Chương 47: Ta vẫn là ta! ...
Tử Tiêu
28/10/2014
Chậm rãi mở mắt
ra, trong mắt hắn hiện lên một nỗi phức tạp hiếm thấy, số phận hắn đúng
là kỳ lạ, tiếp nhận ký ức của Tiêu Thanh Y đã đành, nay hắn lại một lần
nữa sống trong ký ức của Trúc Anh trong vai trò của Trúc Ngọc, khiến hắn gần như có thêm một loại ký ức khác.
Cũng may linh hồn của hắn cực mạnh nên thần trí mới bình thường, nếu yếu một chút thì không biết sẽ ra sao, nặng thì trực tiếp mất mạng, nhẹ thì thần kinh dở hơi, cả đời lẩm cẩm.
"Trận chiến linh hồn này là gì? Tại sao lại như vậy? Tại sao lại phải thay đổi ký ức của người khác mới coi là hoàn thành? Tại sao....." Một loạt các câu hỏi hiện ra trong đầu hắn, vì hắn cảm thấy rằng, trận chiến linh hồn hết sức quỷ dị, hắn hoàn toàn không thể rõ, nguyên nhân và mục đích tại sao hắn phải làm như vậy.
"Tiểu tử! Trận chiến linh hồn được đặt ra nhằm mục đích huấn luyện mà thôi, còn về nguyên nhân tại sao thì về sau ngươi sẽ hiểu, việc luôn luôn nhớ và khắc sâu trong tâm trí và linh hồn của mình việc mình là ai cực kỳ quan trọng" Tử thở dài nói.
"Nhưng mà tại sao phải thay đổi ký ức người khác?" Hắn cất tiếng hỏi.
Không có ai đáp lại hắn, kể cả Tử và hệ thống, dù hắn có kêu hỏi thế nào đi chăng nữa cũng không có hồi đáp lại.
Trầm mặc một lúc lâu, hắn càng ngày càng có cảm giác cần phải đề phòng hệ thống, đây là một loại trực giác mách bảo hắn, hệ thống... có lẽ không phải là cái gì đó tốt cho lắm!.
"Dựa vào chính mình vẫn là tốt nhất!" Hắn lẩm bẩm.
Ở trong hệ thống, ánh mắt Tử nhìn hắn đầy vẻ tán thưởng, sau đó lại có chút hả hê, Tử cũng lẩm nhẩm một mình: "Hắn đã bắt đầu đề phòng rồi, vậy ngươi định làm gì đây hả?".
Tiến lại gần quan sát trạng thái của Trúc Anh một lúc, hắn kinh ngạc phát hiện ra, tất cả thương thế của Trúc Anh đều khỏi hẳn, thậm chí chả có một vết thương nào, cứ như Trúc Anh chưa từng trải qua bất cứ chuyện gì xảy ra vừa nãy vậy. Sau khi kiểm tra một lượt để chắc chắn không có gì bất thường, hắn mới quay sang nhìn hai người còn lại.
"Giai đoạn một đã xong, bây giờ chỉ cần.." Ánh mắt hắn chợt biến đổi, trở nên nghiêm túc hơn nhiều, hắn tiếp tục kết ấn rồi sau chỉ vào hai người bọn Lăng Thiên một cái, nói một tiếng: "Hiện!".
Lời vừa dứt, từ trong cơ thể của hai người mơ hồ hiện ra hai cái bóng kỳ lạ, cái bóng này rõ dần rồi cuối cùng hoàn toàn hiện hình. Hắn nhìn kỹ thì xác định chắc chắn, đây là hai con quái vật cực kỳ kinh khủng, nếu ở thế giới của hắn mà dùng hai hình mẫu này đóng phim kinh dị thì chắc chắn sẽ rất thành công.
Một cái bóng thì hình dáng một con chuột khá to, nhưng nó lại có đuôi rết, mõm thì là hai cái càng của bò cạp, cái lưỡi thè ra như rắn, trên mình mọc đầy gai nhọn và mơ hồ có cả cánh và lá cây ở trên đó.
Cái khác nếu nhìn sơ qua thì dễ coi hơn một tý nhưng cũng chả khá hơn là bao, nó có hình một cái cây, trên đó thì lúc nhúc cơ man nào là dòi bọ rắn rết, thập cẩm các loại côn trùng độc dược. Nếu quan sát kỹ thì cái này còn kinh dị hơn là con chuột to kia.
Theo như Âu Cơ đã nói cho hắn, đây là thể hỗn hợp của độc dược trong cơ thể hai người, vì nó đã là độc dược nên các thành phần trong đó bị hòa tan và trộn lẫn với nhau, chính vì vậy nên linh hồn thể của chúng mới hỗn tạp và kinh dị như vậy.
Điều hắn sắp làm kỳ thực ẩn chứa nguy hiểm vô cùng, đó là hắn đã đem "sức sống" truyền vào trong linh hồn của lũ độc dược khiến chúng hiện hình. Căn bản linh hồn là một lĩnh vực hết sức thần bí và quỷ dị khó lường, biết bao nhiêu thế hệ đã cố gắng tìm hiểu mà vẫn không thể nào hiểu tường tận về nó, linh hồn vẫn là một thứ kỳ diệu và khó lý giải được.
Hầu hết mọi vật đều có linh hồn, cái đó là đúng! Nhưng mà linh hồn có sự sống thì lại khác, vì nếu nó có sự sống thì nó sẽ biết suy nghĩ và hành động, chính vì điều đó nên cho một linh hồn vô tri thành một linh hồn có sự sống là một điều hết sức nguy hiểm, hắn có thể bị cắn trả bất cứ lúc nào!.
Bâu giờ thì mọi chuyện khá là đơn giản, nếu như hắn có thể tiêu diệt được bọn chúng thì không nói làm gì, độc dược sẽ tự khắc tiêu tan, còn nếu hắn bị bọn này "nuốt chửng" thì thôi xong, hậu họa hoàn toàn có thể tính được!.
Hai linh hồn độc dược sau khi xuất hiện, liền ngay lập tức rít gào rồi lao đến tấn công hắn. Hắn cười nhạt, tuy chúng thật là có linh trí, nhưng vẫn thuộc loại cấp thấp, chỉ biết cắm đầu tấn công chứ không biết đối thủ là ai, và đối thủ có thể làm được những gì, e rằng linh trí của chúng lúc này chắc chỉ bằng ma thú cấp một, hoàn toàn là làm việc theo bản năng là chính.
"Mấy chú muốn cắn anh? Ok vào cắn đi!" Hắn dang tay, ra vẻ sẵn sàng tiếp nhận.
Tuy hai con này không biết hắn định làm gì, nhưng thấy hắn không phản kháng thì lộ vẻ mừng rỡ, lập tức lao vào. Nhưng chưa chạm được đến người hắn, bọn chúng đã lộ ra vẻ hoảng sợ rồi ngay lập tức lùi lại, cảnh giác nhìn hắn.
"Phản ứng nhanh đấy! Nhưng thôi anh không có nhiều thời gian, siêu độ các chú nhanh để anh còn đi làm nhiệm vụ" Hắn cười cười, rồi ngay sau đó sắc mặt hắn biến đổi, hắn muốn xem xem, khả năng mạnh nhất của hắn ở lĩnh vực này sẽ là như thế nào!.
Từ trong cơ thể hắn dần dần bốc lên các luồng ánh sáng màu xanh và màu nâu nhạt, chúng dần dần ngưng tụ lại ở xung quanh người hắn. Rồi một hình ảnh cực kỳ khủng bố diễn ra. Từ trước ngực hắn, một cái chân rồng từ từ đưa lên, sau đó là đầu rồng dữ tợn, cuối cùng là cả một con rồng mang theo khí tức cuồng bạo và hoang dã, từ trong cơ thể hắn thoát ra ngoài.
Chưa hết, từ sau lưng hắn cũng có một bóng người dứt ra, người này toàn thân tràn ngập tiên khí, nhìn không rõ khuôn mặt, nhưng tổng thể làm cho người ta có cảm giác phiêu dật xuất trần, cao không thể với tới.
Đáng nhẽ chuyện đến đây là hết rồi, nhưng không hiểu sao hắn luôn có một cảm giác thôi thúc, muốn hắn chuyển sang trạng thái băng long. Làm theo bản năng mách bảo, tóc hắn dần dần chuyển sang màu lam, hai mắt đổi sang màu lục, người lớn thêm một vòng, một đôi cánh băng tuyệt mỹ cũng dần dần xuất hiện.
Thế nhưng hình ảnh tiếp theo cũng làm hắn hết hồn, tất cả những trạng thái đó của hắn liền "đứng" qua một bên. Đúng vậy là bước qua một bước! Hắn ngưng thần quan sát, chỉ thấy cơ thể hắn đã trở về trạng thái bình thường, con bên phải hắn đang có một "người" khác, là hắn ở trạng thái băng long tộc. Nhưng hắn vẫn có cảm giác, đây không phải là hắn, đây là một cá nhân hoàn toàn khác!.
Đầu hắn xoay chuyển rất nhiều ý nghĩ, tự nhiên hắn nghĩ ra một chuyện gần như không có khả năng, nhưng hắn vẫn run run hỏi: "Lam..Lam Nguyệt?".
Lam Nguyệt quay sang nhìn hắn, hắn có thể rõ ràng thấy được, khuôn mặt này tuy có một số đặc điểm giống hắn, nhưng đã dần dần trở lại giống khuôn mặt của Lam Nguyệt.
Khẽ gật đầu rồi lắc đầu một cái với hắn, Lam Nguyệt nhìn hắn một lúc rồi lại bước về, một lần nữa dung hợp lại với hắn.
Nhíu mày suy nghĩ, hắn nhìn nhìn bọn linh hồn độc dược đang sợ hãi co cụm lại một chỗ, khẽ phất tay. Con rồng liền không nhiều lời, ngay lập tức bay đến, chộp hai chộp khiến cho hai linh hồn kia lập tức tan nát.
Xong xuôi hết mọi việc, con rồng và tiên ảnh kia rất ngoan ngoãn, hóa thành một luồng ánh sáng, một lần nữa chui vào cơ thể hắn.
Hắn bước đến bọn Lăng Thiên kiểm tra một lượt, thấy không còn việc gì nữa, liền trèo lên một cành cây to, sau đó trầm tư nghĩ ngợi.
Trong khoảnh khắc Lam Nguyệt xuất hiện trở lại, ở hang động cũ nơi hắn sống, có một bóng đen mình đầy máu me nằm đó.
Bóng đen này như cảm nhận thấy một cái gì đó, liền cố sức ngồi dậy, ánh mắt hướng về phía xa, một giọng nói khàn khàn cực kỳ khó nghe như tiếng kim loại chạm nhau, cất lên: "Lam Nguyệt? Là nàng sao?".
*********
Hơi lửa ấm áp làm cho Trúc Anh tỉnh lại, nàng có cảm giác như rơi vào một giấc ngủ sâu, rất sâu. Tại đó nàng một lần nữa sống lại những ngày tháng hạnh phúc trong quá khứ và tất nhiên, cả cái ngày khủng khiếp đó một lần nữa. Ký ức dần dần trở lại trong đầu nàng, nàng liền giật mình ngồi dậy, cảnh giác nhìn xung quanh.
