Chương 116: Lưu nguyên hào xấu bụng, cưng chiều cô đến tận trời
Đang cập nhập
31/05/2021
Bắp rang bơ rơi xuống đầy đất, hương thơm ngào ngạt thoang thoảng khắp nơi, nhưng mùi thơm của bắp rang bơ cũng không thể sánh nổi với hương thơm trên mái tóc của người con gái trong vòng tay anh.
Lưu Nguyên Hào giữ cô giữa hai cánh tay, lặng im trấn an cô, nằm trong ngực anh Diêu Lan Hạ không thấy được, thời khắc vẻ mặt của Lưu Nguyên Hào có bao nhiêu đen tối.
Nhưng Lưu Nguyên Hào cũng không thấy được, Diêu Lan Hạ đang nằm trong ngực mình, sau khi trải qua nỗi sợ hãi, giờ đang hạnh phúc và an tâm thế nào.
Đây chính là mục đích của anh, nháo loạn một hồi rồi mọi thứ đều như anh mong muốn, ngay cả mong ước của cô gái nhỏ cũng được hoàn thành.
Phim chiếu xong đã là hơn tám giờ tối, hai người tay trong tay bước ra khỏi rạp chiếu phim, bên ngoài đèn điện sáng trưng, trong trung tâm thương mại chỗ nào cũng có ánh đèn chói lóa, nhìn ngắm khung cảnh huy hoàng trước mắt, đáy lòng Diêu Lan Hạ thở phào nhẹ nhõm.
Lưu Nguyên Hào thấy nụ cười nơi khóe miệng Diêu Lan Hạ, trầm giọng nói: "Em cười gì thế?"
Diêu Lan Hạ càng cười rạng rỡ hơn, lộ ra hàm răng đều tăm tắp, chỉ vào nhà hàng cách đó không xa: "Em đói bụng, chúng ta đi ăn cơm đi."
"Được!"
Lúc này trong trung tâm thương mại có rất nhiều người đang chen chúc mua sắm, ăn uống, xem phim, chờ xe ở trạm xe buýt, sợ cô bị đám đông cuốn đi, Lưu Nguyên Hào nắm tay cô thật chặt.
Cảm giác được anh che chở, bàn tay Diêu Lan Hạ thả lỏng, hoàn toàn giao chính mình vào tay anh.
Đối diện là một nhà hàng Tây, lúc này đang rất đông khách, đứng từ ngoài nhìn vào thấy bên trong đầy người, Diêu Lan Hạ nhíu mày: "Đổi nhà hàng khác nhé?"
Chân mày Lưu Nguyên Hào nhíu lại, anh nhíu mày không phải vì rõ ràng cô gái nhỏ đang đói bụng mà còn nghĩ đến việc nhường chỗ cho người khác?
Đùa gì vậy, anh là ai kia chứ?
"Đi cùng anh."
Anh dẫn cô vào nhà hàng Tây, Lưu Nguyên Hào vừa đứng trước quầy lễ tân thì quản lý lập tức tới!
Không nghe được hai người nói cái gì, chỉ thấy mặt người quản lý tươi cười, cung kính nói: "Anh Lưu, đúng là rồng đến nhà tôm, mời vào mời vào."
Diêu Lan Hạ cong môi, vừa rồi cô quên mất người bên cạnh mình là Lưu Nguyên Hào, Lưu Nguyên Hào tới ăn cơm làm gì có chuyện không có chỗ?
Sao cô lại không nhớ ra nhỉ.
Thôi kệ đi!
Lên đến tầng hai, Diêu Lan Hạ mới phát hiện trên này không có một bóng người, chỗ lớn như vậy mà chỉ có hai người, vừa còn thấy người ta xếp hàng dài như vậy, phía dưới thì ngồi chật cứng, vậy mà hai phút sau đã vắng không.
Sợ hãi một hồi, Lưu Nguyên Hào, anh lợi hại đến mức nào vậy?
Lưu Nguyên Hào chọn vị trí cạnh cửa sổ, dịu dàng kéo ghế cho cô: "Lần đầu tiên anh ăn ở đây, em thích ăn gì thì cứ gọi, hoặc thích món gì thì bảo anh."
Anh quay lại vị trí ghế đối diện, lịch lãm ngồi xuống, một lúc sau, vì sự xuất hiện của anh mà một nhà hàng khá bình thường giờ lại bừng bừng sức sống giống như nhà hàng đẳng cấp Michelin.
Sự xuất hiện của anh đã làm thay đổi hoàn toàn không khí của nhà hàng, hảo cảm của Diêu Lan Hạ với anh lại tăng thêm một phần.
Cô thật sự rất yêu người đàn ông này.
"Món ăn chắc cũng không khác chỗ khác là bao? Hay chúng ta cùng xem đi?" Diêu Lan Hạ mở thực đơn ra, ý bảo hai người cùng chọn món mình thích.
Ai ngờ, Lưu Nguyên Hào chủ động bước ra khỏi ghế, tới sau lưng cô, cúi người xem thực đơn.
Người đàn ông đặt một tay trên bàn, tay kia khoác lên lưng ghế cô đang ngồi, ngực và cánh tay tạo thành một vòng ôm người con gái vào trong ngực.
Một khí tức cường đại truyền đến, bao trùm lên người Diêu Lan Hạ, tràn ngập lý trí của cô.
"Món này, thích không?"
Trời ạ...
Giọng nói của anh kề sát bên tai cô, lời vừa nói như thổi bay luồng không khí trong bán kính mười mét xung quanh, giọng nói dịu dàng êm ái như hơi rượu vang, như câu mất hồn người ta.
Diêu Lan Hạ chật vật nuốt nước miếng, không khí trước mũi như loãng ra, không thể thở nổi!
"Thích, vậy lấy món này đi, còn có... món này nữa."
"Được." Mỗi chữ anh nói đều mang giọng cười, đúng là muốn đầu độc người ta mà.
Gọi xong món, lòng bàn tay Diêu Lan Hạ đã ướt đẫm.
Lúc này Lưu Nguyên Hào mới buông cô ra, trêu chọc: "Mợ Lưu, sao em căng thẳng thế?"
Anh làm vậy, cô có thể không căng thẳng sao?
"Em không căng thẳng, chỉ vì đói thôi."
Đầu nghĩ một đằng miệng nói một nẻo.
Khi thức ăn được dọn lên, Diêu Lan Hạ cũng không giữ hình tượng mà nhét thức ăn đầy miệng, vốn là một nhà hàng Tây trang nhã, mà dáng vẻ ăn uống của cô giống như đang ăn xiên ở một quán nhỏ, nói đúng ra là hơi tục.
Lưu Nguyên Hào cầm dao dĩa từ từ thưởng thức, ngẩng đầu thấy tướng ăn của cô, giống như một đứa trẻ đang đói bụng, Lưu Nguyên Hào bỗng mỉm cười, ánh mắt thâm trầm mang đầy vẻ cưng chiều: "Ăn từ từ thôi, không ai tranh với em đâu, nếu không đủ, anh có thể nhường em."
Diêu Lan Hạ ngẩng đầu lên, hai người bốn mắt nhìn nhau, cô hơi ngẩn người, vừa rồi có phải mình quá lỗ mãng không?
Ai ngờ, nụ cười của Lưu Nguyên Hào càng sâu hơn, cô bé ngốc nghếch này.
Anh vươn cánh tay ra, đầu ngón tay ấm áp mềm mại xoa lên khóe miệng cô, giống như thừa cơ sờ lên má cô: "Đã lớn thế rồi mà ăn cơm còn dính lên miệng."
Diêu Lan Hạ kinh ngạc trợn tròn hai mắt nhìn chằm chằm vào đôi mắt sâu của anh, miệng phì thức ăn ra, tay trượt một cái, chiếc nĩa màu bạc rơi xuống đĩa vang lên một tiếng giòn tan.
Cô bị sự cưng chiều của anh làm cho hoảng sợ.
"Sau này, em sẽ quen với chuyện này." Giọng nói dịu dàng vang lên: "Đừng cho nhiều thức ăn vào miệng cùng một lúc như vậy, bằng không muốn cãi nhau với anh lại không thể lật được đầu lưỡi."
Diêu Lan Hạ: "...!!" Ho khan một tiếng.
