Chương 96: Chương 25 - Phần 2
George R. R. Martin
11/11/2016
Hiệp sĩ Alliser Thorne không dễ bị tống đi như vậy. Ông đợi Tyrion ở cuối bậc thềm của Ngôi Sắt. “Ngài có nghĩ tôi ngồi thuyền dọc theo Biển Đông đến đây là để chế nhạo những người như ngài sao?” ông hầm hầm ngăn đường. “Đây không phải chuyện đùa. Tôi đã tận mắt chứng kiến và có thể nói cho ngài biết, đó đích thực là những xác chết biết đi.”
“Vậy thì các ông nên cố gắng giết bọn chúng cẩn thận hơn nữa,” Tyrion ngang ngạnh bước qua. Hiệp sĩ Alliser muốn túm tay áo hắn nhưng Preston Greenfield đẩy lại. “Đừng tiến gần hơn, hiệp sĩ.”
Thorne biết tốt hơn không nên thách tức một hiệp sĩ trong đội Ngự Lâm Quân. “Mày đúng là một tên hề, tiểu quỷ,” ông gào lên sau lưng Tyrion.
Thằng lùn quay lại đối mặt với ông. “Ta ư? Thật sao? Vậy thì ta tự hỏi tại sao bọn họ lại cười vào mặt ông?” Hắn uể oải cười. “Ông đến vì cần người, không phải sao?”
“Gió lạnh đang thổi tới. Tường Thành phải được bảo vệ.”
“Và để bảo vệ nó, các ông cần người, ta chẳng đã cho các ông điều đó sao… ông còn muốn gì nữa, chẳng lẽ lỗ tai ông không nghe thấy điều đó. Mang người đi, cảm ơn ta và đừng có buộc ta phải cắt đứt tất cả những điều đó. Nhớ thay ta gửi lời hỏi thăm đến đại nhân Mormont… và cả Jon Snow nữa,” Bronn bắt khuỷu tay Hiệp sĩ Alliser và buộc ông đi ra khỏi đại sảnh.
Đại học sĩ Pycelle đã lén rời đi, nhưng Varys và Littlefinger vẫn còn đứng đó chứng kiến. “Tôi thật bội phục ngài, đại nhân,” viên thái giám công nhận. “Ngài dùng bộ xương cốt của Stark để an ủi thằng con, song song đó là một nhát bút hủy bỏ toàn bộ đội cận vệ của chị ngài. Ngài cung cấp người cho đội áo đen, song song đó là rút bớt miệng ăn trong thành phố. Mà tất cả những điều đó ngài đều thực hiện bằng phương thức giễu cợt, khiến người ta không dám thảo luận gì thêm. Rõ là độc nhất vô nhị.”
Littlefinger vuốt râu. “Đại nhân Lannister, ngài định thực sự gửi đi toàn bộ đội bảo vệ à?”
“Không, ta định gửi đi toàn bộ đội bảo vệ của chị gái ta.”
“Thái hậu sẽ không bao giờ cho phép điều đó.”
“Ồ, ta nghĩ chị ấy sẽ cho phép đấy. Ta là em trai của bà ấy và nếu biết về ta nhiều hơn, ông sẽ thấy là ta làm mọi thứ ta nói.”
“Ngay cả khi ngài nói dối?”
“Đặc biệt là những lời nói dối. Đại nhân Petyr, ta có cảm giác ngài không hài lòng với ta.”
“Tôi quý ngài như trước đây, đại nhân. Dù tôi không thích bị đùa bỡn như một kẻ ngu Si. Nếu Myrcella cưới Trystane Martell thì cô ấy sẽ không thể cưới được Robert Arryn, phải không?”
“Không, nếu không sẽ tạo ra một vụ scandal lớn,” hắn công nhận. “Ta rất tiếc về thủ đoạn nhỏ này, đại nhân Petyr, nhưng khi nói chuyện đó, ta không thể ngờ người Dornishmen lại chấp nhận đề nghị của ta.”
Littlefinger không buông tha. “Tôi không thích bị dối lừa, đại nhân. Lần sau nếu có bất kỳ trò đùa nào, xin hãy loại tôi ra.”
Chỉ khi ông cũng đừng động vào ta, Tyrion nghĩ, liếc nhìn thanh đoản kiếm bên hông Littlefinger. “Nếu ta có mạo phạm ông, ta thực sự xin lỗi. Mọi người đều biết chúng ta trân trọng ông đến thế nào, đại nhân. Và chúng ta cũng rất cần ông nữa.”
“Tốt nhất là ngài hãy nhớ điều đó,” Littlefinger xoay người rời đi.
“Đi với ta, Varys,” Tyrion nói. Họ đi qua cánh cửa phía sau ngôi sắt. Viên thái giám khẽ sờ nhẹ vào phiến đá.
“Ngài biết là đại nhân Baelish nói đúng. Thái hậu sẽ không bao giờ cho phép ngài cử đội cận vệ của bà ấy đi cả.”
“Chị ấy sẽ. Rồi ông xem.”
Một nụ cười nhẹ thoáng qua cặp môi dài của Varys. “Tôi ư?”
“Ồ, tất nhiên rồi. Ông sẽ nói với bà ấy đây là một phần trong kế hoạch giải cứu Jaime.”
Varys xoa xoa cặp má phúng phính. “Không nghi ngờ điều này liên quan đến bốn người đàn ông mà cận vệ của ngài Bronn đã tìm mọi cách tìm kiếm khắp nơi trong King’s Landing. Một tên trộm, một thằng tù, một diễn viên và một sát thủ.”
“Cứ cho bọn chúng mặc áo choàng đỏ và mũ sắt hình Sư tử, chúng trông chẳng khác gì những cận vệ khác cả. Thay vì tìm cách lén lút xâm nhập vào Riverrun thì ta để bọn chúng công khai đi vào, cưỡi ngựa qua cổng chính, giương cao cờ nhà Lannister và họ tống thi hài của Lãnh chúa Eddard.” Hắn cười giảo hoạt. “ Riêng bốn người không thì sẽ bị theo dõi, nhưng nếu ở trong một trăm người thì chẳng ai để ý cả. Vì vậy ta phải cử đội bảo vệ thực sự để nghi binh… ông sẽ nói với chị ta như vậy.”
“Vài vì tình yêu với anh trai thân yêu, bà ấy dù còn lưỡng lự nhưng vẫn sẽ tán thành.” Bọn họ đi qua một hành lang trống vắng.
Ng.uồ.n .từ. s.it.e .Tr.uy.en.Gi.Cu.ng.Co..c.om. “Dù vậy thì việc mất đi đội quân áo choàng đó chắc chắn sẽ khiến bà ấy rất khó chịu.”
“Ta thích nhìn chị ta khó chịu,” Tyrion nói.
Hiệp sĩ Cleos Frey xuất phát ngay chiều hôm đó, được hộ tống bởi Vylarr và một trăm vệ sĩ áo choàng đỏ của nhà Lannister. Người mà Robb Stark cử đến đón họ ở King’s Gate rồi cùng nhau cưỡi ngựa về phía Tây. Khi Tyrion tìm thấy Timett, hắn đang chơi xúc sắc với đám người Burned Men trong doanh trại. “Hãy đến thư phòng gặp ta đêm nay,” Timett trợn mắt nhìn hắn bằng con mắt duy nhất rồi gật đầu. Hắn quả là một người không nhiều lời. Đêm đó hắn ăn cùng với đám người Stone Crows và Moon Brothers trong sảnh nhỏ, nhưng lần này không uống rượu. Hắn muốn mình thật tỉnh táo. “Shagga, trăng hôm nay thế nào?” Shagga nhăn mi khó chịu. “Em nghĩ là màu đen.”
“Ở phía Tây chúng tôi vẫn gọi đó là mặt trăng của kẻ phản bội. Đêm nay cố gắng đừng để say và kiểm tra xem rìu của anh sắc như thế nào.”
“Rìu của một người đảo Stone Crow luôn luôn sắc bén và những cây rìu của Shagga là sắc nhất. Khi tôi cắt đầu một người, hắn không hề nhận ra cho đến khi vuốt tóc mới phát hiện ra đầu đã mất.”
“Hóa ra đó là lý do vì sao cậu không bao giờ vuốt tóc à?” Tyrion khiến cho đám người Stone Crow hú lên và dậm chân bình bịch. Shagga là người cười to nhất.
Đêm khuya, lâu đài chìm trong bóng tối yên lặng. Rõ ràng có vài chiếc áo choàng vàng chuồn ra khỏi tường thành nhưng không ai phát hiện. Hắn chính là cánh tay phải của đức vua (Thừa Tướng) và không ai dám quản việc không phải của mình.
Theo một tiếng nổ vang lên, cánh cửa gỗ mỏng vỡ ra từng mảnh nhỏ rơi xuống gót giày của Shagga. Những mảnh gỗ nhỏ bay toán loạn và Tyrion nghe thấy một phụ nữ thét lên sợ hãi. Shagga bổ tan chiếc cửa chỉ bằng ba nhát rìu và bước vào qua cánh cửa nát bươm. Timett đi theo, và rồi đến Tyrion, bước lên những mảnh gỗ nhỏ. Lửa đã được đốt lên để lấy ánh sáng dẫn đường, chiếu những thân hình lắc lư bập bồng qua phòng ngủ. Khi Timett xé toạc chiếc màn nặng xuống khỏi giường, một hầu gái trần truồng mở to mắt nhìn hắn. “Đại nhân, xin người,” cô ta cầu xin, “xin đừng làm tôi bị thương.” Cô ta khúm núm tránh khỏi Shagga, vừa xấu hổ vừa sợ hãi, cố gắng dùng tay che thân thể, hết lên lại xuống.
“Biến đi,” Tyrion nói, “cô không phải người chúng ta muốn.”
“Shagga muốn người phụ nữ này.”
“Shagga muốn mọi gái điếm trong những nhà thổ ở đây,” Timett con của Timett càu nhàu. “Phải,” Shagga không phản đối. “Shagga sẽ cho cô ấy một đứa trẻ khỏe mạnh.”
“Nếu cô ta muốn một đứa trẻ khỏe mạnh, cô ta sẽ tự biết đi tìm,” Tyrion nói. “Timett, đưa cô ta ra ngoài… phải lịch sự đấy.”
Người Burned Man đẩy cô gái ra khỏi giường và nửa túm nửa đẩy cô ta ra khỏi phòng ngủ. Shagga theo dõi họ đi, thái độ tỏ vẻ thương tâm. Cô gái bám tay vào cánh cửa nhưng vẫn bị Timett túm ra khỏi phòng ngủ và vào một phòng khách. Trên đầu, những con quạ đang kêu the thé.
Tyrion đem chiếc chăn mỏng lột ra khỏi giường, lộ ra khuôn mặt của đại học sĩ Pycelle bên dưới. “Nói cho ta biết, có phải Citadel chuẩn ý cho ông lên giường với các hầu phòng gái không, học sĩ?”
Lão già cũng đang trần truồng như cô gái, tất nhiên là trông lão không thể hấp dẫn như cô ta được. Hắn thoáng nhắm mắt nhưng rồi lại cố mở mắt ra. “Chuyện này có… có… có nghĩa là sao? Tôi là một trưởng bối, một trung thần tận tâm…”
Tyrion nhảy lên giường. “Tận tâm đến mức ông chỉ gửi một lá thư duy nhất của ta cho Doran Martell. Còn những lá thư khác thì ông gửi cho chị gái ta.”
“Kh… không” Pycelle kêu lên the thé. “Không, chuyện đó không đúng. Tôi xin thề, đó không phải tôi. Varys, đó chính là Varys, tên gián điệp, Tôi đã cảnh báo với ngài…”
“Có phải tất cả học sĩ đều nói dối tồi thế này không? Ta đã kể với Varys rằng ta sẽ gả cháu trai Tommen cho công chúa Doran. Ta nói với Littlefinger rằng ta có kế hoạch cho Myrcella cưới Đại nhân Robert thành Eyrie. Ta không hề nói với ai khác việc ta đề nghị gả Myrcella cho Dornish… sự thực đó chỉ được viết trong lá thư ta đã tin cẩn giao cho ông.”
Pycella cắn cắn một góc chiếc chăn. “Những con chim đó có thể đã lạc đường, những bức thư bị lấy cắp hoặc bị bán… Đó chính là lỗi của Varys. Tôi đã nói với ngài những điều đó rồi, tên thái giám đó sẽ khiến máu ngài lạnh cóng.”
“Nữ nhân của ta thích ta máu nóng hơn.”
“Ngài đừng phạm sai lầm, bất kỳ bí mật nào tên thái giám đó thì thầm vào tai ngài đều chỉ có ba phần nổi còn bảy phần chìm. Và Littlefinger, tên đó…”
“Ta biết tất cả về đại nhân Petyr. Hắn hầu như không tin ông. Shagga, cắt nhỏ người của lão và cho lũ dê rừng ăn.”
Shagga cầm thanh rìu lưỡi kép dơ lên. “Nơi đây không có dê rừng, làm nửa người thôi.”
“Làm đi.”
Shagga lừ lừ tiến đến. Pycelle gào thét và đái ướt cả giường, nhảy choi choi tránh bằng mọi cách, ra sức chạy thoát về phía cửa. Tên dã nhân túm lại chòm râu bạc bắt lão lại, vung rìu lên một nhát cắt ba phần tư người.
“Timett, cậu xem anh bạn của chúng ta liệu có tiếp tục được không nếu không có chòm râu để bắt?” Tyrion di di giày xuống thảm lau nước tiểu dính lên đó.
“Lão sẽ rất nhanh nói ra sự thật.” Con mắt bị thương của Timett ánh lên tia u ám. “Tôi có thể cảm thấy lão Sợ lắm rồi.”
Shagga hạ tay xuống, nắm chặt đám râu vừa bị cắt. “Vẫn còn, học sĩ,” Tyrion bình luận, “khi nào Shagga giận dữ, tay hắn sẽ nắm lại.”
“Tay Shagga không bao giờ nắm,” người đàn ông khổng lồ căm giận, dí chặt lưỡi rìu hình trăng lưỡi liềm dưới cằm nhọn của Pycelle và xẻo đi một góc râu khác.
“Ông đã làm gián điệp cho chị ta được bao lâu rồi?” Tyrion hỏi.
Pycelle thở gấp hoảng sợ. “Tất cả những gì tôi làm đều vì gia tộc Lannister”. Mồ hôi đầy trên trán lão ta, chảy dọc xuống thái dương. “Luôn luôn… nhiều năm rồi… cho Cha ngài, hãy hỏi ông ấy, tôi luôn là một trung thần tận tâm… tôi chính là người đã buộc Aerys mở cửa thành…”
Tyrion ngạc nhiên. Khi thành phố thất thủ hắn chỉ là một thằng bé xấu xí ở Casterly Rock. “Ra sự sụp đổ của King’s Landing lúc đó là kiệt tác của ông?”
“Vì đế quốc, Khi Rhaegar chết, chiến tranh đã kết thúc. Aerys phát điên, Viserys còn quá trị, hoàng tử Aegn chỉ là một đứa bé còn ẵm ngửa, nhưng đế quốc thì cần hoàng đế… Tôi đã thề sẽ là người của Cha ngài, nhưng Robert quá mạnh và Lãnh chúa Stark thì hành động quá nhanh chóng…”
“Ta tự hỏi ông đã phản bội bao nhiêu người? Aerys, Eddard Stark, ta… cả vua Robert nữa nhỉ? Lãnh chúa Arryn, Hoàng tử Rhaegar? Pycelle, khi nào thì ông bắt đầu phản bội?” cũng may hắn biết điểm kết thúc.
Chiếc rìu lướt qua ‘trái táo’ trên cổ họng Pycelle, rồi lên mặt, rồi lên tóc lão. “Ngài… lúc đó không có ở đây,” lão thì thầm khi lưỡi rìu chuyển động trên má. “Robert… những vết thương của ông ấy… nếu ngài nhìn thấy chúng, ngửi chúng, ngài sẽ không nghi ngờ…”
“Ồ, ta biết rõ con lợn nòi đó đã làm việc cho ông… mà không nghi ngờ gì nếu nó không tận lực thì ông cũng sẽ giúp nó hoàn thành.”
“Ông ấy là một vị vua đáng hổ thẹn… hư vinh, say xỉn, hoang dâm… ông ấy muốn hạ bệ chị ngài, hoàng hậu của chính ông ấy… xin ngài… Renly mưu đồ đưa hầu gái Highgarden đến triều đình, quyến rũ đức vua… thề có chư thần làm chứng, đó là sự thực…”
“Vậy lãnh chúa Arryn thì mắc tội gì?”
“Lão biết tất cả mọi chuyện,” Pycelle nói, “về… về…”
“Ta biết ông ấy biết những gì,” Tyrio cắt ngang, không muốn Shagga và Timett biết đến tin này.
“Ông ấy định cử vợ quay về Eyrie, và con trai của ông ấy tới Dragonstone… ông ấy muốn hành động.”
“Vì vậy ông đã đầu độc ông ấy đầu tiên.”
“Không,” Pycelle vô lực đứng lên. Shagga ghì đầu lão xuống. Bàn tay hắn mạnh mẽ đến mức người ta cảm giác cái sọ của viên học sĩ chỉ như một tác phẩm làm bằng gốm dễ vỡ.
Tyrion kiên nhẫn chờ. “Ta đã nhìn thấy giọt lệ của người Lys ở chỗ ông. Và ông đã ra lệnh cho chính học sĩ của đại nhân Arryn đầu độc ông ấy, rồi sau đó ông giết người diệt khẩu.”
“Chuyện đó không đúng.”
“Cạo sạch lão đi,” Tyrion đề nghị, “vào cổ họng ấy.”
Cái rìu lại hướng xuống, dọc theo lớp da nhăn nheo. Môi Pycelle run rẩy theo mỗi cử động của cái rìu, lão nuốt nước bọt. “Tôi đã cố gắng bảo vệ Lãnh chúa Arryn, tôi thề…”
“Cẩn thận đấy, Shagga, cậu đang cắt vào da ông ấy.”
Shagga gầm gừ. “Cái này dành cho chiến binh chứ không phải cho thợ cắt tóc.”
Lão học sĩ cảm thấy máu chảy xuống cổ và xuống ngực, run rẩy và rồi tất cả khí lực rời khỏi người. Lão nhìn một vòng, nhận thấy không còn cách nào thoát, lão chỉ còn các nuốt nước bọt một cách khó khăn .“Phải, phải, Colemon chính là người đáng nghi ngờ nhất, vì vậy tôi phải sắp xếp cho hắn đi. Thái hậu cần lãnh chúa Arryn chết, bà ấy không nói nói thẳng ra như thế, không thể nói, vì Varys đang lắng nghe, luôn luôn nghe ngóng, nhưng khi nhìn bà ấy thì tôi hiểu. Nhưng tôi không phải là người đầu độc ông ấy, tôi thề,” lão già khóc. “Varys sẽ nói với ngài sự thật, đó là thằng bé đó, người hầu của ông ấy. Hắn tên là Hugh. Chắc chắn hắn là người làm việc đó. Hãy hỏi chị ngài, hãy hỏi bà ấy.”
Tyrion thật sự buồn nôn. “Bảo lão ngừng tiểu và mang ra khỏi đây,” hắn ra lệnh, “ném lão vào nhà tù.”
Họ kéo lão ra ngoài. “Lannisterm” lão rên rỉ. “Tất cả những gì tôi làm đều vì gia tộc Lannister…”
Khi lão rời đi, Tyrion thong dong kiểm tra gian phòng và thu được những lọ nhỏ trên giá. Những con quạ thì thầm trên đầu hắn về những gì hắn vừa làm, âm thanh yên bình đến đáng ngạc nhiên. Hắn sẽ cần tìm một người chăm sóc bọn quạ này cho đến khi Citadel cử người đến thay Pycelle.
