Chương 60: Chương 03 - Phần 1
George R. R. Martin
11/11/2016
CHƯƠNG 3: TYRION
Trong bộ y phục màu trắng lạnh của ngự lâm quân, Ser Mandon Moore trông giống như tử thi bọc vải niệm. Thái hậu có lệnh: “Trong lúc diễn ra hội nghị với trọng thần không được làm phiền.”
“Ta sẽ chỉ làm phiền nho nhỏ thôi, hiệp sĩ.” Tyrion lấy từ tay áo ra một tấm da dê. “Ta có trách nhiệm chuyển một lá thư từ Cha ta, lãnh chúa Tywin Lannister, cánh tay phải của nhà vua. Đây là con dấu của ông ấy.”
“Thái hậu không muốn bị làm phiền.” Ser Mandon chậm rãi lặp lại, như thể Tyrion là một kẻ ngu không hiểu hắn vừa nói gì.
Jaime đã từng nói với Tyrion rằng ngoại trừ anh ấy thì Moore là kẻ nguy hiểm nhất trong đội ngự lâm quân, luôn luôn là thế, vì khuôn mặt hắn luôn lạnh tanh bất kể trong đầu nghĩ sẽ làm gì tiếp theo. Tyrion rất muốn từ khuôn mặt lạnh của hắn lúc này nhìn ra manh mối. Nếu Bronn và Timett cùng tiến công lúc này, viên hiệp sĩ chắc chắn không phải là đối thủ, nhưng làm thế ích gì khi mà hắn mới bắt đầu trở thành một trong những hộ vệ của Joffrey. Nhưng nếu hắn phải rời đi vì tên này thì quyền uy của hắn để đâu? Tyrion buộc mình phải mỉm cười: “Hiệp sĩ Mandon, anh chưa gặp những người bạn của ta. Đây là Timett, con trai của Timett, hồng thủ của Hỏa Nhân. Và đây là Bronn, anh hẳn còn nhớ Hiệp sĩ Vardis Egen, đội trưởng đội bảo vệ của lãnh chúa Arryn?”
(Chú thích: Hỏa Nhân- Burned Men: Là một bộ lạc sống ở Dãy núi mặt trăng, do Timett lãnh đạo).
“Tôi biết người đàn ông đó,” ánh mắt của Ser Mandon dại ra, không hề có sinh khí. “Đã biết.” Bronn sửa lại, cười nhạt.
Ser Mandon tỏ thái độ mắt điếc tai ngơ.
“Nói tóm lại,” Tyrion nhẹ nhàng “ta thực sự phải gặp chị ta để trình bức thư này, hiệp sĩ ạ. Vậy anh có thể mở cửa giúp không?”
Viên hiệp sĩ áo trắng không phản ứng. Tyrion không thể nhịn được nữa, định xông vào thì Ser Mandon bất ngờ đứng tránh sang một bên “Ngài có thể vào, họ thì không.”
Một chiến thắng nhỏ nhoi, hắn nghĩ, nhưng thật ngọt ngào. Vây là hắn đã vượt qua lần trắc nghiệm thứ nhất. Tyrion Lannister đẩy cửa bước vào, cảm giác mình thật cao lớn. Năm vị trọng thần đang bàn bạc đột nhiên dừng lại “Là cậu,” chị gái Cersei cất giọng nói như không thể tin nổi, nhưng đồng thời thể hiện rõ thái độ ghét bỏ
“Em cuối cùng cũng hiểu thái độ lịch sự của hắn học được từ đâu.” Tyrion dừng lại trước cặp tượng người Valyria canh cửa, toát ra thần thái tự tin. Cersei như một con chó đánh hơi thấy sự sợ hãi, cảm thấy mình yếu thế.
“Cậu đang làm gì ở đây?” Đôi mắt xanh xinh đẹp của bà chị nghiên cứu hắn, ít nhất nét mặt không thể hiện thái độ gì.
“Chuyển thư cho Cha.” Hắn lắc người đi tới bàn, đặt tấm da dê cuộn tròn để giữa họ.
Viên thái giám Varys đưa bàn tay nhỏ nhắn, thanh tú đến lấy bức thư “Lãnh chúa Tywin thật chu đáo. Ngay cả sáp đều làm bằng vàng.” Varys kiểm tra dấu niêm phong. “Xét tất cả các mặt thì đây đúng là bức thư của ngài ấy.”
“Tất nhiên là thư của ông ấy.” Cersei đoạt lấy cuốn da dê từ tay hắn, phá vỡ dấu niêm phong và mở bức da dê.
Tyrion theo dõi cô ta đọc thư. Chị của hắn giờ phút này thoải mái ngồi vào ghế dành cho đức vua - theo hắn phỏng đoán hẳn Joffrey cũng giống như Robert, chẳng mấy khi tham gia các hội nghị với những trọng thần như thế này - vì vậy Tyrion cũng thoải mái ngồi vào ghế dành cho Cánh tay phải của nhà vua, như là điều hiển nhiên phải thế.
“Thật buồn cười.” Cuối cùng thái hậu cất lời. “Cha ta đã đề cử em trai ta ngồi vào vị trí của ông ấy trong hội đồng. Ông ấy đề nghị chúng ta chấp nhận Tyrion làm Cánh tay phải của nhà vua, cho đến khi ông ấy có thể tự mình đến đây để làm việc đó.”
Đại học sĩ Pycelle vuốt chòm râu bạc suy nghĩ và gật đầu đồng ý: “Nếu như vậy thì chúng ta không có ý kiến gì.”
“Chắc chắn rồi.” Janos Slynt có chiếc đầu trọc và cằm chẻ đôi thoạt trông rất giống như một con ếch, một con ếch đắc thế tự ình siêu phàm. “Đại nhân, chúng tôi rất cần ngài. Quân phản loạn nổi lên khắp nơi, hung tượng xuất hiện trên trời, bạo động diễn ra trên khắp các phố…”
“Và ai là người chịu trách nhiệm cho điều đó, Janos đại nhân?” Cersei lạnh lùng: “Những chiếc áo choàng vàng của ngài chính là những người chịu trách nhiệm duy trì trật tự. Còn về phần cậu, Tyrion, cậu sẽ phục vụ chúng tôi tốt ơn ở chiến trường.”
