Trở Lại 1977 (Đồng Nhân Harry Potter)
Chương 51: Vấn đề của Regulus (2)
Hồng Quế
07/12/2016
*Cảnh báo: chương này chửi thề hơi nhiều, các bạn thông cảm. Nhưng với
tình thế này chắc là Regulus Black cũng chả quan tâm đến việc ăn nói
lịch lãm gì nữa. Cậu ta cần chửi bới để khỏi chuyển hộ khẩu vào nhà
thương điên.
------------
- Ôi, đệch! Đồ ngu độn khốn kiếp!
Severus nhìn trừng trừng vào cái Dấu hiệu Hắc ám trên cổ tay Regulus, bật ra một tiếng quát giận dữ, rồi thả bụp cánh tay Regulus xuống với một cách gần như là ném đi. Regulus mặc kệ cho cánh tay mình rơi xuống đập vào nền nhà như thể đó là một cánh tay bị liệt, cười khẩy.
- Anh thấy cần phải nhắc lại tôi điều đó hay sao?
- Não cậu làm toàn bằng nhuyễn trùng hả? Bao nhiêu lời tôi từng nói với cậu hóa ra đều là nước đổ lá khoai à? Trông cái mặt cậu đâu có đến nỗi ngu quá cơ chứ. Mẹ kiếp! Tôi đã hi vọng rằng những cố gắng của tôi làm cậu sáng ra một tí chứ. Bà chị quý hóa Narcissa của cậu không khuyên bảo cậu tí nào hay sao. Hả?
Điên tiết, Severus tuôn một tràng trong khi mặt mũi Regulus vẫn tỏ ra không thua kém gì một cục đá cho mấy. Chỉ đến câu cuối, cậu ta mới thộn mặt ra, vẻ ngạc nhiên.
- Chị Cissy ủng hộ Chúa tể Hắc ám.
- À phải. – Severus khịt mũi (nghĩ: “Bà chị giữ vỏ bọc tốt quá đấy Narcissa! Để mặc thằng em nhảy xuống vũng bùn mà không cảm thấy gì hả?”), và nói. - Vậy thì ít ra những điều tôi nói lẽ ra cũng phải làm cho cậu bớt tăm tối một tí chứ.
- Tôi đã quyết định chậm hơn kế hoạch ban đầu của tôi gần bốn tháng vì anh rồi còn gì. Mẹ kiếp! – Regulus hừ mũi và đột ngột đổi giọng quát lên. - Anh đã làm cái quái gì cơ chứ? Ném vào mặt tôi mấy lời mà bọn phản bội huyết thống nào cũng nói và một mảnh tí xíu thông tin về Chúa tể Hắc ám rồi bỏ đi hả? Anh thử nghĩ xem có đứa nào tin được anh khi cách anh thể hiện ra ngoài không khác gì một thằng đồng bóng, cả năm trời anh chỉ bận bịu lo lắng cho cái đời sống tình cảm chết tiệt của anh?
- Cậu... nói cái gì? – Severus bật ra, bất ngờ vì những câu nói của Regulus.
- Anh lừa cả trường này chứ anh tưởng lừa được tôi hả? Mẹ kiếp! Anh thậm chí còn chả thèm cố gắng diễn kịch trước mặt tôi. Xông vào đánh nhau với Tử Thần Thực Tử vì cô ta, nạt tôi mỗi lần tôi nói có gì xúc phạm đến cô ta, nhìn tôi bằng ánh mắt khó chịu và ghen tuông mấy ngày sau khi cô ta hôn tôi ở làng Hogsmeade... Còn vụ anh biến thành Pháo Xịt sau khi cô ta bị trúng lời nguyền ấy hả, anh đừng tưởng che mắt được tôi. Tôi và anh là hai đứa đọc nhiều sách về Nghệ thuật Hắc ám nhất trong cái trường này, tôi biết rằng chỉ có làm cái gì để cạn năng lượng pháp thuật trong người mới làm anh biến thành Pháo Xịt như thế. Một cái gì đó hắc ám. Nếu tôi không nhầm thì chính anh đã chữa cho cô ta, hay anh vẫn còn nói tôi nhầm?
