồ, bổ sung về phía bản thân. Nháy mắt, Tô Bằng nhận ra, nội lực, tinh thần, còn có thân thể của mình, đều trực tiếp vọt lên trạng thái sung mãn nhất.

Nhưng Phạm Thanh Âm phía trước, còn có Thích Duy Tín, lại không có cảm giác này.

Hai người đồng thời cảm thấy, tinh lực thể lực thể lực trên thân thể mình, giống như thoáng cái liền tiêu tán không ít.

Cảm giác mệt mỏi phát ra từ sâu trong nội lực, lập tức đánh úp vào hai người, khiến cả hai cảm thấy rằng, giống như là vừa mới trải qua kịch chiến ba ngày ba đêm, tinh lực mỗi một nơi trên thân thể đều bị rút cạn, hận không thể lập tức ngã quỵ xuống mặt đất ngay lập tức, quên đi tất cả, cứ vậy nghỉ ngơi.

Mỗi một tế bào trên thân thể bọn họ, đều cảm thấy vô cùng mỏi mệt, giống như hoàn toàn mất đi năng lượng.

Biến hóa này khiến hai người lập tức kinh hãi, thân thể vốn phát ra kim quang của Thích Duy Tín, ảm đạm đi không ít.

Phạm Thanh Âm từ trên không trung bay xuống, một kiếm Tuyệt Sát, kiếm thế sắc bén cũng không còn nữa, giống như trở nên vô lực rất nhiều.

Tô Bằng thì lại tinh thần vô cùng phấn chấn, hắn hét lớn một tiếng, Tất Sát Bán Thức Kiếm Pháp lập tức thi triển ra.

Một đóa kiếm khí hoa sen nghênh đón Phạm Thanh Âm giữa không trung, vô số kiếm khí chém về phía nàng.

Phạm Thanh Âm lúc này, mặc dù nhìn thấy kiếm khí Tô Bằng phía trước, nhưng mà thân thể của nàng từ lúc bắt đầu tu hành võ công đến nay, đây là lần đầu mệt mỏi như vậy, cảm giác mệt mỏi này không chỉ là trên thân thể, mà còn trên tinh thần, thậm chí đến từ mỗi một tế bào, đến từ linh hồn của nàng.

Trong nháy mắt, nàng thậm chí nảy sinh ý nghĩ từ bỏ, muốn từ bỏ tất cả mọi chống cự, cứ như vậy để thân thể rũ rượi nghỉ ngơi, như vậy có thể khiến cảm giác mệt mỏi đến từ linh hồn này khá hơn một chút.

Nhưng mà, nàng dù sao cũng là truyền nhân đương thời của Từ Hàng Tĩnh Trai, tu hành tâm hồn cũng không thể khinh thường, trong nháy mắt bài trừ mọi suy nghĩ tiêu cực trong đầu, toàn lực điều khiển bản thân, tập trung tinh thần vào trước mắt.

Mũi kiếm của nàng lần nữa phát ra kiếm khí, chỉ là những kiếm khí này, không còn được sắc bén như trước đây.

Những kiếm khí kia, nhanh chóng bị kiếm khí hoa sen của Tô Bằng nuốt chửng, Phạm Thanh Âm vốn muốn mượn cơ hội lùi về sau tránh né một chiêu này, nhưng lại vì quá mức mệt mỏi, kiếm khí trong một kiếm này của nàng, giảm đi khá nhiều so với trong dự đoán của nàng, không đạt được như mong muốn.

Nhưng dù sao nàng cũng có khinh công hơn người, vẫn có thể bay về phía sau, kiếm khí hoa sen kia của Tô Bằng, chỉ có vài kiếm khí tấn công xa nhất đánh trúng nàng.

Phạm Thanh Âm khẽ hừ một tiếng, thân thể bay ngược về phía sau, lần này không phải là khinh công, mà là bị đánh bay.



Chỉ là thân pháp nàng rất cao, lúc trúng chiêu, chân khí hộ thân còn có khinh công đã đỡ không ít sức lực, nên mới không bị trọng thương.

Thích Duy Tín lúc này, cũng kêu lên một tiếng đau đớn.

Đồng thi đã chạy tới bên cạnh Thích Duy Tín, một quyền nện vào trên bờ vai Thích Duy Tín.

Thích Duy Tín vừa trúng một chiêu kiếm ý, tinh thần không dễ dàng gì bình ổn trở lại, nhưng lập tức đã bị bí thuật Bắt Mồi của Tô Bằng tấn công, tinh lực bị rút bớt hơn phân nửa.

Dẫn đến La Hán Kim Thân Công của hắn, cũng ảm đạm không ít, lực phòng ngự giảm mạnh.

Mà lúc này, đồng thi vọt lên, nện một quyền xuống bả vai của hắn. Một quyền này, nếu đánh vào trên người bình thường, đã sớm đánh nát bả vai.

Nhưng mà, mặc dù La Hán Kim Thân Công của Thích Duy Tín suy yếu không ít, nhưng dù sao cũng là công pháp hộ thân phẩm cấp cao, một quyền này của đồng thi, không đánh cho tứ chi hắn tàn phế, nhưng mà, thực sự khiến xương bả vai của hắn nứt toát.

“Duy Tín sư huynh chạy mau!”

Phạm Thanh Âm rơi xuống đất, sắc mặt tái nhợt, ánh sáng thần thánh nhàn nhạt vốn bao trùm trên gương mặt nàng nay đã biến mất, ngược lại có vẻ hết sức tái nhợt, nhưng vẫn không chịu rút lui, thi triển kiếm pháp, đầu tiên là đánh đồng thi lui về phía sau vài bước, sau đó nói với Thích Duy Tín.

Thích Duy Tín cũng không hiểu, tại sao bản thân đang yên lành thoáng chốc lại không còn sức lực, nhưng hắn biết, trạng thái của mình lúc này, đã không phải là đối thủ của Tô Bằng và đồng thi đằng sau.

Hắn hô một tiếng:

“Thanh Âm sư muội mau đi cùng ta!”

Nói xong, xoay người thi triển khinh công giống như gió cuốn mây bay, vọt ra ngoài bìa rừng.

Còn Phạm Thanh Âm, cũng thi triển khinh công, bay thẳng ra ngoài bìa rừng.

Hai người cũng biết, lúc này thể lực và trạng thái của bọn họ, đã không phải là đối thủ của Tô Bằng, cứ như vậy, ngược lại sẽ bị Tô Bằng giết chết.

Tô Bằng cười lạnh, làm bộ như đuổi theo, hai người phía trước kia, mặc dù thân thể vô cùng mệt mỏi, nhưng tinh thần đều hết sức kiên định, miễn cưỡng thi triển thân pháp, nhanh chóng chạy trốn.

Tô Bằng cũng chỉ đuổi theo hai người này đến bên bìa rừng, bèn dừng lại.

“Hừ... Xem như tiện nghi hai người này, địa vị bọn họ, đều rất lớn, một người đến từ Đại Không tự, một người đến từ Từ Hàng Tĩnh Trai, nếu ngẫu nhiên gặp còn được, ta cũng không ngại giết chết bọn họ, lại dùng Hóa Thi phấn hủy thi diệt tích, nhưng bây giờ người cả thành Lang An, đều biết bọn họ đang truy đuổi ta, nếu giết bọn họ, sẽ chọc đến sư phụ sau lưng bọn họ, như vậy không biết có bao nhiêu trưởng bối cao thủ của bọn họ đuổi giết mình, mọi chuyện sẽ rắc rối.”

Nhìn hai người càng chạy xa dần, trong lòng Tô Bằng thầm nghĩ.

Hai người này, nếu không tính át chủ bài của mình, võ công cũng ngang bằng với mình, hai người liên thủ, tuyệt đối có thể thắng mình.

Hơn nữa, điểm phiền phức nhất của hai người này, không phải võ công của bọn họ, là thân phận của bọn họ.

Hai người này, một người là đệ tử nòng cốt của Đại Không tự đệ nhất danh môn chính phái, một người là đệ tử Từ Hàng Tĩnh Trai có địa vị cách biệt trên giang hồ, thật sự muốn giết cũng giết không được, bằng không, sẽ gây ra rắc rối rất lớn.

Nếu hai người này chỉ là truy đuổi mình, mình trái lại cũng không sợ, nhưng nếu như giết chết bọn họ, sẽ chọc đến sư môn của bọn họ, như vậy vấn đề ngược lại lớn rồi.

“Haizz, Tử Hà môn cái gì cũng tốt, chính là nhân số quá ít, ta bị bắt nạt, vẫn không thể nói ra môn phái dọa bọn họ, cũng không thể mời mấy vị sư huynh xuống núi đối phó bọn họ, thật là có chút khó chịu.”

Tô Bằng lắc đầu, trong lòng thầm nghĩ, lần đầu cảm giác không có thế lực chống đỡ, cũng có chút khó chịu.

Vào lúc này, Tô Bằng đột nhiên cảm giác có nguy cơ. Bởi vì ngọc bội ác ý, đột nhiên nhắc nhở mình, có một ác ý rất lớn, ở sau lưng mình không quá ba mét, đang vận sức chờ phát động.

“Kẻ nào?”

Tô Bằng hét lớn một tiếng, thân thể đột nhiên quay lại, thi triển Bán Thức Kiếm Pháp.

Sau lưng hắn, một thân ảnh màu trắng, đột nhiên xuất hiện, một quyền đánh về phía Tô Bằng!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Trò Chơi Tử Vong Luân Hồi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook