Chương 799: Xuân Phong Mấy Độ Dương Ngọc Quan
Hoàng Kim Hải Ngạn
30/04/2021
Nhìn thấy Tô Bằng trở về, Đặc Mục Nhĩ Uyển Nhi lẳng lặng nằm yên trên giường chợt nghiêng người ngồi dậy, trước ngực của nàng chỉ có miếng lụa che mỏng dính, hai điểm phấn hồng như anh đào mơ hồ có thể thấy được.
Chỉ nghe chỉ nghe nàng nửa nằm ngồi dậy, nói với Tô Bằng:
“Tô ca ca, ta nói rồi tối nay muốn cho ngươi một lễ vật thần bí... Uyển Nhi dâng tặng món lễ vật này, có xem là làm bẽ mặt ca ca hay không?”
“Haizz...”
Tô Bằng khe khẽ thở ra một hơi, nói với Đặc Mục Nhĩ Uyển Nhi:
“Uyển Nhi, ta trợ giúp ngươi, một là vì ta và ngươi trước đó coi như là tình bạn cố tri, hơn nữa ngươi cũng đáp ứng rất nhiều chuyện của ta, nhưng ta chưa từng có ý nghĩ muốn chiếm hữu ngươi, ngươi cần gì phải tự làm khổ mình như vậy?”
“Ha ha...”
Đặc Mục Nhĩ Uyển Nhi nghe thế, nhẹ nhàng cười, nói với Tô Bằng:
“Tô ca ca, Uyển Nhi như thế, thực sự không phải là muốn ca ca làm gì cho ta nữa, chỉ là Uyển Nhi cũng là nữ nhi, cũng sẽ thích một người, Tô ca ca chính là nam nhân lý tưởng trong lòng ta, Đặc Mục Nhĩ Uyển Nhi ta nếu nhất định phải tìm một người nam nhân, nhất định tìm người như Tô ca ca vậy... Chẳng những thực lực kinh người, hơn nữa càng có tri thức hiểu biết hơn người bình thường, tính tình cũng không khiến cho Uyển Nhi chán ghét, Uyển Nhi cũng không muốn ca ca nhất định phải đối với ta có gì, nhưng chẳng lẽ Uyển Nhi không có quyền theo đuổi tình yêu của bản thân sao?”
Tô Bằng nghe thế, không khỏi trầm mặc, hắn nhìn Đặc Mục Nhĩ Uyển Nhi, bản thân nhẹ nhàng ngồi ở đầu giường, nói:
“Uyển Nhi, ngươi hôm nay đã là thay quyền thành chủ thành Quy Tư Càn, hơn nữa lập tức sẽ trở thành chủ nhân chân chính của thành Quy Tư Càn, tất nhiên sẽ có cuộc sống của riêng mình, còn ta không thể nào cứ ở mãi nơi này, nhiều nhất chỉ xem như là một giang hồ lãng tử, không thể nào ở nơi này với ngươi được, ngươi không muốn đem thứ trân quý nhất của mình, giữ gìn cho phu quân của mình sao?”
“Trong lòng ta, người có tư cách làm phu quân của ta, cũng chỉ có một mình Tô ca ca ngươi.”
Đặc Mục Nhĩ Uyển Nhi cũng ngồi dậy, thân thể của nàng gần như dán chặt lấy Tô Bằng, hương thơm nữ tử cùng sức nóng cơ thể trẻ tuổi hâm nóng nhiệt độ thân thể của Tô Bằng, khiến Tô Bằng cảm giác thân thể giống như cũng có chút nóng lên, chỉ nghe Đặc Mục Nhĩ Uyển Nhi nói:
“Tô ca ca, ta biết, ngươi sẽ không vì Uyển Nhi ở lại thành Quy Tư Càn, có điều cái này cũng không quan trọng, Uyển Nhi sớm đã chuẩn bị tâm lý rồi, thật ra trong lòng Uyển Nhi đã thề, bắt đầu từ thành Quy Tư Càn này, thống nhất toàn bộ lực lượng Tây Vực, để Tây Vực trở thành một chỉnh thể, sau đó thành lập một quốc gia Tây Vực của mình!”
