Trợ Giá Chục Nghìn Tỷ Giúp Tôi Lên Tới Đỉnh Cao
Chương 24: Cồn sát trùng hai tỷ mốt
Anh Lạc
25/12/2021
Trước khi Kim Khuê đi, dư quang nơi góc mắt vô ý quét qua đống rượu nổi tiếng đó, phát hiện có hai chai rượu Ngũ Lương Dịch vô cùng nổi bật, ông ta đi qua đó quan sát một hồi, đột nhiên kinh ngạc kêu lên: “Mẹ tôi ơi, ông chủ Trần, ngay cả rượu kỷ niệm Ngũ Lương Dịch mà cậu cũng có.”
“Ừm, nhưng chỉ có hai chai rượu này, sẽ không mở ra cho ông uống thử đâu.” Trần Ninh nói.
"Lợi hại! Loại rượu kỷ niệm có số 0009 trước đây được bán với giá ngất trời 2 tỷ 690 triệu, hai chai này cậu bán bao nhiêu?" Kim Khuê kích động hỏi.
“Hai tỷ mốt một chai, mã số là 0027 và 0029, ông muốn mua?” Trần Ninh nói.
"Vâng, nhưng không đủ khả năng, tôi phải quay về hỏi ông chủ của chúng tôi có muốn không.”
Kim Khuê cầm lấy chai rượu kỷ niệm Ngũ Lương Dịch, vô cùng thích, lật qua lật lại trong tay ngắm nghía một hồi, mới lưu luyến không nỡ mà bỏ trên bàn, lấy điện thoại ra chụp vài tấm hình về cho ông chủ coi.
Đúng lúc này, Từ Châu đột nhiên hét lên một tiếng, tiếp theo là tiếng thủy tinh vỡ vụn.
Hai người vội vàng nhìn lại thì phát hiện Từ Châu lỡ tay làm đổ một ly rượu, cô ta cũng bị đứt ngón tay, hạt máu to rỉ ra từ ngón tay mảnh khảnh như ống hành lá.
"Cẩn thận!"
Trần Ninh vội vàng chạy lại kiểm tra vết thương của Từ Châu, phát hiện vết thương không sâu thì thở phào một hơi, bây giờ cần phải làm chính là sát trùng và cầm máu, sau đó băng bó vết thương.
Trong nhà không có dụng cụ y tế, Trần Ninh đã đặt hàng trên App mua một hộp băng bó và tăm bông. Đồng thời, anh cần tìm thứ gì đó để khử trùng.
Tuy nhiên, mấy cái thứ khử trùng i-ốt quá lớn, xung quanh anh hiện có hai người, không tiện biểu diễn ảo thuật biến ra cồn khử trùng ngay tại chỗ được, mà rượu trắng đầy trong nhà kia, chính là một chất khử trùng tự nhiên, không có cồn y tế, cồn dân dụng cũng có thể xài được.
Trần Ninh chộp lấy chai rượu kỷ niệm Ngũ Lương Dịch số 0029 gần nhất, nhanh lẹ vặn ra, và đổ lên ngón tay Từ Châu.
"Đậu xanh, ông chủ Trần à, không phải chứ, cậu lấy một chai rượu hai tỷ mốt làm cồn sát trùng?”
Kim Khuê chấn kinh, ông ta đã từng gặp những ông chủ lớn uống rượu ngon, chưa từng thấy một thổ hào nào dùng rượu hai tỷ mốt làm cồn sát trùng cả, thật sự đã đột phá nhận thức của ông ta.
Từ Châu cũng kinh ngạc, vốn dĩ đang đau muốn khóc, lúc này liền kiềm nén nước mắt lại, đồng thời há hốc mồm, cô ta không dám tin, thứ rượu trắng chảy qua ngón tay mình này, vậy mà lại có giá 2 tỷ mốt, giá bằng cả nửa căn nhà.
“Ông chủ, tôi không sao, rượu này quá đắt, không đáng để tôi lãng phí.” Từ Châu lo lắng nói.
"Cái này có làm sao, hết rượu thì ủ lại, người mới là vô giá. Đối với tôi mà nói, cô so với rượu trắng còn có giá trị hơn nhiều."
Nụ cười của Trần Ninh đã cảm hoá Từ Châu và khiến cô cảm động muốn khóc.
