Chương 6: Là vậy sao ?
Tử Tiêu
08/04/2014
" Dậy mà đi , dậy mà đi , ai chiến thắng không hề chiến bại , ai nên khôn , không khốn một lần .. dậy..". Nhạc chuông báo thức của hắn vang lên , khiến hắn tỉnh dậy khỏi giấc ngủ , gật gù ngồi dậy , hắn với tay tắt chuông báo thức ở điện thoại rồi cuộn mình vào chăn dự định ngủ tiếp .
Vừa nằm chưa đầy một phút , hắn đột ngột vùng dậy , ngơ ngác nhìn mọi hướng xung quanh . Cảnh vật hết sức quen thuộc , quen đến mức không thể quen hơn được nữa vì ..... đây là phòng ngủ của hắn .
Thất thần mất một lúc , hắn bật dậy , mặc tiếp quần áo mùa đông lên người , hắn xem xét khắp nơi . Sau một lúc xác nhận , đây đúng là phòng của hắn .
Cái giường , bàn học , máy tính , sự bừa bộn này , bánh kẹo hắn giấu dưới giường tất cả đều đúng hết , không sai một ly , nhưng không hiểu tại sao , hắn lại thấy những đồ vật này vừa quen thuộc lại vừa xa lạ .
Ngồi đơ ra trên giường mất thêm một thời gian nữa , hắn mới nhẹ nhàng thở dài ra một hơi , sau đó hắn vừa cười vừa lẩm bẩm : " Heh.. may quá .. tất cả chỉ là mình ngủ mơ mà thôi .. " . Không hiểu sao nụ cười của hắn đúng là có nét vui mừng nhưng ... lại xen lẫn một chút thất lạc và nuối tiếc khó nhận ra .
Đứng dậy , hít sâu một hơi , hắn đưa mắt nhìn đồng hồ treo trên tường . " 6 giờ kém 10 ? , chắc bố mẹ còn chưa dậy ." Hắn lẩm bẩm rồi đi ra ngoài cửa xuống dưới tầng 2
Dừng lại ở cửa phòng của bố mẹ mất một lúc , hắn không dám mở cửa đi vào , hắn ... sợ là không có ai ở đó cả , hắn sợ là mình vẫn ở trong thế giới quái dị kia .
" Cạch" . Lúc hắn còn đang chần chừ thì tiếng mở cửa vang lên . Một người đàn ông trung niên đang chậm rãi đi ra , khi nhìn thấy hắn thì hơi khẽ giật mình nhưng sau đó lại cười mắng : " Ơ cái thằng này ? sáng sớm ra đứng đây là gì làm bố giật cả mình ! , hôm nay phải đi học sáng hay sao mà dậy sớm thế ? ".
Nhìn thấy người đàn ông đó , hắn chấn động , sau đó hắn quay người đi , cố nén những giọt nước mắt không đáng có rớt xuống . Những gì đã mất đi một lần thì mới khiến người ta biết quý trọng , người đàn ông đó là bố hắn .
Hắn cố lấy giọng bình thường nói : " Đâu có gì đâu bố , hôm nay con được nghỉ đang định đi tập thể dục để giảm cân ! mà tại sao bố dậy sớm thế " .
Bố hắn nói : " Bố có ngủ được đâu ... thôi đi tập thì đi đi kẻo sáng ra bây giờ ! "
Hắn vâng một tiếng rồi đi xuống dưới tầng 1 . Khép cửa lại cẩn thận , hắn quay người đi lên dốc .
Không khí mùa đông mát lạnh mà trong lành làm hắn tỉnh lại hoàn toàn khỏi cơn buồn ngủ , đưa mắt nhìn cảnh vật xung quanh , vẫn y hệt như hắn nhớ lúc trước không có gì khác lạ . Hắn vừa đi bộ vừa hít thở , hướng đến cái vườn hoa trên dốc nhà hắn .
Sáng mùa đông vào tầm giờ này trời vẫn còn tối , nếu lúc đi học thì hắn vẫn phải bật đèn pha xe máy để đi trên đường . Nhìn bầu trời mờ mịt vẫn còn giăng đầy sương sớm , hắn đổi hướng không đi ra vườn hoa nữa mà đi lên cầu Long Biên .
Bước từng bước chậm chạp trên cầu , tầm mắt hắn hướng về phía xa xa nơi đường chân trời mà nhìn vầng thái dương đang từng bước từng bước nhô lên sau những đám mây đen.
Hắn đang suy nghĩ lại tất cả những việc diễn ra trong giấc mơ của hắn , nó quá thật làm hắn không thể bỏ qua mà quên đi được . Trong mắt hắn một mảnh mơ màng có phân vân , có khó hiểu và có cả sợ hãi .
Chẳng mấy chốc mặt trời đã hoàn toàn xuất hiện xua hết đi bóng đêm đen tối , một ngày mới chính thức bắt đầu . Hắn quay lại , bước đến vườn hoa long biên . Đặt mông ngồi trên ghế đá , hắn đưa mắt nhìn những ông lão , bà lão tập dưỡng sinh rồi bắt đầu đánh vợt . Hắn cứ nhìn như vậy cho đến khi một âm thanh từ sau lưng hắn phát ra cắt đứt mạch suy nghĩ của hắn .
" Quang ... ông đấy hả ? " . Chủ nhân giọng nói tiếp tục lên tiếng , hắn quay đầu lại , hắn thấy một người thanh niên cao gần bằng hắn , dung mạo bình thường , tóc hơi dài , người mặc mộ bộ quần áo thể thao màu xanh đang đứng nhìn hắn .
" Vũ hả ? lại đây ngồi đi ! ". Hắn trả lời
Phí Hoàng Vũ đã từng là bạn thân nhất của hắn cách đây 2 năm về trước , vì một mẫu thuẫn nhỏ không đáng có mà 2 thằng tức nhau rồi cạch mặt không gặp nhau nữa cho đến bây giờ.
Hai đứa ngồi trên ghế đá trầm mặc , Vũ thì cúi đầu nhìn về phía trước , hắn thì hơi ngả người đầu nhìn lên bầu trời .
Vào lúc hắn nhìn lên bầu trời , mắt hắn hơi chấn động một chút rồi miệng hắn hơi nhếch lên cười nhẹ , hành động rất khó thấy nếu không ai để ý thì không thể nào thấy được .
" Tôi xin lỗi ! " . Cả hai đứa đều đồng thanh lên tiếng , hắn và Vũ nhìn nhau cười khổ một cái . Vũ nhìn hắn một cái rồi nhẹ giọng nói :
"Tại hồi đấy tôi nóng tính quá ! ".
"Có gì đâu ! một phần cũng là do tôi " . Hắn đáp lại
"Thôi , đàn ông con trai thì phải rộng lượng , chúng ta bỏ qua nhé , làm bạn lại không ? " . Vũ cười nói rồi đưa tay ra
" Ok " .Hắn bắt tay Vũ rồi cả hai đứa cùng cười cười
Chợt hắn cảm thấy tay hắn hơi đau , hình như Vũ đang bóp chặt tay hắn thì phải ? , hắn đưa mắt nhìn Vũ , chỉ thấy trên mặt Vũ có một nụ cười khiêu khích .
Hắn cũng nở nụ cười đáp lại rồi bóp chặt tay vũ để trả miếng . Hồi trước lúc hai đứa còn thân nhau vẫn thường đấu sức với nhau như vậy .
Được một lúc , hắn thả tay ra rồi , mở miệng cười nói với Vũ : " Ông , đấu với tôi đi "
Vũ hơi ngạc nhiên những cũng gật đầu đáp ứng : " Được!"
Hai đứa đi đến bãi đất trống đằng trước , hắn hai tay thả ra nhìn chằm chằm vào Vũ , một luồng khí thế vô hình được ngưng tụ ra người hắn , khí thế này chính hắn cũng không biết tại sao mà có , chỉ có những người đã từng đi dạo ở Quỷ môn quan mới cảm nhận được .
Nếu đối với người bình thường gặp luồng khí tức này thì thường sẽ sợ hãi hoặc hoảng hốt một lúc lâu nhưng chỉ thấy ánh mắt Vũ lóe lên một tia sáng rồi như không có gì xảy ra .
Vũ cười cười nói : " Cẩn thận , tôi tấn công đây ! " . Nói là làm , Vũ thoáng chốc chạy lên trước người hắn , vung quyền đánh vào mặt hắn .
Không hiểu sao , hắn có cảm giác là mình có thể nhìn thấu chuyển động của Vũ , hắn thân thể tuy mập mạp nhưng lại rất nhanh nhẹn lách qua một bên , đưa tay kéo tay Vũ một cái , chân phải nhanh chóng đạp vào chân trụ của Vũ , trong khi đó tay trái hướng ra sẵn vào bụng Vũ .
Chỉ thấy trong ánh mắt Vũ lóe lên tia sáng tán thưởng xen lẫn kinh ngạc rồi lại mở miệng tươi cười . Vũ đang đà lao đến đột ngột dừng lại , thân thể lập tức cúi xuống xoay chân ngáng vào chân trái của hắn làm hắn mất đà mà ngã xuống đất .
Khi hắn từ dưới đất lấy lại tầm mắt thì chỉ thấy một nắm đấm dừng lại trên mặt mình và giọng nói của Vũ vang lên : " Ông thua ! " .
Hắn nhếch miệng cười khổ , tùy hắn đã phán đoán được chuyển động của Vũ nhưng lại không đủ sức mạnh và tốc độ để né tránh , trận này hắn đã thua .
Đứng dậy , phủi phủi quần áo trên người , hắn đang lấy điện thoại ra xem giờ thì thấy Vũ tự nhiên buột miệng nói một câu : " Nếu là tôi trước kia thì đã thua ông rồi ! " .
Hắn nhíu mày nhìn Vũ , không hiểu lắm , hắn mở miệng hỏi lại : " Ý ông là sao ? "
Vũ hơi thất thần một chút nhưng nhanh chóng tươi cười nói lại : " À có gì đâu , tôi dạo này có đi tập chút võ thuật ấy mà ! " .
Hắn gật đầu nói : " Thảo nào ! ông kinh thế ! " .
Vũ gãi đầu cười khì khì nói : " Heh .. biết tôi ghê chưa ! " .
Hắn nhìn đồng hồ nói : " 8h kém 20 rồi , thôi tôi đi về đây , lúc khác gặp ông sau ! " .
Vũ gật đầu nói với hắn :" Ờ tôi cũng phải về , chào ông "
Quay người đi được mấy bước , hắn lại nghe thấy giọng nói của Vũ : " Ê này , nếu một ngày nào đó tôi cần sự giúp đỡ của ông thì ông sẽ giúp tôi chứ ? " .
Hắn không quay đầu mở miệng đáp ngay : " Tất nhiên rồi , chúng ta là bạn mà " .
Nhìn hắn biến mất nơi xa , Vũ đột nhiên nở một nụ cười bí ẩn khó hiểu , rồi Vũ phất tay một cái , không gian xung quanh như đông đặc lại , cả người Vũ liền thay đổi rõ rệt , tướng mạo , khí chất đều thay đổi ! nhưng riêng đôi mắt , nếu Quang nhìn vào sẽ vẫn có thể nhận ra Vũ , đây là đôi mắt mang linh hồn của Vũ .
Vũ nhìn về hướng hắn đi , nở nụ cười thần bí nói : " Hẹn gặp lại ! " rồi lập tức biến mất như chưa từng xuất hiện ở đây ! .
Lúc hắn về đến nhà đã là 10h30 rồi , hắn còn lang thang ở một số nơi trước khi về nhà , hôm nay là chủ nhật nên cả nhà hắn đều được nghỉ . Hắn bước vào thấy một đứa bé tầm 3-4 tuổi đang ngồi xem tivi , hăn tươi cười xoa đầu đứa bé hỏi : " Hello em Hưng , chào anh chưa ? bố mẹ đâu rồi ? ".
Đứa bé trả lời bằng giọng trẻ con non nớt : " Em không biết nữa ! ".
