Chương 52: Phòng nghỉ thì dĩ nhiên là để nghỉ rồi!
Hằng Somi
30/04/2020
Thời tiết đang dần vào thu, chỉ cần bước ra khỏi nhà là có thể thấy lá
vàng rụng bay ngợp trời. Đây vốn là mùa của sự chia ly, nhưng chính
trong hoàn cảnh này đã để hai con người gặp nhau, gắn chặt định mệnh của họ lại với nhau, nói chính xác hơn là để người con gái ấy gặp được
chàng trai đã thầm thương, trộm nhớ cô suốt bao nhiêu năm.
Đã mấy ngày rồi Bảo My không thấy Duy Thiên đâu, không phải là không nghĩ ra cách cầu hôn nên chạy mất rồi đấy chứ? Bảo My nhìn thì cứng rắn vậy chứ nhớ anh muốn chết! Nguyễn Du nói không hề sai chút nào: "Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ!" Rõ ràng xung quanh là không khí nhộn nhịp của cuộc sống. Nắng vàng ấm áp rải khắp nơi, gió heo may thổi nhè nhẹ vào lòng người, người đi đường thì nhộn nhịp, một cuộc sống hối hả và sôi động. Nhưng Bảo My chẳng thấy vui chút nào, cô đứng từ trên tầng mười của tòa nhà, nhìn xuống dưới, cô bắt đầu nhớ anh rồi! Nói cho cứng miệng vào giờ hối hận muốn ngất!
Bảo My ngồi xuống ghế trong phòng, mặt mày ủ rũ, tay cầm điện thoại rồi lại hạ xuống. Khi chiếc điện thoại vừa được yên vị trên ghế thì bỗng nhiên kêu lên, báo hiệu có tin nhắn. Bảo My cầm lên như bắt được vàng nhưng ở đó lại hiển thị tin nhắn của tổng đài. Mặt cô đần đến mức muốn khóc luôn.
Duy Thiên vừa kết thúc cuộc họp, anh ngồi trên ghế, tay đưa lên xoa mi tâm. Mấy ngày nay anh vẫn rất đau đầu, nghĩ mãi cũng không ra cách cầu hôn nào cho lãng mạn. Hoa với nhẫn thôi thì tầm thường quá. Tay thì vẫn lật tài liệu nhưng đầu óc thì để trên mây. Lật được vài trang, Duy Thiên dứt khoát đứng dậy, cầm lấy áo khoác đi ra ngoài.
Tiếng gõ cửa vang lên.
"Mời vào!" Bảo My đang ngồi trên ghế sô pha hơi giật mình, rồi nhanh chóng chỉnh trang lại.
"Anh..." Bảo My trơ mắt nhìn Duy Thiên bước vào phòng mình.
Duy Thiên nhìn thấy cô như vậy đâm ra lại buồn cười. Anh rất tự nhiên ngồi xuống cạnh cô, lại càng tự nhiên ôm cô vào lòng rồi khẽ thở dài: "Haizzz. Mấy ngày nay nhớ em chết mất!"
Bảo My có thể cảm thấy tim mình đập vô cùng mạnh, anh nói anh nhớ cô.
"Không nhớ anh sao?" Duy Thiên khẽ vuốt tóc cô, cúi xuống nhìn người con gái trong lòng, càng nhìn càng khiến anh rạo rực.
"Ai thèm nhớ anh chứ? Vua tự đại!" Miệng thì nói thế nhưng tay Bảo My lại không tự chủ vân vê cà vạt của anh, hai tai cùng hai má thì đỏ lên trông vô cùng mê người.
Duy Thiên nghe thế khẽ cười, mắt nhìn chằm chằm vào cái tai trắng nõn đang dần đỏ lên, rồi anh quay ngoắt sang chuyện khác: "Ở đây có phòng nghỉ không nhỉ?" Vừa nói vừa nhìn xung quanh.
"Phòng nghỉ để làm gì?" Bảo My nghe thế thì đơ ra, tự nhiên quan tâm tới phòng làm việc của cô có phòng nghỉ để làm gì?
"Phòng nghỉ thì dĩ nhiên là để nghỉ rồi!" Duy Thiên đứng dậy, lập tức bế Bảo My lên, tiến về một căn phòng mà anh cho rằng đó là phòng nghỉ.
"Anh định làm gì vậy? Thả em xuống!"
"Thế có nhớ anh không?" "Nhớ! Nhớ mà!"
"Muộn rồi!"
Bảo My vẫy vùng trong vô vọng, tiếng la hét dần biến mất sau cánh cửa.
Hình như cô còn chưa biết mục đích anh tới đây làm gì. Và quan trọng hơn là cô hình như đã quên mất yêu cầu "cầu hôn lãng mạn" của mình.
**
Duy Thiên ngắm nhìn người con gái đang yên lặng ngủ trong lòng anh, nhìn cô rất mệt mỏi. Khẽ vén chút tóc lòa xòa trên mặt cô, khẽ hôn lên trán cô, nghe cô "ưm" lên một tiếng, trong lòng anh càng vui hơn. Cô chính là chấp niệm của cả đời anh, có lẽ ngay từ khi Hồ Quang Hiếu đến làm việc cho bố anh, duyên phận của họ đã bắt đầu.
Duyên phận thật ra là một thứ rất kỳ lạ, khi chúng ta tưởng chúng ta và người đó sẽ mãi mãi chẳng là gì nữa thì lại bị gắn chặt với nhau, nhưng trong mơ hồ lại có cảm giác sắp chia xa.
Duy Thiên khẽ khàng xoay người, cố với lấy trong đống quần áo một chiếc hộp gấm, mở ra, trong đó là một chiếc nhẫn vô cùng tinh xảo, anh biết cô không thích nhẫn kim cương quá to, vì tình cảm không thể đong đếm được bằng kích cỡ của kim cương. Lại nhẹ nhàng đem nó đeo vào ngón áp út của cô, tất cả quá trình cứ lén lén lút lút như một tên trộm vậy. Làm xong lại tiếp tục ôm cô vào lòng, ngủ tiếp, ấm áp, lại còn mềm mại thế này, càng ôm càng thấy thích. Duy Thiên ôm chặt Bảo My vào lòng, tự nhủ, sẽ không đánh mất cô thêm lần nào nữa!
Khi Bảo My tỉnh dậy thì đã là ngày hôm sau. Cô nằm trên giường, nhìn quanh căn phòng, rất quen nhưng không phải phòng cô cũng không phải căn phòng nghỉ trong phòng làm việc của cô. Nhìn xuống, trên người cô hiện giờ là váy ngủ. Gì vậy? Ngơ ngác một lúc, bỗng một tấm ảnh trên tủ đầu giường đã thu hút cô, là ảnh của cô và Duy Thiên thời còn cấp ba. Đây có lẽ là phòng của anh, cũng bởi vì chuyện lần trước xảy ra ở đây nên trong tiềm thức cô luôn bài xích nó nên bất chợt không nhớ ra.
Đã mấy ngày rồi Bảo My không thấy Duy Thiên đâu, không phải là không nghĩ ra cách cầu hôn nên chạy mất rồi đấy chứ? Bảo My nhìn thì cứng rắn vậy chứ nhớ anh muốn chết! Nguyễn Du nói không hề sai chút nào: "Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ!" Rõ ràng xung quanh là không khí nhộn nhịp của cuộc sống. Nắng vàng ấm áp rải khắp nơi, gió heo may thổi nhè nhẹ vào lòng người, người đi đường thì nhộn nhịp, một cuộc sống hối hả và sôi động. Nhưng Bảo My chẳng thấy vui chút nào, cô đứng từ trên tầng mười của tòa nhà, nhìn xuống dưới, cô bắt đầu nhớ anh rồi! Nói cho cứng miệng vào giờ hối hận muốn ngất!
Bảo My ngồi xuống ghế trong phòng, mặt mày ủ rũ, tay cầm điện thoại rồi lại hạ xuống. Khi chiếc điện thoại vừa được yên vị trên ghế thì bỗng nhiên kêu lên, báo hiệu có tin nhắn. Bảo My cầm lên như bắt được vàng nhưng ở đó lại hiển thị tin nhắn của tổng đài. Mặt cô đần đến mức muốn khóc luôn.
Duy Thiên vừa kết thúc cuộc họp, anh ngồi trên ghế, tay đưa lên xoa mi tâm. Mấy ngày nay anh vẫn rất đau đầu, nghĩ mãi cũng không ra cách cầu hôn nào cho lãng mạn. Hoa với nhẫn thôi thì tầm thường quá. Tay thì vẫn lật tài liệu nhưng đầu óc thì để trên mây. Lật được vài trang, Duy Thiên dứt khoát đứng dậy, cầm lấy áo khoác đi ra ngoài.
Tiếng gõ cửa vang lên.