Hắn bật cười: “Không, tôi đã xong việc ở chiến trường rồi. Cảm ơn. Tôi giỏi ngồi ghế hơn trên lưng ngựa và tôi thích cầm một ly rượu hơn cái rìu. Mọi người không phải nói trên chiến trường tiếng trống như sấm dậy, áo giáp sáng lóa dưới ánh mặt trời và ngựa chiến rền vang sao? À, tiếng trống khiến tôi đau đầu, áo giáp sáng lóa dưới ánh mặt trời khiến ta giống như con ngỗng bị thịt mừng ngày thu hoạch và ngựa chiến rền vang thì ị khắp nơi. Không phải ta đang than phiền gì đâu, nhưng so tiếng trống, phân ngựa và ruồi bậu thì ta thích được ở trong thung lũng Arryn hơn.”
Litterfinger cười lớn: “À, nói cho cùng, Lannister, ngài thật là rõ lòng ta.”
Tyrion mỉm cười với ông ta, nhớ tới chuôi dao từ xương rồng và lưỡi dao làm từ thép của người Valyria. Chúng ta chắc chắn sẽ nói chuyện về việc đó, và sớm thôi. Hắn tự hỏi liệu đến lúc đó lãnh chúa Petyr còn thấy thú vị nữa không. “Xin các vị hãy để tôi cống hiến sức lực theo cách thức nhỏ bé của mình,” hắn nói.
Cersei đọc lá thư lần nữa. “Cậu mang theo bao nhiêu người?”
“Vài trăm, hơn phân nửa là quân của chính tôi. Cha nhất định không điều người của ông ấy, nói cho cùng thì ông ấy cũng đang tham gia một cuộc chiến.”
“Mấy trăm người này thì có lợi gì nếu Renly tấn công thành phố hoặc Stannis đánh đến từ đảo Dragonstone? Ta yêu cầu quân đội và Cha gửi đến một thằng lùn.
Ng.uồ.n .từ. s.it.e .Tr.uy.en.Gi.Cu.ng.Co..c.om. Cánh tay phải là do đức vua chọn lựa, với sự đồng ý của hội đồng trọng thần, Joffrey đã tiến cử Cha chúng ta.”
“Và Cha chúng ta tiến cử tôi.”
“Ông ấy không thể làm thế. Không thể nếu thiếu sự đồng ý của Joff.”
“Lãnh chúa Tywin đang ở Harrenhal tại thái ấp của ông ấy, nếu chị muốn chất vấn,” Tyrion lịch sự “chư vị đại nhân, liệu có thể để tôi nói vài câu riêng tư với chị gái mình?”
Varys trơn tuột đứng lên, cười kiểu nịnh hót: “Hóa ra ngài nhớ giọng nói ngọt ngào của chị mình đến thế. Các vị đại nhân, chúng ta nên để hai người đoàn tụ một lát. Chuyện quốc sự có thể dời lại một lúc cũng không sao”
Janos Slynt ngập ngừng đứng dậy, đại học sĩ Pycelle chậm chạp làm theo. Litterfinger là người cuối cùng: “Liệu tôi có thể nói với tổng quản chuẩn bị phòng cho ngài ở Maegor’s Holdfast?”
“Cảm ơn rất nhiều, Petyr đại nhân, nhưng tôi sẽ dùng phòng của lãnh chúa Stark trong tháp dành cho Cánh tay phải của nhà vua.”
Litterfinger cười lớn: “Cậu dũng cảm hơn tôi, Lannister. Cậu biết rõ kết cục của hai Cánh tay phải của nhà vua chứ?”
“Hai người? Nếu muốn dọa tôi, sao không đề cập đến kết cục của bốn người gần đây nhất?”
“Bốn người ư?” Litterfinger nhướng mày: “Ý ngài là hai vị cánh tay phải của nhà vua trước lãnh chúa Arryn cũng gặp bất trắc và chết trong tháp? Tôi sợ là khi đó tôi còn quá trẻ nên không lưu ý.”
“Cánh tay phải cuối cùng của Aerys Targaryen bị giết trong trận tấn công vào thành King’s Landing, dù ta nghi ngờ ông ta thực sự ở trong tháp đó, vì ông ta làm Cánh tay phải của nhà vua có hai tuần. Còn người đảm nhiệm vị trí đó trước ông ta thì bị thiêu chết. Vị tiền nhiệm trước đó nữa còn bị tước đoạt lãnh địa và danh hiệu, chết trên đường lưu đày. Ta tin Cha ta chính là Cánh tay phải cuối cùng rời King’s landing mà được toàn thây cùng tước vị và của cải.
“Câu chuyện rất hay.” Litterfinger nói: “Càng nghe tôi càng thấy ngủ trong ngục an toàn hơn.”
Có lẽ ông sẽ được như ý, Tyrion nghĩ, nhưng ngoài miệng lại nói: “Tôi nghe nói dũng cảm và ngu xuẩn cách nhau chỉ một sợi chỉ mong manh. Bất kể có lời nguyền nào trên Tháp dành cho Cánh tay phải của nhà vua, tôi mong hình dáng nhỏ bé của mình đủ thoát lời nguyền đó.”
Janos Slynt bật cười, Litterfinger cũng mỉm cười và đại học sĩ Pycelle sắc mặt ngưng đọng gật đầu.
“Ta hy vọng Cha không gửi cậu tới để tuyên truyền những bài học lịch sử,” chị gái hắn cất lời khi chỉ còn hai người trong phòng.
“Chị không biết tôi nhớ âm thanh ngọt ngào của chị đến thế nào sao?” Hắn thở dài.
“Cậu không biết ta muốn dùng kìm nóng rút lưỡi tên hoạn quan kia thế nào sao?” Cersei trả lời.
“Sao Cha có thể hành động thế này? Hay là cậu đã làm giả bức thư?” Cô ta đọc lại nó lần nữa, càng xem càng buồn bực. “Sao ông ấy lại cột cậu cho ta? Ta muốn chính ông ấy đến đây.” Cô ta vò nát bức thư của lãnh chúa Tywin. “Ta chính là thái hậu nhiếp chính của Joffrey, và ta đã gửi tới ông ấy lệnh của hoàng gia.”
“Và ông ấy phớt lờ chị.” Tyrion chỉ thẳng ra. “Ông ấy có một đội quân khá lớn, và có thể làm điều đó mà không cần sợ hãi. Hay ông ấy không phải là người đầu tiên làm thế?”
Cersei mím chặt môi, mặt lộ vẻ giận dữ: “Nếu ta nói bức thư này là giả và cho người ném cậu vào ngục, ta cam đoan không ai dám bỏ qua lệnh này.”
Tyrion biết rõ giờ phút này hắn đang bước trên một lớp băng mỏng, chỉ sai lầm một bước là hắn chìm trong nước liền.
