Trò Chơi Vương Quyền

Chương 56: Mở Đầu - Phần 2

George R. R. Martin

11/11/2016

“Đội Ngự lâm quân của Renley.” Tên buôn lậu một thời giải thích: “Nhưng bảy người này không mặc màu trắng mà mặc theo màu của cầu vồng mà họ đại diện. Loras Tyrell là đội trưởng.”

Đúng là kiểu phong cách của Renley Baratheon; một quân đoàn hiệp sĩ sặc sỡ, với trang phục chói mắt. Ngay từ khi còn là một cậu bé, Renly đã yêu thích những bộ quần áo và bộ đồ chơi có màu sắc chói mắt. “Hãy nhìn ta.” Thằng nhỏ quát lên khi cười to và chạy dọc các hành lang của Storm’s End “Hãy nhìn ta, ta chính là một con rồng” hoặc “Hãy nhìn ta, ta chính là một phù thủy” hoặc “Hãy nhìn ta, ta chính là thần mưa.”

Cressen buồn rầu nghĩ: Cậu bé với mái tóc đen và ánh mắt cười đó giờ đã trưởng thành, thành một người đàn ông hai mươi mốt tuổi và đang chơi trò của mình. Hãy nhìn ta, ta là một Đức vua. Ôi, Renly, Renly, đứa bé ngọt ngào, cậu có biết mình đang làm gì không? Mà cho dù biết thì cậu có quan tâm? Ngoài ta ra liệu có ai còn quan tâm cậu?

“Các quý tộc có đưa ra lý do vì sao họ cự tuyệt không?” Ông hỏi Ser Davos.

“À, tùy theo tình hình, có người nói nhẹ nhàng, có người nói cứng rắn, có người xin lỗi, có người hứa hẹn, có người thì nói dối.” Hắn nhún vai: “Tóm lại là lời nói gió bay.”

“Cậu không thể mang về chút hy vọng nào sao?”

“Chỉ là lời nói dối, và tôi không muốn làm điều đó.” Davos nói: “Ông ấy cần tôi nói sự thật.”

Học sĩ Cressen nhớ đến ngày Davos được phong hiệp sĩ, sau thời kỳ bị vây hãm của Storm’s End. Lãnh chúa Stannis và đơn vị đồn trú phòng thủ lâu đài gần một năm chống lại liên quân của Lãnh chúa Tyrell và Redwyne. Thời điểm đó ngay cả đường biển cũng bị phong tỏa, bị đội quân của Redwyne canh giữ ngày và đêm. Bên trong Storm’s End, ngựa cũng bị thịt để ăn từ lâu, kể cả chó và mèo cũng không thoát và đội phòng thủ chỉ còn biết đào củ và bắt chuột để ăn. Trong một đêm đen, mây che dày đặc, Davos, tên buôn lậu, đã mạo hiểm đột phá xuyên qua đội quân bảo vệ của Redwyve cùng dải đá ngầm vịnh Shipbreaker. Con thuyền nhỏ của hắn được sơn tất cả màu đen: từ thành thuyền, chèo thuyền đến buồm, trên thuyền chất đầy củ hành và cá biển ment: đây chính là lý do anh Davos có biệt danh Hiệp sĩ củ hành – Onion Knight). Tuy ít ỏi nhưng đống lương thực đó đã giúp đội quân phòng thủ sống sót kịp chờ Eddard Stark đến Storm’s End và phá vòng vây liên quân.

Lãnh chúa Stannis đã ban cho Davos mảnh đất ở Cape Wrath, một trang trại nhỏ và cho hắn hưởng thân phận hiệp sĩ… nhưng hắn cũng phải trả giá cho những năm buôn lậu bằng hình phạt chặt các ngón tay trên bàn tay trái. Davos chấp nhận với điều kiện Stannis phải đích thân động thủ vì hắn cho rằng những người khác không đủ tư cách. Viên lãnh chúa đã tự mình cầm dao chặt các ngón tay hắn rất sạch sẽ và gọn gàng. Sau đó Davos chọn cái tên Seaworth cho gia tộc mới do hắn dựng lên, chọn gia huy là chiếc thuyền đen lướt trên biển xám – với củ hành đính trên cánh buồm. Tên buôn lậu một thời này còn xin Lãnh chúa Stannis một ơn huệ là cho phép hắn giữ lại bốn ngón tay và trang trí chúng.

