Chương 34: Nếu không thì dịu dàng một lần thử xem
Đang cập nhập
21/04/2021
Lưu Nguyên Huyên thế mà muốn cùng cô bàn điều kiện trao đổi?
Diêu Lan Hạ nhìn con số không ngừng giảm xuống, không hứng thú lắm nói: "Cậu sai rồi, tôi cũng không có hứng."
Lưu Nguyên Huyên đơn giản là phát điên, hai tay giang về sau ôm đầu, đi một vòng tại chỗ: "Không phải chứ? Chị dâu, sao chị lại không có hứng, Mai Khánh Vân muốn cướp đi người đàn ông của chị, chị không muốn cho cô ta nếm thử mùi vị bị đào góc tường à?"
Từ đầu đến cuối, Diêu Lan Hạ chỉ có biểu cảm lạnh nhạt, con ngươi lấp lánh có hơi lộ ra sự nhạy cảm và cảnh giác của bác sĩ: "Cậu hai Lưu, có phải cậu nhiệt tình quá rồi không? Chuyện của tôi và anh cậu, chúng tôi sẽ tự xử lý, cậu quản tốt bản thân mình là được."
Đọc FULL bộ truyện.
Lưu Nguyên Huyên không từ bỏ cơ hội cuối cùng, một tay kéo lấy ống tay áo của Diêu Lan Hạ, thận trọng nhắc nhở: "Chị dâu, Mai Khánh Vân không phải là nhân vật bình thường, bây giờ chị để cho cô ta tùy ý làm xằng làm bậy thì sau này cô ta sẽ thực sự thay thế vị trí của chị đấy. Chị không quan tâm đến vị trí mợ chủ nhà họ Lưu sao? Hay là không quan tâm anh của tôi?"
Thì ra, anh ta không chỉ đến treo giá trao đổi, mà con đến dò xét ý tứ.
Cửa thang máy sắp mở ra, Diêu Lan Hạ nở nụ cười sâu xa khó hiểu: "Tôi tin vào tình cảm của tôi và anh trai cậu sẽ không vì kẻ râu ria mà nhận lấy uy hiếp. Nếu như đây là mục đích chủ yếu của cậu, vậy thì cậu hai Lưu, tôi bận rộn nhiều việc, không tiếp nữa."
Lưu Nguyên Huyên gãi đầu, nghiêng về bên trái, khóe miệng chậm rãi cong lên, sau đó nhanh chân đuổi kịp Diêu Lan Hạ, bác sĩ và y tá trong khoa tim mạch cùng gật đầu chào hỏi với Diêu Lan Hạ, Lưu Nguyên Huyên cũng giống như mọi người cười hì hì nói: "Được rồi được rồi, đúng là tôi có chuyện tìm chị, anh trai tôi xin cho tôi vào đại học, cần một bản báo cáo sức khỏe, cho nên đến tìm chị."
"Chào Bác sĩ Diêu..."
"Chào buổi sáng, Bác sĩ Diêu."
Hai người đi đến đâu, các y tá đều cúi đầu chào hỏi, Diêu Lan Hạ cũng thoáng gật đầu chào lại, lúc này mới nói tiếp: "Cần xét nghiệm máu thì đến bác sĩ khoa nội làm kiểm tra là được, trong vòng ba ngày sẽ có kết quả."
"Chị dâu không phải bác sĩ khoa nội à?"
Diêu Lan Hạ mất kiên nhẫn nhìn anh ta: "Được."
"Cảm ơn chị dâu."
"Gọi tôi là Bác sĩ Diêu."
"Được rồi, bác sĩ chị dâu."
Diêu Lan Hạ trừng mắt nhìn anh ta: "Nơi này là bệnh viện, cậu hai Lưu vẫn nên chú ý một chút."
Lần thứ hai Lưu Nguyên Huyên tới thăm văn phòng, Triệu Nhật Miên và Quý Tư Vũ cùng ăn ý trao đổi ánh mắt cho nhau, rõ ràng anh chàng đẹp trai này không có mục đích đơn thuần mà.
Diêu Lan Hạ gõ bàn phím lạch cạch, sau đó in hóa đơn điện tử cho Lưu Nguyên Huyên: "Lấy máu khi bụng rỗng, nếu như hôm nay cậu ăn rồi thì mai hãy đến."
"Chưa ăn."
"Vậy thì tốt."
Lưu Nguyên Huyên xích lại gần bên tai Diêu Lan Hạ: "Chị dâu, chờ lát tôi lấy máu xong, chúng ta cùng ăn cơm đi."
Diêu Lan Hạ tức giận rút bệnh án ra xem: "Không rảnh, chiều tôi còn phải khám bệnh, còn chưa đi à?"
Lưu Nguyên Huyên xoay xoay đồ trang trí trên bàn làm việc của cô, hạ giọng nói: "Chị dâu, chị vẫn nên nghĩ một chút về đề nghị của tôi đi, cái người phụ nữ tên Mai Khánh Vân này rất khó đối phó."
Diêu Lan Hạ cười: "Tôi thấy cậu mới khó đối phó ấy. Nhanh đi lấy máu đi, phòng lấy máu mười một rưỡi sẽ tan tầm, không xếp hàng được thì hôm nay hết hiệu lực."
Lưu Nguyên Huyên bị quở trách mà đi, Triệu Nhật Miên và Quý Tư Vũ không khỏi thương tiếc và lên án: "Anh chàng đẹp trai như vậy mà cô không biết trân quý! Rõ ràng người ta có ý với cô! Bác sĩ Diêu, tình chị em cũng không sao mà, cô cân nhắc đi."
"Hai người không có chuyện để làm đúng không? Rảnh thế thì làm báo cáo cuối tháng của khoa đi, tôi đang bận quá đây."
"Đừng mà, tôi còn có bệnh nhân nữa. Ôi trời, anh đẹp trai bị sư tử cái đuổi đi, đúng là tổn thương sĩ khí mà!"
"Cực phẩm như Lưu Nguyên Hào chúng ta không có cơ hội nhúng chàm, em trai này vừa hay lọt vào bát! Em trai này thật đáng thương, sao lại mù quáng đến vậy chứ! Nhào vào trong lòng chị đây tốt biết bao nhiêu."
Diêu Lan Hạ ấn mạnh đầu bút bi, Lưu Nguyên Hào...
Đúng vậy, trong mắt người ngoài, anh ta đúng là người đàn ông cực phẩm, là lựa chọn có một không hai, nụ cười trên khóe miệng cô khựng lại, cực phẩm thì có thể làm được gì?
Điện thoại trên bàn Diêu Lan Hạ đột nhiên chấn động, là bên phòng cấp cứu gọi tới.
"Bác sĩ Diêu, mau tới đây, có một bệnh nhân cần xử lý khẩn cấp."
"Được."
Diêu Lan Hạ buông con chuột máy tính xuống, chạy nhanh ra bên ngoài: "Tình hình bệnh nhân thế nào?"
"Huyết áp 80, 40, mạch 110, hơn ba mươi tuổi, bệnh nhân bị tim bẩm sinh, động mạch vành dường như bị tổn thương nặng, bệnh nhân khó thở, tình huống rất khẩn cấp."
"Đã biết."
Lúc Diêu Lan Hạ xuống lầu nhìn thấy bệnh nhân, bệnh nhân đã tiến vào trạng thái sốc, sắc mặt trắng bệch không có chút huyết sắc nào. Diêu Lan Hạ nhanh chóng vén mắt bệnh nhân lên, xem màu sắc tròng mắt của bệnh nhân, tình huống rất không khả quan.
"Bác sĩ Diêu, bệnh nhân không còn nhịp tim."
Vừa nghe bệnh nhân không còn nhịp tim, vợ của bệnh nhân đột nhiên gào khóc, tóm chặt lấy quần áo của Diêu Lan Hạ, gào khóc: "Bác sĩ, cầu xin bác sĩ hãy cứu lấy anh ấy! Chồng tôi mới có ba mươi hai tuổi thôi, anh ấy không thể chết được! Nếu anh ấy chết rồi, tôi cũng không sống nổi nữa! Bác sĩ, cầu xin cô!"
Các y ta ba chân bốn cẳng nâng người nhà lên: "Cô đừng nóng, bác sĩ sẽ dốc hết sức, đừng vội."
"Bác sĩ, cầu xin bác sĩ nhất định phải cứu sống anh ấy! Bao nhiêu tiền cũng đều phải trị! Cầu xin bác sĩ!"
"Cô này đừng kích động, cô như vậy sẽ làm chậm trễ bác sĩ trị liệu."
