Chương 110
Thiên Diện Lang Quân
03/06/2023
Từ khách sạn chạy đến công ty mất khoảng hai tiếng rưỡi đồng hồ, Nghiêm Thần chọn đi đường tắt, chạy với tốc độ nhanh nhất để rút ngắn
thời gian, trong lúc điều khiển bánh lái, lòng ngực hắn cứ không
ngừng lo lắng, cảm giác thấp thõm không yên làm tâm trí hắn khó thể
tập trung tìm ra hướng giải quyết cho rắc rối mà mình vừa gặp.
Hắn thầm mắng mình vô dụng, nhưng làm vậy cũng chẳng thể giúp hắn tiến bộ được gì, khi về đến công ty, hắn phát hiện mọi người trong công ty ai ai cũng nhìn hắn rất kì lạ, còn lén lúc thì thầm to nhỏ gì đó với nhau, hắn không cần suy nghĩ cũng sơ sơ đoán ra được, sau đó nhanh chóng chạy gấp lên phòng chủ tịch.
Hắn chưa bao giờ bước vào phòng làm việc của mình mà cảm giác lại hồi hộp bất an như vậy, Lệ Cảnh Thành hiện tại đang ngồi trước mặt hắn, kế bên còn có Camy ăn mặc xinh đẹp, tình hình này không giống như họ đến để nói chuyện, mà giống đến để hỏi tội hơn.
Nghiêm Thần lại không thích kiểu bầu không khí ngột ngạt căng thẳng như thế này nên đành mở miệng nói trước.
"Bác Lệ hôm nay đột ngột đại giá quan lâm, Nghiêm Thần không kịp tiếp đón, xin bác hãy lượng thứ bỏ qua !"
"Nghiêm Thần, hôm nay bác và Camy đích thân tới đây là vì muốn nghe một lời giải thích rõ ràng từ con, tốt nhất là lời giải thích của con đủ thuyết phục, bằng không cho dù bác có muốn giúp con cũng lực bất tòng tâm !"
Ngay sau đó một tập báo được ném gọn đến mũi giày của hắn, Nghiêm Thần hạ mình nhặt nó lên, tiêu đề viết trong đó đúng là nhảm nhí mà, Dịch Thừa Phong đã thật sự cho đăng lên báo rồi, xem ra khả năng duy nhất là hồi sáng khi Thiến Vy hôn hắn ở vị trí xích đu đã có người nấp ở đó chụp lén.
Lệ Cảnh Thành thấy hắn im lặng khá lâu, không nhịn được, nói : "Con có lời gì để giải thích không ? Tin này hiện giờ đã tràn lan khắp nơi rồi, người ra tiếng vào cũng không ít đâu."
Hắn cố gắng nhập tâm suy nghĩ hồi lâu, nhưng thời khắc này hắn biết bản thân không có thời gian để suy nghĩ, đành hết cách, nói : "Bác Lệ, chuyện này không phải như những gì bác nghĩ đâu, con và Lâm Thiến Vy hoàn toàn không hề có chuyện gì cả."
"Đây không phải những gì bác muốn biết, điều bác muốn biết là vì sao con lại xuất hiện ở Lâu Đài Tử Tinh, con hẹn hò với ai ở đó vậy ?"
"Con...con..." Hắp ngập ngừng, lần này tiêu rồi, hắn muốn khai ra tất cả là do Dịch Thừa Phong giở trò, nhưng trong tay lại không hề có bằng chứng, điều này làm hắn không thể nói ra được, hơn nữa Dịch Thừa Phong thông minh như vậy, chắc chắn anh ta đã tính toán chuẩn bị phòng thủ cho mọi trường hợp có thể xảy ra trước rồi, nếu Nghiêm Thần khai ra anh ta mà không hề có bằng chứng thì đó đối với hắn là điều vô cùng bất lợi.
Với lại khi chuyện này được đăng lên báo, tất cả mọi người đều đã đứng hết về phe của Dịch Thừa Phong, bọn họ đều tội nghiệp cho anh ta về việc bị vợ cấm sừng, sẽ không một ai tin nếu Nghiêm Thần nói chính anh ta mới là người dựng lên tất cả mọi chuyện, bởi vì họ sẽ cho đó là chuyện hoang đường.
Có thể họ sẽ tin Dịch Thừa Phong lợi dụng Lâm Thiến Vy để làm sụp đổ Nghiêm Thần vì hai công ty luôn cạnh tranh với nhau, nhưng mặt khác họ sẽ cảm thấy việc làm đó của Dịch Thừa Phong là vô cùng ngu ngốc, tại vì anh ta làm như vậy thì cũng không khác gì là đang tự hại cho gia đình mình nhục nhã.
Thật chất Dịch Thừa Phong làm việc chỉ tính cái lợi cho bản thân, ngoài ra những người xung quanh anh ta sẽ bị luyên lụy như thế nào anh ta vốn không hề quan tâm, chỉ cần là có lợi đối với anh ta thì cho dù có hi sinh đi thể diện của Dịch Kính Đình anh ta cũng không hề chần chừ e ngại.
Nghiêm Thần suy nghĩ một hồi bỗng phát hiện ra trong chuyện này hắn chỉ có thể lùi lại chứ không thể tiến đi, dù là cố tình hay vô tình, hắn cũng không thể khai ra Dịch Thừa Phong, vì làm như vậy người bất lợi chỉ có hắn và Thiến Vy, lỡ không may tình cảm mà hắn dành cho Thiến Vy bị moi ra thì đến lúc đó cho dù là thật sự bị hại cũng sẽ kết thành có gian tình, như vậy mọi chuyện sẽ càng tệ hại hơn.
"Nghiêm Thần, sao con không trả lời ?"
Lệ Cảnh Thành bất ngờ cất ra một câu làm hắn quay lại tỉnh táo, không còn cách nào, đành nói : "Thưa bác Lệ, điều mà bác muốn hỏi con tạm thời sẽ giải thích sau, nhưng xin bác hãy tin con, con và Lâm Thiến Vy hoàn toàn không hề có gì cả, sở dĩ con có tiếp xúc thân mật với cô ấy là vì con bị dính thuốc, nguyên nhân khác còn là vì tưởng nhầm cô ấy là Camy."
"Bị dính thuốc ?"
"Dạ phải, lúc đó con phát hiện cô ta bị chuốc thuốc, khi hôn con chắc đã bị lây qua...."
"Khoan đã !" Camy ngắt lời. "Lúc nãy anh nói tưởng nhầm cô ta là em ?"
"Đúng vậy !" Nghiêm Thần bất đắc dĩ thừa nhận.
"Nói như vậy là con đã nhớ ra Camy rồi à ?" Lệ Cảnh Thành chen vào.
Lại là cái câu hỏi này, rốt cuộc thì hắn nên nhớ cái gì chứ ? Hắn chỉ nghe nói lúc nhỏ hắn và Camy là một đôi thanh mai trúc mã rất thân thiết gắn bó với nhau, nhưng sau đó hắn không may bị một tai nạn, từ đó về sau cái gì cũng nhớ chỉ quên mỗi Camy.
Hắn thầm mắng mình vô dụng, nhưng làm vậy cũng chẳng thể giúp hắn tiến bộ được gì, khi về đến công ty, hắn phát hiện mọi người trong công ty ai ai cũng nhìn hắn rất kì lạ, còn lén lúc thì thầm to nhỏ gì đó với nhau, hắn không cần suy nghĩ cũng sơ sơ đoán ra được, sau đó nhanh chóng chạy gấp lên phòng chủ tịch.
Hắn chưa bao giờ bước vào phòng làm việc của mình mà cảm giác lại hồi hộp bất an như vậy, Lệ Cảnh Thành hiện tại đang ngồi trước mặt hắn, kế bên còn có Camy ăn mặc xinh đẹp, tình hình này không giống như họ đến để nói chuyện, mà giống đến để hỏi tội hơn.
Nghiêm Thần lại không thích kiểu bầu không khí ngột ngạt căng thẳng như thế này nên đành mở miệng nói trước.
"Bác Lệ hôm nay đột ngột đại giá quan lâm, Nghiêm Thần không kịp tiếp đón, xin bác hãy lượng thứ bỏ qua !"
"Nghiêm Thần, hôm nay bác và Camy đích thân tới đây là vì muốn nghe một lời giải thích rõ ràng từ con, tốt nhất là lời giải thích của con đủ thuyết phục, bằng không cho dù bác có muốn giúp con cũng lực bất tòng tâm !"
Ngay sau đó một tập báo được ném gọn đến mũi giày của hắn, Nghiêm Thần hạ mình nhặt nó lên, tiêu đề viết trong đó đúng là nhảm nhí mà, Dịch Thừa Phong đã thật sự cho đăng lên báo rồi, xem ra khả năng duy nhất là hồi sáng khi Thiến Vy hôn hắn ở vị trí xích đu đã có người nấp ở đó chụp lén.
Lệ Cảnh Thành thấy hắn im lặng khá lâu, không nhịn được, nói : "Con có lời gì để giải thích không ? Tin này hiện giờ đã tràn lan khắp nơi rồi, người ra tiếng vào cũng không ít đâu."
Hắn cố gắng nhập tâm suy nghĩ hồi lâu, nhưng thời khắc này hắn biết bản thân không có thời gian để suy nghĩ, đành hết cách, nói : "Bác Lệ, chuyện này không phải như những gì bác nghĩ đâu, con và Lâm Thiến Vy hoàn toàn không hề có chuyện gì cả."
"Đây không phải những gì bác muốn biết, điều bác muốn biết là vì sao con lại xuất hiện ở Lâu Đài Tử Tinh, con hẹn hò với ai ở đó vậy ?"
"Con...con..." Hắp ngập ngừng, lần này tiêu rồi, hắn muốn khai ra tất cả là do Dịch Thừa Phong giở trò, nhưng trong tay lại không hề có bằng chứng, điều này làm hắn không thể nói ra được, hơn nữa Dịch Thừa Phong thông minh như vậy, chắc chắn anh ta đã tính toán chuẩn bị phòng thủ cho mọi trường hợp có thể xảy ra trước rồi, nếu Nghiêm Thần khai ra anh ta mà không hề có bằng chứng thì đó đối với hắn là điều vô cùng bất lợi.
Với lại khi chuyện này được đăng lên báo, tất cả mọi người đều đã đứng hết về phe của Dịch Thừa Phong, bọn họ đều tội nghiệp cho anh ta về việc bị vợ cấm sừng, sẽ không một ai tin nếu Nghiêm Thần nói chính anh ta mới là người dựng lên tất cả mọi chuyện, bởi vì họ sẽ cho đó là chuyện hoang đường.
Có thể họ sẽ tin Dịch Thừa Phong lợi dụng Lâm Thiến Vy để làm sụp đổ Nghiêm Thần vì hai công ty luôn cạnh tranh với nhau, nhưng mặt khác họ sẽ cảm thấy việc làm đó của Dịch Thừa Phong là vô cùng ngu ngốc, tại vì anh ta làm như vậy thì cũng không khác gì là đang tự hại cho gia đình mình nhục nhã.
Thật chất Dịch Thừa Phong làm việc chỉ tính cái lợi cho bản thân, ngoài ra những người xung quanh anh ta sẽ bị luyên lụy như thế nào anh ta vốn không hề quan tâm, chỉ cần là có lợi đối với anh ta thì cho dù có hi sinh đi thể diện của Dịch Kính Đình anh ta cũng không hề chần chừ e ngại.
Nghiêm Thần suy nghĩ một hồi bỗng phát hiện ra trong chuyện này hắn chỉ có thể lùi lại chứ không thể tiến đi, dù là cố tình hay vô tình, hắn cũng không thể khai ra Dịch Thừa Phong, vì làm như vậy người bất lợi chỉ có hắn và Thiến Vy, lỡ không may tình cảm mà hắn dành cho Thiến Vy bị moi ra thì đến lúc đó cho dù là thật sự bị hại cũng sẽ kết thành có gian tình, như vậy mọi chuyện sẽ càng tệ hại hơn.
"Nghiêm Thần, sao con không trả lời ?"
Lệ Cảnh Thành bất ngờ cất ra một câu làm hắn quay lại tỉnh táo, không còn cách nào, đành nói : "Thưa bác Lệ, điều mà bác muốn hỏi con tạm thời sẽ giải thích sau, nhưng xin bác hãy tin con, con và Lâm Thiến Vy hoàn toàn không hề có gì cả, sở dĩ con có tiếp xúc thân mật với cô ấy là vì con bị dính thuốc, nguyên nhân khác còn là vì tưởng nhầm cô ấy là Camy."
"Bị dính thuốc ?"
"Dạ phải, lúc đó con phát hiện cô ta bị chuốc thuốc, khi hôn con chắc đã bị lây qua...."
"Khoan đã !" Camy ngắt lời. "Lúc nãy anh nói tưởng nhầm cô ta là em ?"
"Đúng vậy !" Nghiêm Thần bất đắc dĩ thừa nhận.
"Nói như vậy là con đã nhớ ra Camy rồi à ?" Lệ Cảnh Thành chen vào.
Lại là cái câu hỏi này, rốt cuộc thì hắn nên nhớ cái gì chứ ? Hắn chỉ nghe nói lúc nhỏ hắn và Camy là một đôi thanh mai trúc mã rất thân thiết gắn bó với nhau, nhưng sau đó hắn không may bị một tai nạn, từ đó về sau cái gì cũng nhớ chỉ quên mỗi Camy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.