Cảnh tượng đầu tiên làm nàng cực kỳ bất ngờ, Lăng Thiên đang quỳ ở dưới đất, liên tục dập đầu như để cầu xin một cái gì đó với vị "tiền bối" trước mặt.
"Ân nhân, xin hãy cho ta theo người! Cái mạng này là do ân nhân cứu lại! Vì vậy mạng của ta cũng sẽ do ân nhân nắm giữ!".
"Ta nói rồi! Là ngươi phúc lớn mạng lớn khiến hai độc tự tiêu trừ với nhau, không phải do ta!" Vị tiền bối lắc đầu nói.
"Nhưng ngài cũng có ơn cứu mạng tất cả chúng ta!" Lăng Bạch cũng quỳ ở bên nói.
"Ta cứu các ngươi hồi nào? Là do bọn chúng chọc vào ta trước nên mới vậy! Ngươi nghĩ ta có rảnh hơi sức cứu các ngươi sao? Các ngươi sống chết thế nào đâu liên quan đến ta!".
"Sống chết của ta không liên quan sao?" Trúc Anh nhẹ giọng lẩm bẩm. Không hiểu sao khi nghe thấy câu nói kia, Trúc Anh lại có một cảm giác đau lòng mãnh liệt, và nàng cũng có một cảm giác cực kỳ khó hiểu, như là nàng đã từng quen biết người trước mặt từ rất lâu rồi.
Hắn có thể cảm nhận rõ sự đau lòng và thất vọng trong câu nói kia của Trúc Anh, hắn lại không thể tự chủ được nhớ lại những ký ức trong "trận chiến linh hồn", khẽ lắc đầu một cái, hắn nhẹ giọng đáp: "....Ta... Nói chung là các ngươi không đi theo ta được!".
Quả thực là "trận chiến linh hồn" đã để lại ảnh hưởng khá lớn đối với hắn.
"Ta biết ta không đủ tư cách để theo ân nhân, nhưng chỉ cần ân nhân có việc gì sai bảo, ta nguyện sẽ bằng mọi giá thực hiện được!" Lăng Thiên ánh mắt nghiêm túc nói.
"Tốt lắm! Các ngươi muốn trả ơn ta sao? Vậy được! Dẫn ta đến Thanh Sơn Trấn rồi chúng ta hết nợ ân tình!" Hắn phất tay áo nói.
"Ân nhân..." Lăng Thiên cúi đầu nói.
Trúc Anh ngơ ngác nhìn hắn như muốn nói gì cuối cùng lại thôi, hắn khẽ thở dài một tiếng sau đó nhảy lên cành cây cao, tiếp tục ngắm trời đêm.
Tối ngày thứ ba, hắn dưới sự chỉ đường của Lăng Thiên cuối cùng cũng đến được Trấn Thanh Sơn cạnh Tinh Đấu Đại Sâm Lâm. Nhìn thị trấn sầm uất, đông đúc những người, hắn khẽ thở dài. Không khí này rất lâu rồi, hắn mới lại thấy được. Liếc mắt nhìn bọn Lăng Thiên một cái, hắn khẽ gật đầu rồi cả người biến mất trong đám đông.
Lăng Thiên thấy vậy liền lắc đầu, Lăng Thiên biết giữa mình và ân nhân có một khoảng cách cực lớn, sợ rằng cả đời này cũng không mong trả hết nợ này. Tùy ân nhân đã nói là không liên quan gì đến người cả, nhưng Lăng Thiên biết tất cả mọi chuyện vì vốn trong lúc đó, Lăng Thiên đã tỉnh lại.
Trúc Anh nhìn hắn biến mất ngay trước mắt, một cảm giác mất mát một lần nữa xuất hiện trong lòng nàng, nàng có cảm giác như mình vừa đánh mất một cái gì đó cực kỳ quan trọng vậy.
Thấy vẻ thất thần của Trúc Anh, Lăng Bạch quay sang hỏi: "Trúc Anh? Tỷ có làm sao không?".
"Không.. Không! Ta không sao!" Trúc Anh giật mình lắc đầu nói.
Chúng ta kiếm một nơi nghỉ qua đêm đã, Lăng Thiên nhìn xung quanh một lượt rồi nhẹ giọng nói.
Ba người rất nhanh đến một tửu lâu quen thuộc, rồi thuê hai phòng, một phòng dành riêng cho Trúc Anh, phòng còn lại cho Lăng Thiên và Lăng Bạch ở. Dù gì hay người cũng là thân anh em, sống một phòng cũng chả có gì là bất tiện cả.
Trúc Anh ngồi ngơ ngẩn nhìn bầu trời đêm, trong lòng nàng hỗn độn các cảm xúc khó tả khiến nàng không thể nào ngủ được. Đột nhiên, có một cơn gió thổi vào, làm tắt đi ngọn đèn trên bàn, khiến cả phòng rơi vào tối tăm.
Trúc Anh giật mình nhưng không kinh hãi, nàng rất nhanh trong định rút trường kiếm bên người ra. Thế nhưng, có hai bàn tay nhỏ bé bịt lấy mắt nàng, rồi một giọng nói khiến nàng run rẩy cất lên:
"Tỷ tỷ à! Đoán xem ai đây?".
Giọng nói này mơ ngủ nàng cũng nghe thấy, giọng nói này mang theo bao nhiêu yêu thương và cả tiếc nuối cùng hối hận luôn trôn theo trong lòng nàng, đây là một giọng nói khắc cốt ghi tâm đối với nàng.
"Sao? Tỷ không đoán ra à? Thế thì phạt nha! Phải mua kẹo cho muội đó!".
