Chương 88: Chương 20 - Phần 1
George R. R. Martin
11/11/2016
CHƯƠNG 20: TYRION
Họ đã dặn hắn mặc ấm, vì thế Tyrion Lannister nghe lời họ. Hắn mặc chiếc quần bó chặt dày cộp và một chiếc áo chẽn bằng len, khoác thêm chiếc áo choàng lông dê mà hắn được dâng ở Dãy núi Mặt Trăng. Chiếc áo choàng dài gấp hai chiều cao của hắn nên cách duy nhất để mặc thứ này là cuốn quanh thành nhiều tầng khiến hắn trông giống như quả bóng vằn.
Ngay cả vậy thì hắn vẫn rất vui vì mình đã “nghe lời”. Không khí xám xịt và cái lạnh đến thấu xương. Timett đã chọn cách quay lại hầm sau khi mới đi được vài bước. Họ đang ở đâu đó dưới đồi Rhaenyes, phía sau đại sảnh của nghiệp đoàn các nhà giả kim. Những bức tường đá ẩm ướt trải rộng đầy dấu vết của kali nitrat, chỉ có một ánh đèn dầu duy nhất tỏa ra từ cây đèn dầu có lồng kính gắn si mà Hallyne Thuật sĩ lửa (Pyromancer) cẩn thận mang theo.
Thật cẩn thận và… cần phải cẩn thận hơn. Tyrion cầm lên một cái để kiểm tra. Nó có hình tròn và màu đỏ sậm, một quả bưởi bành ra. Cái thứ này hơi to so với tay hắn, nhưng hắn biết nó thật vừa vặn đối với tay của người thường Lớp sứ thật mỏng và giòn nên viên thuật sĩ đã cảnh báo hắn không nên cầm quá chặt để tránh bị vỡ. Lớp đất sét cũng thật thô ráp. Hallyne đã nói với hắn rằng điều đó có chủ đích. “Một chiếc bình tốt có bề mặt bóng loáng nhưng dễ dàng tan chảy trong tay người.”
Khi Tyrion nghiên nó để xem có gì cụ thể bên trong thì ngọn lửa chậm rãi hướng về phía cổ bình. Hắn biết màu sắc biến thành màu xanh sẫm âm u, hắn biết nhưng ánh sáng yếu ớt khiến hắn cũng không dám xác định. “Sền sệt,” hắn bình luận.
“Đại nhân, đó là vì không khí lạnh.” Hallyne nói. Hắn có khuôn mặt xanh xao vàng vọt, đôi tay ẩm ướt và thái độ nịnh nọt. Hắn đang mặc chiếc áo choàng tím sẫm điểm lông chồn, nhưng lớp lông đã sờn cũ và lốm đốm. “Khi thời tiết ấm áp, chất này sẽ chảy thông hơn, giống như dầu đèn.”
Chất này là thuật ngữ của những thuật sĩ lửa như một cách chứng tỏ sự uyên thâm của mình với người khác, điều khiến Tyrion cảm thấy cực kỳ bực bội. Đúng là bọn họ cũng đã từng có quyền lực, nhưng trong vài thế kỷ gần đây, các học sĩ ở Citadel đã dần thay chỗ của những nhà giả kim gần khắp mọi nơi. Giờ thì chỉ còn vài lão già còn tồn tại, mà bọn họ cũng không còn dám xưng chuyển hóa được kim loại nhưng bọn họ có thể tạo lửa.
“Nước không thể dập tắt được nó, ta đã nghe kể…”
“Đúng là như vậy. Một khi cháy, chất này sẽ cháy cho đến hết. Hơn nữa nó còn có thể thiêu cháy được quần áo, gỗ, da, thậm chí cả thép.”
Tyrion nhớ tới viên tu sĩ hồng bào Thoros của Myr và thanh kiếm lửa của hắn. Ngay cả chỉ bao phủ bên ngoài nó cũng cháy được đến một giờ. Thoros luôn yêu cầu một thanh kiếm mới sau mỗi cuộc đấu kiếm, và Robert thực thích hắn, luôn vui mừng cấp cho hắn thanh kiếm mới.
“Vì sao nó không rỉ qua lớp đất sét?”
“Ồ, có chứ,” Hallyne nói, “có một cái hầm phía dưới đây là nơi chúng tôi để những bình cũ hơn. Những cái được làm từ thời vua Aery, có hình dạng hoa quả theo chủ ý của ông ấy. Chúng thực là những hoa quả nguy hiểm, đại nhận à, và… hừm, dễ cháy hơn bất kỳ thứ gì, nếu ngài hiểu ý tôi. Chúng tôi đã dán sáp bên ngoài và dẫn nước vào đầy những hầm dưới đây, nhưng ngay cả khi đã làm vậy… chúng cũng dễ dàng bùng nổ, trước đây nhiều học giả của chúng tôi đã bị giết trong cuộc xâm chiếm King’s Landing, chỉ còn sống sót vài người nên không thể đảm nhiệm được công tác, và rất nhiều thứ chúng tôi đã làm phải được che dấu khi Aery mất. Chỉ đến năm ngoái, hai trăm bình đã được phát hiện dưới Đại Thánh Đường Baelor. Không ai biết được vì sao chúng lại ở đó, nhưng tôi chắc ngài không cần nói với Đại giáo chủ điều khiến ông ta thất kinh đó. Về sau tôi lại đích thân giám sát để những bình này được an toàn chuyển đi. Tôi đã dùng một xe đẩy bao quanh toàn cát, sử dụng những trợ thủ xuất sắc nhất. Chúng tôi chỉ làm việc về đêm và…”
“Ta không nghi ngờ gì, đó là công việc xuất sắc.” Tyrion đặt lại cái bình vào chỗ cũ. Trên bàn toàn những bình loại này, trong suốt, trong chứa đầy chất lỏng đặc sệt. Ngoài cái bàn này ra còn rất nhiều bàn khác nữa. “Những, à, hoa quả của vua Aerys, chúng vẫn còn sử dụng được chứ?”
“Ồ, vâng, hầu hết vẫn còn sử dụng được… nhưng phải rất cẩn thận, thưa đại nhân, đặc biệt cẩn thận. Vì chúng đã để lâu rồi, nên những chất này trở nên, hừm, như chúng tôi hay nói là ‘thay đổi’. Chỉ cần một đốm lửa nhỏ là lập tức cháy. Thậm chí chỉ cần chiếc bình ấm lên là ngọn lửa cũng có thể bùng lên, cho nên tuyệt đối chúng ta không thể để nó dưới ánh nắng, ngay cả trong thời gian ngắn. Một khi ngọn lửa đã cháy bên trong thì hơi nóng sẽ khiến cho chất này lan rộng khủng khiếp và chiếc bình vỡ tan tành, chất lỏng và hơi nóng nhanh chóng lan sang các bình khác, cứ như vậy và…”
“Lúc này ông đang có bao nhiêu bình?”
“Sáng nay trí giả Munciter vừa nói với tôi rằng chúng tôi có 7840 bình bao gồm 4000 bình được làm từ thời vua Aerys.”
“Hoa quả chín nẫu rồi?”
Hallyne gật đầu. “Trí giả Malliard tin rằng chúng tôi có thể cung cấp mười ngàn bình như đã hứa với thái hậu.” Viên hỏa thuật sĩ trông có vẻ vô cùng đắc ý.
Cứ như thể kẻ địch cho các ngươi thời gian ấy. Mấy tên hỏa thuật sĩ giữ công thức tạo lửa của chúng cực kỳ bí mật, nhưng Tyrion biết nó cũng vô cùng nguy hiểm và cần thời gian nhất định để làm. Hắn đoán lời hứa mười ngàn bình chỉ là hứa suông, giống như viên tướng lĩnh hứa mang mười ngàn lính đến cứu viện nhưng đến ngày thực chiến lại chỉ có một hoặc hai trăm.
Ng.uồ.n .từ. s.it.e .Tr.uy.en.Gi.Cu.ng.Co..c.om. Nếu họ thực sự có thể cung cấp mười ngàn…
Hắn không biết mình nên hưng phấn hay sợ hãi. Có lẽ là cả hai. “Ta tin rằng những người anh em của ông không cần đẩy nhanh tốc độ, trí giả. Chúng ta không muốn mười ngàn bình lửa bảo vệ, hoặc ngay cả một cũng không… chúng ta không muốn xảy ra bất kỳ điều gì bất trắc.”
“Sẽ không có điều bất trắc xảy ra, thưa đại nhân. Chất này được chuẩn bị và chế tác trong những hang đá, và mỗi bình đều được vận chuyển hết sức cẩn thận. Mỗi gian phòng đựng chúng đều được bao bọc bằng cát, trần nhà được bảo hộ bằng, hừm, pháp thuật cực mạnh. Bất kỳ ngọn lửa nào phát sinh trong phòng đều bị cát đổ xuống dập tắt ngay.”
“Phải để ý đến những trợ thủ vô ý.” Tyrion cho rằng “pháp thuật” trong miện Hallyne chính là hệ thống cơ quan thông minh. Hắn rất muốn tự mình điều tra xem cái trần nhà bảo vệ này làm việc thế nào, nhưng không phải lúc này. Có lẽ khi chiến tranh kết thúc đi.
“Các anh em của tôi chưa bao giờ vô ý.” Hallyne kiên quyết. “Nếu tôi có thể, hừm, nói thật…”
“Ồ, cứ tự nhiên.”
“Chất này chảy qua mạch máu của tôi, sống trong trái tim của mỗi hỏa thuật sĩ. Chúng tôi kính sợ quyền lực của nó. Nhưng là chiến binh bình thường, hừm, đội quân tiên phong của thái hậu, trong một phút điên cuồng của trận chiến… chỉ một chút lỗi lầm cũng gây ra đại thảm họa. Chuyện đó không hề là cường điệu. Cha tôi thường nhiều lần nói chuyện này với vua Aerys, cũng như ông nói với vua Jaehaerys.”
“Họ phải nghe những lời đó,” Tyrion nói, “nếu họ đốt cháy thành phố, ai đó sẽ báo cáo chuyện đó với ta. Vậy ông đề nghị của ông là chúng ta phải cẩn thận?”
“Rất cẩn thận,” Hallyne,“cực kỳ, cực kỳ cẩn thận.”
“Những chiếc bình này… ông được cung cấp đủ chứ?”
“Chúng tôi đủ dùng, thưa đại nhân, cảm ơn ngài đã quan tâm.”
“Ông sẽ không ngại nếu ta lấy vài cái đi, à, vài ngài cái?”
“Vài ngàn cái?”
“Hoặc nếu không ảnh hưởng gì đến quá trình chế tác thì có thể đem những bình rỗng này giao cho đội trưởng của các cổng canh gác trong thành phố.”
“Tuân lệnh đại nhân, nhưng tại sao…”
Tyrion mỉm cười với hắn. “Ông muốn ta mặc ấm, ta sẽ mặc ấm. Khi ông muốn ta cẩn thận, à,” hắn nhún vai, “ta đã nhìn đủ rồi. Có lẽ ông lên đưa ta trở lại kiệu.”
“Vinh hạnh của tôi, thưa đại nhân.” Hallyne giơ cao ngọn đèn bước quay lại cầu thang. “Ngài thật tốt khi đến thăm chúng tôi. Thật vinh dự, hừm. Đã lâu lắm rồi kể từ khi Cánh tay phải của đức vua hiện diện ở nơi này. Kể từ khi đại nhân Rossart đến ra lệnh cho chúng tôi. Đó là từ thời đức vua Aerys. Vua Aerys luôn quan tâm đến công việc của chúng tôi.”
Vua Aerys thường sử dụng các người để đốt cháy những kẻ thù của lão. Ông anh Jaime đã kể cho hắn nghe vài chuyện của Vua Điên và đám hỏa thuật sĩ chó má của lão. “Ta tin tưởng Joffey cũng sẽ quan tâm như vậy.” Đó là lý do vì sao ta sẽ làm tất cả để không cho nó tiếp cận với các người.
“Chúng tôi chân thành chờ đức vua tới thăm Guildhall của mình để thị sát. Tôi cũng đã nói chuyện này với chị gái ngày. Một bữa tiệc lớn…”
Không khí trở nên ấm áp hơn khi họ lên cao. “Đức vua nghiêm cấm tổ chức yến hội cho đến khi toàn thắng.” Đó là nhờ sự kiên trì của ta đây. “Đức vua cũng cho rằng nếu dân chúng chưa được ấm no thì không có bất kỳ ai được phung phí thức ăn.”