“Chính xác.” Hắn hoàn toàn đồng ý. “Ít nhất là Cha chúng ta, người nắm đại quân. Nhưng tại sao chị lại muốn ném ta vào ngục, chị gái thân yêu, khi mà ta đã đi một đoạn đường dài đến đây để giúp chị?”
“Ta không cần cậu giúp. Ta cần sự hiện diện của Cha như ta đã yêu cầu.”
“Phải không?” Hắn nhẹ nhàng: “Người chị muốn chính là Jaime.”
Chị hắn luôn tự cho là mình khôn khéo thông minh, nhưng hắn đã lớn lên cùng chị. Hắn có thể đọc nét mặt chị như đọc những cuốn sách yêu thích và những gì hắn đọc được lúc này là phẫn nộ, sợ hãi và tuyệt vọng “Jaime…”
“…là anh trai của ta cũng như của chị,” Tyrion cắt ngang, “hãy để ta giúp và ta hứa với chị, chúng ta sẽ giải thoát cho Jaime, đưa anh ấy trở lại an toàn.”
“Bằng cách nào?” Cersei hỏi “Thằng bé nhà Stark và mẹ của hắn chắc chắn không thể quên cách chúng ta đã đối xử với lãnh chúa Eddard.”
“Đúng,” Tyrion đồng ý, “nhưng chị vẫn giữ những đứa con gái nhà Stark, phải không? Ta đã nhìn thấy đứa lớn ngoài sân đấu cùng với Joffrey.”
“Sansa,” thái hậu nói, “Ta tuyên bố với bên ngoài là ta có trong tay cả em gái nó, nhưng thực sự không phải thế. Ta cử Meryn Trant đến bắt nó khi Robert chết, nhưng bị viên học sĩ dạy nhảy của con bé đó xen vào và con bé trốn thoát. Kể từ đó không ai nhìn thấy nó nữa. Như thể nó đã chết vậy. Ngày đó rất nhiều người chết.”
Tyrion đã đặt hy vọng vào cả hai đứa con gái nhà Stark để trao đổi, nhưng giờ thì hắn chỉ có một. “Hãy kể cho ta nghe về các bạn bè của chúng ta trong đám trọng thần.”
Chị gái hắn liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ “Bọn họ thì sao?”
“Cha có vẻ không thích họ. Khi ta rời khỏi nhà, ông ấy đang xem xét chuyện treo những cái đầu của họ trên tường thành cạnh nhà Stark sẽ trông ra sao.”
Hắn quay người hướng người ngồi đối diện bên kia bàn: “Chị có chắc chắn về lòng trung thành của họ? Chị có tin họ không?”
“Ta chả tin tưởng ai cả,” Cersei cáu kỉnh, “nhưng ta cần họ. Chả lẽ Cha tin rằng họ đang chơi chúng ta?”
“Thà nghi có còn hơn là không.”
“Tại sao? Ông ấy biết những gì?”
Tyrion nhún vai: “Ông ấy biết rằng triều đại ngắn ngủi của con trai chị mới duy trì được vài ngày nhưng đã đầy rẫy những điều điên rồ và tai họa. Vì vậy phải có kẻ nào đó đang đưa ra những lời tư vấn rất tồi cho Joffrey.”
Cersei nhìn hắn đầy cân nhắc: “Joff không thiếu những lời tư vấn tốt, nhưng nó luôn rất cố chấp. Giờ thì nó là vua và nó tin có thể làm những gì mình muốn, không cần người khác nắm dây.”
“Vương miện đã khiến trong đầu người ta nảy ra những ý tưởng lạ lùng,” Tyrion đồng ý, “việc với Eddard Stark… là do Joffrey làm?”
Thái hậu đau đớn: “Ta đã dặn hắn là hãy tha thứ cho Stark, để ông ta mặc hắc y. Người đàn ông đó sẽ mãi mãi ra khỏi tầm mắt của chúng ta, va chúng ta có thể nghị hòa với con trai ông ta, nhưng Joff lại muốn tạo một trò hay hơn ọi người xem. Ta có thể làm gì? Hắn chém đầu lãnh chúa Eddard trước sự chứng kiến của nửa số dân cư thành phố và Janos Slynt và hiệp sĩ Ilyn mừng rõ làm theo lệnh chặt đầu người đàn ông đó mà không thèm hỏi ta đến một tiếng.” Cô ta nắm chặt tay: “Giáo chủ mắng chúng ta đã xúc phạm Thánh đường Baelor bằng máu, sau khi đã dối gạt ông ta về mục đích thực của chúng ta.”
“Có vẻ như ông ấy có lý.” Tyrion nói: “Vậy thì lãnh chúa Slynt này chính là một phần của trò chơi, phải không? Hãy nói với tôi, ai là người đưa ra chủ ý này để tôi đề cử tên hắn đến Harrenhal và cho tên hắn vào hội đồng trọng thần?”
“Litterfinger là người an bài. Chúng ta cần đội quân áo choàng vàng của Slynt. Eddard Stark lúc đó cấu kết với Renly và bí mật viết thư cho lãnh chúa Stannis, muốn dâng ngai vàng cho hắn. Chúng ta có thể mất tất cả. Mọi chuyện đã gần như kết thúc nếu như Sansa không đến và nói với ta về kế hoạch của Cha nó…” Tyrion ngạc nhiên: “Thật không? Con gái ông ta?” Sansa luôn có vẻ là một đứa bé ôn nhu, dễ thương và nghe lời.
“Đứa con gái đó đang chìm đắm trong tình yêu. Nó làm mọi thứ vì Joffrey, cho đến khi thằng bé chém đầu Cha nó và còn nói là hạ thủ lưu tình. Điều đó đã đặt dấu chấm hết cho tất cả.”
“Đức vua đúng là có cách thức độc đáo để chiếm được trái tim kính yêu của người dân.” Tyrion nhếch miệng cười. “Nói vậy thì việc Ser Barristan Selmy bị cách chức khỏi ngự lâm quân cũng là lệnh của Joffrey?”
Cersei thở dài: “Joff muốn đổ lỗi cho ai đó về cái chết của Robert. Varys đề cử Hiệp sĩ Barristan. Tại sao không? Cùng lúc có thể đưa Jaime vào chỉ huy đội ngự lâm quân, ngồi vào vị trí trọng thần, và Joff ném một khúc xương cho chó. Nó rất thích Sandor Clegane. Chúng tôi đã tính toán sẽ thưởng cho Selmy mảnh đất phong và một trang trại, nhiều hơn là đãi ngộ dành ột tên hề già vô dụng.”
“Tôi nghe nói tên hề già vô dụng đó là hạ được hai lính áo choàng vàng của Slynt khi chúng cố bắt ông ta ở cổng Mud Gate.”
Chị hắn có vẻ không vui: “Janos đáng lẽ phải cử nhiều lính hơn. Năng lực làm việc của hắn đúng là không như mong muốn.”
“Ser Barristan là Đội trưởng ngự lâm quân của Robert Baratheon.” Tyrion nhắc nhở cô ta “Hắn và Jaime là hai kẻ sống sót duy nhất trong đội vệ sĩ bảy người của Aerys Targaryen. Dân chúng kể về hắn cũng giống như cách họ nói về Serwyn của Mirror Shield và hoàng tử Aemon Hiệp sĩ rồng. Các người xem dân chúng sẽ nghĩ gì khi thấy Barristan - Vô Lo cưỡi ngựa bên cạnh Robb Stark hay Stannis Baratheon?”
Cersei nhìn ra xa: “Ta chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đó.”
“Nhưng Cha thì tính đến khả năng này rồi.” Tyrion nói: “Đó là lý do tại sao ông ấy gửi tôi đến đây. Để đặt dấu chấm hết cho những trò khôi hài này và khiến cho thằng con trai của chị ngoan ngoãn nghe lời.”
“Joff sẽ không nghe lời cậu hơn ta đâu.”
“Nó sẽ phải làm thế.”
“Tại sao nó phải nghe lời cậu?”
“Vì nó biết chị sẽ không bao giờ làm đau nó.”
Cersei nheo mắt lại: “Nếu cậu tin ta sẽ để cậu thương tổn đến con trai ta, cậu sẽ ốm không còn thuốc chữa.”
Tyrion thở dài, vẫn như thường khi, cô ta toàn bỏ qua trọng điểm vấn đề. “Joffrey luôn an toàn với tôi cũng như nó ở bên cạnh chị,” hắn cam đoan “nhưng nếu khiến nó có cảm giác bị uy hiếp, nó sẽ dễ nghe lời hơn.” Hắn cầm tay thái hậu: “Tôi là em trai chị, chị biết điều đó, chị cần tôi, bất kể chị có thừa nhận điều đó hay không. Con trai chị cũng cần tôi nếu còn muốn tiếp tục ngồi trên cái ghế sắt xấu xí kia.” Chị gái hắn có vẻ sốc khi hắn chạm vào cô ta: “Cậu luôn rất thông minh.”
“Chỉ là thông minh chút thôi,” hắn cười.
“Cũng đáng để thử… nhưng Tyrion, tuyệt đối không được mắc sai lầm. Nếu tôi chấp nhận cậu, thì trên danh nghĩa cậu là Cánh tay phải của nhà vua, nhưng quyền lực thực tế là của tôi. Cậu sẽ phải chia sẻ với tôi mọi kế hoạch cũng như dự định của mình trước khi hành động và cậu không được tự ý làm gì mà không nhận được sự đồng ý của tôi. Cậu hiểu không?”
“Ồ, hoàn toàn hiểu.”
“Vậy cậu có đồng ý không?”
“Chắc chắn rồi.” Hắn cam đoan. “Tôi là của chị, chị gái” đến khi nào cần phải thế. “Vậy giờ chúng ta cùng có một mục tiêu. Không còn bí mật nào giữa chúng ta nữa. Chị nói Joffrey đã giết lãnh chúa Eddark, Varys đuổi Ser Barristan, và Litterfinger tặng chúng ta lãnh chúa Slynt. Vậy ai đã giết lãnh chúa Arryn?”
Cersei phòng thủ: “Làm sao tôi biết được?”
“Vị góa phụ đau buồn ở thành Eyrie nghĩ là tôi đã hạ thủ. Tôi tự hỏi, bà ta đã lấy tin tức đó ở đâu?”
“Ta thực sự không biết. Tên Eddard Stark ngu xuẩn cũng đổ lỗi cho ta tội đó. Lão ám chỉ rằng lãnh chúa Arryn đã hoài nghi ta… à, còn nói là tin chắc.”
” Rằng chị đã ngủ với Jaime ngọt ngào của chúng ta?” Cô ta cho hắn một cái tát.
“Chị nghĩ tôi cũng mù như Cha hả?” Tyrion xoa má “Chị ngủ với ai không phải việc của tôi… dù không hay lắm chuyện chị thò một chân cho anh trai còn một chân cho người khác.”
Cô ta lại tát hắn.
“Dễ thương hơn đi, Cersei, tôi chỉ giỡn với chị thôi. Nhưng nếu chuyện đó là thật, tôi cũng nên sớm có một nàng điếm xinh đẹp. Tôi không bao giờ hiểu Jaime nhìn thấy gì hay ho ở chị, ngoại trừ hình ảnh phản chiếu của anh ấy trong gương.” Cô ta lại tát hắn tiếp.
Hai má hắn đỏ bừng, nhưng hắn vẫn mỉm cười: “Nếu chị tiếp tục làm thế, tôi sẽ giận đấy.” Cô ta quả thực dừng tay: “Tại sao ta phải quan tâm chuyện cậu sẽ làm?”
“Tôi có vài người bạn.” Tyrion thú nhận. “Chị sẽ không thích bọn họ đâu. Mà chị đã giết Robert như thế nào?”
“Lão tự tìm cách. Tất cả những gì chúng ta làm chỉ là giúp đẩy nhanh quá trình thôi. Khi Lancel nhìn thấy Robert đuổi theo con lợn, hắn cho lão uống rượu mạnh. Lão thích uống rượu chua đỏ, nhưng quá độ, uống gấp ba lần bình thường, và lão ngu ngốc thích điều đó. Thực ra lão có thể dừng chè chén bất cứ khi nào lão muốn, nhưng không, lão uống hết hũ này lại đòi Lancel mang đến hũ khác. Và con lợn giúp chúng ta làm nốt phần còn lại. Cậu nên tham dự bữa tiệc tối đó, Tyrion. Ta chưa khi nào ăn thịt lợn nào ngon như thế. Họ nấu chúng với nấm và táo, hương vị quả là tuyệt vời.”
“Chắc chắn rồi, chị gái, chị sinh ra để làm góa phụ mà.” Tyrion thực ra rất thích Robert Baratheon, ông đúng là một anh chàng lỗ mãng… chưa một lần nghi ngờ chị gái hắn thật ra rất hận ông. “Giờ, nếu chị đã đánh tôi xong thì tôi phải cáo từ đây,” hắn vặn hai chân đứng xuống ghế.
Trong bộ y phục màu trắng lạnh của ngự lâm quân, Ser Mandon Moore trông giống như tử thi bọc vải niệm. Thái hậu có lệnh: “Trong lúc diễn ra hội nghị với trọng thần không được làm phiền.”
“Ta sẽ chỉ làm phiền nho nhỏ thôi, hiệp sĩ.” Tyrion lấy từ tay áo ra một tấm da dê. “Ta có trách nhiệm chuyển một lá thư từ Cha ta, lãnh chúa Tywin Lannister, cánh tay phải của nhà vua. Đây là con dấu của ông ấy.”
“Thái hậu không muốn bị làm phiền.” Ser Mandon chậm rãi lặp lại, như thể Tyrion là một kẻ ngu không hiểu hắn vừa nói gì.
Jaime đã từng nói với Tyrion rằng ngoại trừ anh ấy thì Moore là kẻ nguy hiểm nhất trong đội ngự lâm quân, luôn luôn là thế, vì khuôn mặt hắn luôn lạnh tanh bất kể trong đầu nghĩ sẽ làm gì tiếp theo. Tyrion rất muốn từ khuôn mặt lạnh của hắn lúc này nhìn ra manh mối. Nếu Bronn và Timett cùng tiến công lúc này, viên hiệp sĩ chắc chắn không phải là đối thủ, nhưng làm thế ích gì khi mà hắn mới bắt đầu trở thành một trong những hộ vệ của Joffrey. Nhưng nếu hắn phải rời đi vì tên này thì quyền uy của hắn để đâu? Tyrion buộc mình phải mỉm cười: “Hiệp sĩ Mandon, anh chưa gặp những người bạn của ta. Đây là Timett, con trai của Timett, hồng thủ của Hỏa Nhân. Và đây là Bronn, anh hẳn còn nhớ Hiệp sĩ Vardis Egen, đội trưởng đội bảo vệ của lãnh chúa Arryn?”
(Chú thích: Hỏa Nhân- Burned Men: Là một bộ lạc sống ở Dãy núi mặt trăng, do Timett lãnh đạo).
“Tôi biết người đàn ông đó,” ánh mắt của Ser Mandon dại ra, không hề có sinh khí. “Đã biết.” Bronn sửa lại, cười nhạt.
Ser Mandon tỏ thái độ mắt điếc tai ngơ.
“Nói tóm lại,” Tyrion nhẹ nhàng “ta thực sự phải gặp chị ta để trình bức thư này, hiệp sĩ ạ. Vậy anh có thể mở cửa giúp không?”
Viên hiệp sĩ áo trắng không phản ứng. Tyrion không thể nhịn được nữa, định xông vào thì Ser Mandon bất ngờ đứng tránh sang một bên “Ngài có thể vào, họ thì không.”
Một chiến thắng nhỏ nhoi, hắn nghĩ, nhưng thật ngọt ngào. Vây là hắn đã vượt qua lần trắc nghiệm thứ nhất. Tyrion Lannister đẩy cửa bước vào, cảm giác mình thật cao lớn. Năm vị trọng thần đang bàn bạc đột nhiên dừng lại “Là cậu,” chị gái Cersei cất giọng nói như không thể tin nổi, nhưng đồng thời thể hiện rõ thái độ ghét bỏ
“Em cuối cùng cũng hiểu thái độ lịch sự của hắn học được từ đâu.” Tyrion dừng lại trước cặp tượng người Valyria canh cửa, toát ra thần thái tự tin. Cersei như một con chó đánh hơi thấy sự sợ hãi, cảm thấy mình yếu thế.
“Cậu đang làm gì ở đây?” Đôi mắt xanh xinh đẹp của bà chị nghiên cứu hắn, ít nhất nét mặt không thể hiện thái độ gì.
“Chuyển thư cho Cha.” Hắn lắc người đi tới bàn, đặt tấm da dê cuộn tròn để giữa họ.
Viên thái giám Varys đưa bàn tay nhỏ nhắn, thanh tú đến lấy bức thư “Lãnh chúa Tywin thật chu đáo. Ngay cả sáp đều làm bằng vàng.” Varys kiểm tra dấu niêm phong. “Xét tất cả các mặt thì đây đúng là bức thư của ngài ấy.”
“Tất nhiên là thư của ông ấy.” Cersei đoạt lấy cuốn da dê từ tay hắn, phá vỡ dấu niêm phong và mở bức da dê.
Tyrion theo dõi cô ta đọc thư. Chị của hắn giờ phút này thoải mái ngồi vào ghế dành cho đức vua - theo hắn phỏng đoán hẳn Joffrey cũng giống như Robert, chẳng mấy khi tham gia các hội nghị với những trọng thần như thế này - vì vậy Tyrion cũng thoải mái ngồi vào ghế dành cho Cánh tay phải của nhà vua, như là điều hiển nhiên phải thế.
“Thật buồn cười.” Cuối cùng thái hậu cất lời. “Cha ta đã đề cử em trai ta ngồi vào vị trí của ông ấy trong hội đồng. Ông ấy đề nghị chúng ta chấp nhận Tyrion làm Cánh tay phải của nhà vua, cho đến khi ông ấy có thể tự mình đến đây để làm việc đó.”
Đại học sĩ Pycelle vuốt chòm râu bạc suy nghĩ và gật đầu đồng ý: “Nếu như vậy thì chúng ta không có ý kiến gì.”
“Chắc chắn rồi.” Janos Slynt có chiếc đầu trọc và cằm chẻ đôi thoạt trông rất giống như một con ếch, một con ếch đắc thế tự ình siêu phàm. “Đại nhân, chúng tôi rất cần ngài. Quân phản loạn nổi lên khắp nơi, hung tượng xuất hiện trên trời, bạo động diễn ra trên khắp các phố…”
“Và ai là người chịu trách nhiệm cho điều đó, Janos đại nhân?” Cersei lạnh lùng: “Những chiếc áo choàng vàng của ngài chính là những người chịu trách nhiệm duy trì trật tự. Còn về phần cậu, Tyrion, cậu sẽ phục vụ chúng tôi tốt ơn ở chiến trường.”
Hắn bật cười: “Không, tôi đã xong việc ở chiến trường rồi. Cảm ơn. Tôi giỏi ngồi ghế hơn trên lưng ngựa và tôi thích cầm một ly rượu hơn cái rìu. Mọi người không phải nói trên chiến trường tiếng trống như sấm dậy, áo giáp sáng lóa dưới ánh mặt trời và ngựa chiến rền vang sao? À, tiếng trống khiến tôi đau đầu, áo giáp sáng lóa dưới ánh mặt trời khiến ta giống như con ngỗng bị thịt mừng ngày thu hoạch và ngựa chiến rền vang thì ị khắp nơi. Không phải ta đang than phiền gì đâu, nhưng so tiếng trống, phân ngựa và ruồi bậu thì ta thích được ở trong thung lũng Arryn hơn.”
Litterfinger cười lớn: “À, nói cho cùng, Lannister, ngài thật là rõ lòng ta.”
Tyrion mỉm cười với ông ta, nhớ tới chuôi dao từ xương rồng và lưỡi dao làm từ thép của người Valyria. Chúng ta chắc chắn sẽ nói chuyện về việc đó, và sớm thôi. Hắn tự hỏi liệu đến lúc đó lãnh chúa Petyr còn thấy thú vị nữa không. “Xin các vị hãy để tôi cống hiến sức lực theo cách thức nhỏ bé của mình,” hắn nói.
Cersei đọc lá thư lần nữa. “Cậu mang theo bao nhiêu người?”
“Vài trăm, hơn phân nửa là quân của chính tôi. Cha nhất định không điều người của ông ấy, nói cho cùng thì ông ấy cũng đang tham gia một cuộc chiến.”
“Mấy trăm người này thì có lợi gì nếu Renly tấn công thành phố hoặc Stannis đánh đến từ đảo Dragonstone? Ta yêu cầu quân đội và Cha gửi đến một thằng lùn.
Ng.uồ.n .từ. s.it.e .Tr.uy.en.Gi.Cu.ng.Co..c.om. Cánh tay phải là do đức vua chọn lựa, với sự đồng ý của hội đồng trọng thần, Joffrey đã tiến cử Cha chúng ta.”
“Và Cha chúng ta tiến cử tôi.”
“Ông ấy không thể làm thế. Không thể nếu thiếu sự đồng ý của Joff.”
“Lãnh chúa Tywin đang ở Harrenhal tại thái ấp của ông ấy, nếu chị muốn chất vấn,” Tyrion lịch sự “chư vị đại nhân, liệu có thể để tôi nói vài câu riêng tư với chị gái mình?”
Varys trơn tuột đứng lên, cười kiểu nịnh hót: “Hóa ra ngài nhớ giọng nói ngọt ngào của chị mình đến thế. Các vị đại nhân, chúng ta nên để hai người đoàn tụ một lát. Chuyện quốc sự có thể dời lại một lúc cũng không sao”
Janos Slynt ngập ngừng đứng dậy, đại học sĩ Pycelle chậm chạp làm theo. Litterfinger là người cuối cùng: “Liệu tôi có thể nói với tổng quản chuẩn bị phòng cho ngài ở Maegor’s Holdfast?”
“Cảm ơn rất nhiều, Petyr đại nhân, nhưng tôi sẽ dùng phòng của lãnh chúa Stark trong tháp dành cho Cánh tay phải của nhà vua.”
Litterfinger cười lớn: “Cậu dũng cảm hơn tôi, Lannister. Cậu biết rõ kết cục của hai Cánh tay phải của nhà vua chứ?”
“Hai người? Nếu muốn dọa tôi, sao không đề cập đến kết cục của bốn người gần đây nhất?”
“Bốn người ư?” Litterfinger nhướng mày: “Ý ngài là hai vị cánh tay phải của nhà vua trước lãnh chúa Arryn cũng gặp bất trắc và chết trong tháp? Tôi sợ là khi đó tôi còn quá trẻ nên không lưu ý.”
“Cánh tay phải cuối cùng của Aerys Targaryen bị giết trong trận tấn công vào thành King’s Landing, dù ta nghi ngờ ông ta thực sự ở trong tháp đó, vì ông ta làm Cánh tay phải của nhà vua có hai tuần. Còn người đảm nhiệm vị trí đó trước ông ta thì bị thiêu chết. Vị tiền nhiệm trước đó nữa còn bị tước đoạt lãnh địa và danh hiệu, chết trên đường lưu đày. Ta tin Cha ta chính là Cánh tay phải cuối cùng rời King’s landing mà được toàn thây cùng tước vị và của cải.
“Câu chuyện rất hay.” Litterfinger nói: “Càng nghe tôi càng thấy ngủ trong ngục an toàn hơn.”
Có lẽ ông sẽ được như ý, Tyrion nghĩ, nhưng ngoài miệng lại nói: “Tôi nghe nói dũng cảm và ngu xuẩn cách nhau chỉ một sợi chỉ mong manh. Bất kể có lời nguyền nào trên Tháp dành cho Cánh tay phải của nhà vua, tôi mong hình dáng nhỏ bé của mình đủ thoát lời nguyền đó.”
Janos Slynt bật cười, Litterfinger cũng mỉm cười và đại học sĩ Pycelle sắc mặt ngưng đọng gật đầu.
“Ta hy vọng Cha không gửi cậu tới để tuyên truyền những bài học lịch sử,” chị gái hắn cất lời khi chỉ còn hai người trong phòng.
“Chị không biết tôi nhớ âm thanh ngọt ngào của chị đến thế nào sao?” Hắn thở dài.
“Cậu không biết ta muốn dùng kìm nóng rút lưỡi tên hoạn quan kia thế nào sao?” Cersei trả lời.
“Sao Cha có thể hành động thế này? Hay là cậu đã làm giả bức thư?” Cô ta đọc lại nó lần nữa, càng xem càng buồn bực. “Sao ông ấy lại cột cậu cho ta? Ta muốn chính ông ấy đến đây.” Cô ta vò nát bức thư của lãnh chúa Tywin. “Ta chính là thái hậu nhiếp chính của Joffrey, và ta đã gửi tới ông ấy lệnh của hoàng gia.”
“Và ông ấy phớt lờ chị.” Tyrion chỉ thẳng ra. “Ông ấy có một đội quân khá lớn, và có thể làm điều đó mà không cần sợ hãi. Hay ông ấy không phải là người đầu tiên làm thế?”
Cersei mím chặt môi, mặt lộ vẻ giận dữ: “Nếu ta nói bức thư này là giả và cho người ném cậu vào ngục, ta cam đoan không ai dám bỏ qua lệnh này.”
Tyrion biết rõ giờ phút này hắn đang bước trên một lớp băng mỏng, chỉ sai lầm một bước là hắn chìm trong nước liền.
