Chương 43: Nổi Giận! ...
Tử Tiêu
08/10/2014
"Trúc Anh tỷ tỷ? sao tỷ lại ngủ vậy? cả Lăng Thiên, Lăng Bạch đại ca nữa?" Cô bé tò mò nói.
Lăng Bạch tuy bị trúng độc, tầm nhìn dần dần bị hạn chế, nhưng tai vẫn nghe thấy được, sau khi nghe thấy mấy câu trên, liền vội vàng hét lên:
"Tiểu muội muội, hãy mau cha..." Chưa nói hết câu liền bị đạp cho một cái, liền không thể nói được gì nữa.
Hai người đàn ông trung niên sinh đôi, sau khi nhìn thấy cô bé mới đến, mắt liền hiện rõ sự dâm tà cực đậm. Hai người này có sở thích cực kỳ biến thái, đó là "yêu quý" bé gái một cách "thái quá".
"Cô bé này, cháu là ai? từ đâu đến đấy!" Mộc Thạch sau khi quan sát một lúc, không thấy động tĩnh gì nữa, liền cười cười "ôn hòa" tiến lại gần cô bé nói.
"Cháu đi theo mấy vị tỷ tỷ và ca ca này" Cô bé chỉ đám người Lăng Thiên nói.
"Cô bé này chỉ đi theo chúng ta thôi, hãy tha cho nó đi" Thị Lam tự nhiên có lòng tốt, lên tiếng nói.
"Đi theo? Làm gì" Mộc Thạch quay lại nhìn "tiểu bảo bối" cũ của mình nói.
"Cháu đi tìm tiểu Bạch" Cô bé thật thà đáp lại.
"Tiểu Bạch?" Mộc Thạch không kìm được liếc nhìn Lăng Bạch một cái, sau đó liền nhớ lại lúc Lăng Bạch định hét lên, ngay lập tức nở nụ cười như hiểu ra điều gì, cười nói:
"Cháu tìm Lăng Bạch phải không? Lăng Bạch tiểu đệ đệ đang nằm nghỉ ở kia kìa".
"Lăng Bạch? huynh ngủ rồi à?" Cô bé liền chạy ra chỗ Lăng Bạch nói.
Sau khi cô bé chạy đi, vẻ tươi cười trên mặt Mộc Thạch biến mất, hắn bước đến chỗ người mặc áo choàng đen, cung kinh nói:
"Tiền bối, xung quanh đấy không có ai phải không?".
Người mặc áo choàng đen chậm rãi lắc đầu, Mộc Thạch thấy vậy liền quay ra chỗ hai người trung niên sinh đôi, gật đầu một cái ý nói là muốn làm gì thì làm đi.
Hai người thấy vậy liền tỏ ra hưng phấn, không ngờ đến nơi khỉ ho cò gáy này lại gặp một "tiểu mỹ nhân" cực phẩm đến vậy. Người có vẻ già dặn hơn cười bỉ ổi nói:
"Lão nhị, ngươi có mang thuốc đi không?".
"Hắc, lão đại, ta lúc nào chả mang, ngươi có mang không?".
"Hắc Hắc, nhét hai liều vào miệng nó thử xem, đảm bảo sẽ ... hắc hắc".
"Hai liều sợ hơi quá, lần trước nhét hai liều liền làm chết mất một đứa rồi, nhưng nghĩ lại thì tư vị lần đó quả là...hắc".
"Lần này sẽ còn có mỹ vị cao hơn!" Lão đại gật đầu với lão nhị nói.
Hai người như không thể đợi lâu được nữa, lão đại phóng nhanh về hướng cô bé, rất mau chóng khống chế không cho cô bé cử động, cô bé thấy thế liền la hét mãnh liệt, nhưng không thể làm gì được, lão nhị liền lấy ra hai gói thuốc đổ cả vào miệng cô bé.
Lão đại buông người cô bé xuống, cô bé nằm co quắp dãy dụa trên mặt đất, mặt mũi đỏ bừng, miệng thở hồng hộc. Hai tên biến thái kia thì nhìn có vẻ thích thú, bấm giờ đợi "thuốc ngấm". Cô bé gắng sức bò từng đoạn một đến cạnh Trúc Anh, thều thào nói: "Tỷ ơi cứu ta, ta thấy nóng quá.. aaa".
Trúc Anh đang trong cơn mê màng liền nghe thấy một tiếng kêu cứu, nàng mở mắt ra, thấy một cảnh tượng rất quen thuộc đập vào mắt. Cảnh tượng này nàng đã bao lần gặp ác mộng, bao lần muốn quên đi mà không được. Quá khứ vào hiện tại chập trờn trước mắt nàng, lúc đó nàng không nhìn rõ hai tên súc sinh đó là ai, nàng trơ mắt, bất lực nhìn muội muội nàng bị cưỡng bức đến chết. Hiện tại nàng đã nhìn rõ, hiện tại nàng có năng lực phản kháng, hiện tại nàng không muốn điều đó lại xảy ra một lần nữa!.
Độc dược trong người khiến nàng đau đớn nhưng nàng mặc kệ, ánh mắt nàng hiện lên sự quyết liệt, nàng phải dùng bí pháp đó!.
Khí tức quanh thân nàng thay đổi, đột ngột nhảy thẳng lên cửu tinh đấu giả đỉnh phong. Nàng lắc lư đứng dậy, khẽ chạm nhẹ vào cô bé một cái rồi lao thằng vào hai tên trung niên đang cười trước mắt.
Nàng không biết, trong khoảnh khắc nàng chạm vào cô bé, mặt cô bé hiện lên vẻ ngạc nhiên rồi ngay lập tức biến thành giận dữ khó hiểu.
************
"Linh hồn xảy ra tình trạng đồng nhất, dựa vào những khả năng mà chủ thể có, có thể đọc được một đoạn ký ức, chủ thể có muốn đọc không?".
"Hử? Xác nhận đọc" Hắn đang nằm dưới đất ngạc nhiên nghĩ thầm.
Hắn vừa xác nhận một câu, thì có một luồng ánh sáng làm hắn chói mắt khiến hắn phải nhắm hai mắt lại, hắn có cảm giác như linh hồn mình bị kéo ra ngoài vậy.
"Tỷ tỷ ơi cứu ta...aaaa... thả ta ra.. các ngươi thả ta ra".
Hắn giật mình, đập vào mắt hắn là một khuôn mặt của một cô bé mười hai mười ba tuổi, cực kỳ xinh xắn, nhưng lúc này đây, gương mặt này lại đầy sự sợ hãi và thống khổ nhìn qua cực kỳ không đành lòng.
Đưa mắt quan sát tiếp, hắn thấy hai tên đàn ông dáng vẻ cao lớn, mặt mũi nhìn cực độ bỉ ổi và biến thái. Hắn hơi nhíu mày, đây không phải là hai tên trung niên hắn vừa gặp qua hay sao.
Rồi một cảnh tượng cực kỳ khủng khiếp diễn ra trước mắt hắn, bé gái kia bị hai người này ép uống hai gói thuốc, sau đó bị làm nhục liên tục, hết lần này đến lần khác, ngay trước mặt hắn.
Hắn kinh hãi, hắn cố gắng vận chuyển thủy lực mà không thể, hắn cảm giác như là cơ thể này không phải của hắn. Hình ảnh trước mắt làm hắn tức giận tột đỉnh, hắn dường như quên mất hắn là ai, như hắn đang dần dần trở thành một người khác. Một nỗi thống khổ dâng lên trong lòng hắn, như là người bị làm nhục kia là chính hắn vậy, như cô bé kia là người thân duy nhất của hắn.
Hai tên kia sau khi thỏa mãn đứng dậy thì cô bé kia đã tắc thở, trên gương mặt còn đọng lại là vô hạn thống khổ và dày vò. Một nỗi căm thù hiện lên trong lòng hắn, hắn nghiến răng, từ miệng "hắn" chậm rãi nhả ra mấy câu:" Muội cứ yên tâm nhắm mắt, tỷ sẽ báo thù cho muội!".
Hắn nhìn sang bên phải, nơi đó có một cái gương, trên cái gương không phải là gương mặt của hắn, mà là một gương mặt khác, tuy đã bị máu và bụi bẩn che phủ, nhưng hắn vẫn nhận ra được, đây là Trúc Anh!.
Luồng ánh sáng kia đưa hắn trở về, tất cả cảnh tượng mà hắn thấy, đối với hắn thì lâu, nhưng đối với không gian thực thì dường như chỉ trong một cái chớp mắt.
Hai người đàn ông thấy Trúc Anh lao đến thì hơi bất ngờ nhưng không sợ hãi, tuy khí tức mà Trúc Anh tỏa ra là cửu tinh đấu giả đỉnh phong tiếp cận đấu sư, nhưng đang bị trúng độc, liệu sẽ xuất ra được bao nhiêu thành thực lực đây, và nhất là hai người liên thủ đã từng giết được cường giả cảnh giới đấu sư! Chính vì vậy nên hai tên này mới không sợ gì cả.
Nhưng mà đời người thường không như dự tính, Trúc Anh đã nhanh nhưng có một người khác còn nhanh hơn!. Trong một cái thoáng chốc, một bóng đen đã xuất hiện trước mặt bọn chúng, nện mạnh hai quyền như sấm chớp thẳng vào ngực của hai tên đó khiến bọn chúng bay thẳng ra xa. Chỉ còn thoi thóp thở, không biết có sống nổi hay không.
Thế rồi, chưa kịp để mọi người bình tĩnh lại, một giọng nói cực độ lãnh lẽo vang lên, giọng nói này còn ẩn chứa sát khí vô hạn, sát khí này chỉ tồn tại ở những người đã từng ở bờ vực quỷ môn quan leo về!.
"Ông không giả vờ nữa đâu, tất cả lũ khốn kiếp các ngươi... Phải...Chết!".
Lăng Bạch tuy bị trúng độc, tầm nhìn dần dần bị hạn chế, nhưng tai vẫn nghe thấy được, sau khi nghe thấy mấy câu trên, liền vội vàng hét lên:
"Tiểu muội muội, hãy mau cha..." Chưa nói hết câu liền bị đạp cho một cái, liền không thể nói được gì nữa.
Hai người đàn ông trung niên sinh đôi, sau khi nhìn thấy cô bé mới đến, mắt liền hiện rõ sự dâm tà cực đậm. Hai người này có sở thích cực kỳ biến thái, đó là "yêu quý" bé gái một cách "thái quá".
"Cô bé này, cháu là ai? từ đâu đến đấy!" Mộc Thạch sau khi quan sát một lúc, không thấy động tĩnh gì nữa, liền cười cười "ôn hòa" tiến lại gần cô bé nói.
"Cháu đi theo mấy vị tỷ tỷ và ca ca này" Cô bé chỉ đám người Lăng Thiên nói.
"Cô bé này chỉ đi theo chúng ta thôi, hãy tha cho nó đi" Thị Lam tự nhiên có lòng tốt, lên tiếng nói.
"Đi theo? Làm gì" Mộc Thạch quay lại nhìn "tiểu bảo bối" cũ của mình nói.
"Cháu đi tìm tiểu Bạch" Cô bé thật thà đáp lại.
"Tiểu Bạch?" Mộc Thạch không kìm được liếc nhìn Lăng Bạch một cái, sau đó liền nhớ lại lúc Lăng Bạch định hét lên, ngay lập tức nở nụ cười như hiểu ra điều gì, cười nói:
"Cháu tìm Lăng Bạch phải không? Lăng Bạch tiểu đệ đệ đang nằm nghỉ ở kia kìa".
"Lăng Bạch? huynh ngủ rồi à?" Cô bé liền chạy ra chỗ Lăng Bạch nói.
Sau khi cô bé chạy đi, vẻ tươi cười trên mặt Mộc Thạch biến mất, hắn bước đến chỗ người mặc áo choàng đen, cung kinh nói:
"Tiền bối, xung quanh đấy không có ai phải không?".
Người mặc áo choàng đen chậm rãi lắc đầu, Mộc Thạch thấy vậy liền quay ra chỗ hai người trung niên sinh đôi, gật đầu một cái ý nói là muốn làm gì thì làm đi.
Hai người thấy vậy liền tỏ ra hưng phấn, không ngờ đến nơi khỉ ho cò gáy này lại gặp một "tiểu mỹ nhân" cực phẩm đến vậy. Người có vẻ già dặn hơn cười bỉ ổi nói:
"Lão nhị, ngươi có mang thuốc đi không?".
"Hắc, lão đại, ta lúc nào chả mang, ngươi có mang không?".
"Hắc Hắc, nhét hai liều vào miệng nó thử xem, đảm bảo sẽ ... hắc hắc".
"Hai liều sợ hơi quá, lần trước nhét hai liều liền làm chết mất một đứa rồi, nhưng nghĩ lại thì tư vị lần đó quả là...hắc".
"Lần này sẽ còn có mỹ vị cao hơn!" Lão đại gật đầu với lão nhị nói.
Hai người như không thể đợi lâu được nữa, lão đại phóng nhanh về hướng cô bé, rất mau chóng khống chế không cho cô bé cử động, cô bé thấy thế liền la hét mãnh liệt, nhưng không thể làm gì được, lão nhị liền lấy ra hai gói thuốc đổ cả vào miệng cô bé.
Lão đại buông người cô bé xuống, cô bé nằm co quắp dãy dụa trên mặt đất, mặt mũi đỏ bừng, miệng thở hồng hộc. Hai tên biến thái kia thì nhìn có vẻ thích thú, bấm giờ đợi "thuốc ngấm". Cô bé gắng sức bò từng đoạn một đến cạnh Trúc Anh, thều thào nói: "Tỷ ơi cứu ta, ta thấy nóng quá.. aaa".
Trúc Anh đang trong cơn mê màng liền nghe thấy một tiếng kêu cứu, nàng mở mắt ra, thấy một cảnh tượng rất quen thuộc đập vào mắt. Cảnh tượng này nàng đã bao lần gặp ác mộng, bao lần muốn quên đi mà không được. Quá khứ vào hiện tại chập trờn trước mắt nàng, lúc đó nàng không nhìn rõ hai tên súc sinh đó là ai, nàng trơ mắt, bất lực nhìn muội muội nàng bị cưỡng bức đến chết. Hiện tại nàng đã nhìn rõ, hiện tại nàng có năng lực phản kháng, hiện tại nàng không muốn điều đó lại xảy ra một lần nữa!.
Độc dược trong người khiến nàng đau đớn nhưng nàng mặc kệ, ánh mắt nàng hiện lên sự quyết liệt, nàng phải dùng bí pháp đó!.
Khí tức quanh thân nàng thay đổi, đột ngột nhảy thẳng lên cửu tinh đấu giả đỉnh phong. Nàng lắc lư đứng dậy, khẽ chạm nhẹ vào cô bé một cái rồi lao thằng vào hai tên trung niên đang cười trước mắt.
Nàng không biết, trong khoảnh khắc nàng chạm vào cô bé, mặt cô bé hiện lên vẻ ngạc nhiên rồi ngay lập tức biến thành giận dữ khó hiểu.
************
"Linh hồn xảy ra tình trạng đồng nhất, dựa vào những khả năng mà chủ thể có, có thể đọc được một đoạn ký ức, chủ thể có muốn đọc không?".
"Hử? Xác nhận đọc" Hắn đang nằm dưới đất ngạc nhiên nghĩ thầm.
Hắn vừa xác nhận một câu, thì có một luồng ánh sáng làm hắn chói mắt khiến hắn phải nhắm hai mắt lại, hắn có cảm giác như linh hồn mình bị kéo ra ngoài vậy.
"Tỷ tỷ ơi cứu ta...aaaa... thả ta ra.. các ngươi thả ta ra".
Hắn giật mình, đập vào mắt hắn là một khuôn mặt của một cô bé mười hai mười ba tuổi, cực kỳ xinh xắn, nhưng lúc này đây, gương mặt này lại đầy sự sợ hãi và thống khổ nhìn qua cực kỳ không đành lòng.
Đưa mắt quan sát tiếp, hắn thấy hai tên đàn ông dáng vẻ cao lớn, mặt mũi nhìn cực độ bỉ ổi và biến thái. Hắn hơi nhíu mày, đây không phải là hai tên trung niên hắn vừa gặp qua hay sao.
Rồi một cảnh tượng cực kỳ khủng khiếp diễn ra trước mắt hắn, bé gái kia bị hai người này ép uống hai gói thuốc, sau đó bị làm nhục liên tục, hết lần này đến lần khác, ngay trước mặt hắn.
Hắn kinh hãi, hắn cố gắng vận chuyển thủy lực mà không thể, hắn cảm giác như là cơ thể này không phải của hắn. Hình ảnh trước mắt làm hắn tức giận tột đỉnh, hắn dường như quên mất hắn là ai, như hắn đang dần dần trở thành một người khác. Một nỗi thống khổ dâng lên trong lòng hắn, như là người bị làm nhục kia là chính hắn vậy, như cô bé kia là người thân duy nhất của hắn.
Hai tên kia sau khi thỏa mãn đứng dậy thì cô bé kia đã tắc thở, trên gương mặt còn đọng lại là vô hạn thống khổ và dày vò. Một nỗi căm thù hiện lên trong lòng hắn, hắn nghiến răng, từ miệng "hắn" chậm rãi nhả ra mấy câu:" Muội cứ yên tâm nhắm mắt, tỷ sẽ báo thù cho muội!".
Hắn nhìn sang bên phải, nơi đó có một cái gương, trên cái gương không phải là gương mặt của hắn, mà là một gương mặt khác, tuy đã bị máu và bụi bẩn che phủ, nhưng hắn vẫn nhận ra được, đây là Trúc Anh!.
Luồng ánh sáng kia đưa hắn trở về, tất cả cảnh tượng mà hắn thấy, đối với hắn thì lâu, nhưng đối với không gian thực thì dường như chỉ trong một cái chớp mắt.
Hai người đàn ông thấy Trúc Anh lao đến thì hơi bất ngờ nhưng không sợ hãi, tuy khí tức mà Trúc Anh tỏa ra là cửu tinh đấu giả đỉnh phong tiếp cận đấu sư, nhưng đang bị trúng độc, liệu sẽ xuất ra được bao nhiêu thành thực lực đây, và nhất là hai người liên thủ đã từng giết được cường giả cảnh giới đấu sư! Chính vì vậy nên hai tên này mới không sợ gì cả.
Nhưng mà đời người thường không như dự tính, Trúc Anh đã nhanh nhưng có một người khác còn nhanh hơn!. Trong một cái thoáng chốc, một bóng đen đã xuất hiện trước mặt bọn chúng, nện mạnh hai quyền như sấm chớp thẳng vào ngực của hai tên đó khiến bọn chúng bay thẳng ra xa. Chỉ còn thoi thóp thở, không biết có sống nổi hay không.
Thế rồi, chưa kịp để mọi người bình tĩnh lại, một giọng nói cực độ lãnh lẽo vang lên, giọng nói này còn ẩn chứa sát khí vô hạn, sát khí này chỉ tồn tại ở những người đã từng ở bờ vực quỷ môn quan leo về!.
"Ông không giả vờ nữa đâu, tất cả lũ khốn kiếp các ngươi... Phải...Chết!".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.