Chương 72: ANH CHO ĐÓ LÀ ĐÙA GIỠN?
KkimXoan
31/03/2023
Đây cũng là công việc mà Kim Hương giúp Nhiên Viễn có được những hợp đồng, cô ta sẵn sàng đáp ứng mọi yêu cầu của những người đàn ông này để lấy được hợp đồng cho anh ta vì chỉ muốn nhận được một lời khen ngợi và chú ý đến cô ta. Kim Hương biết hiện tại chỉ có bản thân yêu Nhiên Viễn nhưng cô lại không hối hận vì đã đi theo anh, sẵn sàng làm việc cho anh nếu anh muốn.
"Nhiên Viễn, em đến gặp anh được không? Hay cùng đi ăn trưa với em được không?"
Nhiên Viễn nghe điện thoại của Kim Hương vì nghĩ cô muốn báo cáo công việc hoặc có biến động gì mới nhưng hóa ra chỉ là muốn anh đi ăn cùng cô ta. Nhiên Viễn lạnh lùng trả lời rồi tắt máy, có phải anh ta quá tự tin rằng Kim Hương sẽ không phản bội và đang lụy tình cảm anh ta nên lúc nào cũng sẵn sàng buông lời cay đắng?
"Cô gọi cho tôi chỉ để kêu tôi đi ăn cùng cô? Nếu rảnh quá thì cô nhanh hoàn thành công việc cho tôi đi Kim Hương."
Đây mới chính là con người thật của Nhiên Viễn, sẽ không có bất cứ ngoại lệ nào đối với anh ta, càng không có tình yêu nào có thể thay đổi được anh ta, nếu cố gắng chỉ là đang cố chấp và tự làm tổn thương bản thân. Kim Hương lặng lẽ ngồi lại một mình ở quán ăn, người đàn ông kia đã rời đi trước sau khi chốt thỏa thuận.
"Một chút thời gian ngắn này, anh cũng không giành cho em được sao Nhiên Viễn?"
Nước mắt đã rơi xuống, Kim Hương tủi thân nhanh lau đi để người khác không nhìn thấy. Một cặp đôi vừa rời khỏi khiến cho nhân viên thích thú đến ghen tị, một cô gái ngồi lại một mình, cô đơn đến thương cảm. Nhưng đây là lựa chọn của Kim Hương, không ai bắt ép cô ta và cũng không ai khuyên lấy cô ta. Biết rõ đó là con đường tăm tối, đầy nguy hiểm nhưng cô ta quyết chọn và từng bước đi không dừng lại.
Trung tâm thương mại
Minh An cần chuẩn bị thêm cho chuyến du lịch sắp tới, cô cũng phải chuẩn bị thêm cho Tinh Nhật vài thứ cần thiết. Cả hai đi lựa chọn khắp cả trung tâm thương mại nhưng Minh An vẫn cảm thấy chưa đủ, cô phải vòng thêm vài vòng để tìm món đồ ưng ý. Cả hai tay của Tinh Nhật cũng đã mang đầy các túi.
"Tôi không còn tay để mang đâu Minh An, tôi thấy như vậy cũng đã đầy đủ, cô còn muốn mua thêm gì?"
Không phải cô muốn phô trương nhưng cô muốn có một chút gì đó là điểm chung của cả hai, những món đồ có cả đồ đôi và cho cả hai chứ không riêng Minh An. Đi cả buổi thì cô cảm thấy chân đang rất mỏi nên muốn ngồi nghỉ một lúc, thế nào lại nhìn thấy người quen ở đây. Hôm nay chắc là ngày hội ngộ những người thân thiết của Minh An.
"Không phải chứ, ở đây mà cũng gặp được người quen."
Minh An không muốn đối mặt với ai khác, cô phải tập trung cho công việc hiện tại nên đã kéo Tinh Nhật nấp vào một nơi, cả cơ thể của anh đang che chắn cho cô. Người đó lướt ngang cả hai mà không chút nghi ngờ, Minh An dõi theo cảm thấy đã ổn liền nhanh chóng rời khỏi khu vực này.
"Tôi cảm thấy hôm nay cô rất kì lạ đấy Minh An, cô cứ lén lút như sợ bị phát hiện vậy."
Người đó từng là người trong nhóm ở quán bar của Minh An, nếu để nhìn thấy thế nào Tinh Nhật cũng sẽ biết những tháng ngày ăn chơi không lo nghĩ của cô. Minh An đã cố gắng xây dựng lại một hình ảnh khác nên không thể để quá khứ bị đào lại làm ảnh hưởng con người hiện tại của cô. Nhưng cô lại không biết cái Tinh Nhật quan trọng là hiện tại của cô, không phải là quá khứ không có sự xuất hiện của anh.
"Anh tốt nhất là không nên biết chuyện này, chúng ta nhanh về nhà thôi."
Ngọc gia
Minh An sắp xếp lại chổ đồ mà cô vừa mua về, rồi bảo Tinh Nhật đến khu vườn riêng của cô để trao đổi lại kiến thức. Anh đang phụ giúp tài xế xem xét lại những chiếc xe đang có dấu hiệu bị hư hỏng nên Minh An phải ngồi đợi anh cả buổi. Đợi anh đến bụng cũng đã đói trở lại, cô liền vào nhà bếp tìm đồ ăn.
"Cô chủ muốn ăn gì cứ bảo với đầu bếp, cô chủ không cần phải tự mình nấu đâu ạ."
Minh An ngoài những món do Tinh Nhật nấu thì chỉ có món do cô tự tay nấu mới có thể ăn một cách ngon miệng nhất, cô không phải bảo đầu bếp nấu không ngon chỉ là chưa hoàn toàn hợp với khẩu vị của cô. Người làm không ngăn được Minh An nên chỉ đứng bên cạnh canh chừng cho cô không bị thương khi đang nấu ăn.
"Tôi chỉ muốn nấu mì thôi, tôi có thể tự nấu được."
Mẹ của Minh An đã căn dặn rất kỹ rằng không được để cô bị thương dù là vết muỗi đốt nên người làm lúc nào cũng khẩn trương khi nhìn thấy Minh An, chỉ cần có sơ suất là họ sẽ bị khiển trách hoặc có thể là mất việc. Nhưng Minh An lại là người không thích bị kèm cập, cô muốn được thoải mái làm những việc mà cô muốn.
"Vậy cô chủ để tôi chuẩn bị nước sôi giúp cô."
Minh An cũng đã quen với việc này, nó làm cô cảm giác như bản thân đang bị bao bọc quá mức nhưng chỉ có ở với gia đình thì cô mới được đối xử như vậy, nếu bước ra bên ngoài sẽ không ai xem cô là bảo bối để che chở và yêu chiều như vậy. Minh An đồng ý rồi chuẩn bị một chút nguyên liệu ăn cùng, Tinh Nhật cũng đã xong việc nên cũng vào nhà bếp với cô.
"Anh xong việc rồi sao, có đói không? Tôi nấu cho anh một phần."
Người làm đều đưa mắt nhìn về phía anh, Minh An chưa từng phải nấu ăn cho bất cứ ai nhưng giờ thì anh lại được ưu ái đó khiến một bộ phận không vừa mắt và bằng lòng. Minh An cảm thấy đây là điều bình thường, vì anh đã là người đặc biệt với cô, chỉ có anh mới khiến cô thoải mái và không ngại làm cho anh những việc mà cô chưa từng làm cho ai trước đây.
"Không cần đâu, tôi chỉ là vệ sĩ nên không có quyền được đặc ân này."
Minh An cũng không muốn anh phải khó xử nên cũng không đáp lời lại, cứ để mọi người muốn nghĩ gì thì cứ nghĩ. Cô chuẩn bị ra một bát mì rất to, đây rõ ràng là phần ăn dành cho hai người. Cả hai quay lại khu vườn, Minh An không chuẩn bị hai phần riêng nhưng lại muốn anh cùng ăn với cô trong một bát mì lớn, ở đây cũng không có ai dám đến nếu cô không cho phép.
"Làm việc cả buổi ở gara như vậy chắc chắn là đã rất đói, đừng có từ chối lòng tốt của tôi."
Tinh Nhật đưa mắt nhìn xung quanh rồi cầm đũa lên ăn để cô vui, Minh An cũng đưa miệng cắn lấy sợi mì mà Tinh Nhật đang ăn dang dở. Khoảng cách mà mũi của anh đã chạm vào má của Minh An, chỉ có thể cảm nhận cảm xúc chứ không thể nhìn thấy rõ biểu cảm trên gương mặt của đối phương.
"Nếu để người khác thấy, tôi sẽ trở thành kẻ xấu xa đấy nên cô đừng đùa giỡn với tôi như vậy."
Những việc làm này của cô mà anh cho đó là đùa giỡn, Minh An quay ra dỗi anh với gương mặt ấm ức. Hóa ra tất cả vẫn chưa thấm vào trong cái đầu ngốc này của Tinh Nhật hay sao? Cô biết anh đang bị soi mói nên tâm lý sẽ phải luôn cẩn trọng hơn trong mọi hành động đối với cô nhưng điều anh cho rằng cô đang đùa giỡn như đang nghĩ con người của cô là không nghiêm túc, chỉ biết trêu đùa.
"Sao tự nhiên lại dỗi, tôi có nói sai chổ nào sao?"
Lúc này anh mới nhận ra câu nói của anh đang khiến cô hiểu lầm, ý anh là tính cánh nghịch ngợm thích đùa giỡn của Minh An chứ không phải bảo hành động và con người của cô không nghiêm túc, chỉ biết đùa giỡn với người khác. Anh lập tức buông đũa, ngồi sang bên cạnh Minh An đỡ lấy gương mặt đang hờn dỗi lên nằm trọn trong bàn tay của anh.
"Ý của tôi không phải như vậy. Thôi được rồi, là lỗi của tôi đã không ăn nói rõ ràng."
Ánh mắt của Minh An vẫn không nhìn lên, một giọt nước mắt đã rơi xuống thấm vào lòng bàn tay của Tinh Nhật khiến anh cảm thấy xót xa. Minh An cảm thấy tổn thương khi sự chân thành duy nhất của cô đang bị người mà cô dành cho nghi ngờ là đùa giỡn. Sự im lặng của Minh An đang làm Tinh Nhật khó xử, anh nâng gương mặt đó lên một lần nữa, ánh mắt long lanh đến đáng thương đang nhìn lấy anh.
"Tôi không có ý đó, tôi chỉ sợ mọi người để ý thì tôi sẽ bị đuổi khỏi đây rồi ai sẽ chăm sóc cho cô?"
"Nhiên Viễn, em đến gặp anh được không? Hay cùng đi ăn trưa với em được không?"
Nhiên Viễn nghe điện thoại của Kim Hương vì nghĩ cô muốn báo cáo công việc hoặc có biến động gì mới nhưng hóa ra chỉ là muốn anh đi ăn cùng cô ta. Nhiên Viễn lạnh lùng trả lời rồi tắt máy, có phải anh ta quá tự tin rằng Kim Hương sẽ không phản bội và đang lụy tình cảm anh ta nên lúc nào cũng sẵn sàng buông lời cay đắng?
"Cô gọi cho tôi chỉ để kêu tôi đi ăn cùng cô? Nếu rảnh quá thì cô nhanh hoàn thành công việc cho tôi đi Kim Hương."
Đây mới chính là con người thật của Nhiên Viễn, sẽ không có bất cứ ngoại lệ nào đối với anh ta, càng không có tình yêu nào có thể thay đổi được anh ta, nếu cố gắng chỉ là đang cố chấp và tự làm tổn thương bản thân. Kim Hương lặng lẽ ngồi lại một mình ở quán ăn, người đàn ông kia đã rời đi trước sau khi chốt thỏa thuận.
"Một chút thời gian ngắn này, anh cũng không giành cho em được sao Nhiên Viễn?"
Nước mắt đã rơi xuống, Kim Hương tủi thân nhanh lau đi để người khác không nhìn thấy. Một cặp đôi vừa rời khỏi khiến cho nhân viên thích thú đến ghen tị, một cô gái ngồi lại một mình, cô đơn đến thương cảm. Nhưng đây là lựa chọn của Kim Hương, không ai bắt ép cô ta và cũng không ai khuyên lấy cô ta. Biết rõ đó là con đường tăm tối, đầy nguy hiểm nhưng cô ta quyết chọn và từng bước đi không dừng lại.
