Chương 72: Lưu nguyên hào bá đạo xông vào phòng tắm
Đang cập nhập
21/04/2021
Khi bước vào, căn phòng có mùi nước khử trùng và mùi hoa dành dành thoang thoảng.
Bên ngoài tấm rèm là bầu trời đầy sao, Lưu Nguyên Hào đẩy cửa kính ban công ngồi xuống chiếc ghế cô hay ngồi, trên bàn là chiếc ly anh từng uống qua, còn ngoài cửa sổ là hoa và cây cảnh cô từng ngắm.
Trong khu vườn đầu hè trăm hoa đua nở, nhưng lông mày của Lưu Nguyên Hào lại nhăn lại.
Đọc FULL bộ truyện.
Cây dành dành trong vườn đâu rồi? Anh nhớ mình đã trồng một cây dành dành đang vào mùa nở hoa, sao giờ lại không có cây nào?
Mí mắt Lưu Nguyên Hào càng ngày càng nặng, lúc sau liền ngủ ở trên giường Diêu Lan Hạ.
Bệnh viện trung tâm.
Diêu Lan Hạ tự mình tiêm thuốc, cuối cùng cơn đau ở tay phải cũng thuyên giảm, cô xoa bóp cẩn thận từng huyệt theo kỹ thuật xoa bóp của Trung y, sau đó lại tiếp tục vận động tự do.
Đã một giờ sáng rồi, đêm nay cô không trực, nếu không mau ngủ đi, ngày mai cô nhất định sẽ buồn ngủ chết mất.
Vừa che miệng ngáp một cái, Diêu Lan Hạ liền nhìn thấy Đào Khánh Trần đi xuống thang máy!
"Bác sĩ Diêu?"
Diêu Lan Hạ không có thời gian né tránh, anh ta đã nhìn thấy cô rồi, đây là tình huống Diêu Lan Hạ lo lắng không muốn gặp phải nhất.
"Viện phó cũng ở đây sao... sao anh còn chưa tan ca?"
Đào Khánh Trần vẫn mặc một chiếc áo blue trắng, xem ra vẫn chưa tan ca.
"Bệnh nhân được mổ hôm nay vẫn đang nằm trong khoa ICU. Tôi sợ tai biến nên ở lại quan sát tình hình, bệnh nhân có thể tỉnh lại.”
Diêu Lan Hạ gật đầu, đúng vậy, rất nhiều bệnh nhân may mắn gặp được bác sĩ giỏi và được đưa ra khỏi phòng mổ thành công, nhưng cũng không ít người không thể ra khỏi ICU.
Đào Khánh Trần nhìn thời gian: “Đã trễ rồi sao cô không về nhà đi? Tối nay cô không phải trực ca, ngày mai còn phải đi làm, cô mau tranh thủ nghỉ ngơi đi."
Diêu Lan Hạ lạnh nhạt gật đầu: “Tôi đang định đến phòng chờ ngủ, rồi ngày mai dậy đi làm."
"Như vậy sao được? Phòng chờ của bác sĩ quá đơn sơ, cô xem sắc mặt cô đã kém đến mức nào rồi? Nhất định phải nghỉ ngơi thật tốt."
Diêu Lan Hạ không nhìn vào gương, nhưng cô biết bộ dạng mình bây giờ hẳn rất xấu xí.
"Không sao, tôi ngủ mấy tiếng là ổn."
Thấy cô cứng đầu như vậy, Đào Khánh Trần vừa tức giận vừa đau lòng: “Tôi đưa chìa khóa cho cô, lên lầu ngủ đi, lát nữa tôi lái xe về nhà."
Anh ta không nói thêm lời nào, đưa cho cô chìa khóa phòng khách trên tầng cao nhất: “Tôi biết cô đang lo lắng điều gì, nhưng nếu là tôi, tôi sẽ không bận tâm lời người khác nói. Thân thể là của mình, thức khuya sẽ gây hại rất nhiều đối với cơ thể, hơn nữa mai cô còn phải gặp bệnh nhân, đòi hỏi sự tập trung cao độ. Cô tự quyết đi.”
Đưa chìa khóa xong, anh ta đi thẳng.
Diêu Lan Hạ nhìn chiếc chìa khóa lắc đầu cười, Đào Khánh Trần ơi, Đào Khánh Trần, tại sao anh phải làm như thế?
Nhưng cơn buồn ngủ đang cuộn trào, cô cũng không còn tâm trí mà nghĩ nhiều, ngày mai sẽ có cuộc hội chẩn, bệnh nhân vẫn quan trọng hơn.
Diêu Lan Hạ không ngủ trên giường của anh ta mà cuộn mình ở trên ghế sa lông trong phòng chờ ngủ thiếp đi.
Trước khi mọi người đi làm, cô sẽ lẻn ra ngoài, hẳn sẽ không có vấn đề gì.
Sáng sớm hôm sau, Diêu Lan Hạ dậy rất sớm, vội vàng rửa mặt, mới có năm giờ sao?
Có nên tiếp tục ngủ hay không?
Diêu Lan Hạ có chút rối rắm.
Kéo mở cổ áo, Diêu Lan Hạ cau mày, hôm qua hoạt động ra mồ hôi rất nhiều, buổi tối mệt quá không nhận ra được, sáng sớm mới ngửi qua, Diêu Lan Hạ thiếu chút nữa ngã quỵ.
Hay tranh thủ thời gian về nhà thay quần áo.
Sau khi bắt taxi đến cửa, tài xế hỏi cô đi đâu, cô muốn nói địa chỉ căn hộ nhỏ của mình, nhưng kết quả lại nói “Biệt viện Di Cảnh" rồi tiếp tục ngủ gật trên lưng ghế sau.
Khi tỉnh lại, xe đã dừng lại, cô hết sức choáng váng!
Trong biệt thự, Lưu Nguyên Hào cau mày đứng dậy từ trên giường Diêu Lan Hạ, anh nhíu mày thật chặt, nhìn thấy thời gian còn chưa tới sáu giờ.
Trời đã rạng sáng, Lưu Nguyên Hào xoa lông mày bước ra khỏi phòng.
Cả đêm cô không về!
Diêu Lan Hạ trở về nhà, vừa mở cửa biệt thự đi vào hành lang, liền ngẩng đầu lên, trực tiếp đối mặt với Lưu Nguyên Hào!
Anh đang đứng bưng ly nước sôi trong phòng khách, cô thì đang đứng trước giá giày, suýt chút nữa quên động tác cởi giày, hai người cứ nhìn nhau trong khoảng cách như vậy, trong không khí có cái gì đó đang bốc cháy.
Một lúc sau, cô cúi xuống cởi giày, khi để lên giá, cô nhìn thấy đôi giày da Versace màu đen của anh ở trên, bên cạnh là một đôi giày cao gót Chanel màu đỏ.
Của Mai Khánh Vân?
Cũng không biết suy nghĩ cái gì, cô đẩy đôi cao gót sang một bên, kéo ra một khoảng với giày của Lưu Nguyên Hào.
"Cả đêm không về, cô chơi đến điên rồi hả!"
Giọng nói của Lưu Nguyên Hào đầy tức giận do việc cô không trả lời điện thoại cũng không trả lời tin nhắn.
Anh vắt cà phê bằng những ngón tay thon dài, gương mặt lạnh lùng xa cách, có phần chán ghét việc cô không về nhà cả tối, mỗi chữ nói ra đều là chế giễu và lạnh lùng.
Trong giây lát, Diêu Lan Hạ cảm thấy mình bị chèn ép giữa hai đôi giày.
Cô tràn đầy kỳ vọng mà đổi lại là sự lạnh lùng của anh.
“Lưu Nguyên Hào, anh và cô Mai tân hôn, tôi ở bên ngoài không về nhà, không phải tạo không gian riêng cho hai người sao. Tối qua hai người đã trải qua một đêm vui vẻ, anh... bất mãn cái gì?"
Diêu Lan Hạ trong lòng vừa đau vừa tức, nhưng khi nghĩ đến đêm qua anh và Mai Khánh Vân ôn nhu triền miên, sáng ra lại lạnh lùng với mình, cô không muốn cho anh thấy sự ghen tị của mình.
