Trợ Giá Chục Nghìn Tỷ Giúp Tôi Lên Tới Đỉnh Cao
Chương 61: Thẻ miễn phí thần kỳ
Anh Lạc
25/12/2021
“Ông chủ Trần, không làm phiền đến anh chứ?” Quản lý khu nhà nịnh nọt.
“Không, có chuyện gì vậy?” Trần Ninh hỏi.
"Là thế này, anh coi như là chủ bất động sản lớn nhất của chúng tôi, chúng tôi làm một chuyến thăm đáp lễ và nhân tiện mang cho anh chút quà mọn."
Ngay khi Quản lý khu nhà vừa vung tay lên, đàn em của anh ta đã mang mấy hộp quà lên để tặng quà.
Tuy rằng bên quản lý khu nhà hiện ra có chút giả dối, nhưng không ai đánh người chạy lại, Trần Ninh để cho bọn họ đi vào nói chuyện, về phần những món quà kia cũng không có gì đáng đáng kể, Trần Ninh cũng không quan tâm liếc xem chúng là gì, anh cần gì có thể lên app mua, hàng vừa tốt lại tiện.
Lúc này, Từ Châu nhận thấy có người tới nên rót cho mỗi người một tách trà.
“Cám ơn cô Từ!” Bọn họ vội vàng cảm ơn, Quản lý khu nhà cũng không dám lơ là người phụ nữ bên cạnh khách hàng chính về phương diện nào.
"Nói ngắn gọn, rốt cuộc có chuyện gì?"
Trần Ninh biết bọn họ không có việc gì thì sẽ không đến gõ cửa, lên đến đã tặng quà, nhất định là tới có mục đích.
"Hềhề, cũng không có việc gì, không phải bắt đầu chuẩn bị thu phí quản lý sao? Chúng tôi tìm hiểu xem trước, khu nhà anh có khu vực nào cần cải thiện, cứ việc nói."
Quản lý khu nhà khéo léo nói ra mục đích. Hóa ra là đến vì phí quản lý. Thành thật mà nói, Trần Ninh vừa mới vào ở không được bao lâu, phí quản lý có thể từ từ rồi đóng, nhưng chủ sở hữu tài sản sợ rằng chủ bất động sản lớn nhất của khu dân cư không hài lòng mà khất phí quản lý, vì vậy chủ động đến nhà để xây dựng quan hệ, nếu không sẽ không thể hoàn thành nhiệm vụ của mình trong năm nay.
“Phí quản lí một năm là bao nhiêu?” Trần Ninh hỏi.
“Chúng tôi đã tính toán xong rồi, trong một năm tính theo diện tích, chín mươi hai dãy phòng của anh sẽ có tổng phí là tám trăm chín mươi triệu bốn trăm ngàn đồng.” Quản lý khu nhà trực tiếp lấy ra một bản báo cáo và đưa cho Trần Ninh xem. Quả nhiên đã sớm có chuẩn bị.
Trần Ninh không có ý kiến gì đối với số tiền phí quản lý và chợt nhận thấy việc trả phí quản lý dường như là một cơ hội tốt để thử chiếc thẻ miễn phí.
"Số tiền cũng không nhiều, tôi có thể đóng luôn bây giờ. Ở chỗ các anh có thể trả trước mấy năm một lần?"
Trần Ninh cảm thấy phí quản lý một năm quá ít không có lợi lắm, dự định đóng thêm.
Quản lý khu nhà vừa nghe Trần Ninh nói đóng thêm phí quản lý trong vài năm, thì vô cùng vui mừng nói: "Phí quản lý của chúng tôi được điều chỉnh ba năm một lần và mức phí sẽ không thay đổi trong vòng ba năm, vì vậy anh có thể trả tối đa ba năm một lần. "
"Vậy được, tôi sẽ đóng ba năm, bây giờ sẽ chuyển khoản cho các anh."
Trần Ninh lấy điện thoại ra, hỏi số tài khoản của công ty quản lý khu nhà ở rồi thanh toán ngay, phí quản lý ba năm tổng cộng là hai tỷ sáu trăm bảy mươi mốt triệu hai trăm đồng.
Lúc đóng tiền, Trần Ninh nhận thấy thẻ miễn phí của gói thẻ ứng dụng đang nhấp nháy, báo hiệu rằng nó đã có thể sử dụng.
Trần Ninh không ngần ngại chọn tùy chọn thẻ miễn phí, kết quả là số tiền trên trang khấu trừ chuyển khoản ngân hàng được hiển thị trực tiếp là 0.
Trần Ninh kích vào chuyển khoản, số dư trong tài khoản không có gì thay đổi, nhân viên quản lý bên kia kiểm tra thấy tiền đã được chuyển đủ vào tài khoản, thì hoàn tất thanh toán phí quản lý, và thẻ miễn phí trong gói thẻ cũng biến mất, vì là vật phẩm một lần sử dụng.
"Rất cảm ơn ông chủ Trần đã hỗ trợ công việc của chúng tôi!"
Quản lý khu nhà đứng lên và trịnh trọng bắt tay với Trần Ninh, mục đích của anh ta đã đạt được, chào hỏi vài câu thì rời đi.
Trần Ninh đối với thẻ miễn phí cũng rất hài lòng, trước mắt có vẻ như hiệu quả rất nổi bật, quả là lợi nhuận xương máu dùng cho tiêu thụ ngoại tuyến cực lớn, chỉ là không biết có giới hạn số tiền hay không.
Sau đó, Trần Ninh đến nhà hàng Tây của mình để kiểm tra. Đến cửa thì gần như bị chọc cười, hôm nay cửa hàng đổi thành bán xiên que, biển hiệu trước cửa cũng đổi thành "Nhà hàng kho, xiên que kiểu Pháp". Trần Ninh đang suy nghĩ khi nào ở Pháp cũng có loại thức ăn ngon này rồi. Đây có bị coi là dính líu đến lừa bịp không?
Trần Ninh bước vào nhà hàng, một nhóm nhân viên phục vụ đến chào hỏi. Trần Ninh nhìn quanh không thấy Hạ Tĩnh nên quay vào phòng bếp sau, quả nhiên người đẹp tối hôm qua đến ké điều hòa đang làm việc một cách qua loa. Bên cạnh cô có một bếp nướng than, bên trên có đủ các loại thịt xiên que. Truyện Kiếm Hiệp
Lần này Trần Ninh ngửi thấy mùi thịt nướng quen thuộc, có vẻ như đầu bếp Hạ đã học được một món khác, tối nay bọn họ có đồ nướng để ăn rồi.
Trần Ninh không làm phiền việc học của cô. Tuy rằng Hạ Tĩnh thích hành động hấp tấp nhưng có tính kiên trì, một khi nhìn nhắm thấy được chuyện gì sẽ đầu tư vào nó. Trần Ninh coi trọng cô, quyết định giao nhà hàng Tây cho cô toàn quyền phụ trách, tùy ý chế biến.
Trần Ninh coi nhà hàng Tây như căng tin là hơn, còn việc kiếm tiền chỉ là phụ.
Sau đó, Trần Ninh lái xe ra ngoài, dự định tìm một cửa hàng tốt làm mặt tiền công ty, bởi vì vị trí văn phòng vẫn chưa được giải quyết xong nên thường không thể bàn chuyện làm ăn với khách hàng trong khu dân cư hoặc trong nhà hàng kho. Trần Ninh cũng có tham vọng là trong tương lai sẽ phát triển thành tập đoàn lớn giống như quốc tế Châu Thị, cần có một địa điểm văn phòng đàng hoàng.
Hôm nay anh lái chiếc Hummer, sau khi lái nhiều lần, anh đã yêu thích kiểu thẩm mỹ rắn rỏi đàn ông thẳng này, cảm thấy lái còn đã hơn xe thể thao.
Anh chạy vòng quanh thành phố vài vòng, đột nhiên bị người ta theo dõi, có vài chiếc xe bám theo sau anh từ đầu đến cuối, cuối cùng vây lại trước sau ở một nơi có xe cộ thưa thớt.
Chân mày Trần Ninh nhíu chặt, theo lý mà nói Trịnh Đông thích làm việc này đã bị bắt, sao vẫn còn có người sử dụng cách này?
Lần này Trần Ninh không chọn chơi trò chơi ô tô vượt chướng ngại vật với người ta, anh định xem đối phương có lai lịch thế nào nên dừng lại bên đường.
Từ trên xe của đối phương có vài người đàn ông to cao to thô kệch bước xuống. Bọn họ đeo dây chuyền vàng lớn, đồng hồ nhỏ bằng vàng và xăm hình rồng lớn trên vai, thoạt nhìn không phải là thứ tốt lành.
Trần Ninh hạ cửa kính xe xuống chờ xem rốt cuộc bọn họ định làm gì, hiện tại đều đang càn quét băng đảng trừ ác, nếu bọn họ dám thô bạo, Trần Ninh cũng không ngại tống bọn họ vào tù lần nữa.
“Không, có chuyện gì vậy?” Trần Ninh hỏi.
"Là thế này, anh coi như là chủ bất động sản lớn nhất của chúng tôi, chúng tôi làm một chuyến thăm đáp lễ và nhân tiện mang cho anh chút quà mọn."
Ngay khi Quản lý khu nhà vừa vung tay lên, đàn em của anh ta đã mang mấy hộp quà lên để tặng quà.
Tuy rằng bên quản lý khu nhà hiện ra có chút giả dối, nhưng không ai đánh người chạy lại, Trần Ninh để cho bọn họ đi vào nói chuyện, về phần những món quà kia cũng không có gì đáng đáng kể, Trần Ninh cũng không quan tâm liếc xem chúng là gì, anh cần gì có thể lên app mua, hàng vừa tốt lại tiện.
Lúc này, Từ Châu nhận thấy có người tới nên rót cho mỗi người một tách trà.
“Cám ơn cô Từ!” Bọn họ vội vàng cảm ơn, Quản lý khu nhà cũng không dám lơ là người phụ nữ bên cạnh khách hàng chính về phương diện nào.
"Nói ngắn gọn, rốt cuộc có chuyện gì?"
Trần Ninh biết bọn họ không có việc gì thì sẽ không đến gõ cửa, lên đến đã tặng quà, nhất định là tới có mục đích.
"Hềhề, cũng không có việc gì, không phải bắt đầu chuẩn bị thu phí quản lý sao? Chúng tôi tìm hiểu xem trước, khu nhà anh có khu vực nào cần cải thiện, cứ việc nói."
Quản lý khu nhà khéo léo nói ra mục đích. Hóa ra là đến vì phí quản lý. Thành thật mà nói, Trần Ninh vừa mới vào ở không được bao lâu, phí quản lý có thể từ từ rồi đóng, nhưng chủ sở hữu tài sản sợ rằng chủ bất động sản lớn nhất của khu dân cư không hài lòng mà khất phí quản lý, vì vậy chủ động đến nhà để xây dựng quan hệ, nếu không sẽ không thể hoàn thành nhiệm vụ của mình trong năm nay.
“Phí quản lí một năm là bao nhiêu?” Trần Ninh hỏi.
“Chúng tôi đã tính toán xong rồi, trong một năm tính theo diện tích, chín mươi hai dãy phòng của anh sẽ có tổng phí là tám trăm chín mươi triệu bốn trăm ngàn đồng.” Quản lý khu nhà trực tiếp lấy ra một bản báo cáo và đưa cho Trần Ninh xem. Quả nhiên đã sớm có chuẩn bị.
Trần Ninh không có ý kiến gì đối với số tiền phí quản lý và chợt nhận thấy việc trả phí quản lý dường như là một cơ hội tốt để thử chiếc thẻ miễn phí.
"Số tiền cũng không nhiều, tôi có thể đóng luôn bây giờ. Ở chỗ các anh có thể trả trước mấy năm một lần?"
Trần Ninh cảm thấy phí quản lý một năm quá ít không có lợi lắm, dự định đóng thêm.
Quản lý khu nhà vừa nghe Trần Ninh nói đóng thêm phí quản lý trong vài năm, thì vô cùng vui mừng nói: "Phí quản lý của chúng tôi được điều chỉnh ba năm một lần và mức phí sẽ không thay đổi trong vòng ba năm, vì vậy anh có thể trả tối đa ba năm một lần. "
"Vậy được, tôi sẽ đóng ba năm, bây giờ sẽ chuyển khoản cho các anh."
Trần Ninh lấy điện thoại ra, hỏi số tài khoản của công ty quản lý khu nhà ở rồi thanh toán ngay, phí quản lý ba năm tổng cộng là hai tỷ sáu trăm bảy mươi mốt triệu hai trăm đồng.
Lúc đóng tiền, Trần Ninh nhận thấy thẻ miễn phí của gói thẻ ứng dụng đang nhấp nháy, báo hiệu rằng nó đã có thể sử dụng.
Trần Ninh không ngần ngại chọn tùy chọn thẻ miễn phí, kết quả là số tiền trên trang khấu trừ chuyển khoản ngân hàng được hiển thị trực tiếp là 0.
Trần Ninh kích vào chuyển khoản, số dư trong tài khoản không có gì thay đổi, nhân viên quản lý bên kia kiểm tra thấy tiền đã được chuyển đủ vào tài khoản, thì hoàn tất thanh toán phí quản lý, và thẻ miễn phí trong gói thẻ cũng biến mất, vì là vật phẩm một lần sử dụng.
"Rất cảm ơn ông chủ Trần đã hỗ trợ công việc của chúng tôi!"
Quản lý khu nhà đứng lên và trịnh trọng bắt tay với Trần Ninh, mục đích của anh ta đã đạt được, chào hỏi vài câu thì rời đi.
Trần Ninh đối với thẻ miễn phí cũng rất hài lòng, trước mắt có vẻ như hiệu quả rất nổi bật, quả là lợi nhuận xương máu dùng cho tiêu thụ ngoại tuyến cực lớn, chỉ là không biết có giới hạn số tiền hay không.
Sau đó, Trần Ninh đến nhà hàng Tây của mình để kiểm tra. Đến cửa thì gần như bị chọc cười, hôm nay cửa hàng đổi thành bán xiên que, biển hiệu trước cửa cũng đổi thành "Nhà hàng kho, xiên que kiểu Pháp". Trần Ninh đang suy nghĩ khi nào ở Pháp cũng có loại thức ăn ngon này rồi. Đây có bị coi là dính líu đến lừa bịp không?
Trần Ninh bước vào nhà hàng, một nhóm nhân viên phục vụ đến chào hỏi. Trần Ninh nhìn quanh không thấy Hạ Tĩnh nên quay vào phòng bếp sau, quả nhiên người đẹp tối hôm qua đến ké điều hòa đang làm việc một cách qua loa. Bên cạnh cô có một bếp nướng than, bên trên có đủ các loại thịt xiên que. Truyện Kiếm Hiệp
Lần này Trần Ninh ngửi thấy mùi thịt nướng quen thuộc, có vẻ như đầu bếp Hạ đã học được một món khác, tối nay bọn họ có đồ nướng để ăn rồi.
Trần Ninh không làm phiền việc học của cô. Tuy rằng Hạ Tĩnh thích hành động hấp tấp nhưng có tính kiên trì, một khi nhìn nhắm thấy được chuyện gì sẽ đầu tư vào nó. Trần Ninh coi trọng cô, quyết định giao nhà hàng Tây cho cô toàn quyền phụ trách, tùy ý chế biến.
Trần Ninh coi nhà hàng Tây như căng tin là hơn, còn việc kiếm tiền chỉ là phụ.
Sau đó, Trần Ninh lái xe ra ngoài, dự định tìm một cửa hàng tốt làm mặt tiền công ty, bởi vì vị trí văn phòng vẫn chưa được giải quyết xong nên thường không thể bàn chuyện làm ăn với khách hàng trong khu dân cư hoặc trong nhà hàng kho. Trần Ninh cũng có tham vọng là trong tương lai sẽ phát triển thành tập đoàn lớn giống như quốc tế Châu Thị, cần có một địa điểm văn phòng đàng hoàng.
Hôm nay anh lái chiếc Hummer, sau khi lái nhiều lần, anh đã yêu thích kiểu thẩm mỹ rắn rỏi đàn ông thẳng này, cảm thấy lái còn đã hơn xe thể thao.
Anh chạy vòng quanh thành phố vài vòng, đột nhiên bị người ta theo dõi, có vài chiếc xe bám theo sau anh từ đầu đến cuối, cuối cùng vây lại trước sau ở một nơi có xe cộ thưa thớt.
Chân mày Trần Ninh nhíu chặt, theo lý mà nói Trịnh Đông thích làm việc này đã bị bắt, sao vẫn còn có người sử dụng cách này?
Lần này Trần Ninh không chọn chơi trò chơi ô tô vượt chướng ngại vật với người ta, anh định xem đối phương có lai lịch thế nào nên dừng lại bên đường.
Từ trên xe của đối phương có vài người đàn ông to cao to thô kệch bước xuống. Bọn họ đeo dây chuyền vàng lớn, đồng hồ nhỏ bằng vàng và xăm hình rồng lớn trên vai, thoạt nhìn không phải là thứ tốt lành.
Trần Ninh hạ cửa kính xe xuống chờ xem rốt cuộc bọn họ định làm gì, hiện tại đều đang càn quét băng đảng trừ ác, nếu bọn họ dám thô bạo, Trần Ninh cũng không ngại tống bọn họ vào tù lần nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.