Chương 64: Chương 06 - Phần 1
George R. R. Martin
11/11/2016
CHƯƠNG 6: JON
“Sam.” Jon gọi khẽ.
Không khí tràn ngập vị giấy, bụi và thời gian. Trước mặt hắn một giá sách bằng gỗ cao lớn như một tòa nhà, chất đầy những cuốn sách đóng bìa bằng da va những cuộn da cổ xưa. Một ngọn đèn leo lắt phát ra từ nơi nào đó trong phòng, tỏa ra ánh sáng yếu ớt. Jon thổi tắt ngọn nến đang mang tránh việc những trang giấy khô có thể bén lửa từ ngọn nến. Thay vào đó, hắn đi theo ánh đèn, dẫn xuống một lối đi hẹp phía dưới trần nhà hình vòm. Hắn toàn thân màu đen, mái tóc đen, khuôn mặt dài và đôi mắt xám, trông như bóng ma trong đêm. Ngay đôi găng tay đeo trên tay cũng là da chuột chũi màu đen. Tay phải là vì vết bỏng chưa lành, chỉ còn đeo bao tay bên trái nên trông như thằng ngốc.
Samwell Tarly đang khom người ngồi trên một cái bàn đặt trong một hốc hang động. Ngọn đèn phát sáng trên đầu hắn. Hắn đứng dậy khi nghe thấy tiếng bước chân của Jon.
“Cậu đã ở đây cả đêm?”
“Tôi á?” Sam nhìn có vẻ ngạc nhiên.
“Cậu không ăn sáng cùng chúng tôi, và giường ngủ của cậu không có dấu người nằm lên.” Rast đưa ra ý tưởng rằng có lẽ Sam bỏ trốn, nhưng Jon không bao giờ tin điều đó. Đào binh cũng cần có dũng khí, và Sam thì ngay cả thứ này cũng không có.
“Đã sáng rồi sao? Ở dưới này không có cách nào biết đến thời gian.”
“Sam, cậu đúng là một đứa ngốc dễ thương.” Jon nói “Tôi hứa với cậu là cậu sẽ nhớ chiếc giường đó khi chúng ta phải ngủ trên nền đất vừa lạnh vừa cứng.”
Sam ngáp “Học sĩ Aemon muốn tôi tìm bản đồ cho đại nhân tham mưu trưởng. Tôi không bao giờ nghĩ… Jon, những quyển sách, cậu đã bao giờ nhìn thấy số lượng nhiều như vậy chưa? Có đến hàng ngàn cuốn.”
Jon nhìn hắn chằm chằm “Thư viện ở Winterfell có hơn một trăm cuốn. Cậu đã tìm thấy bản đồ chưa?”
“Ồ, có.” Ngón tay của Sam chỉ tay trên bàn, những ngón tay béo múp như thanh xúc xích múa may trên những quyển sách và các cuộn da trước mặt. “Ít nhất là một tá.” Hắn mở một tấm da dê “Màu vẽ đã nhạt, nhưng cậu có thể nhìn thấy nơi người vẽ bán đồ đã đánh dấu những ngôi làng hoang dã và có những quyển sách khác… nó đâu rồi nhỉ? Tôi vừa đọc nó vừa xong.” Hắn nhặt vài cuộn da bên cạnh, phủi bụi dính trên lớp da “Đây là,” hắn cung kính “chuyến du khảo được viết bởi một người lang thang tên là Redwyn từ Tháp Bóng Tối (Shadow Tower) đến Điểm Cô Độc (Lorn Point) trên Bờ Biển Đóng Băng (Frozen Shore). Trên đây không ghi ngày tháng nhưng ông ấy có nhắc đến một người tên Dorren Stark là Vua Phương Bắc, vì vậy nó phải được viết trước thời kỳ của Kẻ Chinh Phục. Jon, họ đã chiến đấu với những người khổng lồ! Redwyn thậm chí còn nói chuyện với những đứa trẻ trong khu rừng, tất cả đều ghi ở đây.” Hắn cẩn thận lấy ngón tay mở từng trang sách “Ông ấy cũng vẽ bản đồ, nhìn xem…”
“Sam, cậu cũng có thể viết sách sau chuyến tuần tra này của chúng ta.”
Ý hắn muốn cổ vũ Sam, nhưng có lẽ đã chọn sai chủ đề. Điều cuối cùng Sam cần là có người nhắc nhỏ hắn về chuyện gì họ sẽ phải đối mặt vào ngày mai. Hắn mân mê mấy cuốn da một cách vô thức “Còn rất nhiều bản đồ. Nếu tôi có thời gian tìm kiếm… mọi thứ đang là một mớ lộn xộn. Dù vậy, tôi có thể sắp xếp chúng theo trật tự, tôi biết tôi có thể, nhưng phải cần thời gian… à, nói thật là phải mất đến hàng năm trời.”