"Mời vào!" Bảo My đang ngồi trên ghế sô pha hơi giật mình, rồi nhanh chóng chỉnh trang lại.
"Anh..." Bảo My trơ mắt nhìn Duy Thiên bước vào phòng mình.
Duy Thiên nhìn thấy cô như vậy đâm ra lại buồn cười. Anh rất tự nhiên ngồi xuống cạnh cô, lại càng tự nhiên ôm cô vào lòng rồi khẽ thở dài: "Haizzz. Mấy ngày nay nhớ em chết mất!"
Bảo My có thể cảm thấy tim mình đập vô cùng mạnh, anh nói anh nhớ cô.
"Không nhớ anh sao?" Duy Thiên khẽ vuốt tóc cô, cúi xuống nhìn người con gái trong lòng, càng nhìn càng khiến anh rạo rực.
"Ai thèm nhớ anh chứ? Vua tự đại!" Miệng thì nói thế nhưng tay Bảo My lại không tự chủ vân vê cà vạt của anh, hai tai cùng hai má thì đỏ lên trông vô cùng mê người.
Duy Thiên nghe thế khẽ cười, mắt nhìn chằm chằm vào cái tai trắng nõn đang dần đỏ lên, rồi anh quay ngoắt sang chuyện khác: "Ở đây có phòng nghỉ không nhỉ?" Vừa nói vừa nhìn xung quanh.
"Phòng nghỉ để làm gì?" Bảo My nghe thế thì đơ ra, tự nhiên quan tâm tới phòng làm việc của cô có phòng nghỉ để làm gì?
"Phòng nghỉ thì dĩ nhiên là để nghỉ rồi!" Duy Thiên đứng dậy, lập tức bế Bảo My lên, tiến về một căn phòng mà anh cho rằng đó là phòng nghỉ.
"Anh định làm gì vậy? Thả em xuống!"
"Thế có nhớ anh không?" "Nhớ! Nhớ mà!"
"Muộn rồi!"
Bảo My vẫy vùng trong vô vọng, tiếng la hét dần biến mất sau cánh cửa.
Hình như cô còn chưa biết mục đích anh tới đây làm gì. Và quan trọng hơn là cô hình như đã quên mất yêu cầu "cầu hôn lãng mạn" của mình.
**
Duy Thiên ngắm nhìn người con gái đang yên lặng ngủ trong lòng anh, nhìn cô rất mệt mỏi. Khẽ vén chút tóc lòa xòa trên mặt cô, khẽ hôn lên trán cô, nghe cô "ưm" lên một tiếng, trong lòng anh càng vui hơn. Cô chính là chấp niệm của cả đời anh, có lẽ ngay từ khi Hồ Quang Hiếu đến làm việc cho bố anh, duyên phận của họ đã bắt đầu.
Duyên phận thật ra là một thứ rất kỳ lạ, khi chúng ta tưởng chúng ta và người đó sẽ mãi mãi chẳng là gì nữa thì lại bị gắn chặt với nhau, nhưng trong mơ hồ lại có cảm giác sắp chia xa.
Duy Thiên khẽ khàng xoay người, cố với lấy trong đống quần áo một chiếc hộp gấm, mở ra, trong đó là một chiếc nhẫn vô cùng tinh xảo, anh biết cô không thích nhẫn kim cương quá to, vì tình cảm không thể đong đếm được bằng kích cỡ của kim cương. Lại nhẹ nhàng đem nó đeo vào ngón áp út của cô, tất cả quá trình cứ lén lén lút lút như một tên trộm vậy. Làm xong lại tiếp tục ôm cô vào lòng, ngủ tiếp, ấm áp, lại còn mềm mại thế này, càng ôm càng thấy thích. Duy Thiên ôm chặt Bảo My vào lòng, tự nhủ, sẽ không đánh mất cô thêm lần nào nữa!
Khi Bảo My tỉnh dậy thì đã là ngày hôm sau. Cô nằm trên giường, nhìn quanh căn phòng, rất quen nhưng không phải phòng cô cũng không phải căn phòng nghỉ trong phòng làm việc của cô. Nhìn xuống, trên người cô hiện giờ là váy ngủ. Gì vậy? Ngơ ngác một lúc, bỗng một tấm ảnh trên tủ đầu giường đã thu hút cô, là ảnh của cô và Duy Thiên thời còn cấp ba. Đây có lẽ là phòng của anh, cũng bởi vì chuyện lần trước xảy ra ở đây nên trong tiềm thức cô luôn bài xích nó nên bất chợt không nhớ ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.