Chương 75
Bồng Lai Khách
21/07/2020
Hơn sáu giờ, nhà hàng đã bắt đầu có khách đến, bất luận là người ngoại quốc hay người Trung Quốc thì đều ăn mặc chỉnh tề, nói năng với nhau cũng nhỏ nhẹ lịch sự, khiến An Na trong đó bất giác cảm thấy mình như đang giao thoa giữa thời gian và không gian.
Cô hẹn với Chu Kiến Bân là sáu giờ rưỡi, lúc đến giờ, cô ra cửa, thấy Chu Kiến Bân đang ở ngoài nhìn vào trong, dáng vẻ muốn vào nhưng lại không dám. Nom thấy An Na xuất hiện thì mắt sáng lên, vội đến gần hỏi:
– Em đến rồi à?
– Vâng. – An Na mỉm cười nói, – Dù sao cũng rảnh nên em đến sớm chờ anh. Em đặt chỗ rồi, vào đi.
Chu Kiến Bân hít một hơi thật sâu, cúi nhìn tây trang và đôi giày da đánh bóng lộn của mình, ưỡn ngực, đi theo An Na xuyên qua dãy bàn đến chỗ ngồi mà An Na đã đặt sẵn. Hai người ngồi vào chỗ, An Na nói:
– Anh thấy chỗ này được không? Nói chuyện cũng không bị quấy rầy.
Chu Kiến Bân nhìn quanh, kìm nén cảm giác khó chịu lần đầu tiên xuất hiện ở nơi cao cấp này, tầm mắt rơi vào người An Na, định trụ vài giây, lập tức khen ngợi:
– An Na, tối nay em thật đẹp, tựa như nữ thần ấy. Chúc em sinh nhật vui vẻ.
An Na mỉm cười:
– Tối này hội trưởng cũng rất anh tuấn ạ. Cám ơn anh đã đi ăn cùng em.
– Gọi hội trưởng nghe xa lạ lắm, cứ gọi tên anh là được. – Chu Kiến Bân tâm tình dần dần ổn lại, cười nói.
– Vâng, Chu Kiến Bân. Cám ơn anh đã đón sinh nhật với em. – An Na nói.
Đúng lúc bồi bàn cầm manu tới, mời hai người chọn món.
Chu Kiến Bân nhận thực đơn, liếc nhìn giá của món ăn, trái tim vừa mới thả lỏng lại căng thẳng lên.
Một ly cà phê 5 đồng, một món salad đơn giản bảy đồng, ngay cả một cái bánh mỳ Pháp nhỏ cũng một đồng một cái.
Thời tiết không nóng nhưng sau lưng Chu Kiến Bân đã túa mồ hôi, nhanh chóng lướt thực đơn, liếc trộm An Na đối diện, thấy cô tủm tỉm nhìn mình thì đành cố trấn tĩnh, cười lên, đưa thực đơn ra hỏi:
– An Na, em muốn ăn gì thì cứ gọi đi.
An Na nhận thực đơn, bắt đầu nghiên cứu.
Lúc cô xem thực đơn, Chu Kiến Bân căng thẳng nhìn theo ngón tay di du của cô trên đó, thấy ngón tay trắng nõn của cô lần lượt điểm qua các món xa xỉ gan ngỗng đắt tiền, ốc phô mai Pháp, rượu vang trắng và cá hồi kem thì tâm tình vô cùng căng thẳng, sợ cô sẽ chọn mấy món đó. Nếu như thế thì toàn bộ số tiền mình mang theo chưa chắc đã đủ trả.
An Na nghiên cứu xong thực đơn, mặt không biểu cảm liếc nhìn đối phương đang căng thẳng, trên trán bắt đầu lấm tấm mồ hôi thì gập thực đơn lại, mỉm cười nói với bồi bàn:
– Mang tới cho tôi một phần món ăn đơn giản, thêm một cốc nước lọc đá là được.
Nói xong hỏi Chu Kiến Bân,
– Còn anh?
Một phần món ăn đơn giản chỉ là suất cơm cố định, giá cũng rẻ, hơn ba mươi đồng một phần.
Chu Kiến Bân vốn nghĩ hôm nay mình sẽ phải tiêu hết số tiền mang theo rồi, bữa cơm này ít nhất phải trên 100 đồng, không ngờ sau cùng An Na lại chỉ chọn suất cơm đơn giản, tuy rằng cũng phải hơn 30 đồng, nhưng đã vào đây rồi, giá tiền này cũng coi là rẻ, còn rẻ hơn so với dự toán của anh ta. Anh ta thở phào nhẹ nhõm, trong lòng lại cảm động, nghĩ cô gái này quá hiểu lòng người, biết tiết kiệm tiền cho mình, thế là vội vàng chọn giống cô. Chọn xong lại có cảm giác như học trò nghèo, rất mất mặt, lại cầm thực đơn lên xem.
An Na ngồi dựa vào ghế, cười tủm tỉm nhìn Chu Kiến Bân gọi món ăn.
Chu Kiến Bân nghiên cứu một hồi sau cùng cắn răng gọi thêm thịt bò tảng.
Bồi bàn gật đầu cầm thực đơn đi.
– An Na, có đủ không? Nếu không đủ thì anh sẽ gọi thêm cho em. Hôm nay sinh nhật em, em vui vẻ mới quan trọng nhất.
Bồi bàn vừa đi, Chu Kiến Bân lại bắt đầu săn đón nịnh bợ.
An Na nói:
– Đủ rồi ạ. Nếu không phải vì anh thì em sẽ không có cơ hội đến nơi đắt đỏ như này ăn cơm đâu. Em rất vui.