Từ nhỏ, ngoài cha mẹ, chẳng mấy ai quan tâm đến cô như thế này, ngón tay ngứa ran do rượu cũng biến thành hạnh phúc và lòng biết ơn, dung hòa vào trái tim của cô gái.
Từ Châu cảm thấy mình thật may mắn khi gặp được một ông chủ chu đáo như vậy, cô thầm thề trong lòng, nhất định sẽ báo đáp Trần Ninh.
Nếu Trần Ninh biết anh mua một chai rượu với giá 2 nghìn 700 đồng đã có thể khiến một cô gái nhỏ biết ơn anh, chắc sẽ cười thành tiếng mất.
"Ông chủ Trần đúng là vừa giàu vừa quan tâm cấp dưới, lợi hại quá.”
Kim Khuê đầy cảm thán, hôm nay đúng là một trải nghiệm dài. Nhìn thấy một phú hào thật sự, dùng rượu hai tỷ mốt làm cồn sát trùng, người ngoài như ông ta nhìn mà cũng thấy đau lòng.
"Vậy thì tôi sẽ không làm phiền ông chủ Trần nữa, hẹn gặp lại vào một ngày khác."
Kim Khuê rời đi ngay lập tức, chỉ còn lại Trần Ninh và Từ Châu trong phòng.
Trần Ninh đã sát trùng và băng bó vết thương cho Từ Châu, sau đó đợi vết thương không chảy máu nữa thì dán băng cá nhân lên, vì vết thương ở ngón út bàn tay phải, ảnh hưởng không lớn đến sinh hoạt hàng ngày.
“Như vậy được rồi, có cần nghỉ vài ngày tai nạn lao động không?” Trần Ninh hỏi cô.
"Không cần không cần, chỉ chút thương nhỏ, mấy ngày sẽ lành thôi, không ảnh hưởng gì!"
Từ Châu vội vàng lắc đầu, cô phải cố gắng làm việc để báo đáp ân tình của ông chủ.
Tiếp đó hai người đều nhàn rỗi, Từ Châu chả ngừng lại chút nào, tiếp tục thống kê số rượu còn lại cho Trần Ninh, tiến hành phân loại.
“Ông chủ, sau này chúng ta kinh doanh rượu rồi sao?” Từ Châu hỏi.
“Không phải, giữ rượu này cho mình uống.” Trần Ninh không muốn sống bằng nghề bán rượu, chỉ là người do Châu Mỹ Mỹ giới thiệu nên cũng không thể làm mất mặt mà thôi, anh sẽ không chủ động đi rao bán.
Tất nhiên một người đàn ông chí hướng bốn phương thì phải làm ăn lớn hơn mới được.
Đồng thời, ngay từ lúc nãy anh đã ý thức ra, bàn việc làm ăn trong phòng ngủ rất không phù hợp, anh cần phải có một văn phòng thật sự, cũng chính là công ty của chính mình.
Công ty này có thể từ từ suy nghĩ xem nên làm gì, nhưng vị trí địa lý phải được lựa chọn ngay, tốt nhất là ở gần khu chung cư Phỉ Thuý, để sau này khi tuyển dụng nhân viên, có thể sử dụng tầng trên của khu chung cư làm một ký túc xá nhân viên, tiết kiệm thêm tiền thuê nhà, Trần Ninh cảm thấy mình thực sự là một thiên tài lập kế hoạch.
Trần Ninh đến hành lang, nhìn xung quanh qua cửa sổ, xung quanh toàn là khu dân cư, không có tòa nhà thương mại phù hợp, chuyện của công ty cần được tính toán về lâu về dài.
“Ông chủ, anh đang nhìn cái gì vậy?” Từ Châu đến bên cạnh anh, mặt đỏ bừng hỏi, không hiểu sao khi Từ Châu đối mặt với Trần Ninh, cô lại cảm thấy nhịp tim đập nhanh, mặt đỏ bừng, hơi thở gấp gáp.
“Chắc là mình quá căng thẳng khi đối mặt với ông chủ thôi, đúng vậy, là do căng thẳng.” Từ Châu đã sắp xếp một lý do “không chê vào đâu được” cho mình.