Cậu ta ngửa cổ lên trời cười khùng khục, nghe có phần điên dại khi nhìn thấy nước da trên mặt Severus bắt đầu tái đi. Severus chợt nhận thấy lúc này, trông vẻ ngoài và thần thái của Regulus trông rất giống với thằng anh điên khùng của cậu ta hồi mới thoát ngục Azkaban ở cuộc đời trước. Hóa ra hai anh em họ rất khác nhau mà cũng có lúc không khác nhau là mấy.
- Yên tâm đi Severus. Có rất nhiều thứ tôi biết mà số người biết được trong giới phù thủy cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay thôi. Chẳng có ai luận ra được điều đó đâu, trừ... có thể lắm... Dumbledore. Ông già ấy cái gì cũng biết.
Severus không sợ lắm về vụ bùa chú Duo Olivi Return (Trở Lại Gấp Đôi) ếm lên Lily bởi đúng như Regulus nói, số người biết được điều đó chỉ đếm trên đầu ngón tay và không phải ai cũng ở trong trường Hogwarts và biết Severus và Lily để mà suy luận. Nhưng còn những điều khác...
- Chuyện anh và Lily Evans... Những người ngoài kia chẳng có ai hiểu anh như tôi, thực ra mà nói thì đếch có ai muốn hiểu anh thì đúng hơn. – Regulus cười khẩy. - Hơn nữa, trước mặt họ anh cũng đóng kịch rất giỏi. Họ sẽ chẳng thấy được cái gì đâu. Tôi chẳng biết tại sao, hay anh nghĩ tôi là thằng ngu, hoặc anh nghĩ tôi là vô hại..., nhưng trước mặt tôi, anh hành động như thể tôi chỉ có nửa bộ não vậy.
Cậu ta lại hừ mũi và cười nhạt.
- Chúc mừng anh đấy. Cô ta đã thực sự lo lắng đến phát khóc cho anh khi tôi nói anh ở rừng Cấm đêm hôm nọ. Thật sự, tôi đếch biết cô ta còn hẹn hò James Potter làm gì nữa.
- Họ chia tay nhau rồi. – Severus nói gọn lỏn. Chẳng lẽ lại bảo thực ra bọn tôi đang hẹn hò với nhau?
- À há. Vậy là anh đã thú nhận. – Regulus nhếch mép cười ma mãnh, đồng thời giọng nói và nét mặt cậu ta cũng nhuốm đầy vẻ chua chát. - Anh biết đấy, tôi đã nghĩ lí trí của anh bị che mờ bởi con tim rồi nên anh mới dở chứng nói những lời đó với tôi, rằng lí tưởng của anh cứ ngả bên này ngả bên nọ chẳng qua chỉ vì cô ta thôi chứ chả phải là vì anh ngộ ra cái sự thực tồi tệ đếch nào của Chúa tể Hắc ám. Đấy, vì thế tôi mới thấy những lời của Bella và Lucius là đáng giá hơn.
Bữa tiệc của Slughorn lần trước. Severus cay đắng nghĩ thầm. Lúc cần thiết Lucius cũng có thể tỏ ra rất cuốn hút và thuyết phục. Anh nghiêm mặt nhìn Regulus.
- Thế giờ cậu định thế nào?
- Anh nghĩ tôi định thế nào? – Regulus cười nhạt. - Tôi chết rồi, Severus ạ. Chết rồi. Có thế thôi. Tôi chả định thế nào cả.
- Cậu định tự tử à? – Severus hỏi.
- Ý kiến hay đấy. – Regulus cười gằn, mai mỉa. - Cậu ấm nhà Black tự tử vì một lí do bí mật. Có uẩn khúc gì đây? Nhật báo Tiên Tri sẽ giật tít như thế. Viễn cảnh rất tuyệt. Cám ơn anh đã gợi ý nhé.
- Tôi không thích cách cậu nói chuyện như thế. Cuộc sống chưa phải là hết khi cậu trở thành Tử Thần Thực Tử. Cậu vẫn có thể quay đầu lại.
Severus nghe giọng nói vững vàng của mình mà thấy đối nghịch với sự nghi ngờ trong lòng. Bằng cách nào? Làm gián điệp bao nhiêu năm như anh đã từng hay trông chờ vào vận may Chúa tể Hắc ám chết ngỏm củ tỏi trước khi kịp nhúng tay vào việc gì như Draco Malfoy? Nếu thằng nhóc chạy trốn thì sẽ phải chạy trốn cả đời (nếu như Chúa tể Hắc ám không biến mất), còn nếu làm gián điệp thì khác gì chui vào miệng cọp ngồi?
Regulus lại cất tiếng cười khùng khục, cất lên câu hỏi đang có trong đầu anh.
- Bằng cách nào? Hi vọng rằng Chúa tể Hắc ám đột nhiên mất trí nhớ và không nhớ ra được ai là tôi tớ của hắn chắc? Anh có đọc báo không, Severus? Xác của Rammy Dirkerps mới tìm thấy cách đây không lâu. Chẳng phải tai nạn hay thú dữ nào hết, chính là Bella đấy. Chị ấy vừa gửi thư khoe với tôi vài ngày trước đây này, chắc để nhắc nhở tôi về kết cục của những kẻ phục vụ Chúa tể Hắc ám không hết lòng hết dạ sẽ như thế nào. Chị ấy vẫn hay nói tôi chưa đủ cứng rắn và dũng cảm.
Vẻ cay đắng, chua chát chảy tràn trên gương mặt Regulus.
- Cậu cần đến gặp Dumbledore.
Severus đột ngột nắm lấy tay Regulus và vụt đứng dậy. Bàn tay nắm chặt cổ tay của Regulus như môt gọng kìm.
- Anh điên à? – Regulus kêu lên kinh ngạc, cố gắng giật tay lại nhưng bị Severus nắm chặt. - Để ông ta tống tôi vào ngục Azkaban như Kipple à? Mẹ kiếp! Thế mà tôi cứ tưởng anh là bạn tôi...
- Dumbledore sẽ không tống cậu vào ngục. – Severus quay lại, nói. Đôi mắt anh lóe lên một tia sáng lạ lùng. - Cụ ấy sẽ giúp cậu thoát khỏi sự truy đuổi của Chúa tể Hắc ám nếu cậu không muốn làm tay chân của hắn nữa. Dumbledore là người duy nhất đủ khả năng làm việc đó.
- Không. Tôi sẽ không đi. – Regulus lắc đầu. - Tôi không tin ông ta.
- Thế cậu muốn thế nào? – Severus cười khẩy. - Đợi Chúa tể Hắc ám giao cho cậu nhiệm vụ đầu tiên là cầm đũa đi giết và tra tấn một đống người? Hay đợi hắn giết quách cậu đi vì không nghe lời hắn? Cậu định thế nào?
Đôi mắt Regulus mở to đầy hoang mang. Cậu ta nhìn trân trân vào Severus trong một giây rồi đưa hai bàn tay lên ôm mặt. Khi bỏ tay ra, trên khuôn mặt cậu ta lộ ra một vẻ mệt mỏi vô cùng.
- Tôi không biết, Severus. Tôi vẫn còn đang ở trong trường. Chúa tể Hắc ám sẽ không triệu tập tôi sớm đến thế đâu.
- Nếu hắn không triệu tập cậu khi cậu ở trong trường thì cậu gia nhập Tử Thần Thực Tử sớm thế làm cái quái gì? – Severus cáu kỉnh. - Cứ đợi ra trường quách rồi hẵng nhận Dấu hiệu Hắc ám có hơn không?