Tô Bằng nghe thế, trong lòng chấn động, không ngờ nguyện vọng của nàng thật sự rất lớn, không ngờ chính là muốn lập quốc!
“Uyển Nhi, tâm càng lớn, thế giới lại càng lớn, nhưng trách nhiệm cùng áp lực cũng càng lớn giống như thế... Ngươi nếu muốn đi con đường này, nhất định sẽ là cô độc gian nan.”
Tô Bằng nhìn Đặc Mục Nhĩ Uyển Nhi, nói với nàng.
Đặc Mục Nhĩ Uyển Nhi nghe thế, gật đầu nói:
“Trong lòng Uyển Nhi cũng sớm đã có giác ngộ, vì lý tưởng như vậy, ta đã chuẩn bị sẵn sàng trả giá cả đời... Tây Vực năm qua chia năm rẽ bảy, thật ra sinh tồn cũng không dễ dàng, ta muốn thành lập một quốc gia, cũng cũng là vì muốn tạo dựng cơ nghiệp ngan năm cho nhân dân sống trên mảnh đất này... Uyển Nhi lúc nhỏ, trong lòng đã có một ước mơ, ước mơ mặc dù xa xôi, nhưng cũng không phải không thể chạm tới, thành Quy Tư Càn có thể xem như thành thị số một số hai Tây Vực, nếu quyết chí tự cường, dùng mười năm hoặc là hai mươi năm hoàn thành ước mơ trong lòng ta, cũng không phải là không thể nào.”
“Chỉ là, bởi như vậy, ta lại muốn hy sinh những mặt khác.”
“Uyển Nhi tự hỏi chí hướng trong lòng, cũng không thua nam nhân, chỉ hận sinh ra lại không phải thân nam nhi, là lực cản nặng nề của ta... Giống như bây giờ, mặc dù dựa vào uy thế của Tô ca ca, ta lấy được địa vị thay quyền thành chủ, trong thời gian ngắn không có người uy hiếp được ta, nhưng mà... Ta dù sao cũng là nữ nhi, đến tuổi nhất định, tất nhiên sẽ có người lời ra lẽ vào.”
“Bởi vì ta chẳng những là thay quyền thành chủ, cũng là người thừa kế duy nhất của nhà Đặc Mục Nhĩ, phụ thân cùng tất cả mọi người, đều hi vọng ta có thể có con của mình, mà tốt nhất là nhà trai ở rể, để hài tử mang họ Đặc Mục Nhĩ, trở thành người thừa kế của nhà Đặc Mục Nhĩ.”
“Nhưng nếu là như vậy, nhà trai ta lựa chọn, thế lực tất nhiên không thể quá mạnh mẽ, nếu như quá mạnh mẽ, như vậy thành Quy Tư Càn sau này tất nhiên sẽ trở thành hư danh, không còn thuộc sỡ hữu của nhà Đặc Mục Nhĩ ta, phụ thân ta cũng biết như vậy, cho nên sau khi Vân Cổ Lặc tự mình gửi thư cho phụ thân muốn nhận ta làm nữ đồ đệ của hắn không thành, còn gửi đến một bức thư, nói muốn lấy ta làm vợ, nhưng cũng bị phụ thân cự tuyệt, chính là sợ điểm này.”
“Nhưng mà, nếu như là một người bình thường, Đặc Mục Nhĩ Uyển Nhi ta cũng không để vào mắt, nếu nhà trai muốn ở rể, ta sẽ càng thấy hắn chán ghét, một đại nam nhân, lại muốn ở rể nhà gái bán cầu vinh, cho dù là người Tây Vực cũng xem thường.”
“Ta vốn dự định cả đời không lấy chồng, nhưng mà đây cũng không phải là biện pháp tốt nhất... Thế nhưng Tô ca ca xuất hiện, lại khiến cho ta được mở mắt.”
Tô Bằng nghe thế, trong lòng giống như hiểu rõ gì đó, nói:
“Ngươi muốn ta lấy ngươi sao?”
“Không... Ta không cần Tô ca ca lấy ta, chỉ là, trong những nam nhân ta từng gặp, Tô ca ca là người khiến cho Uyển Nhi động lòng nhất, Uyển Nhi biết một góc nhỏ Tây Vực như thành Quy Tư Càn, không trói chân được nam nhân như Tô ca ca, nhưng chỉ cầu cùng Tô ca ca trở thành vợ chồng mấy ngày, để Uyển Nhi mang thai hài tử Tô ca ca, sau khi Uyển Nhi sinh đứa bé này, cả đời sẽ không lấy chồng nữa, toàn lực theo đuổi sự nghiệp của mình, mà ở trong lòng Uyển Nhi, Tô ca ca cũng sẽ là nam nhân đầu tiên, cũng là duy nhất trong cuộc đời Uyển Nhi.
Trong ánh mắt Đặc Mục Nhĩ Uyển Nhi lộ ra ánh mắt hàm ý rất dày đặc, ngóng nhìn Tô Bằng nói.
“Cái này...”
Tô Bằng nghe thế, trong lòng không biết nên có cảm nghĩ như thế nào mới phải, nghe lời của Đặc Mục Nhĩ Uyển Nhi, dường như là muốn có một đứa con của nàng và mình.
Chỉ là Tô Bằng chưa từng có nghĩ tới, bản thân sẽ trở thành đối tượng giúp đỡ một nữ tử cầu xin hài tử, hơn nữa, nữ tử kia, lại là nữ tử trong trò chơi Tử Vong Luân Hồi.
Bản thân Tô Bằng, cũng không phải không có thiện cảm với Đặc Mục Nhĩ Uyển Nhi, mặc dù trong thế giới Tử Vong Luân Hồi, địa vị nữ tử cũng không giống như là triều đại lịch sử nào đó trong hiện thực giam cầm tư tưởng và việc làm của nữ tử, nhưng mà trên thực tế, nữ tử Tô Bằng ở trong thế giới Tử Vong Luân Hồi gặp phải, lại ít có ai giống như Uyển Nhi như vậy.
Trong cuộc sống, Uyển Nhi cũng là một nữ tử khiến người khác yêu mến thích thú, bản thân lại vô cùng xinh đẹp. Không thể không nói, Tô Bằng với Đặc Mục Nhĩ Uyển Nhi, cũng rất là động tâm.
Chỉ là, trở ngại giữa hai người, chính là Tô Bằng hơi hơi có chút cảm giác bị lợi dụng, nếu mục đích Uyển Nhi hôm nay như thế, chỉ là muốn có một đứa con của mình với nàng ta, nhưng lại khiến Tô Bằng có chút không cách nào tiếp nhận được.
Dường như nhìn ra tâm tư Tô Bằng, thân thể Đặc Mục Nhĩ Uyển Nhi nhích lên, nắm tay Tô Bằng, nói:
“Tô ca ca, ngươi đang cảm thấy Uyển Nhi đang lợi dụng ngươi phải không?”
Tô Bằng không nói gì, chỉ là nhìn nàng.
“Tô ca ca... Uyển Nhi làm như vậy, cũng không phải chỉ là vì hậu duệ một gia tộc... Tô ca ca, Uyển Nhi đi đến bước đường này, đã sớm nghĩ kỹ, cái gọi là tình yêu, đã không còn quan trọng với Uyển Nhi, tâm tư Uyển Nhi, đều đặt vào thành Quy Tư Càn và lý tưởng tận sâu trong đáy lòng mình, chỉ là sau khi gặp được Tô ca ca, lòng của ta đột nhiên động tâm.”
“Người như Tô ca ca, về sau ta cũng khó có thể gặp được, ta với Tô ca ca, là tình yêu và ngưỡng mộ chân chính, nếu không phải như thế, Uyển Nhi cũng sẽ không như vậy, dùng bộ dạng này xuất hiện trước mặt Tô ca ca... Hãy để ta trước khi đi trên con đường của mình, hưởng thụ chân ái một chút, Tô ca ca, chẳng lẽ ngươi nhẫn tâm như thế, ngay cả một ý nghĩ yêu thương, cũng không thể cho Uyển Nhi cảm nhận được sao?”
Thanh âm Đặc Mục Nhĩ Uyển Nhi réo rắt bên tai, khiến trong lòng Tô Bằng, không khỏi run lên.
“Nàng đã có dũng cảm lớn như vậy, hy sinh như thế, ta lại rụt rè cái gì?”
Trong lòng Tô Bằng đột nhiên sinh ra ý nghĩ này, trong chốc lát, cả người cũng rực nóng, xoay người, đẩy ngã Đặc Mục Nhĩ Uyển Nhi xuống giường...
...
Ai nói xuân phong không qua Dương Ngọc quan?
Mặc dù đã là cuối thu gần đông, nhưng trong một đêm này, trên giường gian phòng này, lại gió xuân bất tận, dạt dào sắc xuân...
Đêm xuân khổ đoản, một đêm, nhanh chóng trôi qua.
Trong nháy mắt, trời đã bắt đầu hừng sáng.
Đặc Mục Nhĩ Uyển Nhi ở bên cạnh Tô Bằng, vẫn đang còn trong giấc xuân nồng nàn, Tô Bằng nhìn nàng, nghĩ đến điên cuồng hôm qua, trên mặt không khỏi lộ ra mỉm cười, đưa tay vuốt ve đường cong sống lưng mềm mại của nàng.
Đặc Mục Nhĩ Uyển Nhi lúc này, phát ra một tiếng hờn dỗi, trong miệng nỉ non không rõ nói:
“Đêm qua mệt mỏi như vậy, ngươi lại...”
Chỉ nghe chỉ nghe nàng nửa nằm ngồi dậy, nói với Tô Bằng:
“Tô ca ca, ta nói rồi tối nay muốn cho ngươi một lễ vật thần bí... Uyển Nhi dâng tặng món lễ vật này, có xem là làm bẽ mặt ca ca hay không?”
“Haizz...”
Tô Bằng khe khẽ thở ra một hơi, nói với Đặc Mục Nhĩ Uyển Nhi:
“Uyển Nhi, ta trợ giúp ngươi, một là vì ta và ngươi trước đó coi như là tình bạn cố tri, hơn nữa ngươi cũng đáp ứng rất nhiều chuyện của ta, nhưng ta chưa từng có ý nghĩ muốn chiếm hữu ngươi, ngươi cần gì phải tự làm khổ mình như vậy?”
“Ha ha...”
Đặc Mục Nhĩ Uyển Nhi nghe thế, nhẹ nhàng cười, nói với Tô Bằng:
“Tô ca ca, Uyển Nhi như thế, thực sự không phải là muốn ca ca làm gì cho ta nữa, chỉ là Uyển Nhi cũng là nữ nhi, cũng sẽ thích một người, Tô ca ca chính là nam nhân lý tưởng trong lòng ta, Đặc Mục Nhĩ Uyển Nhi ta nếu nhất định phải tìm một người nam nhân, nhất định tìm người như Tô ca ca vậy... Chẳng những thực lực kinh người, hơn nữa càng có tri thức hiểu biết hơn người bình thường, tính tình cũng không khiến cho Uyển Nhi chán ghét, Uyển Nhi cũng không muốn ca ca nhất định phải đối với ta có gì, nhưng chẳng lẽ Uyển Nhi không có quyền theo đuổi tình yêu của bản thân sao?”