“Đại nhân, hmmmm, đó thật là cử chỉ nhân ái. Có lẽ thay vào đó vài người đại diện của chúng tôi có thể vào Red Keep tham kiếm đức vua. Một sự phô diễn nho nhỏ quyền lực của chúng tôi, như đã thể hiện, sẽ khiến bệ hạ quan tâm hơn. Lửa hoang chỉ là một trong những bí thuật của chúng tôi. Còn rất nhiều điều tuyệt vời khác sẽ được trình diễn cho các ngài.”
“Ta sẽ trình đề xuất này lên cho chị ta.” Tyrion không có ý định phản đối mấy màn diễn ma thuật kia, nhưng mỗi cuộc lâm triều của Joff luôn yêu cầu người ta đấu nhau sống chết đã đủ lắm rồi, hắn không muốn tiêm thêm cho thằng bé đó ý tưởng thiêu sống họ.
Cuối cùng họ cũng bước lên những bậc thang trên cùng, Tyrion cởi chiếc áo choàng lông dày cồm cộp và vắt nó qua tay. Đại bản doanh của các nhà giả kim là một mê cung xây bằng đá đen, nhưng Hallyne dẫn hắn đi hết rẽ phải đến rẽ trái rồi cuối cùng đến Hành lang dài của Đuốc sắt (Gallery of the iron Torches), một căn phòng dài nơi những dãy lửa xanh nhảy múa xung quanh những dãy kim loại đen cao hai mươi feet. Những ngọn lửa ma quái phản chiếu trên mặt tường, sàn nhà và trần nhà đen bóng tạo nên vũ điệu ma trơi đầy bí hiểm. Tyrion sẽ cảm thấy ấn tượng hơn nếu hắn không biết trước rằng những bó đuốc sắt khổng lồ này chỉ được thắp lên ngay trong buổi sáng hôm nay vì hắn đến và sẽ được tắt đi ngay khi hắn dời khỏi đây. Lửa rừng rất đắt đỏ, không thể dùng lung tung.
Bọn họ bước đến khúc cua của cầu thang, chỗ hướng ra Đường các Chị Em Gái (Street of the Sisters), gần chân đồi Visenya’s Hill, hắn nói lời từ biệt với Hallyne và lúc lắc bước xuống, dưới cầu thang Timett, con trai của Timett, đã đợi sẵn cùng với một nhóm Burned Men. Với ý đồ hôm nay việc chọn bọn họ làm hộ vệ là hành động hợp lý. Ngoài ra, vết sẹo trên người bọn họ sẽ giúp bọn họ dễ dàng lẩn vào đám cùng dân trong thành phố. Những ngày này, việc đó trở nên vô cùng tốt. Chỉ ba ngày trước đây, có một đám cùng dân kéo đến trước của Red Keep kêu la đòi thức ăn. Joff đáp lại bằng một cơn mưa cung tên, giết chết bốn người trong số họ và sau đó đứng ở trên thành gào xuống “ân chuẩn” cho họ ăn xác tử thi. Đúng là chúng ta ngày có có thêm bạn
Tyrion nhìn Broon đang đứng bên kiệu có chút ngạc nhiên. “Ngươi đang làm gì ở đây?”
“Chuyển lời nhắn cho ngài.” Bronn trả lời. “Ironhand nói muốn gặp ngài ở Cổng các Chư Thần (Gate of the Gods) có việc gấp nhưng hắn không nói rõ tại sao. Và Maegor cũng muốn triệu ngài.”
“Triệu ta?” Tyrion biết rõ chỉ có duy nhất một người dùng cái từ đó. “Và Cersei muốn gì?”
Bronn nhún vai. “Thái hậu ra lệnh cho ngài đến phòng bà ta ngay khi ngài về đến lâu đài. Ông em họ miệng còn hơi sữa của ngài truyền khẩu dụ thế. Chỉ có vài cái râu trên mép mà hắn đã nghĩ mình là đàn ông.”
“Vài cái râu và cái tước vị hiệp sĩ. Hắn giờ là Hiệp sĩ Lancel đấy, đừng bao giờ quên.” Tyrion biết rõ Hiệp sĩ Jacelyn sẽ không cử con trai nếu không có việc thực sự quan trọng. “Ta sẽ xem Bywater muốn gì. Thông báo cho chị ta rằng ta sẽ đến gặp chị ấy khi quay về.”
“Bà ta sẽ không thích thế đâu.” Bronn cảnh báo.
“Tốt. Cersei phải đợi càng lâu thì sẽ càng giận dữ. Cơn giận sẽ khiến chị ta trở nên ngu ngốc. So với việc gặp lúc chỉ đã quỷ kế đa đoan và đầy tính toán, ta thích gặp chị ta trong cơn giận và ngu ngốc hơn.” Tyrion đem tấm áo choàng ném vào kiệu và Timett giúp hắn bước lên.
Chiếc kiệu mang Tyrion đi xuyên qua quảng trường đến Cổng của Các Chư Thần, ngày thường nơi đây luôn chật kín nông dân bán rau củ quả, nhưng hiện giờ chỉ là một mảnh trống vắng. Hiệp sĩ Jacelyn đang hắn ở cổng, giơ cao bàn tay sắt làm lễ. “Đại nhân, em họ ngài Cleos Frey đang ở đây, ông ấy đến từ Riverrun mang theo cờ hòa bình và một lá thư từ Robb Stark.”
“Các điều kiện hòa bình?”
“Đó là điều hắn nói.”
“Ông em họ dễ thương. Mang ta đến gặp hắn.”
Đội áo choàng vàng đã dẫn Hiệp sĩ Cleos tới một gian phòng bảo vệ không cửa sổ gần cổng. Hắn đứng lên khi thấy họ bước vào. “Tyrion, thật vui khi nhìn thấy anh.”
“Em họ, những lời này đúng là hiếm thấy.”
“Cersei có đi cùng anh không?”
“Chị gái ta đang có việc khác phải làm. Đây là lá thư của Stark?” Hắn cầm nó từ mặt bàn. “Hiệp sĩ Jacelyn, ông có thể để chúng ta nói chuyện riêng không?”
Bywater gật đầu và rời đi. “Em được yêu cầu mang đề nghị này đến Thái hậu Regent.” Cánh cửa vừa đóng lại, hiệp sĩ Cleos bật nói.
“Ta sẽ làm thế.” Tyrion liếc nhìn chiếc bản đồ mà Robb Stark gửi kèm theo lá thư. “Cứ từ từ, em họ, chúng ta không nên quá vội vàng. Ngồi xuống, nghỉ ngơi đi. Cậu trong có vẻ mệt mỏi và phờ phạc,” thực tế hắn trông còn tồi tệ hơn thế.
“Vâng.” Hiệp sĩ Cleos ngồi xuống chiếc ghế dài. “Tyrion, tình hình ở Riverlands rất tồi tệ. đặc biệt là xung quanh Gods Eye và dọc theo đường Kingsroad. Các địa chủ dọc bờ sông tự đốt tất cả hoa màu của mình và khiến chúng ta chết đói, và quân đội của Cha anh thì đi cướp phá giết người ở các làng quê.”
Đây đúng là cách chiến tranh đang diễn ra. Đám quý tộc thì bị bắt cóc để chuộc còn đám dân đen thì bị tàn sát. Nhớ nhắc ta cám ơn các chư thần rằng mình đã được sinh ra trong nhà Lannister.
Hiệp sĩ Cleos đưa tay vuốt mái tóc nâu mỏng quẹt. “Ngay cả khi cầm lá cờ hòa bình, bọn em cũng bị tấn công hai lần. Những con sói đói chuyên tấn công bất kỳ ai có vẻ yếu thế hơn bọn chúng. Chỉ có Chúa biết chúng đứng ở bên nào, nhưng lần này có vẻ chúng đứng về phía chúng ta. Đội của em mất ba người, và bị thương sáu người.”
“Hướng đi của quân địch thế nào?” Tyrion hướng chú ý của mình vào những điều kiện của Stark, thằng bé đó không muốn quá nhiều nhỉ. Một nửa vương quốc, thả các tù binh, con tin, thanh kiếm của Cha nó… à phải và cả các cô em gái.
“Thằng bé đó đang ngồi ở trung tâm Riverrun.” Hiệp sĩ Cleos nói. “Em nghĩ nó sợ phải đối mặt với Cha anh trên chiến trường. Sức mạnh của nó yếu đi mỗi ngày. Các quý tộc đã rời đi để bảo vệ đất đai của chính họ.”
Đây có phải là kế hoạch của Cha không? Tyrion cuộn bản đồ của Stark lại. “Những điều kiện không bao giờ có thể thực hiện.”
“Vậy ít nhất anh có thể đồng ý trao đổi các cô gái nhà Stark lấy Tion và Willem?” Hiệp sĩ Cleos đau khổ cất tiếng hỏi.
Tion Frey là em trai hắn, Tyrion nhẹ nhàng. “Không thể. Nhưng chúng ta sẽ đưa ra những tù binh tương xứng để đổi lấy họ. Để ta bàn bạc với Cersei và hội đồng. Chúng ta sẽ cử cậu quay lại Riverrun mang theo những điều kiện của chúng ta.”
Rõ ràng sự tình đã không còn tốt đẹp với hắn. “Đại nhân, tôi không tin Robb Stark sẽ không dễ dàng khuất phục. Phu nhân Catelyn muốn hòa bình chứ không phải thằng bé đó.”
“Phu nhân Catelyn muốn các con gái của mình.” Tyrion đẩy hắn ngồi xuống ghế, cầm bức thư và bản đồ trong tay. “Hiệp sĩ Jacelyn sẽ mang đồ ăn và nhóm lửa cho cậu. Cậu đang rất cần một giấc ngủ yên ổn đó em họ. Ta sẽ thông tin cho cậu khi biết nhiều hơn.”
Hắn tìm được Hiệp sĩ Jacelyn trên tường thành, đang nhìn hàng trăm tân binh luyện tập trên thao trường bên dưới. Rất nhiều dân chạy nạn vào King’s Landing tự nguyện ra nhập quân đội để đổi lấy lương thực và một chỗ ngủ tử tế, nhưng Tyrion cũng không dám ôm ảo tưởng đám tàn dân này có thể thực sự thiện chiến khi chiến tranh xảy ra.
“Ngươi làm rất tốt khi đến tìm ta.” Tyrion nói. “Ta sẽ giao hiệp sĩ Cleos cho ngươi, hãy thỏa mãn mọi nhu cầu của hắn.”
“Và tùy tùng của hắn đâu?” Viên đội trưởng muốn biết.
“Mang cho họ thức ăn và quần áo sạch sẽ, tìm một học sĩ đến xem xét vết thương cho họ. Không được cho họ bước chân vào thành phố, hiểu không?” Không được để tình hình thực tế của King’s Landing đến tai Robb Stark ở Riverrun.
“Đã hiểu, đại nhân.”
“Ồ, và còn một điều nữa. Những nhà giả kim sẽ sẽ chuyển một lượng lớn bình sứ đến mỗi cửa thành. Ngươi hãy huấn luyện họ cách dùng chúng để tạo lửa. Đổ mực xanh vào đầy những bình đó và ném ra xa. Bất kỳ ai làm mực bắn lung tung thì phải thay thế. Khi họ đã thuần thục thì hãy thay thế mực bằng dầu đèn và châm lửa vào rồi bắn. Khi họ làm được điều đó sẽ giúp bọn họ không thiêu cháy chính mình khi dùng lửa rừng.”
Hiệp sĩ Jacelyn đưa bàn tay sắt cào cào má. “Cao minh. Dù tôi không yêu mấy tay nhà giả kim đó lắm.”
“Ta cũng thế, nhưng ta buộc phải sử dụng những gì mình có.”
Khi đã quay trở lại kiệu, Tyrion Lannister kéo màn cửa và dựa mình vào gối. Cersei chắc chắn sẽ không hài lòng khi biết hắn chặn thư của Stark, nhưng Cha đã phái hắn đến đây là để quản thành chứ không phải làm Cersei vui vẻ.
Hắn xem như có vẻ Robb Stark đã đưa đến cho họ một cơ hội vàng. Hãy để thằng bé đó chờ đợi ở Riverrun mơ ước về một nền hòa bình dễ dàng. Tyrion sẽ trả lời về những điều kiện của hắn, cho Vua của Phương Bắc những thứ đủ để giữ hắn tiếp tục hy vọng. Để cho Hiệp sĩ Cleos tiếp tục cưỡi con ngựa Frey chuyển tới chuyển lui các điều kiện đàm phán. Trong lúc đó, ông chú họ là hiệp sĩ Stafford sẽ huấn luyện các tân binh và chỉnh đốn lại vũ khí ở Casterly Rock. Khi nào mọi việc sẵn sàng, ông ta và lãnh chúa Tywin sẽ tiền giáp hậu kích gia tộc Tully và Stark.
Họ đã dặn hắn mặc ấm, vì thế Tyrion Lannister nghe lời họ. Hắn mặc chiếc quần bó chặt dày cộp và một chiếc áo chẽn bằng len, khoác thêm chiếc áo choàng lông dê mà hắn được dâng ở Dãy núi Mặt Trăng. Chiếc áo choàng dài gấp hai chiều cao của hắn nên cách duy nhất để mặc thứ này là cuốn quanh thành nhiều tầng khiến hắn trông giống như quả bóng vằn.
Ngay cả vậy thì hắn vẫn rất vui vì mình đã “nghe lời”. Không khí xám xịt và cái lạnh đến thấu xương. Timett đã chọn cách quay lại hầm sau khi mới đi được vài bước. Họ đang ở đâu đó dưới đồi Rhaenyes, phía sau đại sảnh của nghiệp đoàn các nhà giả kim. Những bức tường đá ẩm ướt trải rộng đầy dấu vết của kali nitrat, chỉ có một ánh đèn dầu duy nhất tỏa ra từ cây đèn dầu có lồng kính gắn si mà Hallyne Thuật sĩ lửa (Pyromancer) cẩn thận mang theo.
Thật cẩn thận và… cần phải cẩn thận hơn. Tyrion cầm lên một cái để kiểm tra. Nó có hình tròn và màu đỏ sậm, một quả bưởi bành ra. Cái thứ này hơi to so với tay hắn, nhưng hắn biết nó thật vừa vặn đối với tay của người thường Lớp sứ thật mỏng và giòn nên viên thuật sĩ đã cảnh báo hắn không nên cầm quá chặt để tránh bị vỡ. Lớp đất sét cũng thật thô ráp. Hallyne đã nói với hắn rằng điều đó có chủ đích. “Một chiếc bình tốt có bề mặt bóng loáng nhưng dễ dàng tan chảy trong tay người.”
Khi Tyrion nghiên nó để xem có gì cụ thể bên trong thì ngọn lửa chậm rãi hướng về phía cổ bình. Hắn biết màu sắc biến thành màu xanh sẫm âm u, hắn biết nhưng ánh sáng yếu ớt khiến hắn cũng không dám xác định. “Sền sệt,” hắn bình luận.
“Đại nhân, đó là vì không khí lạnh.” Hallyne nói. Hắn có khuôn mặt xanh xao vàng vọt, đôi tay ẩm ướt và thái độ nịnh nọt. Hắn đang mặc chiếc áo choàng tím sẫm điểm lông chồn, nhưng lớp lông đã sờn cũ và lốm đốm. “Khi thời tiết ấm áp, chất này sẽ chảy thông hơn, giống như dầu đèn.”
Chất này là thuật ngữ của những thuật sĩ lửa như một cách chứng tỏ sự uyên thâm của mình với người khác, điều khiến Tyrion cảm thấy cực kỳ bực bội. Đúng là bọn họ cũng đã từng có quyền lực, nhưng trong vài thế kỷ gần đây, các học sĩ ở Citadel đã dần thay chỗ của những nhà giả kim gần khắp mọi nơi. Giờ thì chỉ còn vài lão già còn tồn tại, mà bọn họ cũng không còn dám xưng chuyển hóa được kim loại nhưng bọn họ có thể tạo lửa.
“Nước không thể dập tắt được nó, ta đã nghe kể…”
“Đúng là như vậy. Một khi cháy, chất này sẽ cháy cho đến hết. Hơn nữa nó còn có thể thiêu cháy được quần áo, gỗ, da, thậm chí cả thép.”
Tyrion nhớ tới viên tu sĩ hồng bào Thoros của Myr và thanh kiếm lửa của hắn. Ngay cả chỉ bao phủ bên ngoài nó cũng cháy được đến một giờ. Thoros luôn yêu cầu một thanh kiếm mới sau mỗi cuộc đấu kiếm, và Robert thực thích hắn, luôn vui mừng cấp cho hắn thanh kiếm mới.
“Vì sao nó không rỉ qua lớp đất sét?”
“Ồ, có chứ,” Hallyne nói, “có một cái hầm phía dưới đây là nơi chúng tôi để những bình cũ hơn. Những cái được làm từ thời vua Aery, có hình dạng hoa quả theo chủ ý của ông ấy. Chúng thực là những hoa quả nguy hiểm, đại nhận à, và… hừm, dễ cháy hơn bất kỳ thứ gì, nếu ngài hiểu ý tôi. Chúng tôi đã dán sáp bên ngoài và dẫn nước vào đầy những hầm dưới đây, nhưng ngay cả khi đã làm vậy… chúng cũng dễ dàng bùng nổ, trước đây nhiều học giả của chúng tôi đã bị giết trong cuộc xâm chiếm King’s Landing, chỉ còn sống sót vài người nên không thể đảm nhiệm được công tác, và rất nhiều thứ chúng tôi đã làm phải được che dấu khi Aery mất. Chỉ đến năm ngoái, hai trăm bình đã được phát hiện dưới Đại Thánh Đường Baelor. Không ai biết được vì sao chúng lại ở đó, nhưng tôi chắc ngài không cần nói với Đại giáo chủ điều khiến ông ta thất kinh đó. Về sau tôi lại đích thân giám sát để những bình này được an toàn chuyển đi. Tôi đã dùng một xe đẩy bao quanh toàn cát, sử dụng những trợ thủ xuất sắc nhất. Chúng tôi chỉ làm việc về đêm và…”
“Ta không nghi ngờ gì, đó là công việc xuất sắc.” Tyrion đặt lại cái bình vào chỗ cũ. Trên bàn toàn những bình loại này, trong suốt, trong chứa đầy chất lỏng đặc sệt. Ngoài cái bàn này ra còn rất nhiều bàn khác nữa. “Những, à, hoa quả của vua Aerys, chúng vẫn còn sử dụng được chứ?”
“Ồ, vâng, hầu hết vẫn còn sử dụng được… nhưng phải rất cẩn thận, thưa đại nhân, đặc biệt cẩn thận. Vì chúng đã để lâu rồi, nên những chất này trở nên, hừm, như chúng tôi hay nói là ‘thay đổi’. Chỉ cần một đốm lửa nhỏ là lập tức cháy. Thậm chí chỉ cần chiếc bình ấm lên là ngọn lửa cũng có thể bùng lên, cho nên tuyệt đối chúng ta không thể để nó dưới ánh nắng, ngay cả trong thời gian ngắn. Một khi ngọn lửa đã cháy bên trong thì hơi nóng sẽ khiến cho chất này lan rộng khủng khiếp và chiếc bình vỡ tan tành, chất lỏng và hơi nóng nhanh chóng lan sang các bình khác, cứ như vậy và…”
“Lúc này ông đang có bao nhiêu bình?”
“Sáng nay trí giả Munciter vừa nói với tôi rằng chúng tôi có 7840 bình bao gồm 4000 bình được làm từ thời vua Aerys.”
“Hoa quả chín nẫu rồi?”
Hallyne gật đầu. “Trí giả Malliard tin rằng chúng tôi có thể cung cấp mười ngàn bình như đã hứa với thái hậu.” Viên hỏa thuật sĩ trông có vẻ vô cùng đắc ý.
Cứ như thể kẻ địch cho các ngươi thời gian ấy. Mấy tên hỏa thuật sĩ giữ công thức tạo lửa của chúng cực kỳ bí mật, nhưng Tyrion biết nó cũng vô cùng nguy hiểm và cần thời gian nhất định để làm. Hắn đoán lời hứa mười ngàn bình chỉ là hứa suông, giống như viên tướng lĩnh hứa mang mười ngàn lính đến cứu viện nhưng đến ngày thực chiến lại chỉ có một hoặc hai trăm.
Ng.uồ.n .từ. s.it.e .Tr.uy.en.Gi.Cu.ng.Co..c.om. Nếu họ thực sự có thể cung cấp mười ngàn…
Hắn không biết mình nên hưng phấn hay sợ hãi. Có lẽ là cả hai. “Ta tin rằng những người anh em của ông không cần đẩy nhanh tốc độ, trí giả. Chúng ta không muốn mười ngàn bình lửa bảo vệ, hoặc ngay cả một cũng không… chúng ta không muốn xảy ra bất kỳ điều gì bất trắc.”
“Sẽ không có điều bất trắc xảy ra, thưa đại nhân. Chất này được chuẩn bị và chế tác trong những hang đá, và mỗi bình đều được vận chuyển hết sức cẩn thận. Mỗi gian phòng đựng chúng đều được bao bọc bằng cát, trần nhà được bảo hộ bằng, hừm, pháp thuật cực mạnh. Bất kỳ ngọn lửa nào phát sinh trong phòng đều bị cát đổ xuống dập tắt ngay.”
“Phải để ý đến những trợ thủ vô ý.” Tyrion cho rằng “pháp thuật” trong miện Hallyne chính là hệ thống cơ quan thông minh. Hắn rất muốn tự mình điều tra xem cái trần nhà bảo vệ này làm việc thế nào, nhưng không phải lúc này. Có lẽ khi chiến tranh kết thúc đi.
“Các anh em của tôi chưa bao giờ vô ý.” Hallyne kiên quyết. “Nếu tôi có thể, hừm, nói thật…”
“Ồ, cứ tự nhiên.”
“Chất này chảy qua mạch máu của tôi, sống trong trái tim của mỗi hỏa thuật sĩ. Chúng tôi kính sợ quyền lực của nó. Nhưng là chiến binh bình thường, hừm, đội quân tiên phong của thái hậu, trong một phút điên cuồng của trận chiến… chỉ một chút lỗi lầm cũng gây ra đại thảm họa. Chuyện đó không hề là cường điệu. Cha tôi thường nhiều lần nói chuyện này với vua Aerys, cũng như ông nói với vua Jaehaerys.”
“Họ phải nghe những lời đó,” Tyrion nói, “nếu họ đốt cháy thành phố, ai đó sẽ báo cáo chuyện đó với ta. Vậy ông đề nghị của ông là chúng ta phải cẩn thận?”
“Rất cẩn thận,” Hallyne,“cực kỳ, cực kỳ cẩn thận.”
“Những chiếc bình này… ông được cung cấp đủ chứ?”
“Chúng tôi đủ dùng, thưa đại nhân, cảm ơn ngài đã quan tâm.”
“Ông sẽ không ngại nếu ta lấy vài cái đi, à, vài ngài cái?”
“Vài ngàn cái?”
“Hoặc nếu không ảnh hưởng gì đến quá trình chế tác thì có thể đem những bình rỗng này giao cho đội trưởng của các cổng canh gác trong thành phố.”
“Tuân lệnh đại nhân, nhưng tại sao…”
Tyrion mỉm cười với hắn. “Ông muốn ta mặc ấm, ta sẽ mặc ấm. Khi ông muốn ta cẩn thận, à,” hắn nhún vai, “ta đã nhìn đủ rồi. Có lẽ ông lên đưa ta trở lại kiệu.”
“Vinh hạnh của tôi, thưa đại nhân.” Hallyne giơ cao ngọn đèn bước quay lại cầu thang. “Ngài thật tốt khi đến thăm chúng tôi. Thật vinh dự, hừm. Đã lâu lắm rồi kể từ khi Cánh tay phải của đức vua hiện diện ở nơi này. Kể từ khi đại nhân Rossart đến ra lệnh cho chúng tôi. Đó là từ thời đức vua Aerys. Vua Aerys luôn quan tâm đến công việc của chúng tôi.”
Vua Aerys thường sử dụng các người để đốt cháy những kẻ thù của lão. Ông anh Jaime đã kể cho hắn nghe vài chuyện của Vua Điên và đám hỏa thuật sĩ chó má của lão. “Ta tin tưởng Joffey cũng sẽ quan tâm như vậy.” Đó là lý do vì sao ta sẽ làm tất cả để không cho nó tiếp cận với các người.
“Chúng tôi chân thành chờ đức vua tới thăm Guildhall của mình để thị sát. Tôi cũng đã nói chuyện này với chị gái ngày. Một bữa tiệc lớn…”
Không khí trở nên ấm áp hơn khi họ lên cao. “Đức vua nghiêm cấm tổ chức yến hội cho đến khi toàn thắng.” Đó là nhờ sự kiên trì của ta đây. “Đức vua cũng cho rằng nếu dân chúng chưa được ấm no thì không có bất kỳ ai được phung phí thức ăn.”