Hai tay Diêu Lan Hạ siết chặt, muốn ép tim cho bệnh nhân: "Động mạch vành của bệnh nhân cần đặt stent ngay lập tức, rất có thể cả ba động mạch vành đều bị biến đổi bệnh lý, khởi đọng máy tạo nhịp tim!"
Hai tay Diêu Lan Hạ nắm chắc máy tạo nhịp tim, nhìn chằm chằm vào bệnh nhân: "200 jun."
"Bịch!"
Bệnh nhân bị lực hút cực mạnh kéo ra khỏi cáng cứu thương, lại nặng nề ngã xuống, trên dụng cụ vẫn không hiện nhịp tim.
"200 jun lần hai!"
"Bịch!"
Bệnh nhân bật lên lần hai.
"Bác sĩ Diêu, bệnh nhân đã khôi phục nhịp tim, nhịp tim của bệnh nhân lại hạ, Bác sĩ Diêu!"
"Lập tức liên hệ với khoa ngoại, bệnh nhân cần phẫu thuật ngay."
Diêu Lan Hạ một đường đi theo cáng cứu thương thẳng đến cửa phòng giải phẫu, lúc này mới dừng bước.
Một lúc sau, đoàn đội bác sĩ khoa ngoại phụ trách làm phẫu thuật sải bước tới, bác sĩ mổ chính quát một y tá phụ trách: "Vì sao không liên hệ trực tiếp cho chúng tôi?"
Y tá bị quở trách không dám nói lung tung, Diêu Lan Hạ bước lên một bước, bình tĩnh giải thích: "Bệnh nhân có tiền sử bệnh tim, trước đó vẫn luôn ở khoa tim mạch dùng thuốc truyền thống để điều trị, nhưng bây giờ tình hình chuyển biến xấu, nhất định phải làm phẩu thuật, vừa rồi tôi đã kiểm tra, động mạch vành của bệnh nhân cần đặt stent."
"Còn lại giao cho chúng tôi, Bác sĩ Diêu vất vả rồi."
Diêu Lan Hạ gật đầu, nhìn cửa phòng giải phẫu đóng lại, sau đó mới vịn đàu gối thở dốc.
Băng gạc trắng noãn bị máu đỏ thấm ra, tình trạng này cứ lặp đi lặng lại, cô thật sự lo sợ sẽ giống như Đào Khánh Trần nói, để lại vết sẹo xấu xí.
"Bác sĩ, bác sĩ, mọi người nhất định phải cứu chồng của tôi, chúng tôi mới kết hôn ba năm, tôi vừa mới có con, chúng tôi không thể để mất anh ấy được... hu hu!"
Diêu Lan Hạ bị tiếng cầu khẩn của người nhà hấp dẫn, quay đầu nhìn thấy một người phụ nữ đứng ngoài cửa, tay ôm bụng, một tay vị vào cửa phòng giải phẫu, vì thể lực chống đỡ không nổi mà hai chân run rẩy.
"Cô ngồi xuống nghỉ ngơi một chút đi, tình hình chồng cô cũng không tính là quá tệ, bác sĩ sẽ cứu anh ấy, yên tâm đi." Diêu Lan Hạ đỡ lấy người phụ nữ có thai kia, vịn cô ấy ngồi lên ghế, người phụ nữ có thai sắc mặt tái nhợt, đôi mắt khóc đến đỏ bừng.
Cô ấy giống như là tóm được cọng rơm cứu mạnh, giữ chặt lấy Diêu Lan Hạ không buông: "Bác sĩ, cảm ơn, cảm ơn cô! Tôi thay mặt đứa nhỏ cảm ơn cô."
Đứa nhỏ?
Diêu Lan Hạ dịu dàng nhìn bụng của cô ấy, tháng thai còn quá nhỏ, nhìn không ra độ cong: "Đứa nhỏ được mấy tháng rồi?"
Nhắc đến con, trên mặt người phụ nữ cuối cùng cũng có một tia ấm áp: "Mới hai tháng... Chúng tôi kết hôn ba năm, vất vả lắm mới có con, không ngờ... hu hu."
Bàn tay Diêu Lan Hạ đưa về phía sau lưng cô ấy, khựng lại một chút, cuối cùng vẫn nhẹ nhàng vuốt ve an ủi: "Không sao, tin tưởng bác sĩ, cô phải chăm sóc cho con thật tốt, đừng để các xúc quá kích động, chờ ba của đứa trẻ ra, được không?"
"Được... tôi nghe cô, không kích động, không khẩn trương. Con yêu, chúng ta cùng chờ ba con ra."
Cảm xúc của người nhà dịu lại một chút, Diêu Lan Hạ lấy một chén nước nóng cho cô: "Thời gian chờ giải phẫu rất dài, cô đừng cứ ngồi mãi ở đây trông coi, để người khác tới thay phiên đi.'
Người phụ nữ có thai cầm lấy cốc giấy, lắc đầu: "Tôi và chồng đều là người vùng khác, ởthủ đô phấn đấu nhiều năm mới mua được nhà, người nhà đều không ở đây... Không sao, tôi trông ở đây là được."
Cô ấy ngẩng đầu nhìn Diêu Lan Hạ, trong ánh mắt vừa có cảm kích, vừa có hạnh phúc.
Người phụ nữ có thai nghĩ tới điều gì đó, giọng nói trở nên run run, khó khăn lên tiếng: "Bác sĩ... đặt stent, đại khái cần bao nhiêu tiền?"
Diêu Lan Hạ thầm nghĩ, stent, tiền chữa trị, tiền nằm viện, toàn bộ đều cần tiêu tốn không ít, thế là phỏng đoán cẩn thận, nói ra một con số.
Nghe xong, biểu cảm người người phụ nữ mang thai trở nên ảm đạm, bất chợt kiên định gật đầu: "Trị, chỉ cần có thể trị khỏi, bán nhà bán cửa cũng phải trị."
Đầu ngón tay Diêu Lan Hạ khẽ run lên, những vợ chồng kiểu này rất nhiều, sau khi tốt nghiệp thì dốc sức đi làm, cùng nhau kiếm tiền rồi đi mua nhà trả góp, vì vậy nên mới chậm chạp không dám sinh con.
Đối với bọn họ mà nói, nhà ở gần như là toàn bộ tài sản mà họ có.
Vì cứu chồng, vì con, sức lực mà người phụ nữ yếu đuối này tỏa ra làm cho người khác phải sợ hãi thán phục.
"Chúng tôi đã thực hiện hàng chục nghìn câ giải phẫu thế này, nhất định sẽ thuận lợi hoàn thành, cô không cần lo lắng, chồng của cô nhìn thấy cô cô gắng như vậy, nhất định sẽ gắng gượng thôi."
Người phụ nữ có thai lai đi nước mắt trên mặt, thở dài một hơi: "Bác sĩ, cô thật sự là một người tốt, nếu như cô kết hôn thì nhất định cũng sẽ làm một người vợ tốt."
Diêu Lan Hạ cười: "Hi vọng là vậy, cô ở đây nghỉ ngơi đi, tôi đi làm việc."
Đi ra hành lang, tới chỗ rẽ, cuối cùng Diêu Lan Hạ cũng được thở phào một hơi, so với người phải cố gắng vùng vẫy giành lấy sự sống này, cô và Lưu Nguyên Hào không biết may mắn gấp mấy lần.
Phải chăng, cô thật sự nên nghiêm túc học tập để trở thành một người vợ chân chính? Mặc kệ anh có cảm kích hay không, mặc kệ anh có nhận hay không?
Diêu Lan Hạ ngồi trên ghế dài, như có điều phải suy nghĩ, lấy điện thoại ra, đầu ngón tay nâng trên dãy số của Lưu Nguyên Hào, bây giờ là mười hai giờ, anh cũng nên ăn cơm rồi nhỉ?
Thế nhưng mà hỏi anh ăn cơm chưa, trực tiếp quá, cô không làm được.
Vậy thì... kiểm tra mang thai của Mai Khánh Vân thì sao? Có tính là một cái cớ không?
Càng nghĩ, Diêu Lan Hạ gãi đầu, ba năm này, anh còn không thừa nhận cả sự tồn tại của cô, cô cần gì phải quan tâm anh chứ?
Bình thường chuyện cô kinh thường nhất là nhiệt tình lại bị hờ hững.
Gọi? Không gọi?
Không gọi? Gọi?
Ngón tay cứ chần chờ lại chần chờ...
Màn hình điện thoại quá nhạy, sơ ý một chút, đã chạm vào giãy số.
A! Tranh thủ cúp máy thôi!
Nhưng mà chỉ bằng tốc độ ánh sáng, đầu dây bên kia liền nhận điện!
Diêu Lan Hạ nhìn con số không ngừng giảm xuống, không hứng thú lắm nói: "Cậu sai rồi, tôi cũng không có hứng."
Lưu Nguyên Huyên đơn giản là phát điên, hai tay giang về sau ôm đầu, đi một vòng tại chỗ: "Không phải chứ? Chị dâu, sao chị lại không có hứng, Mai Khánh Vân muốn cướp đi người đàn ông của chị, chị không muốn cho cô ta nếm thử mùi vị bị đào góc tường à?"
Từ đầu đến cuối, Diêu Lan Hạ chỉ có biểu cảm lạnh nhạt, con ngươi lấp lánh có hơi lộ ra sự nhạy cảm và cảnh giác của bác sĩ: "Cậu hai Lưu, có phải cậu nhiệt tình quá rồi không? Chuyện của tôi và anh cậu, chúng tôi sẽ tự xử lý, cậu quản tốt bản thân mình là được."
Đọc FULL bộ truyện.
Lưu Nguyên Huyên không từ bỏ cơ hội cuối cùng, một tay kéo lấy ống tay áo của Diêu Lan Hạ, thận trọng nhắc nhở: "Chị dâu, Mai Khánh Vân không phải là nhân vật bình thường, bây giờ chị để cho cô ta tùy ý làm xằng làm bậy thì sau này cô ta sẽ thực sự thay thế vị trí của chị đấy. Chị không quan tâm đến vị trí mợ chủ nhà họ Lưu sao? Hay là không quan tâm anh của tôi?"
Thì ra, anh ta không chỉ đến treo giá trao đổi, mà con đến dò xét ý tứ.
Cửa thang máy sắp mở ra, Diêu Lan Hạ nở nụ cười sâu xa khó hiểu: "Tôi tin vào tình cảm của tôi và anh trai cậu sẽ không vì kẻ râu ria mà nhận lấy uy hiếp. Nếu như đây là mục đích chủ yếu của cậu, vậy thì cậu hai Lưu, tôi bận rộn nhiều việc, không tiếp nữa."
Lưu Nguyên Huyên gãi đầu, nghiêng về bên trái, khóe miệng chậm rãi cong lên, sau đó nhanh chân đuổi kịp Diêu Lan Hạ, bác sĩ và y tá trong khoa tim mạch cùng gật đầu chào hỏi với Diêu Lan Hạ, Lưu Nguyên Huyên cũng giống như mọi người cười hì hì nói: "Được rồi được rồi, đúng là tôi có chuyện tìm chị, anh trai tôi xin cho tôi vào đại học, cần một bản báo cáo sức khỏe, cho nên đến tìm chị."
"Chào Bác sĩ Diêu..."
"Chào buổi sáng, Bác sĩ Diêu."
Hai người đi đến đâu, các y tá đều cúi đầu chào hỏi, Diêu Lan Hạ cũng thoáng gật đầu chào lại, lúc này mới nói tiếp: "Cần xét nghiệm máu thì đến bác sĩ khoa nội làm kiểm tra là được, trong vòng ba ngày sẽ có kết quả."
"Chị dâu không phải bác sĩ khoa nội à?"
Diêu Lan Hạ mất kiên nhẫn nhìn anh ta: "Được."
"Cảm ơn chị dâu."
"Gọi tôi là Bác sĩ Diêu."
"Được rồi, bác sĩ chị dâu."
Diêu Lan Hạ trừng mắt nhìn anh ta: "Nơi này là bệnh viện, cậu hai Lưu vẫn nên chú ý một chút."
Lần thứ hai Lưu Nguyên Huyên tới thăm văn phòng, Triệu Nhật Miên và Quý Tư Vũ cùng ăn ý trao đổi ánh mắt cho nhau, rõ ràng anh chàng đẹp trai này không có mục đích đơn thuần mà.
Diêu Lan Hạ gõ bàn phím lạch cạch, sau đó in hóa đơn điện tử cho Lưu Nguyên Huyên: "Lấy máu khi bụng rỗng, nếu như hôm nay cậu ăn rồi thì mai hãy đến."
"Chưa ăn."
"Vậy thì tốt."
Lưu Nguyên Huyên xích lại gần bên tai Diêu Lan Hạ: "Chị dâu, chờ lát tôi lấy máu xong, chúng ta cùng ăn cơm đi."
Diêu Lan Hạ tức giận rút bệnh án ra xem: "Không rảnh, chiều tôi còn phải khám bệnh, còn chưa đi à?"
Lưu Nguyên Huyên xoay xoay đồ trang trí trên bàn làm việc của cô, hạ giọng nói: "Chị dâu, chị vẫn nên nghĩ một chút về đề nghị của tôi đi, cái người phụ nữ tên Mai Khánh Vân này rất khó đối phó."
Diêu Lan Hạ cười: "Tôi thấy cậu mới khó đối phó ấy. Nhanh đi lấy máu đi, phòng lấy máu mười một rưỡi sẽ tan tầm, không xếp hàng được thì hôm nay hết hiệu lực."
Lưu Nguyên Huyên bị quở trách mà đi, Triệu Nhật Miên và Quý Tư Vũ không khỏi thương tiếc và lên án: "Anh chàng đẹp trai như vậy mà cô không biết trân quý! Rõ ràng người ta có ý với cô! Bác sĩ Diêu, tình chị em cũng không sao mà, cô cân nhắc đi."
"Hai người không có chuyện để làm đúng không? Rảnh thế thì làm báo cáo cuối tháng của khoa đi, tôi đang bận quá đây."
"Đừng mà, tôi còn có bệnh nhân nữa. Ôi trời, anh đẹp trai bị sư tử cái đuổi đi, đúng là tổn thương sĩ khí mà!"
"Cực phẩm như Lưu Nguyên Hào chúng ta không có cơ hội nhúng chàm, em trai này vừa hay lọt vào bát! Em trai này thật đáng thương, sao lại mù quáng đến vậy chứ! Nhào vào trong lòng chị đây tốt biết bao nhiêu."
Diêu Lan Hạ ấn mạnh đầu bút bi, Lưu Nguyên Hào...
Đúng vậy, trong mắt người ngoài, anh ta đúng là người đàn ông cực phẩm, là lựa chọn có một không hai, nụ cười trên khóe miệng cô khựng lại, cực phẩm thì có thể làm được gì?
Điện thoại trên bàn Diêu Lan Hạ đột nhiên chấn động, là bên phòng cấp cứu gọi tới.
"Bác sĩ Diêu, mau tới đây, có một bệnh nhân cần xử lý khẩn cấp."
"Được."
Diêu Lan Hạ buông con chuột máy tính xuống, chạy nhanh ra bên ngoài: "Tình hình bệnh nhân thế nào?"
"Huyết áp 80, 40, mạch 110, hơn ba mươi tuổi, bệnh nhân bị tim bẩm sinh, động mạch vành dường như bị tổn thương nặng, bệnh nhân khó thở, tình huống rất khẩn cấp."
"Đã biết."
Lúc Diêu Lan Hạ xuống lầu nhìn thấy bệnh nhân, bệnh nhân đã tiến vào trạng thái sốc, sắc mặt trắng bệch không có chút huyết sắc nào. Diêu Lan Hạ nhanh chóng vén mắt bệnh nhân lên, xem màu sắc tròng mắt của bệnh nhân, tình huống rất không khả quan.
"Bác sĩ Diêu, bệnh nhân không còn nhịp tim."
Vừa nghe bệnh nhân không còn nhịp tim, vợ của bệnh nhân đột nhiên gào khóc, tóm chặt lấy quần áo của Diêu Lan Hạ, gào khóc: "Bác sĩ, cầu xin bác sĩ hãy cứu lấy anh ấy! Chồng tôi mới có ba mươi hai tuổi thôi, anh ấy không thể chết được! Nếu anh ấy chết rồi, tôi cũng không sống nổi nữa! Bác sĩ, cầu xin cô!"
Các y ta ba chân bốn cẳng nâng người nhà lên: "Cô đừng nóng, bác sĩ sẽ dốc hết sức, đừng vội."
"Bác sĩ, cầu xin bác sĩ nhất định phải cứu sống anh ấy! Bao nhiêu tiền cũng đều phải trị! Cầu xin bác sĩ!"
"Cô này đừng kích động, cô như vậy sẽ làm chậm trễ bác sĩ trị liệu."
Hai tay Diêu Lan Hạ siết chặt, muốn ép tim cho bệnh nhân: "Động mạch vành của bệnh nhân cần đặt stent ngay lập tức, rất có thể cả ba động mạch vành đều bị biến đổi bệnh lý, khởi đọng máy tạo nhịp tim!"
Hai tay Diêu Lan Hạ nắm chắc máy tạo nhịp tim, nhìn chằm chằm vào bệnh nhân: "200 jun."
"Bịch!"
Bệnh nhân bị lực hút cực mạnh kéo ra khỏi cáng cứu thương, lại nặng nề ngã xuống, trên dụng cụ vẫn không hiện nhịp tim.
"200 jun lần hai!"
"Bịch!"
Bệnh nhân bật lên lần hai.
"Bác sĩ Diêu, bệnh nhân đã khôi phục nhịp tim, nhịp tim của bệnh nhân lại hạ, Bác sĩ Diêu!"
"Lập tức liên hệ với khoa ngoại, bệnh nhân cần phẫu thuật ngay."
Diêu Lan Hạ một đường đi theo cáng cứu thương thẳng đến cửa phòng giải phẫu, lúc này mới dừng bước.
Một lúc sau, đoàn đội bác sĩ khoa ngoại phụ trách làm phẫu thuật sải bước tới, bác sĩ mổ chính quát một y tá phụ trách: "Vì sao không liên hệ trực tiếp cho chúng tôi?"
Y tá bị quở trách không dám nói lung tung, Diêu Lan Hạ bước lên một bước, bình tĩnh giải thích: "Bệnh nhân có tiền sử bệnh tim, trước đó vẫn luôn ở khoa tim mạch dùng thuốc truyền thống để điều trị, nhưng bây giờ tình hình chuyển biến xấu, nhất định phải làm phẩu thuật, vừa rồi tôi đã kiểm tra, động mạch vành của bệnh nhân cần đặt stent."
"Còn lại giao cho chúng tôi, Bác sĩ Diêu vất vả rồi."
Diêu Lan Hạ gật đầu, nhìn cửa phòng giải phẫu đóng lại, sau đó mới vịn đàu gối thở dốc.
Băng gạc trắng noãn bị máu đỏ thấm ra, tình trạng này cứ lặp đi lặng lại, cô thật sự lo sợ sẽ giống như Đào Khánh Trần nói, để lại vết sẹo xấu xí.
"Bác sĩ, bác sĩ, mọi người nhất định phải cứu chồng của tôi, chúng tôi mới kết hôn ba năm, tôi vừa mới có con, chúng tôi không thể để mất anh ấy được... hu hu!"
Diêu Lan Hạ bị tiếng cầu khẩn của người nhà hấp dẫn, quay đầu nhìn thấy một người phụ nữ đứng ngoài cửa, tay ôm bụng, một tay vị vào cửa phòng giải phẫu, vì thể lực chống đỡ không nổi mà hai chân run rẩy.
"Cô ngồi xuống nghỉ ngơi một chút đi, tình hình chồng cô cũng không tính là quá tệ, bác sĩ sẽ cứu anh ấy, yên tâm đi." Diêu Lan Hạ đỡ lấy người phụ nữ có thai kia, vịn cô ấy ngồi lên ghế, người phụ nữ có thai sắc mặt tái nhợt, đôi mắt khóc đến đỏ bừng.
Cô ấy giống như là tóm được cọng rơm cứu mạnh, giữ chặt lấy Diêu Lan Hạ không buông: "Bác sĩ, cảm ơn, cảm ơn cô! Tôi thay mặt đứa nhỏ cảm ơn cô."
Đứa nhỏ?
Diêu Lan Hạ dịu dàng nhìn bụng của cô ấy, tháng thai còn quá nhỏ, nhìn không ra độ cong: "Đứa nhỏ được mấy tháng rồi?"
Nhắc đến con, trên mặt người phụ nữ cuối cùng cũng có một tia ấm áp: "Mới hai tháng... Chúng tôi kết hôn ba năm, vất vả lắm mới có con, không ngờ... hu hu."
Bàn tay Diêu Lan Hạ đưa về phía sau lưng cô ấy, khựng lại một chút, cuối cùng vẫn nhẹ nhàng vuốt ve an ủi: "Không sao, tin tưởng bác sĩ, cô phải chăm sóc cho con thật tốt, đừng để các xúc quá kích động, chờ ba của đứa trẻ ra, được không?"
"Được... tôi nghe cô, không kích động, không khẩn trương. Con yêu, chúng ta cùng chờ ba con ra."
Cảm xúc của người nhà dịu lại một chút, Diêu Lan Hạ lấy một chén nước nóng cho cô: "Thời gian chờ giải phẫu rất dài, cô đừng cứ ngồi mãi ở đây trông coi, để người khác tới thay phiên đi.'
Người phụ nữ có thai cầm lấy cốc giấy, lắc đầu: "Tôi và chồng đều là người vùng khác, ởthủ đô phấn đấu nhiều năm mới mua được nhà, người nhà đều không ở đây... Không sao, tôi trông ở đây là được."
Cô ấy ngẩng đầu nhìn Diêu Lan Hạ, trong ánh mắt vừa có cảm kích, vừa có hạnh phúc.
Người phụ nữ có thai nghĩ tới điều gì đó, giọng nói trở nên run run, khó khăn lên tiếng: "Bác sĩ... đặt stent, đại khái cần bao nhiêu tiền?"
Diêu Lan Hạ thầm nghĩ, stent, tiền chữa trị, tiền nằm viện, toàn bộ đều cần tiêu tốn không ít, thế là phỏng đoán cẩn thận, nói ra một con số.
Nghe xong, biểu cảm người người phụ nữ mang thai trở nên ảm đạm, bất chợt kiên định gật đầu: "Trị, chỉ cần có thể trị khỏi, bán nhà bán cửa cũng phải trị."
Đầu ngón tay Diêu Lan Hạ khẽ run lên, những vợ chồng kiểu này rất nhiều, sau khi tốt nghiệp thì dốc sức đi làm, cùng nhau kiếm tiền rồi đi mua nhà trả góp, vì vậy nên mới chậm chạp không dám sinh con.
Đối với bọn họ mà nói, nhà ở gần như là toàn bộ tài sản mà họ có.
Vì cứu chồng, vì con, sức lực mà người phụ nữ yếu đuối này tỏa ra làm cho người khác phải sợ hãi thán phục.
"Chúng tôi đã thực hiện hàng chục nghìn câ giải phẫu thế này, nhất định sẽ thuận lợi hoàn thành, cô không cần lo lắng, chồng của cô nhìn thấy cô cô gắng như vậy, nhất định sẽ gắng gượng thôi."
Người phụ nữ có thai lai đi nước mắt trên mặt, thở dài một hơi: "Bác sĩ, cô thật sự là một người tốt, nếu như cô kết hôn thì nhất định cũng sẽ làm một người vợ tốt."
Diêu Lan Hạ cười: "Hi vọng là vậy, cô ở đây nghỉ ngơi đi, tôi đi làm việc."
Đi ra hành lang, tới chỗ rẽ, cuối cùng Diêu Lan Hạ cũng được thở phào một hơi, so với người phải cố gắng vùng vẫy giành lấy sự sống này, cô và Lưu Nguyên Hào không biết may mắn gấp mấy lần.
Phải chăng, cô thật sự nên nghiêm túc học tập để trở thành một người vợ chân chính? Mặc kệ anh có cảm kích hay không, mặc kệ anh có nhận hay không?
Diêu Lan Hạ ngồi trên ghế dài, như có điều phải suy nghĩ, lấy điện thoại ra, đầu ngón tay nâng trên dãy số của Lưu Nguyên Hào, bây giờ là mười hai giờ, anh cũng nên ăn cơm rồi nhỉ?
Thế nhưng mà hỏi anh ăn cơm chưa, trực tiếp quá, cô không làm được.
Vậy thì... kiểm tra mang thai của Mai Khánh Vân thì sao? Có tính là một cái cớ không?
Càng nghĩ, Diêu Lan Hạ gãi đầu, ba năm này, anh còn không thừa nhận cả sự tồn tại của cô, cô cần gì phải quan tâm anh chứ?
Bình thường chuyện cô kinh thường nhất là nhiệt tình lại bị hờ hững.
Gọi? Không gọi?
Không gọi? Gọi?
Ngón tay cứ chần chờ lại chần chờ...
Màn hình điện thoại quá nhạy, sơ ý một chút, đã chạm vào giãy số.
A! Tranh thủ cúp máy thôi!
Nhưng mà chỉ bằng tốc độ ánh sáng, đầu dây bên kia liền nhận điện!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.