Trò Chơi Vô Hạn: Các Nam Chính Điên Cuồng Muốn Thủ Tiêu Cô
Chương 14:
Hồng Trà Thân Sĩ
01/04/2024
Ngay khi cô ủ rũ cúi đầu, điện thoại di động trên bàn vang lên mà không hề báo trước.
“Ting tinh ting——”
Một lần nữa cô nhận được tin nhắn văn bản từ ‘000’.
“Đi đến nhà ăn lúc 6 giờ.”
Lại là chỉ thị khó hiểu.
Chính là bởi vì cái tin nhắn không đầu không đuôi này, mới hại cô xém chút nữa chết trong tay Tiêu Kình.
Vương Khanh Khanh không muốn giống như búp bê bù nhìn nghe theo mệnh lệnh, nhưng cô không có biện pháp nào tốt hơn.
Nếu như không làm theo, nói không chừng sẽ làm cho mình lâm vào tình huống càng thêm nguy hiểm.
Dù sao, địch ngoài sáng cô trong bóng tối, cô hoàn toàn không biết mục đích và suy nghĩ của đối phương.
Tuy nhiên, chỉ thị này không phải là tin nhắn xấu hoàn toàn.
Những người đã trải qua vụ xả súng đều có tâm đề phòng rất mạnh, chỉ trong giờ ăn, họ mới xuất hiện một thời gian ngắn ngủi.
Như thế đúng lúc hùa theo hành động của Vương Khanh Khanh.
Cô không cần phải đi vòng quanh lâu đài cổ như mê cung, chỉ cần ngồi trong phòng ăn vẫn có thể có được một số thông tin hữu ích.
Mà lần này, cô mang theo A Nghiêm theo.
Mặc dù hắn có điều giấu cô, nhưng ít nhất hắn sẽ không tùy tiện nổ súng bắn cô…
A Nghiêm cũng sẽ không phải là người đẩy cô xuống biển.
Nếu thật sự là A Nghiêm muốn đẩy cô vào chỗ chết, trong khoảng thời gian bản thân cô hôn mê mà mất đi năng lực phản kháng, hắn có rất nhiều cơ hội để hại chết cô.
À, đúng rồi.
Vương Khanh Khanh bỗng nhiên nhớ tới một vấn đề đã bị mình bỏ qua.
Lúc cô được ai đó cứu khỏi nước biển, trên người đang mặc bộ váy ngủ ướt đã sớm bị tảng đá bén nhọn cắt rách, vải rách nát thìcăn bản không cách nào che thân.
Nhưng lúc tỉnh lại mình đã thay một thân váy ngủ sạch sẽ gọn gàng, ngay cả quần áo lót bên trong cũng được thay.
cơ thể không có cảm giác ẩm ướt bết rít của nước biển, cả người đều tỏa ra hơi thở khô ráo và sảng khoái, giống như là có người đã cẩn thận giúp cô lau người rồi vậy.
Nhưng ở đây không có người khác.
Chẳng lẽ là A Nghiêm?
Nói như vậy…
Hắn đã thất hết cơ thể của cô rồi ư?
Điều này tồi tệ hơn nhiều so với tưởng tượng ban đầu, thật là xấu hổ quá đi.
Trên mặt Vương Khanh Khanh nhanh chóng ửng lên một tia đỏ bừng, ngay cả dấu bị bóp trên cổ cũng theo đó cũng nóng một chút.
“Ting tinh ting——”
Một lần nữa cô nhận được tin nhắn văn bản từ ‘000’.
“Đi đến nhà ăn lúc 6 giờ.”
Lại là chỉ thị khó hiểu.
Chính là bởi vì cái tin nhắn không đầu không đuôi này, mới hại cô xém chút nữa chết trong tay Tiêu Kình.
Vương Khanh Khanh không muốn giống như búp bê bù nhìn nghe theo mệnh lệnh, nhưng cô không có biện pháp nào tốt hơn.
Nếu như không làm theo, nói không chừng sẽ làm cho mình lâm vào tình huống càng thêm nguy hiểm.
Dù sao, địch ngoài sáng cô trong bóng tối, cô hoàn toàn không biết mục đích và suy nghĩ của đối phương.
Tuy nhiên, chỉ thị này không phải là tin nhắn xấu hoàn toàn.
Những người đã trải qua vụ xả súng đều có tâm đề phòng rất mạnh, chỉ trong giờ ăn, họ mới xuất hiện một thời gian ngắn ngủi.
Như thế đúng lúc hùa theo hành động của Vương Khanh Khanh.
Cô không cần phải đi vòng quanh lâu đài cổ như mê cung, chỉ cần ngồi trong phòng ăn vẫn có thể có được một số thông tin hữu ích.
Mà lần này, cô mang theo A Nghiêm theo.
Mặc dù hắn có điều giấu cô, nhưng ít nhất hắn sẽ không tùy tiện nổ súng bắn cô…
A Nghiêm cũng sẽ không phải là người đẩy cô xuống biển.
Nếu thật sự là A Nghiêm muốn đẩy cô vào chỗ chết, trong khoảng thời gian bản thân cô hôn mê mà mất đi năng lực phản kháng, hắn có rất nhiều cơ hội để hại chết cô.
À, đúng rồi.
Vương Khanh Khanh bỗng nhiên nhớ tới một vấn đề đã bị mình bỏ qua.
Lúc cô được ai đó cứu khỏi nước biển, trên người đang mặc bộ váy ngủ ướt đã sớm bị tảng đá bén nhọn cắt rách, vải rách nát thìcăn bản không cách nào che thân.
Nhưng lúc tỉnh lại mình đã thay một thân váy ngủ sạch sẽ gọn gàng, ngay cả quần áo lót bên trong cũng được thay.
cơ thể không có cảm giác ẩm ướt bết rít của nước biển, cả người đều tỏa ra hơi thở khô ráo và sảng khoái, giống như là có người đã cẩn thận giúp cô lau người rồi vậy.
Nhưng ở đây không có người khác.
Chẳng lẽ là A Nghiêm?
Nói như vậy…
Hắn đã thất hết cơ thể của cô rồi ư?
Điều này tồi tệ hơn nhiều so với tưởng tượng ban đầu, thật là xấu hổ quá đi.
Trên mặt Vương Khanh Khanh nhanh chóng ửng lên một tia đỏ bừng, ngay cả dấu bị bóp trên cổ cũng theo đó cũng nóng một chút.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.