Chương 85: Chương 18
George R. R. Martin
11/11/2016
CHƯƠNG 18: SANSA
Nếu cô muốn về nhà, hãy đến khu rừng của các chư thần tối nay.
Những từ này đã được đọc đến lần thứ một trăm nhưng nó vẫn lạ lẫm như thể lần đầu tiên nhìn thấy, khi Sansa phát hiện cuộn da dê nằm ở dưới gối. Nàng không biết nó được chuyển đến đây bằng cách nào hoặc ai đã gửi nó. Thư không ký tên, không đóng dấu và cũng không phải nét bút quen thuộc. Nàng nhét cuộn da vào trong ngực và thì thầm với bản thân. “Nếu cô muốn về nhà, hãy đến khu rừng của các chư thần,” nàng khẽ thở dài.
Bức thư này có nghĩa gì? Nàng có nên mang nó tới cho thái hậu để chứng minh nàng là người nhu thuận, biết nghe lời? Lo lắng khiến bụng nàng như cuộn lại. Những vết thâm tím trên người nàng đã được hiệp sĩ Meryn chữa trị chuyển thành màu vàng, nhưng chúng vẫn còn rất đau. Nắm đấm của hắn được bọc giáp khi hắn đánh nàng. Do lỗi của nàng. Nàng phải học cách che dấu các cảm xúc tốt hơn, tránh chọc Joffrey giận dữ. Khi nàng nghe tin tên lùn đó tống đại nhân Slynt đến Tường Thành, nàng đã quên vị trí hiện tại của mình và bật thốt: “Thiếp hy vọng lũ Người Lạ sẽ giết lão” .Đức vua không vui vì điều đó.
Nếu cô muốn về nhà, hãy đến khu rừng của các chư thần tối nay.
Sanssa đã cầu nguyện rất thành tâm. Liệu đây có phải là lời đáp lại của các chư thần? Rằng một hiệp sĩ thực thụ được cử đến để bảo vệ nàng? Có lẽ là một trong hai anh em sinh đôi Redwyne hay hiệp sĩ Balon Swann béo ị… hay thậm chí là Beric Dondarrion, viên quý tộc trẻ bạn của nàng Jeyne Poole trước đây là điên cuồng yêu nàng, với mái tóc đỏ vàng và chùm sao thêu trên áo choàng.
Nếu cô muốn về nhà, hãy đến khu rừng của các chư thần tối nay.
Chuyện gì sẽ xảy ra nếu đây là trò đùa ác độc của Joffrey, giống như cái ngày hắn đã mang nàng đến pháp trường để chứng kiến Cha bị chặt đầu? Hay có lẽ đây là cái bẫy tỉ mỉ để chứng minh nàng bất trung. Nếu nàng đi đến khu rừng của các chư thần, nàng sẽ thấy hiệp sĩ Ilyn Payne đang đứng đó chờ nàng, ngồi yên lặng dưới cây mộc tâm với Băng trong tay, đôi mắt xanh nhạt như đang tìm kiếm xem liệu nàng có đến?
Nếu cô muốn về nhà, hãy đến khu rừng của các chư thần tối nay.
Khi cánh cửa mở ra nàng vội vàng mang bức thư nhét dưới đệm và ngồi trên đó. Đó là hầu phòng của nàng, một cô gái nhút nhát có mái tóc nâu mềm mại. “Cô muốn làm gì?” Sansa hỏi. “Tiểu thư có cần tắm tối nay không?”
“Đốt lửa đi. Ta nghĩ… ta cảm thấy lạnh,” nàng đang run rẩy dù hôm nay rất nóng nực. “Vâng, thưa tiểu thư.” Sansa quan sát cô gái đầy ngờ vực. Liệu cô ta có nhìn thấy bức thư? Hay cô ta chính là người đặt bức thư dưới gối? Có vẻ không phải. Cô ta có vẻ là một đứa con gái ngu ngốc, không phải là người bạn muốn kể những câu chuyện bí mật, nhưng Sansa cũng không biết gì về cô ta. Thái hậu đổi thị nữ sau mỗi hai tuần để bảo đảm không ai trong số họ sẽ trở thành bạn nàng.
Khi lửa được đốt lên, Sansa cảm ơn cô hầu và ra lệnh cô ta lui ra ngoài. Cô gái nhanh chóng nghe lời cũng giống như người trước, nhưng Sansa đã bắt gặp ánh quỷ quyệt trong mắt cô ta. Không nghi ngờ gì, cô ta sẽ nhanh chóng chạy đến báo cáo cho thái hậu, hoặc có thể là Varys. Nàng chắc chắn tất cả thị nữ đều được lệnh giám sát nàng.
Khi đã ở một mình, nàng liền ném bức thư vào lửa, ngắm nhìn cuộn da dê cuộn lại và cháy đen. Nếu cô muốn về nhà, hãy đến khu rừng của các chư thần tối nay. Nàng tiến đến cửa sổ. Bên dưới chỉ có một nhóm kỵ sĩ trong bộ áo giáp bạc và chiếc áo choàng trắng nặng nề đang thong thả bước trên cầu treo. Theo chiều cao này thì chắc chắn đó là hiệp sĩ Preston Greenfield. Thái hậu cho phép nàng đi đứng tự do trong lâu đài, nhưng ngay cả vậy, nếu nàng cố rời Maegor’s Holdfast trong thời điểm này chắc chắn sẽ bị hắn chất vấn. Nàng nên trả lời hắn thế nào? Đột nhiên nàng vui vì đã đốt bức thư đó. Cởi bỏ y phục và chui vào chăn, nhưng nàng không ngủ nổi. Hắn vẫn đứng đợi ở đó chứ? Nàng tự hỏi. Và hắn sẽ đợi nàng trong bao lâu? Thật độc ác khi gửi cho nàng một bức thư và chẳng nói gì cả. Những ý nghĩ cứ xuất hiện ngập tràn trong đầu nàng.
Giá như có ai đó nói cho nàng biết nàng nên làm gì lúc này. Nàng nhớ nữ tu sĩ Mordane, và ngay cả Jeyne Poole, người bạn trung thành nhất của nàng. Nữ tu sĩ đã bị chặt đầu giống như những người khác, vì tội phục vụ cho gia tộc Stark. Sansa không biết chuyện gì đã xảy ra với Jeyne, ông ấy đã biết mất sau lần cùng nàng gặp thái hậu, và không bao giờ được nhắc tới. Nàng cố gắng không thường xuyên nghĩ về họ nhưng thỉnh thoảng ký ức cứ ùa về, rồi sau đó nước mắt cứ thế tuôn ra, không thể ngăn cản. Đôi khi Sansa thậm chí còn nhớ đến cô em gái. Giờ chắc Arya đã quay về Winterfell an toàn, nhảy múa và khâu vá, chơi đùa với Bran và Rickon, thậm chí là cưỡi ngựa đến thị trấn mùa Đông nếu nó muốn. Sansa cũng được phép cưỡi ngựa, nhưng chỉ trong nội thành, vàthật chán nếu suốt ngày cưỡi ngựa vòng quanh.
Nàng vẫn còn tỉnh khi nghe tiếng thét. Đầu tiên là ở khoảng cách xa, sau đó tiếng thét trở nên to hơn. Rất nhiều tiếng thét khác hợp thanh. Nàng không nghe rõ họ thét những gì. Và lẫn trong đó cả tiếng ngựa hí, tiếng bước chân rầm rập, những tiếng hét ra lệnh. Nàng bước ra cửa sổ và nhìn thấy những người đàn ông chạy trên tường thành, mang thương và đuốc. Quay trở lại giường ngay, Sansa ra lệnh cho bản thân, không có gì liên quan đến mày hết, chỉ là vài rắc rối mới ở thành phố này thôi. Đám người hầu nói rất nhiều chuyện xảy ra trong thành phố về đêm. Đám nạn dân chạy về thành phố để trốn chiến tranh và rất nhiều người không còn cách nào khác ngoài việc cướp bóc và giết người.
N.g.u.ồ.n. .t.ừ. .s.i.t.e. .T.r.u.y.e.n.G.i.C.u.n.g.C.o...c.o.m. Quay trở lại giường mau.
Nhưng khi nàng nhìn lại, viên kỵ sĩ áo trắng đã biết mất, cây cầu vắt qua dòng sông khô cạn cũng được thả xuống, không người bảo vệ. Sansa không hề nghĩ ngợi quay lại tủ quần áo. Ồ, mình đang làm gì vậy? Nàng tự hỏi mình khi mặc lại quần áo. Điều này thật điên rồ. Nàng có thể nhìn thấy ánh sáng phát ra từ rất nhiều ngọn đuốc trên tường thành. Có phải Stannis và Renly cuối cùng cũng đến giết Joffrey và đòi lại vương miện của anh trai họ? Nếu vậy thì lính gác sẽ phải nâng cầu, cắt đứt con đường giữa Maegor’s Holdfast với phần ngoài của lâu đài. Sansa quàng chiếc áo choàng xám lên vai và cầm theo con dao nàng thường dùng để cắt thịt. Nàng tự nói với mình, nếu có bẫy, tốt hơn mình sẽ chết trước khi để họ làm mình tổn thương thêm nữa. Nàng dấu con dao bên dưới áo choàng.
Vừa mới lẻn vào đêm tối đã thấy một đội lính đánh thuê áo choàng đỏ chạy qua. Nàng đợi cho đến khi họ đi khuất liền bước qua cây cầu treo. Bên trong sân, binh lính đang vội vàng chỉnh lại dây đeo kiếm và đóng yên lên ngựa. Nàng thoáng nhìn thấy hiệp sĩ Preston đang đứng cạnh chuồng ngựa cùng ba người khác trong đội ngựa lâm quân, chiếc áo choàng trắng mờ dưới ánh trăng khi họ giúp Joffrey mặc áo giáp. Hơi thở cuộn trong yết hầu khi nàng nhìn thấy đức vua. Cảm ơn trời, hắn không nhìn thấy nàng. Hắn đang kêu người lấy ình thanh kiếm và cây ná.
Tiếng ồn nhỏ dần khi nàng di chuyển sâu hơn trong lâu đài, nàng không dám quay đầu lại vì sợ Joffrey có thể đang theo dõi… hoặc tồi hơn là đi theo. Cầu thang vòng hiện lên ngay phía trước, được chiếu sáng từ ánh sáng rọi từ những ô cửa hẹp bên trên. Sansa thở hồng hộc khi trèo lên đến đỉnh. Nàng chạy theo một hàng cột đổ bóng lay động như những bóng ma và dựa vào vách tường để thở. Bất chợt cảm thấy có gì đó cọ cọ vào chân, nàng sợ đến mức hồn phi phách tán, nhưng đó chỉ là một con mèo, một con mèo đực toàn thân dơ bẩn và thiếu một tai. Con mèo hít hít ngửi nàng rồi quay đi.
Khi nàng đến Khu rừng của các vị thần, âm thanh va chạm của các loại vũ khí đã lùi dần ra xa. Sansa cuốn chặt chiếc áo choàng vào người. Không khí đậm mùi đất và lá cây. Nàng nghĩ mẹ nhất định sẽ thích nơi này. Có gì đó hoang dã trong các Khu rừng của các vị thần, ngay cả tại đây, tại trung tâm của lâu đài đầu não của thành phố, bạn cũng có thể cảm nhận được các vị thần cũ đang theo dõi mình bằng hàng ngàn con mắt vô hình.
Sansa thích các chư thần của mẹ hơn của Cha. Nàng yêu những bức tượng, những bức tranh ghép bằng thủy tinh, hương thơm ngát của nhang đốt, các tu sĩ mặc áo dài thụng và thủy tinh, màn pháp thuật về cầu vồng trên tế đàn khảm ngọc trai, mã não và đá xanh da trời. Nhưng nàng cũng không thể phủ nhận rằng Khu rừng của các vị thần vẫn còn những quyền lực nhất định. Đặc biệt là ban đêm. Hãy giúp con, nàng cầu nguyện, hãy cử đến một người bạn, một hiệp sĩ thực thụ để bảo vệ con…
Nàng di chuyển qua các cây, cảm giác được độ thô ráp của vỏ cây qua tay, lá cây lất phất quẹt qua gò má. Liệu có phải nàng đến quá muộn? Hắn không phải đã dời đi quá sớm chứ? Hay hắn không đến? Sao nàng dám mạo hiểm ra đến đây? Bình tĩnh nào…
“Đứa nhỏ, tôi đã sợ là cô không đến.”
Sansa quay cuồng như muốn ngã. Một người đàn ông bước ra khỏi bóng tối, to lớn, thô tục, dáng đi tập tễnh. Ông ta mặc một chiếc áo trùng xám đen đội mũ che khuất khuôn mặt, nhưng một tia sáng nhỏ từ ánh trăng chui qua kẽ lá chiếu xuống cũng giúp nàng nhận ra làn da sưng đỏ, bên dưới đầy mạch máu ly ti. Khuôn mặt mà nàng đã từng gặp. “Hiệp sĩ Dontos,” nàng run giọng, trái tim tan ná.t “Sao lại là ông?”
“Phải, tiểu thư.” Khi hắn tiến lại gần hơn, nàng có thể ngửi thấy mùi rượu từ hơi thở của hắn. “Là tôi,” hắn dang tay.
Sansa lùi lại. “Đừng,” nàng luồn tay dưới áo choàng, nắm lấy con dao giấu trong đó. “Ông… ông muốn gì ở tôi?”
“Chỉ muốn giúp cô,” Dontos nói, “như cô đã từng giúp tôi.”
“Ông say, phải không?”
“Chỉ một ly rượu, để giúp tôi có thêm can đảm. Nếu họ bắt được tôi bây giờ, họ sẽ lột da tôi mất.”
Và họ sẽ làm gì với mình? Sansa lại thấy mình có cách suy nghĩ giống mẹ. Mẹ có thể ngửi ra mùi giả dối ở đây, mẹ có thể, nhưng mẹ đã chết rồi. Cha đã giết mẹ, vì Arya. Nàng rút con dao ra khỏi áo choàng và cầm nó bằng hai tay dơ lên phía trước.
“Cô định đâm tôi sao?” Dontos hỏi.
“Tôi sẽ,” nàng nói. “Hãy nói ai cử ông đến?”
“Không ai cả, tiểu thư. Tôi thề trên danh dự của một hiệp sĩ.”
“Một hiệp sĩ?” Joffrey đã tuyên bố hắn không còn là một hiệp sĩ nữa, chỉ là một tên hề, thân phận thấp hơn nguyệt đồng (Moon Boy).
“Tôi đã cầu nguyện với chư thần mong họ phái đến một hiệp sĩ để bảo vệ mình,” nàng nói, “tôi đã cầu nguyện và cầu nguyện. Tại sao họ lại cử đến một tên hề già luôn say xỉn?”
“Tôi có thể làm việc đó, dù… tôi biết nó thật quái lạ, nhưng… trong suốt những năm là một hiệp sĩ thì tôi lại giống tên hề, và giờ khi tôi đã là một tên hề thì tôi nghĩ… tôi nghĩ mình có thể trở thành một hiệp sĩ đúng nghĩa, tiểu thư ạ. Và tất cả là vì cô… lòng tốt, sự can đảm của cô. Cô đã cứu tôi, không chỉ từ Joffrey mà từ chính bản thân tôi,” giọng hắn hạ xuống. “Các ca sĩ đều nói đã từng có một hiệp sĩ vĩ đại xuất thân từ một tên hề.”
“Florian.” Sansa thì thầm, cả người run lên.
“Tiểu thư thân mến, tôi sẽ trở thành Florian của cô.” Dontos khiêm tốn, quỳ rạp xuống trước mặt nàng. Chậm rãi, Sansa hạ con dao xuống. Trong đầu nàng ánh sáng chợt bừng lên, thân thể nhẹ bẫng. Điều này thật điên rồ, khi đưa bản thân mình phó thác ột tên say, nhưng nếu bỏ qua cơ hội này thì liệu còn có cơ hội nào khác không?
“Ông định… định làm thế nào? Đưa tôi đi khỏi đây ư?”
Hiệp sĩ Dontos ngẩng đầu nhìn thẳng vào nàng. “Đưa cô rời khỏi lâu đài là điều khó khăn nhất. Một khi cô rời khỏi đây, sẽ có những con tàu sẵn sàng đưa cô về nhà. Tôi cần tìm nguồn tiền và chuẩn bị thật kỹ.”
“Chúng ta có thể đi bây giờ được không?” Nàng hỏi mà không dám hy vọng.
“Buổi tối nay ư? Không thể được, thưa tiểu thư. Tôi sợ là không. Đầu tiên tôi phải tìm được cách chắc chắn để đưa cô ra khỏi lâu đài khi thời cơ đến. Điều này không thể làm nhanh và dễ dàng. Họ cũng đang theo dõi tôi,” hắn liếm môi khẩn trương. “Cô có thể cất con dao đi không?”
Sansa giấu con dao vào lại áo khoác. “Đứng lên đi, hiệp sĩ.”
“Cảm ơn cô, tiểu thư,” hiệp sĩ Dontos lảo đảo đứng dậy, phủ đất và lá cây ra khỏi gối, “đại nhân Cha cô là người đàn ông đích thực nhất ở vương quốc này mà tôi từng biết, nhưng tôi chỉ biết đứng nhìn họ chặt đầu ông ấy. Tôi đã không nói gì, không làm gì… tuy nhiên, khi Joffrey định trừng phạt tôi, cô đã đứng lên nói giúp cho tôi. Tiểu thư, tôi đã không bao giờ trở thành anh hùng, không phải là Ryam Redwyne hay Barristan Gan Lỳ. Tôi không chiến thắng bất kỳ hội đấu thương, không lập công trạng gì trong chiến tranh… nhưng tôi đã từng là một hiệp sĩ và cô đã giúp tôi nhớ ra điều đó có nghĩa gì. Mạng tôi tuy rẻ rúng nhưng nó là của cô,” hiệp sĩ Dontos đặt một tay lấy tay đặt lên gạc của cây mộc tâm, nàng thấy hắn đang run rẩy. “Ta thề, dưới sự chứng kiến của các chư thần của Cha cô, rằng ta sẽ đưa cô về nhà.”
Hắn đã thề. Lời thề được lập dưới sự chứng kiến của các chư thần. “Vậy… hiệp sĩ, tôi sẽ mang mạng mình phó thác cho ông. Nhưng làm sao tôi biết khi nào khởi hành? Ông sẽ gửi cho tôi một lá thư khác ư?”
Hiệp sĩ Dontos liếc nhìn xung quanh lo lắng. “Rất mạo hiểm. Chỉ có nơi duy nhất an toàn đó. Không còn nơi nào khác. Không phải là trong dãy phòng của cô hay của tôi hay trên cầu thang hay trong sân, ngay cả khi có vẻ như chúng ta chỉ có một mình. Những viên đá tại Red Keep đều có lỗ tai, và chỉ có duy nhất ở đây là chúng ta có thể nói chuyện thoải mái.”
“Chỉ duy nhất ở đây,” Sansa nói, “tôi nhớ rồi.”
“Và nếu như có lúc nào ta tỏ ra độc ác, vô tình hoặc có biểu hiện khác khi có người đang quan sát chúng ta thì hãy tha thứ cho tôi, cô bé. Tôi phải đóng kịch, và cô cũng thế. Chỉ một bước sai lầm là đầu chúng ta sẽ được treo trên tường thành giống Cha cô ngay.”
Nàng gật đầu, “tôi hiểu.”
“Cô sẽ cần phải dũng cảm và mạnh mẽ… và kiên nhẫn, quan trọng nhất là kiên nhẫn.”
“Tôi sẽ thế,” nàng hứa, “nhưng… xin ông… hãy làm nhanh nhất có thể. Tôi sợ…”
“Tôi cũng thế,” hiệp sĩ Dontos mỉm cười yếu ớt, “giờ thì cô phải đi rồi, trước khi họ phát hiện ra cô mất tích.”
“Ông sẽ không đi cùng tôi sao?”
“Tốt hơn nếu chúng ta không bao giờ bị nhìn thấy là đi chung cùng nhau.”
Gật đầu, Sansa cất bước… nhưng rồi nàng quay đầu lại, lo lắng và đặt cái hôn mềm mại lên má hắn, đôi mắt nhắm lại. “Florian của tôi,” nàng thì thầm. “Rốt cuộc các chư thần đã lắng nghe lời nguyện cầu của tôi.”
Nàng đi dọc theo phía bờ sông, xuyên qua căn bếp nhỏ và vượt qua chuồng heo, những bước chân nàng nhanh chóng đánh thức mấy con lợn khiến chúng kêu lên eng éc. Về nhà, nàng nghĩ, nhà, hắn sẽ đưa nàng về nhà, hắn sẽ bảo vệ nàng an toàn, Florian của mình. Những bài hát về Florian và Jonquil là những bài hát nàng rất yêu thích. Tương truyền Florian cũng không đẹp trai, dù vậy cũng không quá già.
Nàng bước nhanh lao xuống cầu thang hình xoắn ốc thì đột nhiên có một người tập tễnh bước ra của cánh cửa ngầm. Sansa lao đầu vào hắn và mất thăng bằng. Những ngón tay cứng như thép đỡ lấy nàng trước khi nàng ngã và một giọng thâm trầm cất lên. “ Cầu thang có khổ rộng nhỏ trong khi các bậc lại cao, con chim nhỏ. Cô muốn giết cả hai chúng ta sao?” Tiếng cười của hắn vang vọng khắp bức tường đá. “Cô có thể làm điều đó lắm.”
Chó Săn. “Không thưa đại nhân, xin lỗi ngài, tôi không bao giờ…” Sansa vội vàng dời tầm mắt nhưng quá muộn, hắn đã nhìn thấy mặt nàng. “Xin ông, đừng làm đau tôi,” nàng cố gắng giãy ra.
“Và chuyện gì khiến con chim nhỏ của Joff lại bay xuống cầu thang trong một đêm tối trời thế này?” Khi nàng không trả lời, hắn lay người nàng. “Cô đã ở đâu?”
“Kh… khu rừng của các vị thần, thưa đại nhân,” nàng nói, không dám nói dối, “cầu… cầu nguyện cho Cha tôi và… cho đức vua, cầu nguyện rằng ngài ấy sẽ không bị thương.”
“Cô nghĩ rằng ta đang say và sẽ tin những gì cô nói?” Hắn buông nàng ra, khẽ quay người lại, ánh sáng và bóng tối đổ qua khuôn mặt cháy khủng khiếp của hắn. “Cô trông gần như một phụ nữ trưởng thành… khuôn mặt, đôi vú, và cả chiều cao nữa… gần như… à, nhưng cô vẫn là một con chim nhỏ ngu ngốc, phải không? Cô hát tất cả những bài hát mà họ dạy cô… hãy hát cho ta một bài, tại sao lại không nhỉ? Hãy hát đi. Hát cho tôi nghe. Vài bài hát về các hiệp sĩ và những nàng thục nữ. Cô thích các hiệp sĩ, phải không?”
Hắn khiến nàng sợ. “Các hiệp sĩ đích… đích thực, thưa đại nhân.”
“Các hiệp sĩ đích thực,” hắn châm chọc, “và ta không phải là đại nhân cũng như không phải hiệp sĩ. Tôi có cần đánh cô để cô nhớ ra điều đó không?” Clegane quơ quơ và suýt té ngã. “Các chư thần,” hắn thề, “ta đã uống quá nhiều rượu. Cô có thích rượu không, con chim nhỏ? Rượu yêu? Một bình rượu đỏ sậm như máu mà tất cả những gì một người đàn ông cần. Hoặc một người đàn bà.”
Hắn cười lớn, lắc đầu. “Khốn khiếp, ta đã say như một con chó. Giờ thì đi đi. Quay trở lại với lồng sắt của mình đi, con chim nhỏ. Ta sẽ đưa cô đến đó. Vì đức vua bảo vệ cô an toàn.” Chó Săn đẩy nàng đi, lịch lãm đến kỳ lạ và theo sau nàng. Đi đến chân cầu thang, hắn phục hồi lại sự yên lặng thường ngày, như thể quên đi sự tồn tại của nàng.
Khi họ về đến Maegor’s Holdfast, trong nàng vang lên hồi chuông báo động khi thấy hiệp sĩ Boros Blount đứng giữ ở cầu. Chiếc mũ trắng cao liền quay đầu lại khi nghe thấy tiếng bước chân họ. Sansa vội vàng tránh tầm mắt hắn. Hiệp sĩ Boros là tên tồi nhất trong đội ngự lâm quân, một người xấu xí với tính nóng như lửa, lúc nào cũng nhăn nhó cau mày.
“Cô gái, người đó chẳng có gì đáng sợ hết.” Chó Săn đặt bàn tay nặng trình trịch lên vai nàng. “Chỉ là con mèo vẽ sọc lên người, hắn không bao giờ có thể trở thành con hổ.”
Hiệp sĩ Boros cởi mũ sắt. “Hiệp sĩ, sao ngài…”
“Hiệp sĩ cái mẹ nhà ngươi, Boros. Ngươi là một hiệp sĩ, không phải ta. Ta là con chó của đức vua, nhớ không?”
“Đức vua vừa đi tìm con chó của mình.”
“Con chó đó đang uống rượu. Hiệp sĩ, đêm nay đến phiên ngươi bảo hộ ngài. Ngươi và các huynh đệ khác của ta.” Hiệp sĩ Boros quay sang Sansa. “Tiểu thư, sao cô không ở trong phòng của mình vào giờ này?”
“Tôi… tôi biết một bài hát về Florian và Jonquil.”
“Florian và Jonquil? Một thằng hề và kỹ nữ. Tha cho ta đi. Nhưng một ngày nào đó ta sẽ bắt cô phải ca cho ta một bài dù cô có muốn hay không.”
“Ta rất mong được hát vì ngài.”
Sandor Clegane cười nhạt. “Thật thú vị, và cũng là một người nói dối thật tồi. Một con chó có thể ngửi được lời nói dối, cô biết đấy. Hãy chú ý xung quanh và tự chăm sóc bản thân cho tốt. Ở đây tất cả họ đều nói dối… và ai cũng giỏi hơn cô.”
Nếu cô muốn về nhà, hãy đến khu rừng của các chư thần tối nay.
Những từ này đã được đọc đến lần thứ một trăm nhưng nó vẫn lạ lẫm như thể lần đầu tiên nhìn thấy, khi Sansa phát hiện cuộn da dê nằm ở dưới gối. Nàng không biết nó được chuyển đến đây bằng cách nào hoặc ai đã gửi nó. Thư không ký tên, không đóng dấu và cũng không phải nét bút quen thuộc. Nàng nhét cuộn da vào trong ngực và thì thầm với bản thân. “Nếu cô muốn về nhà, hãy đến khu rừng của các chư thần,” nàng khẽ thở dài.
Bức thư này có nghĩa gì? Nàng có nên mang nó tới cho thái hậu để chứng minh nàng là người nhu thuận, biết nghe lời? Lo lắng khiến bụng nàng như cuộn lại. Những vết thâm tím trên người nàng đã được hiệp sĩ Meryn chữa trị chuyển thành màu vàng, nhưng chúng vẫn còn rất đau. Nắm đấm của hắn được bọc giáp khi hắn đánh nàng. Do lỗi của nàng. Nàng phải học cách che dấu các cảm xúc tốt hơn, tránh chọc Joffrey giận dữ. Khi nàng nghe tin tên lùn đó tống đại nhân Slynt đến Tường Thành, nàng đã quên vị trí hiện tại của mình và bật thốt: “Thiếp hy vọng lũ Người Lạ sẽ giết lão” .Đức vua không vui vì điều đó.
Nếu cô muốn về nhà, hãy đến khu rừng của các chư thần tối nay.
Sanssa đã cầu nguyện rất thành tâm. Liệu đây có phải là lời đáp lại của các chư thần? Rằng một hiệp sĩ thực thụ được cử đến để bảo vệ nàng? Có lẽ là một trong hai anh em sinh đôi Redwyne hay hiệp sĩ Balon Swann béo ị… hay thậm chí là Beric Dondarrion, viên quý tộc trẻ bạn của nàng Jeyne Poole trước đây là điên cuồng yêu nàng, với mái tóc đỏ vàng và chùm sao thêu trên áo choàng.
Nếu cô muốn về nhà, hãy đến khu rừng của các chư thần tối nay.
Chuyện gì sẽ xảy ra nếu đây là trò đùa ác độc của Joffrey, giống như cái ngày hắn đã mang nàng đến pháp trường để chứng kiến Cha bị chặt đầu? Hay có lẽ đây là cái bẫy tỉ mỉ để chứng minh nàng bất trung. Nếu nàng đi đến khu rừng của các chư thần, nàng sẽ thấy hiệp sĩ Ilyn Payne đang đứng đó chờ nàng, ngồi yên lặng dưới cây mộc tâm với Băng trong tay, đôi mắt xanh nhạt như đang tìm kiếm xem liệu nàng có đến?
Nếu cô muốn về nhà, hãy đến khu rừng của các chư thần tối nay.
Khi cánh cửa mở ra nàng vội vàng mang bức thư nhét dưới đệm và ngồi trên đó. Đó là hầu phòng của nàng, một cô gái nhút nhát có mái tóc nâu mềm mại. “Cô muốn làm gì?” Sansa hỏi. “Tiểu thư có cần tắm tối nay không?”
“Đốt lửa đi. Ta nghĩ… ta cảm thấy lạnh,” nàng đang run rẩy dù hôm nay rất nóng nực. “Vâng, thưa tiểu thư.” Sansa quan sát cô gái đầy ngờ vực. Liệu cô ta có nhìn thấy bức thư? Hay cô ta chính là người đặt bức thư dưới gối? Có vẻ không phải. Cô ta có vẻ là một đứa con gái ngu ngốc, không phải là người bạn muốn kể những câu chuyện bí mật, nhưng Sansa cũng không biết gì về cô ta. Thái hậu đổi thị nữ sau mỗi hai tuần để bảo đảm không ai trong số họ sẽ trở thành bạn nàng.
Khi lửa được đốt lên, Sansa cảm ơn cô hầu và ra lệnh cô ta lui ra ngoài. Cô gái nhanh chóng nghe lời cũng giống như người trước, nhưng Sansa đã bắt gặp ánh quỷ quyệt trong mắt cô ta. Không nghi ngờ gì, cô ta sẽ nhanh chóng chạy đến báo cáo cho thái hậu, hoặc có thể là Varys. Nàng chắc chắn tất cả thị nữ đều được lệnh giám sát nàng.
Khi đã ở một mình, nàng liền ném bức thư vào lửa, ngắm nhìn cuộn da dê cuộn lại và cháy đen. Nếu cô muốn về nhà, hãy đến khu rừng của các chư thần tối nay. Nàng tiến đến cửa sổ. Bên dưới chỉ có một nhóm kỵ sĩ trong bộ áo giáp bạc và chiếc áo choàng trắng nặng nề đang thong thả bước trên cầu treo. Theo chiều cao này thì chắc chắn đó là hiệp sĩ Preston Greenfield. Thái hậu cho phép nàng đi đứng tự do trong lâu đài, nhưng ngay cả vậy, nếu nàng cố rời Maegor’s Holdfast trong thời điểm này chắc chắn sẽ bị hắn chất vấn. Nàng nên trả lời hắn thế nào? Đột nhiên nàng vui vì đã đốt bức thư đó. Cởi bỏ y phục và chui vào chăn, nhưng nàng không ngủ nổi. Hắn vẫn đứng đợi ở đó chứ? Nàng tự hỏi. Và hắn sẽ đợi nàng trong bao lâu? Thật độc ác khi gửi cho nàng một bức thư và chẳng nói gì cả. Những ý nghĩ cứ xuất hiện ngập tràn trong đầu nàng.
Giá như có ai đó nói cho nàng biết nàng nên làm gì lúc này. Nàng nhớ nữ tu sĩ Mordane, và ngay cả Jeyne Poole, người bạn trung thành nhất của nàng. Nữ tu sĩ đã bị chặt đầu giống như những người khác, vì tội phục vụ cho gia tộc Stark. Sansa không biết chuyện gì đã xảy ra với Jeyne, ông ấy đã biết mất sau lần cùng nàng gặp thái hậu, và không bao giờ được nhắc tới. Nàng cố gắng không thường xuyên nghĩ về họ nhưng thỉnh thoảng ký ức cứ ùa về, rồi sau đó nước mắt cứ thế tuôn ra, không thể ngăn cản. Đôi khi Sansa thậm chí còn nhớ đến cô em gái. Giờ chắc Arya đã quay về Winterfell an toàn, nhảy múa và khâu vá, chơi đùa với Bran và Rickon, thậm chí là cưỡi ngựa đến thị trấn mùa Đông nếu nó muốn. Sansa cũng được phép cưỡi ngựa, nhưng chỉ trong nội thành, vàthật chán nếu suốt ngày cưỡi ngựa vòng quanh.
Nàng vẫn còn tỉnh khi nghe tiếng thét. Đầu tiên là ở khoảng cách xa, sau đó tiếng thét trở nên to hơn. Rất nhiều tiếng thét khác hợp thanh. Nàng không nghe rõ họ thét những gì. Và lẫn trong đó cả tiếng ngựa hí, tiếng bước chân rầm rập, những tiếng hét ra lệnh. Nàng bước ra cửa sổ và nhìn thấy những người đàn ông chạy trên tường thành, mang thương và đuốc. Quay trở lại giường ngay, Sansa ra lệnh cho bản thân, không có gì liên quan đến mày hết, chỉ là vài rắc rối mới ở thành phố này thôi. Đám người hầu nói rất nhiều chuyện xảy ra trong thành phố về đêm. Đám nạn dân chạy về thành phố để trốn chiến tranh và rất nhiều người không còn cách nào khác ngoài việc cướp bóc và giết người.
N.g.u.ồ.n. .t.ừ. .s.i.t.e. .T.r.u.y.e.n.G.i.C.u.n.g.C.o...c.o.m. Quay trở lại giường mau.
Nhưng khi nàng nhìn lại, viên kỵ sĩ áo trắng đã biết mất, cây cầu vắt qua dòng sông khô cạn cũng được thả xuống, không người bảo vệ. Sansa không hề nghĩ ngợi quay lại tủ quần áo. Ồ, mình đang làm gì vậy? Nàng tự hỏi mình khi mặc lại quần áo. Điều này thật điên rồ. Nàng có thể nhìn thấy ánh sáng phát ra từ rất nhiều ngọn đuốc trên tường thành. Có phải Stannis và Renly cuối cùng cũng đến giết Joffrey và đòi lại vương miện của anh trai họ? Nếu vậy thì lính gác sẽ phải nâng cầu, cắt đứt con đường giữa Maegor’s Holdfast với phần ngoài của lâu đài. Sansa quàng chiếc áo choàng xám lên vai và cầm theo con dao nàng thường dùng để cắt thịt. Nàng tự nói với mình, nếu có bẫy, tốt hơn mình sẽ chết trước khi để họ làm mình tổn thương thêm nữa. Nàng dấu con dao bên dưới áo choàng.
Vừa mới lẻn vào đêm tối đã thấy một đội lính đánh thuê áo choàng đỏ chạy qua. Nàng đợi cho đến khi họ đi khuất liền bước qua cây cầu treo. Bên trong sân, binh lính đang vội vàng chỉnh lại dây đeo kiếm và đóng yên lên ngựa. Nàng thoáng nhìn thấy hiệp sĩ Preston đang đứng cạnh chuồng ngựa cùng ba người khác trong đội ngựa lâm quân, chiếc áo choàng trắng mờ dưới ánh trăng khi họ giúp Joffrey mặc áo giáp. Hơi thở cuộn trong yết hầu khi nàng nhìn thấy đức vua. Cảm ơn trời, hắn không nhìn thấy nàng. Hắn đang kêu người lấy ình thanh kiếm và cây ná.
Tiếng ồn nhỏ dần khi nàng di chuyển sâu hơn trong lâu đài, nàng không dám quay đầu lại vì sợ Joffrey có thể đang theo dõi… hoặc tồi hơn là đi theo. Cầu thang vòng hiện lên ngay phía trước, được chiếu sáng từ ánh sáng rọi từ những ô cửa hẹp bên trên. Sansa thở hồng hộc khi trèo lên đến đỉnh. Nàng chạy theo một hàng cột đổ bóng lay động như những bóng ma và dựa vào vách tường để thở. Bất chợt cảm thấy có gì đó cọ cọ vào chân, nàng sợ đến mức hồn phi phách tán, nhưng đó chỉ là một con mèo, một con mèo đực toàn thân dơ bẩn và thiếu một tai. Con mèo hít hít ngửi nàng rồi quay đi.
Khi nàng đến Khu rừng của các vị thần, âm thanh va chạm của các loại vũ khí đã lùi dần ra xa. Sansa cuốn chặt chiếc áo choàng vào người. Không khí đậm mùi đất và lá cây. Nàng nghĩ mẹ nhất định sẽ thích nơi này. Có gì đó hoang dã trong các Khu rừng của các vị thần, ngay cả tại đây, tại trung tâm của lâu đài đầu não của thành phố, bạn cũng có thể cảm nhận được các vị thần cũ đang theo dõi mình bằng hàng ngàn con mắt vô hình.
Sansa thích các chư thần của mẹ hơn của Cha. Nàng yêu những bức tượng, những bức tranh ghép bằng thủy tinh, hương thơm ngát của nhang đốt, các tu sĩ mặc áo dài thụng và thủy tinh, màn pháp thuật về cầu vồng trên tế đàn khảm ngọc trai, mã não và đá xanh da trời. Nhưng nàng cũng không thể phủ nhận rằng Khu rừng của các vị thần vẫn còn những quyền lực nhất định. Đặc biệt là ban đêm. Hãy giúp con, nàng cầu nguyện, hãy cử đến một người bạn, một hiệp sĩ thực thụ để bảo vệ con…
Nàng di chuyển qua các cây, cảm giác được độ thô ráp của vỏ cây qua tay, lá cây lất phất quẹt qua gò má. Liệu có phải nàng đến quá muộn? Hắn không phải đã dời đi quá sớm chứ? Hay hắn không đến? Sao nàng dám mạo hiểm ra đến đây? Bình tĩnh nào…
“Đứa nhỏ, tôi đã sợ là cô không đến.”
Sansa quay cuồng như muốn ngã. Một người đàn ông bước ra khỏi bóng tối, to lớn, thô tục, dáng đi tập tễnh. Ông ta mặc một chiếc áo trùng xám đen đội mũ che khuất khuôn mặt, nhưng một tia sáng nhỏ từ ánh trăng chui qua kẽ lá chiếu xuống cũng giúp nàng nhận ra làn da sưng đỏ, bên dưới đầy mạch máu ly ti. Khuôn mặt mà nàng đã từng gặp. “Hiệp sĩ Dontos,” nàng run giọng, trái tim tan ná.t “Sao lại là ông?”
“Phải, tiểu thư.” Khi hắn tiến lại gần hơn, nàng có thể ngửi thấy mùi rượu từ hơi thở của hắn. “Là tôi,” hắn dang tay.
Sansa lùi lại. “Đừng,” nàng luồn tay dưới áo choàng, nắm lấy con dao giấu trong đó. “Ông… ông muốn gì ở tôi?”
“Chỉ muốn giúp cô,” Dontos nói, “như cô đã từng giúp tôi.”
“Ông say, phải không?”
“Chỉ một ly rượu, để giúp tôi có thêm can đảm. Nếu họ bắt được tôi bây giờ, họ sẽ lột da tôi mất.”
Và họ sẽ làm gì với mình? Sansa lại thấy mình có cách suy nghĩ giống mẹ. Mẹ có thể ngửi ra mùi giả dối ở đây, mẹ có thể, nhưng mẹ đã chết rồi. Cha đã giết mẹ, vì Arya. Nàng rút con dao ra khỏi áo choàng và cầm nó bằng hai tay dơ lên phía trước.
“Cô định đâm tôi sao?” Dontos hỏi.
“Tôi sẽ,” nàng nói. “Hãy nói ai cử ông đến?”
“Không ai cả, tiểu thư. Tôi thề trên danh dự của một hiệp sĩ.”
“Một hiệp sĩ?” Joffrey đã tuyên bố hắn không còn là một hiệp sĩ nữa, chỉ là một tên hề, thân phận thấp hơn nguyệt đồng (Moon Boy).
“Tôi đã cầu nguyện với chư thần mong họ phái đến một hiệp sĩ để bảo vệ mình,” nàng nói, “tôi đã cầu nguyện và cầu nguyện. Tại sao họ lại cử đến một tên hề già luôn say xỉn?”
“Tôi có thể làm việc đó, dù… tôi biết nó thật quái lạ, nhưng… trong suốt những năm là một hiệp sĩ thì tôi lại giống tên hề, và giờ khi tôi đã là một tên hề thì tôi nghĩ… tôi nghĩ mình có thể trở thành một hiệp sĩ đúng nghĩa, tiểu thư ạ. Và tất cả là vì cô… lòng tốt, sự can đảm của cô. Cô đã cứu tôi, không chỉ từ Joffrey mà từ chính bản thân tôi,” giọng hắn hạ xuống. “Các ca sĩ đều nói đã từng có một hiệp sĩ vĩ đại xuất thân từ một tên hề.”
“Florian.” Sansa thì thầm, cả người run lên.
“Tiểu thư thân mến, tôi sẽ trở thành Florian của cô.” Dontos khiêm tốn, quỳ rạp xuống trước mặt nàng. Chậm rãi, Sansa hạ con dao xuống. Trong đầu nàng ánh sáng chợt bừng lên, thân thể nhẹ bẫng. Điều này thật điên rồ, khi đưa bản thân mình phó thác ột tên say, nhưng nếu bỏ qua cơ hội này thì liệu còn có cơ hội nào khác không?
“Ông định… định làm thế nào? Đưa tôi đi khỏi đây ư?”
Hiệp sĩ Dontos ngẩng đầu nhìn thẳng vào nàng. “Đưa cô rời khỏi lâu đài là điều khó khăn nhất. Một khi cô rời khỏi đây, sẽ có những con tàu sẵn sàng đưa cô về nhà. Tôi cần tìm nguồn tiền và chuẩn bị thật kỹ.”
“Chúng ta có thể đi bây giờ được không?” Nàng hỏi mà không dám hy vọng.
“Buổi tối nay ư? Không thể được, thưa tiểu thư. Tôi sợ là không. Đầu tiên tôi phải tìm được cách chắc chắn để đưa cô ra khỏi lâu đài khi thời cơ đến. Điều này không thể làm nhanh và dễ dàng. Họ cũng đang theo dõi tôi,” hắn liếm môi khẩn trương. “Cô có thể cất con dao đi không?”
Sansa giấu con dao vào lại áo khoác. “Đứng lên đi, hiệp sĩ.”
“Cảm ơn cô, tiểu thư,” hiệp sĩ Dontos lảo đảo đứng dậy, phủ đất và lá cây ra khỏi gối, “đại nhân Cha cô là người đàn ông đích thực nhất ở vương quốc này mà tôi từng biết, nhưng tôi chỉ biết đứng nhìn họ chặt đầu ông ấy. Tôi đã không nói gì, không làm gì… tuy nhiên, khi Joffrey định trừng phạt tôi, cô đã đứng lên nói giúp cho tôi. Tiểu thư, tôi đã không bao giờ trở thành anh hùng, không phải là Ryam Redwyne hay Barristan Gan Lỳ. Tôi không chiến thắng bất kỳ hội đấu thương, không lập công trạng gì trong chiến tranh… nhưng tôi đã từng là một hiệp sĩ và cô đã giúp tôi nhớ ra điều đó có nghĩa gì. Mạng tôi tuy rẻ rúng nhưng nó là của cô,” hiệp sĩ Dontos đặt một tay lấy tay đặt lên gạc của cây mộc tâm, nàng thấy hắn đang run rẩy. “Ta thề, dưới sự chứng kiến của các chư thần của Cha cô, rằng ta sẽ đưa cô về nhà.”
Hắn đã thề. Lời thề được lập dưới sự chứng kiến của các chư thần. “Vậy… hiệp sĩ, tôi sẽ mang mạng mình phó thác cho ông. Nhưng làm sao tôi biết khi nào khởi hành? Ông sẽ gửi cho tôi một lá thư khác ư?”
Hiệp sĩ Dontos liếc nhìn xung quanh lo lắng. “Rất mạo hiểm. Chỉ có nơi duy nhất an toàn đó. Không còn nơi nào khác. Không phải là trong dãy phòng của cô hay của tôi hay trên cầu thang hay trong sân, ngay cả khi có vẻ như chúng ta chỉ có một mình. Những viên đá tại Red Keep đều có lỗ tai, và chỉ có duy nhất ở đây là chúng ta có thể nói chuyện thoải mái.”
“Chỉ duy nhất ở đây,” Sansa nói, “tôi nhớ rồi.”
“Và nếu như có lúc nào ta tỏ ra độc ác, vô tình hoặc có biểu hiện khác khi có người đang quan sát chúng ta thì hãy tha thứ cho tôi, cô bé. Tôi phải đóng kịch, và cô cũng thế. Chỉ một bước sai lầm là đầu chúng ta sẽ được treo trên tường thành giống Cha cô ngay.”
Nàng gật đầu, “tôi hiểu.”
“Cô sẽ cần phải dũng cảm và mạnh mẽ… và kiên nhẫn, quan trọng nhất là kiên nhẫn.”
“Tôi sẽ thế,” nàng hứa, “nhưng… xin ông… hãy làm nhanh nhất có thể. Tôi sợ…”
“Tôi cũng thế,” hiệp sĩ Dontos mỉm cười yếu ớt, “giờ thì cô phải đi rồi, trước khi họ phát hiện ra cô mất tích.”
“Ông sẽ không đi cùng tôi sao?”
“Tốt hơn nếu chúng ta không bao giờ bị nhìn thấy là đi chung cùng nhau.”
Gật đầu, Sansa cất bước… nhưng rồi nàng quay đầu lại, lo lắng và đặt cái hôn mềm mại lên má hắn, đôi mắt nhắm lại. “Florian của tôi,” nàng thì thầm. “Rốt cuộc các chư thần đã lắng nghe lời nguyện cầu của tôi.”
Nàng đi dọc theo phía bờ sông, xuyên qua căn bếp nhỏ và vượt qua chuồng heo, những bước chân nàng nhanh chóng đánh thức mấy con lợn khiến chúng kêu lên eng éc. Về nhà, nàng nghĩ, nhà, hắn sẽ đưa nàng về nhà, hắn sẽ bảo vệ nàng an toàn, Florian của mình. Những bài hát về Florian và Jonquil là những bài hát nàng rất yêu thích. Tương truyền Florian cũng không đẹp trai, dù vậy cũng không quá già.
Nàng bước nhanh lao xuống cầu thang hình xoắn ốc thì đột nhiên có một người tập tễnh bước ra của cánh cửa ngầm. Sansa lao đầu vào hắn và mất thăng bằng. Những ngón tay cứng như thép đỡ lấy nàng trước khi nàng ngã và một giọng thâm trầm cất lên. “ Cầu thang có khổ rộng nhỏ trong khi các bậc lại cao, con chim nhỏ. Cô muốn giết cả hai chúng ta sao?” Tiếng cười của hắn vang vọng khắp bức tường đá. “Cô có thể làm điều đó lắm.”
Chó Săn. “Không thưa đại nhân, xin lỗi ngài, tôi không bao giờ…” Sansa vội vàng dời tầm mắt nhưng quá muộn, hắn đã nhìn thấy mặt nàng. “Xin ông, đừng làm đau tôi,” nàng cố gắng giãy ra.
“Và chuyện gì khiến con chim nhỏ của Joff lại bay xuống cầu thang trong một đêm tối trời thế này?” Khi nàng không trả lời, hắn lay người nàng. “Cô đã ở đâu?”
“Kh… khu rừng của các vị thần, thưa đại nhân,” nàng nói, không dám nói dối, “cầu… cầu nguyện cho Cha tôi và… cho đức vua, cầu nguyện rằng ngài ấy sẽ không bị thương.”
“Cô nghĩ rằng ta đang say và sẽ tin những gì cô nói?” Hắn buông nàng ra, khẽ quay người lại, ánh sáng và bóng tối đổ qua khuôn mặt cháy khủng khiếp của hắn. “Cô trông gần như một phụ nữ trưởng thành… khuôn mặt, đôi vú, và cả chiều cao nữa… gần như… à, nhưng cô vẫn là một con chim nhỏ ngu ngốc, phải không? Cô hát tất cả những bài hát mà họ dạy cô… hãy hát cho ta một bài, tại sao lại không nhỉ? Hãy hát đi. Hát cho tôi nghe. Vài bài hát về các hiệp sĩ và những nàng thục nữ. Cô thích các hiệp sĩ, phải không?”
Hắn khiến nàng sợ. “Các hiệp sĩ đích… đích thực, thưa đại nhân.”
“Các hiệp sĩ đích thực,” hắn châm chọc, “và ta không phải là đại nhân cũng như không phải hiệp sĩ. Tôi có cần đánh cô để cô nhớ ra điều đó không?” Clegane quơ quơ và suýt té ngã. “Các chư thần,” hắn thề, “ta đã uống quá nhiều rượu. Cô có thích rượu không, con chim nhỏ? Rượu yêu? Một bình rượu đỏ sậm như máu mà tất cả những gì một người đàn ông cần. Hoặc một người đàn bà.”
Hắn cười lớn, lắc đầu. “Khốn khiếp, ta đã say như một con chó. Giờ thì đi đi. Quay trở lại với lồng sắt của mình đi, con chim nhỏ. Ta sẽ đưa cô đến đó. Vì đức vua bảo vệ cô an toàn.” Chó Săn đẩy nàng đi, lịch lãm đến kỳ lạ và theo sau nàng. Đi đến chân cầu thang, hắn phục hồi lại sự yên lặng thường ngày, như thể quên đi sự tồn tại của nàng.
Khi họ về đến Maegor’s Holdfast, trong nàng vang lên hồi chuông báo động khi thấy hiệp sĩ Boros Blount đứng giữ ở cầu. Chiếc mũ trắng cao liền quay đầu lại khi nghe thấy tiếng bước chân họ. Sansa vội vàng tránh tầm mắt hắn. Hiệp sĩ Boros là tên tồi nhất trong đội ngự lâm quân, một người xấu xí với tính nóng như lửa, lúc nào cũng nhăn nhó cau mày.
“Cô gái, người đó chẳng có gì đáng sợ hết.” Chó Săn đặt bàn tay nặng trình trịch lên vai nàng. “Chỉ là con mèo vẽ sọc lên người, hắn không bao giờ có thể trở thành con hổ.”
Hiệp sĩ Boros cởi mũ sắt. “Hiệp sĩ, sao ngài…”
“Hiệp sĩ cái mẹ nhà ngươi, Boros. Ngươi là một hiệp sĩ, không phải ta. Ta là con chó của đức vua, nhớ không?”
“Đức vua vừa đi tìm con chó của mình.”
“Con chó đó đang uống rượu. Hiệp sĩ, đêm nay đến phiên ngươi bảo hộ ngài. Ngươi và các huynh đệ khác của ta.” Hiệp sĩ Boros quay sang Sansa. “Tiểu thư, sao cô không ở trong phòng của mình vào giờ này?”
“Tôi… tôi biết một bài hát về Florian và Jonquil.”
“Florian và Jonquil? Một thằng hề và kỹ nữ. Tha cho ta đi. Nhưng một ngày nào đó ta sẽ bắt cô phải ca cho ta một bài dù cô có muốn hay không.”
“Ta rất mong được hát vì ngài.”
Sandor Clegane cười nhạt. “Thật thú vị, và cũng là một người nói dối thật tồi. Một con chó có thể ngửi được lời nói dối, cô biết đấy. Hãy chú ý xung quanh và tự chăm sóc bản thân cho tốt. Ở đây tất cả họ đều nói dối… và ai cũng giỏi hơn cô.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.