Trung tâm thương mại
Minh An cần chuẩn bị thêm cho chuyến du lịch sắp tới, cô cũng phải chuẩn bị thêm cho Tinh Nhật vài thứ cần thiết. Cả hai đi lựa chọn khắp cả trung tâm thương mại nhưng Minh An vẫn cảm thấy chưa đủ, cô phải vòng thêm vài vòng để tìm món đồ ưng ý. Cả hai tay của Tinh Nhật cũng đã mang đầy các túi.
"Tôi không còn tay để mang đâu Minh An, tôi thấy như vậy cũng đã đầy đủ, cô còn muốn mua thêm gì?"
Không phải cô muốn phô trương nhưng cô muốn có một chút gì đó là điểm chung của cả hai, những món đồ có cả đồ đôi và cho cả hai chứ không riêng Minh An. Đi cả buổi thì cô cảm thấy chân đang rất mỏi nên muốn ngồi nghỉ một lúc, thế nào lại nhìn thấy người quen ở đây. Hôm nay chắc là ngày hội ngộ những người thân thiết của Minh An.
"Không phải chứ, ở đây mà cũng gặp được người quen."
Minh An không muốn đối mặt với ai khác, cô phải tập trung cho công việc hiện tại nên đã kéo Tinh Nhật nấp vào một nơi, cả cơ thể của anh đang che chắn cho cô. Người đó lướt ngang cả hai mà không chút nghi ngờ, Minh An dõi theo cảm thấy đã ổn liền nhanh chóng rời khỏi khu vực này.
"Tôi cảm thấy hôm nay cô rất kì lạ đấy Minh An, cô cứ lén lút như sợ bị phát hiện vậy."
Người đó từng là người trong nhóm ở quán bar của Minh An, nếu để nhìn thấy thế nào Tinh Nhật cũng sẽ biết những tháng ngày ăn chơi không lo nghĩ của cô. Minh An đã cố gắng xây dựng lại một hình ảnh khác nên không thể để quá khứ bị đào lại làm ảnh hưởng con người hiện tại của cô. Nhưng cô lại không biết cái Tinh Nhật quan trọng là hiện tại của cô, không phải là quá khứ không có sự xuất hiện của anh.
"Anh tốt nhất là không nên biết chuyện này, chúng ta nhanh về nhà thôi."
Ngọc gia
Minh An sắp xếp lại chổ đồ mà cô vừa mua về, rồi bảo Tinh Nhật đến khu vườn riêng của cô để trao đổi lại kiến thức. Anh đang phụ giúp tài xế xem xét lại những chiếc xe đang có dấu hiệu bị hư hỏng nên Minh An phải ngồi đợi anh cả buổi. Đợi anh đến bụng cũng đã đói trở lại, cô liền vào nhà bếp tìm đồ ăn.
"Cô chủ muốn ăn gì cứ bảo với đầu bếp, cô chủ không cần phải tự mình nấu đâu ạ."
Minh An ngoài những món do Tinh Nhật nấu thì chỉ có món do cô tự tay nấu mới có thể ăn một cách ngon miệng nhất, cô không phải bảo đầu bếp nấu không ngon chỉ là chưa hoàn toàn hợp với khẩu vị của cô. Người làm không ngăn được Minh An nên chỉ đứng bên cạnh canh chừng cho cô không bị thương khi đang nấu ăn.
"Tôi chỉ muốn nấu mì thôi, tôi có thể tự nấu được."
Mẹ của Minh An đã căn dặn rất kỹ rằng không được để cô bị thương dù là vết muỗi đốt nên người làm lúc nào cũng khẩn trương khi nhìn thấy Minh An, chỉ cần có sơ suất là họ sẽ bị khiển trách hoặc có thể là mất việc. Nhưng Minh An lại là người không thích bị kèm cập, cô muốn được thoải mái làm những việc mà cô muốn.
"Vậy cô chủ để tôi chuẩn bị nước sôi giúp cô."
Minh An cũng đã quen với việc này, nó làm cô cảm giác như bản thân đang bị bao bọc quá mức nhưng chỉ có ở với gia đình thì cô mới được đối xử như vậy, nếu bước ra bên ngoài sẽ không ai xem cô là bảo bối để che chở và yêu chiều như vậy. Minh An đồng ý rồi chuẩn bị một chút nguyên liệu ăn cùng, Tinh Nhật cũng đã xong việc nên cũng vào nhà bếp với cô.
"Anh xong việc rồi sao, có đói không? Tôi nấu cho anh một phần."
Người làm đều đưa mắt nhìn về phía anh, Minh An chưa từng phải nấu ăn cho bất cứ ai nhưng giờ thì anh lại được ưu ái đó khiến một bộ phận không vừa mắt và bằng lòng. Minh An cảm thấy đây là điều bình thường, vì anh đã là người đặc biệt với cô, chỉ có anh mới khiến cô thoải mái và không ngại làm cho anh những việc mà cô chưa từng làm cho ai trước đây.
"Không cần đâu, tôi chỉ là vệ sĩ nên không có quyền được đặc ân này."
Minh An cũng không muốn anh phải khó xử nên cũng không đáp lời lại, cứ để mọi người muốn nghĩ gì thì cứ nghĩ. Cô chuẩn bị ra một bát mì rất to, đây rõ ràng là phần ăn dành cho hai người. Cả hai quay lại khu vườn, Minh An không chuẩn bị hai phần riêng nhưng lại muốn anh cùng ăn với cô trong một bát mì lớn, ở đây cũng không có ai dám đến nếu cô không cho phép.
"Làm việc cả buổi ở gara như vậy chắc chắn là đã rất đói, đừng có từ chối lòng tốt của tôi."
Tinh Nhật đưa mắt nhìn xung quanh rồi cầm đũa lên ăn để cô vui, Minh An cũng đưa miệng cắn lấy sợi mì mà Tinh Nhật đang ăn dang dở. Khoảng cách mà mũi của anh đã chạm vào má của Minh An, chỉ có thể cảm nhận cảm xúc chứ không thể nhìn thấy rõ biểu cảm trên gương mặt của đối phương.
"Nếu để người khác thấy, tôi sẽ trở thành kẻ xấu xa đấy nên cô đừng đùa giỡn với tôi như vậy."
Những việc làm này của cô mà anh cho đó là đùa giỡn, Minh An quay ra dỗi anh với gương mặt ấm ức. Hóa ra tất cả vẫn chưa thấm vào trong cái đầu ngốc này của Tinh Nhật hay sao? Cô biết anh đang bị soi mói nên tâm lý sẽ phải luôn cẩn trọng hơn trong mọi hành động đối với cô nhưng điều anh cho rằng cô đang đùa giỡn như đang nghĩ con người của cô là không nghiêm túc, chỉ biết trêu đùa.
"Sao tự nhiên lại dỗi, tôi có nói sai chổ nào sao?"
Lúc này anh mới nhận ra câu nói của anh đang khiến cô hiểu lầm, ý anh là tính cánh nghịch ngợm thích đùa giỡn của Minh An chứ không phải bảo hành động và con người của cô không nghiêm túc, chỉ biết đùa giỡn với người khác. Anh lập tức buông đũa, ngồi sang bên cạnh Minh An đỡ lấy gương mặt đang hờn dỗi lên nằm trọn trong bàn tay của anh.
"Ý của tôi không phải như vậy. Thôi được rồi, là lỗi của tôi đã không ăn nói rõ ràng."
Ánh mắt của Minh An vẫn không nhìn lên, một giọt nước mắt đã rơi xuống thấm vào lòng bàn tay của Tinh Nhật khiến anh cảm thấy xót xa. Minh An cảm thấy tổn thương khi sự chân thành duy nhất của cô đang bị người mà cô dành cho nghi ngờ là đùa giỡn. Sự im lặng của Minh An đang làm Tinh Nhật khó xử, anh nâng gương mặt đó lên một lần nữa, ánh mắt long lanh đến đáng thương đang nhìn lấy anh.
"Tôi không có ý đó, tôi chỉ sợ mọi người để ý thì tôi sẽ bị đuổi khỏi đây rồi ai sẽ chăm sóc cho cô?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.