Không, Cressen nghĩ, một người đàn ông như vậy sẽ không đưa đến một hy vọng dối trá, cũng sẽ không che dấu sự thật dù nó tàn khốc. “Ser Davos, sự thật có thể trở thành một liều thuốc đắng, ngay cả đối với một người như Lãnh chúa Stannis. Ông ấy chỉ muốn quay lại King’s landing với đầy đủ quyền lực của mình, hạ bệ kẻ thù và lấy lại những gì đáng ra là của ông ấy. Nhưng hiện tại…”

“Nếu ông ấy định mang đội quân yếu ớt ấy về King’s landing thì chỉ có chết. Ông ấy không có đủ binh lực, tôi đã nói với ông ấy nhiều lần rồi, nhưng ông cũng biết lòng tự hào của ông ấy rồi đấy.” Davos giơ bàn tay đeo găng lên: “Nếu ông ấy biết tiến biết lùi thì các ngón tay tôi sẽ trở về.”

Lão học sĩ thở dài: “Cậu đã làm tất cả những gì có thể. Giờ thì tôi phải thử tác động thêm.” Nói rồi ông yếu ớt bước tiếp.

Phòng của lãnh chúa Stannis Baratheon là một căn phòng hình tròn khổng lồ được bao quanh bởi những bức tường làm bằng đá đen trơn nhẵn cùng bốn cửa sổ hẹp ở trên cao, từ đây có thể nhìn ra bốn hướng Đông Tây Nam Bắc. Trung tâm của căn phòng là chiếc bàn lớn mà căn phòng lấy theo tên nó: Painted Table, chiếc bàn được khắc từ tấm gỗ lớn theo lệnh của Aegon Targaryen vài ngày trước cuộc tiến công. Painted Table dài hơn năm mươi feet, nơi rộng nhất gần bằng nửa chiều dài, nơi hẹp nhất không ít hơn bốn feet. Những thợ mộc của Aegon đã làm nó theo hình dạng vương quốc Westeros, có đủ cả các vịnh và bán đảo khiến cả bàn không có chỗ nào bằng phẳng. Bề mặt bàn đã trở nên đen bóng sau gần ba trăm năm đánh véc-ni, trên đó miêu tả chi tiết bảy vương quốc trong thời đại Aegon: Sông, núi, các lâu đài và thành phố, hồ, rừng…

Cả phòng chỉ có duy nhất một chiếc ghế, nó cũng được thiết kế đặc biệt tỉ mỉ đặt ở phía bờ biển Westeros, nhô cao hơn để người ngồi có thể nhìn được toàn cảnh bản đồ khắc trên bàn. Lúc này đây, người đang ngồi trên ghế là một người đàn ông mặc áo da bó sát, làn da rám nắng. Khi học sĩ Cressen bước vào phòng, ông ta ngước nhìn lên: “Lão học sĩ, ta biết ông sẽ đến, dù có được gọi hay không.” Giọng nói không chút cảm tình như xưa nay vẫn thế.

Stannis Baratheon, lãnh chúa đảo Dragonstone và là người thừa kế hợp pháp Ngôi Sắt, vị trí thống trị bảy vương quốc trong Westeros, là người có bả vai rộng, thân thể cường tráng và khuôn mặt khắc nghiệt, làn da sậm lại do phơi nắng thường xuyên khiến người tiếp xúc có cảm giác nó cứng như thép. “Kiên nghị” là từ thường được những người tiếp xúc với Stannis dùng đến khi miêu tả ông và chính xác ông là thế. Dù chưa đến ba mươi lăm tuổi nhưng mái tóc đen chỉ còn một nhúm trên đầu tựa như chiếc vương miện vòng qua tai. Anh trai ông, vua Robert, đã có râu trong những năm cuối đời. Dù học sĩ Cressen chưa bao giờ thấy nhưng nghe kể đó là chòm râu thô và dày. Như thể để trả lời điều đó, Stannis cũng để râu rậm và ngắn. Bộ râu có màu xanh đen mọc từ quai hàm đến hai gò má xương. Dưới đôi mày rậm, đôi mắt tựa như hai miệng há ra của vết thương, đôi mắt màu xanh sẫm như biển cả về đêm. Khuôn miệng lúc nào cũng mím lại bất chấp các trò đùa của những tên hề. Khuôn miệng đó chỉ mở ra khi giận dữ hay đưa ra những mệnh lệnh nghiêm khắc, đôi môi tái nhợt và luôn mím lại, dường như đã quên cách mỉm cười và càng không biết cách cười phá ra. Có đôi khi trong đêm yên lặng đến rợn người, học sĩ Cressen ảo tưởng có thể nghe tiếng lãnh chúa Stannis nghiến răng từ cách đó nửa lâu đài.

“Nếu là trước đây, ngài nhất định sẽ đánh thức tôi dậy,” lão học sĩ nói.

“Đó là khi ông còn trẻ.

N.g.u.ồ.n. .t.ừ. .s.i.t.e. .T.r.u.y.e.n.G.i.C.u.n.g.C.o...c.o.m. Giờ thì ông đã già, bệnh tật và cần ngủ.” Stanis vĩnh viễn không bao giờ biết nói lời dễ nghe, che dấu hay nịnh nọt. Ông ta nói thẳng những gì nghĩ trong đầu và không cần quan tâm đến cảm thụ của người khác. “Dù sao ta biết sớm muộn gì ông cũng buộc Davos đưa tin ình. Ông luôn như vậy, không phải sao?”

“Nếu không làm như vậy thì tôi sao có thể trợ giúp ngài?” Cressen nói: “Tôi đã gặp Davos ở cầu thang.”

“Ta đoán là anh ta đã nói tất cả thông tin mình biết, phải không? Đáng lẽ ngày xưa ta phải cắt lưỡi hắn cùng với những ngón tay.”

“Lần này hắn không phải là một đặc sứ tốt.”



“Hắn chẳng bao giờ là đặc sứ tốt cả. Các chư hầu của Storm sẽ không cử binh giúp ta, có vẻ bọn họ không thích ta và lý do ta đòi lại công lý cũng không có nghĩa gì với họ. Đó là những kẻ nhát gan muốn ngồi sau bức tường thành của mình, ngắm xem gió sẽ xoay chiều nào thì che chiều ấy. Chỉ có một người duy nhất đã tuyên bố thì ủng hộ Renly. Vì Renly!” Ông ta phẫn hận phun ra tên này giống như ngậm phải thuốc độc.

“Em trai ngài đã là lãnh chúa của Storm’s End suốt ba mươi năm qua. Những chư hầu này về lý phải tuyên thệ trung thành với ngài ấy…”

“Nó ư!” Stannis cắt ngang: “Theo đúng luật thì bọn họ phải trung thành với ta. Ta chưa bao giờ yêu cầu đảo Dragonstone. Ta chưa bao giờ muốn nó. Ta đến đây là vì những kẻ thù của Robert ở đây và anh ấy yêu cầu ta đến bình định bọn họ. Vì anh ấy ta xây dựng hạm đội, đánh bại địch nhân, hoàn thành bổn phận của em trai với anh mình, đó là cái Renly đáng lẽ phải làm với ta. Và Robert đã cảm ơn thế nào? Anh ấy phong ta là Lãnh chúa đảo Dragonstone và mang Storm’s End đến cho Renly. Storm’s End thuộc về gia tộc Baratheon suốt ba trăm năm nay, theo lý Robert phải trao nó cho ta khi anh ấy lên Ngôi Sắt.”

Chuyện bất bình cũ năm xưa quả thật đã khiến ông ta tổn thương sâu sắc, và giờ trở nên cay đắng hơn bao giờ hết. Đây chính là điểm yếu trong trái tim vị lãnh chúa của ông; đảo Dragonstone tuy rằng có lịch sử lâu đời, phòng thủ kiên cố nhưng kỳ lạ là nó cần rất ít chư hầu quý tộc, bọn họ quản những đảo xung quanh cũng rất ít người ở, địa hình gập ghềnh, căn bản không cung cấp đủ nhân lực cho quân đội của Stannis. Ngay cả khi nhờ có tự do mậu dịch, ông ta có thuê lính đánh thuê từ các Thành Phố Tự Do Myr và Lys bên kia Biển Hẹp thì quân số ngoài kia cũng quá nhỏ nho soi với binh lực của gia tộc Lannister.

“Robert đã đối xử bất công với ngài.” Học sĩ Cressen thận trọng trả lời: “Nhưng rõ ràng ông ấy có lý do để thông cảm. Dragonstone là căn cứ địa của gia tộc Targaryen. Ông ấy cần người mạnh mẽ đến thống trị ở đây và Renly khi đó chỉ là một đứa trẻ.”

“Giờ nó vẫn là một đứa trẻ.” Stannis phẫn nộ hét lên, âm thanh giận dữ vang khắp gian phòng trống. “Một thằng nhóc trộm cắp muốn mượn gió bẻ măng. Renly đã làm được cái gì mà cũng đòi vương vị? Nó ngồi trong triều, chỉ biết vẫy ngón tay út đùa giỡn, rồi tới đại hội luận võ, nó lại mặc bộ áp giáp thật đẹp và bị một người võ nghệ cao cường hơn đánh bại, ngã ngựa. Đó chính là bản tổng kết của em trai ta, Renly, người nghĩ hắn có thể lên ngôi vua. Ta hỏi ông, tại sao các chư thần lại cay nghiệt buộc ta phải gắn đời mình với các anh em như thế?”

“Tôi không thể trả lời thay các chư thần.”

“Theo ta thấy thì những ngày này ông chẳng mấy khi trả lời được các câu hỏi. Những học sĩ phụ tá cho Renly là ai? Có khi ta nên tìm đến hắn và xin lời khuyên từ hắn thì tốt hơn. Ông nghĩ viên học sĩ này đã nói gì khi em trai ta quyết trộm chiếc vương miệng từ ta? Thử đoán xem đồng học của ông sẽ đưa ra lời khuyên gì cho em trai ta?”

“Bệ hạ, việc lãnh chúa Renly nghe lời tư vấn khiến ta rất ngạc nhiên.” Người con út của lãnh chúa Steffon đã lớn lên và trở thành một gã đàn ông hữu dũng vô mưu, luôn làm việc theo cảm tính hơn là tính toán trước sau

Xét về mặt này, cũng như nhiều mặt khác, thì Renly giống với anh trai Robert, và trái ngược hẳn với Stannis.

“Bệ hạ ư?” Stannis cay đắng đáp lại: “Ông lấy cách xưng hô của quốc vương để móc máy ta đấy à, ông xem ta là vua của ai? Của đảo Dragonstone và mấy hòn đá trên Biển Hẹp, đó chính là vương quốc của ta.” Ông ta bước xuống ghế và đứng trước bàn, chiếc bóng dài đổ trên miệng Vịnh Hắc Thủy và khu rừng của King’s Landing. Ông ta đứng đó trầm tư, nhìn chằm chằm vào vương quốc khắc dưới bàn. Rõ ràng gần trong ngang tấc nhưng lại không thể với tới. “Đêm nay ta sẽ mở tiệc chiêu đãi các chư hầu, tuy rằng số lượng ít ỏi: Celtigar, Velaryon, Bar Emmon. Dù vừa trải qua một vụ mùa thất bát, nếu sự thực đúng như họ nói, nhưng họ vẫn là những người mà anh trai ta để lại cho ta. Tên cướp biển người Lysene là Sallladhor cũng có mặt với số hàng hóa mà ta yêu cầu, và Moroh – người Myrman sẽ báo trước cho ta về thủy triều và các cơn bão vào mùa thu, trong khi chư thần Sunglass thì thầm tên của bảy vị chư thần cầu phù hộ. Celtigar sẽ muốn biết có chư thần nào của Storm gia nhập cùng chúng ta. Velaryon sẽ uy hiếp buộc chúng ta phải nhả quân đội của ông về nhà, trừ khi chúng ta chính thức hành quân chiến đấu. Ta sẽ nói gì với họ đây? Ta phải làm gì bây giờ?”

“Ngài nên nói thật với họ rằng kẻ thù chính là gia tộc Lannister.” Học sĩ Cressen trả lời. “Nếu ngài và em trai ngài muốn kề vai chiến đấu…”

“Ta sẽ không thỏa hiệp với Renly.” Stannis kiên quyết, giọng điệu không gì lay chuyển nổi “Sẽ không trong khi nó vẫn tự coi mình là vua.”

“Vậy thì không cần Renly nữa.” Viên học sĩ nhượng bộ. Lãnh chúa của ông là một người cứng đầu và đầy tự trọng, mỗi khi ông ta quyết định cái thì thì sẽ nhất quyết không thay đổi. “Những người khác cũng có thể giúp ngài một tay: con trai của Eddard Stark đã tự phong vương ở phía Bắc, với sự trợ giúp của Winterfell và Riverrun phía sau.”

“Nó chỉ là một đứa trẻ.” Stannis nói “Và là một vị vua sai lầm khác. Chả lẽ ta phải chấp nhận việc vương quốc chia năm xẻ bảy?”

“Chắc chắn có một nửa vương quốc còn hơn là không có gì.” Cressen nói “Và nếu ngài giúp cậu bé đó trả thù kẻ giết Cha nó…”

“Tại sao ta phải trả thù cho Eddard Stark? Ông ta chẳng là gì với ta. Ồ, Robert yêu ông ta, chắc chắn rồi. Giữa bọn họ tình như thủ túc, đó có phải là điều ta thường nghe không nhỉ? Ta chính là em trai Robert, không phải Ned Stark, nhưng ông sẽ không bao giờ biết được Robert đã đối xử với ta như thế nào đâu. Ta canh giữ Storm’s End cho anh ấy, trơ mắt nhìn những quân mình chết đói khi Mace Tyrell và Paxter Redwyne phong quan tỏa cảng. Nhưng Robert có cảm ơn ta không? Không. Anh ấy cảm ơn Stark, cảm ơn ông ta đã phá vòng vây liên quân trong khi chúng ta chấp nhận bắt chuột và đào rễ củ để ăn. Ta xây dựng một đội thuyền theo yêu cầu của Robert, đặt Dragonstone dưới quyền cai trị của anh ấy, nhưng anh ấy có thèm nắm tay ta và nói: Làm tốt lắm, em trai, ta có thể làm được gì nếu không có em? Không. Anh ấy buộc tội ta vì đã để Willem Darry cứu thoát Viserys và con bé con, như thể ta có thể ngăn cản được họ ấy. Ta ngồi trong triều của anh ấy suốt mười lăm năm, giúp Jon Arryn cai quản vương quốc của anh ấy trong khi Robert chè chén say sưa, nhưng khi Jon chết, anh ấy có phong ta làm Cánh Tay Phải của Nhà Vua? Không, anh ấy tìm đến bạn thân nhất là Ned Stark, và trao cho ông ta vinh dự này. Và cả hai người đều có kết quả tốt đấy nhỉ.”

“ Đại nhân, xin hãy bình bĩnh.” Học sĩ Cressen ôn hòa “Trong quá khứ ngài đã bị đối xử rất bất công, nhưng đó là chuyện đã qua. Nhưng giờ đây nếu ngài hợp tác với gia tộc Starks thì tương lai mới chắc thắng. Còn có những người khác mà ngài có thể kêu gọi giúp đỡ. Phu nhân Arryn thì sao? Nếu hoàng hậu đã giết chết chồng bà ấy thì chắc chắn bà ấy muốn đòi lại công lý. Bà ấy có đứa con trai nhỏ, người thừa kế của Jon Arryn. Nếu ngài gả Shireen cho cậu nhóc đó…”

“Thằng bé đó yếu ớt và bệnh tật.” Lãnh chúa Stannis gạt phăng “Ngay cả Cha nó cũng nhìn thấy điều ấy nên mới yêu cầu ta nhận nó làm con nuôi và đưa đến Dragonstone. Cứ tưởng rằng nuôi nó vài năm sẽ mang lại lợi ích, không ngờ con đàn bà khốn khiếp nhà Lannister lại đầu độc lãnh chúa Arryn trước khi kế hoạch được thực hiện và giờ thì Lysa dấu tiệt thằng nhóc ở Eyrie. Ta có thể đảm bảo cô ta sẽ không bao giờ rời khỏi thằng bé.”

“Vậy thì ngài phải đưa Shireen đến Eyrie.” Viên học sĩ nài nỉ: “ Đối với một đứa trẻ, Dragonstone là một ngôi nhà buồn tẻ. Hãy để tên hề đi cùng tiểu thư, như vậy bên cạnh cô ấy vẫn có khuôn mặt quen thuộc.”

“Quen thuộc và gớm ghiếc.” Stannis nhíu mày suy tư “ Tuy nhiên… có lẽ đáng để thử.”



“Thân là người thừa kế ngôi vua hợp pháp của bảy vương quốc, chẳng lẽ giờ phải quỳ xuống cầu xin sự giúp đỡ từ một quả phụ và kẻ chiếm quyền sao?” Giọng một người phụ nữ vang lên, bén nhọn và sắc lạnh.

Học sĩ Cressen quay người và cúi đầu hành lễ “Chào phu nhân,” miệng nói vậy nhưng lòng bực bội vì đã không nghe tiếng bước chân bà ta tiến vào.

Lãnh chúa Stannis nhướng mày: “Ta không cầu xin, từ bất cứ ai, ta muốn làm rõ chuyện đó, nữ nhân.”

“Ta rất mừng khi nghe thấy điều đó, đại nhân.” Phu nhân Selyse cũng cao như chồng bà ta, cơ thể gầy, khuôn mặt dài với đôi ta nhô lên, cái mũi cao và có râu trên ria mép. Ngày nào bà ta cũng phải nhổ ria và thường xuyên nguyền rủa nó, nhưng nó chưa bao giờ ngừng làm phiền. Bà ta có đôi mắt xám, khuôn miệng lạnh lùng, âm thanh lúc nào cũng như roi quất lên. Lúc này bà ta đang lớn tiếng: “Phu nhân Arryn sẽ phải trao sự trung thành cho ông, như gia tộc Stark, em trai Renly của ông và tất cả mọi người khác. Ông chính là Đức vua duy nhất của họ. Vì vậy nếu ông tìm đến họ cầu giúp đỡ chẳng phải sẽ mất đi tôn nghiêm mà Chúa ban ình hay sao?”

Chúa, bà ta nói Chúa, chứ không phải chư thần. Người đàn bà áo đỏ đã thu phục được bà ta, cả trái tim và linh hồn, tách bà ta ra khỏi các chư thần của bảy vương quốc, cả cựu chư thần và tân chư thần, để thờ phụng duy nhất một vị mà họ gọi là Thần Ánh Sáng. “Chúa của bà thì để bà thờ đi.” Lãnh chúa Stannis nói. Ông rõ ràng là không chia sẻ đạo mới với vợ mình “Ta cần quân đội chứ không phải những lời chúc phúc. Bà có một đội quân bí mật nào ở đâu đó mà chưa nói với ta chưa?” Âm giọng không có chút cảm tình nào. Stannis trước nay không có thiện cảm với phụ nữ, ngay cả vợ mình cũng vậy. Thời gian ông ta ở King’s Landing để xử lý việc triều đình cho Robert, ông luôn để Selyse ở Dragonstone với con gái. Những lá thư thăm hỏi rất ít, những chuyến thăm nhà còn ít hơn, mỗi năm chỉ một hoặc hai lần thực hiện nghĩa vụ hôn nhân, nhưng cũng chẳng vui vẻ gì và vì vậy đứa con trai mà ông ta mơ ước chắc chẳng bao giờ có.

“Các anh em của em, các chú bác và cháu đều có quân đội.” Bà ta trả lời. “Gia tộc Florent sẽ luôn đứng về phía ông”

“Gia tộc Florent có nhiều nhất hai ngàn quân. Nghe nói Stannis biết rõ thực binh của mỗi gia tộc trong bảy vương quốc, thêm vào đó bà có chắc họ hoàn toàn tin tưởng vào ta không. Đất đai của gia tộc Florent quá gần Highgarden để mạo hiểm khiến Mace Tyrell bực bội.”

“Có một cách khác.” Phu nhân Selyse tiến đến: “Đại nhân, ngài hãy nhìn ra cửa sổ, ở đó có những dấu hiệu mà ngài đang trông đợi, màu đỏ tươi trên trời. Màu đỏ, đúng vậy, màu đỏ của lửa, màu đỏ của trái tim nhiệt tình của Chúa trời đích thực. Đó cũng chính là màu cờ hiệu của ngài. Ngài hãy xem cách nó tung bay trên bầu trời giống như hơi thở nóng bỏng của rồng và ngài là lãnh chúa Dragonstone (đảo rồng). Thưa bệ hạ, điều đó có nghĩa là thời của ngài đang tới. Không gì chắc chắn hơn điều này. Ngài hãy ra lệnh điều quân từ đây, giống như Aegon Kẻ chinh phục đã làm, quét sạch tất cả kẻ thù như ông ấy đã làm. Chỉ cần ngài nói một câu, tất cả quyền lực của Thần Ánh Sáng sẽ thuộc về ngài.”

“Thần ánh sáng sẽ đặt vào tay ta bao nhiêu đội quân?” Stannis lại nêu ra yêu cầu.

“Tất cả những gì ngài cần,” vợ ông hứa hẹn. “Đội quân của Storm’s End và Highgarden chỉ là khởi đầu, và cả quân đội của các chư hầu liên quan nữa.”

“Davos sẽ mang đến tin khác đấy,” Stannis nói. “Những đội quân đó đã thề trung thành với Renly rồi. Họ yêu sự phóng khoáng của em trai ta cũng như đã yêu Robert… và cũng như họ chẳng bao giờ thích ta.”

“Đúng vậy,” bà ta trả lời, “nhưng nếu Renly chết đi…”

Stannis nheo mắt nhìn phu nhân của mình, đến lúc Cressen không thể im lặng hơn được nữa “Xin đừng làm vậy, bệ hạ, bất cứ hành động nào chống lại Renly đều rất điên rồ.”

“Điên rồ? Ta gọi chúng là bội tín,” Stannis quay người đối mặt với vợ. “Em trai ta trẻ khỏe, nắm giữ đại quân và luôn có một đám hiệp sĩ vây quanh.”

“Melisandre thông qua ánh lửa đã đoán được hắn sẽ chết.”

Cressen hoảng loạn: “Mưu hại em trai… đại nhân, đây là một tội ác của quỷ khiến người người căm giận… xin ngài, xin hãy nghe tôi.”

Phu nhân Selyse nhìn ông đánh giá: “Vậy ông định khuyên ông ấy điều gì, học sĩ? Làm cách nào ông ấy có thể lấy được nửa vương quốc nếu không quỳ gối trước gia tộc Stark và bán con gái mình cho Lysa Arryn?”

“Cressen, ta đã lắng nghe lời khuyên của ông,” lãnh chúa Stannis lên tiếng “giờ ta sẽ lắng nghe đề nghị của bà ấy. Ông có thể đi được rồi.” Học sĩ Cressen khó khăn cử động các đốt xương cứng ngắc. Ông có thể cảm thấy đôi mắt phu nhân Selyse dõi theo mỗi bước khi ông chậm rãi bước ngang qua phòng.Thật vất vả lê từng bước chân, ông cảm thấy mình sắp không thể chịu đựng được. “Hãy giúp ta,” ông nói với Pylos.

Khi đã yên vị trong phòng mình, Cressen bèn ra lệnh cho trợ thủ trẻ ra ngoài và bước ra ban công lần nữa, vẫn đứng giữa hai tượng mặt quỷ và nhìn chăm chăm ra biển. Một trong những con tàu thuộc đội thuyền của Salladhor Saan đang đi qua lâu đài, những mái chèo vẽ hoa văn sặc sỡ rẽ mặt biển xanh ngắt vững vàng tiến tới. Ông nhìn cho đến khi nó khuất sau mũi đất. Liệu nỗi lo sợ trong lòng ông cũng dễ dàng biến mất như vậy không? Liệu ông có còn sống để chờ đến lúc đó?

Khi hiến mình cho sự nghiệp học sĩ, ông đã đặt chuyện vợ con sang một bên, nhưng Cressen luôn cảm thấy mình chính là một người Cha. Robert, Stannis, Renly… ba đứa con trai mà ông đã nuôi dạy khi cơn bão cướp mất sinh mạng lãnh chúa Steffon. Chả lẽ ông kém cỏi đến mức phải chứng kiến đứa này giết đứa kia? Ông sẽ không cho phép điều đó, không thể cho phép.

Người đàn bà đó chính là nguồn cơn của vấn đề. Không phải Phu nhân Selyse, mà là người khác. Người phụ nữ mặc váy đỏ, những người hầu gọi bà ta như thế, vì sợ gọi thẳng tên. “Ta sẽ gọi thẳng tên bà ta,” Cressen nói với tượng khuyển ngục “Melisandre. Đó chính là tên bà ta.” Melisandre đến từ Asshai, thuật sĩ,người kết nối với âm dương và là nữ tế của vua R’hllor, Thần Ánh Sáng, Thần Hỏa, Chúa của Lửa và bóng tối. Melisandre, sự điên cuồng của bà ta sẽ không được phép tán rộng quá đảo Dragonstone.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Trò Chơi Vương Quyền

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook