Trở Lại 30 Năm Trước

Chương 37

Bồng Lai Khách

21/07/2020

Hơn bảy giờ, chiếc ti vi đặt ở quầy hàng vẫn đang phát tin tức thời sự trung ương, nhưng đằng trước đã có một hai hàng người ngồi xem rồi, có người xem rất chuyên chú, có người thì vừa trò chuyện vừa xem, có người thì cắn hạt dưa, có đứa trẻ thì chạy tới chạy lui. Cô Lý Hồng bắt gặp bà Ngô ở cuối đường cầm điếu thuốc, tay chống gậy, cũng run rẩy đi tới thì vội chạy ra đỡ bà cụ vào trong.

Bà cụ Ngô là một quả phụ, hai con trai đều đã hy sinh trong chiến tranh, giờ chỉ sống một mình, tính tình hòa thuận, thỉnh thoảng có đến quầy hàng của cô Lý Hồng ngồi một chút. An Na thấy bà cụ tới thì vội đứng lên nhường ghế cho bà cụ, mình thì ngồi xuống ghế băng đặt ở tận trong góc. Bà cụ Ngô bình thường rất tốt với Tiểu Ny, Tiểu Ny đứng ở bên cạnh, do dự một chút vẫn móc một viên sô cô la trong túi áo ra, đặt vào tay bà cụ, nói:

– Cụ ơi, cụ ăn sô cô la đi.

– Lô gì?

Bà cụ nghe không rõ.

– Kẹo sô cô la, kẹo nước ngoài, ngon lắm ạ.

– Ôi Tiểu Ny ngoan quá, có kẹo ngon mà cho cụ, cụ không ăn đâu, cháu ăn đi.

– Ngon lắm cụ ơi, cụ ăn một cái đi, cháu còn có nhiều lắm. – Nó bóc viên kẹo ra đưa đến miệng bà cụ. Bà cụ ngậm lấy.

– Ôi ngọt quá. Cám ơn cháu, mà ở đâu cháu có thế?

– Của chú Lục ở đồn công an bảo cô cháu mang cho cháu ạ.

– Đội trưởng Lục tốt bụng quá….

Một già một trẻ trò chuyện với nhau, An Na ngồi trong góc, chăm chú xem MC La Kinh còn rất trẻ tuổi ở trên ti vi, đang lúc náo nhiệt, cô Lý Hồng ngẩng lên, thấy có thêm một người thì vội chào hỏi:

– Đội trưởng Lục, cậu tới à? Mau ngồi mau ngồi, cùng xem ti vi.

Mọi người thấy anh tới thì đều quay lại nhìn. Lục Trung Quân cười tươi rói, chào hỏi mọi người, ánh mắt rơi vào An Na đang ngồi ở trong góc.

An Na vẫn xem ti vi rất chăm chú.

– Đội trưởng Lục, cậu bận như thế, tới đây có chuyện gì phải không? Tia Chớp dạo này hay sủa lắm. Nó rất thông minh, trả nó về thì rất nhớ nó, mà sân nhà cô lại quá bé.

Cô Lý Hồng nói.

Lục Trung Quân ậm ừ đáp:

– Không phải ạ…Cháu nghe nói nhà cô có ti vi mới, nên tới xem…

– Thật à, ngay cả cháu cũng biết à. – Cô Lý Hồng hớn hở, – Ti vi này tốt lắm nhé, mới mua được hai ngày thôi. Không phải cô mua…là Mai Mai mua. Cháu đừng đứng, mau ngồi đi.

– Không cần ạ. – Lục Trung Quân xua tay, – Có thể gọi Lý Mai ra hộ cháu được không, cháu có việc tìm cô ấy.

Cô Lý Hồng ngớ ra, nhìn sang An Na, cẩn thận hỏi:

– Có chuyện gì thế cháu?

– Chỉ là chút chuyện cần tìm cô ấy thôi ạ. – Lục Trung Quân đáp qua loa.

Cô Lý Hồng nom dáng vẻ anh không giống như là điều tra gì đó mới yên lòng, gọi An Na ra ngoài.

An Na lườm Lục Trung Quân, đứng lên đi ra ngoài.

Lục Trung Quân đi theo đến chỗ vắng.

– Sao không đi? Anh hỏi, – Anh…

– Đi chứ. – An Na ngắt lời anh, – Tôi chẳng muốn đi chút nào. Anh muốn gì kệ anh.

Nói xong đi vào, được hai bước, ngoái lại nói:

– À đúng rồi, cám ơn sô cô la của anh, Tiểu Ny rất thích.

Rồi bỏ vào trong.

– Chú Lục, cám ơn chú cho cháu sô cô la, ngon lắm ạ.

Tiểu Ny nhìn thấy Lục Trung Quan ở bên ngoài, vội chạy ra cám ơn.

Cô Lý Hồng từ xa thấy Tiểu Ny nói chuyện với Lục Trung Quân thì nghi hoặc hỏi nhỏ An Na:

– Đội trưởng Lục tìm cháu có chuyện gì thế?

– Chút chuyện nhỏ thôi ạ. – An Na đáp, – Mấy hôm trước anh ấy hỏi cháu có phụ đạo cho con gái của Phó huyện trưởng Uông không, là chuyện này ạ.

Cô Lý Hồng yên lòng gật đầu.

Tin tức thời sự trên ti vi vừa hết thì Tiểu Ny lại chạy vào xem, Lục Trung Quân xin phép rời khỏi. An Na liếc nhìn anh, thấy anh đứng đó một chút cuối cùng thì đi ra.



Qua mấy tháng, chứng khó đọc của Từ Binh đã có cải thiện rất lớn, thành tích gần đây cũng tăng lên không ít. Mấy ngày hôm trước là thi hết môn cuối kỳ, An Na đưa cho Từ Binh một bộ giáo trình mình tự biên soạn bảo cậu rảnh rỗi thì tự luyện, nếu có vấn đề gì thì cứ đến tìm mình, chuyện này coi như là hoàn thành tốt đẹp. Ngày hôm sau là chủ nhật, cô còn phải bổ túc tiếng Anh cho Uông Tuệ Lệ, cô nói với cô Lý Hồng một tiếng bảo có thể mấy ngày sau mới về, hơn bảy giờ đã đi ra khỏi nhà. Mới đi chưa được là bao thì thấy chiếc xe của Lục Trung Quân đỗ ở bên đường thì đi thẳng tới.



Lục Trung Quân pim còi, An Na nhìn anh một cái rồi tự mở cửa xe trèo lên.

Lục Trung Quân có chút kinh ngạc, quay đầu lại.

– Nhìn cái gì? Không phải là chờ tôi à? Vậy tôi xuống đây. – Nói xong định xuống xe.

– Đừng, nào dám. Được đại tiểu thư cho tôi mặt mũi, tôi cầu còn không được ấy. Hửm.

Lục Trung Quân rất phấn khởi, nhanh chóng lái xe đi.

– Chậm chút, qua tí nữa, qua tí nữa, được rồi được rồi dừng đằng trước…

Lúc gần đến bến xe, An Na bảo Lục Trung Quân dừng xe ở ngay cổng bến. Lục Trung Quân rất mù mịt, nhưng vẫn làm theo cô. Chờ xe dừng lại, An Na mở cửa xe, xông vào trong một đám đông hành khách đang chờ xe để đi huyện hô to:

– Đội trưởng Lục đang muốn đi huyện, có ai muốn đi không, miễn phí đó.

Bên trong sảnh đang có năm sáu người chờ xem, vừa nghe thế tất cả đều chạy ra ngoài, nhộn nhịp cám ơn Lục Trung Quân.

Lục Trung Quân đầy lúng túng, không nói nên lời.

– Cám ơn anh ta làm gì. – An Na đến đỡ một bà cụ đi tới, – Bà ngồi đi ạ. Đội trưởng Lục phục vụ nhân dân là chức trách của anh ấy. Xe dù sao cũng trống, vừa lúc đưa mọi người đến đó, tránh phí tiền xăng dầu.

– Ôi cám ơn Đội trưởng Lục. Đội trưởng tốt với chúng tôi quá. Nhờ phúc của anh, hôm nay tôi được ngồi xe con rồi.

Bà cụ ngồi vững, hớn hở nói.

Vài người còn lại sợ không còn chỗ đều chen chúc lách vào, chớp mắt trên xe đã chật ních.

– Ôi cô gái, cháu không có chỗ rồi, muốn ngồi đây không….- Bà cụ nói to.

– Quá tải không an toàn. Cháu không sao. Tuổi trẻ ngồi xe khách đi huyện là được ạ.

An Na đóng cửa xe lại, cười híp mắt đáp.

Lục Trung Quân nhìn An Na chằm chằm. An Na phất phất tay với anh, rồi đi vào bến xe.

– Đội trưởng Lục, cậu còn chưa đi à?

Một ông cụ ngồi ngay ghế phụ hỏi.

Lục Trung Quân nhìn theo bóng lưng của An Na một lúc, đạp chân ga, gừm một tiếng, thân xe rung lên.

– Chiếc xe con này đúng là tốt, – Ông cụ tán thưởng, – Lực mạnh ghê.



An Na đến huyện rồi đi về nhà chị Hồ. Chị Hồ và Uông Tuệ Lệ đang chờ, thấy cô tới thì đều ra đón.

– Lý Mai, đúng là ngại quá để cháu phải tự đến nhà. Lần sau cô bảo Tuệ Lệ đến chỗ cháu nhé.

– Không sao đâu ạ. – An Na cười, – Cứ để Tuệ Lệ học ở chỗ quen thuộc. Bên trạm sữa chỗ cháu ồn ào lắm ạ, lại nhỏ nữa, không thích hợp để dạy học ạ.

Chị Hồ cám ơn liên tục. An Na chào chị ta rồi đi vào phòng bắt đầu phụ đạo tiếng Anh cho Uông Tuệ Lệ. Một buổi học tầm hai tiếng, giữa lúc học có nghỉ tầm mười phút, trong lúc nghỉ giải lao thì hai chị em trò chuyện tâm sự với nhau. Lúc dạy xong đi ra thì đã gần trưa rồi, Lục Trung Quân đang ngồi trong phòng khách, hai chân thon dài đưa ra ngoài, dáng vẻ chán chết đi được, thấy An Na và Tuệ Lệ đi ra thì lập tức đứng lên.

Chị Hồ đang nấu nướng trong bếp, nghe tiếng thì ra giữ An Na ở lại dùng cơm. An Na từ chối, chị Hồ không giữ được cô, đành phải tiễn cô về. Lục Trung Quân cũng lật đật chạy theo.

– Ấy Tiểu Quân, cháu nói là ăn cơm ở đây cơ mà? – Chị Hồ gọi với theo.

– Không ăn nữa.

– Cô nấu cơm hết rồi.

– Để lần sau cháu tới.

Chị Hồ nhìn hai người một trước một sau đi xuống cầu thang thì đứng ở cửa mỉm cười.

– Mẹ, mẹ cười gì thế? – Uông Tuệ Lệ hỏi.

– Con nít biết cái gì.

– Có phải anh Lục thích chị Mai không, muốn theo đuổi chị ấy không mẹ.

– Hừ, con nói lung tung gì đó.

– Ai nói lung tung. – Uông Tuệ Lệ bĩu môi, – Con cho mẹ biết nhé, cái gì con cũng biết hết. Năm trước lúc anh Lục mới tới đây cũng hiếm khi đến nhà chúng ta, tết vừa rồi mẹ và bố bảo anh ấy đến nhà chúng ta ăn tất niên anh ấy còn chẳng tới. Giờ cứ có chị Mai là anh ấy đến. Lần trước đi xem phim, anh ấy còn muốn đuổi con về, còn cho con…

Cô bé chợt ngậm miệng lại.

– Cho con cái gì?

– Không gì ạ.



Uông Tuệ Lệ cười hì hì chạy biến vào phòng.



Nhà của Phó huyện trưởng Uông ở lầu bốn, chị Hồ vừa đóng cửa, Lục Trung Quân chỉ mấy bước đã nhảy xuống đuổi kịp cô.

– Mai Mai, mới sáng sớm mà em đã chơi trò xấu rồi! – Biểu hiện của anh có vẻ vẫn rất buồn bực, – Đến huyện rồi, bà cụ kia còn muốn anh đưa bà ấy đến tận nhà con gái mình. Anh còn tưởng không xa mấy, chuối thật, thế mà xa hơn 20km đấy, đi về mất 45km liền.

– Đáng đời. – An Na châm biếm, – Cho anh có cơ hội thể hiện, sao anh lại càu nhàu thế. Phục vụ nhân dân không tốt à.

– Anh là người tốt thế à? Xe này là của anh, tháng nào anh cũng tự trả tiền xăng dầu đấy. – Lục Trung Quân kêu lên, – Chỉ riêng buổi sáng nay anh đã bị mất ít nhất 10 lít dầu rồi em có biết không?

– Có muốn tôi đền không Đội trưởng Lục?

Lục Trung Quân liếc cô, bỗng cười xấu xa.

An Na dừng bước, đầy đề phòng với anh.

– Anh cười cái gì?

– Tiền dầu thì không cần đền, tối qua em nợ anh một buổi xem phim, sáng sớm lại bày ra việc này, đương nhiên anh phải chịu thiệt một chút, tính toán ra thì em nợ anh hai buổi xem phim. Tự em nói đi, bao giờ đi xem với anh?

– Biến đi! – An Na trợn mắt, tiếp tục đi xuống bậc thang, – Kiếp sau đi.

Vừa lúc đến góc của cầu thang tầng hai, Lục Trung Quân đặt tay lên trên tường, ngăn cô vào góc.

– Đừng điên nữa, em cứ được nước lấn tới nhỉ? Nói, bao giờ?

– Không đi. – An Na khinh thường.

Lục Trung Quân nhìn cô chằm chằm, sắc mặt dần u ám.

– Anh muốn làm gì? – An Na đè thấp giọng, – Chỗ này toàn là hộ gia đình cả, dù sao tôi cũng chẳng biết ai, nhưng anh thì khác.

Đúng lúc phía sau có tiếng bước chân lên cầu thang cùng với có tiếng nói, Lục Trung Quân vội lấy tay ra, xoay mặt qua.

Phó huyện trưởng Uông đang cùng thư ký đi lên, thình lình thấy Lục Trung Quân cùng An Na ngay ở khúc quanh của cầu thang thì ngạc nhiên.

An Na vội giải thích, nói sáng sớm đến phụ đạo tiếng Anh cho Uông Tuệ Lệ vừa mới xong, vô tình gặp Lục Trung Quân nên cùng nhau đi xuống.

Phó huyện trưởng Uông cười tươi, gật đầu, nói An Na vất vả rồi, lại quay sang quan tâm Lục Trung Quân:

– Đang muốn tìm cháu đấy, theo chú lên đi.

– Không được ạ. – Anh nói,- Có chuyện gì chú?

– Chuyện công việc. Còn cả Lý Mai cháu nữa, cùng lên ăn cơm rồi hẵng đi.

An Na vội từ chối, nói mình còn có việc khác. Phó huyện trưởng Uông đồng ý, tiếp tục đi lên. Đi mấy bước, thấy Lục Trung Quân không đuổi theo thì dừng lại:

– Sao thế, mau lên đi. Có chuyện quan trọng cần nói với cháu đấy.

Lục Trung Quân ảo não nhìn theo An Na đang đi xuống, rồi chậm rãi đi lên.



Qua vài ngày, An Na gọi Đại Tống đi theo mình đến xưởng gia công một chuyến.

Giờ đã tháng ba, thời tiết đã bắt đầu chuyển ấm, An Na biết mấy tháng nữa mình sẽ đi, có về đây lại hay không thì rất khó nói, mà kỳ hạn của hợp đồng nhận thầu ký với huyện vẫn chưa đến, cho nên cô bắt đầu bồi dưỡng Đại Tống, để anh ta sau này có thể tiếp tục thay thế mình đảm nhận làm tiếp công việc ở trạm sữa. Đại Tống chịu khó chịu khổ, đầu óc cũng linh hoạt, An Na nghĩ chắc anh ấy sẽ làm tốt.

Ra khỏi xưởng gia công trở về trạm sữa, Triệu Trung Phân nói:

– Chị Mai ơi, có một anh đến tìm chị. Em nói chị không ở đây, anh ấy bảo sẽ chờ, còn vào phòng làm việc của chị nữa. Em không cản được.

An Na lập tức nghĩ tới Lục Trung Quân.

Thứ 7 vừa rồi anh đòi đi xem phim với cô, sau khi do dự cô đã quyết định không đi với anh.

Cô đánh cược rằng câu nói kia của anh chỉ là dọa mình thôi, cho dù cô không đi, anh lại tới tìm, nhưng như thế thì làm gì được, trừ phi anh không muốn sống yên ở Hồng Thạch Tỉnh nữa.

Quả nhiên là cô đã đúng, biểu hiện thái độ của anh đối với cô vẫn bình thường, không có gì là kiêu ngạo ngang tàng cả.

Đã bắt được điểm yếu này của anh rồi, khiến An Na như đang được khai sáng. Gặp lại anh, trong lòng cũng không thấy sợ như hồi đầu nữa.

Sau ngày chủ nhật đó, hai ngày qua cô vẫn luôn ở tại huyện, cũng không gặp lại anh. Lúc này đột nhiên nghe nhắc tới anh, lại còn đang ở lì trong phòng làm việc của mình thì trong lòng thấy ủ dột, lại có chút kỳ lạ. Điều chỉnh lại tâm tình, cô đi vào, thấy một cái đầu tóc được chải bóng mượt và hai chân bắt chéo nhau, đang ngồi đọc báo thì ngây người.

– Cô giáo Lý Mai….Ồ không, phải là đồng chí Lý Mai, em đã thôi việc ở trường tiểu học Công Trình rồi à.

Người đàn ông nghe thấy tiếng bước chân ngẩng lên thấy cô thì buông tờ báo xuống đứng lên đón.

– Anh là Lưu Triết, là chủ nhiệm của cung văn hóa huyện, lần trước chúng ta gặp nhau ở trên xe khách ấy, em còn nhớ không?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Trở Lại 30 Năm Trước

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook