Trò Chơi Vương Quyền

Chương 78: Chương 14 - Phần 2

George R. R. Martin

11/11/2016

Gendry trèo lên cạnh bé, đầu đội mũ. “Có bao nhiêu?”

Arya cố đếm nhưng bọn họ đến quá nhanh, những ngọn đuốc hừng hực trong không khí. “Một trăm,” bé nói, “hai trăm, tôi không biết.” Xuyên qua đám đuốc, bé có thể nghe thấy tiếng quát. “Bọn họ sẽ đến chỗ chúng ta ngay đấy.”

“Cậu xem kìa.” Gendry chỉ.

Một hàng các kỵ sĩ cưỡi ngựa giữa các căn nhà cháy hướng về phía trang viên. Ánh lửa lấp lóa trên những chiếc mũ sắt, đưa khôi giáp trên người biến thành màu vàng và cam. Một người cầm cờ giơ cao. Bé nghĩ nó màu đỏ, nhưng khó để biết chính xác trong đêm tối thế này, với ánh lửa bập bùng bao quanh. Mọi thứ đều có màu đỏ, đen hoặc cam.

Ngọn lửa lan từ căn nhà này sang căn nhà khác. Arya nhìn thấy một cây bị nó bao trùm, lửa lan sang các cành khiến nó như có màu cam sống trong đêm. Giờ thì mọi người đã thức dậy, hoặc chạy lên tường thành hoặc cố gắng trấn an lũ gia súc đang sợ hãi bên dưới. Bé có thể nghe thấy tiếng Yoren đang gào lên đưa ra các mệnh lệnh. Có gì đó đụng mạnh vào chân, cúi xuống bé phát hiện ra cô gái khóc đang ôm chân bé. “Chạy đi!” Cô ta thả chân bé ra. “Cậu đang làm gì ở đây thế? Chạy và trốn vào nơi nào đó ngay. Đồ ngu ngốc!” Bé đẩy cô ta ra.

Các kỵ sĩ đã đến trước cổng. “Những người trong trang viên nghe đây,” một kỵ sĩ đội mũ cao có mào quát lên. “Nhân danh quốc vương, mở cửa.”

“Ái chà, là quốc vương nào thế.” Reysen già đáp xuống, trước khi bị Woth tát ột phát để lão câm miệng.

Yoren trèo lên tường thành bên cạnh cổng, bộ áo choàng đen của ông che kín thanh gỗ chắn ngang.

“Những người phía dưới hãy nghe ta nói,” ông gào to, “thôn dân đã đi hết rồi.”

“Vậy ông là ai, lão già? Một trong những con quạ của lãnh chúa Beric?” Viên hiệp sĩ gọi lên. “Nếu thằng béo ngu ngốc Thoros có ở đó hãy hỏi hắn xem hắn có thích những ngọn lửa này không?”

“Người đó không có ở đây,” Yoren gào lên đáp lại, “chỉ có vài đứa nhỏ sắp gia nhập Đội Gác Đêm, chúng tôi không tham gia vào cuộc chiến của các ông.” Ông giơ cao cây trượng, vì vậy họ có thể nhìn thấy màu sắc của nó giống như chiếc áo choàng ông đang mặc. “Nhìn đi, nó màu đen, màu của Đội Gác Đêm.”

“Hoặc màu của gia tộc Dondarrion,” người cầm cờ bên phía quân địch đáp lại. Arya có thể nhìn thấy những màu sắc trên lá cờ giờ đã vô cùng rõ ràng trong ánh lửa tràn ngập khắc thị trấn: Sư tử vàng trên nền đỏ. “Cờ của lãnh chúa Beric là tia chớp tím trên nền đen.”

Đột nhiên Arya nhớ lại buổi sáng bé đã ném quả cam vào mặt Sansa, nước cam chảy lan trên chiếc váy lụa màu ngà ngu ngốc của chị ấy. Hôm đó có vài lãnh chúa phương Nam đến tham dự cuộc đấu ngựa, người bạn ngu ngốc của chị ấy là Jeyne đang yêu một trong số đó. Hắn có biểu tượng tia chớp trên khiên và Cha bé đã phái hắn chặt đầu anh trai của Hound. Giờ thì có vẻ như cả ngàn năm đã trôi qua, như thể đó là chuyện xảy ra ở thế giới khác, với một người khác… với Arya Stark, con gái của Cánh tay phải của nhà vua, chứ không phải với Arry thằng bé mồ côi. Làm sao Arry có thể biết về những lãnh chúa này chứ?

“Ngươi mù sao?” Yoren vẫy cây trượng qua lại, khiến áo choàng bay phần phật. “Ngươi có thấy một tia chớp màu máu nào không?”

“Trong đêm tối, tất cả lá cờ đều có màu đen,” viên hiệp sĩ quan sát qua mũ sắt, “mở cửa hoặc chúng ta sẽ cho các người biết hậu quả của việc trở thành kẻ thù của đức vua.”

Yoren nghiến răng. “Ai là người ra lệnh ở đây?”

“Ta.” Mọi người bên dưới tránh ra cho hắn cưỡi ngựa lên phía trên, ánh lửa âm u lóe lên trên áo giáp sắt. Hắn là một người đàn ông mập lùn, trên khiên có hình manticore và hình xoáy hoa văn thêu trên ngực của áo giáp. Hắn cởi mặt nạ xuống để lộ ra một khuôn mặt nhợt nhạt và trông như lợn. “Hiệp sĩ Amory Lorch, thuộc quân đội của Lãnh chúa Tywin Lannister, lâu đài Casterly Rock, Cánh tay phải của nhà vua. Đức vua thực sự, Joffrey.” Hắn cất giọng mỏng và cao. “Nhân danh nhà vua, ta ra lệnh cho các ngươi mở cửa.”

Xung quanh họ, thị trấn đã cháy rụi. Không khí ban đêm đầy mùi khói, màu lửa cháy che dấu hoàn toàn các ánh sao. Yoren nhíu mày. “Ta không thấy cần thiết phải mở cửa. Các ngươi muốn làm gì thị trấn này ta cũng không ảnh hưởng đến ta, nhưng hãy để chúng ta ở đây. Chúng ta không phải là kẻ thù của các ngươi.”



Nhìn ánh mắt của các ngươi xem, Arya muốn quát lại những người bên dưới. “Liệu chúng có thấy chúng ta không có quý tộc hay hiệp sĩ không?” Bé thì thầm.

“Tôi không nghĩ chúng quan tâm đến điều đó, Arry.” Gendry thì thầm đáp lại.

Và bé nhìn vào khuôn mặt của hiệp sĩ Amory, theo cái cách mà Syrio đã dạy bé và bé thấy Gendry đúng.

“Nếu các ngươi không phải quân phản loạn, hãy mở cửa,” hiệp sĩ Amory kêu gọi, “chúng ta chỉ cần phải chắc các ngươi nói thật thì sẽ rời đi.”

Yoren nhai cây cỏ chua.

N.g.u.ồ.n. .t.ừ. .s.i.t.e. .T.r.u.y.e.n.G.i.C.u.n.g.C.o...c.o.m. “Như đã nói với ngươi, nơi này ngoài chúng ta ra không còn ai khác. Ta đảm bảo.”

Viên hiệp sĩ đầu đội mũ có mào cười lớn. “Con quạ đen đó đang bảo đảm với chúng ta kìa.”

“Ngươi lạc đường à, lão già?” Một trong số những lính cầm thương cười nhạo. “Tường Thành ở phía Bắc cách rất xa nơi này.”

“Ta ra lệnh cho các ngươi một lần nữa, nhân danh vua Joffrey, lập tức mở cửa để chứng minh lòng trung thành của các ngươi.”

Yoren suy nghĩ một lúc lâu, nhai nhóp nhép, rồi ông nghiến răng. “Ta không nghĩ sẽ làm theo.”

“Vậy thì đã rõ. Các ngươi đã cãi lệnh của nhà vua vì vậy các ngươi giờ sẽ thành đám phản quân, bất kể thuộc đội gác đêm hay không.”

“Để ta đưa những đứa nhỏ xuống đó.” Yoren gào xuống.

“Nhỏ hay lớn đều phải chết.” Hiệp sĩ Amory nhấc tay và những cây thương vọt lên từ phía sau. Yoren chắc chắn là mục tiêu chính nhưng Woth bên cạnh ông mới là người bị trúng. Đầu thương xuyên qua yết hầu, phá tan và xuyên qua phía sau cổ, tối đen và ẩm ướt. Woth trợn mắt, vô lực và ngã xuống.

“Tấn công tường thành và giết toàn bộ bọn chúng.” Hiệp sĩ Amory nói bằng giọng chán nản. Thương tiếp tục bắn lên. Arya kéo áo sau của Hot Pie đẩy hắn ngã. Từ bên ngoài vang lên tiếng va chạm của áo giáp, tiếng thanh kiếm rút ra khỏi vỏ, tiếng những cây thương chạm với khiên, tiếng chửi mắng và tiếng vó ngựa. Một ngọn đuốc bay cao quá đỉnh đầu mọi người, rơi xuống sân sau, lửa lan ra.