Được khen, Chu Kiến Bân thấy lâng lâng.
Đồ ăn được đưa lên, Chu Kiến Bân hỏi An Na, biết được trước đây cô chưa từng ăn cơm tây thì thể hiện bắt đầu dạy cô lễ nghi ăn uống phương tây, sau đó hai người mới lấy dao nĩa để ăn, vừa ăn, vừa trò chuyện với nhau. Chủ đề của câu chuyện là về triết học phương tây, dần dần bắt đầu chuyển sang đề tài tình cảm. Chu Kiến Bân hỏi An Na đã có người yêu chưa, An Na nói không có, anh ta tỏ vẻ không tin, nói cô xinh đẹp như thế.
– Cũng không phải chính thức. – An Na nói, – Nhà em quản lý em rất nghiêm. Lúc trước có người theo đuổi em, nhưng người nhà không đồng ý. Họ hy vọng em tìm được người có bằng cấp cao, biết chăm sóc người khác, tốt nhất là sau này có thể mang em xuất ngoại cùng. Nhưng người đàn ông điều kiện tốt như thế biết tìm ở đâu, anh nói xem có đúng không?
Chu Kiến Bân cố nén nội tâm đang kích động, nói:
– Em thấy anh như nào?
An Na sững sờ, mở to hai mắt nhìn anh ta, lắc đầu:
– Anh đừng đùa mà. Anh điều kiện rất tốt, cũng phù hợp với yêu cầu người nhà em. Nhưng nghe nói anh có bạn gái rồi mà, bạn gái anh còn là thiên kim của chủ nhiệm anh nữa.
Chu Kiến Bân nhìn trái phải một cái, thở dài:
– Đừng nhắc đến nữa. Em không biết đâu, anh đồng ý qua lại với cô ta cũng là vạn bất đắc dĩ. Cô ta tuổi lớn hơn anh, hình thức lại y chang bố cô ta, thấp tè. Hơn nữa ban đầu là cô ta theo đuổi anh, hẹn anh đi xem phim. Anh đã từ chối bao lần rồi, nhưng cô ta cứ bám lấy, cuối cùng còn khóc lóc nữa, dùng bố mình để uy hiếp anh. Em biết đó, bố cô ta là chủ nhiệm khoa, lại có tiếng là hẹp hòi, nếu anh đắc tội ông ấy, sau này tốt nghiệp hoặc du học đều sẽ rất khó khăn. Nhỡ bị trù dập, mấy năm học đại học của anh không phải là công cốc à? Anh cũng vì bất đắc dĩ mà đồng ý. Mọi người đều nói anh trèo cao, ai biết lòng anh khổ thế nào. Nếu có thể lựa chọn, anh làm sao lại chọn một cô gái tầm thường như thế được.
An Na ồ một tiếng,,
– Nói vậy, anh không hề yêu chị ấy?
– Cô ta ngoài điều kiện gia đình tốt một chút ra thì chẳng có điểm nào đáng để anh yêu cả. Chấp nhận yêu là dù không yêu, em có biết anh đau khổ nhường nào không, ngày ngày đều như sống trong địa ngục.
Chu Kiến Bân nhìn chăm chú vào gương mặt cô,
– Nhưng với em thì khác. Lần đầu tiên gặp em, anh đã cảm thấy em là người tình trong mộng của anh rồi. Nói thật, nếu để được yêu em, dẫu có giảm thọ anh cũng nguyện lòng.
An Na ngượng ngùng,
– Anh nói gì thế. Anh có bạn gái rồi mà.
Mỹ nhân dưới ánh đèn, mỹ nhân càng thêm lay động lòng người, huống hồ lại dùng vẻ mặt như vậy nói chuyện với mình.
Chu Kiến Bân quyết tâm hơn.
– Anh nói là thật đó, anh thật sự thích em. Nếu anh có nửa câu nói dối thì sẽ bị thiên lôi đánh chết. Không không, anh sẽ không tốt nghiệp được, không du học được, thân bại danh liệt, người người khinh miệt. Thề độc thế được chưa?
Anh ta hai mắt lấp lánh đầy hưng phấn.
– Nhưng bạn gái của anh thì sao? Cô ấy phải làm sao?
– Kệ cô ta. Giờ cô ta đang ở nước ngoài, căn bản không biết tình hình của anh. Anh đang xin học bổng học đại học Boston Mỹ, giờ sắp được rồi. Chỉ cần em đồng ý, chờ anh ra nước ngoài nhận được thẻ xanh, anh sẽ chia tay cô ta ngay, sau đó kết hôn với em, đón em sang Mỹ. Em cũng sẽ nhận thẻ xanh giống anh, sau đó chúng ta có thể định cư tại Mỹ rồi, không bao giờ quay lại nơi này nữa.
Chu Kiến Bân càng nói càng kích động, chợt nắm lấy tay An Na, không buông.
An Na rút tay ra, đứng lên nói:
– Tôi ăn no rồi, tôi đi trước.
Chu Kiến Bân sửng sốt, liếc nhìn đồ ăn vẫn còn lại hơn phân nửa,
– Còn chưa ăn xong mà, sao đi gấp thế? Lãng phí tiếc lắm.
– Ngại quá Chu Kiến Bân, tôi no rồi. Hơn nữa tôi chợt nhớ mình có việc, không thể ăn cùng anh nữa.
Nói xong cầm túi xách bên cạnh đi ra ngoài.