“Đại nhân, hmmmm, đó thật là cử chỉ nhân ái. Có lẽ thay vào đó vài người đại diện của chúng tôi có thể vào Red Keep tham kiếm đức vua. Một sự phô diễn nho nhỏ quyền lực của chúng tôi, như đã thể hiện, sẽ khiến bệ hạ quan tâm hơn. Lửa hoang chỉ là một trong những bí thuật của chúng tôi. Còn rất nhiều điều tuyệt vời khác sẽ được trình diễn cho các ngài.”
“Ta sẽ trình đề xuất này lên cho chị ta.” Tyrion không có ý định phản đối mấy màn diễn ma thuật kia, nhưng mỗi cuộc lâm triều của Joff luôn yêu cầu người ta đấu nhau sống chết đã đủ lắm rồi, hắn không muốn tiêm thêm cho thằng bé đó ý tưởng thiêu sống họ.
Cuối cùng họ cũng bước lên những bậc thang trên cùng, Tyrion cởi chiếc áo choàng lông dày cồm cộp và vắt nó qua tay. Đại bản doanh của các nhà giả kim là một mê cung xây bằng đá đen, nhưng Hallyne dẫn hắn đi hết rẽ phải đến rẽ trái rồi cuối cùng đến Hành lang dài của Đuốc sắt (Gallery of the iron Torches), một căn phòng dài nơi những dãy lửa xanh nhảy múa xung quanh những dãy kim loại đen cao hai mươi feet. Những ngọn lửa ma quái phản chiếu trên mặt tường, sàn nhà và trần nhà đen bóng tạo nên vũ điệu ma trơi đầy bí hiểm. Tyrion sẽ cảm thấy ấn tượng hơn nếu hắn không biết trước rằng những bó đuốc sắt khổng lồ này chỉ được thắp lên ngay trong buổi sáng hôm nay vì hắn đến và sẽ được tắt đi ngay khi hắn dời khỏi đây. Lửa rừng rất đắt đỏ, không thể dùng lung tung.
Bọn họ bước đến khúc cua của cầu thang, chỗ hướng ra Đường các Chị Em Gái (Street of the Sisters), gần chân đồi Visenya’s Hill, hắn nói lời từ biệt với Hallyne và lúc lắc bước xuống, dưới cầu thang Timett, con trai của Timett, đã đợi sẵn cùng với một nhóm Burned Men. Với ý đồ hôm nay việc chọn bọn họ làm hộ vệ là hành động hợp lý. Ngoài ra, vết sẹo trên người bọn họ sẽ giúp bọn họ dễ dàng lẩn vào đám cùng dân trong thành phố. Những ngày này, việc đó trở nên vô cùng tốt. Chỉ ba ngày trước đây, có một đám cùng dân kéo đến trước của Red Keep kêu la đòi thức ăn. Joff đáp lại bằng một cơn mưa cung tên, giết chết bốn người trong số họ và sau đó đứng ở trên thành gào xuống “ân chuẩn” cho họ ăn xác tử thi. Đúng là chúng ta ngày có có thêm bạn
Tyrion nhìn Broon đang đứng bên kiệu có chút ngạc nhiên. “Ngươi đang làm gì ở đây?”
“Chuyển lời nhắn cho ngài.” Bronn trả lời. “Ironhand nói muốn gặp ngài ở Cổng các Chư Thần (Gate of the Gods) có việc gấp nhưng hắn không nói rõ tại sao. Và Maegor cũng muốn triệu ngài.”
“Triệu ta?” Tyrion biết rõ chỉ có duy nhất một người dùng cái từ đó. “Và Cersei muốn gì?”
Bronn nhún vai. “Thái hậu ra lệnh cho ngài đến phòng bà ta ngay khi ngài về đến lâu đài. Ông em họ miệng còn hơi sữa của ngài truyền khẩu dụ thế. Chỉ có vài cái râu trên mép mà hắn đã nghĩ mình là đàn ông.”
“Vài cái râu và cái tước vị hiệp sĩ. Hắn giờ là Hiệp sĩ Lancel đấy, đừng bao giờ quên.” Tyrion biết rõ Hiệp sĩ Jacelyn sẽ không cử con trai nếu không có việc thực sự quan trọng. “Ta sẽ xem Bywater muốn gì. Thông báo cho chị ta rằng ta sẽ đến gặp chị ấy khi quay về.”
“Bà ta sẽ không thích thế đâu.” Bronn cảnh báo.
“Tốt. Cersei phải đợi càng lâu thì sẽ càng giận dữ. Cơn giận sẽ khiến chị ta trở nên ngu ngốc. So với việc gặp lúc chỉ đã quỷ kế đa đoan và đầy tính toán, ta thích gặp chị ta trong cơn giận và ngu ngốc hơn.” Tyrion đem tấm áo choàng ném vào kiệu và Timett giúp hắn bước lên.
Chiếc kiệu mang Tyrion đi xuyên qua quảng trường đến Cổng của Các Chư Thần, ngày thường nơi đây luôn chật kín nông dân bán rau củ quả, nhưng hiện giờ chỉ là một mảnh trống vắng. Hiệp sĩ Jacelyn đang hắn ở cổng, giơ cao bàn tay sắt làm lễ. “Đại nhân, em họ ngài Cleos Frey đang ở đây, ông ấy đến từ Riverrun mang theo cờ hòa bình và một lá thư từ Robb Stark.”
“Các điều kiện hòa bình?”
“Đó là điều hắn nói.”
“Ông em họ dễ thương. Mang ta đến gặp hắn.”
Đội áo choàng vàng đã dẫn Hiệp sĩ Cleos tới một gian phòng bảo vệ không cửa sổ gần cổng. Hắn đứng lên khi thấy họ bước vào. “Tyrion, thật vui khi nhìn thấy anh.”
“Em họ, những lời này đúng là hiếm thấy.”
“Cersei có đi cùng anh không?”
“Chị gái ta đang có việc khác phải làm. Đây là lá thư của Stark?” Hắn cầm nó từ mặt bàn. “Hiệp sĩ Jacelyn, ông có thể để chúng ta nói chuyện riêng không?”
Bywater gật đầu và rời đi. “Em được yêu cầu mang đề nghị này đến Thái hậu Regent.” Cánh cửa vừa đóng lại, hiệp sĩ Cleos bật nói.
“Ta sẽ làm thế.” Tyrion liếc nhìn chiếc bản đồ mà Robb Stark gửi kèm theo lá thư. “Cứ từ từ, em họ, chúng ta không nên quá vội vàng. Ngồi xuống, nghỉ ngơi đi. Cậu trong có vẻ mệt mỏi và phờ phạc,” thực tế hắn trông còn tồi tệ hơn thế.