“Lấy vũ khí.” Yoren gào lên. “Tản ra, bảo vệ các đoạn tường thành. Koss, Urreg, thủ ở hông cửa. Lommy, rút thanh thương ra khỏi Woth và trám vào vị trí của hắn.”

Hot Pie định rút thanh đoản kiếm nhưng run rẩy để nó rơi xuống đất. Arya nhặt lại nó đặt vào tay hắn. “Tôi không biết dùng kiếm,” hắn nói, mắt trắng dã ra.

“Nó dễ mà.” Arya nói, nhưng lời nói dối tắc trên cổ họng khi nhìn thấy một bàn tay đặt lên đỉnh tường thành. Bé nhìn nó dưới ánh lửa của thị trấn đang bùng cháy, rõ ràng đến nỗi thời gian như dừng lại. Những ngón tay thô, lấm bùn. Nỗi sợ hãi như thanh kiếm đâm sâu vào người, bé tưởng tượng ra cái đầu đội mũ sắt sẽ xuất hiện phía sau cái tay này.

Dồn sức xuống tấn, bé rút thanh Kim ra khỏi vỏ, nắm chặt nó trong tay. “Winterfell,” bé gào lên, máu phụt ra, những ngón tay đứt phụt và khuôn của kẻ đội mũ sắt biến mất cũng bất ngờ như khi nó xuất hiện. “Phía sau,” Hot Pie gào lên, Arya quay lại. Tên thứ hai không đội mũ giáp, râu ria rậm rạp đang dùng răng cắn đoản đao leo lên. Khi tường thành đến ngang ngực, bé đâm ngay thanh kiếm vào mắt hắn. Thanh Kim chưa chạm vào, hắn nghiên người tránh né và ngã nhào xuống. Mình hy vọng hắn ngã dập mặt và bị thanh đoản đao cắt đứt lưỡi. “Quan sát bọn họ chứ không phải tao,” bé gào lên với Hot Pie. Tiếp theo lại có người muốn cố gắng leo lên tường thành, thằng bé cố sống cố chết múa may thanh đoản đao trong tay cho đến khi tên kia buông tay rơi xuống.

Hiệp sĩ Amory không có thang, nhưng những bức tường thành của trang viên vẫn còn là đá thô, dễ leo trèo và có vẻ như quân địch đông đến vô tận. Arya vừa chém, cắt hoặc đẩy lùi tên này thì tên khác lại xuất hiện. Viên hiệp sĩ đội mũ sắt có mào cũng lên đến công sự nhưng Yoren dùng chiếc cờ đen của ông cuốn lấy mào trên mũ, thừa dịp hắn đang cố thoạt khỏi đống lùng nhùng liền một kiếm đâm xuyên người. Mỗi khi Arya nhìn lên, thì những ngọn đuốc như phi lên trang viên nhiều hơn, đáy mắt bé đầy lửa. Bé nhìn thấy một con sư tử vàng trên nền cờ đỏ và nghĩ đến Joffrey, ước rằng hắn có mặt ở đây để bé có thể dùng kiếm đâm xuyên qua cái bản mặt châm biếm đó. Khi bốn tên đập cửa bằng rìu, Koss hạ chúng bằng cung tên, từng tên một. Dobber lao vào một tên vật hắn té ngã và Lommy ném một viên đá vào đầu hắn trước khi hắn có thể đứng dậy, hắn tức giận gào lên nhưng phát hiện ra thanh đao của Dobber đâm vào bụng và biết rằng mình sẽ không thể đứng dậy được nữa. Arya nhảy qua một thằng bé tử trận không lớn hơn tuổi Jon, một tay hắn bị cụt. Bé không nghĩ do mình gây ra, nhưng bé cũng không dám chắc. Bé nghe thấy tiếng Qyle đang van xin sự khoan dung từ một hiệp sĩ nhưng vẫn bị tấm khiên của tên đó đập vào mật. Máu ở khắp mọi nơi cùng với khói, sắt và nước tiểu, nhưng rồi chúng quện vào nhau như một mùi duy nhất. Bé không biết người đàn ông gầy đó xuất hiện trên tường thành như thế nào, nhưng bé cùng Gendry và Hot Pie cùng tấn công ông ta. Thanh kiếm của Gendry đâm xuyên qua vũ sắt của người đàn ông đó, chặt đứt đầu, lăn lông lốc, trên mặt ông ta vẫn còn nét sợ hãi như không thể tin, hàm răng đã rụng hết và chòm râu xám, nhưng ngay cả khi cảm thấy tiếc nuối nhưng bé vẫn giết ông ta, miệng gào lên: “Winterfell! Wintefell!”, trong khi Hot Pie cũng hét: “Hot Pie!” bên cạnh khi hắn đâm vào cổ một tên lính.



Khi người đàn ông gầy đó chết, Gendry rút kiếm phi thân xuống sân tiếp tục chiến đấu. Arya nhìn theo hắn và phát hiện rất nhiều bóng sắt đang chạy xuyên qua trang viên, ánh lửa lấp lánh trên áo giáp và kiếm, và bé biết bọn chúng đã chọc thủng tường thành ở chỗ nào đó, hoặc phá vỡ được cửa hậu. Bé nhảy xuống bên cạnh Gendry, tiếp đất theo cách Syrio đã chỉ dạy. Âm thanh của đao kiếm chạm nhau và tiếng khóc của người bị thương vang vọng suốt bầu trời đêm. Trong một lúc, Arya đứng lặng tại chỗ, không biết đi về đâu. Cái chết đang vây quanh bé.

Và rồi Yoren xuất hiện nơi đó, lay bé tỉnh, hét vào mặt. “Thằng bé.” Ông kêu lên như cái cách ông vẫn kêu bé. “Chạy đi, trận chiến kết thúc rồi. Chúng ta đã thua. Tất cả các cậu hãy trốn đi, cứu những thằng bé khác và cùng chúng chạy trốn. Nhanh lên. Ngay bây giờ.”

“Bằng cách nào?”

“Cái bẫy đó,” ông gào lên, “dưới kho thóc.”

Rất nhanh chóng ông rời đi, biến vào trận chiến, thanh kiếm trong tay. Arya nắm tay Gendry. “Ông ấy nói chúng ta đi,” bé la lên, “kho thóc, lối ra ở đó,” dù bị chiếc mũ sắt che khuất, ánh mắt Bull vẫn nhấp nháy lửa. Hắn gật đầu. Họ gọi Hot Pie trên tường thành xuống và tìm thấy Lommy Greenhand đang nằm trên đống máu chảy ra từ vết thương do cây thương gây ra. Họ cũng tìm thấy Gerren, nhưng hắn quá đau và trong tình trạng không thể đi tiếp. Bọn họ tiếp tục chạy đến nhà kho, Arya nhìn thấy cô gái khóc đang ngồi giữa đám loạn quân, xung quanh đầy khói và chết chóc. Cô ta lấy tay ôm gối ngồi khóc trong khi những người khác vẫn tiếp tục chạy phía trước. Cô gái đó sẽ không đứng dậy đi ngay cả khi bé cầm tay kéo dậy. Vì vậy Arya đành phải dùng tay phải lôi cô ta đi trong khi tay trái cầm thanh Kim chạy theo những người khác. Phía trước, màn đêm là một màu đỏ sậm. Nhà kho đang bị cháy, bé nghĩ. Ngọn lửa sẽ nhanh chóng lan vào bên trong, bé có thể nghe thấy tiếng súc vật kêu hoảng loạn. Hot Pie chạy ra nhà kho về phía bé. “Arry, nhanh lên. Lommy chết rồi. Hãy bỏ cô ta lại nếu cô ta không thể đi”. Bướng bỉnh, Arya vẫn tiếp tục lê theo cô gái khóc phía sau. Hot Pie bỏ lại họ… nhưng Gendry quay lại, ngọn lửa chiếu rọi trên chiếc mũ sắt và chiếu sừng hươu trên đó khiến nó có màu cam. Hắn chạy về phía họ, vác cô gái trên vai và hét: “Chạy mau.”

Họ chạy vọt vào kho thóc lúc này giống như lò luyện đan. Không khi dày đặc khói, bức tường phía sau cháy bùng và lửa đã lan đến mái. Những con ngựa và lừa điên cuồng hí loạn, cố vùng thoát. Những con vật tội nghiệp, Arya nghĩ. Rồi bé nhìn thấy thùng xe và người đàn ông đang nhảy loạn trên đó. Biter đang cố dứt mình ra khỏi xích, máu chảy tràn trên tay tới chiếc còng sắt. Rorge hét điên cuồng, đánh vào thành gỗ.

“Cậu bé.” Jaqen H’ghar kêu lên. “Cậu bé dễ thương.”

Đường hầm mở ra chỉ cách vài bước chân phía trước nhưng lửa lan quá nhanh, những mảnh gỗ khô và xưa cũ sụp nhanh hơn bé tưởng. Arya nhớ tới sự sợ hãi trên khuôn mặt bị cháy của Hound. “Đường hầm rất hẹp.” Gendry gào lên. “Sao chúng ta cho cô ta qua được.”

“Đẩy cô ta vào,” Arya nói, “đẩy vào.”

“Những cậu bé ngoan, những cậu bé tốt bụng.” Jaqen H’ghar gọi, ho khù khụ.

“Mau mở mẹ nó cái đống xích này ra.” Rorge hét lên.

Gendry mặc kệ họ. “Cậu đi trước đi, rồi cô ấy và tôi đi sau. Nhanh lên, đường hầm dài lắm.”

“Khi cậu đốn củi,” bé nhớ ra, “cậu để rìu ở đâu?”

“Gần hiên,” hắn liếc mắt nhìn những người đang bị xích, “nếu là tôi, tôi sẽ cứu mấy con lừa trước. Không còn thời gian đâu.”

“Cậu vác cô ta đi,” bé hét lên, “cậu đưa cô ta ra ngoài. Làm đi,” nói xong bé chạy ra phía hiên lửa đã đến ngay sau lưng, bé cảm thấy như lửa táp đến người. Bên ngoài thời tiết thật mát mẻ nhưng người chết khắp nơi. Bé nhìn thấy Koss quăng kiếm đầu hàng nhưng vẫn bị họ giết ngay trên chiến trường. Khắp nơi đều là khói. Không có dấu hiệu của Yoren, nhưng đúng là chiếc rìu vẫn ở cạnh hiên tại nơi Gendry bỏ lại. Khi bé nhặt nó lên, một cánh tay mặt giáp nắm lấy vai bé. Lấy hết sức, bẻ bổ luôn rìu vào giữa hai chân hắn. Bé không bao giờ nhìn thấy mặt hắn, chỉ cảm thấy máu chảy như suối. Quay về kho thóc là điều khó khăn nhất bé từng phải làm. Khói đặc như một con rắn không ngừng vặn vẹo thoát ra khỏi cửa chính và bé có thể nghe thấy tiếng hét của những con vật tội nghiệp bên trong, của lừa, ngựa và người. Cắn chặt răng, bé chạy vọt vào, cúi thấp người vì khói quá dày.

Một con lừa đang bắt lửa, kêu lên đầy khủng bố và đau đớn. Bé có thể cảm thấy mái tóc mình cũng đang cháy. Mái kho đang cháy bùng bùng và mọi thứ như đang sụp xuống, từng mảng gỗ đang cháy bùng, đổ xuống. Arya lấy tay bịt miệng và mũi. Bé không thể nhìn thấy xe ngựa qua khói, nhưng bé có thể nghe thấy tiếng Biter hết. Bé lao về phía có âm thanh.

Và rồi bánh xe xuất hiện trước mặt. Thùng xe như nhảy bật lên theo chuyển động của Biter khi hắn cố tìm cách thoát ra khỏi xích. Jaqen nhìn bé, nhưng không khí không thể thở được, nói gì đến nói chuyện. Bé ném rìu vào trong xe. Rorge bắt lấy nó và giơ lên quá đầu, máu chảy tràn lên khuôn mặt hắn. Arya vừa chạy vừa ho khù khụ. Bé có thể nghe thấy tiếng sắt va vào lớp gỗ liên tiếp. Một lúc sau có tiếng nổ ầm ầm như tiếng sấm và đáy xe hở ra một mảng lớn.

Arya lăn về phía đường hầm và nhảy xuống miệng hố cao năm feet. Miệng bé dính đầy bùn đất nhưng bé không quan tâm. Vị đó thật tuyệt. Vị của bùn và nước, sâu và sự sống. Dưới mặt đất không khí mát lạnh và tối tăm. Phía trên đầu không có gì ngoài máu, lửa cháy, khói đen và tiếng hét của những con ngựa đang chết. Bé rút thanh Kim cầm chắc trên tay và bắt đầu đi. Được một quãng bé nghe thấy âm thanh giống như tiếng gầm của một con thú, và rồi một đám khói nóng lan đến lưng, ngửi như mùi của địa ngục. Arya ngừng thở, cúi xuống hôn lớp bùn dưới sàn đường hầm và bật khóc. Chính bản thân bé cũng không biết mình khóc vì ai.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Trò Chơi Vương Quyền

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook