Chương 26: Không thể nào, ở đây cũng có thể gặp phải
Đang cập nhập
21/04/2021
Kinh đô mới lên đèn, khắp nơi đều lấp lóe ánh đèn neon, đèn phía ngoài tường các tòa nhà cao tầng biến đổi đủ bảy sắc cầu vồng, cảnh đẹp trải dài hàng chục km, làm nổi bật sự hưng thịnh phồn hoa.
"Lan Hạ, cậu đừng cau mặt nữa, loại phụ nữ đê tiện như Mai Khánh Vân đó không đáng để cậu tức giận. Loại đê tiện như cô ta tất nhiên sẽ có người trừng trị, còn cậu ấy, cứ phụ trách xinh đẹp như hoa là được rồi."
Diêu Lan Hạ bĩu môi, cắt một miếng bò bít tết nhỏ bỏ vào mồm: "Xinh đẹp như hoa cái đầu cậu ấy."
"Nên ăn một chút nên uống một chút có chuyện gì đừng để trong lòng, tớ thấy có lẽ Mai Khánh Vân có thai cũng không phải là chuyện xấu đối với cậu. Lưu Nguyên Hào vẫn luôn không đồng ý ly hôn với cậu, giờ thì tốt rồi, Mai Khánh Vân đã có con, anh ta còn có lý do gì giữ lấy cậu không buông chứ? Hừ!"
Đọc FULL bộ truyện.
Lục Thu Trà ghét cái ác như kẻ thù, cô cắn mạnh một miếng bò bít tết lớn giống như đang cắn kẻ thù không đội trời chung của mình. Diêu Lan Hạ bị sỉ nhục, Lục Thu Trà còn tức giận, kích động hơn Diêu Lan Hạ.
Diêu Lan Hạ dùng cái nĩa chọc chọc đồ ăn trong đĩa, Lưu Nguyên Hào thật vì chuyện Mai Khánh Vân mà đồng ý ly hôn sao?
Diêu Lan Hạ biết rõ lý do Lưu Nguyên Hào kiên trì không ly hôn, anh muốn giữ cô ở vị trí mợ chủ của nhà họ Lưu, giam cầm tự do của cô, tước đoạt quyền mưu cầu hạnh phúc của cô, đồng thời dùng cách này tra tấn cô, để cô chứng kiến anh và những phụ nữ khác quấn lấy nhau như sam.
Cái gọi là "sống một mình chờ chồng chết", chính là tình cảnh của cô bây giờ.
"Nếu thật có thể thuận lợi ly hôn, tôi chắc chắn sẽ để Mai Khánh Vân giữ lại đứa bé." Diêu Lan Hạ xiên một miếng bò bít tết lớn, dùng sức cắn một cái.
"Đây mới đúng chứ, đây mới là Diêu Lan Hạ mà tôi biết. Không phải chỉ một Mai Khánh Vân sao? Không phải chỉ một Lưu Nguyên Hào toàn thân kết băng sao? Có gì đặc biệt hơn người chứ, tôi nói cậu biết, đàn ông tốt ở đâu cũng có, vươn tay một cái là tóm được một người."
Dừng!
"Ví dụ như người lần trước ở Huyên Đình, thôi đi, tên rác rưởi đó không hề liên quan đến đàn ông tốt."
"Chà, trước lạ sau quen, tôi dẫn cậu tham gia mấy hoạt động, gặp nhiều người chút, tự nhiên cậu sẽ học được cách phân biệt đàn ông cặn bã và đàn ông chất lượng tốt thôi."
Diêu Lan Hạ từ chối cho ý kiến, méo miệng cười một tiếng, đúng lúc ánh mắt nhìn về phía cửa kính xoay của nhà hàng, bên ngoài cửa kính trong suốt trơn bóng, chợt có năm sáu người đàn ông âu phục phẳng phiu đi tới, thân ảnh cao lớn ở giữa đám người...
Lưu Nguyên Hào cao lớn thẳng tắp bị mấy người đàn ông trung niên vây quanh, ánh mắt anh xa cách lạnh lùng nhìn thẳng phía trước. Những người đàn ông xung quanh còn đang cúi đầu khom người nỗ lực lấy lòng, đôi mắt hờ hững của Lưu Nguyên Hào nhìn không ra một tia cảm xúc. Sau khi người bên cạnh nói một lúc lâu, anh mới miễn cưỡng mở môi mỏng nói qua loa vài câu.
Mà mấy người quản lý cao cấp được Lưu Nguyên Hào đáp lại mấy chữ rối rít gật đầu mỉm cười, dáng vẻ nịnh nọt lấy lòng không khỏi khiến người ta chán ghét.
Nhìn thấy Lưu Nguyên Hào đột nhiên vào cửa, trái tim Diêu Lan Hạ chợt đập nhanh một nhịp, lực cầm dao nĩa lặng lẽ tăng thêm mấy phần, đôi mắt nhìn chằm chằm bóng dáng của anh, nhất thời không dời đi được.
Cô không hề nghĩ tới, lại có thể gặp phải anh ở đây.
Nghĩ đến ban ngày ở bệnh viện Mai Khánh Vân hung hăng càn quấy, trong điện thoại mẹ chồng quát tháo một hồi, sắc mặt Diêu Lan Hạ trở nên cực kỳ khó coi. Nếu Lưu Nguyên Hào nhìn thấy cô, thuận tiện đề cập đến chuyện gì nữa thì cô không chắc hôm nay mình còn có thể ngủ hay không.
"Lan Hạ? Nhìn cái gì đấy?" Thấy cô chăm chú nhìn thẳng, Lục Thu Trà xua xua tay trước mắt cô, nhắc nhở cô mau hoàn hồn.
Diêu Lan Hạ hồi phục tinh thần, vội che giấu cảm xúc vừa nãy, nếu Thu Trà nhìn thấy Lưu Nguyên Hào, có lẽ lại muốn chủ động giúp cô hả giận, nhưng Thu Trà nào có phải đối thủ của anh, lần trước đã từng bị đánh cho knockout rồi.
"Không nhìn gì cả, tôi ăn no rồi, đi thôi." Diêu Lan Hạ đặt dĩa xuống, kế hoạch trước mắt cách tốt nhất chính là nhanh chóng chuồn đi.
"Không phải chứ, tôi mới ăn được hai miếng, cậu ăn thêm chút nữa đi." Bò bít tết trong đĩa của hai người mới được động một góc, Lục Thu Trà luyến tiếc, không nỡ buông tay.
Mà hiện giờ, Diêu Lan Hạ muốn đi, cũng đi không nổi.
Bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi của Lưu Nguyên Hào bước từng bước về phía trước, thật trùng hợp là đang đi về phía các cô.
Đang phiền lòng khi nghe các phương án hợp tác của dự án, Lưu Nguyên Hào khẽ ngẩng đầu lên, ánh mắt như chim ưng sâu không lường được nhìn đến dáng vẻ mạnh mai vị trí cạnh cửa sổ, người phụ nữ cúi thấp đầu, tóc dài xõa ra mềm mại phủ lên áo cHuyên, rũ xuống trước ngực cô, đèn treo thủy tinh trên đỉnh đầu cô tản ra ánh sáng nhàn nhạt.
Áo sơ mi màu trắng nhạt, gương mặt xinh đẹp sạch sẽ, nghiêng người yên tĩnh dùng cơm, nhìn điềm nhiên không nói nên lời.
Khi Diêu Lan Hạ ngẩng đầu lên nhìn lần nữa thì Lưu Nguyên Hào đã bị mấy người vây quanh đi đến một bàn lớn sáu người bên trái các cô, Lưu Nguyên Hào ngồi ở vị trí giữa, mấy người khác cầm không ngừng đóng góp ý kiến.
Âm thanh của họ rất thấp, không nghe rõ đang nói cái gì, nhưng luôn cảm thấy dường như trong không khí toàn là âm thanh trầm thấp của Lưu Nguyên Hào. Anh tiếc chữ như vàng, nhưng lời anh như mọc cánh bay đến trong tai cô, âm thanh nồng như rượu, tách biệt với tiếng cười nịnh nọt của những người đàn ông trung niên kia, dễ nghe đến muốn mạng.
Ngay cả Lục Thu Trà vùi đầu ăn cơm cũng phát hiện không khí khác thường, không khỏi ngẩng đầu quan sát bốn phía, sau đó... sửng sốt.
Cách đó không xa, bóng dáng thon dài của Lưu Nguyên Hào ngồi trên ghế sa lon, chân dài vắt vào nhau, gương mặt tuấn tú mang theo mấy phần sương lạnh, đôi mắt như hầm băng vạn trượng nhìn thẳng những người đàn ông đang báo cáo công tác với mình.
Miếng thịt bò Lục Thu Trà vừa bỏ vào miệng lạch cạch rơi mất.
"Không... Không thể nào?" Lục Thu Trà bị dọa đến toàn thân khẽ run rẩy, cô Lục vừa nãy còn thao thao bất tuyệt nói Lưu Nguyên Hào như thế nào, sau khi nhìn thấy Lưu Nguyên Hào thật thì trong đầu lại hoàn toàn trống rỗng.