"Muội.. Là muội!" Trúc Anh muốn quay ra, gạt đi cánh tay kia để nhìn rõ xem, có phải là Trúc Ngọc hay không, thế nhưng người sau lưng lại nói tiếp:
"Nếu tỷ mở mắt ra, muội sẽ biến mất mãi mãi!" Trúc Ngọc thở dài nói.
"Hứa với muội là sẽ không được mở mắt!" Trúc Ngọc cười nhẹ rồi thì thầm nói.
"Tỷ.. Tỷ hứa!" Trúc Anh gật đầu run run nói.
Trúc Ngọc chần chừ một lúc rồi cũng thả đôi bàn tay ra. Trúc Anh đấu tranh tư tưởng rất lâu, cuối cùng không dám mạo hiểm để mất đi cơ hồi này, nàng ngay lập tức quay lại, ôm lấy Trúc Ngọc rồi khóc không thành tiếng.
Trúc Ngọc hơi cứng người nhưng sau đó thả lỏng ra, đưa cánh tay nhỏ bé ra vỗ vỗ lưng Trúc Anh nói: "Tỷ tỷ thật là ngốc, làm sao phải khóc?".
"Không tỷ không khóc! Tỷ rất vui!" Trúc Anh cố gắng ngừng khóc rồi nở ra một nụ cười nói.
"Còn nói dối là không khóc? Chả phải hồi bé tỷ dậy muội là không được nói dối sao?" Trúc Ngọc hừ nhẹ cái rồi cười nói.
"Lần đầu tiên muội nói dối trốn đi chơi bị gia gia bắt vào hậu viên không cho ăn cơm một ngày, tỷ lén mang thức ăn cho muội cuối cùng bị bắt luôn đó còn gì!" Trúc Ngọc cười nói.
"Ừ đúng rồi! Lần đó là tỷ..." Trúc Anh cũng vui vẻ đáp lại.
Hai người ngồi tâm sự với nhau đến tận trời gần sáng, tuy nhiên Trúc Anh và Trúc Ngọc cũng gần như tâm ý tương thông, cả hai người không đề cập gì đến ngày hôm đó và chuyện về sau cả, chỉ ngồi ôn lại những ký ức cũ mà thôi.
Quan sát ngoài trời một lúc, Trúc Ngọc thở dài nói: "Tỷ! Trời sáng rồi, muội phải đi...".
Nói chưa dứt câu thì Trúc Anh vội vàng ngắt lời nói: "Chúng ta đi ngủ đi, tỷ muốn ôm muội ngủ như lúc trước!".
"Điều này... Thôi được rồi!" Trúc Ngọc chần chừ một lúc cuối cùng cũng đáp ứng.
Trúc Anh nằm xuống, vòng một tay qua eo Trúc Ngọc, cằm tựa lên đầu muội muội mình, nhẹ nhàng mỉm cười rồi chìm vào giấc ngủ. Đã từ rất lâu rồi, nàng chưa bao giờ có cảm giác bình yên và nhẹ nhàng như thế này cả, đây là cảm giác khi có gia đình! Cảm giác nàng đã mất từ rất lâu rồi!.
Trong giấc mơ màng, nàng cảm giác thấy bên tai mình vang lên giọng nói: "Tỷ tỷ bảo trọng, hãy sống cho thật tốt, thù của gia tộc muội sẽ báo. Tỷ đừng tìm muội nữa, hay cứ sống một cuộc sống bình thường tốt đẹp nhé!".
Nàng hoàng sợ cố gắng thức dậy, nhưng nàng cảm thấy toàn thân không thể cử động được nữa, miệng cũng không mở ra nói được câu nào. Nàng cảm thấy mình bị ôm chặt một cái, trong lòng mình trống rỗng, Trúc Ngọc đã thật sự đi mất rồi.
Mất một lúc lâu sau, nàng mới cử động được, mở to hai mắt ra, nàng cố gắng tìm kiếm một hình bóng quen thuộc mà không thấy.
"Chả lẽ tất cả chỉ là mơ?" Trúc Anh cười thảm.
Nhưng rồi nàng đưa mắt ra ngoài mặt bàn, nàng thấy trên đó có một bát cháo vẫn bốc lên hơi nóng, chứng tỏ mới được làm không lâu, trên bàn còn có một mẩu giấy.
Trúc Anh vội vàng cầm mảnh giấy ra đọc, trên mặt nàng, ngay lập tức xuất hiện hai dòng nước mắt, nàng biết, chuyện hôm qua không phải là mơ: "Tỷ tỷ ngốc, đây là cháo hoàng yến món tỷ thích nhất, là muội đích thân làm đó, nhớ ăn đi đấy! Muội có việc phải đi đây, tỷ bảo trọng nhé!".
Hắn đứng ở nóc nhà quan sát hết một lượt, khẽ thở dài một tiếng, ánh mắt hắn một lần nữa khôi phục thần thái vốn có. Làm như vậy để hắn không còn cảm giác áy náy đối với Trúc Anh coi như chấm dứt một mối liên hệ ân tình, nhưng không hiểu sao hắn càng có cảm giác không tốt một tý nào.
Lấy ra một cái mặt nạ, hắn nhìn nó một lúc rồi đeo lên mặt. Thay vào một bộ quần áo màu đen cùng với áo choàng trùm đầu. Nhìn hắn lúc này giống như là một người đã biến mất khỏi Tiêu gia thời gian trước: Tiêu Thanh Y!.
Nhảy xuống khỏi nóc nhà, hắn bước đi nhanh trên con đường tấp nập những người, đầu xoay chuyển rất nhiều ý nghĩ, cuối cùng hắn dừng lại, ánh mắt sáng ra như thấu hiểu điều gì đó.
Hắn cười nhẹ một cái rồi lẩm bẩm: "Người khác nghĩ ta là ai không quan trọng! Ta vẫn là ta!"
Cũng may linh hồn của hắn cực mạnh nên thần trí mới bình thường, nếu yếu một chút thì không biết sẽ ra sao, nặng thì trực tiếp mất mạng, nhẹ thì thần kinh dở hơi, cả đời lẩm cẩm.
"Trận chiến linh hồn này là gì? Tại sao lại như vậy? Tại sao lại phải thay đổi ký ức của người khác mới coi là hoàn thành? Tại sao....." Một loạt các câu hỏi hiện ra trong đầu hắn, vì hắn cảm thấy rằng, trận chiến linh hồn hết sức quỷ dị, hắn hoàn toàn không thể rõ, nguyên nhân và mục đích tại sao hắn phải làm như vậy.
"Tiểu tử! Trận chiến linh hồn được đặt ra nhằm mục đích huấn luyện mà thôi, còn về nguyên nhân tại sao thì về sau ngươi sẽ hiểu, việc luôn luôn nhớ và khắc sâu trong tâm trí và linh hồn của mình việc mình là ai cực kỳ quan trọng" Tử thở dài nói.
"Nhưng mà tại sao phải thay đổi ký ức người khác?" Hắn cất tiếng hỏi.
Không có ai đáp lại hắn, kể cả Tử và hệ thống, dù hắn có kêu hỏi thế nào đi chăng nữa cũng không có hồi đáp lại.
Trầm mặc một lúc lâu, hắn càng ngày càng có cảm giác cần phải đề phòng hệ thống, đây là một loại trực giác mách bảo hắn, hệ thống... có lẽ không phải là cái gì đó tốt cho lắm!.
"Dựa vào chính mình vẫn là tốt nhất!" Hắn lẩm bẩm.
Ở trong hệ thống, ánh mắt Tử nhìn hắn đầy vẻ tán thưởng, sau đó lại có chút hả hê, Tử cũng lẩm nhẩm một mình: "Hắn đã bắt đầu đề phòng rồi, vậy ngươi định làm gì đây hả?".
Tiến lại gần quan sát trạng thái của Trúc Anh một lúc, hắn kinh ngạc phát hiện ra, tất cả thương thế của Trúc Anh đều khỏi hẳn, thậm chí chả có một vết thương nào, cứ như Trúc Anh chưa từng trải qua bất cứ chuyện gì xảy ra vừa nãy vậy. Sau khi kiểm tra một lượt để chắc chắn không có gì bất thường, hắn mới quay sang nhìn hai người còn lại.
"Giai đoạn một đã xong, bây giờ chỉ cần.." Ánh mắt hắn chợt biến đổi, trở nên nghiêm túc hơn nhiều, hắn tiếp tục kết ấn rồi sau chỉ vào hai người bọn Lăng Thiên một cái, nói một tiếng: "Hiện!".
Lời vừa dứt, từ trong cơ thể của hai người mơ hồ hiện ra hai cái bóng kỳ lạ, cái bóng này rõ dần rồi cuối cùng hoàn toàn hiện hình. Hắn nhìn kỹ thì xác định chắc chắn, đây là hai con quái vật cực kỳ kinh khủng, nếu ở thế giới của hắn mà dùng hai hình mẫu này đóng phim kinh dị thì chắc chắn sẽ rất thành công.
Một cái bóng thì hình dáng một con chuột khá to, nhưng nó lại có đuôi rết, mõm thì là hai cái càng của bò cạp, cái lưỡi thè ra như rắn, trên mình mọc đầy gai nhọn và mơ hồ có cả cánh và lá cây ở trên đó.
Cái khác nếu nhìn sơ qua thì dễ coi hơn một tý nhưng cũng chả khá hơn là bao, nó có hình một cái cây, trên đó thì lúc nhúc cơ man nào là dòi bọ rắn rết, thập cẩm các loại côn trùng độc dược. Nếu quan sát kỹ thì cái này còn kinh dị hơn là con chuột to kia.
Theo như Âu Cơ đã nói cho hắn, đây là thể hỗn hợp của độc dược trong cơ thể hai người, vì nó đã là độc dược nên các thành phần trong đó bị hòa tan và trộn lẫn với nhau, chính vì vậy nên linh hồn thể của chúng mới hỗn tạp và kinh dị như vậy.
Điều hắn sắp làm kỳ thực ẩn chứa nguy hiểm vô cùng, đó là hắn đã đem "sức sống" truyền vào trong linh hồn của lũ độc dược khiến chúng hiện hình. Căn bản linh hồn là một lĩnh vực hết sức thần bí và quỷ dị khó lường, biết bao nhiêu thế hệ đã cố gắng tìm hiểu mà vẫn không thể nào hiểu tường tận về nó, linh hồn vẫn là một thứ kỳ diệu và khó lý giải được.
Hầu hết mọi vật đều có linh hồn, cái đó là đúng! Nhưng mà linh hồn có sự sống thì lại khác, vì nếu nó có sự sống thì nó sẽ biết suy nghĩ và hành động, chính vì điều đó nên cho một linh hồn vô tri thành một linh hồn có sự sống là một điều hết sức nguy hiểm, hắn có thể bị cắn trả bất cứ lúc nào!.
Bâu giờ thì mọi chuyện khá là đơn giản, nếu như hắn có thể tiêu diệt được bọn chúng thì không nói làm gì, độc dược sẽ tự khắc tiêu tan, còn nếu hắn bị bọn này "nuốt chửng" thì thôi xong, hậu họa hoàn toàn có thể tính được!.
Hai linh hồn độc dược sau khi xuất hiện, liền ngay lập tức rít gào rồi lao đến tấn công hắn. Hắn cười nhạt, tuy chúng thật là có linh trí, nhưng vẫn thuộc loại cấp thấp, chỉ biết cắm đầu tấn công chứ không biết đối thủ là ai, và đối thủ có thể làm được những gì, e rằng linh trí của chúng lúc này chắc chỉ bằng ma thú cấp một, hoàn toàn là làm việc theo bản năng là chính.
"Mấy chú muốn cắn anh? Ok vào cắn đi!" Hắn dang tay, ra vẻ sẵn sàng tiếp nhận.
Tuy hai con này không biết hắn định làm gì, nhưng thấy hắn không phản kháng thì lộ vẻ mừng rỡ, lập tức lao vào. Nhưng chưa chạm được đến người hắn, bọn chúng đã lộ ra vẻ hoảng sợ rồi ngay lập tức lùi lại, cảnh giác nhìn hắn.
"Phản ứng nhanh đấy! Nhưng thôi anh không có nhiều thời gian, siêu độ các chú nhanh để anh còn đi làm nhiệm vụ" Hắn cười cười, rồi ngay sau đó sắc mặt hắn biến đổi, hắn muốn xem xem, khả năng mạnh nhất của hắn ở lĩnh vực này sẽ là như thế nào!.
Từ trong cơ thể hắn dần dần bốc lên các luồng ánh sáng màu xanh và màu nâu nhạt, chúng dần dần ngưng tụ lại ở xung quanh người hắn. Rồi một hình ảnh cực kỳ khủng bố diễn ra. Từ trước ngực hắn, một cái chân rồng từ từ đưa lên, sau đó là đầu rồng dữ tợn, cuối cùng là cả một con rồng mang theo khí tức cuồng bạo và hoang dã, từ trong cơ thể hắn thoát ra ngoài.
Chưa hết, từ sau lưng hắn cũng có một bóng người dứt ra, người này toàn thân tràn ngập tiên khí, nhìn không rõ khuôn mặt, nhưng tổng thể làm cho người ta có cảm giác phiêu dật xuất trần, cao không thể với tới.
Đáng nhẽ chuyện đến đây là hết rồi, nhưng không hiểu sao hắn luôn có một cảm giác thôi thúc, muốn hắn chuyển sang trạng thái băng long. Làm theo bản năng mách bảo, tóc hắn dần dần chuyển sang màu lam, hai mắt đổi sang màu lục, người lớn thêm một vòng, một đôi cánh băng tuyệt mỹ cũng dần dần xuất hiện.
Thế nhưng hình ảnh tiếp theo cũng làm hắn hết hồn, tất cả những trạng thái đó của hắn liền "đứng" qua một bên. Đúng vậy là bước qua một bước! Hắn ngưng thần quan sát, chỉ thấy cơ thể hắn đã trở về trạng thái bình thường, con bên phải hắn đang có một "người" khác, là hắn ở trạng thái băng long tộc. Nhưng hắn vẫn có cảm giác, đây không phải là hắn, đây là một cá nhân hoàn toàn khác!.
Đầu hắn xoay chuyển rất nhiều ý nghĩ, tự nhiên hắn nghĩ ra một chuyện gần như không có khả năng, nhưng hắn vẫn run run hỏi: "Lam..Lam Nguyệt?".
Lam Nguyệt quay sang nhìn hắn, hắn có thể rõ ràng thấy được, khuôn mặt này tuy có một số đặc điểm giống hắn, nhưng đã dần dần trở lại giống khuôn mặt của Lam Nguyệt.
Khẽ gật đầu rồi lắc đầu một cái với hắn, Lam Nguyệt nhìn hắn một lúc rồi lại bước về, một lần nữa dung hợp lại với hắn.
Nhíu mày suy nghĩ, hắn nhìn nhìn bọn linh hồn độc dược đang sợ hãi co cụm lại một chỗ, khẽ phất tay. Con rồng liền không nhiều lời, ngay lập tức bay đến, chộp hai chộp khiến cho hai linh hồn kia lập tức tan nát.
Xong xuôi hết mọi việc, con rồng và tiên ảnh kia rất ngoan ngoãn, hóa thành một luồng ánh sáng, một lần nữa chui vào cơ thể hắn.
Hắn bước đến bọn Lăng Thiên kiểm tra một lượt, thấy không còn việc gì nữa, liền trèo lên một cành cây to, sau đó trầm tư nghĩ ngợi.
Trong khoảnh khắc Lam Nguyệt xuất hiện trở lại, ở hang động cũ nơi hắn sống, có một bóng đen mình đầy máu me nằm đó.
Bóng đen này như cảm nhận thấy một cái gì đó, liền cố sức ngồi dậy, ánh mắt hướng về phía xa, một giọng nói khàn khàn cực kỳ khó nghe như tiếng kim loại chạm nhau, cất lên: "Lam Nguyệt? Là nàng sao?".
*********
Hơi lửa ấm áp làm cho Trúc Anh tỉnh lại, nàng có cảm giác như rơi vào một giấc ngủ sâu, rất sâu. Tại đó nàng một lần nữa sống lại những ngày tháng hạnh phúc trong quá khứ và tất nhiên, cả cái ngày khủng khiếp đó một lần nữa. Ký ức dần dần trở lại trong đầu nàng, nàng liền giật mình ngồi dậy, cảnh giác nhìn xung quanh.
Cảnh tượng đầu tiên làm nàng cực kỳ bất ngờ, Lăng Thiên đang quỳ ở dưới đất, liên tục dập đầu như để cầu xin một cái gì đó với vị "tiền bối" trước mặt.
"Ân nhân, xin hãy cho ta theo người! Cái mạng này là do ân nhân cứu lại! Vì vậy mạng của ta cũng sẽ do ân nhân nắm giữ!".
"Ta nói rồi! Là ngươi phúc lớn mạng lớn khiến hai độc tự tiêu trừ với nhau, không phải do ta!" Vị tiền bối lắc đầu nói.
"Nhưng ngài cũng có ơn cứu mạng tất cả chúng ta!" Lăng Bạch cũng quỳ ở bên nói.
"Ta cứu các ngươi hồi nào? Là do bọn chúng chọc vào ta trước nên mới vậy! Ngươi nghĩ ta có rảnh hơi sức cứu các ngươi sao? Các ngươi sống chết thế nào đâu liên quan đến ta!".
"Sống chết của ta không liên quan sao?" Trúc Anh nhẹ giọng lẩm bẩm. Không hiểu sao khi nghe thấy câu nói kia, Trúc Anh lại có một cảm giác đau lòng mãnh liệt, và nàng cũng có một cảm giác cực kỳ khó hiểu, như là nàng đã từng quen biết người trước mặt từ rất lâu rồi.
Hắn có thể cảm nhận rõ sự đau lòng và thất vọng trong câu nói kia của Trúc Anh, hắn lại không thể tự chủ được nhớ lại những ký ức trong "trận chiến linh hồn", khẽ lắc đầu một cái, hắn nhẹ giọng đáp: "....Ta... Nói chung là các ngươi không đi theo ta được!".
Quả thực là "trận chiến linh hồn" đã để lại ảnh hưởng khá lớn đối với hắn.
"Ta biết ta không đủ tư cách để theo ân nhân, nhưng chỉ cần ân nhân có việc gì sai bảo, ta nguyện sẽ bằng mọi giá thực hiện được!" Lăng Thiên ánh mắt nghiêm túc nói.
"Tốt lắm! Các ngươi muốn trả ơn ta sao? Vậy được! Dẫn ta đến Thanh Sơn Trấn rồi chúng ta hết nợ ân tình!" Hắn phất tay áo nói.
"Ân nhân..." Lăng Thiên cúi đầu nói.
Trúc Anh ngơ ngác nhìn hắn như muốn nói gì cuối cùng lại thôi, hắn khẽ thở dài một tiếng sau đó nhảy lên cành cây cao, tiếp tục ngắm trời đêm.
Tối ngày thứ ba, hắn dưới sự chỉ đường của Lăng Thiên cuối cùng cũng đến được Trấn Thanh Sơn cạnh Tinh Đấu Đại Sâm Lâm. Nhìn thị trấn sầm uất, đông đúc những người, hắn khẽ thở dài. Không khí này rất lâu rồi, hắn mới lại thấy được. Liếc mắt nhìn bọn Lăng Thiên một cái, hắn khẽ gật đầu rồi cả người biến mất trong đám đông.
Lăng Thiên thấy vậy liền lắc đầu, Lăng Thiên biết giữa mình và ân nhân có một khoảng cách cực lớn, sợ rằng cả đời này cũng không mong trả hết nợ này. Tùy ân nhân đã nói là không liên quan gì đến người cả, nhưng Lăng Thiên biết tất cả mọi chuyện vì vốn trong lúc đó, Lăng Thiên đã tỉnh lại.
Trúc Anh nhìn hắn biến mất ngay trước mắt, một cảm giác mất mát một lần nữa xuất hiện trong lòng nàng, nàng có cảm giác như mình vừa đánh mất một cái gì đó cực kỳ quan trọng vậy.
Thấy vẻ thất thần của Trúc Anh, Lăng Bạch quay sang hỏi: "Trúc Anh? Tỷ có làm sao không?".
"Không.. Không! Ta không sao!" Trúc Anh giật mình lắc đầu nói.
Chúng ta kiếm một nơi nghỉ qua đêm đã, Lăng Thiên nhìn xung quanh một lượt rồi nhẹ giọng nói.
Ba người rất nhanh đến một tửu lâu quen thuộc, rồi thuê hai phòng, một phòng dành riêng cho Trúc Anh, phòng còn lại cho Lăng Thiên và Lăng Bạch ở. Dù gì hay người cũng là thân anh em, sống một phòng cũng chả có gì là bất tiện cả.
Trúc Anh ngồi ngơ ngẩn nhìn bầu trời đêm, trong lòng nàng hỗn độn các cảm xúc khó tả khiến nàng không thể nào ngủ được. Đột nhiên, có một cơn gió thổi vào, làm tắt đi ngọn đèn trên bàn, khiến cả phòng rơi vào tối tăm.
Trúc Anh giật mình nhưng không kinh hãi, nàng rất nhanh trong định rút trường kiếm bên người ra. Thế nhưng, có hai bàn tay nhỏ bé bịt lấy mắt nàng, rồi một giọng nói khiến nàng run rẩy cất lên:
"Tỷ tỷ à! Đoán xem ai đây?".
Giọng nói này mơ ngủ nàng cũng nghe thấy, giọng nói này mang theo bao nhiêu yêu thương và cả tiếc nuối cùng hối hận luôn trôn theo trong lòng nàng, đây là một giọng nói khắc cốt ghi tâm đối với nàng.
"Sao? Tỷ không đoán ra à? Thế thì phạt nha! Phải mua kẹo cho muội đó!".
"Muội.. Là muội!" Trúc Anh muốn quay ra, gạt đi cánh tay kia để nhìn rõ xem, có phải là Trúc Ngọc hay không, thế nhưng người sau lưng lại nói tiếp:
"Nếu tỷ mở mắt ra, muội sẽ biến mất mãi mãi!" Trúc Ngọc thở dài nói.
"Hứa với muội là sẽ không được mở mắt!" Trúc Ngọc cười nhẹ rồi thì thầm nói.
"Tỷ.. Tỷ hứa!" Trúc Anh gật đầu run run nói.
Trúc Ngọc chần chừ một lúc rồi cũng thả đôi bàn tay ra. Trúc Anh đấu tranh tư tưởng rất lâu, cuối cùng không dám mạo hiểm để mất đi cơ hồi này, nàng ngay lập tức quay lại, ôm lấy Trúc Ngọc rồi khóc không thành tiếng.
Trúc Ngọc hơi cứng người nhưng sau đó thả lỏng ra, đưa cánh tay nhỏ bé ra vỗ vỗ lưng Trúc Anh nói: "Tỷ tỷ thật là ngốc, làm sao phải khóc?".
"Không tỷ không khóc! Tỷ rất vui!" Trúc Anh cố gắng ngừng khóc rồi nở ra một nụ cười nói.
"Còn nói dối là không khóc? Chả phải hồi bé tỷ dậy muội là không được nói dối sao?" Trúc Ngọc hừ nhẹ cái rồi cười nói.
"Lần đầu tiên muội nói dối trốn đi chơi bị gia gia bắt vào hậu viên không cho ăn cơm một ngày, tỷ lén mang thức ăn cho muội cuối cùng bị bắt luôn đó còn gì!" Trúc Ngọc cười nói.
"Ừ đúng rồi! Lần đó là tỷ..." Trúc Anh cũng vui vẻ đáp lại.
Hai người ngồi tâm sự với nhau đến tận trời gần sáng, tuy nhiên Trúc Anh và Trúc Ngọc cũng gần như tâm ý tương thông, cả hai người không đề cập gì đến ngày hôm đó và chuyện về sau cả, chỉ ngồi ôn lại những ký ức cũ mà thôi.
Quan sát ngoài trời một lúc, Trúc Ngọc thở dài nói: "Tỷ! Trời sáng rồi, muội phải đi...".
Nói chưa dứt câu thì Trúc Anh vội vàng ngắt lời nói: "Chúng ta đi ngủ đi, tỷ muốn ôm muội ngủ như lúc trước!".
"Điều này... Thôi được rồi!" Trúc Ngọc chần chừ một lúc cuối cùng cũng đáp ứng.
Trúc Anh nằm xuống, vòng một tay qua eo Trúc Ngọc, cằm tựa lên đầu muội muội mình, nhẹ nhàng mỉm cười rồi chìm vào giấc ngủ. Đã từ rất lâu rồi, nàng chưa bao giờ có cảm giác bình yên và nhẹ nhàng như thế này cả, đây là cảm giác khi có gia đình! Cảm giác nàng đã mất từ rất lâu rồi!.
Trong giấc mơ màng, nàng cảm giác thấy bên tai mình vang lên giọng nói: "Tỷ tỷ bảo trọng, hãy sống cho thật tốt, thù của gia tộc muội sẽ báo. Tỷ đừng tìm muội nữa, hay cứ sống một cuộc sống bình thường tốt đẹp nhé!".
Nàng hoàng sợ cố gắng thức dậy, nhưng nàng cảm thấy toàn thân không thể cử động được nữa, miệng cũng không mở ra nói được câu nào. Nàng cảm thấy mình bị ôm chặt một cái, trong lòng mình trống rỗng, Trúc Ngọc đã thật sự đi mất rồi.
Mất một lúc lâu sau, nàng mới cử động được, mở to hai mắt ra, nàng cố gắng tìm kiếm một hình bóng quen thuộc mà không thấy.
"Chả lẽ tất cả chỉ là mơ?" Trúc Anh cười thảm.
Nhưng rồi nàng đưa mắt ra ngoài mặt bàn, nàng thấy trên đó có một bát cháo vẫn bốc lên hơi nóng, chứng tỏ mới được làm không lâu, trên bàn còn có một mẩu giấy.
Trúc Anh vội vàng cầm mảnh giấy ra đọc, trên mặt nàng, ngay lập tức xuất hiện hai dòng nước mắt, nàng biết, chuyện hôm qua không phải là mơ: "Tỷ tỷ ngốc, đây là cháo hoàng yến món tỷ thích nhất, là muội đích thân làm đó, nhớ ăn đi đấy! Muội có việc phải đi đây, tỷ bảo trọng nhé!".
Hắn đứng ở nóc nhà quan sát hết một lượt, khẽ thở dài một tiếng, ánh mắt hắn một lần nữa khôi phục thần thái vốn có. Làm như vậy để hắn không còn cảm giác áy náy đối với Trúc Anh coi như chấm dứt một mối liên hệ ân tình, nhưng không hiểu sao hắn càng có cảm giác không tốt một tý nào.
Lấy ra một cái mặt nạ, hắn nhìn nó một lúc rồi đeo lên mặt. Thay vào một bộ quần áo màu đen cùng với áo choàng trùm đầu. Nhìn hắn lúc này giống như là một người đã biến mất khỏi Tiêu gia thời gian trước: Tiêu Thanh Y!.
Nhảy xuống khỏi nóc nhà, hắn bước đi nhanh trên con đường tấp nập những người, đầu xoay chuyển rất nhiều ý nghĩ, cuối cùng hắn dừng lại, ánh mắt sáng ra như thấu hiểu điều gì đó.
Hắn cười nhẹ một cái rồi lẩm bẩm: "Người khác nghĩ ta là ai không quan trọng! Ta vẫn là ta!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.