Hắn lắc đầu cười cười đi vào bếp , chỉ thấy mẹ hắn vừa đi chợ về , đang chuẩn bị nấu bữa trưa rồi , hắn tiếp tục cười nói : " Mẹ ơi , mẹ đang làm gì thế ? " .
" Mẹ đang nấu cơm , con không thấy à ? " . Mẹ hắn không quay lại đáp
" Thôi để đó con nấu cho , mẹ ra ngoài đi ! " . Hắn cười nói
Mẹ hắn quay người lại ngạc nhiên nhìn hắn nhưng lại buông đồ xuống rồi nói : " Nhớ cắm 3 bơ gạo thôi , kẻo lại thừa cơm nguội ".
Hắn vâng một tiếng rồi bắt tay vào làm , trình độ nấu nướng của hắn thì bó tay rồi , hắn cho vào luộc hết , thịt luộc , rau luộc , cơm luộc , nước mắm luộc nói chung tất cả cho vào luộc . Nhưng hắn kệ , hắn vừa làm vừa nói chuyện với bố mẹ trong nhà .
...
Thời gian thấm thoát trôi đi , mới thế đã sắp hết một ngày , bố mẹ hắn đều nhận ra hắn hơi có sự thay đổi , hắn tự dưng nhiệt tình và hay cười hơn trước nhưng bố mẹ hắn kệ , hắn thay đổi như thế là tốt ít nhất là hắn không suốt ngày cắm mặt vào cái máy tính .
" 11h rồi , đi ngủ đi Quang , mai còn đi học sớm ! " Bố hắn nhắc nhở rồi chuẩn bị đóng cửa đi ngủ . Hắn bước nhanh vào rồi cười cười nhìn bố hắn nói : " Thôi hôm nay con ngủ ở đây bố ạ ! ".
Bố hắn trợn mắt ngạc nhiên nhìn hắn , đã từ rất lâu rồi , từ khi hắn có phòng riêng thì hắn không bao giờ nằm ngủ cùng bố mẹ hắn nữa . Bố hắn phân vân nói : " Ê , hôm này con có thấy vấn đề gì không ? có đau đầu hay là ... "
" Không con có sao đâu ! " . Hắn cười cười rồi nằm xuống cạnh em Hưng
Bố hắn hết cách liền tắt đèn leo lên giường nằm ngủ . Hắn nằm đó nhưng không ngủ , cứ nhìn hết mọi người trong phòng .
Tiếng hít thở đều đều vang lên , mọi người đều đã ngủ . Hắn đứng dậy , thở dài , nhìn người thân một lượt rồi đi ra ngoài .
Đêm tối cùng với cái lạnh cắt da cắt thịt không làm ảnh hưởng đến hắn , hắn cứ thế bước đi , hắn bước đi lên cầu Long biên rồi dừng lại ở đó mà ngắm nhìn vầng trăng phía đằng xa mãi cho đến khi một tiếng thở dài quen thuộc vang lên trong đầu hắn .
" Tiểu tử , người phát hiện ra từ lúc nào ? " Chủ nhân tiếng thở dài kia lên tiếng .
" Ngươi không tự biết sao ? " . Hắn không trả lời mà hỏi lại
" Ta biết ! nhưng tại sao ? tại sao người nhìn mây lại đoán ra ? tất cả đều giống như trong trí nhớ của người mà ? " . Giọng nói kia lại hỏi
" Đúng là mây nằm trong trí nhớ của ta ! nhưng ta có cảm giác mây kia không phải là mây ở địa cầu ! " . Hắn lắc đầu đáp
" Thì ra là vậy ! Tiểu tử người làm tốt lắm , không uổng là người thứ 1000 được hệ thống chấp nhận ! " . Giọng nói kia đáp
" Được rồi , xuất hiện giùm ta đi ! lão già ! " . Hắn mở miệng nói
" Cạch" Không gian xung quanh hắn lập tức vỡ ra thành nhiều mảnh , tất cả những hình ảnh lập tức biến mất , Cầu long biên , gió , bầu trời , tất cả đều tan biến . Hắn đang ở phiến không gian trắng xóa nhìn không thấy điểm cuối .
Giây phút hắn nhìn thấy một lão già đột ngột xuất hiện phía trước . Hắn mở miệng lẩm bẩm mà chỉ mình hắn biết : " ... Là vậy sao ? " .
Vừa nằm chưa đầy một phút , hắn đột ngột vùng dậy , ngơ ngác nhìn mọi hướng xung quanh . Cảnh vật hết sức quen thuộc , quen đến mức không thể quen hơn được nữa vì ..... đây là phòng ngủ của hắn .
Thất thần mất một lúc , hắn bật dậy , mặc tiếp quần áo mùa đông lên người , hắn xem xét khắp nơi . Sau một lúc xác nhận , đây đúng là phòng của hắn .
Cái giường , bàn học , máy tính , sự bừa bộn này , bánh kẹo hắn giấu dưới giường tất cả đều đúng hết , không sai một ly , nhưng không hiểu tại sao , hắn lại thấy những đồ vật này vừa quen thuộc lại vừa xa lạ .
Ngồi đơ ra trên giường mất thêm một thời gian nữa , hắn mới nhẹ nhàng thở dài ra một hơi , sau đó hắn vừa cười vừa lẩm bẩm : " Heh.. may quá .. tất cả chỉ là mình ngủ mơ mà thôi .. " . Không hiểu sao nụ cười của hắn đúng là có nét vui mừng nhưng ... lại xen lẫn một chút thất lạc và nuối tiếc khó nhận ra .
Đứng dậy , hít sâu một hơi , hắn đưa mắt nhìn đồng hồ treo trên tường . " 6 giờ kém 10 ? , chắc bố mẹ còn chưa dậy ." Hắn lẩm bẩm rồi đi ra ngoài cửa xuống dưới tầng 2
Dừng lại ở cửa phòng của bố mẹ mất một lúc , hắn không dám mở cửa đi vào , hắn ... sợ là không có ai ở đó cả , hắn sợ là mình vẫn ở trong thế giới quái dị kia .
" Cạch" . Lúc hắn còn đang chần chừ thì tiếng mở cửa vang lên . Một người đàn ông trung niên đang chậm rãi đi ra , khi nhìn thấy hắn thì hơi khẽ giật mình nhưng sau đó lại cười mắng : " Ơ cái thằng này ? sáng sớm ra đứng đây là gì làm bố giật cả mình ! , hôm nay phải đi học sáng hay sao mà dậy sớm thế ? ".
Nhìn thấy người đàn ông đó , hắn chấn động , sau đó hắn quay người đi , cố nén những giọt nước mắt không đáng có rớt xuống . Những gì đã mất đi một lần thì mới khiến người ta biết quý trọng , người đàn ông đó là bố hắn .
Hắn cố lấy giọng bình thường nói : " Đâu có gì đâu bố , hôm nay con được nghỉ đang định đi tập thể dục để giảm cân ! mà tại sao bố dậy sớm thế " .
Bố hắn nói : " Bố có ngủ được đâu ... thôi đi tập thì đi đi kẻo sáng ra bây giờ ! "
Hắn vâng một tiếng rồi đi xuống dưới tầng 1 . Khép cửa lại cẩn thận , hắn quay người đi lên dốc .
Không khí mùa đông mát lạnh mà trong lành làm hắn tỉnh lại hoàn toàn khỏi cơn buồn ngủ , đưa mắt nhìn cảnh vật xung quanh , vẫn y hệt như hắn nhớ lúc trước không có gì khác lạ . Hắn vừa đi bộ vừa hít thở , hướng đến cái vườn hoa trên dốc nhà hắn .
Sáng mùa đông vào tầm giờ này trời vẫn còn tối , nếu lúc đi học thì hắn vẫn phải bật đèn pha xe máy để đi trên đường . Nhìn bầu trời mờ mịt vẫn còn giăng đầy sương sớm , hắn đổi hướng không đi ra vườn hoa nữa mà đi lên cầu Long Biên .
Bước từng bước chậm chạp trên cầu , tầm mắt hắn hướng về phía xa xa nơi đường chân trời mà nhìn vầng thái dương đang từng bước từng bước nhô lên sau những đám mây đen.
Hắn đang suy nghĩ lại tất cả những việc diễn ra trong giấc mơ của hắn , nó quá thật làm hắn không thể bỏ qua mà quên đi được . Trong mắt hắn một mảnh mơ màng có phân vân , có khó hiểu và có cả sợ hãi .
Chẳng mấy chốc mặt trời đã hoàn toàn xuất hiện xua hết đi bóng đêm đen tối , một ngày mới chính thức bắt đầu . Hắn quay lại , bước đến vườn hoa long biên . Đặt mông ngồi trên ghế đá , hắn đưa mắt nhìn những ông lão , bà lão tập dưỡng sinh rồi bắt đầu đánh vợt . Hắn cứ nhìn như vậy cho đến khi một âm thanh từ sau lưng hắn phát ra cắt đứt mạch suy nghĩ của hắn .
" Quang ... ông đấy hả ? " . Chủ nhân giọng nói tiếp tục lên tiếng , hắn quay đầu lại , hắn thấy một người thanh niên cao gần bằng hắn , dung mạo bình thường , tóc hơi dài , người mặc mộ bộ quần áo thể thao màu xanh đang đứng nhìn hắn .
" Vũ hả ? lại đây ngồi đi ! ". Hắn trả lời
Phí Hoàng Vũ đã từng là bạn thân nhất của hắn cách đây 2 năm về trước , vì một mẫu thuẫn nhỏ không đáng có mà 2 thằng tức nhau rồi cạch mặt không gặp nhau nữa cho đến bây giờ.
Hai đứa ngồi trên ghế đá trầm mặc , Vũ thì cúi đầu nhìn về phía trước , hắn thì hơi ngả người đầu nhìn lên bầu trời .
Vào lúc hắn nhìn lên bầu trời , mắt hắn hơi chấn động một chút rồi miệng hắn hơi nhếch lên cười nhẹ , hành động rất khó thấy nếu không ai để ý thì không thể nào thấy được .
" Tôi xin lỗi ! " . Cả hai đứa đều đồng thanh lên tiếng , hắn và Vũ nhìn nhau cười khổ một cái . Vũ nhìn hắn một cái rồi nhẹ giọng nói :
"Tại hồi đấy tôi nóng tính quá ! ".
"Có gì đâu ! một phần cũng là do tôi " . Hắn đáp lại
"Thôi , đàn ông con trai thì phải rộng lượng , chúng ta bỏ qua nhé , làm bạn lại không ? " . Vũ cười nói rồi đưa tay ra
" Ok " .Hắn bắt tay Vũ rồi cả hai đứa cùng cười cười
Chợt hắn cảm thấy tay hắn hơi đau , hình như Vũ đang bóp chặt tay hắn thì phải ? , hắn đưa mắt nhìn Vũ , chỉ thấy trên mặt Vũ có một nụ cười khiêu khích .
Hắn cũng nở nụ cười đáp lại rồi bóp chặt tay vũ để trả miếng . Hồi trước lúc hai đứa còn thân nhau vẫn thường đấu sức với nhau như vậy .
Được một lúc , hắn thả tay ra rồi , mở miệng cười nói với Vũ : " Ông , đấu với tôi đi "
Vũ hơi ngạc nhiên những cũng gật đầu đáp ứng : " Được!"
Hai đứa đi đến bãi đất trống đằng trước , hắn hai tay thả ra nhìn chằm chằm vào Vũ , một luồng khí thế vô hình được ngưng tụ ra người hắn , khí thế này chính hắn cũng không biết tại sao mà có , chỉ có những người đã từng đi dạo ở Quỷ môn quan mới cảm nhận được .
Nếu đối với người bình thường gặp luồng khí tức này thì thường sẽ sợ hãi hoặc hoảng hốt một lúc lâu nhưng chỉ thấy ánh mắt Vũ lóe lên một tia sáng rồi như không có gì xảy ra .
Vũ cười cười nói : " Cẩn thận , tôi tấn công đây ! " . Nói là làm , Vũ thoáng chốc chạy lên trước người hắn , vung quyền đánh vào mặt hắn .
Không hiểu sao , hắn có cảm giác là mình có thể nhìn thấu chuyển động của Vũ , hắn thân thể tuy mập mạp nhưng lại rất nhanh nhẹn lách qua một bên , đưa tay kéo tay Vũ một cái , chân phải nhanh chóng đạp vào chân trụ của Vũ , trong khi đó tay trái hướng ra sẵn vào bụng Vũ .
Chỉ thấy trong ánh mắt Vũ lóe lên tia sáng tán thưởng xen lẫn kinh ngạc rồi lại mở miệng tươi cười . Vũ đang đà lao đến đột ngột dừng lại , thân thể lập tức cúi xuống xoay chân ngáng vào chân trái của hắn làm hắn mất đà mà ngã xuống đất .
Khi hắn từ dưới đất lấy lại tầm mắt thì chỉ thấy một nắm đấm dừng lại trên mặt mình và giọng nói của Vũ vang lên : " Ông thua ! " .
Hắn nhếch miệng cười khổ , tùy hắn đã phán đoán được chuyển động của Vũ nhưng lại không đủ sức mạnh và tốc độ để né tránh , trận này hắn đã thua .
Đứng dậy , phủi phủi quần áo trên người , hắn đang lấy điện thoại ra xem giờ thì thấy Vũ tự nhiên buột miệng nói một câu : " Nếu là tôi trước kia thì đã thua ông rồi ! " .
Hắn nhíu mày nhìn Vũ , không hiểu lắm , hắn mở miệng hỏi lại : " Ý ông là sao ? "
Vũ hơi thất thần một chút nhưng nhanh chóng tươi cười nói lại : " À có gì đâu , tôi dạo này có đi tập chút võ thuật ấy mà ! " .
Hắn gật đầu nói : " Thảo nào ! ông kinh thế ! " .
Vũ gãi đầu cười khì khì nói : " Heh .. biết tôi ghê chưa ! " .
Hắn nhìn đồng hồ nói : " 8h kém 20 rồi , thôi tôi đi về đây , lúc khác gặp ông sau ! " .
Vũ gật đầu nói với hắn :" Ờ tôi cũng phải về , chào ông "
Quay người đi được mấy bước , hắn lại nghe thấy giọng nói của Vũ : " Ê này , nếu một ngày nào đó tôi cần sự giúp đỡ của ông thì ông sẽ giúp tôi chứ ? " .
Hắn không quay đầu mở miệng đáp ngay : " Tất nhiên rồi , chúng ta là bạn mà " .
Nhìn hắn biến mất nơi xa , Vũ đột nhiên nở một nụ cười bí ẩn khó hiểu , rồi Vũ phất tay một cái , không gian xung quanh như đông đặc lại , cả người Vũ liền thay đổi rõ rệt , tướng mạo , khí chất đều thay đổi ! nhưng riêng đôi mắt , nếu Quang nhìn vào sẽ vẫn có thể nhận ra Vũ , đây là đôi mắt mang linh hồn của Vũ .
Vũ nhìn về hướng hắn đi , nở nụ cười thần bí nói : " Hẹn gặp lại ! " rồi lập tức biến mất như chưa từng xuất hiện ở đây ! .
Lúc hắn về đến nhà đã là 10h30 rồi , hắn còn lang thang ở một số nơi trước khi về nhà , hôm nay là chủ nhật nên cả nhà hắn đều được nghỉ . Hắn bước vào thấy một đứa bé tầm 3-4 tuổi đang ngồi xem tivi , hăn tươi cười xoa đầu đứa bé hỏi : " Hello em Hưng , chào anh chưa ? bố mẹ đâu rồi ? ".
Đứa bé trả lời bằng giọng trẻ con non nớt : " Em không biết nữa ! ".
Hắn lắc đầu cười cười đi vào bếp , chỉ thấy mẹ hắn vừa đi chợ về , đang chuẩn bị nấu bữa trưa rồi , hắn tiếp tục cười nói : " Mẹ ơi , mẹ đang làm gì thế ? " .
" Mẹ đang nấu cơm , con không thấy à ? " . Mẹ hắn không quay lại đáp
" Thôi để đó con nấu cho , mẹ ra ngoài đi ! " . Hắn cười nói
Mẹ hắn quay người lại ngạc nhiên nhìn hắn nhưng lại buông đồ xuống rồi nói : " Nhớ cắm 3 bơ gạo thôi , kẻo lại thừa cơm nguội ".
Hắn vâng một tiếng rồi bắt tay vào làm , trình độ nấu nướng của hắn thì bó tay rồi , hắn cho vào luộc hết , thịt luộc , rau luộc , cơm luộc , nước mắm luộc nói chung tất cả cho vào luộc . Nhưng hắn kệ , hắn vừa làm vừa nói chuyện với bố mẹ trong nhà .
...
Thời gian thấm thoát trôi đi , mới thế đã sắp hết một ngày , bố mẹ hắn đều nhận ra hắn hơi có sự thay đổi , hắn tự dưng nhiệt tình và hay cười hơn trước nhưng bố mẹ hắn kệ , hắn thay đổi như thế là tốt ít nhất là hắn không suốt ngày cắm mặt vào cái máy tính .
" 11h rồi , đi ngủ đi Quang , mai còn đi học sớm ! " Bố hắn nhắc nhở rồi chuẩn bị đóng cửa đi ngủ . Hắn bước nhanh vào rồi cười cười nhìn bố hắn nói : " Thôi hôm nay con ngủ ở đây bố ạ ! ".
Bố hắn trợn mắt ngạc nhiên nhìn hắn , đã từ rất lâu rồi , từ khi hắn có phòng riêng thì hắn không bao giờ nằm ngủ cùng bố mẹ hắn nữa . Bố hắn phân vân nói : " Ê , hôm này con có thấy vấn đề gì không ? có đau đầu hay là ... "
" Không con có sao đâu ! " . Hắn cười cười rồi nằm xuống cạnh em Hưng
Bố hắn hết cách liền tắt đèn leo lên giường nằm ngủ . Hắn nằm đó nhưng không ngủ , cứ nhìn hết mọi người trong phòng .
Tiếng hít thở đều đều vang lên , mọi người đều đã ngủ . Hắn đứng dậy , thở dài , nhìn người thân một lượt rồi đi ra ngoài .
Đêm tối cùng với cái lạnh cắt da cắt thịt không làm ảnh hưởng đến hắn , hắn cứ thế bước đi , hắn bước đi lên cầu Long biên rồi dừng lại ở đó mà ngắm nhìn vầng trăng phía đằng xa mãi cho đến khi một tiếng thở dài quen thuộc vang lên trong đầu hắn .
" Tiểu tử , người phát hiện ra từ lúc nào ? " Chủ nhân tiếng thở dài kia lên tiếng .
" Ngươi không tự biết sao ? " . Hắn không trả lời mà hỏi lại
" Ta biết ! nhưng tại sao ? tại sao người nhìn mây lại đoán ra ? tất cả đều giống như trong trí nhớ của người mà ? " . Giọng nói kia lại hỏi
" Đúng là mây nằm trong trí nhớ của ta ! nhưng ta có cảm giác mây kia không phải là mây ở địa cầu ! " . Hắn lắc đầu đáp
" Thì ra là vậy ! Tiểu tử người làm tốt lắm , không uổng là người thứ 1000 được hệ thống chấp nhận ! " . Giọng nói kia đáp
" Được rồi , xuất hiện giùm ta đi ! lão già ! " . Hắn mở miệng nói
" Cạch" Không gian xung quanh hắn lập tức vỡ ra thành nhiều mảnh , tất cả những hình ảnh lập tức biến mất , Cầu long biên , gió , bầu trời , tất cả đều tan biến . Hắn đang ở phiến không gian trắng xóa nhìn không thấy điểm cuối .
Giây phút hắn nhìn thấy một lão già đột ngột xuất hiện phía trước . Hắn mở miệng lẩm bẩm mà chỉ mình hắn biết : " ... Là vậy sao ? " .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.