Diêu Lan Hạ một tay che một bên mặt, cúi đầu ngày càng thấp: "Đừng nhìn bên đó nữa, lát nữa tìm cơ hội rời đi đi."
Lục Thu Trà sững sờ gật đầu: “Được."
"Cậu Lưu?" Sau khi dứt lời một lúc mà vẫn không nghe được phản ứng gì, sgười đàn ông vừa báo cáo số liệu với Lưu Nguyên Hào thận trọng nhắc nhở một tiếng.
Mấy người đang ngồi cũng nhận ra dường như Lưu Nguyên Hào không tập trung lắm, lập tức lặp lại lời vừa nói một lần.
Dù ánh mắt Lưu Nguyên Hào không trực tiếp nhìn về phía bàn ăn kia, trực tiếp nhìn một phụ nữ đi ăn cơm rõ ràng không phù hợp phong cách Cậu Hào, nhưng khi anh cụp mắt, bóng dáng mà anh chán ghét lại vương vấn trong suy nghĩ của anh.
"Lợi nhuận quý này không thể làm tham khảo tổng thể, quản lý Vương cần cung cấp bảng báo cáo lợi nhuận trong vòng hai năm, đến lúc đó hội đồng quản trị MBK sẽ đánh giá kỹ lưỡng."
Lưu Nguyên Hào hờ hững lên tiếng, thái độ lạnh lùng, nội dung lại đánh thẳng vào chỗ sơ hở, người ở chỗ này vẻ mặt hoài nghi phải chăng Lưu Nguyên Hào đã nghe đề nghị của bọn họ, vẻ mặt lại không thể không sợ hãi thán phục, sự nhạy cảm của anh đúng là không phải bình thường.
Ứng phó xong câu hỏi bên này, ánh mắt Lưu Nguyên Hào vẫn vô tình hay cố ý nhìn về phía bên cửa sổ, Diêu Lan Hạ và Lục Thu Trà từng người cầm lấy túi của mình đặt ở trên ghế sô pha, cong người chuẩn bị rời đi.
Muốn đi?
Nhìn thấy bóng dáng người phụ nữ chuẩn bị rút lui, môi mỏng Cậu Hào khẽ nhếch lên, nhìn có vẻ nguy hiểm.
"Cậu Lưu, cậu xem, cậu muốn ăn thứ gì? Món đặc sắc của nhà hàng này là..."
Một quản lý cao cấp trung niên cầm lấy menu chủ động đi đến phía sau Lưu Nguyên Hào đề cử món ăn, những người khác cũng phụ hoạ theo, ý đồ khơi lên hứng thú của cậu Lưu.
Ánh mắt sắc bén của Lưu Nguyên Hào chỉ lướt qua menu, vẻ mặt không đổi, không nhìn ra chút vui buồn nào, anh hờ hững nói với người ngồi đó: "Bữa tối thì miễn đi, tôi còn có việc."
"Cậu Lưu..." Thấy Lưu Nguyên Hào đứng dậy, mấy người cũng rối rít đứng lên, dè dặt cười lấy lòng nói: "Có phải cậu Lưu không hài lòng chỗ nào hay không? Cậu có yêu cầu gì cứ nói, chúng tôi nhất định dốc sức thực hiện."
Ngón tay thon dài sạch sẽ của Lưu Nguyên Hào chậm rãi cài cúc áo vest Armani, rảo bước ra khỏi chỗ ngồi: "Chuyện riêng của tôi không liên quan gì đến các vị."
Âm thanh tiêu sái dứt khoát nhẹ nhàng mà đầy sức nặng, ánh mắt lạnh lùng của Lưu Nguyên Hào nhìn cửa kính xoay tròn, bước chân vững vàng mạnh mẽ, không chờ người phía sau nói thêm bất cứ câu nào nữa.
Mấy người hai mặt nhìn nhau, ngậm chặt miệng nhìn theo người đàn ông đi xa, nước trong không khí dường như đã bị bóng dáng bất phàm tự phụ này mang đi mất, dọa bọn họ thở mạnh cũng không dám.
"Phù!"
Chạy ra khỏi phòng ăn, Lục Thu Trà thở hổn hển từng đợt, một tay che lấy trái tim cấp cứu cho mình: "Đậu xanh rau má, trái tim cũng sắp nhảy ra ngoài rồi. Lan Hạ, có phải âm hồn bất tán chính là loại tình huống này hay không?"
"Vừa rồi ai hiên ngang lẫm liệt muốn giúp tôi trút giận, báo thù cho tôi thế? Khí thế của cậu đâu rồi?" Diêu Lan Hạ khinh bỉ chọc chọc gáy cô.
"Cái này, đánh trận cũng phải nhìn thực lực hai phe địch ta được chứ? Tôi và Lưu Nguyên Hào hoàn toàn không cùng đẳng cấp, nếu cứ tiếp tục tiến lên, chắc chắn sẽ bị một cú đánh chết, cậu không hi vọng tôi hồng nhan bạc mệnh chứ?"
Bàn tay Lục Thu Trà đặt ngang cổ, làm động tác chặt đầu, còn cố ý lè lưỡi "Chết không nhắm mắt".
Diêu Lan Hạ cũng bất đắc dĩ: "Được rồi, tôi sao nỡ để cậu mất mạng vì tôi chứ. Vừa rồi chưa ăn no phải không, tôi dẫn cậu đi chỗ khác ăn."
Vừa dứt lời, Diêu Lan Hạ kéo tay bạn tốt định đi.
"Đi đâu?"
Sau lưng, âm thanh lạnh lùng đột nhiên chen vào, cách đó mười mấy mét, Lưu Nguyên Hào lạnh lùng đi đến.
Bước chân Lục Thu Trà và Diêu Lan Hạ lập tức phanh lại.
Bầu không khí ngừng lại.
Miệng Lục Thu Trà đã há thành hình chữ "O" một lúc lâu mà vẫn chưa ngậm lại được, Diêu Lan Hạ khẽ nhíu mày, xoay người nhìn Lưu Nguyên Hào.
Lưu Nguyên Hào toàn thân mặc âu phục cao cấp màu đen đứng ngược chiều ánh sáng, một tay cắm ở trong túi quần tây, dáng người thẳng tắp tuấn lãng đúng như thiên thần, ánh mắt sâu thẳm lạnh như băng, môi mỏng như dao mím lại, cả người đều toát lên vẻ lạnh lùng khó tả.
"Thật trùng hợp."
Diêu Lan Hạ nhếch môi, giống như vô tình gặp phải, vẻ mặt ra vẻ bình tĩnh, nở nụ cười rạng rỡ không hề có vẻ chột dạ.
Thật trùng hợp sao? Ồ!
Vẻ mặt Lưu Nguyên Hào bình tĩnh, chân dài sải bước xuống bậc thang, âm thanh lạnh lùng nói: "Đi theo tôi."
Đôi mắt Lục Thu Trà trợn tròn, một tay nắm chặt cánh tay Diêu Lan Hạ, lắc đầu dùng khẩu hình nhắc nhở cô, không thể đi không thể đi.
Diêu Lan Hạ đẩy tay cô ra, hạ giọng nói: "Yên tâm, không sao đâu."
Lục Thu Trà vẻ mặt cầu xin: “Lan Hạ..."
Đèn xe của chiếc Rolls-Royce màu đen sáng lên giữa loạt xe, Diêu Lan Hạ từ biệt Lục Thu Trà đi tới, xoay người ngồi lên vị trí kế bên tài xế.
Trong không gian nhỏ hẹp chật chội, tràn đầy hơi lạnh tòa ra từ Lưu Nguyên Hào, Diêu Lan Hạ lấy lại bình tĩnh, chủ động mở miệng: "Anh tìm tôi, cũng là vì cô ta sao?"
Không cần nghĩ cũng biết, nhất định là vì Mai Khánh Vân muôn người chú ý.
Lưu Nguyên Hào liếc nhìn cô: "Cô học ai mà không cài dây an toàn thế?"
Hả?
Diêu Lan Hạ bị chẹn họng một chút, kéo dây an toàn qua, ánh mắt dò xét biểu lộ của Lưu Nguyên Hào, ngoài gương mặt lạnh lùng, anh không còn biểu hiện gì khác.
Cạch, cô cài xong dây an toàn.
Lưu Nguyên Hào nổ máy xe, thân xe màu đen vòng qua bãi đỗ xe nhanh chóng đi lên đường quốc lộ, toàn bộ quá trình Lưu Nguyên Hào không nói một lời.
"Anh dẫn tôi đi đâu?" Diêu Lan Hạ nhìn chằm chằm sườn mặt như điêu khắc của anh, mạnh miệng hỏi.
Trả lời cô là sự lạnh lùng trầm mặc của Cậu Hào.
Diêu Lan Hạ khẽ cắn môi: “Lưu Nguyên Hào, rốt cuộc anh muốn làm gì?"
Cậu Hào hai mắt nhìn thẳng phía trước, ngón tay thon dài cầm tay lái: "Hỏng chuyện tốt của tôi, cô nói tôi muốn làm gì?"
"Lan Hạ, cậu đừng cau mặt nữa, loại phụ nữ đê tiện như Mai Khánh Vân đó không đáng để cậu tức giận. Loại đê tiện như cô ta tất nhiên sẽ có người trừng trị, còn cậu ấy, cứ phụ trách xinh đẹp như hoa là được rồi."
Diêu Lan Hạ bĩu môi, cắt một miếng bò bít tết nhỏ bỏ vào mồm: "Xinh đẹp như hoa cái đầu cậu ấy."
"Nên ăn một chút nên uống một chút có chuyện gì đừng để trong lòng, tớ thấy có lẽ Mai Khánh Vân có thai cũng không phải là chuyện xấu đối với cậu. Lưu Nguyên Hào vẫn luôn không đồng ý ly hôn với cậu, giờ thì tốt rồi, Mai Khánh Vân đã có con, anh ta còn có lý do gì giữ lấy cậu không buông chứ? Hừ!"
Đọc FULL bộ truyện.
Lục Thu Trà ghét cái ác như kẻ thù, cô cắn mạnh một miếng bò bít tết lớn giống như đang cắn kẻ thù không đội trời chung của mình. Diêu Lan Hạ bị sỉ nhục, Lục Thu Trà còn tức giận, kích động hơn Diêu Lan Hạ.
Diêu Lan Hạ dùng cái nĩa chọc chọc đồ ăn trong đĩa, Lưu Nguyên Hào thật vì chuyện Mai Khánh Vân mà đồng ý ly hôn sao?
Diêu Lan Hạ biết rõ lý do Lưu Nguyên Hào kiên trì không ly hôn, anh muốn giữ cô ở vị trí mợ chủ của nhà họ Lưu, giam cầm tự do của cô, tước đoạt quyền mưu cầu hạnh phúc của cô, đồng thời dùng cách này tra tấn cô, để cô chứng kiến anh và những phụ nữ khác quấn lấy nhau như sam.
Cái gọi là "sống một mình chờ chồng chết", chính là tình cảnh của cô bây giờ.
"Nếu thật có thể thuận lợi ly hôn, tôi chắc chắn sẽ để Mai Khánh Vân giữ lại đứa bé." Diêu Lan Hạ xiên một miếng bò bít tết lớn, dùng sức cắn một cái.
"Đây mới đúng chứ, đây mới là Diêu Lan Hạ mà tôi biết. Không phải chỉ một Mai Khánh Vân sao? Không phải chỉ một Lưu Nguyên Hào toàn thân kết băng sao? Có gì đặc biệt hơn người chứ, tôi nói cậu biết, đàn ông tốt ở đâu cũng có, vươn tay một cái là tóm được một người."
Dừng!
"Ví dụ như người lần trước ở Huyên Đình, thôi đi, tên rác rưởi đó không hề liên quan đến đàn ông tốt."
"Chà, trước lạ sau quen, tôi dẫn cậu tham gia mấy hoạt động, gặp nhiều người chút, tự nhiên cậu sẽ học được cách phân biệt đàn ông cặn bã và đàn ông chất lượng tốt thôi."
Diêu Lan Hạ từ chối cho ý kiến, méo miệng cười một tiếng, đúng lúc ánh mắt nhìn về phía cửa kính xoay của nhà hàng, bên ngoài cửa kính trong suốt trơn bóng, chợt có năm sáu người đàn ông âu phục phẳng phiu đi tới, thân ảnh cao lớn ở giữa đám người...
Lưu Nguyên Hào cao lớn thẳng tắp bị mấy người đàn ông trung niên vây quanh, ánh mắt anh xa cách lạnh lùng nhìn thẳng phía trước. Những người đàn ông xung quanh còn đang cúi đầu khom người nỗ lực lấy lòng, đôi mắt hờ hững của Lưu Nguyên Hào nhìn không ra một tia cảm xúc. Sau khi người bên cạnh nói một lúc lâu, anh mới miễn cưỡng mở môi mỏng nói qua loa vài câu.
Mà mấy người quản lý cao cấp được Lưu Nguyên Hào đáp lại mấy chữ rối rít gật đầu mỉm cười, dáng vẻ nịnh nọt lấy lòng không khỏi khiến người ta chán ghét.
Nhìn thấy Lưu Nguyên Hào đột nhiên vào cửa, trái tim Diêu Lan Hạ chợt đập nhanh một nhịp, lực cầm dao nĩa lặng lẽ tăng thêm mấy phần, đôi mắt nhìn chằm chằm bóng dáng của anh, nhất thời không dời đi được.
Cô không hề nghĩ tới, lại có thể gặp phải anh ở đây.
Nghĩ đến ban ngày ở bệnh viện Mai Khánh Vân hung hăng càn quấy, trong điện thoại mẹ chồng quát tháo một hồi, sắc mặt Diêu Lan Hạ trở nên cực kỳ khó coi. Nếu Lưu Nguyên Hào nhìn thấy cô, thuận tiện đề cập đến chuyện gì nữa thì cô không chắc hôm nay mình còn có thể ngủ hay không.
"Lan Hạ? Nhìn cái gì đấy?" Thấy cô chăm chú nhìn thẳng, Lục Thu Trà xua xua tay trước mắt cô, nhắc nhở cô mau hoàn hồn.
Diêu Lan Hạ hồi phục tinh thần, vội che giấu cảm xúc vừa nãy, nếu Thu Trà nhìn thấy Lưu Nguyên Hào, có lẽ lại muốn chủ động giúp cô hả giận, nhưng Thu Trà nào có phải đối thủ của anh, lần trước đã từng bị đánh cho knockout rồi.
"Không nhìn gì cả, tôi ăn no rồi, đi thôi." Diêu Lan Hạ đặt dĩa xuống, kế hoạch trước mắt cách tốt nhất chính là nhanh chóng chuồn đi.
"Không phải chứ, tôi mới ăn được hai miếng, cậu ăn thêm chút nữa đi." Bò bít tết trong đĩa của hai người mới được động một góc, Lục Thu Trà luyến tiếc, không nỡ buông tay.
Mà hiện giờ, Diêu Lan Hạ muốn đi, cũng đi không nổi.
Bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi của Lưu Nguyên Hào bước từng bước về phía trước, thật trùng hợp là đang đi về phía các cô.
Đang phiền lòng khi nghe các phương án hợp tác của dự án, Lưu Nguyên Hào khẽ ngẩng đầu lên, ánh mắt như chim ưng sâu không lường được nhìn đến dáng vẻ mạnh mai vị trí cạnh cửa sổ, người phụ nữ cúi thấp đầu, tóc dài xõa ra mềm mại phủ lên áo cHuyên, rũ xuống trước ngực cô, đèn treo thủy tinh trên đỉnh đầu cô tản ra ánh sáng nhàn nhạt.
Áo sơ mi màu trắng nhạt, gương mặt xinh đẹp sạch sẽ, nghiêng người yên tĩnh dùng cơm, nhìn điềm nhiên không nói nên lời.
Khi Diêu Lan Hạ ngẩng đầu lên nhìn lần nữa thì Lưu Nguyên Hào đã bị mấy người vây quanh đi đến một bàn lớn sáu người bên trái các cô, Lưu Nguyên Hào ngồi ở vị trí giữa, mấy người khác cầm không ngừng đóng góp ý kiến.
Âm thanh của họ rất thấp, không nghe rõ đang nói cái gì, nhưng luôn cảm thấy dường như trong không khí toàn là âm thanh trầm thấp của Lưu Nguyên Hào. Anh tiếc chữ như vàng, nhưng lời anh như mọc cánh bay đến trong tai cô, âm thanh nồng như rượu, tách biệt với tiếng cười nịnh nọt của những người đàn ông trung niên kia, dễ nghe đến muốn mạng.
Ngay cả Lục Thu Trà vùi đầu ăn cơm cũng phát hiện không khí khác thường, không khỏi ngẩng đầu quan sát bốn phía, sau đó... sửng sốt.
Cách đó không xa, bóng dáng thon dài của Lưu Nguyên Hào ngồi trên ghế sa lon, chân dài vắt vào nhau, gương mặt tuấn tú mang theo mấy phần sương lạnh, đôi mắt như hầm băng vạn trượng nhìn thẳng những người đàn ông đang báo cáo công tác với mình.
Miếng thịt bò Lục Thu Trà vừa bỏ vào miệng lạch cạch rơi mất.
"Không... Không thể nào?" Lục Thu Trà bị dọa đến toàn thân khẽ run rẩy, cô Lục vừa nãy còn thao thao bất tuyệt nói Lưu Nguyên Hào như thế nào, sau khi nhìn thấy Lưu Nguyên Hào thật thì trong đầu lại hoàn toàn trống rỗng.