Tô Bằng nghe thế, không khỏi trầm mặc, hắn nhìn Đặc Mục Nhĩ Uyển Nhi, bản thân nhẹ nhàng ngồi ở đầu giường, nói:
“Uyển Nhi, ngươi hôm nay đã là thay quyền thành chủ thành Quy Tư Càn, hơn nữa lập tức sẽ trở thành chủ nhân chân chính của thành Quy Tư Càn, tất nhiên sẽ có cuộc sống của riêng mình, còn ta không thể nào cứ ở mãi nơi này, nhiều nhất chỉ xem như là một giang hồ lãng tử, không thể nào ở nơi này với ngươi được, ngươi không muốn đem thứ trân quý nhất của mình, giữ gìn cho phu quân của mình sao?”
“Trong lòng ta, người có tư cách làm phu quân của ta, cũng chỉ có một mình Tô ca ca ngươi.”
Đặc Mục Nhĩ Uyển Nhi cũng ngồi dậy, thân thể của nàng gần như dán chặt lấy Tô Bằng, hương thơm nữ tử cùng sức nóng cơ thể trẻ tuổi hâm nóng nhiệt độ thân thể của Tô Bằng, khiến Tô Bằng cảm giác thân thể giống như cũng có chút nóng lên, chỉ nghe Đặc Mục Nhĩ Uyển Nhi nói:
“Tô ca ca, ta biết, ngươi sẽ không vì Uyển Nhi ở lại thành Quy Tư Càn, có điều cái này cũng không quan trọng, Uyển Nhi sớm đã chuẩn bị tâm lý rồi, thật ra trong lòng Uyển Nhi đã thề, bắt đầu từ thành Quy Tư Càn này, thống nhất toàn bộ lực lượng Tây Vực, để Tây Vực trở thành một chỉnh thể, sau đó thành lập một quốc gia Tây Vực của mình!”
Tô Bằng nghe thế, trong lòng chấn động, không ngờ nguyện vọng của nàng thật sự rất lớn, không ngờ chính là muốn lập quốc!
“Uyển Nhi, tâm càng lớn, thế giới lại càng lớn, nhưng trách nhiệm cùng áp lực cũng càng lớn giống như thế... Ngươi nếu muốn đi con đường này, nhất định sẽ là cô độc gian nan.”
Tô Bằng nhìn Đặc Mục Nhĩ Uyển Nhi, nói với nàng.
Đặc Mục Nhĩ Uyển Nhi nghe thế, gật đầu nói:
“Trong lòng Uyển Nhi cũng sớm đã có giác ngộ, vì lý tưởng như vậy, ta đã chuẩn bị sẵn sàng trả giá cả đời... Tây Vực năm qua chia năm rẽ bảy, thật ra sinh tồn cũng không dễ dàng, ta muốn thành lập một quốc gia, cũng cũng là vì muốn tạo dựng cơ nghiệp ngan năm cho nhân dân sống trên mảnh đất này... Uyển Nhi lúc nhỏ, trong lòng đã có một ước mơ, ước mơ mặc dù xa xôi, nhưng cũng không phải không thể chạm tới, thành Quy Tư Càn có thể xem như thành thị số một số hai Tây Vực, nếu quyết chí tự cường, dùng mười năm hoặc là hai mươi năm hoàn thành ước mơ trong lòng ta, cũng không phải là không thể nào.”
“Chỉ là, bởi như vậy, ta lại muốn hy sinh những mặt khác.”
“Uyển Nhi tự hỏi chí hướng trong lòng, cũng không thua nam nhân, chỉ hận sinh ra lại không phải thân nam nhi, là lực cản nặng nề của ta... Giống như bây giờ, mặc dù dựa vào uy thế của Tô ca ca, ta lấy được địa vị thay quyền thành chủ, trong thời gian ngắn không có người uy hiếp được ta, nhưng mà... Ta dù sao cũng là nữ nhi, đến tuổi nhất định, tất nhiên sẽ có người lời ra lẽ vào.”
“Bởi vì ta chẳng những là thay quyền thành chủ, cũng là người thừa kế duy nhất của nhà Đặc Mục Nhĩ, phụ thân cùng tất cả mọi người, đều hi vọng ta có thể có con của mình, mà tốt nhất là nhà trai ở rể, để hài tử mang họ Đặc Mục Nhĩ, trở thành người thừa kế của nhà Đặc Mục Nhĩ.”
“Nhưng nếu là như vậy, nhà trai ta lựa chọn, thế lực tất nhiên không thể quá mạnh mẽ, nếu như quá mạnh mẽ, như vậy thành Quy Tư Càn sau này tất nhiên sẽ trở thành hư danh, không còn thuộc sỡ hữu của nhà Đặc Mục Nhĩ ta, phụ thân ta cũng biết như vậy, cho nên sau khi Vân Cổ Lặc tự mình gửi thư cho phụ thân muốn nhận ta làm nữ đồ đệ của hắn không thành, còn gửi đến một bức thư, nói muốn lấy ta làm vợ, nhưng cũng bị phụ thân cự tuyệt, chính là sợ điểm này.”
“Nhưng mà, nếu như là một người bình thường, Đặc Mục Nhĩ Uyển Nhi ta cũng không để vào mắt, nếu nhà trai muốn ở rể, ta sẽ càng thấy hắn chán ghét, một đại nam nhân, lại muốn ở rể nhà gái bán cầu vinh, cho dù là người Tây Vực cũng xem thường.”
“Ta vốn dự định cả đời không lấy chồng, nhưng mà đây cũng không phải là biện pháp tốt nhất... Thế nhưng Tô ca ca xuất hiện, lại khiến cho ta được mở mắt.”
Tô Bằng nghe thế, trong lòng giống như hiểu rõ gì đó, nói:
“Ngươi muốn ta lấy ngươi sao?”
“Không... Ta không cần Tô ca ca lấy ta, chỉ là, trong những nam nhân ta từng gặp, Tô ca ca là người khiến cho Uyển Nhi động lòng nhất, Uyển Nhi biết một góc nhỏ Tây Vực như thành Quy Tư Càn, không trói chân được nam nhân như Tô ca ca, nhưng chỉ cầu cùng Tô ca ca trở thành vợ chồng mấy ngày, để Uyển Nhi mang thai hài tử Tô ca ca, sau khi Uyển Nhi sinh đứa bé này, cả đời sẽ không lấy chồng nữa, toàn lực theo đuổi sự nghiệp của mình, mà ở trong lòng Uyển Nhi, Tô ca ca cũng sẽ là nam nhân đầu tiên, cũng là duy nhất trong cuộc đời Uyển Nhi.
Trong ánh mắt Đặc Mục Nhĩ Uyển Nhi lộ ra ánh mắt hàm ý rất dày đặc, ngóng nhìn Tô Bằng nói.
“Cái này...”
Tô Bằng nghe thế, trong lòng không biết nên có cảm nghĩ như thế nào mới phải, nghe lời của Đặc Mục Nhĩ Uyển Nhi, dường như là muốn có một đứa con của nàng và mình.
Chỉ là Tô Bằng chưa từng có nghĩ tới, bản thân sẽ trở thành đối tượng giúp đỡ một nữ tử cầu xin hài tử, hơn nữa, nữ tử kia, lại là nữ tử trong trò chơi Tử Vong Luân Hồi.
Bản thân Tô Bằng, cũng không phải không có thiện cảm với Đặc Mục Nhĩ Uyển Nhi, mặc dù trong thế giới Tử Vong Luân Hồi, địa vị nữ tử cũng không giống như là triều đại lịch sử nào đó trong hiện thực giam cầm tư tưởng và việc làm của nữ tử, nhưng mà trên thực tế, nữ tử Tô Bằng ở trong thế giới Tử Vong Luân Hồi gặp phải, lại ít có ai giống như Uyển Nhi như vậy.
Trong cuộc sống, Uyển Nhi cũng là một nữ tử khiến người khác yêu mến thích thú, bản thân lại vô cùng xinh đẹp. Không thể không nói, Tô Bằng với Đặc Mục Nhĩ Uyển Nhi, cũng rất là động tâm.
Chỉ là, trở ngại giữa hai người, chính là Tô Bằng hơi hơi có chút cảm giác bị lợi dụng, nếu mục đích Uyển Nhi hôm nay như thế, chỉ là muốn có một đứa con của mình với nàng ta, nhưng lại khiến Tô Bằng có chút không cách nào tiếp nhận được.
Dường như nhìn ra tâm tư Tô Bằng, thân thể Đặc Mục Nhĩ Uyển Nhi nhích lên, nắm tay Tô Bằng, nói:
“Tô ca ca, ngươi đang cảm thấy Uyển Nhi đang lợi dụng ngươi phải không?”
Tô Bằng không nói gì, chỉ là nhìn nàng.
“Tô ca ca... Uyển Nhi làm như vậy, cũng không phải chỉ là vì hậu duệ một gia tộc... Tô ca ca, Uyển Nhi đi đến bước đường này, đã sớm nghĩ kỹ, cái gọi là tình yêu, đã không còn quan trọng với Uyển Nhi, tâm tư Uyển Nhi, đều đặt vào thành Quy Tư Càn và lý tưởng tận sâu trong đáy lòng mình, chỉ là sau khi gặp được Tô ca ca, lòng của ta đột nhiên động tâm.”
“Người như Tô ca ca, về sau ta cũng khó có thể gặp được, ta với Tô ca ca, là tình yêu và ngưỡng mộ chân chính, nếu không phải như thế, Uyển Nhi cũng sẽ không như vậy, dùng bộ dạng này xuất hiện trước mặt Tô ca ca... Hãy để ta trước khi đi trên con đường của mình, hưởng thụ chân ái một chút, Tô ca ca, chẳng lẽ ngươi nhẫn tâm như thế, ngay cả một ý nghĩ yêu thương, cũng không thể cho Uyển Nhi cảm nhận được sao?”
Thanh âm Đặc Mục Nhĩ Uyển Nhi réo rắt bên tai, khiến trong lòng Tô Bằng, không khỏi run lên.
“Nàng đã có dũng cảm lớn như vậy, hy sinh như thế, ta lại rụt rè cái gì?”
Trong lòng Tô Bằng đột nhiên sinh ra ý nghĩ này, trong chốc lát, cả người cũng rực nóng, xoay người, đẩy ngã Đặc Mục Nhĩ Uyển Nhi xuống giường...
...
Ai nói xuân phong không qua Dương Ngọc quan?
Mặc dù đã là cuối thu gần đông, nhưng trong một đêm này, trên giường gian phòng này, lại gió xuân bất tận, dạt dào sắc xuân...
Đêm xuân khổ đoản, một đêm, nhanh chóng trôi qua.
Trong nháy mắt, trời đã bắt đầu hừng sáng.
Đặc Mục Nhĩ Uyển Nhi ở bên cạnh Tô Bằng, vẫn đang còn trong giấc xuân nồng nàn, Tô Bằng nhìn nàng, nghĩ đến điên cuồng hôm qua, trên mặt không khỏi lộ ra mỉm cười, đưa tay vuốt ve đường cong sống lưng mềm mại của nàng.
Đặc Mục Nhĩ Uyển Nhi lúc này, phát ra một tiếng hờn dỗi, trong miệng nỉ non không rõ nói:
“Đêm qua mệt mỏi như vậy, ngươi lại...”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.