Chương 116
Thiên Diện Lang Quân
09/06/2023
"Hức hức...hức hức..."
Trong bóng tối, Dịch Thừa Phong chẳng thể nhìn thấy thứ gì, ở một nơi không xác định anh nghe được âm thanh nức nở như có ai đó đang khóc, tiếng khóc như đang trút bỏ những đau đớn sâu tận tâm can, khiến anh vương vấn một nỗi niềm thương xót.
Xung quanh chỉ toàn một màu tối, còn có hơi lạnh khiến anh cảm thấy giống như đang ở địa ngục âm ti, nhìn nam nhìn bắc cũng không tìm thấy một chút ánh sáng nào, mà tiếng khóc kia vẫn cứ nức nở mãi không ngừng, anh tò mò bèn cất giọng.
"Là ai đang khóc ?"
Câu nói vừa dứt, bóng tối xung quanh anh đã lập tức đổi lại thành sáng sủa một cách thần kỳ, dưới chân xanh mơn mởn một màu cỏ, hoa dại tỏa hương thơm ngát, ở gốc cây không xa đằng kia, anh nhìn thấy có một bé gái đang trong tư thế vùi mặt vào hai đầu gối khóc nức nở, nên đi đến chỗ cô bé.
"Tiểu Khả Ái, đừng khóc."
Anh vươn tay chạm nhẹ vào đầu cô bé, nhưng khi anh vừa chạm vào, cơ thể của cô đã ngay tức thì biến thành trong suốt, như thể sắp tan biến đi, anh chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đầu cô bé đã ngẩng lên, khuôn mặt cô ướt đầy nước mắt nhưng vẫn nở miệng cười với anh.
"Tiểu Ca Ca, tạm biệt !" Cô nói xong, cơ thể dần dần hóa thành làn sương tan biến trước mặt anh.
"Tiểu Khả Ái !" Dịch Thừa Phong khẩn trương ôm cô lại nhưng thứ mà anh ôm chỉ là không khí, trời quang đất lặng đã hoàn toàn xóa đi mọi dấu vết của cô, anh hoảng hốt gọi tên cô tìm kiếm trong vô cùng tận, trái tim đột nhiên quặn thắt như bị ai đó bóp chặt, từ từ khiến anh đau đớn khôn cùng mà gào thét gọi tên cô.
"Tiểu Khả Ái em đang ở đâu, hãy ra đây gặp anh đi, đừng biến mất trước mặt anh như vậy !"
Ở thế giới hiện thực, Dịch Thừa Phong nằm trên giường vầng trán đổ đầy mồ hôi, miệng không ngừng lẩm bẩm : "Đừng đi...Tiểu Khả Ái...đừng bỏ rơi anh." Nói xong bốn chữ cuối cùng anh giật mình bật người tỉnh dậy, thở hổn hển, gương mặt một màu trắng xám, còn trắng hơn cả tường.
Hóa ra anh đã ngủ được một lúc rồi, những gì xảy ra lúc nãy chỉ là giấc mơ, nhưng giấc mơ này đến thật kì lạ, đã 15 năm rồi, trong kí ức của anh vẫn còn vẹn nguyên bóng hình của Tiểu Khả Ái, tuy đã tỉnh lại từ trong giấc mơ nhưng đến tận bây giờ tim anh vẫn còn cảm thấy rất nhói, một luồng linh cảm xẹt ngang qua, anh bắt đầu một cảm giác bất an.
Ánh mắt đột nhiên chú ý đến cánh cửa sổ, anh bước xuống giường đi đến vén tấm rèm lên quan sát kĩ bên dưới, cô ta vẫn chưa đi ? Con đàn bà này là heo à, cần thanh danh chứ không cần mạng sống, đúng là tức chết đi được. Dịch Thừa Phong không thèm mặc thêm áo vào, cầm luôn chiếc ô rồi mở cửa đi ra.
Hai mắt Thiến Vy nhìn mọi thứ bắt đầu mờ dần, cuối cùng thân thể gầy yếu cũng không thể trụ vững mà ngã xuống, cô nằm trên mặt đất vẫn còn một chút ý thức, tóc ướt lưa thưa che đi một nửa gương mặt từ lâu đã trắng bệch, âm thanh rả rích vẫn rơi không ngừng bên tai, gió đêm vô tận đắp lên cho cô sự lạnh lẽo không bao giờ ấm.
Lúc cô khép mắt lại cũng là lúc hai người đàn ông cầm ô lạ mặt xuất hiện, một người bế cô lẻn, người còn lại khoác cho cô một chiếc áo rồi đưa cô đi. Dịch Thừa Phong mở cổng ra thì đã không còn thấy cô đâu nữa, một chút dấu vết lưu lại cũng không còn thấy, rõ ràng lúc nãy cô ta vẫn còn quỳ ở đây mà, sao bây giờ lại không thấy nữa, chẳng lẽ đi rồi ?
Anh nghĩ cô chắc chỉ mới đi đây thôi, sau đó liền nhanh chóng chạy một đoạn đuổi theo tìm kiếm, nhưng vẫn không tìm thấy, hai bên đường chỉ có sự vắng lặng, mưa cũng bắt đầu nhẹ hạt, đèn chiếu xuống mặt đường rất sáng, ngoài mấy con côn trùng đang bay mù mịt ở chỗ ánh sáng đằng kia thì không còn thấy bất cứ thứ gì nữa.
Dịch Thừa Phong kiên nhẫn tìm kiếm thêm một hồi còn cất tiếng gọi lớn tên của cô nhưng chỉ phí công vô ít, cuối cùng quyết định từ bỏ rồi tự nhủ, chắc cô ta đã đi từ lâu rồi, hình ảnh bên ngoài cửa sổ mà lúc nãy anh nhìn thấy có lẽ chỉ là ảo giác thôi.
Ảo giác ? Cũng buồn cười thật !
Trở về nhà đã chạm phải mặt Phương Tử Cầm, không ngờ đã giờ này rồi mà hắn còn chưa ngủ.
"Thiếu gia, muộn như rồi cậu đã đi đâu vậy ?"
"Đó là chuyện của tôi, không cho phép cậu nhiều chuyện."
Anh ném chiếc ô qua cho hắn rồi thong dong bỏ đi lên lầu, hắn thì dõi theo bóng lưng của anh đầy nghi hoặc. Khuya như vậy Dịch Thừa Phong có thể đi đâu ? Không phải là đi tìm Thiến Vy đó chứ ? Người đàn ông này đúng là âm dương quái khí, mà cũng may lúc nãy hắn có gọi điện kêu hai tên đàn em của hắn đến đưa Thiến Vy rời khỏi, nếu không cho dù Dịch Kính Đình có lột da rút gân hắn cũng không đủ để ông hả giận.
Trong bóng tối, Dịch Thừa Phong chẳng thể nhìn thấy thứ gì, ở một nơi không xác định anh nghe được âm thanh nức nở như có ai đó đang khóc, tiếng khóc như đang trút bỏ những đau đớn sâu tận tâm can, khiến anh vương vấn một nỗi niềm thương xót.
Xung quanh chỉ toàn một màu tối, còn có hơi lạnh khiến anh cảm thấy giống như đang ở địa ngục âm ti, nhìn nam nhìn bắc cũng không tìm thấy một chút ánh sáng nào, mà tiếng khóc kia vẫn cứ nức nở mãi không ngừng, anh tò mò bèn cất giọng.
"Là ai đang khóc ?"
Câu nói vừa dứt, bóng tối xung quanh anh đã lập tức đổi lại thành sáng sủa một cách thần kỳ, dưới chân xanh mơn mởn một màu cỏ, hoa dại tỏa hương thơm ngát, ở gốc cây không xa đằng kia, anh nhìn thấy có một bé gái đang trong tư thế vùi mặt vào hai đầu gối khóc nức nở, nên đi đến chỗ cô bé.
"Tiểu Khả Ái, đừng khóc."
Anh vươn tay chạm nhẹ vào đầu cô bé, nhưng khi anh vừa chạm vào, cơ thể của cô đã ngay tức thì biến thành trong suốt, như thể sắp tan biến đi, anh chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đầu cô bé đã ngẩng lên, khuôn mặt cô ướt đầy nước mắt nhưng vẫn nở miệng cười với anh.
"Tiểu Ca Ca, tạm biệt !" Cô nói xong, cơ thể dần dần hóa thành làn sương tan biến trước mặt anh.
"Tiểu Khả Ái !" Dịch Thừa Phong khẩn trương ôm cô lại nhưng thứ mà anh ôm chỉ là không khí, trời quang đất lặng đã hoàn toàn xóa đi mọi dấu vết của cô, anh hoảng hốt gọi tên cô tìm kiếm trong vô cùng tận, trái tim đột nhiên quặn thắt như bị ai đó bóp chặt, từ từ khiến anh đau đớn khôn cùng mà gào thét gọi tên cô.
"Tiểu Khả Ái em đang ở đâu, hãy ra đây gặp anh đi, đừng biến mất trước mặt anh như vậy !"
Ở thế giới hiện thực, Dịch Thừa Phong nằm trên giường vầng trán đổ đầy mồ hôi, miệng không ngừng lẩm bẩm : "Đừng đi...Tiểu Khả Ái...đừng bỏ rơi anh." Nói xong bốn chữ cuối cùng anh giật mình bật người tỉnh dậy, thở hổn hển, gương mặt một màu trắng xám, còn trắng hơn cả tường.
Hóa ra anh đã ngủ được một lúc rồi, những gì xảy ra lúc nãy chỉ là giấc mơ, nhưng giấc mơ này đến thật kì lạ, đã 15 năm rồi, trong kí ức của anh vẫn còn vẹn nguyên bóng hình của Tiểu Khả Ái, tuy đã tỉnh lại từ trong giấc mơ nhưng đến tận bây giờ tim anh vẫn còn cảm thấy rất nhói, một luồng linh cảm xẹt ngang qua, anh bắt đầu một cảm giác bất an.
Ánh mắt đột nhiên chú ý đến cánh cửa sổ, anh bước xuống giường đi đến vén tấm rèm lên quan sát kĩ bên dưới, cô ta vẫn chưa đi ? Con đàn bà này là heo à, cần thanh danh chứ không cần mạng sống, đúng là tức chết đi được. Dịch Thừa Phong không thèm mặc thêm áo vào, cầm luôn chiếc ô rồi mở cửa đi ra.
Hai mắt Thiến Vy nhìn mọi thứ bắt đầu mờ dần, cuối cùng thân thể gầy yếu cũng không thể trụ vững mà ngã xuống, cô nằm trên mặt đất vẫn còn một chút ý thức, tóc ướt lưa thưa che đi một nửa gương mặt từ lâu đã trắng bệch, âm thanh rả rích vẫn rơi không ngừng bên tai, gió đêm vô tận đắp lên cho cô sự lạnh lẽo không bao giờ ấm.
Lúc cô khép mắt lại cũng là lúc hai người đàn ông cầm ô lạ mặt xuất hiện, một người bế cô lẻn, người còn lại khoác cho cô một chiếc áo rồi đưa cô đi. Dịch Thừa Phong mở cổng ra thì đã không còn thấy cô đâu nữa, một chút dấu vết lưu lại cũng không còn thấy, rõ ràng lúc nãy cô ta vẫn còn quỳ ở đây mà, sao bây giờ lại không thấy nữa, chẳng lẽ đi rồi ?
Anh nghĩ cô chắc chỉ mới đi đây thôi, sau đó liền nhanh chóng chạy một đoạn đuổi theo tìm kiếm, nhưng vẫn không tìm thấy, hai bên đường chỉ có sự vắng lặng, mưa cũng bắt đầu nhẹ hạt, đèn chiếu xuống mặt đường rất sáng, ngoài mấy con côn trùng đang bay mù mịt ở chỗ ánh sáng đằng kia thì không còn thấy bất cứ thứ gì nữa.
Dịch Thừa Phong kiên nhẫn tìm kiếm thêm một hồi còn cất tiếng gọi lớn tên của cô nhưng chỉ phí công vô ít, cuối cùng quyết định từ bỏ rồi tự nhủ, chắc cô ta đã đi từ lâu rồi, hình ảnh bên ngoài cửa sổ mà lúc nãy anh nhìn thấy có lẽ chỉ là ảo giác thôi.
Ảo giác ? Cũng buồn cười thật !
Trở về nhà đã chạm phải mặt Phương Tử Cầm, không ngờ đã giờ này rồi mà hắn còn chưa ngủ.
"Thiếu gia, muộn như rồi cậu đã đi đâu vậy ?"
"Đó là chuyện của tôi, không cho phép cậu nhiều chuyện."
Anh ném chiếc ô qua cho hắn rồi thong dong bỏ đi lên lầu, hắn thì dõi theo bóng lưng của anh đầy nghi hoặc. Khuya như vậy Dịch Thừa Phong có thể đi đâu ? Không phải là đi tìm Thiến Vy đó chứ ? Người đàn ông này đúng là âm dương quái khí, mà cũng may lúc nãy hắn có gọi điện kêu hai tên đàn em của hắn đến đưa Thiến Vy rời khỏi, nếu không cho dù Dịch Kính Đình có lột da rút gân hắn cũng không đủ để ông hả giận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.