Chu Kiến Bân hoàn toàn thất vọng, lại cảm thấy kỳ lạ, ngồi tại chỗ đờ ra một lúc lâu, khi kịp phản ứng thì vội đứng lên đuổi theo cô ra ngoài. Nhưng An Na đã đi rất nhanh, chờ anh ta đuổi ra cửa thì cô đã chỉ còn lại bóng lưng thôi.
Chu Kiến Bân quay đầu lại liếc nhìn bồi bàn đang lịch sự hỏi có cần giúp gì không, do dự một chút lại thấy tiếc vì mất quá nhiều tiền thế là quay lại chỗ ngồi để tiếp tục ăn, còn ăn hết chỗ đồ ăn của An Na còn thừa lại, sau đó cắn răng ra trả tiền, rời khỏi nhà hàng Maxim.
…
Trưa ngày hôm sau, Chu Kiến Bân nhân lúc không có ai chặn An Na ở trên đường.
– An Na, tối qua em có chuyện gì thế? Sao đột nhiên lại bỏ về? Anh định ăn cơm xong thì mời em đi xem phim nữa đấy. – Giọng anh ta có vẻ rất giận.
An Na lạnh lùng nhìn anh ta,
– Tôi chỉ đồng ý đi ăn với anh, có đồng ý đi xem phim không? Cơm xong rồi, anh đừng làm phiền tôi nữa.
Chu Kiến Bân ngây ngốc:
– An Na em sao thế, thái độ hôm qua của em không phải thế.
An Na cười nhạt:
– Hôm qua là hôm qua, hôm nay là hôm nay. Giờ anh cách xa tôi một chút. Còn nữa, gọi là bạn học An Na, đừng có mà An Na, An Na, tên của tôi không phải để anh gọi.
Chu Kiến Bân rốt cuộc có phản ứng, sắc mặt hơi thay đổi, liếc nhìn thấy có mấy sinh viên đi ngang qua đều chú ý đến bên này, thì hơi nghiêng người hạ thấp giọng chất vấn:
– Ý em là gì? Hôm qua tôi vì mời em bữa cơm kia mà tốn chi phí của ba bốn tháng liền đấy. Em định trở mặt không quen à?
An Na lạnh lùng, lấy từ trong túi ra một xấp tiền, đếm 8 tờ ném vào mặt anh ta.
– Hôm qua tôi mời, trả cả phần anh đây, 80, đủ chưa? Còn lại là cho anh làm lộ phí, nhận xong thì đừng tìm tôi nữa.
Nói xong thì quay người bỏ đi.
Chu Kiến Bân mặt tái mét, muốn đuổi theo nhưng lại thấy tờ tiền rơi xuống bị gió thổi bay đi thì vội vàng khom người nhặt lên, nhét vội vào túi. Nhưng nếu đã tìm An Na chất vấn, lại chẳng lấy được mặt mũi, đang lúc do dự, bỗng có một bạn cùng lớp đến nói chủ nhiệm Tôn gọi anh ta.
Chủ nhiệm khoa chẳng những là ân sư thụ nghiệp của anh ta, còn là bố vợ tương lai, nghe nói ông ta gọi mình thì lập tức đến đó.
Giờ đang buổi trưa, trong phòng làm việc chỉ có một mình chủ nhiệm Tôn, đang đờ ra trong đó, tay cầm ống nghe điện thoại đang kêu bíp bíp liên hồi.
– Chủ nhiệm Tôn, thầy tìm em ạ? – Chu Kiến Bân đi vào, đóng cửa lại, cung kính hỏi.
Chủ nhiệm Tôn nhìn anh ta, cúp điện thoại, hai nhìn chằm chằm Chu Kiến Bân, biểu hiện vô cùng kỳ lạ.
Chủ nhiệm Tôn luôn luôn yêu quý anh ta, thậm chí còn không ngại xuất thân gia đình công nhân của anh ta mà đồng ý gả con gái yêu của mình cho anh ta, bình thường gặp anh ta thì luôn ôn hòa, nhưng biểu hiện lúc này thì đây là lần đầu tiên Chu Kiến Bân được thấy, trong lòng căng thẳng, cho là đơn xin học bổng du học của mình gặp phải khó khăn, cẩn thận hỏi:
– Sao vậy ạ? Chuyện xin du học của em có vấn đề ạ?
– Chu Kiến Bân, tôi hỏi cậu, cậu và giáo viên tên Lý Mai có quan hệ gì?
Chủ nhiệm Tôn không trả lời mà lại hỏi chuyện khác.
Chu Kiến Bân lại càng hoảng sợ, theo bản năng thề thốt phủ nhận:
– Lý Mai gì ạ? Em không biết thầy đang nói gì.
Tôn chủ nhiệm giận dữ, vỗ mạnh xuống bàn, cây bút nảy lên rồi lăn xuống đất.
– Cậu còn nói dối à! Tôi vừa gọi điện đến trường nơi Lý Mai kia công tác để hỏi, cô giáo nghe điện thoại chính là bạn của Lý Mai. Cô ta đã kể hết mọi chuyện với tôi rồi. Cậu trước khi lên đại học rõ ràng là đang yêu đương Lý Mai.
Ông ta chợt hạ giọng, nghiến răng:
– Cậu và Lý Mai không chỉ phát sinh quan hệ, Lý Mai còn mang thai nữa. Cậu thi lên đại học thì quen con gái tôi, liền bỏ Lý Mai, sau đó theo đuổi con gái tôi, ngon ngọt lừa gạt con bé. Không chỉ lừa con bé, cậu còn lừa tôi. Cậu còn dám không nhận.