“Mormont không muốn phải chờ lâu đến thế để có mấy cái bản đồ.” Jun rút một cuộn da trong thùng, dính đầy bụi bặm. Một góc bị bong ra dưới ngón tay hắn và hắn mở nó ra “Nhìn này, cuộn da này đang bị vỡ,” hắn nói, nhíu mày nhìn dòng chữ viết bị phai màu trong đó.
“Cẩn thận đấy.” Sam đi vòng qua bàn lấy cuộn da từ tay hắn, giữ nó như thể cuộn da là một con thú đang bị thương. “Những cuốn sách quan trọng thường được sao chép khi họ cần chúng. Vài cuốn sách cổ nhất có lẽ đã được sao chép thành hơn năm mươi bản đấy.”
“À, đừng quan tâm đến chuyện sao chép quyển này. Hai mươi ba thùng cá tuyết ngâm chua; mười tám bình dầu cá; một thùng muối…”
“Một kho hàng,” Sam nói “hay có lẽ là một danh sách bán hàng.”
“Ai quan tâm cá tuyết ngâm chua giá bao nhiêu tiền vào sáu trăm năm trước?” Jon lầm bầm.
“Tôi quan tâm.” Sam cẩn thận đặt cuộn da vào thùng, đúng chỗ Jon vừa rút nó ra “Cậu có thể học cách tính toán từ những thứ như vậy.
Ng.uồ.n .từ. s.it.e .Tr.uy.en.Gi.Cu.ng.Co..c.om. Thực sự cậu có thể học nó. Nó sẽ giúp cậu biết được lúc đó Đội Tuần Đêm có bao nhiêu người, họ sống bằng cách nào, họ ăn gì…”
“Họ ăn thức ăn,” Jon nói “và họ đã sống như chúng ta đang sống.”
“Jon, cậu có thể sẽ thấy ngạc nhiên đấy. Nơi này chính là kho châu báu.”
“Tùy cậu nghĩ.” Jon nghi ngờ. Kho châu báu có nghĩ là có vàng, bạc và đá quý, chứ không phải bụi, nhện và da mục.
“Tôi nghĩ vậy đấy.” Cậu béo kích động. Hắn lớn tuổi hơn Jon, theo đúng tuổi thì đã là một người đàn ông nhưng nhìn bất cứ mặt nào cũng như một cậu bé. “Tôi tìm thấy những bản vẽ về cây lương mộc và một cuốn sách về ngôn ngữ của những đứa trẻ trong rừng… cả những công việc mà ngay cả Citadel chưa bao giờ có, những cuộn da từ thời người Valyria cổ, cách tính các mùa được viết bởi những học sĩ chết từ hàng ngàn năm trước.”
“Những cuốn sách vẫn còn ở đây khi chúng ta trở về.”
“Nếu chúng ta trở về…”
“Hùng Lão đã tuyển chọn hai trăm người có kinh nghiệm, ba phần tư trong số họ là kỵ binh. Chưa kể Qhorin Nửa Tay sẽ mang thêm một trăm huynh đệ khác từ Tháp Bóng Tối (Shadow Tower). Cậu sẽ an toàn khi như cậu ở lâu đài của Cha cậu tại Horn Hill.”
Samwell Tarly cười buồn: “Tôi cũng chưa bao giờ an toàn trong lâu đài của Cha tôi.”
Jon nghĩ các chư thần thường thích những trò đùa độc ác. Pyp và Toad muốn được tham gia vào đội tuần tra lớn lần này thì bị phái ở lại phòng thủ Lâu Đài Đen (Castle Black), trong khi Samwell Tarly, anh chàng thừa hiểu mình nhút nhát, béo tròn, nhát gan, cưỡi ngựa cũng tồi như đánh kiếm, thì lại phải đối mặt với rừng già. Hùng Lão (The Old Bear) mang theo hai con quạ để chúng có thể gửi tin về tòa thành. Học sĩ Aemon thì mù và sức khỏe quá yếu để cưỡi ngựa đi cùng, vì vậy phải để học trò thay thế. “Sam, chúng tôi cần cậu chăm sóc những con quạ. Và ai đó phải giúp ta giữ cho Grenn khiêm tốn một chút.”
Cằm của Sam như rớt xuống. “Cậu cũng có thể tự mình chăm sóc mấy con quạ, cũng có thể khiến Grenn khiêm tốn, hoặc ai đó cũng được.” Thanh âm của hắn mang chút tuyệt vọng “Tôi đã nhìn thấy cậu thực hiện công việc. Cậu cũng biết viết chữ, và cậu có thể giúp đại nhân Mormont viết thư giống tôi.”
“Tôi là người phục vụ cho Hùng Lão và sẽ luôn phải ở bên ông ấy, chăm sóc cho con ngựa của ông ấy, dựng lều trại cho ông ấy; vì vậy tôi sẽ không có thời gian để ý mấy con chim. Sam, cậu đã tuyên thệ. Giờ cậu là một người anh em trong Đội Tuần Đêm.”
“Chả lẽ người anh em trong Đội Tuần Đêm không được quyền sợ sao.”
