Trò Chơi Vương Quyền

Chương 6: Chương 04

George R. R. Martin

11/11/2016

EDDARD

Các vị khách đổ dồn về phía lâu đài, ào ạt như một dòng sông lấp lánh với vàng, bạc và thép sáng loáng - những thanh kiếm và lưỡi mác của ba trăm quân cầm cờ và hiệp sĩ. Trên đầu họ cả tá cờ xí với hình con nai đội mũ miện của nhà Baratheon bay phấp phới theo cơn gió phương bắc.

Ned thấy rất nhiều kỵ sĩ. Trong đó có Ser Jaime Lannister với mái tóc sáng như vàng ròng, Sandor Clegane với khuôn mặt bị bỏng trông thật khủng khiếp. Cậu bé cao lêu nghêu ngồi cạnh chỉ có thể là thái tử, còn người nhỏ thó đằng sau chắc chắn là Quỷ Lùn, Tyrion Lannister.

Nhưng người đàn ông to lớn dẫn đầu đoàn người, đi giữa hai kỵ sĩ trong chiếc áo choàng màu trắng như tuyết của Ngự lâm quân, dường như hoàn toàn xa lạ với Ned... cho tới khi ông ta ghìm cương ngựa bằng một tiếng hét quen thuộc, rồi lao tới Ned với một cái ôm mạnh tới mức như muốn bẻ người ta gãy xương tới nơi.

“Ned! Thật vui nhìn thấy khuôn mặt đơ đơ của anh.” Nhà vua nhìn ông từ trên xuống dưới rồi cười lớn. “Anh chẳng thay đổi gì cả.”

Giá mà Ned có thể nói điều tương tự. Mười lăm năm qua đi, khi họ chiến đấu trên lưng ngựa giành ngôi báu, Lãnh chúa vùng Storm’s End là một người mày râu nhẵn nhụi, ánh mắt trong sáng, thân hình lực lưỡng đúng như hình mẫu lý tưởng trong lòng các quý cô. Với chiều cao hơn 1,9 m, trông ngài vượt trội những người khác. Và khi mặc áo giáp và đội mũ trụ có gia huy, ngài như một người khổng lồ với sức mạnh phi thường. Ngài chọn ình một cây búa chiến sắt có ngạnh mà Ned chỉ có thể nhấc lên tí chút mà thôi. Những ngày đó, mùi da thuộc và máu ám lấy người ngài như nước hoa vậy.

Lần cuối cùng Ned gặp nhà vua là trước vụ nổi loạn của Balon Greyjoy chín năm về trước, khi nhà Sói tuyết và Nai sừng tấm họp lại để kết liễu tham vọng của kẻ tự xưng là Vua Đảo Sắt. Từ cái đêm họ đứng bên nhau trước pháo đài thất thủ của Greyjoy, nơi Robert chấp nhận sự đầu hàng của gã lãnh chúa chiến bại, Ned bắt con trai Theon của hắn làm con tin và làm lính dưới quyền. Giờ đây, nhà vua chắc hẳn đã tăng ít nhất năm chục cân, bộ râu đen xồm xoàm phủ kín chiếc cằm đôi cùng đôi má phúng phính, không gì có thể che được cái bụng bự và những quầng thâm quanh mắt.

Nhưng giờ Robert là vua của Ned, không còn chỉ là bạn, vì thế ông đáp lại đơn giản. “Thưa bệ hạ, Winterfell là của ngài.”

Những người khác cũng bắt đầu xuống ngựa. Hoàng hậu của Robert, Cersei Lannister bước xuống cùng lũ trẻ. Chiếc xe ngựa họ sử dụng gồm hai khoang lớn bằng gỗ sồi và được bốn mươi con ngựa to lớn kéo. Nó quá to không thể đi qua cổng lâu đài. Ned quỳ xuống tuyết hôn nhẫn hoàng hậu, trong khi Robert ôm Catelyn như ôm một người em gái lâu ngày không gặp. Sau đó lũ trẻ được dẫn tới, giới thiệu và được cả hai bên đồng tình.

Chỉ tới khi màn chào hỏi xã giao xong xuôi, nhà vua mới nói với chủ nhà, “Đưa tôi xuống viếng hầm mộ gia đình đi Eddard. Tôi muốn tỏ lòng kính trọng với người đã khuất.”

Ned thích ngài như thế này, vì vẫn nhớ tới cô ấy sau ngần ấy năm. Ông cho người mang tới một cây đèn. Họ không nói gì thêm. Hoàng hậu bắt đầu cự nự rằng họ đi từ lúc bình minh, mọi người đã mệt mỏi và ngấm lạnh, chắc chắn họ cần nghỉ ngơi lấy sức trước. Người chết có thể chờ đợi được. Robert nhìn hoàng hậu không nói gì thêm nữa; người anh sinh đôi Jaime đã lặng lẽ kéo tay cô ta đi.

Họ cùng nhau xuống hầm mộ, Ned cùng với vị vua mà giờ ông khó lòng nhận ra. Những bậc đá vòng quanh rất hẹp. Ned đi trước cầm đèn. “Ta bắt đầu nghĩ rằng sẽ không tới được Winterfell,” Robert phàn nàn trong khi đi xuống. “Ở phía nam, theo cái cách người ta nói về Bảy Phụ Quốc của ta, người ta đã quên mất rằng công lao của anh cũng lớn như sáu công hầu khác.”

“Chuyến đi vui chứ, thưa bệ hạ?”

Robert khịt mũi. “Những gốc cây, rừng già rồi cánh đồng, và cả cái nhà trọ chết tiệt ở phía bắc Neck nữa. Ta chưa bao giờ thấy nhiều đất hoang đến thế. Dân của anh đâu hết cả rồi?”

“Chắc họ xấu hổ không muốn ra ngoài,” Ned đùa. Ông cảm thấy gió lạnh từ bên trên và hơi lạnh bốc lên từ lòng đất. “Ít khi họ có cơ hội nhìn thấy nhà vua phương bắc mà.”

Robert lại khịt mũi. “Cứ như họ trốn dưới tuyết vậy. Tuyết đó, Ned!” Nhà vua vịn tay lên tường khi bước xuống cầu thang.

“Tuyết cuối hè là chuyện hết sức bình thường,” Ned nói. “Thần mong là ngài không gặp phiền phức gì. Thường chỉ là tuyết mỏng thôi mà.”

“Lũ Ngoại Nhân đã lấy đống tuyết mỏng chết tiệt của anh rồi,” Robert chửi thề. “Nơi này không biết sẽ thế nào vào mùa đông. Nghĩ thôi mà ta đã thấy rùng mình rồi.”

“Mùa đông rất khắc nghiệt,” Ned thừa nhận. “Nhưng nhà Stark chịu đựng được. Chúng tôi luôn chịu được.”

“Anh nên xuống phương nam,” Robert nói. “Anh cần nếm trải hương vị mùa hè trước khi nó trôi qua. Ở Highgarden có những cánh đồng hoa hồng vàng trải dài ngút tầm mắt. Trái cây chín mọng tan trong miệng anh, nào là đào, là lựu, anh chưa bao giờ được nếm những vị ngọt đó đâu. Rồi anh sẽ thấy, ta có mang cho anh một ít. Ở Storm’s End, dù có gió biển nhưng thời tiết ban ngày vẫn vô cùng nóng nực khiến anh chẳng buồn nhúc nhích. Và anh phải tới xem các thị trấn đó Ned! Hoa nở khắp nơi, chợ bày bán đầy thức ăn, rượu mùa hè rẻ và ngon tới mức anh chỉ cần ngửi đã say rồi. Ai ai cũng mập ú, say xỉn và giàu có.” Đức vua cười sảng khoái, tay vỗ vỗ vào cái bụng như thùng phi. “Và những cô gái nữa, Ned!” ngài reo lên, mắt lấp lánh. “Tôi thề, phụ nữ ở đó mất hết cả xấu hổ dưới cái nắng nóng. Họ bơi trần trên sông, ngay dưới lâu đài. Kể cả trên những con phố, trời quá nóng đến nổi không thể mặc nổi đồ da hay lông, vì thế họ đi dạo trong những bộ váy ngắn bằng lụa nếu có tiền hoặc bằng cốt tông. Nhưng rồi kiểu gì họ cũng đổ mồ hôi và quần áo dính vào người, họ cũng như ở trần thôi.”

Robert Baratheon luôn là người phàm ăn, mẫu người biết hưởng thụ. Điều này không thay đổi khi tới nhà Eddard Stark. Nhưng Ned không thể nào không để ý thấy những thú vui kia đã gây ảnh hưởng xấu tới nhà vua. Robert thở nặng nhọc khi xuống tới bậc thang cuối cùng, mặt đỏ lựng dưới ánh đèn khi họ bước vào bóng tối của hầm mộ.

“Thưa bệ hạ,” Ned kính cẩn nói. Ông giơ đèn soi một khoảng bán nguyệt rộng. Bóng tối lan tỏa khắp gian phòng. Ánh đèn heo hắt chạm tới những viên đá lót sàn và chiếu sáng một hàng dài những cột đá hoa cương trong bóng tối. Giữa những cột đá tượng người chết ngồi trên những chiếc ngai đá dựa vào tường, quay lưng với những quan tài khác. “Em ấy nằm ở phía cuối, cùng Cha và Brandon.”

Ông dẫn đường qua những hàng cột. Robert im lặng theo sau, run rẩy vì cái lạnh trong lòng đất. Dưới đây luôn lạnh lẽo. Tiếng bước chân vang trên những phiến đá và vọng lại trong hầm mộ khi đi giữa những thi thể nhà Stark. Những lãnh chúa vùng Winterfell đang quan sát họ. Chân dung của họ được tạc vào mặt quan tài đá. Họ ngồi thành một hàng dài, đôi mắt đá nhìn chăm chăm vào bóng tối vĩnh hằng, trong khi những con sói đá khổng lồ ôm lấy chân họ. Bóng tối khiến những sinh vật đá trở nên sống động khi người sống ngang qua.

Theo phong tục cổ xưa, một thanh trường kiếm bằng sắt được đặt trên lòng mỗi cố Lãnh chúa Winterfell, để giữ linh hồn thù hận của họ ngủ yên trong hầm mộ. Thanh kiếm cổ nhất đã han gỉ sắp trở thành cát bụi, chỉ còn lại chút sắt vụn đỏ trên phiến đá. Ned phân vân không hiểu vậy những linh hồn đó có tự do bay lượn khắp lâu đài không. Ông mong là không. Lãnh chúa Winterfell đầu tiên là một người đàn ông khắc nghiệt như chính mảnh đất họ trị vì. Hàng thế kỷ sau khi Chúa Rồng vượt biển, họ đã thề không kết giao với bất cứ ai, mãi mãi là Vua Phương bắc.

Ned dừng lại trước quan tài đá cuối cùng và giơ ngọn đèn lên. Hầm mộ phía trước họ chìm trong bóng tối, nhưng ở đó, hầm mộ hoàn toàn trống rỗng; những hố đen đang chờ đợi người chết, chờ đợi ông cùng con cái. Và Ned không muốn nghĩ tới. “Ở đây,” ông nói với nhà vua.

Robert im lặng gật đầu, quỳ xuống và cúi đầu.

Trước mặt họ là ba ngôi mộ nằm cạnh nhau. Lãnh chúa Rickard Stark, cha Ned, có một khuôn mặt dài và nghiêm nghị.



Người thợ xây đá hiểu ông quá rõ. Ông ấy ngồi nghiêm nghị trong im lặng, những ngón tay đá nắm chặt lấy thanh kiếm trong lòng, dù lúc sinh thời, những thanh kiếm đã phản bội ông. Hai ngôi mộ nhỏ hai bên là mộ phần con cái ông.

Brandon chết ở tuổi hai mươi, vì lệnh của vị Vua Điên Aerrys Targaryen, vài ngày trước lễ cưới với Catelyn Tully vùng Riverrun. Cha ông buộc lòng phải nhìn đứa con mình từ bỏ cõi đời, người xứng đáng thừa kế ngai vàng, người anh cả, người sinh ra để trị vì.

Lyanna chỉ mới mười sáu, một thiếu nữ đáng yêu vô cùng. Ned yêu em bằng cả trái tim, Nhưng Robert còn yêu cô hơn hết thảy. Cô ấy sắp trở thành cô dâu của ngài.

