Chương 137: Dùng sự dịu dàng chặn lại miệng của cô
Đang cập nhập
21/06/2021
Như giật điện buông điện thoại di động xuống, trên màn hình chưa tối đi còn có hai chữ chú thích cho số của "Viện phó", thông minh như cậu Hào, sao lại không biết đối phương là ai.
Diêu Lan Hạ có cảm giác bức rứt kinh hoảng như bị chồng gặp mình đang cấu kết với người khác, thần sắc bất giác đã trở nên hoảng hốt.
"Em..."
"Điện thoại của bệnh viện bên kia sao?" Lưu Nguyên Hào cắt đứt cô, đột nhiên trong nháy mắt, anh ý thức được, bất kể là cô thừa nhận hay là chối, câu trả lời đối với anh cũng không phải là chuyện tốt, cho nên anh cắt đứt cô.
Coi như đối phương là Đào Khánh Trần đủ để cho lý trí anh mất khống chế, cậu Hào vẫn giữ vững dửng dưng trầm ổn như thường.
Nội tâm phải mạnh mẽ thế nào mới có thể đối kháng với động tác nhỏ thường xuyên của người phụ nữ nhỏ bé này chứ?
Đầu ngón tay Diêu Lan Hạ lạnh như băng, nắm ở trong lòng bàn tay giống như nắm một cục băng, xem ra anh thật sự biết rồi.
"Lưu Nguyên Hào, là..."
"Hôm nay em không đi làm, bệnh viện bên kia nhất định sẽ thúc giục em đến, anh có thể hiểu, nếu như em muốn đi làm, anh có thể đưa em đi."
Thân ảnh Lưu Nguyên Hào thẳng tắp đứng ở trong cửa phòng ngủ, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ sát đất sáng lên khuôn mặt lập thể của người đàn ông, sống mũi cao ngất, môi hơi khép lại, anh tùy tiện hóa giải lúng túng vừa rồi.
Trái tim đang nhấc lên của Diêu Lan Hạ rốt cuộc buông xuống, lật điện thoại di động nắm trong tay, cũng may anh không nghe được, nếu không thật phiền toái.
Chẳng qua là anh cũng không biết cô đã từ chức.
"Bệnh viện bên kia, em tạm thời nghỉ ngơi, chuẩn bị để xuất ngoại, cho nên không cần đi làm." Diêu Lan Hạ tránh tầm mắt của anh hít thở sâu một hơi, ngay khi hô hấp của cô ngay miệng, người đàn ông đã bước chân dài đến bên người cô.
Tay lớn ấm áp khô ráo của anh nắm chặt tay cô, vừa đụng vào, phát hiện đầu ngón tay cô lạnh đến dọa người, bây giờ là mùa hè, nhiệt độ ngoài trời cao đến ba mươi độ, nhưng tay cô giống như lạnh toát trong tuyết rơi nhiều ngày vậy.
"Có phải đã thấy tin tức hôm nay không? Tay lạnh như vậy, tức đến mức này?"
Tin tức?
Cô thật sự vẫn chưa xem, không nhìn cũng biết truyền thông sẽ nói thế nào, cô đã sớm thuộc lòng trôi chảy những lời nói kia rồi.
Diêu Lan Hạ lắc đầu một cái cười: “Thứ ảnh hưởng tâm tình này, em nghĩ vẫn nên không xem thì tốt hơn? Hơn nữa em tin tưởng, lấy năng lực của cậu Hào anh, lời nào có thể nói, cái gì không thể nói, truyền thông sẽ cân nhắc một chút."
Tâm tình của Lưu Nguyên Hào đột nhiên thật tốt, vừa rồi trong điện thoại cô nói gì với Đào Khánh Trần anh cũng không quan tâm nữa, chẳng qua là dư quang liếc thấy điện thoại cô buông xuống, tâm tình vẫn không thoải mái.
Đối mặt với sự tín nhiệm của cô, nụ cười trên khuôn mặt tuấn dật lạnh như băng của Lưu Nguyên Hào mơ hồ: “Có được sự công nhận của bác sĩ Diêu cũng không dễ dàng, em nói xem, có phải anh cần chúc mừng một chút không?"
Chúc mừng?
Bây giờ Diêu Lan Hạ nào có tâm tình chúc mừng?
"Bây giờ là giờ cơm trưa, em thu thập một chút, anh đưa em ra ngoài." Lưu Nguyên Hào đè ép tay cô, hoàn toàn không cho cô suy tính và cơ hội từ chối, tự mình bá đạo làm chủ.
Nhường phòng ngủ chính cho cô chuẩn bị, thay quần áo, Lưu Nguyên Hào lui ra ngoài cửa, sau đó dựa lưng vào cửa, thân ảnh cao lớn dán vào cánh cửa, Lưu Nguyên Hào cười nhạt với cách làm của anh.
Đã từng, giữa anh ta và cô luôn là đối chọi gay gắt, gai trên người cô luôn không chút khách khí châm trên người, anh cũng chưa từng quan tâm cách làm của anh có làm bị thương cô không.
Bây giờ, tự Lưu Nguyên Hào đều kinh ngạc, anh lại còn cất giấu tính khí tốt như vậy.
Lắc đầu thở dài, anh đi xuống lầu, bấm số của Quý Đông Minh.
"Tra, danh sách lần này xuất ngoại của bệnh viện, Đào Khánh Trần có trong danh sách hay không."
"Dạ!"
"Còn nữa, tra thời gian chính xác bọn họ xuất ngoại, địa chỉ cặn kẽ."
"Dạ, ông chủ!"
Anh có kiên nhẫn, nhưng sự kiên nhẫn của anh cũng có hạn.
Đang suy tư, điện thoại của Lưu Nguyên Hào vang lên.
Thật bất ngờ, Phương Linh Ngọc luôn không dám qua tới quấy rầy anh lại chủ động liên lạc anh.
Môi mỏng của người đàn ông tràn ra một tia lạnh như băng, trước kia khi quan hệ của anh và Diêu Lan Hạ không bị người ngoài biết, Phương Linh Ngọc đối với cô là thái độ gì, cậu Hào còn đều ghi nhớ rõ ràng một năm một mười.
Tối hôm qua vừa phách lối xuất hiện, bà ta lại chủ động tới tiếp lời rồi.
"Alô."
Giọng lạnh như băng có chút khinh thường, phàm là Phương Linh Ngọc có chút tự biết mình thì phải biết Lưu Nguyên Hào không muốn phản ứng bà ta thế nào.
Diêu Yến Anh ôm một cánh tay của Phương Linh Ngọc, mẹ con hai người cũng đang cố gắng phải bắt được núi dựa Lưu Nguyên Hào này, còn mặt mũi và tôn nghiêm, đối với hai người mà nói tùy thời có thể vứt.
Phương Linh Ngọc khách khí cười một tiếng, nhưng cũng không quên thân phận mẹ vợ của mình: “Lưu Nguyên Hào, con và Lan Hạ cũng đã lâu không tới nhà làm khách rồi, bây giờ nếu quan hệ đã công khai, rút ra chút thời gian tới nhà ngồi một chút đi."
Diêu Yến Anh vểnh tai nghe phản ứng của bên kia, nhưng Lưu Nguyên Hào lại yên lặng, hai mẹ con trố mắt nhìn nhau, cắn chặt hàm răng chờ hồi đáp của anh.
Lâu đến nỗi hai người cho là Lưu Nguyên Hào đã cúp điện thoại, bên kia rốt cục mới không kiên nhẫn nói: “Bà Phương, xem ra tin tức tối hôm qua bà đã biết rồi."
Phương Linh Ngọc nghe được tiếng của anh mừng rỡ không kể xiết: “Đúng vậy đúng vậy, chuyện lớn như vậy làm sao mẹ không biết chứ? Tối hôm qua tất cả những gì con làm vì Lan Hạ, thật làm cho người khác cảm động, video mẹ đã xem nhiều lần rồi, mỗi lần đều cảm động rơi lệ, Lan Hạ là con gái không chịu thua kém nhất của nhà họ Diêu chúng ta, là mẹ của con bé, mẹ thật sự rất vui vẻ thay con bé..."
Không cho bà ta cơ hội tiếp tục lừa tình, giọng cậu Hào như ngâm trong băng sương hừ lạnh: “Nếu bà Phương thật sự quan tâm cô ấy, chẳng lẽ không nên hỏi trước một chút, tại sao Lan Hạ nói mạng cô không lâu vậy? Tôi thấy rõ ràng là bà có mưu đồ khác."
Đối với hạng người như Phương Linh Ngọc, ngay cả quanh co Lưu Nguyên Hào cũng lười, tiếc nuối duy nhất của anh là tại sao nhà họ Diêu có thể có người phụ nữ như vậy!
Cũng may, cá tính Diêu Lan Hạ quá mạnh, chưa từng gọi bà ta một tiếng mẹ.
Phương Linh Ngọc bị sặc á khẩu không trả lời được, vội cười xòa: “Mẹ chỉ là nghĩ, khi buổi tối các con tới nhà làm khách, hỏi cho rõ ràng, đây không phải là..."
"Không cần, Lan Hạ là vợ tôi, tất cả của cô ấy tôi đều sẽ chăm sóc tốt."
Nhìn điện thoại bị tắt, Phương Linh Ngọc trố mắt, chợt cắn răng tức giận mắng: “Tiện nhân Diêu Lan Hạ không có lương tâm này, bây giờ bay lên đầu cành, ngay cả Diêu thị cũng kệ rồi!"
Ánh mắt Diêu Yến Anh tối lại híp một nửa: “Diêu thị bị người ta thu mua, cô ta lại hỏi cũng không hỏi nữa, luôn miệng nói phải bảo vệ Diêu thị, con thấy cô ta chính là gái điếm vô tình!"
Diêu thị vừa rơi xuống ngàn trượng, mẹ con đã từng ở trong giới quý tộc danh viện thuận buồm xuôi gió, bây giờ ngay cả yến hội bình thường cũng không có cơ hội tham gia, tất nhiên không cam lòng.
"Chờ đã, bây giờ người hận Diêu Lan Hạ nhiều vô cùng, nhưng sợ rằng cũng không so được với Mai Khánh Vân càng hận hơn, chỉ cần liên lạc được với Mai Khánh Vân, có được trợ giúp của cô ta, trở lại giới danh nhân, không sợ không có cơ hội."
Phương Linh Ngọc nắm chặt tay của con gái: “Yến Anh, con đừng quên trước khi gả vào nhà họ Diêu, mẹ con chúng ta đã sống cuộc sống gì, chúng ta tuyệt đối không thể lại bị đẩy tới ổ chuột! Tuyệt đối không thể!"
Nhắc tới trước kia, trong mắt Diêu Yến Anh tràn ngập sợ hãi khó mà diễn tả được, bị dọa sợ sau lưng mồ hôi lạnh nhễ nhại: “Không... Con không muốn quay về! Con không muốn quay về!"
Diêu Lan Hạ thay váy đơn giản hào phóng, khi nhìn vào gương chải đầu nhìn chính mình trong đó, cười khổ, cô và Lưu Nguyên Hào như bây giờ rốt cuộc coi là cái gì?
Còn nữa, sao cô lại thay đổi dự tính ban đầu rồi, lại có dự định cùng anh đi đến đầu bạc chứ?
Vốn đã biết, tất cả đều kết thúc rồi, bây giờ càng thân cận với anh, kí ức tương lai lưu lại càng làm cho trái tim anh đau, cô muốn tiếp tục cùng anh tạo nhiều hơn kí ức tương lai làm anh đau khổ sao?
"Cạch", khi cô đang suy tư, cái lược rơi xuống đất, lúc này Diêu Lan Hạ mới ý thức được, mình lại ngẩn người một hồi thật lâu rồi.
Nhắm mắt, hít thở sâu.
Không nghĩ nữa!
Lưu Nguyên Hào đứng ở đại sảnh, ngẩng đầu thấy thân ảnh xinh đẹp đang đi xuống, váy dài màu xanh nước biển, người phụ nữ không trang điểm nhưng thiên sinh lệ chất, hôm nay càng nhìn càng thích.
Đưa cánh tay ra cho cô khoác: “Muốn ăn cái gì?"
"Buổi trưa anh quay lại chính là vì ăn cơm?"
Cung phản xạ dài như vậy? Đến bây giờ mới nhớ anh cố ý trốn làm trở về.
Mắt sâu của anh hàm ý cười: “Cho nên, bà Lưu nhất định phải để cho bữa cơm này ăn có giá trị."
Ưu nhã thoải mái, bầu không khí mập mờ của phòng ăn tây, Lưu Nguyên Hào nhìn khuôn mặt nhỏ đối diện căng thẳng của người phụ nữ, cười khẽ: “Sao thế? Không muốn ăn với anh? Miệng rũ xuống có thể treo được bình dầu rồi. Hay là dáng dấp anh quá xấu xí làm cho em không thèm ăn?"
Diêu Lan Hạ bĩu bĩu môi: “Cho nên? Cậu Hào chuẩn bị đi Hàn quốc phẩu thuật thẩm mĩ sao?"
Tâm tình anh vui vẻ "Ha" một tiếng cười: “Nếu như bác sĩ Diêu có thể tìm được gương mặt vượt qua anh, anh có thể cân nhắc."
"Trước kia sao em không phát hiện, cậu Lưu tự luyến như vậy."
Thuận theo cuộc nói chuyện, sương mù trên mặt cô tiêu tán, không cốt khí luân hãm vào khí tràng mạnh mẽ của Lưu Nguyên Hào.
Lưu Nguyên Hào mở thực đơn ra, cũng không khách khí: “Chuyện trước kia em không phát hiện còn rất nhiều, cho nên bà Lưu, sau này không nên lấy sinh mạng làm trò đùa, em còn sống lâu trăm tuổi, từ từ phát hiện tiềm năng của chồng mình."
Diêu Lan Hạ nhất thời chua xót, không trả lời nữa.
Đồ ăn tây lên bàn, hai người cũng yên lặng, trong không khí chỉ có tiếng va chạm giòn giã của chén dĩa bằng bạc và đồ sứ thượng đẳng, ăn một bữa thì ít một bữa cơm, Diêu Lan Hạ hết sức quý trọng.
"Lan Hạ." Thanh âm anh thấp thuần, mập mờ mê ly.
Cô ngạc nhiên, nhấc con ngươi nhìn anh: “Sao thế?"
Anh kéo ghế ra đi tới bên người cô, khí tức nồng đậm thuộc về Lưu Nguyên Hào thoáng chốc bao bọc cô, nĩa trong tay suýt nữa đập xuống.
Lưu Nguyên Hào đột nhiên cúi người, bình tĩnh nhìn đôi mắt như nước của cô: “Nhắm mắt lại."
Diêu Lan Hạ không rõ vì sao: “Chuyện gì?"
Người phụ nữ này, khuyết điểm lớn nhất chính là không nghe lời.
Dĩ nhiên, cũng là đặc điểm của cô.
Cậu Hào đối với bác sĩ Diêu, lấy ra kiên nhẫn và ôn nhu áp đáy hòm.
Cô không ngoan, Lưu Nguyên Hào dứt khoát đưa tay, bưng kín ánh mắt cô, bàn tay bao trùm trên nửa gương mặt cô, lộ ra chóp mũi và môi đỏ mọng, môi đỏ tươi khép hờ, hầu kết người đàn ông lăn, thiếu chút nữa không nhịn được muốn hôn cô!
Từ trong túi móc ra hộp gấm, một tay mở ra, một chiếc đồng hồ phẩm chất đặc biệt đeo vào cổ tay cô.
Chỉ cảm thấy cổ tay chợt lạnh, Diêu Lan Hạ mở mắt ra, đập vào trong mắt là mặt đồng hồ màu bạc, không thấy logo của đồng hồ đeo tay, bậc thầy làm ra, không cần đoán cũng biết giá cả không rẻ.
"Cả thế giới chỉ một chiếc này, đặc biệt làm vì em, thích không?"
Đích xác là hàng đắt tiền, chỉ là kim cương khảm nạm bên trong đã là cắt năm mươi tám mặt hoàn mỹ tạo thành, càng không cần phải nói cái khác.
"Tại sao đưa em đồng hồ đeo tay?" Không lễ không Tết.
Lưu Nguyên Hào đột nhiên mỉm cười, anh cười lên thật sự so với ánh mặt trời ngoài cửa sổ còn sáng ngời hơn: “Bà Lưu, chẳng lẽ em không phát hiện, anh đang dỗ em vui vẻ?"
"..." Dỗ cô vui vẻ? Sao cô có cảm giác bị mắc câu vậy?
"Cái đồng hồ đeo tay này em phải luôn đeo, sau này chúng ta ở chung với nhau mỗi một ngày, đều dùng nó tính giờ, từng giây từng phút cũng phải nhớ rõ ràng, chúng ta lãng phí thời gian hơn ba năm, cho nên, cuộc sống về sau, phải bù đắp lại những gì đã mất."
Diêu Lan Hạ sững sờ tại chỗ!
"Lưu Nguyên Hào, anh không sao chứ?"
Lưu Nguyên Hào trong trí nhớ vĩnh viễn đều từ chối người ngàn dặm, máu lạnh tuyệt tình, bây giờ thay đổi một trăm tám mươi độ, cô thật sự không phải là nằm mơ sao? Hay là vi khuẩn xâm nhập óc, bắt đầu xuất hiện ảo giác?
"Có chuyện, ăn cơm với em, tặng quà cho em, chính là chuyện lớn."
Diêu Lan Hạ lại im lặng rồi, đầu người đàn ông này thật sự không xảy ra vấn đề sao?
"Còn nữa, đồng hồ này có một cái tên không tệ."
Diêu Lan Hạ có cảm giác bức rứt kinh hoảng như bị chồng gặp mình đang cấu kết với người khác, thần sắc bất giác đã trở nên hoảng hốt.
"Em..."
"Điện thoại của bệnh viện bên kia sao?" Lưu Nguyên Hào cắt đứt cô, đột nhiên trong nháy mắt, anh ý thức được, bất kể là cô thừa nhận hay là chối, câu trả lời đối với anh cũng không phải là chuyện tốt, cho nên anh cắt đứt cô.
Coi như đối phương là Đào Khánh Trần đủ để cho lý trí anh mất khống chế, cậu Hào vẫn giữ vững dửng dưng trầm ổn như thường.
Nội tâm phải mạnh mẽ thế nào mới có thể đối kháng với động tác nhỏ thường xuyên của người phụ nữ nhỏ bé này chứ?
Đầu ngón tay Diêu Lan Hạ lạnh như băng, nắm ở trong lòng bàn tay giống như nắm một cục băng, xem ra anh thật sự biết rồi.
"Lưu Nguyên Hào, là..."
"Hôm nay em không đi làm, bệnh viện bên kia nhất định sẽ thúc giục em đến, anh có thể hiểu, nếu như em muốn đi làm, anh có thể đưa em đi."
Thân ảnh Lưu Nguyên Hào thẳng tắp đứng ở trong cửa phòng ngủ, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ sát đất sáng lên khuôn mặt lập thể của người đàn ông, sống mũi cao ngất, môi hơi khép lại, anh tùy tiện hóa giải lúng túng vừa rồi.
Trái tim đang nhấc lên của Diêu Lan Hạ rốt cuộc buông xuống, lật điện thoại di động nắm trong tay, cũng may anh không nghe được, nếu không thật phiền toái.
Chẳng qua là anh cũng không biết cô đã từ chức.
"Bệnh viện bên kia, em tạm thời nghỉ ngơi, chuẩn bị để xuất ngoại, cho nên không cần đi làm." Diêu Lan Hạ tránh tầm mắt của anh hít thở sâu một hơi, ngay khi hô hấp của cô ngay miệng, người đàn ông đã bước chân dài đến bên người cô.
Tay lớn ấm áp khô ráo của anh nắm chặt tay cô, vừa đụng vào, phát hiện đầu ngón tay cô lạnh đến dọa người, bây giờ là mùa hè, nhiệt độ ngoài trời cao đến ba mươi độ, nhưng tay cô giống như lạnh toát trong tuyết rơi nhiều ngày vậy.
"Có phải đã thấy tin tức hôm nay không? Tay lạnh như vậy, tức đến mức này?"
Tin tức?
Cô thật sự vẫn chưa xem, không nhìn cũng biết truyền thông sẽ nói thế nào, cô đã sớm thuộc lòng trôi chảy những lời nói kia rồi.
Diêu Lan Hạ lắc đầu một cái cười: “Thứ ảnh hưởng tâm tình này, em nghĩ vẫn nên không xem thì tốt hơn? Hơn nữa em tin tưởng, lấy năng lực của cậu Hào anh, lời nào có thể nói, cái gì không thể nói, truyền thông sẽ cân nhắc một chút."
Tâm tình của Lưu Nguyên Hào đột nhiên thật tốt, vừa rồi trong điện thoại cô nói gì với Đào Khánh Trần anh cũng không quan tâm nữa, chẳng qua là dư quang liếc thấy điện thoại cô buông xuống, tâm tình vẫn không thoải mái.
Đối mặt với sự tín nhiệm của cô, nụ cười trên khuôn mặt tuấn dật lạnh như băng của Lưu Nguyên Hào mơ hồ: “Có được sự công nhận của bác sĩ Diêu cũng không dễ dàng, em nói xem, có phải anh cần chúc mừng một chút không?"
Chúc mừng?
Bây giờ Diêu Lan Hạ nào có tâm tình chúc mừng?
"Bây giờ là giờ cơm trưa, em thu thập một chút, anh đưa em ra ngoài." Lưu Nguyên Hào đè ép tay cô, hoàn toàn không cho cô suy tính và cơ hội từ chối, tự mình bá đạo làm chủ.
Nhường phòng ngủ chính cho cô chuẩn bị, thay quần áo, Lưu Nguyên Hào lui ra ngoài cửa, sau đó dựa lưng vào cửa, thân ảnh cao lớn dán vào cánh cửa, Lưu Nguyên Hào cười nhạt với cách làm của anh.
Đã từng, giữa anh ta và cô luôn là đối chọi gay gắt, gai trên người cô luôn không chút khách khí châm trên người, anh cũng chưa từng quan tâm cách làm của anh có làm bị thương cô không.
Bây giờ, tự Lưu Nguyên Hào đều kinh ngạc, anh lại còn cất giấu tính khí tốt như vậy.
Lắc đầu thở dài, anh đi xuống lầu, bấm số của Quý Đông Minh.
"Tra, danh sách lần này xuất ngoại của bệnh viện, Đào Khánh Trần có trong danh sách hay không."
"Dạ!"
"Còn nữa, tra thời gian chính xác bọn họ xuất ngoại, địa chỉ cặn kẽ."
"Dạ, ông chủ!"
Anh có kiên nhẫn, nhưng sự kiên nhẫn của anh cũng có hạn.
Đang suy tư, điện thoại của Lưu Nguyên Hào vang lên.
Thật bất ngờ, Phương Linh Ngọc luôn không dám qua tới quấy rầy anh lại chủ động liên lạc anh.
Môi mỏng của người đàn ông tràn ra một tia lạnh như băng, trước kia khi quan hệ của anh và Diêu Lan Hạ không bị người ngoài biết, Phương Linh Ngọc đối với cô là thái độ gì, cậu Hào còn đều ghi nhớ rõ ràng một năm một mười.
Tối hôm qua vừa phách lối xuất hiện, bà ta lại chủ động tới tiếp lời rồi.
"Alô."
Giọng lạnh như băng có chút khinh thường, phàm là Phương Linh Ngọc có chút tự biết mình thì phải biết Lưu Nguyên Hào không muốn phản ứng bà ta thế nào.
Diêu Yến Anh ôm một cánh tay của Phương Linh Ngọc, mẹ con hai người cũng đang cố gắng phải bắt được núi dựa Lưu Nguyên Hào này, còn mặt mũi và tôn nghiêm, đối với hai người mà nói tùy thời có thể vứt.
Phương Linh Ngọc khách khí cười một tiếng, nhưng cũng không quên thân phận mẹ vợ của mình: “Lưu Nguyên Hào, con và Lan Hạ cũng đã lâu không tới nhà làm khách rồi, bây giờ nếu quan hệ đã công khai, rút ra chút thời gian tới nhà ngồi một chút đi."
Diêu Yến Anh vểnh tai nghe phản ứng của bên kia, nhưng Lưu Nguyên Hào lại yên lặng, hai mẹ con trố mắt nhìn nhau, cắn chặt hàm răng chờ hồi đáp của anh.
Lâu đến nỗi hai người cho là Lưu Nguyên Hào đã cúp điện thoại, bên kia rốt cục mới không kiên nhẫn nói: “Bà Phương, xem ra tin tức tối hôm qua bà đã biết rồi."
Phương Linh Ngọc nghe được tiếng của anh mừng rỡ không kể xiết: “Đúng vậy đúng vậy, chuyện lớn như vậy làm sao mẹ không biết chứ? Tối hôm qua tất cả những gì con làm vì Lan Hạ, thật làm cho người khác cảm động, video mẹ đã xem nhiều lần rồi, mỗi lần đều cảm động rơi lệ, Lan Hạ là con gái không chịu thua kém nhất của nhà họ Diêu chúng ta, là mẹ của con bé, mẹ thật sự rất vui vẻ thay con bé..."
Không cho bà ta cơ hội tiếp tục lừa tình, giọng cậu Hào như ngâm trong băng sương hừ lạnh: “Nếu bà Phương thật sự quan tâm cô ấy, chẳng lẽ không nên hỏi trước một chút, tại sao Lan Hạ nói mạng cô không lâu vậy? Tôi thấy rõ ràng là bà có mưu đồ khác."
Đối với hạng người như Phương Linh Ngọc, ngay cả quanh co Lưu Nguyên Hào cũng lười, tiếc nuối duy nhất của anh là tại sao nhà họ Diêu có thể có người phụ nữ như vậy!
Cũng may, cá tính Diêu Lan Hạ quá mạnh, chưa từng gọi bà ta một tiếng mẹ.
Phương Linh Ngọc bị sặc á khẩu không trả lời được, vội cười xòa: “Mẹ chỉ là nghĩ, khi buổi tối các con tới nhà làm khách, hỏi cho rõ ràng, đây không phải là..."
"Không cần, Lan Hạ là vợ tôi, tất cả của cô ấy tôi đều sẽ chăm sóc tốt."
Nhìn điện thoại bị tắt, Phương Linh Ngọc trố mắt, chợt cắn răng tức giận mắng: “Tiện nhân Diêu Lan Hạ không có lương tâm này, bây giờ bay lên đầu cành, ngay cả Diêu thị cũng kệ rồi!"
Ánh mắt Diêu Yến Anh tối lại híp một nửa: “Diêu thị bị người ta thu mua, cô ta lại hỏi cũng không hỏi nữa, luôn miệng nói phải bảo vệ Diêu thị, con thấy cô ta chính là gái điếm vô tình!"
Diêu thị vừa rơi xuống ngàn trượng, mẹ con đã từng ở trong giới quý tộc danh viện thuận buồm xuôi gió, bây giờ ngay cả yến hội bình thường cũng không có cơ hội tham gia, tất nhiên không cam lòng.
"Chờ đã, bây giờ người hận Diêu Lan Hạ nhiều vô cùng, nhưng sợ rằng cũng không so được với Mai Khánh Vân càng hận hơn, chỉ cần liên lạc được với Mai Khánh Vân, có được trợ giúp của cô ta, trở lại giới danh nhân, không sợ không có cơ hội."
Phương Linh Ngọc nắm chặt tay của con gái: “Yến Anh, con đừng quên trước khi gả vào nhà họ Diêu, mẹ con chúng ta đã sống cuộc sống gì, chúng ta tuyệt đối không thể lại bị đẩy tới ổ chuột! Tuyệt đối không thể!"
Nhắc tới trước kia, trong mắt Diêu Yến Anh tràn ngập sợ hãi khó mà diễn tả được, bị dọa sợ sau lưng mồ hôi lạnh nhễ nhại: “Không... Con không muốn quay về! Con không muốn quay về!"
Diêu Lan Hạ thay váy đơn giản hào phóng, khi nhìn vào gương chải đầu nhìn chính mình trong đó, cười khổ, cô và Lưu Nguyên Hào như bây giờ rốt cuộc coi là cái gì?
Còn nữa, sao cô lại thay đổi dự tính ban đầu rồi, lại có dự định cùng anh đi đến đầu bạc chứ?
Vốn đã biết, tất cả đều kết thúc rồi, bây giờ càng thân cận với anh, kí ức tương lai lưu lại càng làm cho trái tim anh đau, cô muốn tiếp tục cùng anh tạo nhiều hơn kí ức tương lai làm anh đau khổ sao?
"Cạch", khi cô đang suy tư, cái lược rơi xuống đất, lúc này Diêu Lan Hạ mới ý thức được, mình lại ngẩn người một hồi thật lâu rồi.
Nhắm mắt, hít thở sâu.
Không nghĩ nữa!
Lưu Nguyên Hào đứng ở đại sảnh, ngẩng đầu thấy thân ảnh xinh đẹp đang đi xuống, váy dài màu xanh nước biển, người phụ nữ không trang điểm nhưng thiên sinh lệ chất, hôm nay càng nhìn càng thích.
Đưa cánh tay ra cho cô khoác: “Muốn ăn cái gì?"
"Buổi trưa anh quay lại chính là vì ăn cơm?"
Cung phản xạ dài như vậy? Đến bây giờ mới nhớ anh cố ý trốn làm trở về.
Mắt sâu của anh hàm ý cười: “Cho nên, bà Lưu nhất định phải để cho bữa cơm này ăn có giá trị."
Ưu nhã thoải mái, bầu không khí mập mờ của phòng ăn tây, Lưu Nguyên Hào nhìn khuôn mặt nhỏ đối diện căng thẳng của người phụ nữ, cười khẽ: “Sao thế? Không muốn ăn với anh? Miệng rũ xuống có thể treo được bình dầu rồi. Hay là dáng dấp anh quá xấu xí làm cho em không thèm ăn?"
Diêu Lan Hạ bĩu bĩu môi: “Cho nên? Cậu Hào chuẩn bị đi Hàn quốc phẩu thuật thẩm mĩ sao?"
Tâm tình anh vui vẻ "Ha" một tiếng cười: “Nếu như bác sĩ Diêu có thể tìm được gương mặt vượt qua anh, anh có thể cân nhắc."
"Trước kia sao em không phát hiện, cậu Lưu tự luyến như vậy."