Không chỉ bị giật mình, còn bị sặc! Thiếu chút nữa là chết nghẹn.
Lưu Nguyên Hào lắc đầu cười: "Xem kìa, anh vừa nói xong?"
Hôm nay Diêu Lan Hạ bị Lưu Nguyên Hào kích thích không biết nên làm thế nào cho phải, trái tim như muốn nổ tung ra.
Ngón tay thon dài của Lưu Nguyên Hào đưa tới một ly nước trắng: "Uống chút nước cho xuôi."
Diêu Lan Hạ uống ừng ực mấy ngụm, vừa rồi đúng là đòi mạng cô mà.
Nhưng sự thay đổi của Lưu Nguyên Hào có phải quá đột ngột rồi không!
"Lưu Nguyên Hào, anh đừng làm em sợ, em có chút không tiếp nhận nổi." Cô thẳng thắn nói.
Bởi vì sự cưng chiều đến nhanh thì đi cũng nhanh, cô sợ nếu bây giờ đắm chìm trong đó, ngày sau lại không muốn buông tay.
Qua tối nay, cô chỉ còn lại một ngày.
Anh có biết không?
Lưu Nguyên Hào để dao nĩa xuống, tao nhã lau khóe miệng: "Anh không đợi nổi ngày em thích ứng kịp, anh muốn bù đắp cho em ba năm thiếu sót kia, cho nên bất kỳ phản ứng nào của em anh đều có thể hiểu."
Cô còn có thể nói gì nữa đây?
Ăn xong bữa cơm này, không chừng cô sẽ mắc chứng khó tiêu.
Sau khi ăn xong, hai người chậm rãi đến bãi đậu xe, Lưu Nguyên Hào không thể lái xe, tài xế lại bị cho về mất rồi, nên trên đường về người lái là Diêu Lan Hạ.
Hai tay đặt lên vô lăng, cô không không biết giờ sẽ đi đâu.
Lưu Nguyên Hào ngồi ở ghế phụ, nói thẳng: "Về biệt thự."
Sợ cô không vui, liền bồi thêm một câu: "Yên tâm, người em không muốn gặp, anh cũng không muốn thấy."
Là có ý gì?
Quả nhiên, sau khi về đến nhà, Mai Khánh Vân đã không còn ở đây, đồ đạc của cô ta bị dọn sạch, vách tường trước treo ảnh cô ta giờ cũng trống hoác!
Trên bàn cà phê phòng khách là những đồ trang trí của cô ở nhà trọ, trên giá, bên cạnh đồ sứ giá trị hàng tỷ là những con búp bê bằng gốm.
Cái này... Dọn hết đồ đạc của cô sang đây rồi?!
Diêu Lan Hạ nhìn đồ đạc trong phòng, giống như đang mơ vậy!
Lưu Nguyên Hào nắm lấy tay cô, chỉ cho cô xem cách bài trí trong phòng: "Xem ra bọn họ đã xử lý rất tốt, nơi này chính là nhà của chúng ta, đồ của em cũng nên đặt ở đây."
Diêu Lan Hạ kinh ngạc quay đầu lại nhìn anh: "Anh, anh làm lúc nào vậy?"
Lưu Nguyên Hào nhướn mày: "Đại khái là lúc chúng ta xem phim hoặc ăn cơm."
Cho nên anh đưa cô đi xem phim rồi ăn cơm là để cấp dưới có thời gian dọn nhà giúp cô?
Hơn nữa con đuổi Mai Khánh Vân đi?
Người giúp việc đồng thanh: "Bà chủ, bà có việc gì cần phân phó không?"
Trời đất?
"Không, không có gì phân phó cả, mọi người nghỉ ngơi đi."
Lưu Nguyên Hào kéo cô lên lầu, đi tới cửa phòng ngủ thì dừng lại: "Nơi này, cô ta đã ở qua, nhưng anh đã đổi hết đồ đạc bên trong, chỉ còn căn phòng là không có thời gian để dỡ xuống."
Diêu Lan Hạ có cảm giác như cả ngày nay đều ngồi trên tàu lượn, không được nghỉ lấy một phút, làm gì còn tâm trí mà đối đáp với anh?
Nhưng bác sĩ Diêu đã nhanh chóng lấy lại trí thông minh, phản công lại: "Đổi hết thật sao? Cô ta còn chạm cả vào anh nữa."
"Ha ha!" Lưu Nguyên Hào cười to, cười đến vô cùng vui vẻ: "Nếu như em chê, anh có thể tắm rửa nhiều một chút, cái gì cũng đổi được, chỉ anh là không thể."
"Còn cứng mồm!"
Anh mở cửa, áp cô lên cánh cửa: "Anh là chồng em, không ai có thể thay thế, đổi làm sao được? Ngốc ạ."
Ngón tay dài của anh búng nhẹ lên mũi cô, cô lại bị đánh gục mất rồi.
Vừa bước vào, rèm cửa, giường, ghế salon, tủ quần áo, thảm,… đều đã đổi toàn bộ.
Thật sự là đổi toàn bộ!
Ngoại trừ chưa dỡ phòng ra thì đồ vật hôm qua đã không còn dấu vết!
Hơn nữa, màu sắc chủ đạo chính là màu cô thích, tím pha lê, sau khi kinh ngạc một hồi thì cô cảm thấy hơi xấu hổ.
"Lưu Nguyên Hào, anh trang trí phòng thành màu này, không sợ người khác chê cười sao?"
Hình tượng thiếu nữ e lệ thật không hợp với tổng giám đốc Lưu.
"Ai dám?" Anh nói ngắn gọn.
Diêu Lan Hạ ngẩng mặt lên: "Em dám!"
Lưu Nguyên Hào: "..."
Được rồi, cô dám, vậy anh cứ để cô chê cười vậy.
"Cứ cười anh đi, mười hai mươi năm sau cứ cười như vậy với anh."
Cô sững sờ một lúc, không nói nên lời.
Màn đêm trùng xuống, ánh trăng chiếu vào phòng đầy quyến rũ, màn cửa sổ màu oải hương lay động theo gió, những bức ảnh của anh và cô treo trên tường phòng ngủ khổng lồ dưới ánh đèn chùm pha lê, tuy không phải chụp chung, nhưng đều thể hiện được phong thái của chủ nhân.
Lưu Nguyên Hào ôm eo cô: "Hãy coi đây là nhà của em, đừng kháng cự nữa."
Diêu Lan Hạ hai mắt nóng lên, mũi cay cay.
Đã là ngày cuối cùng, cô nên kháng cự hay thỏa hiệp?
“Lưu Nguyên Hào, anh sẽ quên em sao?” Cô nằm trong vòng tay anh, giống đứa bé sắp bị cướp đi vật mình yêu thích, không yên lòng hưởng thụ sự sủng ái của anh.
Chỉ một ngày thôi, hãy để cô tận hưởng cảm giác được cưng chiều đến tận trời xanh.
"Không. Làm sao anh quên được em, em là vợ của anh."
Diêu Lan Hạ nhắm mắt lại, nước mắt nóng hổi lăn xuống: "Có đôi khi quên đi cũng là chuyện tốt."
Lông mày Lưu Nguyên Hào nhăn lại: "Sao thế? Lại nói mấy lời kỳ quái."
Diêu Lan Hạ khịt mũi: "Lưu Nguyên Hào, hứa với em một chuyện, em chưa từng yêu cầu anh làm gì cả."
"Chuyện gì cơ? Em nói trước đi đã."
"Không, anh phải hứa với em trước."
Lưu Nguyên Hào đối với kiểu vòng vo này có một dự cảm không tốt: "Nếu em không nói, anh sẽ không đồng ý."
"Lần này, trước tiên anh phải hứa với em đã, sau này em sẽ không làm như vậy nữa."
Sự cứng rắn của cô đã đánh bại anh: "Được rồi, anh hứa với em."
Diêu Lan Hạ ôm chặt lấy hông anh: "Sau này, dù có chuyện gì xảy ra, anh cũng không được tự làm tổn thương mình. Hãy tự chăm sóc bản thân. Không ai là không thể rời bỏ, bên cạnh anh oanh oanh yến yến, thích người nào thì ở bên người đó, nhưng..."
"Ưm!!"
Cô còn chưa nói hết lời, cái miệng nhỏ nhắn đã bị anh chặn lại!
Ngu ngốc, lại đang nói hươu nói vượn cái gì không biết!
Lưu Nguyên Hào giữ cô giữa hai cánh tay, lặng im trấn an cô, nằm trong ngực anh Diêu Lan Hạ không thấy được, thời khắc vẻ mặt của Lưu Nguyên Hào có bao nhiêu đen tối.
Nhưng Lưu Nguyên Hào cũng không thấy được, Diêu Lan Hạ đang nằm trong ngực mình, sau khi trải qua nỗi sợ hãi, giờ đang hạnh phúc và an tâm thế nào.
Đây chính là mục đích của anh, nháo loạn một hồi rồi mọi thứ đều như anh mong muốn, ngay cả mong ước của cô gái nhỏ cũng được hoàn thành.
Phim chiếu xong đã là hơn tám giờ tối, hai người tay trong tay bước ra khỏi rạp chiếu phim, bên ngoài đèn điện sáng trưng, trong trung tâm thương mại chỗ nào cũng có ánh đèn chói lóa, nhìn ngắm khung cảnh huy hoàng trước mắt, đáy lòng Diêu Lan Hạ thở phào nhẹ nhõm.
Lưu Nguyên Hào thấy nụ cười nơi khóe miệng Diêu Lan Hạ, trầm giọng nói: "Em cười gì thế?"
Diêu Lan Hạ càng cười rạng rỡ hơn, lộ ra hàm răng đều tăm tắp, chỉ vào nhà hàng cách đó không xa: "Em đói bụng, chúng ta đi ăn cơm đi."
"Được!"
Lúc này trong trung tâm thương mại có rất nhiều người đang chen chúc mua sắm, ăn uống, xem phim, chờ xe ở trạm xe buýt, sợ cô bị đám đông cuốn đi, Lưu Nguyên Hào nắm tay cô thật chặt.
Cảm giác được anh che chở, bàn tay Diêu Lan Hạ thả lỏng, hoàn toàn giao chính mình vào tay anh.
Đối diện là một nhà hàng Tây, lúc này đang rất đông khách, đứng từ ngoài nhìn vào thấy bên trong đầy người, Diêu Lan Hạ nhíu mày: "Đổi nhà hàng khác nhé?"
Chân mày Lưu Nguyên Hào nhíu lại, anh nhíu mày không phải vì rõ ràng cô gái nhỏ đang đói bụng mà còn nghĩ đến việc nhường chỗ cho người khác?
Đùa gì vậy, anh là ai kia chứ?
"Đi cùng anh."
Anh dẫn cô vào nhà hàng Tây, Lưu Nguyên Hào vừa đứng trước quầy lễ tân thì quản lý lập tức tới!
Không nghe được hai người nói cái gì, chỉ thấy mặt người quản lý tươi cười, cung kính nói: "Anh Lưu, đúng là rồng đến nhà tôm, mời vào mời vào."
Diêu Lan Hạ cong môi, vừa rồi cô quên mất người bên cạnh mình là Lưu Nguyên Hào, Lưu Nguyên Hào tới ăn cơm làm gì có chuyện không có chỗ?
Sao cô lại không nhớ ra nhỉ.
Thôi kệ đi!
Lên đến tầng hai, Diêu Lan Hạ mới phát hiện trên này không có một bóng người, chỗ lớn như vậy mà chỉ có hai người, vừa còn thấy người ta xếp hàng dài như vậy, phía dưới thì ngồi chật cứng, vậy mà hai phút sau đã vắng không.
Sợ hãi một hồi, Lưu Nguyên Hào, anh lợi hại đến mức nào vậy?
Lưu Nguyên Hào chọn vị trí cạnh cửa sổ, dịu dàng kéo ghế cho cô: "Lần đầu tiên anh ăn ở đây, em thích ăn gì thì cứ gọi, hoặc thích món gì thì bảo anh."
Anh quay lại vị trí ghế đối diện, lịch lãm ngồi xuống, một lúc sau, vì sự xuất hiện của anh mà một nhà hàng khá bình thường giờ lại bừng bừng sức sống giống như nhà hàng đẳng cấp Michelin.
Sự xuất hiện của anh đã làm thay đổi hoàn toàn không khí của nhà hàng, hảo cảm của Diêu Lan Hạ với anh lại tăng thêm một phần.
Cô thật sự rất yêu người đàn ông này.
"Món ăn chắc cũng không khác chỗ khác là bao? Hay chúng ta cùng xem đi?" Diêu Lan Hạ mở thực đơn ra, ý bảo hai người cùng chọn món mình thích.
Ai ngờ, Lưu Nguyên Hào chủ động bước ra khỏi ghế, tới sau lưng cô, cúi người xem thực đơn.
Người đàn ông đặt một tay trên bàn, tay kia khoác lên lưng ghế cô đang ngồi, ngực và cánh tay tạo thành một vòng ôm người con gái vào trong ngực.
Một khí tức cường đại truyền đến, bao trùm lên người Diêu Lan Hạ, tràn ngập lý trí của cô.
"Món này, thích không?"
Trời ạ...
Giọng nói của anh kề sát bên tai cô, lời vừa nói như thổi bay luồng không khí trong bán kính mười mét xung quanh, giọng nói dịu dàng êm ái như hơi rượu vang, như câu mất hồn người ta.
Diêu Lan Hạ chật vật nuốt nước miếng, không khí trước mũi như loãng ra, không thể thở nổi!
"Thích, vậy lấy món này đi, còn có... món này nữa."
"Được." Mỗi chữ anh nói đều mang giọng cười, đúng là muốn đầu độc người ta mà.
Gọi xong món, lòng bàn tay Diêu Lan Hạ đã ướt đẫm.
Lúc này Lưu Nguyên Hào mới buông cô ra, trêu chọc: "Mợ Lưu, sao em căng thẳng thế?"
Anh làm vậy, cô có thể không căng thẳng sao?
"Em không căng thẳng, chỉ vì đói thôi."
Đầu nghĩ một đằng miệng nói một nẻo.
Khi thức ăn được dọn lên, Diêu Lan Hạ cũng không giữ hình tượng mà nhét thức ăn đầy miệng, vốn là một nhà hàng Tây trang nhã, mà dáng vẻ ăn uống của cô giống như đang ăn xiên ở một quán nhỏ, nói đúng ra là hơi tục.
Lưu Nguyên Hào cầm dao dĩa từ từ thưởng thức, ngẩng đầu thấy tướng ăn của cô, giống như một đứa trẻ đang đói bụng, Lưu Nguyên Hào bỗng mỉm cười, ánh mắt thâm trầm mang đầy vẻ cưng chiều: "Ăn từ từ thôi, không ai tranh với em đâu, nếu không đủ, anh có thể nhường em."
Diêu Lan Hạ ngẩng đầu lên, hai người bốn mắt nhìn nhau, cô hơi ngẩn người, vừa rồi có phải mình quá lỗ mãng không?
Ai ngờ, nụ cười của Lưu Nguyên Hào càng sâu hơn, cô bé ngốc nghếch này.
Anh vươn cánh tay ra, đầu ngón tay ấm áp mềm mại xoa lên khóe miệng cô, giống như thừa cơ sờ lên má cô: "Đã lớn thế rồi mà ăn cơm còn dính lên miệng."
Diêu Lan Hạ kinh ngạc trợn tròn hai mắt nhìn chằm chằm vào đôi mắt sâu của anh, miệng phì thức ăn ra, tay trượt một cái, chiếc nĩa màu bạc rơi xuống đĩa vang lên một tiếng giòn tan.
Cô bị sự cưng chiều của anh làm cho hoảng sợ.
"Sau này, em sẽ quen với chuyện này." Giọng nói dịu dàng vang lên: "Đừng cho nhiều thức ăn vào miệng cùng một lúc như vậy, bằng không muốn cãi nhau với anh lại không thể lật được đầu lưỡi."
Diêu Lan Hạ: "...!!" Ho khan một tiếng.
Không chỉ bị giật mình, còn bị sặc! Thiếu chút nữa là chết nghẹn.
Lưu Nguyên Hào lắc đầu cười: "Xem kìa, anh vừa nói xong?"
Hôm nay Diêu Lan Hạ bị Lưu Nguyên Hào kích thích không biết nên làm thế nào cho phải, trái tim như muốn nổ tung ra.
Ngón tay thon dài của Lưu Nguyên Hào đưa tới một ly nước trắng: "Uống chút nước cho xuôi."
Diêu Lan Hạ uống ừng ực mấy ngụm, vừa rồi đúng là đòi mạng cô mà.
Nhưng sự thay đổi của Lưu Nguyên Hào có phải quá đột ngột rồi không!
"Lưu Nguyên Hào, anh đừng làm em sợ, em có chút không tiếp nhận nổi." Cô thẳng thắn nói.
Bởi vì sự cưng chiều đến nhanh thì đi cũng nhanh, cô sợ nếu bây giờ đắm chìm trong đó, ngày sau lại không muốn buông tay.
Qua tối nay, cô chỉ còn lại một ngày.
Anh có biết không?
Lưu Nguyên Hào để dao nĩa xuống, tao nhã lau khóe miệng: "Anh không đợi nổi ngày em thích ứng kịp, anh muốn bù đắp cho em ba năm thiếu sót kia, cho nên bất kỳ phản ứng nào của em anh đều có thể hiểu."
Cô còn có thể nói gì nữa đây?
Ăn xong bữa cơm này, không chừng cô sẽ mắc chứng khó tiêu.
Sau khi ăn xong, hai người chậm rãi đến bãi đậu xe, Lưu Nguyên Hào không thể lái xe, tài xế lại bị cho về mất rồi, nên trên đường về người lái là Diêu Lan Hạ.
Hai tay đặt lên vô lăng, cô không không biết giờ sẽ đi đâu.
Lưu Nguyên Hào ngồi ở ghế phụ, nói thẳng: "Về biệt thự."
Sợ cô không vui, liền bồi thêm một câu: "Yên tâm, người em không muốn gặp, anh cũng không muốn thấy."
Là có ý gì?
Quả nhiên, sau khi về đến nhà, Mai Khánh Vân đã không còn ở đây, đồ đạc của cô ta bị dọn sạch, vách tường trước treo ảnh cô ta giờ cũng trống hoác!
Trên bàn cà phê phòng khách là những đồ trang trí của cô ở nhà trọ, trên giá, bên cạnh đồ sứ giá trị hàng tỷ là những con búp bê bằng gốm.
Cái này... Dọn hết đồ đạc của cô sang đây rồi?!
Diêu Lan Hạ nhìn đồ đạc trong phòng, giống như đang mơ vậy!
Lưu Nguyên Hào nắm lấy tay cô, chỉ cho cô xem cách bài trí trong phòng: "Xem ra bọn họ đã xử lý rất tốt, nơi này chính là nhà của chúng ta, đồ của em cũng nên đặt ở đây."
Diêu Lan Hạ kinh ngạc quay đầu lại nhìn anh: "Anh, anh làm lúc nào vậy?"
Lưu Nguyên Hào nhướn mày: "Đại khái là lúc chúng ta xem phim hoặc ăn cơm."
Cho nên anh đưa cô đi xem phim rồi ăn cơm là để cấp dưới có thời gian dọn nhà giúp cô?
Hơn nữa con đuổi Mai Khánh Vân đi?
Người giúp việc đồng thanh: "Bà chủ, bà có việc gì cần phân phó không?"
Trời đất?
"Không, không có gì phân phó cả, mọi người nghỉ ngơi đi."
Lưu Nguyên Hào kéo cô lên lầu, đi tới cửa phòng ngủ thì dừng lại: "Nơi này, cô ta đã ở qua, nhưng anh đã đổi hết đồ đạc bên trong, chỉ còn căn phòng là không có thời gian để dỡ xuống."
Diêu Lan Hạ có cảm giác như cả ngày nay đều ngồi trên tàu lượn, không được nghỉ lấy một phút, làm gì còn tâm trí mà đối đáp với anh?
Nhưng bác sĩ Diêu đã nhanh chóng lấy lại trí thông minh, phản công lại: "Đổi hết thật sao? Cô ta còn chạm cả vào anh nữa."
"Ha ha!" Lưu Nguyên Hào cười to, cười đến vô cùng vui vẻ: "Nếu như em chê, anh có thể tắm rửa nhiều một chút, cái gì cũng đổi được, chỉ anh là không thể."
"Còn cứng mồm!"
Anh mở cửa, áp cô lên cánh cửa: "Anh là chồng em, không ai có thể thay thế, đổi làm sao được? Ngốc ạ."
Ngón tay dài của anh búng nhẹ lên mũi cô, cô lại bị đánh gục mất rồi.
Vừa bước vào, rèm cửa, giường, ghế salon, tủ quần áo, thảm,… đều đã đổi toàn bộ.
Thật sự là đổi toàn bộ!
Ngoại trừ chưa dỡ phòng ra thì đồ vật hôm qua đã không còn dấu vết!
Hơn nữa, màu sắc chủ đạo chính là màu cô thích, tím pha lê, sau khi kinh ngạc một hồi thì cô cảm thấy hơi xấu hổ.
"Lưu Nguyên Hào, anh trang trí phòng thành màu này, không sợ người khác chê cười sao?"
Hình tượng thiếu nữ e lệ thật không hợp với tổng giám đốc Lưu.
"Ai dám?" Anh nói ngắn gọn.
Diêu Lan Hạ ngẩng mặt lên: "Em dám!"
Lưu Nguyên Hào: "..."
Được rồi, cô dám, vậy anh cứ để cô chê cười vậy.
"Cứ cười anh đi, mười hai mươi năm sau cứ cười như vậy với anh."
Cô sững sờ một lúc, không nói nên lời.
Màn đêm trùng xuống, ánh trăng chiếu vào phòng đầy quyến rũ, màn cửa sổ màu oải hương lay động theo gió, những bức ảnh của anh và cô treo trên tường phòng ngủ khổng lồ dưới ánh đèn chùm pha lê, tuy không phải chụp chung, nhưng đều thể hiện được phong thái của chủ nhân.
Lưu Nguyên Hào ôm eo cô: "Hãy coi đây là nhà của em, đừng kháng cự nữa."
Diêu Lan Hạ hai mắt nóng lên, mũi cay cay.
Đã là ngày cuối cùng, cô nên kháng cự hay thỏa hiệp?
“Lưu Nguyên Hào, anh sẽ quên em sao?” Cô nằm trong vòng tay anh, giống đứa bé sắp bị cướp đi vật mình yêu thích, không yên lòng hưởng thụ sự sủng ái của anh.
Chỉ một ngày thôi, hãy để cô tận hưởng cảm giác được cưng chiều đến tận trời xanh.
"Không. Làm sao anh quên được em, em là vợ của anh."
Diêu Lan Hạ nhắm mắt lại, nước mắt nóng hổi lăn xuống: "Có đôi khi quên đi cũng là chuyện tốt."
Lông mày Lưu Nguyên Hào nhăn lại: "Sao thế? Lại nói mấy lời kỳ quái."
Diêu Lan Hạ khịt mũi: "Lưu Nguyên Hào, hứa với em một chuyện, em chưa từng yêu cầu anh làm gì cả."
"Chuyện gì cơ? Em nói trước đi đã."
"Không, anh phải hứa với em trước."
Lưu Nguyên Hào đối với kiểu vòng vo này có một dự cảm không tốt: "Nếu em không nói, anh sẽ không đồng ý."
"Lần này, trước tiên anh phải hứa với em đã, sau này em sẽ không làm như vậy nữa."
Sự cứng rắn của cô đã đánh bại anh: "Được rồi, anh hứa với em."
Diêu Lan Hạ ôm chặt lấy hông anh: "Sau này, dù có chuyện gì xảy ra, anh cũng không được tự làm tổn thương mình. Hãy tự chăm sóc bản thân. Không ai là không thể rời bỏ, bên cạnh anh oanh oanh yến yến, thích người nào thì ở bên người đó, nhưng..."
"Ưm!!"
Cô còn chưa nói hết lời, cái miệng nhỏ nhắn đã bị anh chặn lại!
Ngu ngốc, lại đang nói hươu nói vượn cái gì không biết!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.