Chương 35: Quái dị ...
Tử Tiêu
08/10/2014
"Mình thề, từ trước đến nay mình ăn ở đâu đến nỗi nào mà sao cứ hở ra một cái là gặp mấy thứ như thế này nhỉ!" Hắn vừa than thở vừa nhìn cảnh tượng trước mặt. Tại sao lại nói là hắn đang "nhìn"?
Đơn giản là vừa khi nãy, lúc hắn tiến lên có mấy bước thì cảnh vật trước mặt hắn đã thay đổi hoàn toàn, vừa mới một giây trước thì còn tối đen như mực thì một giây trước đã tràn ngập ánh sáng. Trước mắt hắn hiện lên một khung cảnh cực kỳ ngoài sức tưởng tượng, một cái sân cực kỳ rộng lớn nhìn không thấy điểm cuối. Thấp thoáng trong làn sương mù phía xa xa là một thứ gì đó rất lớn, nhìn thoáng qua thì giống một công trình khổng lồ hoặc một ngọn núi to, nói chung là không thể xác định rõ được.
Chưa hết, trên cái sân rộng lớn này có một cảnh tượng còn kỳ dị hơn, những bộ xương tỏa ra đủ loại hào quang kỳ lạ nằm rải rác, la liệt khắp cả sân, cùng với đó là đủ các loại binh khí, đồ vật. Nhìn qua chỉ thấy đây giống như là một bãi chiến trường vậy.
Nhưng cùng lắm thì mấy hình ảnh trên cũng chỉ khiến hắn ngạc nhiên mà thôi, thứ khiến hắn cực độ hoảng sợ đến hết hồn là một con quái vật nhìn giống con rùa đang nằm ở ngay bên trái cạnh hắn. Con quái vật này đầu như cá sấu, thân giống rùa, bốn chân cực độ to lớn mà còn có vẩy xanh bóng loáng nhìn khá kỳ dị. Cả người con quái này toát lên một khí thế khủng bố và đáng sợ khiến hắn hít thở không được tự nhiên. Con quái vật này hình như đang trong giấc ngủ say, đôi mắt nhắm nghiền, mỗi lần nó hít thở thì vùng không gian xung quanh như chấn động.
Hắn nuốt nước bọt quan sát con quái vật này, thấy nó vẫn đang ngủ thì từ từ thở dài ra một hơi. Đảo mắt nhìn qua đủ loại bảo bối, trang sức cùng nhẫn trữ vật trên mặt đến, hắn tuy thích thật nhưng cũng chẳng dám tự tiện lao vào nhặt. Khẽ lùi về phía sau mấy bước, hắn quyết định rời đi nơi cổ quái này, dù sao cái mạng vẫn quan trọng tiền tài. Nhưng cuộc đời thường không theo ý người, hắn vừa bước lùi được hai bước thì lưng đụng phải một thứ gì đó mềm mềm, khiến hắn không thể tiếp tục lùi lại nữa.
Quay lưng lại nhìn về phía sau, hắn nhìn thấy một tầng ánh sáng vàng nhạt ngắn cách hắn với không gian bên ngoài khiến hắn không thể nào rời khỏi đây được.
"Đã không thể quay lại thì chỉ còn nước tiến lên ! ". Hắn thở dài một cái rồi cẩn thận tiến lên phía trước
Càng đi hắn càng nhíu mày lại, hắn có cảm giác không ổn một chút nào, đây là một loại trực giác đến từ bản năng. Hắn dự cảm rằng chắc chắn sẽ có chuyện gì đó sắp xảy ra, cho nên hắn lúc nào cũng nâng cao cảnh giác mà quan sát mọi động tĩnh trước mắt.
Khi hắn tiến đến bộ xương thứ nhất thì loại cảm giác nguy hiểm đấy càng mãnh liệt, bộ xương này tỏa ra ánh sáng màu lục nhạt, nhìn cực kỳ cứng rắn, vậy mà phần chân tử đùi trở xuống và phần ngực lại bị lõm và ép nát vụn khiến hắn vẻ mặt hắn càng thêm nghiêm trọng.
Hắn dừng lại nhìn bộ xương một chút rồi đưa chân phải lên, bước một bước đến chỗ bộ xương màu lục này. Khi bàn chân vừa đặt xuống đất, hắn như bị điện giật, ngay lập tức vội vàng rút ngay bàn chân phải về, cả người nhanh chóng lùi lại ra phía sau năm bước.
"Crắc... cạch... cạch". Tiếng xương bị nghiền nát vụn vang lên khiến hắn lạnh toát cả sống lưng
Thầm kêu may mắn một tiếng, hắn vội vàng quan sát tình hình trước mắt. Bộ xương kém may mắn trước mặt hắn đã bị nghiền thành bột phấn, tất cả những đồ vật cách mặt đất năm mươi centimet đều đã trở thành dĩ vãng. Trong lúc mơ hồ, hắn có thể nhìn thấy không gian ở đó nơi chấn động một chút rồi trở về bình thường, nhưng một chút chấn động đó cũng đã đủ hủy hoại tất cả những thứ đó, bao gồm vũ khí, bảo bối, cùng đủ loại đồ vật khác nhau.
Lấy trong người ta một số đồ vật, hắn liền ném về phía trước rồi tiếp tục quan sát động tĩnh. Chờ mãi một thời gian sau mà chả thấy có gì xảy ra cả, hắn khẽ thở dài rồi tiếp tục tiến về phía trước.
"Không lừa được nó như thế, thế thì đành phải làm thế này vậy". Hắn cười khổ rồi nhanh chóng rút chân lại
"Crac....bụp". Bộ xương khốn khổ tiếp tục bị nghiền nát từ ngực trở xuống, lần này hắn vẫn tiếp tục quan sát kỹ những thứ diễn ra trước mắt, càng xem hắn càng nhíu mày lại, một lúc sau hắn lẩm bẩm : " Đây không phải là không gian biến động... mà là.... ".
Tiếp tục lấy thân ra nhử rồi quan sát mấy lần, hai mắt hắn tỏa sáng rồi không kìm được ngạc nhiên nói: " Thì ra... đây lại là nước?"
Nhưng ngay lập tức, hắn lại lắc đầu lẩm bẩm: " Không hẳn là nước, không chỉ có thế, còn một cái khác nữa... "
Tất cả những thứ liên quan đến nước đối với hắn đều hết sức quen thuộc, quen đến độ chỉ cần một cái liếc mắt cũng khiến hắn nhận ra thứ mà nhiều người khác không thấy. Thứ nghiền nát bộ xương không phải do chấn động không gian tạo ra mà là nước, nhưng không hẳn chỉ có nước, mà còn có một thứ gì đó khác nữa.
Hóa thành trạng thái băng long, một đôi cánh bằng băng tuyệt mĩ dần dần tụ lại sau lưng hắn, hắn nghiến răng một cái rồi cả người như một tia chớp màu xanh, nhanh chóng bay về phía trước, hắn muốn thử xem, nếu dùng tốc độ thì có thể tránh khỏi thứ đó hay không.
Tiến đến chỗ bộ xương thứ nhất, cả người hắn đang bay thẳng liền đột ngột chuyển hướng mà bay vút lên cao, ngay khi hắn vọt người lên trên, tiếng xương bị nghiền vụn đã phát ra ở ngay chỗ hắn vừa bay thẳng đến. Đang bay lên cao, hắn ngay lập tức dừng lại rồi nghiêng người lách lên phía trước, chéo hướng bốn mươi lăm độ, giống y như lần trước, chỗ hắn vừa dừng lại cũng có tiếng đồ vật bị nghiền phát ra. Chưa được ba giây, hắn tiếp tục chuyển hướng, thân như điện vội vàng lùi ra phía sau, ngay trước mặt hắn, cách đỉnh mũi hắn chỉ có mười centimet, hắn "thấy" không gian ở đó như bị một bàn tay vô hình bóp méo, kéo theo những tiếng "tạch tạch" liên tục vang lên.
Vừa lùi ra sau chưa nổi một phần tư giây, hắn một lần nữa thay đổi phương hướng, cả người xoay vòng tròn bay ngược ra sau, thân như một cơn lốc bay theo hình vòng cung sau đó vững vàng trở về vị trí ban đầu.
Chân chạm đất, hắn không nhịn được mà phải chống tay vào đầu gối thở hồng hộc, vừa rồi quả thực hắn đã có quá ba lần cơ hội được xuống dưới chỗ bác vương du lịch rồi, sơ xẩy một tí là được bác diêm vương hỏi thăm sức khỏe ngay.
Giải trừ trạng thái băng long, hắn phát hiện ra một điều, càng sử dụng thiên phú băng hệ thì hắn càng mệt, nếu chỉ hóa hình không thì không sao cả, nhưng cứ hễ sử dụng một cái là y như rằng. Có thể là cơ thể hắn vẫn chưa thích ứng được với tu vi khủng bố mà Lam Nguyệt lưu lại, cũng có thể là do hắn chưa hoàn toàn kiểm soát được sức mạnh của mình nên mới xảy ra tình trạng hiện tại.
Nếu tính sơ qua, trong một ngày nếu sử dụng liên tục thì hắn chỉ có thể sử dụng trạng thái đó trong ba giờ đồng hồ, tu vi càng cao thì thời gian càng ngắn. Còn nếu chỉ hóa hình thì thoải mái, để cả ngày cũng không ảnh hưởng, thậm chí nếu hóa hình cả ngày thì thời gian sử dụng còn tăng lên là đằng khác. Thế nhưng hắn lại không thích, đó mới là vấn đề.
Hắn không biết lúc hắn đang ngồi thở dốc quan sát cảnh tượng trước mắt, một con mắt của con quái vật khẽ mở ra một chút rồi ngay lập tức nhắm lại, vì hắn không để ý nên không biết.
Khi nãy lúc hắn dùng tốc độ cực hạn định vượt qua chỗ này thì phát hiện ra không thể nào thực hiện được. Khả năng cảm nhận của hắn với hệ thủy đã đạt đến cực hạn của mức độ thứ nhất là Dụng Tâm Không Chế và sắp có xu hướng chuyển sang giai đoạn thứ hai là Tâm Tùy Ý Động. Có thể nói là hắn chỉ cần bước thêm một bước nhỏ nữa thôi là có thể sang giai đoạn hai, nhưng một bước nhỏ này thực sự quá khó khăn, suốt thời gian qua hắn vẫn không thể nào làm được, vậy nên bây giờ vẫn chỉ mãi quanh quẩn ở cửa ải thứ nhất của Thủy Khống.
Vì hắn đã nắm rõ một điều, cảnh tượng quỷ dị trước mắt có liên quan đến nước, vì thế nên trong thời gian hắn bay, cứ chỗ nào có một chút thủy lực là hắn ngay lập tức tránh thật xa. Và hắn đã đúng, chỗ có thủy lực đó dù rất mỏng manh như lại cực kỳ nguy hiểm, chỉ cần lơ là một chút thì hắn tạch ngay không cần nói nhiều. Cũng may, tốc độ của hắn đủ nhanh để có thể trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc mà vẫn an toàn chạy thoát. Khổ nỗi, hắn vẫn chưa thể rõ được, ngoài nước ra thì vẫn còn một yếu tố nào đó cần tham gia, chỉ khi nào biết được yếu tố này thì hắn mới có cơ hội thoát ra khỏi đây.