Thuận theo cuộc nói chuyện, sương mù trên mặt cô tiêu tán, không cốt khí luân hãm vào khí tràng mạnh mẽ của Lưu Nguyên Hào.
Lưu Nguyên Hào mở thực đơn ra, cũng không khách khí: “Chuyện trước kia em không phát hiện còn rất nhiều, cho nên bà Lưu, sau này không nên lấy sinh mạng làm trò đùa, em còn sống lâu trăm tuổi, từ từ phát hiện tiềm năng của chồng mình."
Diêu Lan Hạ nhất thời chua xót, không trả lời nữa.
Đồ ăn tây lên bàn, hai người cũng yên lặng, trong không khí chỉ có tiếng va chạm giòn giã của chén dĩa bằng bạc và đồ sứ thượng đẳng, ăn một bữa thì ít một bữa cơm, Diêu Lan Hạ hết sức quý trọng.
"Lan Hạ." Thanh âm anh thấp thuần, mập mờ mê ly.
Cô ngạc nhiên, nhấc con ngươi nhìn anh: “Sao thế?"
Anh kéo ghế ra đi tới bên người cô, khí tức nồng đậm thuộc về Lưu Nguyên Hào thoáng chốc bao bọc cô, nĩa trong tay suýt nữa đập xuống.
Lưu Nguyên Hào đột nhiên cúi người, bình tĩnh nhìn đôi mắt như nước của cô: “Nhắm mắt lại."
Diêu Lan Hạ không rõ vì sao: “Chuyện gì?"
Người phụ nữ này, khuyết điểm lớn nhất chính là không nghe lời.
Dĩ nhiên, cũng là đặc điểm của cô.
Cậu Hào đối với bác sĩ Diêu, lấy ra kiên nhẫn và ôn nhu áp đáy hòm.
Cô không ngoan, Lưu Nguyên Hào dứt khoát đưa tay, bưng kín ánh mắt cô, bàn tay bao trùm trên nửa gương mặt cô, lộ ra chóp mũi và môi đỏ mọng, môi đỏ tươi khép hờ, hầu kết người đàn ông lăn, thiếu chút nữa không nhịn được muốn hôn cô!
Từ trong túi móc ra hộp gấm, một tay mở ra, một chiếc đồng hồ phẩm chất đặc biệt đeo vào cổ tay cô.
Chỉ cảm thấy cổ tay chợt lạnh, Diêu Lan Hạ mở mắt ra, đập vào trong mắt là mặt đồng hồ màu bạc, không thấy logo của đồng hồ đeo tay, bậc thầy làm ra, không cần đoán cũng biết giá cả không rẻ.
"Cả thế giới chỉ một chiếc này, đặc biệt làm vì em, thích không?"
Đích xác là hàng đắt tiền, chỉ là kim cương khảm nạm bên trong đã là cắt năm mươi tám mặt hoàn mỹ tạo thành, càng không cần phải nói cái khác.
"Tại sao đưa em đồng hồ đeo tay?" Không lễ không Tết.
Lưu Nguyên Hào đột nhiên mỉm cười, anh cười lên thật sự so với ánh mặt trời ngoài cửa sổ còn sáng ngời hơn: “Bà Lưu, chẳng lẽ em không phát hiện, anh đang dỗ em vui vẻ?"
"..." Dỗ cô vui vẻ? Sao cô có cảm giác bị mắc câu vậy?
"Cái đồng hồ đeo tay này em phải luôn đeo, sau này chúng ta ở chung với nhau mỗi một ngày, đều dùng nó tính giờ, từng giây từng phút cũng phải nhớ rõ ràng, chúng ta lãng phí thời gian hơn ba năm, cho nên, cuộc sống về sau, phải bù đắp lại những gì đã mất."
Diêu Lan Hạ sững sờ tại chỗ!
"Lưu Nguyên Hào, anh không sao chứ?"
Lưu Nguyên Hào trong trí nhớ vĩnh viễn đều từ chối người ngàn dặm, máu lạnh tuyệt tình, bây giờ thay đổi một trăm tám mươi độ, cô thật sự không phải là nằm mơ sao? Hay là vi khuẩn xâm nhập óc, bắt đầu xuất hiện ảo giác?
"Có chuyện, ăn cơm với em, tặng quà cho em, chính là chuyện lớn."
Diêu Lan Hạ lại im lặng rồi, đầu người đàn ông này thật sự không xảy ra vấn đề sao?
"Còn nữa, đồng hồ này có một cái tên không tệ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.