Nhìn nữ trợ lý quyến rũ này, Trần Ninh đột nhiên nhớ tới suy nghĩ lúc trước của mình, nói: "Bây giờ sửa soạn một tí, đưa cô đến một nơi."
“Được!” Từ Châu cầm lấy túi xách của mình, sau khi kiểm tra cẩn thận liền khóa cửa lại, cùng Trần Ninh đi đến chỗ đậu xe.
“Ừm, nhưng chỉ có hai chai rượu này, sẽ không mở ra cho ông uống thử đâu.” Trần Ninh nói.
"Lợi hại! Loại rượu kỷ niệm có số 0009 trước đây được bán với giá ngất trời 2 tỷ 690 triệu, hai chai này cậu bán bao nhiêu?" Kim Khuê kích động hỏi.
“Hai tỷ mốt một chai, mã số là 0027 và 0029, ông muốn mua?” Trần Ninh nói.
"Vâng, nhưng không đủ khả năng, tôi phải quay về hỏi ông chủ của chúng tôi có muốn không.”
Kim Khuê cầm lấy chai rượu kỷ niệm Ngũ Lương Dịch, vô cùng thích, lật qua lật lại trong tay ngắm nghía một hồi, mới lưu luyến không nỡ mà bỏ trên bàn, lấy điện thoại ra chụp vài tấm hình về cho ông chủ coi.
Đúng lúc này, Từ Châu đột nhiên hét lên một tiếng, tiếp theo là tiếng thủy tinh vỡ vụn.
Hai người vội vàng nhìn lại thì phát hiện Từ Châu lỡ tay làm đổ một ly rượu, cô ta cũng bị đứt ngón tay, hạt máu to rỉ ra từ ngón tay mảnh khảnh như ống hành lá.
"Cẩn thận!"
Trần Ninh vội vàng chạy lại kiểm tra vết thương của Từ Châu, phát hiện vết thương không sâu thì thở phào một hơi, bây giờ cần phải làm chính là sát trùng và cầm máu, sau đó băng bó vết thương.
Trong nhà không có dụng cụ y tế, Trần Ninh đã đặt hàng trên App mua một hộp băng bó và tăm bông. Đồng thời, anh cần tìm thứ gì đó để khử trùng.
Tuy nhiên, mấy cái thứ khử trùng i-ốt quá lớn, xung quanh anh hiện có hai người, không tiện biểu diễn ảo thuật biến ra cồn khử trùng ngay tại chỗ được, mà rượu trắng đầy trong nhà kia, chính là một chất khử trùng tự nhiên, không có cồn y tế, cồn dân dụng cũng có thể xài được.
Trần Ninh chộp lấy chai rượu kỷ niệm Ngũ Lương Dịch số 0029 gần nhất, nhanh lẹ vặn ra, và đổ lên ngón tay Từ Châu.
"Đậu xanh, ông chủ Trần à, không phải chứ, cậu lấy một chai rượu hai tỷ mốt làm cồn sát trùng?”
Kim Khuê chấn kinh, ông ta đã từng gặp những ông chủ lớn uống rượu ngon, chưa từng thấy một thổ hào nào dùng rượu hai tỷ mốt làm cồn sát trùng cả, thật sự đã đột phá nhận thức của ông ta.
Từ Châu cũng kinh ngạc, vốn dĩ đang đau muốn khóc, lúc này liền kiềm nén nước mắt lại, đồng thời há hốc mồm, cô ta không dám tin, thứ rượu trắng chảy qua ngón tay mình này, vậy mà lại có giá 2 tỷ mốt, giá bằng cả nửa căn nhà.
“Ông chủ, tôi không sao, rượu này quá đắt, không đáng để tôi lãng phí.” Từ Châu lo lắng nói.
"Cái này có làm sao, hết rượu thì ủ lại, người mới là vô giá. Đối với tôi mà nói, cô so với rượu trắng còn có giá trị hơn nhiều."
Nụ cười của Trần Ninh đã cảm hoá Từ Châu và khiến cô cảm động muốn khóc.
Từ nhỏ, ngoài cha mẹ, chẳng mấy ai quan tâm đến cô như thế này, ngón tay ngứa ran do rượu cũng biến thành hạnh phúc và lòng biết ơn, dung hòa vào trái tim của cô gái.
Từ Châu cảm thấy mình thật may mắn khi gặp được một ông chủ chu đáo như vậy, cô thầm thề trong lòng, nhất định sẽ báo đáp Trần Ninh.
Nếu Trần Ninh biết anh mua một chai rượu với giá 2 nghìn 700 đồng đã có thể khiến một cô gái nhỏ biết ơn anh, chắc sẽ cười thành tiếng mất.
"Ông chủ Trần đúng là vừa giàu vừa quan tâm cấp dưới, lợi hại quá.”
Kim Khuê đầy cảm thán, hôm nay đúng là một trải nghiệm dài. Nhìn thấy một phú hào thật sự, dùng rượu hai tỷ mốt làm cồn sát trùng, người ngoài như ông ta nhìn mà cũng thấy đau lòng.
"Vậy thì tôi sẽ không làm phiền ông chủ Trần nữa, hẹn gặp lại vào một ngày khác."
Kim Khuê rời đi ngay lập tức, chỉ còn lại Trần Ninh và Từ Châu trong phòng.
Trần Ninh đã sát trùng và băng bó vết thương cho Từ Châu, sau đó đợi vết thương không chảy máu nữa thì dán băng cá nhân lên, vì vết thương ở ngón út bàn tay phải, ảnh hưởng không lớn đến sinh hoạt hàng ngày.
“Như vậy được rồi, có cần nghỉ vài ngày tai nạn lao động không?” Trần Ninh hỏi cô.
"Không cần không cần, chỉ chút thương nhỏ, mấy ngày sẽ lành thôi, không ảnh hưởng gì!"
Từ Châu vội vàng lắc đầu, cô phải cố gắng làm việc để báo đáp ân tình của ông chủ.
Tiếp đó hai người đều nhàn rỗi, Từ Châu chả ngừng lại chút nào, tiếp tục thống kê số rượu còn lại cho Trần Ninh, tiến hành phân loại.
“Ông chủ, sau này chúng ta kinh doanh rượu rồi sao?” Từ Châu hỏi.
“Không phải, giữ rượu này cho mình uống.” Trần Ninh không muốn sống bằng nghề bán rượu, chỉ là người do Châu Mỹ Mỹ giới thiệu nên cũng không thể làm mất mặt mà thôi, anh sẽ không chủ động đi rao bán.
Tất nhiên một người đàn ông chí hướng bốn phương thì phải làm ăn lớn hơn mới được.
Đồng thời, ngay từ lúc nãy anh đã ý thức ra, bàn việc làm ăn trong phòng ngủ rất không phù hợp, anh cần phải có một văn phòng thật sự, cũng chính là công ty của chính mình.
Công ty này có thể từ từ suy nghĩ xem nên làm gì, nhưng vị trí địa lý phải được lựa chọn ngay, tốt nhất là ở gần khu chung cư Phỉ Thuý, để sau này khi tuyển dụng nhân viên, có thể sử dụng tầng trên của khu chung cư làm một ký túc xá nhân viên, tiết kiệm thêm tiền thuê nhà, Trần Ninh cảm thấy mình thực sự là một thiên tài lập kế hoạch.
Trần Ninh đến hành lang, nhìn xung quanh qua cửa sổ, xung quanh toàn là khu dân cư, không có tòa nhà thương mại phù hợp, chuyện của công ty cần được tính toán về lâu về dài.
“Ông chủ, anh đang nhìn cái gì vậy?” Từ Châu đến bên cạnh anh, mặt đỏ bừng hỏi, không hiểu sao khi Từ Châu đối mặt với Trần Ninh, cô lại cảm thấy nhịp tim đập nhanh, mặt đỏ bừng, hơi thở gấp gáp.
“Chắc là mình quá căng thẳng khi đối mặt với ông chủ thôi, đúng vậy, là do căng thẳng.” Từ Châu đã sắp xếp một lý do “không chê vào đâu được” cho mình.
Nhìn nữ trợ lý quyến rũ này, Trần Ninh đột nhiên nhớ tới suy nghĩ lúc trước của mình, nói: "Bây giờ sửa soạn một tí, đưa cô đến một nơi."
“Được!” Từ Châu cầm lấy túi xách của mình, sau khi kiểm tra cẩn thận liền khóa cửa lại, cùng Trần Ninh đi đến chỗ đậu xe.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.