- Tôi đâu cần anh nhắc cho tôi biết tôi là một thằng ngu nữa đâu! – Regulus nổi quạu. – Anh nói đi Severus, khi tôi vẫn còn ở trong trường thì Chúa tể Hắc ám sẽ không triệu hồi tôi, đúng không?
- Tôi nghĩ là không. – Severus nuốt nước bọt. Anh chả hiểu tại sao thằng nhóc này lại nghĩ là anh có thể biết được điều đó, có lẽ nó chỉ cần một sự đồng tình vu vơ nào đó cho khỏi tuyệt vọng.
Đúng vậy. Chúa tể Hắc ám chỉ triệu tập lũ trẻ con đi làm nhiệm vụ trong thời kì cuộc chiến giữa phe Tử Thần Thực Tử với Hội Phượng Hoàng và Bộ lên đến đỉnh cao, khi đó hắn đã tìm mọi cách để gom góp lực lượng, từ mua chuộc, đe dọa, ếm lời nguyền Độc Đoán, dùng người sói, người khổng lồ, hay âm binh… Hoặc khi đám Tử Thần Thực Tử trẻ con đó quá hăng hái mà xung phong tự nguyện thì hắn cũng chẳng phiền mà cho chúng đi thực tập. Nhưng hiện giờ Chúa tể Hắc ám vẫn chưa tuyệt vọng. Đội quân của hắn vẫn đang hoạt động trong bóng tối, vẫn còn đang cố tìm cách lừa phỉnh dư luận về khối mặt.
Regulus gật đầu vẻ thư giãn hơn chút xíu.
- Vậy thì tôi vẫn còn thời gian. Tôi cần suy nghĩ đã. Rồi tôi sẽ quyết định đến gặp Dumbledore như anh bảo, hay tự tử, hay bỏ trốn... bất kì việc gì để thoát khỏi cái tình thế khốn nạn này. Tôi cần suy nghĩ.
Cậu ta tỏ một vẻ muốn chấm dứt câu chuyện và đi lướt qua Severus với phong thái của một xác chết.
Mẹ kiếp, Regulus. Severus úp hai bàn tay vào mặt, thở dài.
------------
- Ôi, đệch! Đồ ngu độn khốn kiếp!
Severus nhìn trừng trừng vào cái Dấu hiệu Hắc ám trên cổ tay Regulus, bật ra một tiếng quát giận dữ, rồi thả bụp cánh tay Regulus xuống với một cách gần như là ném đi. Regulus mặc kệ cho cánh tay mình rơi xuống đập vào nền nhà như thể đó là một cánh tay bị liệt, cười khẩy.
- Anh thấy cần phải nhắc lại tôi điều đó hay sao?
- Não cậu làm toàn bằng nhuyễn trùng hả? Bao nhiêu lời tôi từng nói với cậu hóa ra đều là nước đổ lá khoai à? Trông cái mặt cậu đâu có đến nỗi ngu quá cơ chứ. Mẹ kiếp! Tôi đã hi vọng rằng những cố gắng của tôi làm cậu sáng ra một tí chứ. Bà chị quý hóa Narcissa của cậu không khuyên bảo cậu tí nào hay sao. Hả?
Điên tiết, Severus tuôn một tràng trong khi mặt mũi Regulus vẫn tỏ ra không thua kém gì một cục đá cho mấy. Chỉ đến câu cuối, cậu ta mới thộn mặt ra, vẻ ngạc nhiên.
- Chị Cissy ủng hộ Chúa tể Hắc ám.
- À phải. – Severus khịt mũi (nghĩ: “Bà chị giữ vỏ bọc tốt quá đấy Narcissa! Để mặc thằng em nhảy xuống vũng bùn mà không cảm thấy gì hả?”), và nói. - Vậy thì ít ra những điều tôi nói lẽ ra cũng phải làm cho cậu bớt tăm tối một tí chứ.
- Tôi đã quyết định chậm hơn kế hoạch ban đầu của tôi gần bốn tháng vì anh rồi còn gì. Mẹ kiếp! – Regulus hừ mũi và đột ngột đổi giọng quát lên. - Anh đã làm cái quái gì cơ chứ? Ném vào mặt tôi mấy lời mà bọn phản bội huyết thống nào cũng nói và một mảnh tí xíu thông tin về Chúa tể Hắc ám rồi bỏ đi hả? Anh thử nghĩ xem có đứa nào tin được anh khi cách anh thể hiện ra ngoài không khác gì một thằng đồng bóng, cả năm trời anh chỉ bận bịu lo lắng cho cái đời sống tình cảm chết tiệt của anh?
- Cậu... nói cái gì? – Severus bật ra, bất ngờ vì những câu nói của Regulus.
- Anh lừa cả trường này chứ anh tưởng lừa được tôi hả? Mẹ kiếp! Anh thậm chí còn chả thèm cố gắng diễn kịch trước mặt tôi. Xông vào đánh nhau với Tử Thần Thực Tử vì cô ta, nạt tôi mỗi lần tôi nói có gì xúc phạm đến cô ta, nhìn tôi bằng ánh mắt khó chịu và ghen tuông mấy ngày sau khi cô ta hôn tôi ở làng Hogsmeade... Còn vụ anh biến thành Pháo Xịt sau khi cô ta bị trúng lời nguyền ấy hả, anh đừng tưởng che mắt được tôi. Tôi và anh là hai đứa đọc nhiều sách về Nghệ thuật Hắc ám nhất trong cái trường này, tôi biết rằng chỉ có làm cái gì để cạn năng lượng pháp thuật trong người mới làm anh biến thành Pháo Xịt như thế. Một cái gì đó hắc ám. Nếu tôi không nhầm thì chính anh đã chữa cho cô ta, hay anh vẫn còn nói tôi nhầm?
Cậu ta ngửa cổ lên trời cười khùng khục, nghe có phần điên dại khi nhìn thấy nước da trên mặt Severus bắt đầu tái đi. Severus chợt nhận thấy lúc này, trông vẻ ngoài và thần thái của Regulus trông rất giống với thằng anh điên khùng của cậu ta hồi mới thoát ngục Azkaban ở cuộc đời trước. Hóa ra hai anh em họ rất khác nhau mà cũng có lúc không khác nhau là mấy.
- Yên tâm đi Severus. Có rất nhiều thứ tôi biết mà số người biết được trong giới phù thủy cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay thôi. Chẳng có ai luận ra được điều đó đâu, trừ... có thể lắm... Dumbledore. Ông già ấy cái gì cũng biết.
Severus không sợ lắm về vụ bùa chú Duo Olivi Return (Trở Lại Gấp Đôi) ếm lên Lily bởi đúng như Regulus nói, số người biết được điều đó chỉ đếm trên đầu ngón tay và không phải ai cũng ở trong trường Hogwarts và biết Severus và Lily để mà suy luận. Nhưng còn những điều khác...
- Chuyện anh và Lily Evans... Những người ngoài kia chẳng có ai hiểu anh như tôi, thực ra mà nói thì đếch có ai muốn hiểu anh thì đúng hơn. – Regulus cười khẩy. - Hơn nữa, trước mặt họ anh cũng đóng kịch rất giỏi. Họ sẽ chẳng thấy được cái gì đâu. Tôi chẳng biết tại sao, hay anh nghĩ tôi là thằng ngu, hoặc anh nghĩ tôi là vô hại..., nhưng trước mặt tôi, anh hành động như thể tôi chỉ có nửa bộ não vậy.
Cậu ta lại hừ mũi và cười nhạt.
- Chúc mừng anh đấy. Cô ta đã thực sự lo lắng đến phát khóc cho anh khi tôi nói anh ở rừng Cấm đêm hôm nọ. Thật sự, tôi đếch biết cô ta còn hẹn hò James Potter làm gì nữa.
- Họ chia tay nhau rồi. – Severus nói gọn lỏn. Chẳng lẽ lại bảo thực ra bọn tôi đang hẹn hò với nhau?
- À há. Vậy là anh đã thú nhận. – Regulus nhếch mép cười ma mãnh, đồng thời giọng nói và nét mặt cậu ta cũng nhuốm đầy vẻ chua chát. - Anh biết đấy, tôi đã nghĩ lí trí của anh bị che mờ bởi con tim rồi nên anh mới dở chứng nói những lời đó với tôi, rằng lí tưởng của anh cứ ngả bên này ngả bên nọ chẳng qua chỉ vì cô ta thôi chứ chả phải là vì anh ngộ ra cái sự thực tồi tệ đếch nào của Chúa tể Hắc ám. Đấy, vì thế tôi mới thấy những lời của Bella và Lucius là đáng giá hơn.
Bữa tiệc của Slughorn lần trước. Severus cay đắng nghĩ thầm. Lúc cần thiết Lucius cũng có thể tỏ ra rất cuốn hút và thuyết phục. Anh nghiêm mặt nhìn Regulus.
- Thế giờ cậu định thế nào?
- Anh nghĩ tôi định thế nào? – Regulus cười nhạt. - Tôi chết rồi, Severus ạ. Chết rồi. Có thế thôi. Tôi chả định thế nào cả.
- Cậu định tự tử à? – Severus hỏi.
- Ý kiến hay đấy. – Regulus cười gằn, mai mỉa. - Cậu ấm nhà Black tự tử vì một lí do bí mật. Có uẩn khúc gì đây? Nhật báo Tiên Tri sẽ giật tít như thế. Viễn cảnh rất tuyệt. Cám ơn anh đã gợi ý nhé.
- Tôi không thích cách cậu nói chuyện như thế. Cuộc sống chưa phải là hết khi cậu trở thành Tử Thần Thực Tử. Cậu vẫn có thể quay đầu lại.
Severus nghe giọng nói vững vàng của mình mà thấy đối nghịch với sự nghi ngờ trong lòng. Bằng cách nào? Làm gián điệp bao nhiêu năm như anh đã từng hay trông chờ vào vận may Chúa tể Hắc ám chết ngỏm củ tỏi trước khi kịp nhúng tay vào việc gì như Draco Malfoy? Nếu thằng nhóc chạy trốn thì sẽ phải chạy trốn cả đời (nếu như Chúa tể Hắc ám không biến mất), còn nếu làm gián điệp thì khác gì chui vào miệng cọp ngồi?
Regulus lại cất tiếng cười khùng khục, cất lên câu hỏi đang có trong đầu anh.
- Bằng cách nào? Hi vọng rằng Chúa tể Hắc ám đột nhiên mất trí nhớ và không nhớ ra được ai là tôi tớ của hắn chắc? Anh có đọc báo không, Severus? Xác của Rammy Dirkerps mới tìm thấy cách đây không lâu. Chẳng phải tai nạn hay thú dữ nào hết, chính là Bella đấy. Chị ấy vừa gửi thư khoe với tôi vài ngày trước đây này, chắc để nhắc nhở tôi về kết cục của những kẻ phục vụ Chúa tể Hắc ám không hết lòng hết dạ sẽ như thế nào. Chị ấy vẫn hay nói tôi chưa đủ cứng rắn và dũng cảm.
Vẻ cay đắng, chua chát chảy tràn trên gương mặt Regulus.
- Cậu cần đến gặp Dumbledore.
Severus đột ngột nắm lấy tay Regulus và vụt đứng dậy. Bàn tay nắm chặt cổ tay của Regulus như môt gọng kìm.
- Anh điên à? – Regulus kêu lên kinh ngạc, cố gắng giật tay lại nhưng bị Severus nắm chặt. - Để ông ta tống tôi vào ngục Azkaban như Kipple à? Mẹ kiếp! Thế mà tôi cứ tưởng anh là bạn tôi...
- Dumbledore sẽ không tống cậu vào ngục. – Severus quay lại, nói. Đôi mắt anh lóe lên một tia sáng lạ lùng. - Cụ ấy sẽ giúp cậu thoát khỏi sự truy đuổi của Chúa tể Hắc ám nếu cậu không muốn làm tay chân của hắn nữa. Dumbledore là người duy nhất đủ khả năng làm việc đó.
- Không. Tôi sẽ không đi. – Regulus lắc đầu. - Tôi không tin ông ta.
- Thế cậu muốn thế nào? – Severus cười khẩy. - Đợi Chúa tể Hắc ám giao cho cậu nhiệm vụ đầu tiên là cầm đũa đi giết và tra tấn một đống người? Hay đợi hắn giết quách cậu đi vì không nghe lời hắn? Cậu định thế nào?
Đôi mắt Regulus mở to đầy hoang mang. Cậu ta nhìn trân trân vào Severus trong một giây rồi đưa hai bàn tay lên ôm mặt. Khi bỏ tay ra, trên khuôn mặt cậu ta lộ ra một vẻ mệt mỏi vô cùng.
- Tôi không biết, Severus. Tôi vẫn còn đang ở trong trường. Chúa tể Hắc ám sẽ không triệu tập tôi sớm đến thế đâu.
- Nếu hắn không triệu tập cậu khi cậu ở trong trường thì cậu gia nhập Tử Thần Thực Tử sớm thế làm cái quái gì? – Severus cáu kỉnh. - Cứ đợi ra trường quách rồi hẵng nhận Dấu hiệu Hắc ám có hơn không?
- Tôi đâu cần anh nhắc cho tôi biết tôi là một thằng ngu nữa đâu! – Regulus nổi quạu. – Anh nói đi Severus, khi tôi vẫn còn ở trong trường thì Chúa tể Hắc ám sẽ không triệu hồi tôi, đúng không?
- Tôi nghĩ là không. – Severus nuốt nước bọt. Anh chả hiểu tại sao thằng nhóc này lại nghĩ là anh có thể biết được điều đó, có lẽ nó chỉ cần một sự đồng tình vu vơ nào đó cho khỏi tuyệt vọng.
Đúng vậy. Chúa tể Hắc ám chỉ triệu tập lũ trẻ con đi làm nhiệm vụ trong thời kì cuộc chiến giữa phe Tử Thần Thực Tử với Hội Phượng Hoàng và Bộ lên đến đỉnh cao, khi đó hắn đã tìm mọi cách để gom góp lực lượng, từ mua chuộc, đe dọa, ếm lời nguyền Độc Đoán, dùng người sói, người khổng lồ, hay âm binh… Hoặc khi đám Tử Thần Thực Tử trẻ con đó quá hăng hái mà xung phong tự nguyện thì hắn cũng chẳng phiền mà cho chúng đi thực tập. Nhưng hiện giờ Chúa tể Hắc ám vẫn chưa tuyệt vọng. Đội quân của hắn vẫn đang hoạt động trong bóng tối, vẫn còn đang cố tìm cách lừa phỉnh dư luận về khối mặt.
Regulus gật đầu vẻ thư giãn hơn chút xíu.
- Vậy thì tôi vẫn còn thời gian. Tôi cần suy nghĩ đã. Rồi tôi sẽ quyết định đến gặp Dumbledore như anh bảo, hay tự tử, hay bỏ trốn... bất kì việc gì để thoát khỏi cái tình thế khốn nạn này. Tôi cần suy nghĩ.
Cậu ta tỏ một vẻ muốn chấm dứt câu chuyện và đi lướt qua Severus với phong thái của một xác chết.
Mẹ kiếp, Regulus. Severus úp hai bàn tay vào mặt, thở dài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.