Ghen tuông chứng tỏ là cô quan tâm, trong khi thờ ơ là cô chẳng quan tâm gì cả.
Lưu Nguyên Hào có thể nghe thấy sự mỉa mai trong giọng điệu của cô, cô không hề ngạc nhiên khi hai người họ ngủ cùng nhau đêm qua, nhưng ngoài sự giễu cợt và mỉa mai của một người ngoài cuộc, người phụ nữ này không hề bất bình.
Cô thật sự không còn quan tâm, cho dù tối hôm qua anh ở bên Mai Khánh Vân, cô cũng sẽ không đau lòng.
Nghĩ đến đây, Lưu Nguyên Hào hoàn toàn tức giận, anh cầm ly nước hung hăng lạnh lùng nói: "Cô là mợ chủ của nhà họ Lưu, làm việc gì cũng phải xứng với thân phận của mình, đừng biến mình như một người phụ nữ không tuân thủ phép tắc.”
Diêu Lan Hạ nhìn ánh mắt biến đổi của người đàn ông dưới ánh đèn, trong lòng sợ hãi, nhưng trên mặt không biểu lộ cảm xúc gì, Lưu Nguyên Hào thậm chí mấy từ “phụ nữ không tuân thủ phép tắc” cũng nói ra được.
Có biết bao chán ghét chứ?
"Nói vậy thật không công bằng, Lưu Nguyên Hào, phụ nữ phải tuân thủ phép tắc, nhưng đàn ông thì không cần à."
Giọng điệu của cô vẫn là châm chọc, châm chọc không biết mệt mỏi.
Khoé miệng Lưu Nguyên Hào tràn ra ý lạnh: “Cô đang ghen à?"
Diêu Lan Hạ lắc vai đáp: "Tôi không biết ghen là gì, muốn kiểm tra tung tích của tôi thì có thể đến bệnh viện tìm hiểu. Cái tội danh phụ nữ không tuân thủ phép tắc rất khó nghe, Lưu Nguyên Hào, mong anh dùng từ cho cẩn thận.”
Nói vậy, cô đã ở bệnh viện cả đêm?
Nhưng tại sao không nghe máy?
Lưu Nguyên Hào còn muốn hỏi thêm, nhưng Diêu Lan Hạ đã mệt lử, kéo dép lê bước đến cuối hành lang.
Dù lý do là gì thì Lưu Nguyên Hào cũng thở phào nhẹ nhõm khi biết cô đi làm chứ không phải việc gì khác, nhưng cũng có chút không vui.
Tại sao bây giờ anh lại quan tâm đến người phụ nữ không biết phải trái này?
Lưu Nguyên Hào há miệng uống hết nước trong cốc, tư thế thật giống như uống rượu, anh hít một hơi dài rồi xoay người đi tắm.
Khi Diêu Lan Hạ trở lại phòng, cô ngửi thấy mùi rượu tequila trong không khí, đặc biệt là mùi này đặc quánh trên giường.
Cô nhất định là điên rồi, nghĩ muốn điên rồi đúng không? Lưu Nguyên Hạo làm sao có thể ở đây?
Lấy một chiếc khăn tắm lớn, Diêu Lan Hạ đi tới phòng tắm đối diện, phòng khách lầu một không có phòng tắm riêng, cũng may có một phòng tắm đối diện được bài trí sang trọng, dùng rất tiện và thoải mái.
Cởi quần áo, Diêu Lan Hạ nằm ở trong bồn tắm có chức năng massage, cả người bủn rủn như muốn rời ra từng mảnh, cô định tắm rửa sạch sẽ trước khi đi làm.
Sau khi nằm xuống, hơi nước bốc lên, lông mày cau có của Diêu Lan Hạ vô tình dãn ra, cô chỉ đơn giản là nhắm mắt lại, tận hưởng sự xoa bóp nhẹ nhàng trong bồn tắm.
Diêu Lan Hạ tự giễu, cuối cùng ở thời điểm mệt mỏi nhất, thứ có thể an ủi mình lại là bồn tắm.
Lưu Nguyên Hạo lên lầu hai, định đẩy cửa đi vào phòng tắm của phòng ngủ chính để tắm rửa, anh cau mày nghĩ Mai Khánh Vân đang ngủ liền buông tay nắm cửa, đến phòng thay đồ lấy một chiếc khăn tắm mới tinh, xuống lầu một tắm thì tốt hơn!
Lưu Nguyên Hào càng ngày càng mâu thuẫn, cảm giác của anh đối với Mai Khánh Vân có chút xấu đi, cô ta càng ôn nhu lại gần, anh lại càng muốn đẩy cô ta ra.
Nhưng Diêu Lan Hạ càng ngày càng xa lánh, anh thế nhưng muốn ép cô ôm vào trong tay!
Chết tiệt! Anh không thích cảm giác này.
Phòng tắm ở lầu một đóng chặt cửa, nhưng bên trong không có động tĩnh gì, Lưu Nguyên Hào xoay tay nắm cửa, hai chân dài mặc quần tây bước vào.
Vừa vào cửa, làn khói lưu luyến tràn ngập lông mày, anh lập tức nhìn thấy Diêu Lan Hạ nằm trong bồn tắm nhắm mắt dưỡng thần!
Hơi nóng bốc hơi nghi ngút, dưới nhiệt độ cao trong phòng tắm, người phụ nữ trong phòng tắm cởi hết quần áo, đặt hai cánh tay lên bồn tắm, dọc theo hai cánh tay trắng nõn là những giọt nước trong suốt.
Bong bóng xà phòng trong nước che đi đường cong trên người cô, nhưng vẫn lộ ra cần cổ mảnh mai cùng xương quai xanh, lặng lẽ vẽ nên cảnh xuân sắc.
Lưu Nguyên Hào kéo một cái, cánh cửa phòng tắm im lặng đóng lại, đôi chân dài của anh bước lên một bước, trong phòng tắm khổng lồ, sau tấm kính trong suốt, anh có thể nhìn thấy những bông hoa oải hương và vòng cung trắng quá khổ. Chiếc bồn tắm đủ thể tích cho ba bốn người cùng một lúc, điều này càng khiến người phụ nữ nhỏ bé trong đó thêm quyến rũ.
Diêu Lan Hạ chìm trong hàng loạt suy nghĩ, nghĩ về ba năm qua, hoàn cảnh của bản thân, những lời chỉ trích của mọi người xung quanh, và tình cảnh của nhà họ Diêu, tâm loạn như ma.
Cô hoàn toàn không nhận ra có người bước vào.
Lưu Nguyên Hào nhìn xuống khuôn mặt ửng hồng của người phụ nữ, mái tóc lấm tấm nước...
Bụng dưới của đàn ông đột nhiên thắt lại, trong lòng bỗng nhiên khô khốc, một dục vọng đen tối kéo đến.
Anh đối với cô luôn dễ dàng xúc động, lúc này bụng dưới nhất thời không thể kiềm chế được, lông mày anh nhíu thành hình ba vạch.
"Cạch cạch”
Tiếng cởi thắt lưng lay động đánh thức người con gái đang nhắm mắt, Diêu Lan Hạ đột nhiên mở to mắt, chưa kịp nhìn lên, thứ đầu tiên cô nhìn thấy là một đôi chân dài quấn trong chiếc quần tây đen.
Cô tròn mắt nhìn lên liện thấy khuôn mặt điển trai trong hơi nước của Lưu Nguyên Hào, cũng như động tác cởi thắt lưng của anh.
"Sao anh lại ở đây?"
Cô vốn muốn chất vấn, nhưng thấy như vậy quá vội vàng, âm thanh vừa phát ra từ miệng khẩn trương, run rẩy như nhũn ra, nghe càng giống như có chút hưng phấn.
Chết tiệt! Cô không hề hưng phấn, anh sẽ không hiểu lầm ý của cô chứ?
Lưu Nguyên Hào tiếp tục cởi thắt lưng, không bao lâu liền cởi quần tây, lộ ra hai chân dài, người đàn ông chân trần tiến lên một bước, đồng thời duỗi tay bắt đầu chậm rãi cởi cúc áo sơ mi.
Diêu Lan Hạ kinh hãi: “Lưu Nguyên Hào, anh làm gì thế? Anh không thấy tôi đang tắm hả, anh, anh ra ngoài đi.”
Bên ngoài tấm rèm là bầu trời đầy sao, Lưu Nguyên Hào đẩy cửa kính ban công ngồi xuống chiếc ghế cô hay ngồi, trên bàn là chiếc ly anh từng uống qua, còn ngoài cửa sổ là hoa và cây cảnh cô từng ngắm.
Trong khu vườn đầu hè trăm hoa đua nở, nhưng lông mày của Lưu Nguyên Hào lại nhăn lại.
Đọc FULL bộ truyện.
Cây dành dành trong vườn đâu rồi? Anh nhớ mình đã trồng một cây dành dành đang vào mùa nở hoa, sao giờ lại không có cây nào?
Mí mắt Lưu Nguyên Hào càng ngày càng nặng, lúc sau liền ngủ ở trên giường Diêu Lan Hạ.
Bệnh viện trung tâm.
Diêu Lan Hạ tự mình tiêm thuốc, cuối cùng cơn đau ở tay phải cũng thuyên giảm, cô xoa bóp cẩn thận từng huyệt theo kỹ thuật xoa bóp của Trung y, sau đó lại tiếp tục vận động tự do.
Đã một giờ sáng rồi, đêm nay cô không trực, nếu không mau ngủ đi, ngày mai cô nhất định sẽ buồn ngủ chết mất.
Vừa che miệng ngáp một cái, Diêu Lan Hạ liền nhìn thấy Đào Khánh Trần đi xuống thang máy!
"Bác sĩ Diêu?"
Diêu Lan Hạ không có thời gian né tránh, anh ta đã nhìn thấy cô rồi, đây là tình huống Diêu Lan Hạ lo lắng không muốn gặp phải nhất.
"Viện phó cũng ở đây sao... sao anh còn chưa tan ca?"
Đào Khánh Trần vẫn mặc một chiếc áo blue trắng, xem ra vẫn chưa tan ca.
"Bệnh nhân được mổ hôm nay vẫn đang nằm trong khoa ICU. Tôi sợ tai biến nên ở lại quan sát tình hình, bệnh nhân có thể tỉnh lại.”
Diêu Lan Hạ gật đầu, đúng vậy, rất nhiều bệnh nhân may mắn gặp được bác sĩ giỏi và được đưa ra khỏi phòng mổ thành công, nhưng cũng không ít người không thể ra khỏi ICU.
Đào Khánh Trần nhìn thời gian: “Đã trễ rồi sao cô không về nhà đi? Tối nay cô không phải trực ca, ngày mai còn phải đi làm, cô mau tranh thủ nghỉ ngơi đi."
Diêu Lan Hạ lạnh nhạt gật đầu: “Tôi đang định đến phòng chờ ngủ, rồi ngày mai dậy đi làm."
"Như vậy sao được? Phòng chờ của bác sĩ quá đơn sơ, cô xem sắc mặt cô đã kém đến mức nào rồi? Nhất định phải nghỉ ngơi thật tốt."
Diêu Lan Hạ không nhìn vào gương, nhưng cô biết bộ dạng mình bây giờ hẳn rất xấu xí.
"Không sao, tôi ngủ mấy tiếng là ổn."
Thấy cô cứng đầu như vậy, Đào Khánh Trần vừa tức giận vừa đau lòng: “Tôi đưa chìa khóa cho cô, lên lầu ngủ đi, lát nữa tôi lái xe về nhà."
Anh ta không nói thêm lời nào, đưa cho cô chìa khóa phòng khách trên tầng cao nhất: “Tôi biết cô đang lo lắng điều gì, nhưng nếu là tôi, tôi sẽ không bận tâm lời người khác nói. Thân thể là của mình, thức khuya sẽ gây hại rất nhiều đối với cơ thể, hơn nữa mai cô còn phải gặp bệnh nhân, đòi hỏi sự tập trung cao độ. Cô tự quyết đi.”
Đưa chìa khóa xong, anh ta đi thẳng.
Diêu Lan Hạ nhìn chiếc chìa khóa lắc đầu cười, Đào Khánh Trần ơi, Đào Khánh Trần, tại sao anh phải làm như thế?