“Chính xác.” Hắn hoàn toàn đồng ý. “Ít nhất là Cha chúng ta, người nắm đại quân. Nhưng tại sao chị lại muốn ném ta vào ngục, chị gái thân yêu, khi mà ta đã đi một đoạn đường dài đến đây để giúp chị?”
“Ta không cần cậu giúp. Ta cần sự hiện diện của Cha như ta đã yêu cầu.”
“Phải không?” Hắn nhẹ nhàng: “Người chị muốn chính là Jaime.”
Chị hắn luôn tự cho là mình khôn khéo thông minh, nhưng hắn đã lớn lên cùng chị. Hắn có thể đọc nét mặt chị như đọc những cuốn sách yêu thích và những gì hắn đọc được lúc này là phẫn nộ, sợ hãi và tuyệt vọng “Jaime…”
“…là anh trai của ta cũng như của chị,” Tyrion cắt ngang, “hãy để ta giúp và ta hứa với chị, chúng ta sẽ giải thoát cho Jaime, đưa anh ấy trở lại an toàn.”
“Bằng cách nào?” Cersei hỏi “Thằng bé nhà Stark và mẹ của hắn chắc chắn không thể quên cách chúng ta đã đối xử với lãnh chúa Eddard.”
“Đúng,” Tyrion đồng ý, “nhưng chị vẫn giữ những đứa con gái nhà Stark, phải không? Ta đã nhìn thấy đứa lớn ngoài sân đấu cùng với Joffrey.”
“Sansa,” thái hậu nói, “Ta tuyên bố với bên ngoài là ta có trong tay cả em gái nó, nhưng thực sự không phải thế. Ta cử Meryn Trant đến bắt nó khi Robert chết, nhưng bị viên học sĩ dạy nhảy của con bé đó xen vào và con bé trốn thoát. Kể từ đó không ai nhìn thấy nó nữa. Như thể nó đã chết vậy. Ngày đó rất nhiều người chết.”
Tyrion đã đặt hy vọng vào cả hai đứa con gái nhà Stark để trao đổi, nhưng giờ thì hắn chỉ có một. “Hãy kể cho ta nghe về các bạn bè của chúng ta trong đám trọng thần.”
Chị gái hắn liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ “Bọn họ thì sao?”
“Cha có vẻ không thích họ. Khi ta rời khỏi nhà, ông ấy đang xem xét chuyện treo những cái đầu của họ trên tường thành cạnh nhà Stark sẽ trông ra sao.”
Hắn quay người hướng người ngồi đối diện bên kia bàn: “Chị có chắc chắn về lòng trung thành của họ? Chị có tin họ không?”
“Ta chả tin tưởng ai cả,” Cersei cáu kỉnh, “nhưng ta cần họ. Chả lẽ Cha tin rằng họ đang chơi chúng ta?”
“Thà nghi có còn hơn là không.”
“Tại sao? Ông ấy biết những gì?”
Tyrion nhún vai: “Ông ấy biết rằng triều đại ngắn ngủi của con trai chị mới duy trì được vài ngày nhưng đã đầy rẫy những điều điên rồ và tai họa. Vì vậy phải có kẻ nào đó đang đưa ra những lời tư vấn rất tồi cho Joffrey.”
Cersei nhìn hắn đầy cân nhắc: “Joff không thiếu những lời tư vấn tốt, nhưng nó luôn rất cố chấp. Giờ thì nó là vua và nó tin có thể làm những gì mình muốn, không cần người khác nắm dây.”
“Vương miện đã khiến trong đầu người ta nảy ra những ý tưởng lạ lùng,” Tyrion đồng ý, “việc với Eddard Stark… là do Joffrey làm?”
Thái hậu đau đớn: “Ta đã dặn hắn là hãy tha thứ cho Stark, để ông ta mặc hắc y. Người đàn ông đó sẽ mãi mãi ra khỏi tầm mắt của chúng ta, va chúng ta có thể nghị hòa với con trai ông ta, nhưng Joff lại muốn tạo một trò hay hơn ọi người xem. Ta có thể làm gì? Hắn chém đầu lãnh chúa Eddard trước sự chứng kiến của nửa số dân cư thành phố và Janos Slynt và hiệp sĩ Ilyn mừng rõ làm theo lệnh chặt đầu người đàn ông đó mà không thèm hỏi ta đến một tiếng.” Cô ta nắm chặt tay: “Giáo chủ mắng chúng ta đã xúc phạm Thánh đường Baelor bằng máu, sau khi đã dối gạt ông ta về mục đích thực của chúng ta.”
“Có vẻ như ông ấy có lý.” Tyrion nói: “Vậy thì lãnh chúa Slynt này chính là một phần của trò chơi, phải không? Hãy nói với tôi, ai là người đưa ra chủ ý này để tôi đề cử tên hắn đến Harrenhal và cho tên hắn vào hội đồng trọng thần?”
“Litterfinger là người an bài. Chúng ta cần đội quân áo choàng vàng của Slynt. Eddard Stark lúc đó cấu kết với Renly và bí mật viết thư cho lãnh chúa Stannis, muốn dâng ngai vàng cho hắn. Chúng ta có thể mất tất cả. Mọi chuyện đã gần như kết thúc nếu như Sansa không đến và nói với ta về kế hoạch của Cha nó…” Tyrion ngạc nhiên: “Thật không? Con gái ông ta?” Sansa luôn có vẻ là một đứa bé ôn nhu, dễ thương và nghe lời.
“Đứa con gái đó đang chìm đắm trong tình yêu. Nó làm mọi thứ vì Joffrey, cho đến khi thằng bé chém đầu Cha nó và còn nói là hạ thủ lưu tình. Điều đó đã đặt dấu chấm hết cho tất cả.”
“Đức vua đúng là có cách thức độc đáo để chiếm được trái tim kính yêu của người dân.” Tyrion nhếch miệng cười. “Nói vậy thì việc Ser Barristan Selmy bị cách chức khỏi ngự lâm quân cũng là lệnh của Joffrey?”
Cersei thở dài: “Joff muốn đổ lỗi cho ai đó về cái chết của Robert. Varys đề cử Hiệp sĩ Barristan. Tại sao không? Cùng lúc có thể đưa Jaime vào chỉ huy đội ngự lâm quân, ngồi vào vị trí trọng thần, và Joff ném một khúc xương cho chó. Nó rất thích Sandor Clegane. Chúng tôi đã tính toán sẽ thưởng cho Selmy mảnh đất phong và một trang trại, nhiều hơn là đãi ngộ dành ột tên hề già vô dụng.”
“Tôi nghe nói tên hề già vô dụng đó là hạ được hai lính áo choàng vàng của Slynt khi chúng cố bắt ông ta ở cổng Mud Gate.”
Chị hắn có vẻ không vui: “Janos đáng lẽ phải cử nhiều lính hơn. Năng lực làm việc của hắn đúng là không như mong muốn.”
“Ser Barristan là Đội trưởng ngự lâm quân của Robert Baratheon.” Tyrion nhắc nhở cô ta “Hắn và Jaime là hai kẻ sống sót duy nhất trong đội vệ sĩ bảy người của Aerys Targaryen. Dân chúng kể về hắn cũng giống như cách họ nói về Serwyn của Mirror Shield và hoàng tử Aemon Hiệp sĩ rồng. Các người xem dân chúng sẽ nghĩ gì khi thấy Barristan - Vô Lo cưỡi ngựa bên cạnh Robb Stark hay Stannis Baratheon?”
Cersei nhìn ra xa: “Ta chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đó.”
“Nhưng Cha thì tính đến khả năng này rồi.” Tyrion nói: “Đó là lý do tại sao ông ấy gửi tôi đến đây. Để đặt dấu chấm hết cho những trò khôi hài này và khiến cho thằng con trai của chị ngoan ngoãn nghe lời.”
“Joff sẽ không nghe lời cậu hơn ta đâu.”
“Nó sẽ phải làm thế.”
“Tại sao nó phải nghe lời cậu?”
“Vì nó biết chị sẽ không bao giờ làm đau nó.”
Cersei nheo mắt lại: “Nếu cậu tin ta sẽ để cậu thương tổn đến con trai ta, cậu sẽ ốm không còn thuốc chữa.”
Tyrion thở dài, vẫn như thường khi, cô ta toàn bỏ qua trọng điểm vấn đề. “Joffrey luôn an toàn với tôi cũng như nó ở bên cạnh chị,” hắn cam đoan “nhưng nếu khiến nó có cảm giác bị uy hiếp, nó sẽ dễ nghe lời hơn.” Hắn cầm tay thái hậu: “Tôi là em trai chị, chị biết điều đó, chị cần tôi, bất kể chị có thừa nhận điều đó hay không. Con trai chị cũng cần tôi nếu còn muốn tiếp tục ngồi trên cái ghế sắt xấu xí kia.” Chị gái hắn có vẻ sốc khi hắn chạm vào cô ta: “Cậu luôn rất thông minh.”
“Chỉ là thông minh chút thôi,” hắn cười.
“Cũng đáng để thử… nhưng Tyrion, tuyệt đối không được mắc sai lầm. Nếu tôi chấp nhận cậu, thì trên danh nghĩa cậu là Cánh tay phải của nhà vua, nhưng quyền lực thực tế là của tôi. Cậu sẽ phải chia sẻ với tôi mọi kế hoạch cũng như dự định của mình trước khi hành động và cậu không được tự ý làm gì mà không nhận được sự đồng ý của tôi. Cậu hiểu không?”
“Ồ, hoàn toàn hiểu.”
“Vậy cậu có đồng ý không?”
“Chắc chắn rồi.” Hắn cam đoan. “Tôi là của chị, chị gái” đến khi nào cần phải thế. “Vậy giờ chúng ta cùng có một mục tiêu. Không còn bí mật nào giữa chúng ta nữa. Chị nói Joffrey đã giết lãnh chúa Eddark, Varys đuổi Ser Barristan, và Litterfinger tặng chúng ta lãnh chúa Slynt. Vậy ai đã giết lãnh chúa Arryn?”
Cersei phòng thủ: “Làm sao tôi biết được?”
“Vị góa phụ đau buồn ở thành Eyrie nghĩ là tôi đã hạ thủ. Tôi tự hỏi, bà ta đã lấy tin tức đó ở đâu?”
“Ta thực sự không biết. Tên Eddard Stark ngu xuẩn cũng đổ lỗi cho ta tội đó. Lão ám chỉ rằng lãnh chúa Arryn đã hoài nghi ta… à, còn nói là tin chắc.”
” Rằng chị đã ngủ với Jaime ngọt ngào của chúng ta?” Cô ta cho hắn một cái tát.
“Chị nghĩ tôi cũng mù như Cha hả?” Tyrion xoa má “Chị ngủ với ai không phải việc của tôi… dù không hay lắm chuyện chị thò một chân cho anh trai còn một chân cho người khác.”
Cô ta lại tát hắn.
“Dễ thương hơn đi, Cersei, tôi chỉ giỡn với chị thôi. Nhưng nếu chuyện đó là thật, tôi cũng nên sớm có một nàng điếm xinh đẹp. Tôi không bao giờ hiểu Jaime nhìn thấy gì hay ho ở chị, ngoại trừ hình ảnh phản chiếu của anh ấy trong gương.” Cô ta lại tát hắn tiếp.
Hai má hắn đỏ bừng, nhưng hắn vẫn mỉm cười: “Nếu chị tiếp tục làm thế, tôi sẽ giận đấy.” Cô ta quả thực dừng tay: “Tại sao ta phải quan tâm chuyện cậu sẽ làm?”
“Tôi có vài người bạn.” Tyrion thú nhận. “Chị sẽ không thích bọn họ đâu. Mà chị đã giết Robert như thế nào?”
“Lão tự tìm cách. Tất cả những gì chúng ta làm chỉ là giúp đẩy nhanh quá trình thôi. Khi Lancel nhìn thấy Robert đuổi theo con lợn, hắn cho lão uống rượu mạnh. Lão thích uống rượu chua đỏ, nhưng quá độ, uống gấp ba lần bình thường, và lão ngu ngốc thích điều đó. Thực ra lão có thể dừng chè chén bất cứ khi nào lão muốn, nhưng không, lão uống hết hũ này lại đòi Lancel mang đến hũ khác. Và con lợn giúp chúng ta làm nốt phần còn lại. Cậu nên tham dự bữa tiệc tối đó, Tyrion. Ta chưa khi nào ăn thịt lợn nào ngon như thế. Họ nấu chúng với nấm và táo, hương vị quả là tuyệt vời.”
“Chắc chắn rồi, chị gái, chị sinh ra để làm góa phụ mà.” Tyrion thực ra rất thích Robert Baratheon, ông đúng là một anh chàng lỗ mãng… chưa một lần nghi ngờ chị gái hắn thật ra rất hận ông. “Giờ, nếu chị đã đánh tôi xong thì tôi phải cáo từ đây,” hắn vặn hai chân đứng xuống ghế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.