“Vâng.” Hiệp sĩ Cleos ngồi xuống chiếc ghế dài. “Tyrion, tình hình ở Riverlands rất tồi tệ. đặc biệt là xung quanh Gods Eye và dọc theo đường Kingsroad. Các địa chủ dọc bờ sông tự đốt tất cả hoa màu của mình và khiến chúng ta chết đói, và quân đội của Cha anh thì đi cướp phá giết người ở các làng quê.”
Đây đúng là cách chiến tranh đang diễn ra. Đám quý tộc thì bị bắt cóc để chuộc còn đám dân đen thì bị tàn sát. Nhớ nhắc ta cám ơn các chư thần rằng mình đã được sinh ra trong nhà Lannister.
Hiệp sĩ Cleos đưa tay vuốt mái tóc nâu mỏng quẹt. “Ngay cả khi cầm lá cờ hòa bình, bọn em cũng bị tấn công hai lần. Những con sói đói chuyên tấn công bất kỳ ai có vẻ yếu thế hơn bọn chúng. Chỉ có Chúa biết chúng đứng ở bên nào, nhưng lần này có vẻ chúng đứng về phía chúng ta. Đội của em mất ba người, và bị thương sáu người.”
“Hướng đi của quân địch thế nào?” Tyrion hướng chú ý của mình vào những điều kiện của Stark, thằng bé đó không muốn quá nhiều nhỉ. Một nửa vương quốc, thả các tù binh, con tin, thanh kiếm của Cha nó… à phải và cả các cô em gái.
“Thằng bé đó đang ngồi ở trung tâm Riverrun.” Hiệp sĩ Cleos nói. “Em nghĩ nó sợ phải đối mặt với Cha anh trên chiến trường. Sức mạnh của nó yếu đi mỗi ngày. Các quý tộc đã rời đi để bảo vệ đất đai của chính họ.”
Đây có phải là kế hoạch của Cha không? Tyrion cuộn bản đồ của Stark lại. “Những điều kiện không bao giờ có thể thực hiện.”
“Vậy ít nhất anh có thể đồng ý trao đổi các cô gái nhà Stark lấy Tion và Willem?” Hiệp sĩ Cleos đau khổ cất tiếng hỏi.
Tion Frey là em trai hắn, Tyrion nhẹ nhàng. “Không thể. Nhưng chúng ta sẽ đưa ra những tù binh tương xứng để đổi lấy họ. Để ta bàn bạc với Cersei và hội đồng. Chúng ta sẽ cử cậu quay lại Riverrun mang theo những điều kiện của chúng ta.”
Rõ ràng sự tình đã không còn tốt đẹp với hắn. “Đại nhân, tôi không tin Robb Stark sẽ không dễ dàng khuất phục. Phu nhân Catelyn muốn hòa bình chứ không phải thằng bé đó.”
“Phu nhân Catelyn muốn các con gái của mình.” Tyrion đẩy hắn ngồi xuống ghế, cầm bức thư và bản đồ trong tay. “Hiệp sĩ Jacelyn sẽ mang đồ ăn và nhóm lửa cho cậu. Cậu đang rất cần một giấc ngủ yên ổn đó em họ. Ta sẽ thông tin cho cậu khi biết nhiều hơn.”
Hắn tìm được Hiệp sĩ Jacelyn trên tường thành, đang nhìn hàng trăm tân binh luyện tập trên thao trường bên dưới. Rất nhiều dân chạy nạn vào King’s Landing tự nguyện ra nhập quân đội để đổi lấy lương thực và một chỗ ngủ tử tế, nhưng Tyrion cũng không dám ôm ảo tưởng đám tàn dân này có thể thực sự thiện chiến khi chiến tranh xảy ra.
“Ngươi làm rất tốt khi đến tìm ta.” Tyrion nói. “Ta sẽ giao hiệp sĩ Cleos cho ngươi, hãy thỏa mãn mọi nhu cầu của hắn.”
“Và tùy tùng của hắn đâu?” Viên đội trưởng muốn biết.
“Mang cho họ thức ăn và quần áo sạch sẽ, tìm một học sĩ đến xem xét vết thương cho họ. Không được cho họ bước chân vào thành phố, hiểu không?” Không được để tình hình thực tế của King’s Landing đến tai Robb Stark ở Riverrun.
“Đã hiểu, đại nhân.”
“Ồ, và còn một điều nữa. Những nhà giả kim sẽ sẽ chuyển một lượng lớn bình sứ đến mỗi cửa thành. Ngươi hãy huấn luyện họ cách dùng chúng để tạo lửa. Đổ mực xanh vào đầy những bình đó và ném ra xa. Bất kỳ ai làm mực bắn lung tung thì phải thay thế. Khi họ đã thuần thục thì hãy thay thế mực bằng dầu đèn và châm lửa vào rồi bắn. Khi họ làm được điều đó sẽ giúp bọn họ không thiêu cháy chính mình khi dùng lửa rừng.”
Hiệp sĩ Jacelyn đưa bàn tay sắt cào cào má. “Cao minh. Dù tôi không yêu mấy tay nhà giả kim đó lắm.”
“Ta cũng thế, nhưng ta buộc phải sử dụng những gì mình có.”
Khi đã quay trở lại kiệu, Tyrion Lannister kéo màn cửa và dựa mình vào gối. Cersei chắc chắn sẽ không hài lòng khi biết hắn chặn thư của Stark, nhưng Cha đã phái hắn đến đây là để quản thành chứ không phải làm Cersei vui vẻ.
Hắn xem như có vẻ Robb Stark đã đưa đến cho họ một cơ hội vàng. Hãy để thằng bé đó chờ đợi ở Riverrun mơ ước về một nền hòa bình dễ dàng. Tyrion sẽ trả lời về những điều kiện của hắn, cho Vua của Phương Bắc những thứ đủ để giữ hắn tiếp tục hy vọng. Để cho Hiệp sĩ Cleos tiếp tục cưỡi con ngựa Frey chuyển tới chuyển lui các điều kiện đàm phán. Trong lúc đó, ông chú họ là hiệp sĩ Stafford sẽ huấn luyện các tân binh và chỉnh đốn lại vũ khí ở Casterly Rock. Khi nào mọi việc sẵn sàng, ông ta và lãnh chúa Tywin sẽ tiền giáp hậu kích gia tộc Tully và Stark.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.