Diêu Lan Hạ một tay che một bên mặt, cúi đầu ngày càng thấp: "Đừng nhìn bên đó nữa, lát nữa tìm cơ hội rời đi đi."
Lục Thu Trà sững sờ gật đầu: “Được."
"Cậu Lưu?" Sau khi dứt lời một lúc mà vẫn không nghe được phản ứng gì, sgười đàn ông vừa báo cáo số liệu với Lưu Nguyên Hào thận trọng nhắc nhở một tiếng.
Mấy người đang ngồi cũng nhận ra dường như Lưu Nguyên Hào không tập trung lắm, lập tức lặp lại lời vừa nói một lần.
Dù ánh mắt Lưu Nguyên Hào không trực tiếp nhìn về phía bàn ăn kia, trực tiếp nhìn một phụ nữ đi ăn cơm rõ ràng không phù hợp phong cách Cậu Hào, nhưng khi anh cụp mắt, bóng dáng mà anh chán ghét lại vương vấn trong suy nghĩ của anh.
"Lợi nhuận quý này không thể làm tham khảo tổng thể, quản lý Vương cần cung cấp bảng báo cáo lợi nhuận trong vòng hai năm, đến lúc đó hội đồng quản trị MBK sẽ đánh giá kỹ lưỡng."
Lưu Nguyên Hào hờ hững lên tiếng, thái độ lạnh lùng, nội dung lại đánh thẳng vào chỗ sơ hở, người ở chỗ này vẻ mặt hoài nghi phải chăng Lưu Nguyên Hào đã nghe đề nghị của bọn họ, vẻ mặt lại không thể không sợ hãi thán phục, sự nhạy cảm của anh đúng là không phải bình thường.
Ứng phó xong câu hỏi bên này, ánh mắt Lưu Nguyên Hào vẫn vô tình hay cố ý nhìn về phía bên cửa sổ, Diêu Lan Hạ và Lục Thu Trà từng người cầm lấy túi của mình đặt ở trên ghế sô pha, cong người chuẩn bị rời đi.
Muốn đi?
Nhìn thấy bóng dáng người phụ nữ chuẩn bị rút lui, môi mỏng Cậu Hào khẽ nhếch lên, nhìn có vẻ nguy hiểm.
"Cậu Lưu, cậu xem, cậu muốn ăn thứ gì? Món đặc sắc của nhà hàng này là..."
Một quản lý cao cấp trung niên cầm lấy menu chủ động đi đến phía sau Lưu Nguyên Hào đề cử món ăn, những người khác cũng phụ hoạ theo, ý đồ khơi lên hứng thú của cậu Lưu.
Ánh mắt sắc bén của Lưu Nguyên Hào chỉ lướt qua menu, vẻ mặt không đổi, không nhìn ra chút vui buồn nào, anh hờ hững nói với người ngồi đó: "Bữa tối thì miễn đi, tôi còn có việc."
"Cậu Lưu..." Thấy Lưu Nguyên Hào đứng dậy, mấy người cũng rối rít đứng lên, dè dặt cười lấy lòng nói: "Có phải cậu Lưu không hài lòng chỗ nào hay không? Cậu có yêu cầu gì cứ nói, chúng tôi nhất định dốc sức thực hiện."
Ngón tay thon dài sạch sẽ của Lưu Nguyên Hào chậm rãi cài cúc áo vest Armani, rảo bước ra khỏi chỗ ngồi: "Chuyện riêng của tôi không liên quan gì đến các vị."
Âm thanh tiêu sái dứt khoát nhẹ nhàng mà đầy sức nặng, ánh mắt lạnh lùng của Lưu Nguyên Hào nhìn cửa kính xoay tròn, bước chân vững vàng mạnh mẽ, không chờ người phía sau nói thêm bất cứ câu nào nữa.
Mấy người hai mặt nhìn nhau, ngậm chặt miệng nhìn theo người đàn ông đi xa, nước trong không khí dường như đã bị bóng dáng bất phàm tự phụ này mang đi mất, dọa bọn họ thở mạnh cũng không dám.
"Phù!"
Chạy ra khỏi phòng ăn, Lục Thu Trà thở hổn hển từng đợt, một tay che lấy trái tim cấp cứu cho mình: "Đậu xanh rau má, trái tim cũng sắp nhảy ra ngoài rồi. Lan Hạ, có phải âm hồn bất tán chính là loại tình huống này hay không?"
"Vừa rồi ai hiên ngang lẫm liệt muốn giúp tôi trút giận, báo thù cho tôi thế? Khí thế của cậu đâu rồi?" Diêu Lan Hạ khinh bỉ chọc chọc gáy cô.
"Cái này, đánh trận cũng phải nhìn thực lực hai phe địch ta được chứ? Tôi và Lưu Nguyên Hào hoàn toàn không cùng đẳng cấp, nếu cứ tiếp tục tiến lên, chắc chắn sẽ bị một cú đánh chết, cậu không hi vọng tôi hồng nhan bạc mệnh chứ?"
Bàn tay Lục Thu Trà đặt ngang cổ, làm động tác chặt đầu, còn cố ý lè lưỡi "Chết không nhắm mắt".
Diêu Lan Hạ cũng bất đắc dĩ: "Được rồi, tôi sao nỡ để cậu mất mạng vì tôi chứ. Vừa rồi chưa ăn no phải không, tôi dẫn cậu đi chỗ khác ăn."
Vừa dứt lời, Diêu Lan Hạ kéo tay bạn tốt định đi.
"Đi đâu?"
Sau lưng, âm thanh lạnh lùng đột nhiên chen vào, cách đó mười mấy mét, Lưu Nguyên Hào lạnh lùng đi đến.
Bước chân Lục Thu Trà và Diêu Lan Hạ lập tức phanh lại.
Bầu không khí ngừng lại.
Miệng Lục Thu Trà đã há thành hình chữ "O" một lúc lâu mà vẫn chưa ngậm lại được, Diêu Lan Hạ khẽ nhíu mày, xoay người nhìn Lưu Nguyên Hào.
Lưu Nguyên Hào toàn thân mặc âu phục cao cấp màu đen đứng ngược chiều ánh sáng, một tay cắm ở trong túi quần tây, dáng người thẳng tắp tuấn lãng đúng như thiên thần, ánh mắt sâu thẳm lạnh như băng, môi mỏng như dao mím lại, cả người đều toát lên vẻ lạnh lùng khó tả.
"Thật trùng hợp."
Diêu Lan Hạ nhếch môi, giống như vô tình gặp phải, vẻ mặt ra vẻ bình tĩnh, nở nụ cười rạng rỡ không hề có vẻ chột dạ.
Thật trùng hợp sao? Ồ!
Vẻ mặt Lưu Nguyên Hào bình tĩnh, chân dài sải bước xuống bậc thang, âm thanh lạnh lùng nói: "Đi theo tôi."
Đôi mắt Lục Thu Trà trợn tròn, một tay nắm chặt cánh tay Diêu Lan Hạ, lắc đầu dùng khẩu hình nhắc nhở cô, không thể đi không thể đi.
Diêu Lan Hạ đẩy tay cô ra, hạ giọng nói: "Yên tâm, không sao đâu."
Lục Thu Trà vẻ mặt cầu xin: “Lan Hạ..."
Đèn xe của chiếc Rolls-Royce màu đen sáng lên giữa loạt xe, Diêu Lan Hạ từ biệt Lục Thu Trà đi tới, xoay người ngồi lên vị trí kế bên tài xế.
Trong không gian nhỏ hẹp chật chội, tràn đầy hơi lạnh tòa ra từ Lưu Nguyên Hào, Diêu Lan Hạ lấy lại bình tĩnh, chủ động mở miệng: "Anh tìm tôi, cũng là vì cô ta sao?"
Không cần nghĩ cũng biết, nhất định là vì Mai Khánh Vân muôn người chú ý.
Lưu Nguyên Hào liếc nhìn cô: "Cô học ai mà không cài dây an toàn thế?"
Hả?
Diêu Lan Hạ bị chẹn họng một chút, kéo dây an toàn qua, ánh mắt dò xét biểu lộ của Lưu Nguyên Hào, ngoài gương mặt lạnh lùng, anh không còn biểu hiện gì khác.
Cạch, cô cài xong dây an toàn.
Lưu Nguyên Hào nổ máy xe, thân xe màu đen vòng qua bãi đỗ xe nhanh chóng đi lên đường quốc lộ, toàn bộ quá trình Lưu Nguyên Hào không nói một lời.
"Anh dẫn tôi đi đâu?" Diêu Lan Hạ nhìn chằm chằm sườn mặt như điêu khắc của anh, mạnh miệng hỏi.
Trả lời cô là sự lạnh lùng trầm mặc của Cậu Hào.
Diêu Lan Hạ khẽ cắn môi: “Lưu Nguyên Hào, rốt cuộc anh muốn làm gì?"
Cậu Hào hai mắt nhìn thẳng phía trước, ngón tay thon dài cầm tay lái: "Hỏng chuyện tốt của tôi, cô nói tôi muốn làm gì?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.