“Cô ấy đẹp hơn thế này,” nhà vua nói sau một khoảng lặng dài. Mắt ông nhìn dán vào khuôn mặt Lyanna, như thể cô ấy vẫn còn sống sờ sờ trước mắt. Cuối cùng ông đứng lên, ngại ngùng vì cân nặng của mình, “À, chết tiệt, Ned, anh phải chôn nàng thế này sao?” Giọng ngài lạc đi vì ký ức đau buồn. “Nàng xứng đáng được nhiều hơn là bóng tối ảm đạm này...”

“Em ấy là người nhà Stark vùng Winterfell,” Ned chậm rãi nói. “Đây là nơi của em ấy.”

“Đáng ra nàng phải được chôn trên đồi, dưới một tán cây xanh mát, với ánh mặt trời và những đám mây lơ lửng trôi, và cả những cơn mưa thanh tĩnh nữa.”

“Thần đã ở bên cạnh khi em ấy ra đi,” Ned nhớ lại. “Em ấy muốn được trở về nhà, được yên nghỉ cạnh Brandon và Cha,” Ông vẫn nhớ rõ lời cô nói trước lúc lâm chung, Hứa với em, cô khóc, trong căn phòng ngập mùi máu và hoa hồng. Hứa với em đi Ned. Cơn sốt đã cướp đi sự yếu ớt mong manh và giọng cô trở nên thì thào, nhưng lời ông hứa khiến nỗi sợ biến mất khỏi đôi mắt người em gái. Ned nhớ cách cô cười, những ngón tay cô đã nắm chặt bàn tay ông thế nào khi từ bỏ cõi đời, nhớ những cánh hoa hồng rơi khỏi tay cô, rữa nát và đen đúa. Sau đó ông không còn nhớ gì nữa. Họ tìm thấy ông ôm chặt thân xác cô, câm lặng khóc. Người trông giữ đầm lầy, Howland Reed đã gỡ tay cô ra và nói. “Tôi sẽ mang hoa cho cô ấy mỗi khi có thể, Lyanna rất thích hoa.”

Nhà vua chạm vào má cô, những ngón tay vuốt ve tảng đá thô nhám nhẹ nhàng như đó là da thịt người sống. “Tôi thề giết chết Rhaegar vì điều hắn đã làm với nàng.”

“Ngài đã làm được,” Ned nhắc nhở.

“Mới chỉ có một lần,” Robert cay đắng nói.

Họ cùng nhau tới khúc sông cạn của dòng Trindent trong khi trận chiến đang diễn ra chung quanh. Robert cầm cây rìu chiến và đội mũ trụ có gạc hươu. Còn thái tử Targaryen mặc giáp đen với gia huy rồng ba đầu, dát hồng ngọc lấp lánh như đốm lửa dưới ánh mặt trời. Nước sông Trident đỏ bầm quanh chân ngựa khi họ đánh qua đánh lại, đến khi nhát búa cuối cùng của Robert đập bẹp con rồng và lồng ngực bên dưới. Khi Ned tới nơi, Rhaegar đã nằm chết trên dòng suối, trong khi binh lính của hai đạo quân cào cấu bộ giáp để lấy những viên hồng ngọc.

“Trong mỗi giấc mơ hằng đêm, tôi đều giết hắn,” Robert thừa nhận. “Hắn chết ngàn lần cũng chưa đủ.”

Ned không thể nói gì thêm. Sau một khoảng lặng, ông nói. “Bệ hạ, chúng ta nên về thôi. Hoàng hậu đang đợi.”

“Lũ Ngoại Nhân đã cướp mất vợ ta,” Robert thì thầm chua xót, quay bước về phía con đường, tiếng bước chân dường như nặng nề hơn. “Và nếu còn nghe từ ‘bệ hạ’ thêm một lần nữa, ta sẽ cắm đầu anh lên cọc đó. Chúng ta không chỉ có tình quân thần không thôi đâu.”

“Thần không quên,” Ned bình tĩnh đáp. Khi nhà vua không nói gì, ông tiếp tục, “Nói cho thần nghe về Jon đi.”

Robert lắc đầu. “Ta chưa bao giờ thấy một người nào bệnh nhanh tới vậy. Bọn ta đã đấu thương ngựa trong ngày sinh nhật con trai ta. Nếu anh thấy Jon lúc đó, anh sẽ nghĩ ông ấy dường như bất tử. Vậy mà chỉ sau một đêm, ông ấy đã ra đi. Căn bệnh như lửa thiêu đốt ruột gan ông ấy. Nó thiêu cháy toàn bộ con người ông.”

Ngài dừng lại trước một cột đá, đằng trước hầm mộ của nhà Stark. “Ta thích ông già đó.”

“Chúng ta đều vậy,” Ned ngừng một lúc. “Catelyn lo sự cho em gái mình. Lysa chịu đựng sự đau buồn thế nào?”

Robert cắn môi. '‘Thật ra không tốt lắm,” ngài thừa nhận. “Ta nghĩ mất Jon đã khiến bà ấy điên mất rồi, Ned ạ. Bà ấy đưa thằng nhỏ về Eyrie. Trái với mong muốn của ta. Ta hy vọng để lãnh chúa Tywin Lannister vùng Casterly Rock nhận thằng bé làm con nuôi. Jon không có anh em trai, không còn người con nào khác. Làm sao ta có thể để một người phụ nữ nuôi nấng thằng bé trưởng thành?”

Ned không nghĩ nên giao một thằng bé cho con rắn độc Tywin, nhưng không nói ra. Có những vết thương cũ không bao giờ khép miệng, vẫn rỉ máu bởi những lời mong manh nhất. “Một người vợ vừa mới mất chồng,” ông cẩn trọng nói. “Có lẽ người mẹ sợ mất thêm cả đứa con nữa. Thằng bé còn nhỏ quá.”

“Nó mới có sáu tuổi, và tiếc rằng, nó đã trở thành Lãnh chúa vùng Eyrie, chúa nhân từ quá nhỉ,” nhà vua chửi thề. “Lãnh chúa Tywin chưa từng chịu bảo hộ một ai. Lysa phải lấy làm vinh dự chứ. Nhà Lannister là một danh gia vọng tộc. Vậy mà bà ta lại từ chối. Sau đó bà ta ra đi trong màn đêm, không để lại gì. Cersei rất bực.” Ngài thở dài thườn thượt. “Thằng bé được đặt theo tên của ta đấy, anh biết không? Robert Arryn. Ta đã thề bảo vệ nó. Sao ta có thể để mẹ nó cướp nó đi như vậy?”

“Nếu ngài muốn, tôi sẽ chăm sóc nó,” Ned nói. “Lysa sẽ đồng ý thôi. Cô ấy và Catelyn khá gần gũi, và cô ấy cũng có thể tới đây.”

“Một đề nghị thật hào phóng đó bạn hiền,” nhà vua nói, “nhưng quá muộn rồi. Lãnh chúa Tywin đã đồng ý. Nuôi dưỡng đứa trẻ ở nơi khác sẽ là một sự lăng mạ ông ta.”

“Tôi quan tâm tới cháu họ mình hơn là lòng tự trọng của Lannister,” Ned tuyên bố.

“Đó là vì anh không ngủ cùng người nhà Lannister đấy thôi.” Robert cười, tiếng cười vang vọng trong hầm mộ và dội lên trần nhà, để lộ hàm răng trắng dưới bộ râu rậm rì. “À, Ned” ông nói, “anh vẫn còn nghiêm túc quá.” Ngài đặt tay lên vai Ned. “Ta định đợi vài ngày nữa mới nói chuyện này với anh, nhưng giờ thấy không cần thiết nữa. Nào, ta đi thôi.”

Họ trở về. Những đôi mắt đá dường như vẫn còn dõi theo họ. Nhà vua vẫn đặt tay trên vai Ned. “Chắc anh phải phân vân vì sao ta lại tới Winterfell sau một quãng thời gian dài.”

Ned cũng nghi ngờ nhưng không nói ra. “Chắc vì nhớ bạn nhớ bè,” ông nhẹ nhàng nói. “Và vì Tường Thành. Bệ hạ cần nhìn thấy nó, cần đi trên chiến hào và nói chuyện cùng với những người lính ở đó. Đội Tuần Đêm giờ chỉ là cái bóng của quá khứ thôi. Benjen nói...”



“Chắc chắn ta sẽ nghe xem em trai anh nói gì,” Robert nói. “Tường Thành ở đó bao lâu rồi nhỉ, suốt tám ngàn năm à? Nó có thể chờ thêm vài ngày nữa. Ta còn nhiều việc đáng lưu tâm hơn. Giờ là thời buổi khó khăn. Ta cần những người tốt bên mình. Những người như Jon Arryn. Ông ấy là Lãnh chúa vùng Eyrie, cũng như Thủ Lĩnh Xứ Đông, và là Quân sư của Nhà vua. Không dễ tìm người thay thế ông ấy.”

“Con trai ông ấy...” Ned dợm nói.

“Con trai ông ấy sẽ tiếp tục tai trị Eyrie và hưởng lợi từ đó,” Robert cộc cằn nói. “Không hơn.”

Ned khựng lại, giật mình ngạc nhiên nhìn nhà vua. Ông vọt miệng. “Nhà Arryn luôn là Thủ Lĩnh Xứ Đông. Danh hiệu đó đi cùng với sự thống trị.”

“Có lẽ khi tới tuổi, danh dự sẽ trở về với cậu ta,” Robert nói. “Ta đã nghĩ cả năm nay rồi. Một cậu nhóc sáu tuổi không thể lãnh đạo được đâu, Ned à.”

“Khi hòa bình, danh hiệu đó gắn liền với danh dự. Hãy để cậu bé giữ nó. Vì cha nó chứ không phải vì bản thân mình. Chắc chắn ngài nợ Jon rất nhiều.

Nhà vua không hài lòng. Ngài rút tay khỏi vai Ned. “Sự phục vụ của Jon là nghĩa vụ của ông ấy. Ta không cần phải biết ơn gì hết, Ned. Anh cũng như tất cả mọi người nên ý thức điều đó. Nhưng con trai không phải là người cha. Một cậu nhóc thì không thể cai quản Xứ Đông được.” Ngài nhẹ giọng. “Đủ rồi. Giờ còn có nhiều việc quan trọng hơn cần bàn tới. Và ta sẽ không cãi nhau với anh về điều này nữa.” Robert nắm lấy khuỷu tay Ned. “Ta cần anh giúp, Ned.”

“Thần tuân lệnh ngài, thưa bệ hạ. Luôn luôn là thế.” Ông cần phải nói những lời ấy, bất giác thấy lo sợ về điều sắp tới.

Robert hình như không nghe thấy. “Những năm chúng ta sống ở Eyrie, thánh thần ơi, thật là những năm tháng tươi đẹp. Ta muốn anh lại ở bên cạnh ta, Ned. Ta muốn anh xuống Vương Đô, chứ không phải ở nơi tận cùng thế giới này để làm một người vô dụng.” Robert nhìn vào bóng tối, trong thoáng chốc bỗng trở nên u buồn như một người nhà Stark. “Ta thề với anh, ngồi trên ngai báu khó hơn ngàn lần so với giành được vương quyền. Trị quốc là công việc nặng nhọc và đếm đồng còn tệ hơn. Và những người dân... không lúc nào ngưng than phiền. Ta ngồi trên cái ghế sắt chết tiệt đó mà lắng nghe họ than vãn tới khi đầu óc mụ mị còn mông tê rần. Họ đều muốn cái gì đó, tiền, đất đai hoặc sự công bằng... Họ nói dối... và những lãnh chúa cùng phu nhân cũng chẳng tốt đẹp hơn là bao. Tôi bị bủa vây bởi những nịnh thần và những kẻ ngu ngốc. Ned, điều đó đủ khiến một người đàn ông minh mẫn trở thành tên tâm thần. Một nửa trong số họ không dám nói lời ngay ý thật, và một nửa thì không biết tới sự thực. Có những đêm ta ước mình thua trận Trident. À, không, không phải thua thật, nhưng...”

“Thần hiểu,” Ned thì thầm nói.

Robert nhìn ông. “Ta nghĩ anh hiểu. Chỉ có anh là người bạn già duy nhất của ta,” ngài mỉm cười.

“Lãnh chúa Eddard Stark, tôi sẽ phong anh làm Quân sư của Nhà vua.”

Ned quỳ một chân xuống. Lời đề nghị này không làm ông ngạc nhiên; còn lý do nào khác khiến Robert phải lặn lội tới đây? Quân sư của nhà vua là người dưới một người và trên vạn người trong Bảy Phụ Quốc. Ông sẽ đại diện cho ý chỉ của nhà vua, chỉ huy quân đội của nhà vua, ngồi trên Ngai Sắt để thay nhà vua phấn xử khi ngài vắng mặt, ốm đau, hoặc không muốn lên triều. Robert đã trao cho ông trách nhiệm nặng nề như chính vương quốc này.

Đây là điều cuối cùng trên thế giới mà ông muốn.

“Bệ hạ,” ông nói. “Thần không xứng hưởng vinh hạnh lớn thế.”

Robert than thở với vẻ thiếu kiên nhẫn. “Nếu trao cho anh vinh hạnh, ta đã phải cho anh nghỉ hưu. Nhưng ta muốn để anh cai trị vương quốc và ra trận trong khi ta tiệc tùng linh đình tới khi xuống mồ sớm kia.” Ngài vỗ bụng và cười. “Anh biết người ta nói gì về nhà vua và quân sư không?”

Ned biết. “Nhà vua mong ước gì,” ông nói. “Quân sư sẽ làm tất cả.”

“Ta đã ăn nằm cùng một phụ nữ làng chài. Có lần cô ta nói với tôi rằng những kẻ thấp cổ bé họng có cách nói bậy bạ hơn. Họ nói, nhà vua ăn, còn quân sư đổ cứt.” Ngài ngửa cổ cười ha hả. Tiếng cười vọng trong bóng tối, dường như những người đã khuất của Winterfell đang dõi theo họ bằng đôi mắt lạnh lẽo không vừa lòng.

Cuối cùng tiếng cười cũng dứt. Ned vẫn quỳ gối, mắt ngước lên. “Chết tiệt, Ned,” nhà vua phàn nàn. “Ít nhất anh phải cười hưởng ứng chút chứ.”

“Họ nói nơi đây sẽ càng lạnh lẽo và tiếng cười sẽ đông cứng trong cổ họng khiến người ta chết nghẹn” giọng Ned đều đều nói. “Có lẽ vì thế mà nhà Stark không có máu hài hước.”

“Hãy cùng ta tới phương nam, ta sẽ dạy anh biết cười,” nhà vua hứa. “Anh đã giúp ta giành cái ngôi báu chó chết đó, giờ hãy giúp tôi giữ nó. Chúng ta sinh ra để cùng nhau trị vì. Nếu Lyanna còn sống, chúng ta đã trở thành anh em, bị ràng buộc bởi tình ruột thịt và đồng cam cộng khố. Ờm, giờ vẫn chưa muộn đâu. Ta có một cậu con trai. Anh có con gái. Joff của ta và Sansa nhà anh sẽ kết hôn, hợp nhất hai nhà, cũng như ta và Lyanna vậy.”

Lời đề nghị này thực sự làm ông bất ngờ. “Sansa chỉ mới mười một.”

Robert vội vàng vẫy tay. “Đủ lớn để đính hôn rồi. Vài năm nữa hẵng kết hôn cũng được.” Nhà vua mỉm cười. “Giờ hãy đứng lên và đồng ý đi chứ, trời đánh thánh vật nhà anh.”

“Không gì có thể khiến thần vui sướng hơn, thưa bệ hạ.” Ned trả lời nhưng có đôi chút chần chừ. “Những vinh hạnh này đều quá bất ngờ. Cho thần thời gian cân nhắc được chứ? Thần cần nói với phu nhân...”

“Ờ, ờ, tất nhiên, hãy nói với Catelyn, ngủ với nó nếu anh thấy cần thiết.” Nhà vua cúi xuống, nắm tay Ned và kéo ông đứng dậy. “Đừng để ta chờ đợi lâu. Ta không phải người kiên nhẫn.”

Eddard Stark cảm thấy một điềm gở trước mắt. Phương Bắc là quê hương của ông. Nhìn từng tượng đá xung quanh, hít một hơi lạnh trong hầm mộ, ông có thể cảm nhận những ánh mắt dõi theo của người chết.

Và mùa đông đang tới.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Trò Chơi Vương Quyền

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook