Chương 15: Có người !
Tử Tiêu
08/04/2014
Xà Vĩ báo nhớ rất rõ mùi này , đó là mùi máu của cá trong cái đầm trước mặt , tuy nó không rõ tại sao nhưng bản năng của nó mách bảo rằng ăn nhiều cá ở đó sẽ có lợi cho nó .
Nó cũng biết ở đó có một nhân loại cực kỳ gian xảo đang dụ nó đến để mần thịt nó nhưng nó đã nhịn một thời gian rất lâu rồi , bây giờ nó không thể chịu thêm nữa , nên nó mới cảnh giác tiến về hướng cái đầm .
Tiến lại hướng cái đầm , nó thấy cạnh đầm có xác mấy con cá đang nằm ở đó , từ từ tiến lại chỗ cá , nó đưa mắt nhìn xung quanh , tuy nó không ngửi thấy mùi của nhân loại lúc trước nữa nhưng cẩn thận vẫn tốt hơn . Thế là nó quyết định chờ ở đây cho chắc ăn .
Nó không biết , lúc nó đang tiến lại chỗ mấy con cá thì ở trên một cành cây to , có một người đang âm thầm quan sát nó . Chỉ thấy người này mặc một bộ đồ da thú kỳ lạ , đầu tóc bù xù , mặt mũi lem luốc nhìn không rõ dung mạo , trên lưng người này đeo mấy cái bao khác cũng làm bằng da thú . Nếu tên này xuất hiện ở thế giới bình thường chắc có thể tự hào vỗ ngực xưng là "đệ tử cái bang " chính hiệu , thậm chí đứng ở hàng "trưởng lão "vì có mấy cái túi trên lưng nữa .
Vâng người này chắc mọi người cũng biết , đây chính là nhân vật chính của chúng ta sau một thời gian sống trong rừng . Hắn lúc này đang ngồi xổm trên cành cây , cả người nép vào thân cây . Mắt theo dõi chặt chẽ mọi hành động của con Xà Vĩ báo .
Hắn ngồi đó không một tiếng động , hơi thở được điều hòa đến mức thấp nhất , hắn như biến thành một cành của cái cây này vậy .
Lúc nhìn thấy con báo , mắt hắn lộ vẻ ngạc nhiên rồi cười lạnh : " Heh .. ông bạn .. chúng ta lại gặp nhau .. lần này thì chết chắc rồi nhé cưng ... ".
Tuy thấy con báo mãi không ăn nhưng hắn chả có vẻ gì tỏ ra sốt ruột cả , nếu nó muốn đấu sự kiên nhẫn với hắn thì đấu . Thứ hắn không thiếu nhất bây giờ chính là thời gian .
Vậy là một cuộc đấu âm thầm diễn ra trong khu rừng này , hắn ngồi yên không chuyển động nhìn con báo , còn XàVĩ báo thì cảnh giác nhìn xung quanh .
Liên tục như vậy cho đến một ngày một đêm sau , khi con Xà Vĩ báo đã hoàn toàn xác nhận xung quanh không có bất cứ " nguy hiểm" nào nó mới há miệng ăn mấy con cá trên mặt đất .
Khoảnh khắc thấy con báo bắt đầu ăn . Khóe miệng hắn bất giác xuất hiện nụ cười nhạt , hắn lẩm bẩm : " 60 , 59 , 58 .... 5 ,4 ,3, 2, 1 , ngã ! ".
Lúc hắn vừa nói chữ " ngã " , con Xà Vĩ báo đúng là lung lay một chút rồi nằm lăn ra đất thật .
Hắn đã hạ độc vào mấy con cá . Còn độc ở đâu ra ư ? tất nhiên là đổi từ chỗ của tên Tử rồi .
Có một lần hắn rảnh rỗi nên hỏi xem Tử có thuốc độc nào độc chết được ma thú không , thì Tử trả lời là có .
Nhưng lúc hỏi giá tiền thì thôi rồi ! , hắn trực tiếp bỏ qua ý nghĩ dùng độc ấy . Chỉ có điều , Tử có vẻ rất hứng thú với điểm thưởng của hắn đang có nên mới giới thiệu một loại thuốc tê liệt mà giá thành chỉ bằng 1/3 của thuốc độc nên hắn mới đồng ý giao dịch . Nhờ có loại thuốc này nên hắn mới dễ dàng " thịt " được mấy con ma thú khác.
Hắn ngồi đợi một lúc nữa , thấy con báo không cựa quậy gì thì mới chầm chậm tụt xuống đất rồi đi đến chỗ con báo .
Lúc đến gần chỗ con báo , hắn bất giác nở nụ cười rồi nói : " Ta biết chắc chắn ngươi không dễ dàng gục như vậy ! đừng giả vờ nữa đứng dậy cho ta xem ".
Biết không thể lừa được nhân loại này , Xà Vĩ Báo gầm lên một tiếng ,vùng dậy , một trảo hung hăng đập lên người hắn .
Thấy trảo đang tiến về người mình , hắn cười to lên , đưa tay phải ra phía trước , dùng quyền đầu đấu một trảo kia của con báo ! .
Có phải hắn điên rồi hay không ? Câu trả lời là không ! , hắn muốn thử nghiệm xem , sau một thời gian tập luyện và sống sót ở đây , hắn đã tiến bộ được đến đâu . Hắn muốn mình càng mạnh mẽ hơn thì mới có thể tồn tại được ở trong rừng này .
"Ầm" . Một tiếng động to lớn vang lên , Xà Vĩ báo trượt dài trên mặt đất , nó cố gắng giữ người lại nên trên mặt đất lưu lại những vệt dài của móng vuốt nó .
Nó lần đầu tiên hiện ra vẻ hoảng sợ , nhân loại này lại có lực lượng gần bằng nó ! , nếu nó nhớ không lầm thì mới có một thời gian trước , nhân loại này đã phải chật vật chạy chốn khỏi móng vuốt nó thì mới sống được ! .
Hắn lùi liên tục ra sau 5 bước , cánh tay phải thõng xuống đất , cảm thấy tay một mảnh tê dại không còn cảm giác nhưng miệng hắn lại nở ra nụ cười hưng phấn , hắn đã có thể chính diện giao phong với nhất cấp ma thú . Từ trước đến nay là hắn đều đánh lén mới giết được chúng , lần đầu tiên hắn mới có thể chính diện mà đón nhận sự công kích của ma thú mà không bị tổn thương gì nặng .
"Độ thức tỉnh huyết mạch đạt 8,3%". Trong đầu hắn vang lên thông báo của hệ thống .
"Ồ tăng lên những 0,3% ! Hahahah .. sảng khoái ". Hắn cười lớn
Nhìn con báo đang lấy đà chuẩn bị lao về phía mình , hắn chẳng có nét hoảng sợ hay hồi hộp nào cả , sống chết dưới sinh tử quá nhiều làm hắn hầu như không còn cảm giác mất bình tĩnh nữa thay vào đó là một sự lạnh nhạt khó hiểu .
"Anh rất vui khi được chơi đùa cùng chú ! .. nhưng nên kết thúc ở đây thôi ! Kích hoạt nhân vật thích khách ".
Đúng vậy , từ nãy đến giờ hắn chưa vào trạng thái nhân vật mà chỉ dùng trạng thái bình thường mà giao tranh với con báo ! . Nếu lúc nãy là ngang bằng còn bây giờ thì sao ? , việc chả cần nói cũng hiểu .
Thấy con báo lao về phía mình . Hắn cười lạnh , cả thân hình đột ngột biến mất rồi xuất hiên ở cạnh sườn con báo ! .
"Renewal taekwondo : Bo-bup ~ Way of walking ! ". Đây là một kỹ năng hắn đổi được từ hệ thống với giá 300 điểm thưởng . Kĩ năng này cho phép hắn tăng tốc độ trong một thời gian ngắn mà di chuyển về phía đối thủ .
Rút kinh nghiệm từ vụ nhân vật , hắn quyết định chỉ đổi những thứ làm chính bản thân hắn mạnh lên như võ công , kỹ năng hay bộ pháp ... . Hắn không muốn mình dựa quá nhiều vào ngoại lực , nếu lúc không có những thứ đó chẳng phải hắn sẽ cầm chắc cái chết hay sao ! .
Lúc xuất hiện ở sườn con báo , hắn ngay lập tức dùng tay phải nện một quyền vào sườn nó rồi xoay người bồi tiếp một cùi chỏ vào chỗ quyền đầu vừa đánh vào . Cả người hắn xoay tiếp một vòng , chân phải đá vào mình con báo khiến nó bay đi.
Con báo không kịp đề phòng việc tốc độ của hắn đột ngột tăng vọt nên bị lãnh đủ mấy đòn cực mạnh vào thân . Miệng gầm lên một tiếng thê thảm rồi định vặn mình trên không trung để tiếp đất .
Nhưng hắn không cho con báo làm điều đó , chỉ thấy người hắn tiếp tục biến mất , đã xuất hiện ở sau lưng con báo. Hắn nhảy lên , đạp thẳng vào bụng con báo khiến rú lên một tiếng thê lương .
Đầu gối hắn tông tiếp vào bụng con nó , tay phải lóe sáng đã nắm chặt dao quân dụng rồi chém vào cổ họng nó . Thấy con báo há miệng ngoạm vào vai hắn , định trước khi lìa đời cũng phải ngoạm được một miếng thịt của hắn .
Hắn cười nhạt , lách mình sang một bên rồi đưa chân đạp thẳng vào đầu nó , lắc lắc đầu nói :" Yên nghỉ đê !" . Sau đó hắn liền bồi thêm vào cổ họng con báo vài nhát dao nữa .
Thấy con báo lăn lộn mấy vòng trên mặt đất rồi nằm im , đoán chừng nó đã chết , hắn liền tiến lại gần . Rất thành thục bổ đầu nó lấy ma hạch và tiện tay lột da con báo đem sơ chế rồi phơi lên . Hắn dự định giữ nguyên lớp da lành lặn của con báo để làm một cái áo choàng , nếu không con báo còn chết nhanh nữa ! .
Cắt thịt con báo rồi đem lên nướng , hắn ngồi im lặng nhìn ngọn lửa cháy bập bùng .
"Hệ thống , thời gian hoàn thành nhiệm vụ ".
"Thời gian đến khi hoàn thành nhiệm vụ còn 19 ngày 20 giờ 12 phút 54 giây ! ".
"Được hơn 7 tháng rồi ! ". Hắn thở dài , hắn đã sống ở đây đến hơn 7 tháng trời , ngửa đầu nhìn bầu trời , hắn bất giác nghĩ lại cuộc sống trong 7 tháng qua .
Bảy tháng tưởng rằng qua rất nhanh nhưng đối với hắn thì như 7 năm vậy , từng ngày một hắn đều phải đối đầu giữa sự sống và cái chết . Cuộc sống bi thảm trong rừng đã làm hắn hiểu rõ hơn sự tàn bạo của tự nhiên , " kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu ! " .
Đưa tay sờ lên những vết thương chằng chịt ở cơ thể mình , hắn không nhớ rõ bao nhiêu lần hắn phải giãy dụa trên trước cái chết .
Hắn còn nhớ lần nguy hiểm nhất hắn phải đổi mặt là với một con ma thú nhìn giống con khỉ , con này thân cao tầm 5m lại cực kỳ nhanh nhẹn ,cánh tay của nó phải to bằng cả cành cây cổ thụ , mà nó lại cực kỳ thông minh . Nó biết trước là hắn sẽ chạy về phía bờ đầm nên lúc nào cũng chặn đường hắn tiến về phía đấy .
Sau một hồi khổ chiến với con khỉ , trước ý chí cầu sinh mãnh liệt , hắn đã bò trên xác con khỉ mà sống . Nhưng hậu quả thì khỏi phải nói , trên lưng hắn còn nguyên vét xẹo 5 vết móng tay của con khỉ, nhìn qua cực kỳ đáng sợ , hắn gãy 1 cánh tay trái, tay phải gần như tàn phế , chân phải gãy , còn trong cơ thể hắn thì hắn không biết, hắn chỉ nhớ hắn còn ho ra mấy mẩu vụn , không biết có phải nội tạng của hắn không nữa !.
Hắn tưởng phát đấy là hắn " tạch " chắc rồi , ai dè hắn vẫn sống mà độ thức tỉnh huyết mạch tăng lên những 3% ! . Phải nói rằng thế là cực nhanh , hắn tập luyện mệt nghỉ mà chỉ tăng được 0,05% đến 0,5% mà thôi ! .
Hắn nằm nghỉ ngơi mất đúng 1 tuần thì mới có thể cử động được , mà sau khi cử động được hắn phải nghiến răng chịu đau đớn đi lấy thức ăn . Đấy là lần đầu tiên hắn ăn thịt sống !, tất nhiên là thịt của con khỉ kia, dù đã qua 1 tuần nhưng hắn vẫn cố gắng nuốt xuống , không ăn thì hắn sẽ chết , việc đơn giản là thế thôi ! , hắn lúc đó không còn sức mà nhóm lửa nữa với cả cho tiền hắn cũng chả dám nhóm lửa ... lúc đó mà nhóm thì chả khác nào tự sát ! .
...
Nằm nghĩ vẩn vơ lung tung mất một lúc lâu , hắn đột nhiên nghe thấy một tiếng nói ! , đúng vậy đây tiếng nói của một con người ! . Đã rất lâu rồi hắn không nghe thấy tiếng người , dù không hiểu người kia đang nói gì nhưng hắn chắc chắn đó là giọng của phụ nữ mà còn khá gần đây nữa ! .
Cách không xa nơi Quang đang ở , trong một bãi đất trống khá kín đáo . Có hai cô gái một lớn một nhỏ đang vừa thở vừa nấp vào bên một cái cây to mà lo lắng nhìn ra phía sau .
" ...Tỷ .. tỷ... may quá ... đã cắt đuôi được bọn chúng chưa ? ". Một cô bé tầm 12-13 tuổi vừa thở vừa hỏi , cô bé này tuy còn nhỏ nhưng dung mạo xinh đẹp, đôi mắt to tròn , khuôn mặt hơi bầu bầu khiến người ta chỉ muốn véo vài cái , tóc tết bím hai bên tạo ra cảm giác đáng yêu nhí nhảnh chắc chắn sau này sẽ trở thành một đại mỹ nhân trong tương lai .
Cô gái bên cạnh vừa vuốt ngực thở vừa làm động tác im lặng sau đó chỉ chỉ ra chỗ đằng trước mặt rồi kéo cô bé ra sau lưng , mặt lộ vẻ ngưng trọng nhìn ra phía trước , hình như nàng phát hiện ra điều gì đó cực kỳ nguy hiểm vậy !.
Cô gái này hơi lớn tuổi hơn cô bé kia một chút , dung mạo dù không tính là tuyệt sắc nhưng có thể nói là mỹ nhân khó gặp , gương mặt lạnh nhạt nhưng lại toát ra khí chất tươi mát kì ảo càng làm tăng lên mị lực của nàng .
Một lát sau , chỗ hai nàng đang chăm chú nhìn bất chợt xao động . Sau đó, một bóng đen rất nhanh lao ra rồi đứng bất động trước mặt hai nàng mấy mét .
"Kia...Kia... hắn là con người ... là dã nhân hả tỷ tỷ ? ". Cô bé sợ sệt núp sau lưng cô gái kia hỏi
Chỉ thấy trước mặt hai nàng có một người hết sức kỳ lạ , tóc tai bù xù , mặt mũi đen bẩn nhìn không rõ dung mạo , trên người mặc một bộ đồ làm bằng da thú nhìn khá thủ công , trên vai đeo mấy cái túi.
"Anh nhi đừng sợ ! ...". Cô gái nở một nụ cười ôn nhu động lòng người như để chấn an cô bé gọi là Anh nhi
"Này... ! ngươi là ai !?".Thấy tên dã nhân không nói gì mà cứ đơ ra nhìn mình , cô gái kia ngập ngừng hỏi
Tên dã nhân lộ ra ánh mắt mê mang , không hiểu . cô gái mới đoán thử nói một câu
"Ngươi có hiểu ta đang nói gì không ? ".
Thấy dã nhân vẫn một mực mê mang , nàng đoán chắc rằng hắn không hiểu mình đang nói gì liền nhíu mày suy nghĩ xem nên làm thế nào .
....
Hắn lao như bay trong rừng , chẳng mấy chốc đã đến chỗ có tiếng nói nhưng không thấy người đâu . Đang phân vân thì hắn nghe ở xung quanh có tiếng người , vậy là hắn liền vào trạng thái nhân vật thích khách rồi nhờ rada tìm ra chỗ phát ra tiếng nói.
Nhìn vào rada hắn khá ngạc nhiên , có đến hai ngươi , hắn cười thầm , lúc không gặp thì thôi còn lúc gặp thì gặp những hai người , đúng là ông trời trêu ngươi .
Xuyên qua một tán cây to , hắn đến một bãi đất trống , xung quanh có những cánh cây to bao bọc nên nhìn qua là nơi ẩn núp khá an toàn .
Hắn sau khi đáp xuống đất thì ngây người nhìn hai cô gái trước mặt lòng nghĩ thầm
".... Đúng là dị giới có khác ... nơi khỉ ho cò gáy thế này cũng gặp mỹ nữ ? .. hay số mình đỏ nên mới thế nhỉ ?".
Sau khi quan sát hai cô gái một lúc , thấy cô gái nhỏ hơn sợ hãi nhìn hắn rồi nói chuyện với cô gái lớn hơn . Hắn ngạc nhiên vì hắn chả hiểu hai người đang nói gì hết
Hắn tưởng hắn nghe không rõ thì cô gái lớn tuổi hơn hình như đang hỏi hắn cái gì đó , lần này hắn xác định là mình không nghe nhầm , hắn thực sự không hiểu hai cô gái này đang nói gì .
Lấy làm lạ , hắn hỏi Tử :" Này Tử , ngươi có biết hai cô gái kia đang nói gì không ?".
"Biết". Tử đáp rất nhanh
"Họ đang nói gì đó ?". Hắn tò mò hỏi
"....".Không có tiếng trả lời đáp lại hắn
"Thôi được rồi , bao nhiêu ngươi nói giá xem !". Quá quen thuộc với điều này , hắn hầu như không thèm suy nghĩ liền nói
"Heh.. chỉ có tiểu tử ngươi hiểu ta .. kể ra thì chúng ta ăn ý phết nhỉ ...". Tử bắt đầu có vẻ hưng phấn nói
"Nhưng ngươi biết đấy ... hiểu là một chuyện ... nhưng mua bán giao dịch lại là chuyện khác ...". Tử bắt đầu lộ rõ bộ mặt thật
"Thôi không nói linh tinh nữa ! bao nhiêu nào ="= ". Hắn bó tay ngắt ngang lời Tử
"Ngươi muốn nói chuyện không , hay còn đọc và viết ? ... Ngươi biết đấy cái nào cũng có giá của nó cả ! ".
"Nói thử xem !"
"Ngôn ngữ không thì 900 điểm , có đọc luôn là 1300 điểm , viết là 1500 điểm , nếu viết đẹp nữa là 1700 điểm !..." Tử rất chuyên nghiệp thông báo cho hắn như là đã chuẩn bị lâu lắm rồi.
"... Tử .. nhiêu khi ta hoài nghi ngươi họ Mã ... ngươi tính cướp sạch của ta hả ? ngươi biết rõ ta chỉ có 1700 điểm mà !". Hắn tức giận nói ( Lời tác giả : Mã giám sinh mọi người biết chứ )
"... Thì ta nói rồi ! tiền nào của nấy thôi ! ". Tử không chút xấu hổ đáp
Đúng vậy , 1700 điểm thưởng là hắn đổ mồ hôi , sôi nước mắt , phải trèo đèo lội suối trong hơn 7 tháng trời mà đi kiếm vật phẩm đem trao đổi với hệ thống . Vậy mà tên Tử này định một hơi ăn hết của hắn .
".. Được rồi đổi cho ta cái ..". Hắn chưa kịp nói với Tử hết câu thì mặt đột ngột biến sắc rồi dần trở nên trắng bệch sau đó nhìn ra phía sau hai cô gái .
Tại sao hắn lại sợ hãi như vậy , tại vì trong rada của hắn lúc này xuất hiện vô số điểm đỏ đang tiến lại chỗ hắn đứng !.
Không đếm xuể số chấm đỏ , hắn lúc này không còn nghĩ nhiều nữa , dù gặp được người là quan trọng nhưng bảo vệ mạng nhỏ của mình vẫn là thứ yếu nên hắn quay người bắt đầu cắm cổ chạy .
......
"Tỷ tỷ .. hắn làm sao vậy ? ". Thấy dã nhân đột nhiên cắm đầu bỏ chạy , cô bé tên Anh nhi ngạc nhiên hỏi tỷ tỷ bên cạnh
Cô gái lớn hơn suy nghĩ một chút sau đó sắc mặt cũng trắng bệch rồi nắm tay cô bé kéo chạy lên phía trước , đầu suy nghĩ : " Lúc nãy hắn nhìn ra phía đằng sau chúng ta rồi mới chạy trốn ... vậy thì chỉ có một đáp án.. .. hắn nhìn thấy một thứ gì đó cực kỳ đáng sợ ... mà thứ đó chắc chắn là ... ".
Vừa kéo được cô bé chạy ra hết lùm cây , ngay chỗ hai người vừa đứng xuất hiện mấy bóng đen to lớn . Nếu hắn ở đây thì có thể nhận ra ngay , đây là mấy con sói hình dạng giống hệt con ma thú hắn giết đầu tiên nhưng có phần to lớn và hung tợn hơn .
Cô bé nhìn ra sau lưng thấy mấy con Phong Ảnh lang thì hoảng sợ , sau đó rối rít hỏi tỷ tỷ của mình : " Tỷ ... bọn chúng đến rồi .. chúng ta chạy đi đâu đây!".
Tỷ Tỷ của cô bé ngẫm nghĩ một chút rồi nhìn bóng lưng của tên dã nhân trước mặt một thoáng , sau đó nói : " Chạy theo hắn ! ".
Mạnh mẽ bật dậy , hắn lao thật nhanh về hướng phát ra giọng nói ! .
Nó cũng biết ở đó có một nhân loại cực kỳ gian xảo đang dụ nó đến để mần thịt nó nhưng nó đã nhịn một thời gian rất lâu rồi , bây giờ nó không thể chịu thêm nữa , nên nó mới cảnh giác tiến về hướng cái đầm .
Tiến lại hướng cái đầm , nó thấy cạnh đầm có xác mấy con cá đang nằm ở đó , từ từ tiến lại chỗ cá , nó đưa mắt nhìn xung quanh , tuy nó không ngửi thấy mùi của nhân loại lúc trước nữa nhưng cẩn thận vẫn tốt hơn . Thế là nó quyết định chờ ở đây cho chắc ăn .
Nó không biết , lúc nó đang tiến lại chỗ mấy con cá thì ở trên một cành cây to , có một người đang âm thầm quan sát nó . Chỉ thấy người này mặc một bộ đồ da thú kỳ lạ , đầu tóc bù xù , mặt mũi lem luốc nhìn không rõ dung mạo , trên lưng người này đeo mấy cái bao khác cũng làm bằng da thú . Nếu tên này xuất hiện ở thế giới bình thường chắc có thể tự hào vỗ ngực xưng là "đệ tử cái bang " chính hiệu , thậm chí đứng ở hàng "trưởng lão "vì có mấy cái túi trên lưng nữa .
Vâng người này chắc mọi người cũng biết , đây chính là nhân vật chính của chúng ta sau một thời gian sống trong rừng . Hắn lúc này đang ngồi xổm trên cành cây , cả người nép vào thân cây . Mắt theo dõi chặt chẽ mọi hành động của con Xà Vĩ báo .
Hắn ngồi đó không một tiếng động , hơi thở được điều hòa đến mức thấp nhất , hắn như biến thành một cành của cái cây này vậy .
Lúc nhìn thấy con báo , mắt hắn lộ vẻ ngạc nhiên rồi cười lạnh : " Heh .. ông bạn .. chúng ta lại gặp nhau .. lần này thì chết chắc rồi nhé cưng ... ".
Tuy thấy con báo mãi không ăn nhưng hắn chả có vẻ gì tỏ ra sốt ruột cả , nếu nó muốn đấu sự kiên nhẫn với hắn thì đấu . Thứ hắn không thiếu nhất bây giờ chính là thời gian .
Vậy là một cuộc đấu âm thầm diễn ra trong khu rừng này , hắn ngồi yên không chuyển động nhìn con báo , còn XàVĩ báo thì cảnh giác nhìn xung quanh .
Liên tục như vậy cho đến một ngày một đêm sau , khi con Xà Vĩ báo đã hoàn toàn xác nhận xung quanh không có bất cứ " nguy hiểm" nào nó mới há miệng ăn mấy con cá trên mặt đất .
Khoảnh khắc thấy con báo bắt đầu ăn . Khóe miệng hắn bất giác xuất hiện nụ cười nhạt , hắn lẩm bẩm : " 60 , 59 , 58 .... 5 ,4 ,3, 2, 1 , ngã ! ".
Lúc hắn vừa nói chữ " ngã " , con Xà Vĩ báo đúng là lung lay một chút rồi nằm lăn ra đất thật .
Hắn đã hạ độc vào mấy con cá . Còn độc ở đâu ra ư ? tất nhiên là đổi từ chỗ của tên Tử rồi .
Có một lần hắn rảnh rỗi nên hỏi xem Tử có thuốc độc nào độc chết được ma thú không , thì Tử trả lời là có .
Nhưng lúc hỏi giá tiền thì thôi rồi ! , hắn trực tiếp bỏ qua ý nghĩ dùng độc ấy . Chỉ có điều , Tử có vẻ rất hứng thú với điểm thưởng của hắn đang có nên mới giới thiệu một loại thuốc tê liệt mà giá thành chỉ bằng 1/3 của thuốc độc nên hắn mới đồng ý giao dịch . Nhờ có loại thuốc này nên hắn mới dễ dàng " thịt " được mấy con ma thú khác.
Hắn ngồi đợi một lúc nữa , thấy con báo không cựa quậy gì thì mới chầm chậm tụt xuống đất rồi đi đến chỗ con báo .
Lúc đến gần chỗ con báo , hắn bất giác nở nụ cười rồi nói : " Ta biết chắc chắn ngươi không dễ dàng gục như vậy ! đừng giả vờ nữa đứng dậy cho ta xem ".
Biết không thể lừa được nhân loại này , Xà Vĩ Báo gầm lên một tiếng ,vùng dậy , một trảo hung hăng đập lên người hắn .
Thấy trảo đang tiến về người mình , hắn cười to lên , đưa tay phải ra phía trước , dùng quyền đầu đấu một trảo kia của con báo ! .
Có phải hắn điên rồi hay không ? Câu trả lời là không ! , hắn muốn thử nghiệm xem , sau một thời gian tập luyện và sống sót ở đây , hắn đã tiến bộ được đến đâu . Hắn muốn mình càng mạnh mẽ hơn thì mới có thể tồn tại được ở trong rừng này .
"Ầm" . Một tiếng động to lớn vang lên , Xà Vĩ báo trượt dài trên mặt đất , nó cố gắng giữ người lại nên trên mặt đất lưu lại những vệt dài của móng vuốt nó .
Nó lần đầu tiên hiện ra vẻ hoảng sợ , nhân loại này lại có lực lượng gần bằng nó ! , nếu nó nhớ không lầm thì mới có một thời gian trước , nhân loại này đã phải chật vật chạy chốn khỏi móng vuốt nó thì mới sống được ! .
Hắn lùi liên tục ra sau 5 bước , cánh tay phải thõng xuống đất , cảm thấy tay một mảnh tê dại không còn cảm giác nhưng miệng hắn lại nở ra nụ cười hưng phấn , hắn đã có thể chính diện giao phong với nhất cấp ma thú . Từ trước đến nay là hắn đều đánh lén mới giết được chúng , lần đầu tiên hắn mới có thể chính diện mà đón nhận sự công kích của ma thú mà không bị tổn thương gì nặng .
"Độ thức tỉnh huyết mạch đạt 8,3%". Trong đầu hắn vang lên thông báo của hệ thống .
"Ồ tăng lên những 0,3% ! Hahahah .. sảng khoái ". Hắn cười lớn
Nhìn con báo đang lấy đà chuẩn bị lao về phía mình , hắn chẳng có nét hoảng sợ hay hồi hộp nào cả , sống chết dưới sinh tử quá nhiều làm hắn hầu như không còn cảm giác mất bình tĩnh nữa thay vào đó là một sự lạnh nhạt khó hiểu .
"Anh rất vui khi được chơi đùa cùng chú ! .. nhưng nên kết thúc ở đây thôi ! Kích hoạt nhân vật thích khách ".
Đúng vậy , từ nãy đến giờ hắn chưa vào trạng thái nhân vật mà chỉ dùng trạng thái bình thường mà giao tranh với con báo ! . Nếu lúc nãy là ngang bằng còn bây giờ thì sao ? , việc chả cần nói cũng hiểu .
Thấy con báo lao về phía mình . Hắn cười lạnh , cả thân hình đột ngột biến mất rồi xuất hiên ở cạnh sườn con báo ! .
"Renewal taekwondo : Bo-bup ~ Way of walking ! ". Đây là một kỹ năng hắn đổi được từ hệ thống với giá 300 điểm thưởng . Kĩ năng này cho phép hắn tăng tốc độ trong một thời gian ngắn mà di chuyển về phía đối thủ .
Rút kinh nghiệm từ vụ nhân vật , hắn quyết định chỉ đổi những thứ làm chính bản thân hắn mạnh lên như võ công , kỹ năng hay bộ pháp ... . Hắn không muốn mình dựa quá nhiều vào ngoại lực , nếu lúc không có những thứ đó chẳng phải hắn sẽ cầm chắc cái chết hay sao ! .
Lúc xuất hiện ở sườn con báo , hắn ngay lập tức dùng tay phải nện một quyền vào sườn nó rồi xoay người bồi tiếp một cùi chỏ vào chỗ quyền đầu vừa đánh vào . Cả người hắn xoay tiếp một vòng , chân phải đá vào mình con báo khiến nó bay đi.
Con báo không kịp đề phòng việc tốc độ của hắn đột ngột tăng vọt nên bị lãnh đủ mấy đòn cực mạnh vào thân . Miệng gầm lên một tiếng thê thảm rồi định vặn mình trên không trung để tiếp đất .
Nhưng hắn không cho con báo làm điều đó , chỉ thấy người hắn tiếp tục biến mất , đã xuất hiện ở sau lưng con báo. Hắn nhảy lên , đạp thẳng vào bụng con báo khiến rú lên một tiếng thê lương .
Đầu gối hắn tông tiếp vào bụng con nó , tay phải lóe sáng đã nắm chặt dao quân dụng rồi chém vào cổ họng nó . Thấy con báo há miệng ngoạm vào vai hắn , định trước khi lìa đời cũng phải ngoạm được một miếng thịt của hắn .
Hắn cười nhạt , lách mình sang một bên rồi đưa chân đạp thẳng vào đầu nó , lắc lắc đầu nói :" Yên nghỉ đê !" . Sau đó hắn liền bồi thêm vào cổ họng con báo vài nhát dao nữa .
Thấy con báo lăn lộn mấy vòng trên mặt đất rồi nằm im , đoán chừng nó đã chết , hắn liền tiến lại gần . Rất thành thục bổ đầu nó lấy ma hạch và tiện tay lột da con báo đem sơ chế rồi phơi lên . Hắn dự định giữ nguyên lớp da lành lặn của con báo để làm một cái áo choàng , nếu không con báo còn chết nhanh nữa ! .
Cắt thịt con báo rồi đem lên nướng , hắn ngồi im lặng nhìn ngọn lửa cháy bập bùng .
"Hệ thống , thời gian hoàn thành nhiệm vụ ".
"Thời gian đến khi hoàn thành nhiệm vụ còn 19 ngày 20 giờ 12 phút 54 giây ! ".
"Được hơn 7 tháng rồi ! ". Hắn thở dài , hắn đã sống ở đây đến hơn 7 tháng trời , ngửa đầu nhìn bầu trời , hắn bất giác nghĩ lại cuộc sống trong 7 tháng qua .
Bảy tháng tưởng rằng qua rất nhanh nhưng đối với hắn thì như 7 năm vậy , từng ngày một hắn đều phải đối đầu giữa sự sống và cái chết . Cuộc sống bi thảm trong rừng đã làm hắn hiểu rõ hơn sự tàn bạo của tự nhiên , " kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu ! " .
Đưa tay sờ lên những vết thương chằng chịt ở cơ thể mình , hắn không nhớ rõ bao nhiêu lần hắn phải giãy dụa trên trước cái chết .
Hắn còn nhớ lần nguy hiểm nhất hắn phải đổi mặt là với một con ma thú nhìn giống con khỉ , con này thân cao tầm 5m lại cực kỳ nhanh nhẹn ,cánh tay của nó phải to bằng cả cành cây cổ thụ , mà nó lại cực kỳ thông minh . Nó biết trước là hắn sẽ chạy về phía bờ đầm nên lúc nào cũng chặn đường hắn tiến về phía đấy .
Sau một hồi khổ chiến với con khỉ , trước ý chí cầu sinh mãnh liệt , hắn đã bò trên xác con khỉ mà sống . Nhưng hậu quả thì khỏi phải nói , trên lưng hắn còn nguyên vét xẹo 5 vết móng tay của con khỉ, nhìn qua cực kỳ đáng sợ , hắn gãy 1 cánh tay trái, tay phải gần như tàn phế , chân phải gãy , còn trong cơ thể hắn thì hắn không biết, hắn chỉ nhớ hắn còn ho ra mấy mẩu vụn , không biết có phải nội tạng của hắn không nữa !.
Hắn tưởng phát đấy là hắn " tạch " chắc rồi , ai dè hắn vẫn sống mà độ thức tỉnh huyết mạch tăng lên những 3% ! . Phải nói rằng thế là cực nhanh , hắn tập luyện mệt nghỉ mà chỉ tăng được 0,05% đến 0,5% mà thôi ! .
Hắn nằm nghỉ ngơi mất đúng 1 tuần thì mới có thể cử động được , mà sau khi cử động được hắn phải nghiến răng chịu đau đớn đi lấy thức ăn . Đấy là lần đầu tiên hắn ăn thịt sống !, tất nhiên là thịt của con khỉ kia, dù đã qua 1 tuần nhưng hắn vẫn cố gắng nuốt xuống , không ăn thì hắn sẽ chết , việc đơn giản là thế thôi ! , hắn lúc đó không còn sức mà nhóm lửa nữa với cả cho tiền hắn cũng chả dám nhóm lửa ... lúc đó mà nhóm thì chả khác nào tự sát ! .
...
Nằm nghĩ vẩn vơ lung tung mất một lúc lâu , hắn đột nhiên nghe thấy một tiếng nói ! , đúng vậy đây tiếng nói của một con người ! . Đã rất lâu rồi hắn không nghe thấy tiếng người , dù không hiểu người kia đang nói gì nhưng hắn chắc chắn đó là giọng của phụ nữ mà còn khá gần đây nữa ! .
Cách không xa nơi Quang đang ở , trong một bãi đất trống khá kín đáo . Có hai cô gái một lớn một nhỏ đang vừa thở vừa nấp vào bên một cái cây to mà lo lắng nhìn ra phía sau .
" ...Tỷ .. tỷ... may quá ... đã cắt đuôi được bọn chúng chưa ? ". Một cô bé tầm 12-13 tuổi vừa thở vừa hỏi , cô bé này tuy còn nhỏ nhưng dung mạo xinh đẹp, đôi mắt to tròn , khuôn mặt hơi bầu bầu khiến người ta chỉ muốn véo vài cái , tóc tết bím hai bên tạo ra cảm giác đáng yêu nhí nhảnh chắc chắn sau này sẽ trở thành một đại mỹ nhân trong tương lai .
Cô gái bên cạnh vừa vuốt ngực thở vừa làm động tác im lặng sau đó chỉ chỉ ra chỗ đằng trước mặt rồi kéo cô bé ra sau lưng , mặt lộ vẻ ngưng trọng nhìn ra phía trước , hình như nàng phát hiện ra điều gì đó cực kỳ nguy hiểm vậy !.
Cô gái này hơi lớn tuổi hơn cô bé kia một chút , dung mạo dù không tính là tuyệt sắc nhưng có thể nói là mỹ nhân khó gặp , gương mặt lạnh nhạt nhưng lại toát ra khí chất tươi mát kì ảo càng làm tăng lên mị lực của nàng .
Một lát sau , chỗ hai nàng đang chăm chú nhìn bất chợt xao động . Sau đó, một bóng đen rất nhanh lao ra rồi đứng bất động trước mặt hai nàng mấy mét .
"Kia...Kia... hắn là con người ... là dã nhân hả tỷ tỷ ? ". Cô bé sợ sệt núp sau lưng cô gái kia hỏi
Chỉ thấy trước mặt hai nàng có một người hết sức kỳ lạ , tóc tai bù xù , mặt mũi đen bẩn nhìn không rõ dung mạo , trên người mặc một bộ đồ làm bằng da thú nhìn khá thủ công , trên vai đeo mấy cái túi.
"Anh nhi đừng sợ ! ...". Cô gái nở một nụ cười ôn nhu động lòng người như để chấn an cô bé gọi là Anh nhi
"Này... ! ngươi là ai !?".Thấy tên dã nhân không nói gì mà cứ đơ ra nhìn mình , cô gái kia ngập ngừng hỏi
Tên dã nhân lộ ra ánh mắt mê mang , không hiểu . cô gái mới đoán thử nói một câu
"Ngươi có hiểu ta đang nói gì không ? ".
Thấy dã nhân vẫn một mực mê mang , nàng đoán chắc rằng hắn không hiểu mình đang nói gì liền nhíu mày suy nghĩ xem nên làm thế nào .
....
Hắn lao như bay trong rừng , chẳng mấy chốc đã đến chỗ có tiếng nói nhưng không thấy người đâu . Đang phân vân thì hắn nghe ở xung quanh có tiếng người , vậy là hắn liền vào trạng thái nhân vật thích khách rồi nhờ rada tìm ra chỗ phát ra tiếng nói.
Nhìn vào rada hắn khá ngạc nhiên , có đến hai ngươi , hắn cười thầm , lúc không gặp thì thôi còn lúc gặp thì gặp những hai người , đúng là ông trời trêu ngươi .
Xuyên qua một tán cây to , hắn đến một bãi đất trống , xung quanh có những cánh cây to bao bọc nên nhìn qua là nơi ẩn núp khá an toàn .
Hắn sau khi đáp xuống đất thì ngây người nhìn hai cô gái trước mặt lòng nghĩ thầm
".... Đúng là dị giới có khác ... nơi khỉ ho cò gáy thế này cũng gặp mỹ nữ ? .. hay số mình đỏ nên mới thế nhỉ ?".
Sau khi quan sát hai cô gái một lúc , thấy cô gái nhỏ hơn sợ hãi nhìn hắn rồi nói chuyện với cô gái lớn hơn . Hắn ngạc nhiên vì hắn chả hiểu hai người đang nói gì hết
Hắn tưởng hắn nghe không rõ thì cô gái lớn tuổi hơn hình như đang hỏi hắn cái gì đó , lần này hắn xác định là mình không nghe nhầm , hắn thực sự không hiểu hai cô gái này đang nói gì .
Lấy làm lạ , hắn hỏi Tử :" Này Tử , ngươi có biết hai cô gái kia đang nói gì không ?".
"Biết". Tử đáp rất nhanh
"Họ đang nói gì đó ?". Hắn tò mò hỏi
"....".Không có tiếng trả lời đáp lại hắn
"Thôi được rồi , bao nhiêu ngươi nói giá xem !". Quá quen thuộc với điều này , hắn hầu như không thèm suy nghĩ liền nói
"Heh.. chỉ có tiểu tử ngươi hiểu ta .. kể ra thì chúng ta ăn ý phết nhỉ ...". Tử bắt đầu có vẻ hưng phấn nói
"Nhưng ngươi biết đấy ... hiểu là một chuyện ... nhưng mua bán giao dịch lại là chuyện khác ...". Tử bắt đầu lộ rõ bộ mặt thật
"Thôi không nói linh tinh nữa ! bao nhiêu nào ="= ". Hắn bó tay ngắt ngang lời Tử
"Ngươi muốn nói chuyện không , hay còn đọc và viết ? ... Ngươi biết đấy cái nào cũng có giá của nó cả ! ".
"Nói thử xem !"
"Ngôn ngữ không thì 900 điểm , có đọc luôn là 1300 điểm , viết là 1500 điểm , nếu viết đẹp nữa là 1700 điểm !..." Tử rất chuyên nghiệp thông báo cho hắn như là đã chuẩn bị lâu lắm rồi.
"... Tử .. nhiêu khi ta hoài nghi ngươi họ Mã ... ngươi tính cướp sạch của ta hả ? ngươi biết rõ ta chỉ có 1700 điểm mà !". Hắn tức giận nói ( Lời tác giả : Mã giám sinh mọi người biết chứ )
"... Thì ta nói rồi ! tiền nào của nấy thôi ! ". Tử không chút xấu hổ đáp
Đúng vậy , 1700 điểm thưởng là hắn đổ mồ hôi , sôi nước mắt , phải trèo đèo lội suối trong hơn 7 tháng trời mà đi kiếm vật phẩm đem trao đổi với hệ thống . Vậy mà tên Tử này định một hơi ăn hết của hắn .
".. Được rồi đổi cho ta cái ..". Hắn chưa kịp nói với Tử hết câu thì mặt đột ngột biến sắc rồi dần trở nên trắng bệch sau đó nhìn ra phía sau hai cô gái .
Tại sao hắn lại sợ hãi như vậy , tại vì trong rada của hắn lúc này xuất hiện vô số điểm đỏ đang tiến lại chỗ hắn đứng !.
Không đếm xuể số chấm đỏ , hắn lúc này không còn nghĩ nhiều nữa , dù gặp được người là quan trọng nhưng bảo vệ mạng nhỏ của mình vẫn là thứ yếu nên hắn quay người bắt đầu cắm cổ chạy .
......
"Tỷ tỷ .. hắn làm sao vậy ? ". Thấy dã nhân đột nhiên cắm đầu bỏ chạy , cô bé tên Anh nhi ngạc nhiên hỏi tỷ tỷ bên cạnh
Cô gái lớn hơn suy nghĩ một chút sau đó sắc mặt cũng trắng bệch rồi nắm tay cô bé kéo chạy lên phía trước , đầu suy nghĩ : " Lúc nãy hắn nhìn ra phía đằng sau chúng ta rồi mới chạy trốn ... vậy thì chỉ có một đáp án.. .. hắn nhìn thấy một thứ gì đó cực kỳ đáng sợ ... mà thứ đó chắc chắn là ... ".
Vừa kéo được cô bé chạy ra hết lùm cây , ngay chỗ hai người vừa đứng xuất hiện mấy bóng đen to lớn . Nếu hắn ở đây thì có thể nhận ra ngay , đây là mấy con sói hình dạng giống hệt con ma thú hắn giết đầu tiên nhưng có phần to lớn và hung tợn hơn .
Cô bé nhìn ra sau lưng thấy mấy con Phong Ảnh lang thì hoảng sợ , sau đó rối rít hỏi tỷ tỷ của mình : " Tỷ ... bọn chúng đến rồi .. chúng ta chạy đi đâu đây!".
Tỷ Tỷ của cô bé ngẫm nghĩ một chút rồi nhìn bóng lưng của tên dã nhân trước mặt một thoáng , sau đó nói : " Chạy theo hắn ! ".
Mạnh mẽ bật dậy , hắn lao thật nhanh về hướng phát ra giọng nói ! .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.