"Không tốt". Hắn kêu thầm một tiếng, vội vàng tiến vào trạng thái thích khách, hắn không dám vào băng long nữa, trạng thái băng long tốn quá nhiều sức lực của hắn rồi
Khi nãy hắn vừa cảm nhận được, không ngờ ngay chỗ hắn đang đứng này cũng xuất hiện Thủy Lực!
Vừa vào trạng thái thích khách, con ngươi bên trái của hắn mơ hồ hiện ra một vòng tròn nhỏ màu đen huyền, đây chính là rada của thích khách.
"Ồ, không ngờ còn có tác dụng này!" Hắn mừng rỡ sau đó vội vàng cúi xuống rồi lăn dưới đất một vòng, lăn xong cả người liền bật dậy rồi cắm đầu chạy.
Hắn thật không thể ngờ, rada của hắn có thể dò ra cả các nguy hiểm ở đây, có rada phối hợp cùng với cảm nhận nhạy cảm về hệ thủy của hắn, hắn sẽ có một cơ hội thoát ra khỏi nơi này!
Thế rồi, hắn liên tục di chuyển một cách quỷ dị, lúc nhanh lúc chậm, lúc dừng lại, lúc tiến lên rồi lại lách chéo, có khi lại xoay vòng vòng trên không, có lúc nằm bò ra đất.
Cả người hắn thực hiện những động tác quái dị với những góc độ không thể tưởng tượng nổi, cứ như thế, hắn cứ từ từ từng chút từng chút mà tiến về phía trước, tuy di chuyển liên tục mà cũng không tiến được bao xa nhưng ít nhất là hắn cũng có thể tiến lên được.
Liên tục vật lộn như thế không rõ bao nhiêu thời gian, cho đến khi hắn cảm giác toàn thân đau đớn không chịu nổi nữa thì hắn nhìn thấy ở trước mặt hắn cách hắn tầm một mét có một khoảng đất khá kỳ lạ. Ở đó không có đồ vật nào bị tổn thương cả ! , hắn nhìn chỗ đó một chút rồi dùng tốc độ nhanh nhất của mình mà lao về phía đấy.
Tiến lại chỗ đấy, qua rada hắn thấy rõ ràng một cảnh tượng hết sức quái lạ, không gian trước mặt hắn, sau lưng hắn đầy báo hiệu nguy hiểm, còn ở đây thì hết sức bình thường, cứ như là một chỗ nghỉ ngơi sau khi vượt qua chặng đường thứ nhất vậy.
Nhìn những bộ xương với đủ tư thế la liệt dưới mặt đất, hắn ngay lập tức thu lại cái ý nghĩ coi đây là một chỗ bình thường, chắc chắn ở đây còn ấn chứa một nguy hiểm nào đó mà hắn không biết.
Như ông cha ta đã từng nói, muốn cái gì thì nó không thèm đến, còn cái gì mình không muốn thì nó cứ lao vào.
Trên đầu hắn bỗng xuất hiện một quả cầu màu trắng cực kỳ to lớn, bên trong nó có những luồng khói đang di chuyển cực nhanh theo hình xoán ốc, thỉnh thoảng còn phát ra những tiếng động khe khẽ.
Hắn bỗng có một dự cảm không tốt. Và thật đúng là như vậy, không để hắn phải đợi chờ lâu, quả cầu màu trắng liền bắn ra một loạt các tia chớp nhỏ, gồm khoảng năm tia, tất cả đều nhằm vào hắn mà lao đến.
Hắn cảm thấy những tia chớp này rất quen thuộc, hắn chợt vỗ đầu một cái rồi cười khổ lẩm bẩm: " Thôi xong, cái này chẳng phải là... "
Một tia chớp màu trắng nhanh chóng nhập vào người hắn, hắn cảm thấy toàn thân chấn động, đầu óc choáng váng khiến thân hình hơi lảo đảo suýt nữa ngã ra đất. Cũng may là linh hồn của hắn bây giờ phải mạnh hơn hai tuần trước ít nhất gấp đôi nên mới không bị tia chớp đánh cho choáng váng.
Đương nhiên, một cái thì có thể không vấn đề gì, nhưng năm cái liên tục thì lại là chuyện khác. Mắt thấy mấy tia chớp còn lại chuẩn bị đánh vào người mình, hắn nghiến răng chờ đợi.
Không một tiếng động, cả bốn tia chớp đã chui vào trong người hắn, gương mặt hắn chợt căng cứng lại, hai mắt trợn ngược rồi lăn xuống đất co giật một lúc lâu. Sau đó, người hắn đột ngột dừng co giật rồi nằm yên bất động.
Không biết qua bao lâu hắn mới lồm cồm bò dậy, đưa tay lên lau mồ hôi lạnh trên mặt, nhẹ nhàng thở hắt ra một hơi, rất nhanh hắn lại cảm thấy hưng phấn.
"Không ngờ cái này lại có chỗ tốt như vậy!" Hắn cười nhạt nhìn vào quả cầu màu trắng lơ lửng trên đầu mình
"Nếu lấy được nó thì... " Hắn lẩm bẩm nói nhưng sau đó lại lắc đầu: " Mình suy nghĩ quá viển vông rồi!"
Sau khi bị năm tia chớp chui vào người, hắn cảm thấy linh hồn lực của hắn phải mạnh hơn trước đến ba phần. Tuy nhiên, để được như vậy cũng không dễ dàng, nguy hiểm trong đó khó có thể lường hết, không nói đến khả năng linh hồn tan vỡ, chỉ tính đến việc thân thể bị tổn thương là không mấy ai có thể chịu được rồi.
Khoảng khắc tia chớp thứ năm lao vào người, hắn hoàn toàn không kịp phản xạ do cảm giác đau đớn khủng khiếp bất ngờ ập đến, hắn không ngờ tia chớp này còn có thể công kích đến cơ thể.
Mà đó cũng không hẳn không phải là chuyện tốt, cơ thể hắn sau khi bị tia chớp kia đập vào thì cũng được cường hóa thêm chút ít. Dù chỉ cường hóa một chút thôi hắn cũng thấy hài lòng, muỗi nhỏ cũng là thịt, tích tiểu thành đại là phương châm của hắn.
Đứng dậy phủi bụi bám trên quần áo, hắn quan sát một chút chỗ của hắn đang đứng, lúc trước có quá nhiều nguy hiểm nên hắn không kịp nhìn rõ hoàn cảnh xung quanh.
Cẩn thận đánh giá qua một lượt, hắn tiến đến một bộ xương gần nhất. Bộ xương này nằm dài ra đất, toàn thân không bị tổn hại, bộ quần áo vẫn lành lặn như thường. Dù bộ quần áo này qua năm tháng dài lâu đã bị hư tổn ít nhiều nhưng nhìn qua chất liệu cũng có thể đoán được là hàng cao cấp.
Hắn cầm lấy một thanh đao đã gỉ sét một phần bên cạnh bộ xương, nơi chưa bị hư hại thì có màu trắng như tuyết, không ngờ khi hơi đụng vào lại có một luồng khí lành lạnh chuyền vào tay hắn, chắc hẳn trước kia cũng từng là một thanh bảo đao.
Lẳng thanh đao qua một bên, hắn tiếp tục mò tìm xem có gì dùng được hay không, vừa lục lọi hắn vừa thầm niệm: "Người chết rồi thì yên nghỉ đi, đồ không mang theo được thì để lại cho người khác dùng... "
Tìm hoài mà không được gì, hắn hơi nhíu mày lại rồi đi đến chỗ khác tìm kiếm, mất công cả buổi mà chả có thu hoạch gì, hắn tức điên lên rồi dẫm chân xuống đất chửi ầm lên. Hơi bình tĩnh lại một chút, hắn suy nghĩ đến một khả năng, cái này ít có khả năng xảy ra nhưng không phải không có, đó là đã có một người nào khác đi đến nơi này trước hắn và cuỗm đi hết đống đồ ở đây rồi. Chứ nếu không thì tại sao hắn tìm cả ngày mà không thấy nổi bất cứ một cái gì có giá trị? Đối với người ở thế giới này thì mỗi người ít nhất phải có cái không gian giới chỉ chứ, mà ở đây hắn chẳng tìm thấy một cái nào cả.
Lắc lắc đầu, mừng hụt một lần khiến hắn mất hứng, cứ tưởng lần này giàu to rồi, ai ngờ, đúng là đời không như mơ, hắn vừa đi vừa nghĩ.
"Thôi chết! Mải nghĩ quá mà quên mất... !" Hắn vừa bước được mấy bước thì sắc mặt hơi biến đổi, kêu thầm một tiếng không tốt rồi nhanh nhẹn tránh qua một bên.
"Tạch.. Tạch". Không gian ngay chỗ hắn vừa đứng bỗng nhiên vặn vẹo, một lúc sau thì trở lại bình thường. Hắn lau mồ hôi lạnh rồi ổn định tinh thần chuẩn bị né tránh tiếp.
Sau khi trải qua mấy lần như vậy, hắn luôn có một cảm giác, trước hắn đã có một người nào đó nào đó xuất hiện, tất cả các chỗ nghỉ chân, những nơi hắn bị công kích linh hồn đều bị người khác lột đến không còn một mảnh khiến hắn hậm hực không thôi. Nhưng suy đi cũng phải tính lại, cái lợi hắn nhận được khi vào đây cũng không ít, chưa kể đến linh hồn ngày một mạnh mẽ mà cường độ thân thể của hắn cũng được cải thiện rõ rệt.
Liên tục quan sát xung quanh, hắn có một loại cảm ngộ như có như không mà không thể nắm bắt được,điều này rất khó để nói rõ, hắn cảm thấy đây như là một loại thân pháp di chuyển và hắn bị ép phải học vậy. Tất cả đều có một quy luật nhất định mà hắn vẫn đang cố tìm hiểu, dù không hiểu rõ được về nó nhưng mà khả năng di chuyển và năng lực phản ứng của hắn đều được nâng cao, các động tác dư thừa dần giảm xuống.
Một đường xông tới, độ khó càng ngày càng tăng lên, các bộ xương cũng ngày một ít đi. Mỗi khi cảm thấy ít nguy hiểm, hắn đều lục lọi xem có còn gì ở đó hay không, nhưng tất cả những chỗ hắn tìm kiếm đều được người khác lột sạch sẽ đến không thể sạch hơn, khiến hắn ức chế không thôi.
Lại một thời gian nữa trôi qua, tại đây hắn hầu như không còn khái niệm thời gian, xung quanh dù ngày hay đêm đều vậy không thể phân biệt được. Những hành động mà hắn thực hiện bây giờ đã trở thành phản xạ, hắn hầu như không cần xác định rõ xem có thủy lực ở vị trí nào đó hay không nữa, tất cả những điều hắn làm đều đã quá quen thuộc đến mức hắn chẳng cần suy nghĩ.
Xung quanh hắn bây giờ không còn bất cứ thứ gì, hiếm lắm mới gặp được một đến hai bộ xương khô, nhưng tất cả đều bị kiểm tra qua, không còn gì cả. Hắn từng hơn một lần phân vân, có phải đã có người đi trước hắn và thoát khỏi đây rồi hay không, nếu đúng như vậy thì hắn không còn bao nhiêu hy vọng.
Đang suy nghĩ linh tinh thì hắn bỗng giật mình, chỗ này có điểm kỳ lạ, theo như hắn tính thì tại đây phải là nơi có thủy lực tồn tại mới đúng chứ, sao lại không có gì nhỉ?
Đưa mắt xem xét một hồi, cơ thể hắn hơi cứng lại, đôi mắt ngạc nhiên xen lẫn cảnh giác nhìn lên phía trước. Tại đấy, hắn thấy một bóng người đang ngồi!
Đơn giản là vừa khi nãy, lúc hắn tiến lên có mấy bước thì cảnh vật trước mặt hắn đã thay đổi hoàn toàn, vừa mới một giây trước thì còn tối đen như mực thì một giây trước đã tràn ngập ánh sáng. Trước mắt hắn hiện lên một khung cảnh cực kỳ ngoài sức tưởng tượng, một cái sân cực kỳ rộng lớn nhìn không thấy điểm cuối. Thấp thoáng trong làn sương mù phía xa xa là một thứ gì đó rất lớn, nhìn thoáng qua thì giống một công trình khổng lồ hoặc một ngọn núi to, nói chung là không thể xác định rõ được.
Chưa hết, trên cái sân rộng lớn này có một cảnh tượng còn kỳ dị hơn, những bộ xương tỏa ra đủ loại hào quang kỳ lạ nằm rải rác, la liệt khắp cả sân, cùng với đó là đủ các loại binh khí, đồ vật. Nhìn qua chỉ thấy đây giống như là một bãi chiến trường vậy.
Nhưng cùng lắm thì mấy hình ảnh trên cũng chỉ khiến hắn ngạc nhiên mà thôi, thứ khiến hắn cực độ hoảng sợ đến hết hồn là một con quái vật nhìn giống con rùa đang nằm ở ngay bên trái cạnh hắn. Con quái vật này đầu như cá sấu, thân giống rùa, bốn chân cực độ to lớn mà còn có vẩy xanh bóng loáng nhìn khá kỳ dị. Cả người con quái này toát lên một khí thế khủng bố và đáng sợ khiến hắn hít thở không được tự nhiên. Con quái vật này hình như đang trong giấc ngủ say, đôi mắt nhắm nghiền, mỗi lần nó hít thở thì vùng không gian xung quanh như chấn động.
Hắn nuốt nước bọt quan sát con quái vật này, thấy nó vẫn đang ngủ thì từ từ thở dài ra một hơi. Đảo mắt nhìn qua đủ loại bảo bối, trang sức cùng nhẫn trữ vật trên mặt đến, hắn tuy thích thật nhưng cũng chẳng dám tự tiện lao vào nhặt. Khẽ lùi về phía sau mấy bước, hắn quyết định rời đi nơi cổ quái này, dù sao cái mạng vẫn quan trọng tiền tài. Nhưng cuộc đời thường không theo ý người, hắn vừa bước lùi được hai bước thì lưng đụng phải một thứ gì đó mềm mềm, khiến hắn không thể tiếp tục lùi lại nữa.
Quay lưng lại nhìn về phía sau, hắn nhìn thấy một tầng ánh sáng vàng nhạt ngắn cách hắn với không gian bên ngoài khiến hắn không thể nào rời khỏi đây được.
"Đã không thể quay lại thì chỉ còn nước tiến lên ! ". Hắn thở dài một cái rồi cẩn thận tiến lên phía trước
Càng đi hắn càng nhíu mày lại, hắn có cảm giác không ổn một chút nào, đây là một loại trực giác đến từ bản năng. Hắn dự cảm rằng chắc chắn sẽ có chuyện gì đó sắp xảy ra, cho nên hắn lúc nào cũng nâng cao cảnh giác mà quan sát mọi động tĩnh trước mắt.
Khi hắn tiến đến bộ xương thứ nhất thì loại cảm giác nguy hiểm đấy càng mãnh liệt, bộ xương này tỏa ra ánh sáng màu lục nhạt, nhìn cực kỳ cứng rắn, vậy mà phần chân tử đùi trở xuống và phần ngực lại bị lõm và ép nát vụn khiến hắn vẻ mặt hắn càng thêm nghiêm trọng.
Hắn dừng lại nhìn bộ xương một chút rồi đưa chân phải lên, bước một bước đến chỗ bộ xương màu lục này. Khi bàn chân vừa đặt xuống đất, hắn như bị điện giật, ngay lập tức vội vàng rút ngay bàn chân phải về, cả người nhanh chóng lùi lại ra phía sau năm bước.
"Crắc... cạch... cạch". Tiếng xương bị nghiền nát vụn vang lên khiến hắn lạnh toát cả sống lưng
Thầm kêu may mắn một tiếng, hắn vội vàng quan sát tình hình trước mắt. Bộ xương kém may mắn trước mặt hắn đã bị nghiền thành bột phấn, tất cả những đồ vật cách mặt đất năm mươi centimet đều đã trở thành dĩ vãng. Trong lúc mơ hồ, hắn có thể nhìn thấy không gian ở đó nơi chấn động một chút rồi trở về bình thường, nhưng một chút chấn động đó cũng đã đủ hủy hoại tất cả những thứ đó, bao gồm vũ khí, bảo bối, cùng đủ loại đồ vật khác nhau.
Lấy trong người ta một số đồ vật, hắn liền ném về phía trước rồi tiếp tục quan sát động tĩnh. Chờ mãi một thời gian sau mà chả thấy có gì xảy ra cả, hắn khẽ thở dài rồi tiếp tục tiến về phía trước.
"Không lừa được nó như thế, thế thì đành phải làm thế này vậy". Hắn cười khổ rồi nhanh chóng rút chân lại
"Crac....bụp". Bộ xương khốn khổ tiếp tục bị nghiền nát từ ngực trở xuống, lần này hắn vẫn tiếp tục quan sát kỹ những thứ diễn ra trước mắt, càng xem hắn càng nhíu mày lại, một lúc sau hắn lẩm bẩm : " Đây không phải là không gian biến động... mà là.... ".
Tiếp tục lấy thân ra nhử rồi quan sát mấy lần, hai mắt hắn tỏa sáng rồi không kìm được ngạc nhiên nói: " Thì ra... đây lại là nước?"
Nhưng ngay lập tức, hắn lại lắc đầu lẩm bẩm: " Không hẳn là nước, không chỉ có thế, còn một cái khác nữa... "
Tất cả những thứ liên quan đến nước đối với hắn đều hết sức quen thuộc, quen đến độ chỉ cần một cái liếc mắt cũng khiến hắn nhận ra thứ mà nhiều người khác không thấy. Thứ nghiền nát bộ xương không phải do chấn động không gian tạo ra mà là nước, nhưng không hẳn chỉ có nước, mà còn có một thứ gì đó khác nữa.
Hóa thành trạng thái băng long, một đôi cánh bằng băng tuyệt mĩ dần dần tụ lại sau lưng hắn, hắn nghiến răng một cái rồi cả người như một tia chớp màu xanh, nhanh chóng bay về phía trước, hắn muốn thử xem, nếu dùng tốc độ thì có thể tránh khỏi thứ đó hay không.
Tiến đến chỗ bộ xương thứ nhất, cả người hắn đang bay thẳng liền đột ngột chuyển hướng mà bay vút lên cao, ngay khi hắn vọt người lên trên, tiếng xương bị nghiền vụn đã phát ra ở ngay chỗ hắn vừa bay thẳng đến. Đang bay lên cao, hắn ngay lập tức dừng lại rồi nghiêng người lách lên phía trước, chéo hướng bốn mươi lăm độ, giống y như lần trước, chỗ hắn vừa dừng lại cũng có tiếng đồ vật bị nghiền phát ra. Chưa được ba giây, hắn tiếp tục chuyển hướng, thân như điện vội vàng lùi ra phía sau, ngay trước mặt hắn, cách đỉnh mũi hắn chỉ có mười centimet, hắn "thấy" không gian ở đó như bị một bàn tay vô hình bóp méo, kéo theo những tiếng "tạch tạch" liên tục vang lên.
Vừa lùi ra sau chưa nổi một phần tư giây, hắn một lần nữa thay đổi phương hướng, cả người xoay vòng tròn bay ngược ra sau, thân như một cơn lốc bay theo hình vòng cung sau đó vững vàng trở về vị trí ban đầu.
Chân chạm đất, hắn không nhịn được mà phải chống tay vào đầu gối thở hồng hộc, vừa rồi quả thực hắn đã có quá ba lần cơ hội được xuống dưới chỗ bác vương du lịch rồi, sơ xẩy một tí là được bác diêm vương hỏi thăm sức khỏe ngay.
Giải trừ trạng thái băng long, hắn phát hiện ra một điều, càng sử dụng thiên phú băng hệ thì hắn càng mệt, nếu chỉ hóa hình không thì không sao cả, nhưng cứ hễ sử dụng một cái là y như rằng. Có thể là cơ thể hắn vẫn chưa thích ứng được với tu vi khủng bố mà Lam Nguyệt lưu lại, cũng có thể là do hắn chưa hoàn toàn kiểm soát được sức mạnh của mình nên mới xảy ra tình trạng hiện tại.
Nếu tính sơ qua, trong một ngày nếu sử dụng liên tục thì hắn chỉ có thể sử dụng trạng thái đó trong ba giờ đồng hồ, tu vi càng cao thì thời gian càng ngắn. Còn nếu chỉ hóa hình thì thoải mái, để cả ngày cũng không ảnh hưởng, thậm chí nếu hóa hình cả ngày thì thời gian sử dụng còn tăng lên là đằng khác. Thế nhưng hắn lại không thích, đó mới là vấn đề.
Hắn không biết lúc hắn đang ngồi thở dốc quan sát cảnh tượng trước mắt, một con mắt của con quái vật khẽ mở ra một chút rồi ngay lập tức nhắm lại, vì hắn không để ý nên không biết.
Khi nãy lúc hắn dùng tốc độ cực hạn định vượt qua chỗ này thì phát hiện ra không thể nào thực hiện được. Khả năng cảm nhận của hắn với hệ thủy đã đạt đến cực hạn của mức độ thứ nhất là Dụng Tâm Không Chế và sắp có xu hướng chuyển sang giai đoạn thứ hai là Tâm Tùy Ý Động. Có thể nói là hắn chỉ cần bước thêm một bước nhỏ nữa thôi là có thể sang giai đoạn hai, nhưng một bước nhỏ này thực sự quá khó khăn, suốt thời gian qua hắn vẫn không thể nào làm được, vậy nên bây giờ vẫn chỉ mãi quanh quẩn ở cửa ải thứ nhất của Thủy Khống.
Vì hắn đã nắm rõ một điều, cảnh tượng quỷ dị trước mắt có liên quan đến nước, vì thế nên trong thời gian hắn bay, cứ chỗ nào có một chút thủy lực là hắn ngay lập tức tránh thật xa. Và hắn đã đúng, chỗ có thủy lực đó dù rất mỏng manh như lại cực kỳ nguy hiểm, chỉ cần lơ là một chút thì hắn tạch ngay không cần nói nhiều. Cũng may, tốc độ của hắn đủ nhanh để có thể trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc mà vẫn an toàn chạy thoát. Khổ nỗi, hắn vẫn chưa thể rõ được, ngoài nước ra thì vẫn còn một yếu tố nào đó cần tham gia, chỉ khi nào biết được yếu tố này thì hắn mới có cơ hội thoát ra khỏi đây.
"Không tốt". Hắn kêu thầm một tiếng, vội vàng tiến vào trạng thái thích khách, hắn không dám vào băng long nữa, trạng thái băng long tốn quá nhiều sức lực của hắn rồi
Khi nãy hắn vừa cảm nhận được, không ngờ ngay chỗ hắn đang đứng này cũng xuất hiện Thủy Lực!
Vừa vào trạng thái thích khách, con ngươi bên trái của hắn mơ hồ hiện ra một vòng tròn nhỏ màu đen huyền, đây chính là rada của thích khách.
"Ồ, không ngờ còn có tác dụng này!" Hắn mừng rỡ sau đó vội vàng cúi xuống rồi lăn dưới đất một vòng, lăn xong cả người liền bật dậy rồi cắm đầu chạy.
Hắn thật không thể ngờ, rada của hắn có thể dò ra cả các nguy hiểm ở đây, có rada phối hợp cùng với cảm nhận nhạy cảm về hệ thủy của hắn, hắn sẽ có một cơ hội thoát ra khỏi nơi này!
Thế rồi, hắn liên tục di chuyển một cách quỷ dị, lúc nhanh lúc chậm, lúc dừng lại, lúc tiến lên rồi lại lách chéo, có khi lại xoay vòng vòng trên không, có lúc nằm bò ra đất.
Cả người hắn thực hiện những động tác quái dị với những góc độ không thể tưởng tượng nổi, cứ như thế, hắn cứ từ từ từng chút từng chút mà tiến về phía trước, tuy di chuyển liên tục mà cũng không tiến được bao xa nhưng ít nhất là hắn cũng có thể tiến lên được.
Liên tục vật lộn như thế không rõ bao nhiêu thời gian, cho đến khi hắn cảm giác toàn thân đau đớn không chịu nổi nữa thì hắn nhìn thấy ở trước mặt hắn cách hắn tầm một mét có một khoảng đất khá kỳ lạ. Ở đó không có đồ vật nào bị tổn thương cả ! , hắn nhìn chỗ đó một chút rồi dùng tốc độ nhanh nhất của mình mà lao về phía đấy.
Tiến lại chỗ đấy, qua rada hắn thấy rõ ràng một cảnh tượng hết sức quái lạ, không gian trước mặt hắn, sau lưng hắn đầy báo hiệu nguy hiểm, còn ở đây thì hết sức bình thường, cứ như là một chỗ nghỉ ngơi sau khi vượt qua chặng đường thứ nhất vậy.
Nhìn những bộ xương với đủ tư thế la liệt dưới mặt đất, hắn ngay lập tức thu lại cái ý nghĩ coi đây là một chỗ bình thường, chắc chắn ở đây còn ấn chứa một nguy hiểm nào đó mà hắn không biết.
Như ông cha ta đã từng nói, muốn cái gì thì nó không thèm đến, còn cái gì mình không muốn thì nó cứ lao vào.
Trên đầu hắn bỗng xuất hiện một quả cầu màu trắng cực kỳ to lớn, bên trong nó có những luồng khói đang di chuyển cực nhanh theo hình xoán ốc, thỉnh thoảng còn phát ra những tiếng động khe khẽ.
Hắn bỗng có một dự cảm không tốt. Và thật đúng là như vậy, không để hắn phải đợi chờ lâu, quả cầu màu trắng liền bắn ra một loạt các tia chớp nhỏ, gồm khoảng năm tia, tất cả đều nhằm vào hắn mà lao đến.
Hắn cảm thấy những tia chớp này rất quen thuộc, hắn chợt vỗ đầu một cái rồi cười khổ lẩm bẩm: " Thôi xong, cái này chẳng phải là... "
Một tia chớp màu trắng nhanh chóng nhập vào người hắn, hắn cảm thấy toàn thân chấn động, đầu óc choáng váng khiến thân hình hơi lảo đảo suýt nữa ngã ra đất. Cũng may là linh hồn của hắn bây giờ phải mạnh hơn hai tuần trước ít nhất gấp đôi nên mới không bị tia chớp đánh cho choáng váng.
Đương nhiên, một cái thì có thể không vấn đề gì, nhưng năm cái liên tục thì lại là chuyện khác. Mắt thấy mấy tia chớp còn lại chuẩn bị đánh vào người mình, hắn nghiến răng chờ đợi.
Không một tiếng động, cả bốn tia chớp đã chui vào trong người hắn, gương mặt hắn chợt căng cứng lại, hai mắt trợn ngược rồi lăn xuống đất co giật một lúc lâu. Sau đó, người hắn đột ngột dừng co giật rồi nằm yên bất động.
Không biết qua bao lâu hắn mới lồm cồm bò dậy, đưa tay lên lau mồ hôi lạnh trên mặt, nhẹ nhàng thở hắt ra một hơi, rất nhanh hắn lại cảm thấy hưng phấn.
"Không ngờ cái này lại có chỗ tốt như vậy!" Hắn cười nhạt nhìn vào quả cầu màu trắng lơ lửng trên đầu mình
"Nếu lấy được nó thì... " Hắn lẩm bẩm nói nhưng sau đó lại lắc đầu: " Mình suy nghĩ quá viển vông rồi!"
Sau khi bị năm tia chớp chui vào người, hắn cảm thấy linh hồn lực của hắn phải mạnh hơn trước đến ba phần. Tuy nhiên, để được như vậy cũng không dễ dàng, nguy hiểm trong đó khó có thể lường hết, không nói đến khả năng linh hồn tan vỡ, chỉ tính đến việc thân thể bị tổn thương là không mấy ai có thể chịu được rồi.
Khoảng khắc tia chớp thứ năm lao vào người, hắn hoàn toàn không kịp phản xạ do cảm giác đau đớn khủng khiếp bất ngờ ập đến, hắn không ngờ tia chớp này còn có thể công kích đến cơ thể.
Mà đó cũng không hẳn không phải là chuyện tốt, cơ thể hắn sau khi bị tia chớp kia đập vào thì cũng được cường hóa thêm chút ít. Dù chỉ cường hóa một chút thôi hắn cũng thấy hài lòng, muỗi nhỏ cũng là thịt, tích tiểu thành đại là phương châm của hắn.
Đứng dậy phủi bụi bám trên quần áo, hắn quan sát một chút chỗ của hắn đang đứng, lúc trước có quá nhiều nguy hiểm nên hắn không kịp nhìn rõ hoàn cảnh xung quanh.
Cẩn thận đánh giá qua một lượt, hắn tiến đến một bộ xương gần nhất. Bộ xương này nằm dài ra đất, toàn thân không bị tổn hại, bộ quần áo vẫn lành lặn như thường. Dù bộ quần áo này qua năm tháng dài lâu đã bị hư tổn ít nhiều nhưng nhìn qua chất liệu cũng có thể đoán được là hàng cao cấp.
Hắn cầm lấy một thanh đao đã gỉ sét một phần bên cạnh bộ xương, nơi chưa bị hư hại thì có màu trắng như tuyết, không ngờ khi hơi đụng vào lại có một luồng khí lành lạnh chuyền vào tay hắn, chắc hẳn trước kia cũng từng là một thanh bảo đao.
Lẳng thanh đao qua một bên, hắn tiếp tục mò tìm xem có gì dùng được hay không, vừa lục lọi hắn vừa thầm niệm: "Người chết rồi thì yên nghỉ đi, đồ không mang theo được thì để lại cho người khác dùng... "
Tìm hoài mà không được gì, hắn hơi nhíu mày lại rồi đi đến chỗ khác tìm kiếm, mất công cả buổi mà chả có thu hoạch gì, hắn tức điên lên rồi dẫm chân xuống đất chửi ầm lên. Hơi bình tĩnh lại một chút, hắn suy nghĩ đến một khả năng, cái này ít có khả năng xảy ra nhưng không phải không có, đó là đã có một người nào khác đi đến nơi này trước hắn và cuỗm đi hết đống đồ ở đây rồi. Chứ nếu không thì tại sao hắn tìm cả ngày mà không thấy nổi bất cứ một cái gì có giá trị? Đối với người ở thế giới này thì mỗi người ít nhất phải có cái không gian giới chỉ chứ, mà ở đây hắn chẳng tìm thấy một cái nào cả.
Lắc lắc đầu, mừng hụt một lần khiến hắn mất hứng, cứ tưởng lần này giàu to rồi, ai ngờ, đúng là đời không như mơ, hắn vừa đi vừa nghĩ.
"Thôi chết! Mải nghĩ quá mà quên mất... !" Hắn vừa bước được mấy bước thì sắc mặt hơi biến đổi, kêu thầm một tiếng không tốt rồi nhanh nhẹn tránh qua một bên.
"Tạch.. Tạch". Không gian ngay chỗ hắn vừa đứng bỗng nhiên vặn vẹo, một lúc sau thì trở lại bình thường. Hắn lau mồ hôi lạnh rồi ổn định tinh thần chuẩn bị né tránh tiếp.
Sau khi trải qua mấy lần như vậy, hắn luôn có một cảm giác, trước hắn đã có một người nào đó nào đó xuất hiện, tất cả các chỗ nghỉ chân, những nơi hắn bị công kích linh hồn đều bị người khác lột đến không còn một mảnh khiến hắn hậm hực không thôi. Nhưng suy đi cũng phải tính lại, cái lợi hắn nhận được khi vào đây cũng không ít, chưa kể đến linh hồn ngày một mạnh mẽ mà cường độ thân thể của hắn cũng được cải thiện rõ rệt.
Liên tục quan sát xung quanh, hắn có một loại cảm ngộ như có như không mà không thể nắm bắt được,điều này rất khó để nói rõ, hắn cảm thấy đây như là một loại thân pháp di chuyển và hắn bị ép phải học vậy. Tất cả đều có một quy luật nhất định mà hắn vẫn đang cố tìm hiểu, dù không hiểu rõ được về nó nhưng mà khả năng di chuyển và năng lực phản ứng của hắn đều được nâng cao, các động tác dư thừa dần giảm xuống.
Một đường xông tới, độ khó càng ngày càng tăng lên, các bộ xương cũng ngày một ít đi. Mỗi khi cảm thấy ít nguy hiểm, hắn đều lục lọi xem có còn gì ở đó hay không, nhưng tất cả những chỗ hắn tìm kiếm đều được người khác lột sạch sẽ đến không thể sạch hơn, khiến hắn ức chế không thôi.
Lại một thời gian nữa trôi qua, tại đây hắn hầu như không còn khái niệm thời gian, xung quanh dù ngày hay đêm đều vậy không thể phân biệt được. Những hành động mà hắn thực hiện bây giờ đã trở thành phản xạ, hắn hầu như không cần xác định rõ xem có thủy lực ở vị trí nào đó hay không nữa, tất cả những điều hắn làm đều đã quá quen thuộc đến mức hắn chẳng cần suy nghĩ.
Xung quanh hắn bây giờ không còn bất cứ thứ gì, hiếm lắm mới gặp được một đến hai bộ xương khô, nhưng tất cả đều bị kiểm tra qua, không còn gì cả. Hắn từng hơn một lần phân vân, có phải đã có người đi trước hắn và thoát khỏi đây rồi hay không, nếu đúng như vậy thì hắn không còn bao nhiêu hy vọng.
Đang suy nghĩ linh tinh thì hắn bỗng giật mình, chỗ này có điểm kỳ lạ, theo như hắn tính thì tại đây phải là nơi có thủy lực tồn tại mới đúng chứ, sao lại không có gì nhỉ?
Đưa mắt xem xét một hồi, cơ thể hắn hơi cứng lại, đôi mắt ngạc nhiên xen lẫn cảnh giác nhìn lên phía trước. Tại đấy, hắn thấy một bóng người đang ngồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.