Nhưng cơn buồn ngủ đang cuộn trào, cô cũng không còn tâm trí mà nghĩ nhiều, ngày mai sẽ có cuộc hội chẩn, bệnh nhân vẫn quan trọng hơn.
Diêu Lan Hạ không ngủ trên giường của anh ta mà cuộn mình ở trên ghế sa lông trong phòng chờ ngủ thiếp đi.
Trước khi mọi người đi làm, cô sẽ lẻn ra ngoài, hẳn sẽ không có vấn đề gì.
Sáng sớm hôm sau, Diêu Lan Hạ dậy rất sớm, vội vàng rửa mặt, mới có năm giờ sao?
Có nên tiếp tục ngủ hay không?
Diêu Lan Hạ có chút rối rắm.
Kéo mở cổ áo, Diêu Lan Hạ cau mày, hôm qua hoạt động ra mồ hôi rất nhiều, buổi tối mệt quá không nhận ra được, sáng sớm mới ngửi qua, Diêu Lan Hạ thiếu chút nữa ngã quỵ.
Hay tranh thủ thời gian về nhà thay quần áo.
Sau khi bắt taxi đến cửa, tài xế hỏi cô đi đâu, cô muốn nói địa chỉ căn hộ nhỏ của mình, nhưng kết quả lại nói “Biệt viện Di Cảnh" rồi tiếp tục ngủ gật trên lưng ghế sau.
Khi tỉnh lại, xe đã dừng lại, cô hết sức choáng váng!
Trong biệt thự, Lưu Nguyên Hào cau mày đứng dậy từ trên giường Diêu Lan Hạ, anh nhíu mày thật chặt, nhìn thấy thời gian còn chưa tới sáu giờ.
Trời đã rạng sáng, Lưu Nguyên Hào xoa lông mày bước ra khỏi phòng.
Cả đêm cô không về!
Diêu Lan Hạ trở về nhà, vừa mở cửa biệt thự đi vào hành lang, liền ngẩng đầu lên, trực tiếp đối mặt với Lưu Nguyên Hào!
Anh đang đứng bưng ly nước sôi trong phòng khách, cô thì đang đứng trước giá giày, suýt chút nữa quên động tác cởi giày, hai người cứ nhìn nhau trong khoảng cách như vậy, trong không khí có cái gì đó đang bốc cháy.
Một lúc sau, cô cúi xuống cởi giày, khi để lên giá, cô nhìn thấy đôi giày da Versace màu đen của anh ở trên, bên cạnh là một đôi giày cao gót Chanel màu đỏ.
Của Mai Khánh Vân?
Cũng không biết suy nghĩ cái gì, cô đẩy đôi cao gót sang một bên, kéo ra một khoảng với giày của Lưu Nguyên Hào.
"Cả đêm không về, cô chơi đến điên rồi hả!"
Giọng nói của Lưu Nguyên Hào đầy tức giận do việc cô không trả lời điện thoại cũng không trả lời tin nhắn.
Anh vắt cà phê bằng những ngón tay thon dài, gương mặt lạnh lùng xa cách, có phần chán ghét việc cô không về nhà cả tối, mỗi chữ nói ra đều là chế giễu và lạnh lùng.
Trong giây lát, Diêu Lan Hạ cảm thấy mình bị chèn ép giữa hai đôi giày.
Cô tràn đầy kỳ vọng mà đổi lại là sự lạnh lùng của anh.
“Lưu Nguyên Hào, anh và cô Mai tân hôn, tôi ở bên ngoài không về nhà, không phải tạo không gian riêng cho hai người sao. Tối qua hai người đã trải qua một đêm vui vẻ, anh... bất mãn cái gì?"
Diêu Lan Hạ trong lòng vừa đau vừa tức, nhưng khi nghĩ đến đêm qua anh và Mai Khánh Vân ôn nhu triền miên, sáng ra lại lạnh lùng với mình, cô không muốn cho anh thấy sự ghen tị của mình.
Ghen tuông chứng tỏ là cô quan tâm, trong khi thờ ơ là cô chẳng quan tâm gì cả.
Lưu Nguyên Hào có thể nghe thấy sự mỉa mai trong giọng điệu của cô, cô không hề ngạc nhiên khi hai người họ ngủ cùng nhau đêm qua, nhưng ngoài sự giễu cợt và mỉa mai của một người ngoài cuộc, người phụ nữ này không hề bất bình.
Cô thật sự không còn quan tâm, cho dù tối hôm qua anh ở bên Mai Khánh Vân, cô cũng sẽ không đau lòng.
Nghĩ đến đây, Lưu Nguyên Hào hoàn toàn tức giận, anh cầm ly nước hung hăng lạnh lùng nói: "Cô là mợ chủ của nhà họ Lưu, làm việc gì cũng phải xứng với thân phận của mình, đừng biến mình như một người phụ nữ không tuân thủ phép tắc.”
Diêu Lan Hạ nhìn ánh mắt biến đổi của người đàn ông dưới ánh đèn, trong lòng sợ hãi, nhưng trên mặt không biểu lộ cảm xúc gì, Lưu Nguyên Hào thậm chí mấy từ “phụ nữ không tuân thủ phép tắc” cũng nói ra được.
Có biết bao chán ghét chứ?
"Nói vậy thật không công bằng, Lưu Nguyên Hào, phụ nữ phải tuân thủ phép tắc, nhưng đàn ông thì không cần à."
Giọng điệu của cô vẫn là châm chọc, châm chọc không biết mệt mỏi.
Khoé miệng Lưu Nguyên Hào tràn ra ý lạnh: “Cô đang ghen à?"
Diêu Lan Hạ lắc vai đáp: "Tôi không biết ghen là gì, muốn kiểm tra tung tích của tôi thì có thể đến bệnh viện tìm hiểu. Cái tội danh phụ nữ không tuân thủ phép tắc rất khó nghe, Lưu Nguyên Hào, mong anh dùng từ cho cẩn thận.”
Nói vậy, cô đã ở bệnh viện cả đêm?
Nhưng tại sao không nghe máy?
Lưu Nguyên Hào còn muốn hỏi thêm, nhưng Diêu Lan Hạ đã mệt lử, kéo dép lê bước đến cuối hành lang.
Dù lý do là gì thì Lưu Nguyên Hào cũng thở phào nhẹ nhõm khi biết cô đi làm chứ không phải việc gì khác, nhưng cũng có chút không vui.
Tại sao bây giờ anh lại quan tâm đến người phụ nữ không biết phải trái này?
Lưu Nguyên Hào há miệng uống hết nước trong cốc, tư thế thật giống như uống rượu, anh hít một hơi dài rồi xoay người đi tắm.
Khi Diêu Lan Hạ trở lại phòng, cô ngửi thấy mùi rượu tequila trong không khí, đặc biệt là mùi này đặc quánh trên giường.
Cô nhất định là điên rồi, nghĩ muốn điên rồi đúng không? Lưu Nguyên Hạo làm sao có thể ở đây?
Lấy một chiếc khăn tắm lớn, Diêu Lan Hạ đi tới phòng tắm đối diện, phòng khách lầu một không có phòng tắm riêng, cũng may có một phòng tắm đối diện được bài trí sang trọng, dùng rất tiện và thoải mái.
Cởi quần áo, Diêu Lan Hạ nằm ở trong bồn tắm có chức năng massage, cả người bủn rủn như muốn rời ra từng mảnh, cô định tắm rửa sạch sẽ trước khi đi làm.
Sau khi nằm xuống, hơi nước bốc lên, lông mày cau có của Diêu Lan Hạ vô tình dãn ra, cô chỉ đơn giản là nhắm mắt lại, tận hưởng sự xoa bóp nhẹ nhàng trong bồn tắm.
Diêu Lan Hạ tự giễu, cuối cùng ở thời điểm mệt mỏi nhất, thứ có thể an ủi mình lại là bồn tắm.
Lưu Nguyên Hạo lên lầu hai, định đẩy cửa đi vào phòng tắm của phòng ngủ chính để tắm rửa, anh cau mày nghĩ Mai Khánh Vân đang ngủ liền buông tay nắm cửa, đến phòng thay đồ lấy một chiếc khăn tắm mới tinh, xuống lầu một tắm thì tốt hơn!
Lưu Nguyên Hào càng ngày càng mâu thuẫn, cảm giác của anh đối với Mai Khánh Vân có chút xấu đi, cô ta càng ôn nhu lại gần, anh lại càng muốn đẩy cô ta ra.
Nhưng Diêu Lan Hạ càng ngày càng xa lánh, anh thế nhưng muốn ép cô ôm vào trong tay!
Chết tiệt! Anh không thích cảm giác này.
Phòng tắm ở lầu một đóng chặt cửa, nhưng bên trong không có động tĩnh gì, Lưu Nguyên Hào xoay tay nắm cửa, hai chân dài mặc quần tây bước vào.
Vừa vào cửa, làn khói lưu luyến tràn ngập lông mày, anh lập tức nhìn thấy Diêu Lan Hạ nằm trong bồn tắm nhắm mắt dưỡng thần!
Hơi nóng bốc hơi nghi ngút, dưới nhiệt độ cao trong phòng tắm, người phụ nữ trong phòng tắm cởi hết quần áo, đặt hai cánh tay lên bồn tắm, dọc theo hai cánh tay trắng nõn là những giọt nước trong suốt.
Bong bóng xà phòng trong nước che đi đường cong trên người cô, nhưng vẫn lộ ra cần cổ mảnh mai cùng xương quai xanh, lặng lẽ vẽ nên cảnh xuân sắc.
Lưu Nguyên Hào kéo một cái, cánh cửa phòng tắm im lặng đóng lại, đôi chân dài của anh bước lên một bước, trong phòng tắm khổng lồ, sau tấm kính trong suốt, anh có thể nhìn thấy những bông hoa oải hương và vòng cung trắng quá khổ. Chiếc bồn tắm đủ thể tích cho ba bốn người cùng một lúc, điều này càng khiến người phụ nữ nhỏ bé trong đó thêm quyến rũ.
Diêu Lan Hạ chìm trong hàng loạt suy nghĩ, nghĩ về ba năm qua, hoàn cảnh của bản thân, những lời chỉ trích của mọi người xung quanh, và tình cảnh của nhà họ Diêu, tâm loạn như ma.
Cô hoàn toàn không nhận ra có người bước vào.
Lưu Nguyên Hào nhìn xuống khuôn mặt ửng hồng của người phụ nữ, mái tóc lấm tấm nước...
Bụng dưới của đàn ông đột nhiên thắt lại, trong lòng bỗng nhiên khô khốc, một dục vọng đen tối kéo đến.
Anh đối với cô luôn dễ dàng xúc động, lúc này bụng dưới nhất thời không thể kiềm chế được, lông mày anh nhíu thành hình ba vạch.
"Cạch cạch”
Tiếng cởi thắt lưng lay động đánh thức người con gái đang nhắm mắt, Diêu Lan Hạ đột nhiên mở to mắt, chưa kịp nhìn lên, thứ đầu tiên cô nhìn thấy là một đôi chân dài quấn trong chiếc quần tây đen.
Cô tròn mắt nhìn lên liện thấy khuôn mặt điển trai trong hơi nước của Lưu Nguyên Hào, cũng như động tác cởi thắt lưng của anh.
"Sao anh lại ở đây?"
Cô vốn muốn chất vấn, nhưng thấy như vậy quá vội vàng, âm thanh vừa phát ra từ miệng khẩn trương, run rẩy như nhũn ra, nghe càng giống như có chút hưng phấn.
Chết tiệt! Cô không hề hưng phấn, anh sẽ không hiểu lầm ý của cô chứ?
Lưu Nguyên Hào tiếp tục cởi thắt lưng, không bao lâu liền cởi quần tây, lộ ra hai chân dài, người đàn ông chân trần tiến lên một bước, đồng thời duỗi tay bắt đầu chậm rãi cởi cúc áo sơ mi.
Diêu Lan Hạ kinh hãi: “Lưu Nguyên Hào, anh làm gì thế? Anh không thấy tôi đang tắm hả, anh, anh ra ngoài đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.