Chu Kiến Bân sắc mặt tái nhợt, nằm mơ cũng không nghĩ chủ nhiệm Tôn gọi mình tới là vì chuyện này. Càng không ngờ ông ta lại gọi điện đến trường học trước đây Lý Mai làm việc, tức thì trong lòng rối loạn, cả người như bị vô số cây kim đâm vào, mặt đỏ tới mang tai, vô cùng xấu hổ. Phản ứng đầu tiên là muốn biện bạch cho bản thân, miệng nhếch nhếch, thấy chủ nhiệm Tôn mặt mày đầy khinh thường tức giận nhìn mình thì trong lòng biết sự việc đã đến mức này, dù mình có biện bạch thế nào thì cùng vô ích thôi.
Anh ta đầu óc xoay chuyển cực nhanh, lập tức đổi sang vẻ hối hận:
– Chủ nhiệm, em sai rồi. Xin thầy hãy tha thứ cho em, xin đừng công khai chuyện này. Em xin thẳng thắn. Trước đây quả thật em và Lý Mai có yêu nhau một thời gian, nhưng cô ta phẩm chất không tốt, ban đầu là cô ta theo đuổi em trước, cứ mặt dầy bám lấy em. Khi đó em còn trẻ, không chịu nổi mê hoặc đã đồng ý yêu cô ta. Về sau quen biết con gái thầy, em mới ý thức cô ấy mới là tri âm của em, cũng là người duy nhất mà em yêu, cho nên sau khi đau khổ đấu tranh tư tưởng, em quyết định chia tay với Lý Mai. Em xin thề, lúc em và cô ta xa nhau, em hoàn toàn không biết cô ta có thai. Cô ta cũng chẳng đề cập gì với em cả. Nhất định là cô ta bất mãn về em, không biết mang thai con của ai nhưng cố ý nói xấu danh dự của em. Chủ nhiệm, thầy phải tin em. Con người em thế nào thầy biết mà.
Chu Kiến Bân nói xong mắt đỏ hoe, giọng nghẹn ngào.
Chủ nhiệm Tôn nhìn anh ta chòng chọc, lạnh lùng nói:
– Chu Kiến Bân, nếu không phải nghe được đoạn ghi âm này, tôi thật sự sẽ bị lời nói của cậu làm cho cảm động đấy. Cậu vì lừa gạt con gái tôi và sự tín nhiệm của tôi đúng là tốn không ít tâm tư nhỉ.
Chu Kiến Bân tim nhảy dựng lên.
– Ghi âm gì ạ?
Chủ nhiệm Tôn sầm mặt, đặt bộp cái máy thu âm lên bàn, mặt băng bắt đầu chuyển động, Chu Kiến Bân nghe rất rõ giọng của mình phát ra từ đó.
- …Đừng nhắc cô ta nữa. Em không biết đâu, anh đồng ý là vì bất đắc dĩ…..thấp tè, hơn nữa ban đầu là cô ta theo đuổi anh….Lấy địa vị bố mình để uy hiếp anh….lòng dạ hẹp hòi…Em không biết anh đau khổ thế nào đâu, ngày nào cũng như sống trong địa ngục….Chỉ cần em đồng ý, chờ anh nhận được thẻ xanh ở bên đó rồi thì sẽ chia tay cô ta, sau đó kết hôn với em….
Chu Kiến Bân mắt trợn to, mặt tái nhợt như người chết, sau khi nghe hết hai chân bắt đầu run rẩy.
Chủ nhiệm Tôn tắt máy.
– Chu Kiến Bân, giờ thì cậu hết cãi rồi chứ? Tôi nằm mơ cũng không ngờ cậu lại là kẻ mặt người dạ thú như thế. Cậu coi con gái tôi là gì hả? Cậu coi tôi là gì hả?
Chu Kiến Bân cả người run rẩy hai mắt đăm đăm, bỗng nhiên quỳ xuống, khẩn cầu:
– Chủ nhiệm, Giáo sư Tôn, em biết em đáng chết, em không xứng với con gái thầy. Thầy muốn cô ấy chia tay với em cũng được, em chỉ cầu xin thầy nghĩ tới tình thầy trò ngày xưa mà tha thứ cho em. Em van xin thầy, em dập đầu với thầy.
Nói xong, anh ta quả thật dập đầu xuống nền xi măng.
Chủ nhiệm Tôn tức giận cả người run lên, chỉ vào Chu Kiến Bân lắc đầu nói:
– Kẻ ngu biết tiến tới không biết lui, biết muốn mà không biết đủ, đó là đồ vô sỉ. Tôi hôm nay coi như là được chứng kiến tận mắt rồi. Chu Kiến Bân, cậu không chỉ mặt người dạ thú, mà bên trong cũng tối tăm, cậu không xứng là học trò của tôi. Nghiên cứu học vấn trước hết phải học làm người. Cậu ngay cả làm người còn không xứng, thì làm sao nghiên cứu học tập nữa, dẫu học cao lên cũng có ích gì. Tình nghĩa thầy trò chúng ta chỉ tới đây thôi, phía con gái tôi, tôi sẽ nói lại với nó. Sau này cậu tự giải quyết đi.
Nói xong nổi giận đi ra mở cửa ra, thấy bên ngoài có hai sinh viên đang đến tìm mình, hiển nhiên là cũng nghe được màn đối thoại bên trong, mồm đang há hốc ra, chợt thấy cửa bị mở thì cuống quýt lui qua một bên, gọi một tiếng chủ nhiệm.
Chủ nhiệm Tôn lắc đầu, hai tay chắp sau lưng bỏ đi.
Hai sinh viên liếc nhìn Chu Kiến Bân vẫn còn quỳ dưới đất, nhìn nhau, vội vã rời đi.
Cô hẹn với Chu Kiến Bân là sáu giờ rưỡi, lúc đến giờ, cô ra cửa, thấy Chu Kiến Bân đang ở ngoài nhìn vào trong, dáng vẻ muốn vào nhưng lại không dám. Nom thấy An Na xuất hiện thì mắt sáng lên, vội đến gần hỏi:
– Em đến rồi à?
– Vâng. – An Na mỉm cười nói, – Dù sao cũng rảnh nên em đến sớm chờ anh. Em đặt chỗ rồi, vào đi.
Chu Kiến Bân hít một hơi thật sâu, cúi nhìn tây trang và đôi giày da đánh bóng lộn của mình, ưỡn ngực, đi theo An Na xuyên qua dãy bàn đến chỗ ngồi mà An Na đã đặt sẵn. Hai người ngồi vào chỗ, An Na nói:
– Anh thấy chỗ này được không? Nói chuyện cũng không bị quấy rầy.
Chu Kiến Bân nhìn quanh, kìm nén cảm giác khó chịu lần đầu tiên xuất hiện ở nơi cao cấp này, tầm mắt rơi vào người An Na, định trụ vài giây, lập tức khen ngợi:
– An Na, tối nay em thật đẹp, tựa như nữ thần ấy. Chúc em sinh nhật vui vẻ.
An Na mỉm cười:
– Tối này hội trưởng cũng rất anh tuấn ạ. Cám ơn anh đã đi ăn cùng em.
– Gọi hội trưởng nghe xa lạ lắm, cứ gọi tên anh là được. – Chu Kiến Bân tâm tình dần dần ổn lại, cười nói.
– Vâng, Chu Kiến Bân. Cám ơn anh đã đón sinh nhật với em. – An Na nói.
Đúng lúc bồi bàn cầm manu tới, mời hai người chọn món.
Chu Kiến Bân nhận thực đơn, liếc nhìn giá của món ăn, trái tim vừa mới thả lỏng lại căng thẳng lên.
Một ly cà phê 5 đồng, một món salad đơn giản bảy đồng, ngay cả một cái bánh mỳ Pháp nhỏ cũng một đồng một cái.
Thời tiết không nóng nhưng sau lưng Chu Kiến Bân đã túa mồ hôi, nhanh chóng lướt thực đơn, liếc trộm An Na đối diện, thấy cô tủm tỉm nhìn mình thì đành cố trấn tĩnh, cười lên, đưa thực đơn ra hỏi:
– An Na, em muốn ăn gì thì cứ gọi đi.
An Na nhận thực đơn, bắt đầu nghiên cứu.
Lúc cô xem thực đơn, Chu Kiến Bân căng thẳng nhìn theo ngón tay di du của cô trên đó, thấy ngón tay trắng nõn của cô lần lượt điểm qua các món xa xỉ gan ngỗng đắt tiền, ốc phô mai Pháp, rượu vang trắng và cá hồi kem thì tâm tình vô cùng căng thẳng, sợ cô sẽ chọn mấy món đó. Nếu như thế thì toàn bộ số tiền mình mang theo chưa chắc đã đủ trả.
An Na nghiên cứu xong thực đơn, mặt không biểu cảm liếc nhìn đối phương đang căng thẳng, trên trán bắt đầu lấm tấm mồ hôi thì gập thực đơn lại, mỉm cười nói với bồi bàn:
– Mang tới cho tôi một phần món ăn đơn giản, thêm một cốc nước lọc đá là được.
Nói xong hỏi Chu Kiến Bân,
– Còn anh?
Một phần món ăn đơn giản chỉ là suất cơm cố định, giá cũng rẻ, hơn ba mươi đồng một phần.
Chu Kiến Bân vốn nghĩ hôm nay mình sẽ phải tiêu hết số tiền mang theo rồi, bữa cơm này ít nhất phải trên 100 đồng, không ngờ sau cùng An Na lại chỉ chọn suất cơm đơn giản, tuy rằng cũng phải hơn 30 đồng, nhưng đã vào đây rồi, giá tiền này cũng coi là rẻ, còn rẻ hơn so với dự toán của anh ta. Anh ta thở phào nhẹ nhõm, trong lòng lại cảm động, nghĩ cô gái này quá hiểu lòng người, biết tiết kiệm tiền cho mình, thế là vội vàng chọn giống cô. Chọn xong lại có cảm giác như học trò nghèo, rất mất mặt, lại cầm thực đơn lên xem.
An Na ngồi dựa vào ghế, cười tủm tỉm nhìn Chu Kiến Bân gọi món ăn.
Chu Kiến Bân nghiên cứu một hồi sau cùng cắn răng gọi thêm thịt bò tảng.
Bồi bàn gật đầu cầm thực đơn đi.
– An Na, có đủ không? Nếu không đủ thì anh sẽ gọi thêm cho em. Hôm nay sinh nhật em, em vui vẻ mới quan trọng nhất.
Bồi bàn vừa đi, Chu Kiến Bân lại bắt đầu săn đón nịnh bợ.
An Na nói:
– Đủ rồi ạ. Nếu không phải vì anh thì em sẽ không có cơ hội đến nơi đắt đỏ như này ăn cơm đâu. Em rất vui.
Được khen, Chu Kiến Bân thấy lâng lâng.
Đồ ăn được đưa lên, Chu Kiến Bân hỏi An Na, biết được trước đây cô chưa từng ăn cơm tây thì thể hiện bắt đầu dạy cô lễ nghi ăn uống phương tây, sau đó hai người mới lấy dao nĩa để ăn, vừa ăn, vừa trò chuyện với nhau. Chủ đề của câu chuyện là về triết học phương tây, dần dần bắt đầu chuyển sang đề tài tình cảm. Chu Kiến Bân hỏi An Na đã có người yêu chưa, An Na nói không có, anh ta tỏ vẻ không tin, nói cô xinh đẹp như thế.
– Cũng không phải chính thức. – An Na nói, – Nhà em quản lý em rất nghiêm. Lúc trước có người theo đuổi em, nhưng người nhà không đồng ý. Họ hy vọng em tìm được người có bằng cấp cao, biết chăm sóc người khác, tốt nhất là sau này có thể mang em xuất ngoại cùng. Nhưng người đàn ông điều kiện tốt như thế biết tìm ở đâu, anh nói xem có đúng không?
Chu Kiến Bân cố nén nội tâm đang kích động, nói:
– Em thấy anh như nào?
An Na sững sờ, mở to hai mắt nhìn anh ta, lắc đầu:
– Anh đừng đùa mà. Anh điều kiện rất tốt, cũng phù hợp với yêu cầu người nhà em. Nhưng nghe nói anh có bạn gái rồi mà, bạn gái anh còn là thiên kim của chủ nhiệm anh nữa.
Chu Kiến Bân nhìn trái phải một cái, thở dài:
– Đừng nhắc đến nữa. Em không biết đâu, anh đồng ý qua lại với cô ta cũng là vạn bất đắc dĩ. Cô ta tuổi lớn hơn anh, hình thức lại y chang bố cô ta, thấp tè. Hơn nữa ban đầu là cô ta theo đuổi anh, hẹn anh đi xem phim. Anh đã từ chối bao lần rồi, nhưng cô ta cứ bám lấy, cuối cùng còn khóc lóc nữa, dùng bố mình để uy hiếp anh. Em biết đó, bố cô ta là chủ nhiệm khoa, lại có tiếng là hẹp hòi, nếu anh đắc tội ông ấy, sau này tốt nghiệp hoặc du học đều sẽ rất khó khăn. Nhỡ bị trù dập, mấy năm học đại học của anh không phải là công cốc à? Anh cũng vì bất đắc dĩ mà đồng ý. Mọi người đều nói anh trèo cao, ai biết lòng anh khổ thế nào. Nếu có thể lựa chọn, anh làm sao lại chọn một cô gái tầm thường như thế được.
An Na ồ một tiếng,,
– Nói vậy, anh không hề yêu chị ấy?
– Cô ta ngoài điều kiện gia đình tốt một chút ra thì chẳng có điểm nào đáng để anh yêu cả. Chấp nhận yêu là dù không yêu, em có biết anh đau khổ nhường nào không, ngày ngày đều như sống trong địa ngục.
Chu Kiến Bân nhìn chăm chú vào gương mặt cô,
– Nhưng với em thì khác. Lần đầu tiên gặp em, anh đã cảm thấy em là người tình trong mộng của anh rồi. Nói thật, nếu để được yêu em, dẫu có giảm thọ anh cũng nguyện lòng.
An Na ngượng ngùng,
– Anh nói gì thế. Anh có bạn gái rồi mà.
Mỹ nhân dưới ánh đèn, mỹ nhân càng thêm lay động lòng người, huống hồ lại dùng vẻ mặt như vậy nói chuyện với mình.
Chu Kiến Bân quyết tâm hơn.
– Anh nói là thật đó, anh thật sự thích em. Nếu anh có nửa câu nói dối thì sẽ bị thiên lôi đánh chết. Không không, anh sẽ không tốt nghiệp được, không du học được, thân bại danh liệt, người người khinh miệt. Thề độc thế được chưa?
Anh ta hai mắt lấp lánh đầy hưng phấn.
– Nhưng bạn gái của anh thì sao? Cô ấy phải làm sao?
– Kệ cô ta. Giờ cô ta đang ở nước ngoài, căn bản không biết tình hình của anh. Anh đang xin học bổng học đại học Boston Mỹ, giờ sắp được rồi. Chỉ cần em đồng ý, chờ anh ra nước ngoài nhận được thẻ xanh, anh sẽ chia tay cô ta ngay, sau đó kết hôn với em, đón em sang Mỹ. Em cũng sẽ nhận thẻ xanh giống anh, sau đó chúng ta có thể định cư tại Mỹ rồi, không bao giờ quay lại nơi này nữa.
Chu Kiến Bân càng nói càng kích động, chợt nắm lấy tay An Na, không buông.
An Na rút tay ra, đứng lên nói:
– Tôi ăn no rồi, tôi đi trước.
Chu Kiến Bân sửng sốt, liếc nhìn đồ ăn vẫn còn lại hơn phân nửa,
– Còn chưa ăn xong mà, sao đi gấp thế? Lãng phí tiếc lắm.
– Ngại quá Chu Kiến Bân, tôi no rồi. Hơn nữa tôi chợt nhớ mình có việc, không thể ăn cùng anh nữa.
Nói xong cầm túi xách bên cạnh đi ra ngoài.
Chu Kiến Bân hoàn toàn thất vọng, lại cảm thấy kỳ lạ, ngồi tại chỗ đờ ra một lúc lâu, khi kịp phản ứng thì vội đứng lên đuổi theo cô ra ngoài. Nhưng An Na đã đi rất nhanh, chờ anh ta đuổi ra cửa thì cô đã chỉ còn lại bóng lưng thôi.
Chu Kiến Bân quay đầu lại liếc nhìn bồi bàn đang lịch sự hỏi có cần giúp gì không, do dự một chút lại thấy tiếc vì mất quá nhiều tiền thế là quay lại chỗ ngồi để tiếp tục ăn, còn ăn hết chỗ đồ ăn của An Na còn thừa lại, sau đó cắn răng ra trả tiền, rời khỏi nhà hàng Maxim.
…
Trưa ngày hôm sau, Chu Kiến Bân nhân lúc không có ai chặn An Na ở trên đường.
– An Na, tối qua em có chuyện gì thế? Sao đột nhiên lại bỏ về? Anh định ăn cơm xong thì mời em đi xem phim nữa đấy. – Giọng anh ta có vẻ rất giận.
An Na lạnh lùng nhìn anh ta,
– Tôi chỉ đồng ý đi ăn với anh, có đồng ý đi xem phim không? Cơm xong rồi, anh đừng làm phiền tôi nữa.
Chu Kiến Bân ngây ngốc:
– An Na em sao thế, thái độ hôm qua của em không phải thế.
An Na cười nhạt:
– Hôm qua là hôm qua, hôm nay là hôm nay. Giờ anh cách xa tôi một chút. Còn nữa, gọi là bạn học An Na, đừng có mà An Na, An Na, tên của tôi không phải để anh gọi.
Chu Kiến Bân rốt cuộc có phản ứng, sắc mặt hơi thay đổi, liếc nhìn thấy có mấy sinh viên đi ngang qua đều chú ý đến bên này, thì hơi nghiêng người hạ thấp giọng chất vấn:
– Ý em là gì? Hôm qua tôi vì mời em bữa cơm kia mà tốn chi phí của ba bốn tháng liền đấy. Em định trở mặt không quen à?
An Na lạnh lùng, lấy từ trong túi ra một xấp tiền, đếm 8 tờ ném vào mặt anh ta.
– Hôm qua tôi mời, trả cả phần anh đây, 80, đủ chưa? Còn lại là cho anh làm lộ phí, nhận xong thì đừng tìm tôi nữa.
Nói xong thì quay người bỏ đi.
Chu Kiến Bân mặt tái mét, muốn đuổi theo nhưng lại thấy tờ tiền rơi xuống bị gió thổi bay đi thì vội vàng khom người nhặt lên, nhét vội vào túi. Nhưng nếu đã tìm An Na chất vấn, lại chẳng lấy được mặt mũi, đang lúc do dự, bỗng có một bạn cùng lớp đến nói chủ nhiệm Tôn gọi anh ta.
Chủ nhiệm khoa chẳng những là ân sư thụ nghiệp của anh ta, còn là bố vợ tương lai, nghe nói ông ta gọi mình thì lập tức đến đó.
Giờ đang buổi trưa, trong phòng làm việc chỉ có một mình chủ nhiệm Tôn, đang đờ ra trong đó, tay cầm ống nghe điện thoại đang kêu bíp bíp liên hồi.
– Chủ nhiệm Tôn, thầy tìm em ạ? – Chu Kiến Bân đi vào, đóng cửa lại, cung kính hỏi.
Chủ nhiệm Tôn nhìn anh ta, cúp điện thoại, hai nhìn chằm chằm Chu Kiến Bân, biểu hiện vô cùng kỳ lạ.
Chủ nhiệm Tôn luôn luôn yêu quý anh ta, thậm chí còn không ngại xuất thân gia đình công nhân của anh ta mà đồng ý gả con gái yêu của mình cho anh ta, bình thường gặp anh ta thì luôn ôn hòa, nhưng biểu hiện lúc này thì đây là lần đầu tiên Chu Kiến Bân được thấy, trong lòng căng thẳng, cho là đơn xin học bổng du học của mình gặp phải khó khăn, cẩn thận hỏi:
– Sao vậy ạ? Chuyện xin du học của em có vấn đề ạ?
– Chu Kiến Bân, tôi hỏi cậu, cậu và giáo viên tên Lý Mai có quan hệ gì?
Chủ nhiệm Tôn không trả lời mà lại hỏi chuyện khác.
Chu Kiến Bân lại càng hoảng sợ, theo bản năng thề thốt phủ nhận:
– Lý Mai gì ạ? Em không biết thầy đang nói gì.
Tôn chủ nhiệm giận dữ, vỗ mạnh xuống bàn, cây bút nảy lên rồi lăn xuống đất.
– Cậu còn nói dối à! Tôi vừa gọi điện đến trường nơi Lý Mai kia công tác để hỏi, cô giáo nghe điện thoại chính là bạn của Lý Mai. Cô ta đã kể hết mọi chuyện với tôi rồi. Cậu trước khi lên đại học rõ ràng là đang yêu đương Lý Mai.
Ông ta chợt hạ giọng, nghiến răng:
– Cậu và Lý Mai không chỉ phát sinh quan hệ, Lý Mai còn mang thai nữa. Cậu thi lên đại học thì quen con gái tôi, liền bỏ Lý Mai, sau đó theo đuổi con gái tôi, ngon ngọt lừa gạt con bé. Không chỉ lừa con bé, cậu còn lừa tôi. Cậu còn dám không nhận.
Chu Kiến Bân sắc mặt tái nhợt, nằm mơ cũng không nghĩ chủ nhiệm Tôn gọi mình tới là vì chuyện này. Càng không ngờ ông ta lại gọi điện đến trường học trước đây Lý Mai làm việc, tức thì trong lòng rối loạn, cả người như bị vô số cây kim đâm vào, mặt đỏ tới mang tai, vô cùng xấu hổ. Phản ứng đầu tiên là muốn biện bạch cho bản thân, miệng nhếch nhếch, thấy chủ nhiệm Tôn mặt mày đầy khinh thường tức giận nhìn mình thì trong lòng biết sự việc đã đến mức này, dù mình có biện bạch thế nào thì cùng vô ích thôi.
Anh ta đầu óc xoay chuyển cực nhanh, lập tức đổi sang vẻ hối hận:
– Chủ nhiệm, em sai rồi. Xin thầy hãy tha thứ cho em, xin đừng công khai chuyện này. Em xin thẳng thắn. Trước đây quả thật em và Lý Mai có yêu nhau một thời gian, nhưng cô ta phẩm chất không tốt, ban đầu là cô ta theo đuổi em trước, cứ mặt dầy bám lấy em. Khi đó em còn trẻ, không chịu nổi mê hoặc đã đồng ý yêu cô ta. Về sau quen biết con gái thầy, em mới ý thức cô ấy mới là tri âm của em, cũng là người duy nhất mà em yêu, cho nên sau khi đau khổ đấu tranh tư tưởng, em quyết định chia tay với Lý Mai. Em xin thề, lúc em và cô ta xa nhau, em hoàn toàn không biết cô ta có thai. Cô ta cũng chẳng đề cập gì với em cả. Nhất định là cô ta bất mãn về em, không biết mang thai con của ai nhưng cố ý nói xấu danh dự của em. Chủ nhiệm, thầy phải tin em. Con người em thế nào thầy biết mà.
Chu Kiến Bân nói xong mắt đỏ hoe, giọng nghẹn ngào.
Chủ nhiệm Tôn nhìn anh ta chòng chọc, lạnh lùng nói:
– Chu Kiến Bân, nếu không phải nghe được đoạn ghi âm này, tôi thật sự sẽ bị lời nói của cậu làm cho cảm động đấy. Cậu vì lừa gạt con gái tôi và sự tín nhiệm của tôi đúng là tốn không ít tâm tư nhỉ.
Chu Kiến Bân tim nhảy dựng lên.
– Ghi âm gì ạ?
Chủ nhiệm Tôn sầm mặt, đặt bộp cái máy thu âm lên bàn, mặt băng bắt đầu chuyển động, Chu Kiến Bân nghe rất rõ giọng của mình phát ra từ đó.
- …Đừng nhắc cô ta nữa. Em không biết đâu, anh đồng ý là vì bất đắc dĩ…..thấp tè, hơn nữa ban đầu là cô ta theo đuổi anh….Lấy địa vị bố mình để uy hiếp anh….lòng dạ hẹp hòi…Em không biết anh đau khổ thế nào đâu, ngày nào cũng như sống trong địa ngục….Chỉ cần em đồng ý, chờ anh nhận được thẻ xanh ở bên đó rồi thì sẽ chia tay cô ta, sau đó kết hôn với em….
Chu Kiến Bân mắt trợn to, mặt tái nhợt như người chết, sau khi nghe hết hai chân bắt đầu run rẩy.
Chủ nhiệm Tôn tắt máy.
– Chu Kiến Bân, giờ thì cậu hết cãi rồi chứ? Tôi nằm mơ cũng không ngờ cậu lại là kẻ mặt người dạ thú như thế. Cậu coi con gái tôi là gì hả? Cậu coi tôi là gì hả?
Chu Kiến Bân cả người run rẩy hai mắt đăm đăm, bỗng nhiên quỳ xuống, khẩn cầu:
– Chủ nhiệm, Giáo sư Tôn, em biết em đáng chết, em không xứng với con gái thầy. Thầy muốn cô ấy chia tay với em cũng được, em chỉ cầu xin thầy nghĩ tới tình thầy trò ngày xưa mà tha thứ cho em. Em van xin thầy, em dập đầu với thầy.
Nói xong, anh ta quả thật dập đầu xuống nền xi măng.
Chủ nhiệm Tôn tức giận cả người run lên, chỉ vào Chu Kiến Bân lắc đầu nói:
– Kẻ ngu biết tiến tới không biết lui, biết muốn mà không biết đủ, đó là đồ vô sỉ. Tôi hôm nay coi như là được chứng kiến tận mắt rồi. Chu Kiến Bân, cậu không chỉ mặt người dạ thú, mà bên trong cũng tối tăm, cậu không xứng là học trò của tôi. Nghiên cứu học vấn trước hết phải học làm người. Cậu ngay cả làm người còn không xứng, thì làm sao nghiên cứu học tập nữa, dẫu học cao lên cũng có ích gì. Tình nghĩa thầy trò chúng ta chỉ tới đây thôi, phía con gái tôi, tôi sẽ nói lại với nó. Sau này cậu tự giải quyết đi.
Nói xong nổi giận đi ra mở cửa ra, thấy bên ngoài có hai sinh viên đang đến tìm mình, hiển nhiên là cũng nghe được màn đối thoại bên trong, mồm đang há hốc ra, chợt thấy cửa bị mở thì cuống quýt lui qua một bên, gọi một tiếng chủ nhiệm.
Chủ nhiệm Tôn lắc đầu, hai tay chắp sau lưng bỏ đi.
Hai sinh viên liếc nhìn Chu Kiến Bân vẫn còn quỳ dưới đất, nhìn nhau, vội vã rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.