Lão vốn là người mình hy vọng tin tưởng được. Varys và Littlefinger không còn trung thành nữa, hắn đã tường thế… chỉ là khó đoán, và vì vậy nguy hiểm hơn. Có lẽ phương cách của Cha hắn là hay nhất: triệu Ilyn Payne, chặt ba cái đầu cắm trên tường thành và xong việc. Hắn nghĩ: Và đó chẳng phải là cảnh rất đẹp hay sao?
“Vậy thì các ông nên cố gắng giết bọn chúng cẩn thận hơn nữa,” Tyrion ngang ngạnh bước qua. Hiệp sĩ Alliser muốn túm tay áo hắn nhưng Preston Greenfield đẩy lại. “Đừng tiến gần hơn, hiệp sĩ.”
Thorne biết tốt hơn không nên thách tức một hiệp sĩ trong đội Ngự Lâm Quân. “Mày đúng là một tên hề, tiểu quỷ,” ông gào lên sau lưng Tyrion.
Thằng lùn quay lại đối mặt với ông. “Ta ư? Thật sao? Vậy thì ta tự hỏi tại sao bọn họ lại cười vào mặt ông?” Hắn uể oải cười. “Ông đến vì cần người, không phải sao?”
“Gió lạnh đang thổi tới. Tường Thành phải được bảo vệ.”
“Và để bảo vệ nó, các ông cần người, ta chẳng đã cho các ông điều đó sao… ông còn muốn gì nữa, chẳng lẽ lỗ tai ông không nghe thấy điều đó. Mang người đi, cảm ơn ta và đừng có buộc ta phải cắt đứt tất cả những điều đó. Nhớ thay ta gửi lời hỏi thăm đến đại nhân Mormont… và cả Jon Snow nữa,” Bronn bắt khuỷu tay Hiệp sĩ Alliser và buộc ông đi ra khỏi đại sảnh.
Đại học sĩ Pycelle đã lén rời đi, nhưng Varys và Littlefinger vẫn còn đứng đó chứng kiến. “Tôi thật bội phục ngài, đại nhân,” viên thái giám công nhận. “Ngài dùng bộ xương cốt của Stark để an ủi thằng con, song song đó là một nhát bút hủy bỏ toàn bộ đội cận vệ của chị ngài. Ngài cung cấp người cho đội áo đen, song song đó là rút bớt miệng ăn trong thành phố. Mà tất cả những điều đó ngài đều thực hiện bằng phương thức giễu cợt, khiến người ta không dám thảo luận gì thêm. Rõ là độc nhất vô nhị.”
Littlefinger vuốt râu. “Đại nhân Lannister, ngài định thực sự gửi đi toàn bộ đội bảo vệ à?”
“Không, ta định gửi đi toàn bộ đội bảo vệ của chị gái ta.”
“Thái hậu sẽ không bao giờ cho phép điều đó.”
“Ồ, ta nghĩ chị ấy sẽ cho phép đấy. Ta là em trai của bà ấy và nếu biết về ta nhiều hơn, ông sẽ thấy là ta làm mọi thứ ta nói.”
“Ngay cả khi ngài nói dối?”
“Đặc biệt là những lời nói dối. Đại nhân Petyr, ta có cảm giác ngài không hài lòng với ta.”
“Tôi quý ngài như trước đây, đại nhân. Dù tôi không thích bị đùa bỡn như một kẻ ngu Si. Nếu Myrcella cưới Trystane Martell thì cô ấy sẽ không thể cưới được Robert Arryn, phải không?”
“Không, nếu không sẽ tạo ra một vụ scandal lớn,” hắn công nhận. “Ta rất tiếc về thủ đoạn nhỏ này, đại nhân Petyr, nhưng khi nói chuyện đó, ta không thể ngờ người Dornishmen lại chấp nhận đề nghị của ta.”
Littlefinger không buông tha. “Tôi không thích bị dối lừa, đại nhân. Lần sau nếu có bất kỳ trò đùa nào, xin hãy loại tôi ra.”
Chỉ khi ông cũng đừng động vào ta, Tyrion nghĩ, liếc nhìn thanh đoản kiếm bên hông Littlefinger. “Nếu ta có mạo phạm ông, ta thực sự xin lỗi. Mọi người đều biết chúng ta trân trọng ông đến thế nào, đại nhân. Và chúng ta cũng rất cần ông nữa.”
“Tốt nhất là ngài hãy nhớ điều đó,” Littlefinger xoay người rời đi.
“Đi với ta, Varys,” Tyrion nói. Họ đi qua cánh cửa phía sau ngôi sắt. Viên thái giám khẽ sờ nhẹ vào phiến đá.
“Ngài biết là đại nhân Baelish nói đúng. Thái hậu sẽ không bao giờ cho phép ngài cử đội cận vệ của bà ấy đi cả.”
“Chị ấy sẽ. Rồi ông xem.”
Một nụ cười nhẹ thoáng qua cặp môi dài của Varys. “Tôi ư?”
“Ồ, tất nhiên rồi. Ông sẽ nói với bà ấy đây là một phần trong kế hoạch giải cứu Jaime.”
Varys xoa xoa cặp má phúng phính. “Không nghi ngờ điều này liên quan đến bốn người đàn ông mà cận vệ của ngài Bronn đã tìm mọi cách tìm kiếm khắp nơi trong King’s Landing. Một tên trộm, một thằng tù, một diễn viên và một sát thủ.”
“Cứ cho bọn chúng mặc áo choàng đỏ và mũ sắt hình Sư tử, chúng trông chẳng khác gì những cận vệ khác cả. Thay vì tìm cách lén lút xâm nhập vào Riverrun thì ta để bọn chúng công khai đi vào, cưỡi ngựa qua cổng chính, giương cao cờ nhà Lannister và họ tống thi hài của Lãnh chúa Eddard.” Hắn cười giảo hoạt. “ Riêng bốn người không thì sẽ bị theo dõi, nhưng nếu ở trong một trăm người thì chẳng ai để ý cả. Vì vậy ta phải cử đội bảo vệ thực sự để nghi binh… ông sẽ nói với chị ta như vậy.”
“Vài vì tình yêu với anh trai thân yêu, bà ấy dù còn lưỡng lự nhưng vẫn sẽ tán thành.” Bọn họ đi qua một hành lang trống vắng.
Ng.uồ.n .từ. s.it.e .Tr.uy.en.Gi.Cu.ng.Co..c.om. “Dù vậy thì việc mất đi đội quân áo choàng đó chắc chắn sẽ khiến bà ấy rất khó chịu.”
“Ta thích nhìn chị ta khó chịu,” Tyrion nói.
Hiệp sĩ Cleos Frey xuất phát ngay chiều hôm đó, được hộ tống bởi Vylarr và một trăm vệ sĩ áo choàng đỏ của nhà Lannister. Người mà Robb Stark cử đến đón họ ở King’s Gate rồi cùng nhau cưỡi ngựa về phía Tây. Khi Tyrion tìm thấy Timett, hắn đang chơi xúc sắc với đám người Burned Men trong doanh trại. “Hãy đến thư phòng gặp ta đêm nay,” Timett trợn mắt nhìn hắn bằng con mắt duy nhất rồi gật đầu. Hắn quả là một người không nhiều lời. Đêm đó hắn ăn cùng với đám người Stone Crows và Moon Brothers trong sảnh nhỏ, nhưng lần này không uống rượu. Hắn muốn mình thật tỉnh táo. “Shagga, trăng hôm nay thế nào?” Shagga nhăn mi khó chịu. “Em nghĩ là màu đen.”
“Ở phía Tây chúng tôi vẫn gọi đó là mặt trăng của kẻ phản bội. Đêm nay cố gắng đừng để say và kiểm tra xem rìu của anh sắc như thế nào.”
“Rìu của một người đảo Stone Crow luôn luôn sắc bén và những cây rìu của Shagga là sắc nhất. Khi tôi cắt đầu một người, hắn không hề nhận ra cho đến khi vuốt tóc mới phát hiện ra đầu đã mất.”
“Hóa ra đó là lý do vì sao cậu không bao giờ vuốt tóc à?” Tyrion khiến cho đám người Stone Crow hú lên và dậm chân bình bịch. Shagga là người cười to nhất.
Đêm khuya, lâu đài chìm trong bóng tối yên lặng. Rõ ràng có vài chiếc áo choàng vàng chuồn ra khỏi tường thành nhưng không ai phát hiện. Hắn chính là cánh tay phải của đức vua (Thừa Tướng) và không ai dám quản việc không phải của mình.
Theo một tiếng nổ vang lên, cánh cửa gỗ mỏng vỡ ra từng mảnh nhỏ rơi xuống gót giày của Shagga. Những mảnh gỗ nhỏ bay toán loạn và Tyrion nghe thấy một phụ nữ thét lên sợ hãi. Shagga bổ tan chiếc cửa chỉ bằng ba nhát rìu và bước vào qua cánh cửa nát bươm. Timett đi theo, và rồi đến Tyrion, bước lên những mảnh gỗ nhỏ. Lửa đã được đốt lên để lấy ánh sáng dẫn đường, chiếu những thân hình lắc lư bập bồng qua phòng ngủ. Khi Timett xé toạc chiếc màn nặng xuống khỏi giường, một hầu gái trần truồng mở to mắt nhìn hắn. “Đại nhân, xin người,” cô ta cầu xin, “xin đừng làm tôi bị thương.” Cô ta khúm núm tránh khỏi Shagga, vừa xấu hổ vừa sợ hãi, cố gắng dùng tay che thân thể, hết lên lại xuống.
“Biến đi,” Tyrion nói, “cô không phải người chúng ta muốn.”
“Shagga muốn người phụ nữ này.”
“Shagga muốn mọi gái điếm trong những nhà thổ ở đây,” Timett con của Timett càu nhàu. “Phải,” Shagga không phản đối. “Shagga sẽ cho cô ấy một đứa trẻ khỏe mạnh.”
“Nếu cô ta muốn một đứa trẻ khỏe mạnh, cô ta sẽ tự biết đi tìm,” Tyrion nói. “Timett, đưa cô ta ra ngoài… phải lịch sự đấy.”
Người Burned Man đẩy cô gái ra khỏi giường và nửa túm nửa đẩy cô ta ra khỏi phòng ngủ. Shagga theo dõi họ đi, thái độ tỏ vẻ thương tâm. Cô gái bám tay vào cánh cửa nhưng vẫn bị Timett túm ra khỏi phòng ngủ và vào một phòng khách. Trên đầu, những con quạ đang kêu the thé.
Tyrion đem chiếc chăn mỏng lột ra khỏi giường, lộ ra khuôn mặt của đại học sĩ Pycelle bên dưới. “Nói cho ta biết, có phải Citadel chuẩn ý cho ông lên giường với các hầu phòng gái không, học sĩ?”
Lão già cũng đang trần truồng như cô gái, tất nhiên là trông lão không thể hấp dẫn như cô ta được. Hắn thoáng nhắm mắt nhưng rồi lại cố mở mắt ra. “Chuyện này có… có… có nghĩa là sao? Tôi là một trưởng bối, một trung thần tận tâm…”
Tyrion nhảy lên giường. “Tận tâm đến mức ông chỉ gửi một lá thư duy nhất của ta cho Doran Martell. Còn những lá thư khác thì ông gửi cho chị gái ta.”
“Kh… không” Pycelle kêu lên the thé. “Không, chuyện đó không đúng. Tôi xin thề, đó không phải tôi. Varys, đó chính là Varys, tên gián điệp, Tôi đã cảnh báo với ngài…”
“Có phải tất cả học sĩ đều nói dối tồi thế này không? Ta đã kể với Varys rằng ta sẽ gả cháu trai Tommen cho công chúa Doran. Ta nói với Littlefinger rằng ta có kế hoạch cho Myrcella cưới Đại nhân Robert thành Eyrie. Ta không hề nói với ai khác việc ta đề nghị gả Myrcella cho Dornish… sự thực đó chỉ được viết trong lá thư ta đã tin cẩn giao cho ông.”
Pycella cắn cắn một góc chiếc chăn. “Những con chim đó có thể đã lạc đường, những bức thư bị lấy cắp hoặc bị bán… Đó chính là lỗi của Varys. Tôi đã nói với ngài những điều đó rồi, tên thái giám đó sẽ khiến máu ngài lạnh cóng.”
“Nữ nhân của ta thích ta máu nóng hơn.”
“Ngài đừng phạm sai lầm, bất kỳ bí mật nào tên thái giám đó thì thầm vào tai ngài đều chỉ có ba phần nổi còn bảy phần chìm. Và Littlefinger, tên đó…”
“Ta biết tất cả về đại nhân Petyr. Hắn hầu như không tin ông. Shagga, cắt nhỏ người của lão và cho lũ dê rừng ăn.”
Shagga cầm thanh rìu lưỡi kép dơ lên. “Nơi đây không có dê rừng, làm nửa người thôi.”
“Làm đi.”
Shagga lừ lừ tiến đến. Pycelle gào thét và đái ướt cả giường, nhảy choi choi tránh bằng mọi cách, ra sức chạy thoát về phía cửa. Tên dã nhân túm lại chòm râu bạc bắt lão lại, vung rìu lên một nhát cắt ba phần tư người.
“Timett, cậu xem anh bạn của chúng ta liệu có tiếp tục được không nếu không có chòm râu để bắt?” Tyrion di di giày xuống thảm lau nước tiểu dính lên đó.
“Lão sẽ rất nhanh nói ra sự thật.” Con mắt bị thương của Timett ánh lên tia u ám. “Tôi có thể cảm thấy lão Sợ lắm rồi.”
Shagga hạ tay xuống, nắm chặt đám râu vừa bị cắt. “Vẫn còn, học sĩ,” Tyrion bình luận, “khi nào Shagga giận dữ, tay hắn sẽ nắm lại.”
“Tay Shagga không bao giờ nắm,” người đàn ông khổng lồ căm giận, dí chặt lưỡi rìu hình trăng lưỡi liềm dưới cằm nhọn của Pycelle và xẻo đi một góc râu khác.
“Ông đã làm gián điệp cho chị ta được bao lâu rồi?” Tyrion hỏi.
Pycelle thở gấp hoảng sợ. “Tất cả những gì tôi làm đều vì gia tộc Lannister”. Mồ hôi đầy trên trán lão ta, chảy dọc xuống thái dương. “Luôn luôn… nhiều năm rồi… cho Cha ngài, hãy hỏi ông ấy, tôi luôn là một trung thần tận tâm… tôi chính là người đã buộc Aerys mở cửa thành…”
Tyrion ngạc nhiên. Khi thành phố thất thủ hắn chỉ là một thằng bé xấu xí ở Casterly Rock. “Ra sự sụp đổ của King’s Landing lúc đó là kiệt tác của ông?”
“Vì đế quốc, Khi Rhaegar chết, chiến tranh đã kết thúc. Aerys phát điên, Viserys còn quá trị, hoàng tử Aegn chỉ là một đứa bé còn ẵm ngửa, nhưng đế quốc thì cần hoàng đế… Tôi đã thề sẽ là người của Cha ngài, nhưng Robert quá mạnh và Lãnh chúa Stark thì hành động quá nhanh chóng…”
“Ta tự hỏi ông đã phản bội bao nhiêu người? Aerys, Eddard Stark, ta… cả vua Robert nữa nhỉ? Lãnh chúa Arryn, Hoàng tử Rhaegar? Pycelle, khi nào thì ông bắt đầu phản bội?” cũng may hắn biết điểm kết thúc.
Chiếc rìu lướt qua ‘trái táo’ trên cổ họng Pycelle, rồi lên mặt, rồi lên tóc lão. “Ngài… lúc đó không có ở đây,” lão thì thầm khi lưỡi rìu chuyển động trên má. “Robert… những vết thương của ông ấy… nếu ngài nhìn thấy chúng, ngửi chúng, ngài sẽ không nghi ngờ…”
“Ồ, ta biết rõ con lợn nòi đó đã làm việc cho ông… mà không nghi ngờ gì nếu nó không tận lực thì ông cũng sẽ giúp nó hoàn thành.”
“Ông ấy là một vị vua đáng hổ thẹn… hư vinh, say xỉn, hoang dâm… ông ấy muốn hạ bệ chị ngài, hoàng hậu của chính ông ấy… xin ngài… Renly mưu đồ đưa hầu gái Highgarden đến triều đình, quyến rũ đức vua… thề có chư thần làm chứng, đó là sự thực…”
“Vậy lãnh chúa Arryn thì mắc tội gì?”
“Lão biết tất cả mọi chuyện,” Pycelle nói, “về… về…”
“Ta biết ông ấy biết những gì,” Tyrio cắt ngang, không muốn Shagga và Timett biết đến tin này.
“Ông ấy định cử vợ quay về Eyrie, và con trai của ông ấy tới Dragonstone… ông ấy muốn hành động.”
“Vì vậy ông đã đầu độc ông ấy đầu tiên.”
“Không,” Pycelle vô lực đứng lên. Shagga ghì đầu lão xuống. Bàn tay hắn mạnh mẽ đến mức người ta cảm giác cái sọ của viên học sĩ chỉ như một tác phẩm làm bằng gốm dễ vỡ.
Tyrion kiên nhẫn chờ. “Ta đã nhìn thấy giọt lệ của người Lys ở chỗ ông. Và ông đã ra lệnh cho chính học sĩ của đại nhân Arryn đầu độc ông ấy, rồi sau đó ông giết người diệt khẩu.”
“Chuyện đó không đúng.”
“Cạo sạch lão đi,” Tyrion đề nghị, “vào cổ họng ấy.”
Cái rìu lại hướng xuống, dọc theo lớp da nhăn nheo. Môi Pycelle run rẩy theo mỗi cử động của cái rìu, lão nuốt nước bọt. “Tôi đã cố gắng bảo vệ Lãnh chúa Arryn, tôi thề…”
“Cẩn thận đấy, Shagga, cậu đang cắt vào da ông ấy.”
Shagga gầm gừ. “Cái này dành cho chiến binh chứ không phải cho thợ cắt tóc.”
Lão học sĩ cảm thấy máu chảy xuống cổ và xuống ngực, run rẩy và rồi tất cả khí lực rời khỏi người. Lão nhìn một vòng, nhận thấy không còn cách nào thoát, lão chỉ còn các nuốt nước bọt một cách khó khăn .“Phải, phải, Colemon chính là người đáng nghi ngờ nhất, vì vậy tôi phải sắp xếp cho hắn đi. Thái hậu cần lãnh chúa Arryn chết, bà ấy không nói nói thẳng ra như thế, không thể nói, vì Varys đang lắng nghe, luôn luôn nghe ngóng, nhưng khi nhìn bà ấy thì tôi hiểu. Nhưng tôi không phải là người đầu độc ông ấy, tôi thề,” lão già khóc. “Varys sẽ nói với ngài sự thật, đó là thằng bé đó, người hầu của ông ấy. Hắn tên là Hugh. Chắc chắn hắn là người làm việc đó. Hãy hỏi chị ngài, hãy hỏi bà ấy.”
Tyrion thật sự buồn nôn. “Bảo lão ngừng tiểu và mang ra khỏi đây,” hắn ra lệnh, “ném lão vào nhà tù.”
Họ kéo lão ra ngoài. “Lannisterm” lão rên rỉ. “Tất cả những gì tôi làm đều vì gia tộc Lannister…”
Khi lão rời đi, Tyrion thong dong kiểm tra gian phòng và thu được những lọ nhỏ trên giá. Những con quạ thì thầm trên đầu hắn về những gì hắn vừa làm, âm thanh yên bình đến đáng ngạc nhiên. Hắn sẽ cần tìm một người chăm sóc bọn quạ này cho đến khi Citadel cử người đến thay Pycelle.
Lão vốn là người mình hy vọng tin tưởng được. Varys và Littlefinger không còn trung thành nữa, hắn đã tường thế… chỉ là khó đoán, và vì vậy nguy hiểm hơn. Có lẽ phương cách của Cha hắn là hay nhất: triệu Ilyn Payne, chặt ba cái đầu cắm trên tường thành và xong việc. Hắn nghĩ: Và đó chẳng phải là cảnh rất đẹp hay sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.