“Tất cả chúng ta đều sợ. Có phải ngốc đâu mà không sợ.” Có quá nhiều kỵ binh mất tích trong hai năm qua, ngay cả Benjen Stark, chú của Jon, cũng không thoát. Họ đã tìm thấy hai người trong đội của chú ấy trong rừng, bị giết một cách hung bạo, nhưng lại biến thành xác sống chuyển động trong đêm. Nhớ lại việc này, những ngón tay bị bỏng của Jon không tự chủ được run lên. Hắn vẫn mơ thấy kẻ đó hàng đêm, Othor đã chết với đôi mắt xanh thiêu đốt và đôi tay đen lạnh giá, nhưng đó là điều cuối cùng Sam cần nghe. “Cha tôi nói với tôi rằng không cần cảm thấy thẹn vì sợ hãi, mà quan trọng chúng ta phải biết đối mặt với nó. Đi nào, tôi sẽ giúp cậu cầm mấy bản đồ này.”
Sam gật đầu không vui vẻ gì. Khoảng cách giữa các giá sách quá gần, vì vậy họ phải rời đi từng người một. Mái vòng mở trên một trong những đường dẫn mà huynh đệ họ gọi là Lối Đi Bộ Dành Cho Sâu (Wormwalks), đường hầm uốn lượn, khúc chiết nối giữa các kho và tháp của Lâu Đài Đen. Vào mùa hè, Lối Đi Bộ Dành Cho Sâu hiếm khi được sử dụng, toàn dành cho chuột và các ký sinh trùng khác, nhưng vào mùa Đông thì lại khác. Khi tuyết dày đến bốn mươi hay năm mươi feet và gió băng gào thét từ phương Bắc thì chỉ có đường dẫn nối thông tất cả các bộ phận của Lâu Đài Đen.
Cũng sắp đến rồi, Jon nghĩ khi bọn họ trèo lên. Hắn đã nhìn thấy tín hiệu đó vào cái ngày đến học sĩ Aemon nhận được tin báo mùa hè kết thúc, con quạ lớn đến từ Citadel, trắng và yên lặng giống Bóng Ma. Hắn đã từng nhìn thấy mùa Đông khi còn rất nhỏ, nhưng mọi người đều đồng ý đó chỉ là một mùa Đông ngắn, và dễ dàng. Mùa Đông này thì khác. Hắn có thể cảm nhận điều đó từ trong xương tủy.
Từng bậc từng bậc, Sam bước lên đến mặt đất thở hồng hộc như thợ rèn. Họ hứng ngay một làn gió lạnh khiến áo choàng của Jon bay phấp phới. Bóng Ma đang dựa vào tường của phên trát đất của kho thóc ngủ, nhưng nó thức dậy ngay khi Jon xuất hiện, đuôi lông xù dựng thẳng tắp chạy theo bọn họ.
Sam nheo mắt nhìn Tường Thành. Nó to lù lù trước mặt họ, một vách băng dựng đứng cao bảy trăm feet. Đôi khi nói khiến Jon cảm thấy như đây là một sinh vật sống, có tính cách riêng. Màu băng thay đổi theo cường độ ánh sáng. Lúc thì nó có màu xanh thẳm của dòng sông bị đóng băng, lúc thì có màu trắng ngà của lớp tuyết cũ, và khi có một đám mây che ánh nắng mặt trời, nó tối lại như màu xám bạc của phiến đá rỗ. Tường Thành hai phía kéo về hướng Đông và hướng Tây, dài đến cuối tầm mắt, khổng lồ đến mức nói khiến cho những thành lũy và tháp đá của lâu đài trở nên nhỏ bé đến vô cùng. Nó chính là điểm cuối của thế giới.
Và giờ chúng ta phải vượt qua bên kia tường thành.
Bầu trời buổi sáng có những cụm mây xám nhỏ, nhưng ở phía bên kia tường thành có thể nhìn thấy đường chân trời hồng nhạt. Các huynh đệ áo đen đã gọi những kẻ viễn du đó là Ngọn đuốc của Mormont, một cách nói đùa cợt ý rằng các chư thần chắc chắn đã gửi nó để soi đường cho ông lão này đi qua khu rừng rậm.
“Sao chổi quá sáng đến mức cậu có thể nhìn thấy nó ngay cả ban ngày.” Sam nói, che mắt bằng một cuốn sách.
“Đừng lo về sao chổi, nó chính là tấm bản đồ mà Hùng Lão muốn có.”
Bóng Ma lon ton chạy lên dẫn đường. Sáng nay nơi đóng quân có vẻ trống trải vì nhiều kị binh đến nhà thổ ở thị trấn Mole tìm vui và uống đến say mèm. Ngay cả Grenn cũng đi cùng họ. Pyp và Halder và Toad đã bỏ tiền mua nữ nhân giúp hắn “phá trinh” để chúc mừng nhiệm vụ đầu tiên của hắn. Họ cũng muốn Jon và Sam đi cùng, nhưng Sam sợ kỹ nữ cũng ngang rừng rậm, còn Jon thì không muốn tham gia. “Hãy làm những gì cậu muốn,” hắn nói với Toad “tôi đã phát thệ rồi.”
Khi họ đi qua thánh đường hắn nghe thấy tiếng hát. Đêm trước chiến trận, vài người muốn kỹ nữ và vài người muốn cầu các chư thần. Jon tự hỏi ai sẽ cảm thấy tốt hơn sau đó. Thánh đường đối với hắn cũng không hấp dẫn hơn nhà thổ, các chư thần của hắn ở những miếu trong khu rừng hoang dã, nơi những cây lương mộc duỗi những cành cây trắng như xương. Bảy Thần không có quyền lực gì ở bên ngoài Tường Thành, hắn nghĩ, nhưng những chư thần của ta sẽ lại chờ ta.
Bên ngoài kho binh khí, Hiệp sĩ Endrew Tarth đang thao luyện với vài tân binh. Họ mới đến tối qua cùng với Conwy, một trong những người hành tẩu khắp nơi trong bảy vương quốc để tuyển chọn người cho Tường Thành. Nhóm mới này gồm có một tráng niên có chòm râu xám có khuynh hướng đánh gậy, hai cậu bé tóc vàng trông giống như anh em, một thanh niên trông như công tử bột và một người có một chân giả cùng thằng vô lại tự ình là chiến binh. Ser Endrew đang chỉ cho hắn thấy lỗi sai của ý tưởng đó. Ông ấy là một thầy dạy ôn hòa hơn Hiệp sĩ Alliser Thorne, nhưng những bài thao luyện của ông vẫn khiến đám học trò bị thương. Nhìn thấy đám người bị đánh Sam nhíu mày nhưng Jon Snow thì lại xem cách họ đánh kiếm.
“Snow, cậu cảm thấy họ thế nào?” Donal Noye đứng bên cửa kho vũ khí, ngực trần dưới một cái tạp dề bằng da thuộc, đoạn tay trái thò ra ngoài. Với chiếc bụng phệ và ngực rộng, mũi dẹt và cằm đen dài, Noye không thể coi là đẹp trai, nhưng ông có vẻ dễ gần. Và sự thật chứng minh ông là một người bạn tốt.
“Họ có mùi vị của mùa hè.” Jon nói khi Hiệp sĩ Endrew lao vào đối thủ và hạ nốc ao hắn “Conwy tìm thấy họ ở đâu vậy?”
“Một nhà ngục gần Gulltown,” viên thợ rèn trả lời “Một cường đạo, một thợ cắt tóc, một gã ăn xin, hai đứa trẻ mồ côi và một thằng điếm. Chúng ta đang dựa vào những người này để bảo vệ vương quốc.”
“Họ sẽ làm việc đó,” Jon trao cho Sam cái nhìn hiểu ý “giống chúng ta vậy.”
Noye tiến đến chỗ hắn “Cậu đã nghe chuyện về anh trai chưa?”
“Tối qua”. Conwy và đám tân binh đã mang đến những tin tức từ phía Bắc và cả đại sảnh đã bàn luận về chuyện này tối qua. Jon vẫn không xác định được cảm giác của mình khi nghe tin đó. Robb đã xưng vương? Đó là người anh trai chơi cùng hắn chơi cùng, đánh nhau cùng, chia sẻ cùng cốc rượu đầu tiên? Nhưng không phải bầu sữa mẹ. Không. Cho nên hiện giờ Robb đang uống cốc rượu mùa hè trong ly gắn đá quý trong khi mình đang quỳ gối bên dòng suối nhỏ dùng tay vốc những giọt nước tan chảy từ tuyết. “Robb sẽ là một vua tốt,” hắn thành kính nói.
“Thật sao?” viên thợ rèn dò xét “Tôi cũng mong vậy, cậu bé, như trước đây tôi đã từng nói thế về Robert.”
“Họ nói ông chính là người rèn chiếc búa chiến đó.” Jon nhớ lại.
“Phải. Ta chính là thủ hạ của ông ấy, một người lính nhà Baratheon, thợ rèn và sĩ quan phụ trách vũ khí ở Storm’s End cho đến khi ta mất một cánh tay. Ta còn nhớ rõ về Lãnh chúa Steffon trước khi ông ấy bị biển cuốn đi và ta biết ba đứa từ khi chúng được đặt tên. Ta sẽ nói với cậu chuyện này - Robert đã thay đổi hoàn toàn kể từ khi đội lên cái vương miện đó. Có vài người như những cây kiếm, sinh ra để chiến đấu. Nếu để họ nghỉ ngơi, họ sẽ rỉ sét.”
“Vậy những người em của ông ấy thì sao?” Jon hỏi.
Viên sĩ quan phụ trách vũ khí trầm ngâm giây lát “Robert giống như loại thép cứng. Stannis là sắt tinh khiết, đen tối, cứng rắn và mạnh mẽ, phải, nhưng dễ vỡ đúng như loại sắt cần phải thế. Hắn thà bị vỡ chứ không chấp nhận bị uốn. Và Renly, người đó, hắn như đồng, tỏa sáng và nổi trội, nhìn rất đẹp nhưng không có mấy giá trị vào cuối ngày.”
“Sam.” Jon gọi khẽ.
Không khí tràn ngập vị giấy, bụi và thời gian. Trước mặt hắn một giá sách bằng gỗ cao lớn như một tòa nhà, chất đầy những cuốn sách đóng bìa bằng da va những cuộn da cổ xưa. Một ngọn đèn leo lắt phát ra từ nơi nào đó trong phòng, tỏa ra ánh sáng yếu ớt. Jon thổi tắt ngọn nến đang mang tránh việc những trang giấy khô có thể bén lửa từ ngọn nến. Thay vào đó, hắn đi theo ánh đèn, dẫn xuống một lối đi hẹp phía dưới trần nhà hình vòm. Hắn toàn thân màu đen, mái tóc đen, khuôn mặt dài và đôi mắt xám, trông như bóng ma trong đêm. Ngay đôi găng tay đeo trên tay cũng là da chuột chũi màu đen. Tay phải là vì vết bỏng chưa lành, chỉ còn đeo bao tay bên trái nên trông như thằng ngốc.
Samwell Tarly đang khom người ngồi trên một cái bàn đặt trong một hốc hang động. Ngọn đèn phát sáng trên đầu hắn. Hắn đứng dậy khi nghe thấy tiếng bước chân của Jon.
“Cậu đã ở đây cả đêm?”
“Tôi á?” Sam nhìn có vẻ ngạc nhiên.
“Cậu không ăn sáng cùng chúng tôi, và giường ngủ của cậu không có dấu người nằm lên.” Rast đưa ra ý tưởng rằng có lẽ Sam bỏ trốn, nhưng Jon không bao giờ tin điều đó. Đào binh cũng cần có dũng khí, và Sam thì ngay cả thứ này cũng không có.
“Đã sáng rồi sao? Ở dưới này không có cách nào biết đến thời gian.”
“Sam, cậu đúng là một đứa ngốc dễ thương.” Jon nói “Tôi hứa với cậu là cậu sẽ nhớ chiếc giường đó khi chúng ta phải ngủ trên nền đất vừa lạnh vừa cứng.”
Sam ngáp “Học sĩ Aemon muốn tôi tìm bản đồ cho đại nhân tham mưu trưởng. Tôi không bao giờ nghĩ… Jon, những quyển sách, cậu đã bao giờ nhìn thấy số lượng nhiều như vậy chưa? Có đến hàng ngàn cuốn.”
Jon nhìn hắn chằm chằm “Thư viện ở Winterfell có hơn một trăm cuốn. Cậu đã tìm thấy bản đồ chưa?”
“Ồ, có.” Ngón tay của Sam chỉ tay trên bàn, những ngón tay béo múp như thanh xúc xích múa may trên những quyển sách và các cuộn da trước mặt. “Ít nhất là một tá.” Hắn mở một tấm da dê “Màu vẽ đã nhạt, nhưng cậu có thể nhìn thấy nơi người vẽ bán đồ đã đánh dấu những ngôi làng hoang dã và có những quyển sách khác… nó đâu rồi nhỉ? Tôi vừa đọc nó vừa xong.” Hắn nhặt vài cuộn da bên cạnh, phủi bụi dính trên lớp da “Đây là,” hắn cung kính “chuyến du khảo được viết bởi một người lang thang tên là Redwyn từ Tháp Bóng Tối (Shadow Tower) đến Điểm Cô Độc (Lorn Point) trên Bờ Biển Đóng Băng (Frozen Shore). Trên đây không ghi ngày tháng nhưng ông ấy có nhắc đến một người tên Dorren Stark là Vua Phương Bắc, vì vậy nó phải được viết trước thời kỳ của Kẻ Chinh Phục. Jon, họ đã chiến đấu với những người khổng lồ! Redwyn thậm chí còn nói chuyện với những đứa trẻ trong khu rừng, tất cả đều ghi ở đây.” Hắn cẩn thận lấy ngón tay mở từng trang sách “Ông ấy cũng vẽ bản đồ, nhìn xem…”
“Sam, cậu cũng có thể viết sách sau chuyến tuần tra này của chúng ta.”
Ý hắn muốn cổ vũ Sam, nhưng có lẽ đã chọn sai chủ đề. Điều cuối cùng Sam cần là có người nhắc nhỏ hắn về chuyện gì họ sẽ phải đối mặt vào ngày mai. Hắn mân mê mấy cuốn da một cách vô thức “Còn rất nhiều bản đồ. Nếu tôi có thời gian tìm kiếm… mọi thứ đang là một mớ lộn xộn. Dù vậy, tôi có thể sắp xếp chúng theo trật tự, tôi biết tôi có thể, nhưng phải cần thời gian… à, nói thật là phải mất đến hàng năm trời.”
“Mormont không muốn phải chờ lâu đến thế để có mấy cái bản đồ.” Jun rút một cuộn da trong thùng, dính đầy bụi bặm. Một góc bị bong ra dưới ngón tay hắn và hắn mở nó ra “Nhìn này, cuộn da này đang bị vỡ,” hắn nói, nhíu mày nhìn dòng chữ viết bị phai màu trong đó.
“Cẩn thận đấy.” Sam đi vòng qua bàn lấy cuộn da từ tay hắn, giữ nó như thể cuộn da là một con thú đang bị thương. “Những cuốn sách quan trọng thường được sao chép khi họ cần chúng. Vài cuốn sách cổ nhất có lẽ đã được sao chép thành hơn năm mươi bản đấy.”
“À, đừng quan tâm đến chuyện sao chép quyển này. Hai mươi ba thùng cá tuyết ngâm chua; mười tám bình dầu cá; một thùng muối…”
“Một kho hàng,” Sam nói “hay có lẽ là một danh sách bán hàng.”
“Ai quan tâm cá tuyết ngâm chua giá bao nhiêu tiền vào sáu trăm năm trước?” Jon lầm bầm.
“Tôi quan tâm.” Sam cẩn thận đặt cuộn da vào thùng, đúng chỗ Jon vừa rút nó ra “Cậu có thể học cách tính toán từ những thứ như vậy.
Ng.uồ.n .từ. s.it.e .Tr.uy.en.Gi.Cu.ng.Co..c.om. Thực sự cậu có thể học nó. Nó sẽ giúp cậu biết được lúc đó Đội Tuần Đêm có bao nhiêu người, họ sống bằng cách nào, họ ăn gì…”
“Họ ăn thức ăn,” Jon nói “và họ đã sống như chúng ta đang sống.”
“Jon, cậu có thể sẽ thấy ngạc nhiên đấy. Nơi này chính là kho châu báu.”
“Tùy cậu nghĩ.” Jon nghi ngờ. Kho châu báu có nghĩ là có vàng, bạc và đá quý, chứ không phải bụi, nhện và da mục.
“Tôi nghĩ vậy đấy.” Cậu béo kích động. Hắn lớn tuổi hơn Jon, theo đúng tuổi thì đã là một người đàn ông nhưng nhìn bất cứ mặt nào cũng như một cậu bé. “Tôi tìm thấy những bản vẽ về cây lương mộc và một cuốn sách về ngôn ngữ của những đứa trẻ trong rừng… cả những công việc mà ngay cả Citadel chưa bao giờ có, những cuộn da từ thời người Valyria cổ, cách tính các mùa được viết bởi những học sĩ chết từ hàng ngàn năm trước.”
“Những cuốn sách vẫn còn ở đây khi chúng ta trở về.”
“Nếu chúng ta trở về…”
“Hùng Lão đã tuyển chọn hai trăm người có kinh nghiệm, ba phần tư trong số họ là kỵ binh. Chưa kể Qhorin Nửa Tay sẽ mang thêm một trăm huynh đệ khác từ Tháp Bóng Tối (Shadow Tower). Cậu sẽ an toàn khi như cậu ở lâu đài của Cha cậu tại Horn Hill.”
Samwell Tarly cười buồn: “Tôi cũng chưa bao giờ an toàn trong lâu đài của Cha tôi.”
Jon nghĩ các chư thần thường thích những trò đùa độc ác. Pyp và Toad muốn được tham gia vào đội tuần tra lớn lần này thì bị phái ở lại phòng thủ Lâu Đài Đen (Castle Black), trong khi Samwell Tarly, anh chàng thừa hiểu mình nhút nhát, béo tròn, nhát gan, cưỡi ngựa cũng tồi như đánh kiếm, thì lại phải đối mặt với rừng già. Hùng Lão (The Old Bear) mang theo hai con quạ để chúng có thể gửi tin về tòa thành. Học sĩ Aemon thì mù và sức khỏe quá yếu để cưỡi ngựa đi cùng, vì vậy phải để học trò thay thế. “Sam, chúng tôi cần cậu chăm sóc những con quạ. Và ai đó phải giúp ta giữ cho Grenn khiêm tốn một chút.”
Cằm của Sam như rớt xuống. “Cậu cũng có thể tự mình chăm sóc mấy con quạ, cũng có thể khiến Grenn khiêm tốn, hoặc ai đó cũng được.” Thanh âm của hắn mang chút tuyệt vọng “Tôi đã nhìn thấy cậu thực hiện công việc. Cậu cũng biết viết chữ, và cậu có thể giúp đại nhân Mormont viết thư giống tôi.”
“Tôi là người phục vụ cho Hùng Lão và sẽ luôn phải ở bên ông ấy, chăm sóc cho con ngựa của ông ấy, dựng lều trại cho ông ấy; vì vậy tôi sẽ không có thời gian để ý mấy con chim. Sam, cậu đã tuyên thệ. Giờ cậu là một người anh em trong Đội Tuần Đêm.”
“Chả lẽ người anh em trong Đội Tuần Đêm không được quyền sợ sao.”
“Tất cả chúng ta đều sợ. Có phải ngốc đâu mà không sợ.” Có quá nhiều kỵ binh mất tích trong hai năm qua, ngay cả Benjen Stark, chú của Jon, cũng không thoát. Họ đã tìm thấy hai người trong đội của chú ấy trong rừng, bị giết một cách hung bạo, nhưng lại biến thành xác sống chuyển động trong đêm. Nhớ lại việc này, những ngón tay bị bỏng của Jon không tự chủ được run lên. Hắn vẫn mơ thấy kẻ đó hàng đêm, Othor đã chết với đôi mắt xanh thiêu đốt và đôi tay đen lạnh giá, nhưng đó là điều cuối cùng Sam cần nghe. “Cha tôi nói với tôi rằng không cần cảm thấy thẹn vì sợ hãi, mà quan trọng chúng ta phải biết đối mặt với nó. Đi nào, tôi sẽ giúp cậu cầm mấy bản đồ này.”
Sam gật đầu không vui vẻ gì. Khoảng cách giữa các giá sách quá gần, vì vậy họ phải rời đi từng người một. Mái vòng mở trên một trong những đường dẫn mà huynh đệ họ gọi là Lối Đi Bộ Dành Cho Sâu (Wormwalks), đường hầm uốn lượn, khúc chiết nối giữa các kho và tháp của Lâu Đài Đen. Vào mùa hè, Lối Đi Bộ Dành Cho Sâu hiếm khi được sử dụng, toàn dành cho chuột và các ký sinh trùng khác, nhưng vào mùa Đông thì lại khác. Khi tuyết dày đến bốn mươi hay năm mươi feet và gió băng gào thét từ phương Bắc thì chỉ có đường dẫn nối thông tất cả các bộ phận của Lâu Đài Đen.
Cũng sắp đến rồi, Jon nghĩ khi bọn họ trèo lên. Hắn đã nhìn thấy tín hiệu đó vào cái ngày đến học sĩ Aemon nhận được tin báo mùa hè kết thúc, con quạ lớn đến từ Citadel, trắng và yên lặng giống Bóng Ma. Hắn đã từng nhìn thấy mùa Đông khi còn rất nhỏ, nhưng mọi người đều đồng ý đó chỉ là một mùa Đông ngắn, và dễ dàng. Mùa Đông này thì khác. Hắn có thể cảm nhận điều đó từ trong xương tủy.
Từng bậc từng bậc, Sam bước lên đến mặt đất thở hồng hộc như thợ rèn. Họ hứng ngay một làn gió lạnh khiến áo choàng của Jon bay phấp phới. Bóng Ma đang dựa vào tường của phên trát đất của kho thóc ngủ, nhưng nó thức dậy ngay khi Jon xuất hiện, đuôi lông xù dựng thẳng tắp chạy theo bọn họ.
Sam nheo mắt nhìn Tường Thành. Nó to lù lù trước mặt họ, một vách băng dựng đứng cao bảy trăm feet. Đôi khi nói khiến Jon cảm thấy như đây là một sinh vật sống, có tính cách riêng. Màu băng thay đổi theo cường độ ánh sáng. Lúc thì nó có màu xanh thẳm của dòng sông bị đóng băng, lúc thì có màu trắng ngà của lớp tuyết cũ, và khi có một đám mây che ánh nắng mặt trời, nó tối lại như màu xám bạc của phiến đá rỗ. Tường Thành hai phía kéo về hướng Đông và hướng Tây, dài đến cuối tầm mắt, khổng lồ đến mức nói khiến cho những thành lũy và tháp đá của lâu đài trở nên nhỏ bé đến vô cùng. Nó chính là điểm cuối của thế giới.
Và giờ chúng ta phải vượt qua bên kia tường thành.
Bầu trời buổi sáng có những cụm mây xám nhỏ, nhưng ở phía bên kia tường thành có thể nhìn thấy đường chân trời hồng nhạt. Các huynh đệ áo đen đã gọi những kẻ viễn du đó là Ngọn đuốc của Mormont, một cách nói đùa cợt ý rằng các chư thần chắc chắn đã gửi nó để soi đường cho ông lão này đi qua khu rừng rậm.
“Sao chổi quá sáng đến mức cậu có thể nhìn thấy nó ngay cả ban ngày.” Sam nói, che mắt bằng một cuốn sách.
“Đừng lo về sao chổi, nó chính là tấm bản đồ mà Hùng Lão muốn có.”
Bóng Ma lon ton chạy lên dẫn đường. Sáng nay nơi đóng quân có vẻ trống trải vì nhiều kị binh đến nhà thổ ở thị trấn Mole tìm vui và uống đến say mèm. Ngay cả Grenn cũng đi cùng họ. Pyp và Halder và Toad đã bỏ tiền mua nữ nhân giúp hắn “phá trinh” để chúc mừng nhiệm vụ đầu tiên của hắn. Họ cũng muốn Jon và Sam đi cùng, nhưng Sam sợ kỹ nữ cũng ngang rừng rậm, còn Jon thì không muốn tham gia. “Hãy làm những gì cậu muốn,” hắn nói với Toad “tôi đã phát thệ rồi.”
Khi họ đi qua thánh đường hắn nghe thấy tiếng hát. Đêm trước chiến trận, vài người muốn kỹ nữ và vài người muốn cầu các chư thần. Jon tự hỏi ai sẽ cảm thấy tốt hơn sau đó. Thánh đường đối với hắn cũng không hấp dẫn hơn nhà thổ, các chư thần của hắn ở những miếu trong khu rừng hoang dã, nơi những cây lương mộc duỗi những cành cây trắng như xương. Bảy Thần không có quyền lực gì ở bên ngoài Tường Thành, hắn nghĩ, nhưng những chư thần của ta sẽ lại chờ ta.
Bên ngoài kho binh khí, Hiệp sĩ Endrew Tarth đang thao luyện với vài tân binh. Họ mới đến tối qua cùng với Conwy, một trong những người hành tẩu khắp nơi trong bảy vương quốc để tuyển chọn người cho Tường Thành. Nhóm mới này gồm có một tráng niên có chòm râu xám có khuynh hướng đánh gậy, hai cậu bé tóc vàng trông giống như anh em, một thanh niên trông như công tử bột và một người có một chân giả cùng thằng vô lại tự ình là chiến binh. Ser Endrew đang chỉ cho hắn thấy lỗi sai của ý tưởng đó. Ông ấy là một thầy dạy ôn hòa hơn Hiệp sĩ Alliser Thorne, nhưng những bài thao luyện của ông vẫn khiến đám học trò bị thương. Nhìn thấy đám người bị đánh Sam nhíu mày nhưng Jon Snow thì lại xem cách họ đánh kiếm.
“Snow, cậu cảm thấy họ thế nào?” Donal Noye đứng bên cửa kho vũ khí, ngực trần dưới một cái tạp dề bằng da thuộc, đoạn tay trái thò ra ngoài. Với chiếc bụng phệ và ngực rộng, mũi dẹt và cằm đen dài, Noye không thể coi là đẹp trai, nhưng ông có vẻ dễ gần. Và sự thật chứng minh ông là một người bạn tốt.
“Họ có mùi vị của mùa hè.” Jon nói khi Hiệp sĩ Endrew lao vào đối thủ và hạ nốc ao hắn “Conwy tìm thấy họ ở đâu vậy?”
“Một nhà ngục gần Gulltown,” viên thợ rèn trả lời “Một cường đạo, một thợ cắt tóc, một gã ăn xin, hai đứa trẻ mồ côi và một thằng điếm. Chúng ta đang dựa vào những người này để bảo vệ vương quốc.”
“Họ sẽ làm việc đó,” Jon trao cho Sam cái nhìn hiểu ý “giống chúng ta vậy.”
Noye tiến đến chỗ hắn “Cậu đã nghe chuyện về anh trai chưa?”
“Tối qua”. Conwy và đám tân binh đã mang đến những tin tức từ phía Bắc và cả đại sảnh đã bàn luận về chuyện này tối qua. Jon vẫn không xác định được cảm giác của mình khi nghe tin đó. Robb đã xưng vương? Đó là người anh trai chơi cùng hắn chơi cùng, đánh nhau cùng, chia sẻ cùng cốc rượu đầu tiên? Nhưng không phải bầu sữa mẹ. Không. Cho nên hiện giờ Robb đang uống cốc rượu mùa hè trong ly gắn đá quý trong khi mình đang quỳ gối bên dòng suối nhỏ dùng tay vốc những giọt nước tan chảy từ tuyết. “Robb sẽ là một vua tốt,” hắn thành kính nói.
“Thật sao?” viên thợ rèn dò xét “Tôi cũng mong vậy, cậu bé, như trước đây tôi đã từng nói thế về Robert.”
“Họ nói ông chính là người rèn chiếc búa chiến đó.” Jon nhớ lại.
“Phải. Ta chính là thủ hạ của ông ấy, một người lính nhà Baratheon, thợ rèn và sĩ quan phụ trách vũ khí ở Storm’s End cho đến khi ta mất một cánh tay. Ta còn nhớ rõ về Lãnh chúa Steffon trước khi ông ấy bị biển cuốn đi và ta biết ba đứa từ khi chúng được đặt tên. Ta sẽ nói với cậu chuyện này - Robert đã thay đổi hoàn toàn kể từ khi đội lên cái vương miện đó. Có vài người như những cây kiếm, sinh ra để chiến đấu. Nếu để họ nghỉ ngơi, họ sẽ rỉ sét.”
“Vậy những người em của ông ấy thì sao?” Jon hỏi.
Viên sĩ quan phụ trách vũ khí trầm ngâm giây lát “Robert giống như loại thép cứng. Stannis là sắt tinh khiết, đen tối, cứng rắn và mạnh mẽ, phải, nhưng dễ vỡ đúng như loại sắt cần phải thế. Hắn thà bị vỡ chứ không chấp nhận bị uốn. Và Renly, người đó, hắn như đồng, tỏa sáng và nổi trội, nhìn rất đẹp nhưng không có mấy giá trị vào cuối ngày.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.