Chương 35: BUỔI CẮM TRẠI ĐẦU TIÊN
KkimXoan
31/03/2023
Ngày hôm sau
Do đây là lần đầu Minh An tham gia vào buổi cắm trại trong rừng, kỹ năng chắc chắn là không có. Những đồ dùng cần thiết, Tinh Nhật phải thay cô chuẩn bị. Họ xuất phát vào lúc giờ trưa, Khả Hân và Minh An cùng ngồi chung xe, nên không khí không được thoải mái và tự nhiên. Trong đoàn có những người, Minh An chưa từng gặp mặt, nhưng cô lại bắt chuyện khá thoải mái.
"Mọi người thường có những hoạt động như thế này sao?"
Một cô gái trong đoàn vẫn đang trò chuyện với Minh An từ khi lên xe. Cô gái này có vẻ thích Minh An, thái độ rất thân thiện và tràn đầy năng lượng, còn có cả khiếu hài hước. Trái ngược với không khí vui vẻ bên đây, Khả Hân lại tỏ ra không thích. Cô ta cứ tìm cách bắt chuyện với Tinh Nhật, để giải thích về chuyện của hôm qua. Nhưng Tinh Nhật vẫn chưa thể chấp nhận hành động lúc đó của Khả Hân, anh vẫn còn rất phẫn nộ với điều đó.
"Thỉnh thoảng, nếu có dịp chúng tôi sẽ tổ chức vài lần như vậy trong năm."
Sau khoảng hơn 30 phút di chuyển, họ đến một căn nhà nhỏ trong rừng. Đây là nơi mà Tinh Nhật và đoàn đội sẽ nghĩ lại qua đêm hoặc nghỉ ngơi lúc làm việc. Tinh Nhật thường không ngủ cùng mọi người, nên anh có một căn phòng riêng và chỉ một mình anh ngủ trong căn phòng đó.
"Tinh Nhật, phòng của tôi ở đâu vậy?"
Minh An đi theo phía sau Tinh Nhật, anh đang mang hành lý vào phòng. Chắc chắn lần này, anh sẽ không để Minh An ở một mình. Huống hồ, đây lại là nơi rừng núi hoang sơ, tiềm ẩn nhiều nguy hiểm. Anh đặt hành lý của cô vào phòng của anh, rồi quay sang đáp lời Minh An.
"Cô sẽ ngủ ở phòng của tôi. Yên tâm, cô ngủ trên giường, còn tôi sẽ ngủ dưới nền."
Minh An hơi sốc một chút, nhưng điều này cũng tốt. Cô tiến lại, ngồi trên giường. Vì đây là giường được ghép lại bằng những thanh sắt, nên sẽ có âm thanh khi ngồi lên. Đồ dùng ở trong phòng cũng không nhiều, nhưng Tinh Nhật có trồng một chậu hoa Viola tím, được đặt ở cửa sổ. Minh An lập tức đến xem. Cô còn ngửi nhẹ vào cánh hoa, một mùi hương khá dễ chịu.
"Không ngờ, người cứng nhắc như anh, lại có sở thích lãng mạn này."
Tinh Nhật không đáp lời Minh An, anh tiến lại vị trí của cô, rồi nâng gương mặt của Minh An lên kiểm tra. Ánh nắng từ cửa sổ, đang chiếu rọi vào hai con người này. Động tác của Tinh Nhật vô cùng nhẹ nhàng, ánh mắt của anh tập trung tuyệt đối. Minh An cũng theo động tác của anh, đưa ánh mắt, quan sát biểu cảm của Tinh Nhật.
"Có còn đau không?"
Tinh Nhật nhẹ đưa ánh mắt hướng lên trên, bắt gặp Minh An đang chăm chăm nhìn anh. Khoảnh khắc như động lại trong giây phút đó, cơn gió nhẹ lướt ngang, làm mái tóc che đi gương mặt của Minh An. Tinh Nhật khẽ đưa ngón tay, lướt trên độ mềm mượt của từng sợi tóc. Cảm giác xao xuyến, quyến luyến, không muốn dừng lại.
"Không đau nữa, anh chăm sóc vết thương tốt như vậy. Đương nhiên, là không còn đau rồi."
Một tiếng động bên ngoài, khiến cả hai quay lại thực tại. Minh An có chút lúng túng, cô bảo anh cùng ra bên ngoài xem xét có việc gì? Vừa ra đến phòng khách, chiếc bình hoa đã tan vỡ nằm trên nền nhà, tay của Khả Hân còn đang bị chảy máu. Mọi người đang băng bó lại vết thương giúp cô ta, nhưng ánh mắt vẫn đang cầu mong sự thương xót từ Tinh Nhật.
"Để tôi dọn dẹp chổ này. Minh An, đừng di chuyển, sẽ đạp trúng những mảnh vỡ trên nền đấy."
Minh An nghe theo lời anh, chỉ đứng yên một bên. Khả Hân như rất muốn lao ngay đến chổ của Minh An, nhưng cô ta không thể thực hiện việc đó. Giờ thì Tinh Nhật đã không còn nhìn đến mặt của cô ta, có làm gì, anh cũng không muốn quan tâm. Thái độ lạnh lùng của trước đây, hiện tại lại còn băng lạnh hơn.
Buổi tối
Minh An ở bếp, phụ Tinh Nhật chuẩn bị bữa tối. Cô rất chăm chú xem cách anh nấu nướng, từng công thức cũng ghi nhớ lại trong đầu. Mùi thơm lan tỏa khắp căn bếp, Minh An không chịu được, nên muốn thử một miếng. Tinh Nhật dùng đũa gấp một miếng thịt vừa ăn, anh thổi nhẹ để giảm bớt độ nóng, rồi đưa vào miệng của Minh An. Cô từ từ cảm nhận hương vị của miếng thịt, đúng là ngon hơn cả đầu bếp cao cấp ở nhà.
"Ngon thật đấy. Hay là, sau khi tôi về lại thành phố, tôi thuê anh làm đầu bếp cho tôi được không?"
Mọi người cùng nhau sắp xếp bàn ăn và dụng cụ ăn uống. Còn Khả Hân, vì đang bị thương, nên cô được ngồi đợi ở phòng khách. Còn nghĩ chuyến đi này sẽ giúp cô ta giải thích rõ ràng với Tinh Nhật, nhưng lại phải chứng kiến khung cảnh tình tứ của hai người họ.
[Cô được lắm Minh An, nhưng tôi không chịu thua cô đâu.]
Trên bàn ăn, Tinh Nhật chỉ tập trung chăm sóc cho Minh An. Nhưng đồng đội của anh, đang thay phiên nhau trêu chọc. Họ chưa từng nhìn thấy dáng vẻ này của Tinh Nhật trước đây, hầu như là không xuất hiện. Minh An lại có thể khiến cho một con người lạnh lùng, băng giá như Tinh Nhật. Trở nên ấm ấp và dịu dàng mà đối xử với cô.
"Nói thật đi, có phải hai người đang tư tình với nhau không?"
Ánh mắt sắc bén của Khả Hân liền liếc nhìn, khi nghe thấy lời nói đùa này. Tinh Nhật cũng tặng cho người bạn của mình một ánh nhìn lạnh nhạt, rồi tiếp tục dùng bữa. Mọi người vẫn thay nhau mà trêu chọc, vì họ biết anh sẽ không tức giận. Minh An chỉ nghe và thưởng thức những món ăn của Tinh Nhật đã nấu. Nó đang hấp đẫn cô hơn là việc này.
Sau khi dùng xong bữa tối
Phòng tắm được xây phía ngoài, liền sát với ngôi nhà. Minh An đã đợi cho mọi người tắm trước, rồi cô mới đi tắm. Nhưng cô rất sợ bóng tối, muốn gọi người đi cùng, nhưng hiện tại chỉ còn Khả Hân là nữ ở đây. Nếu gọi cô ta đi cùng, thì khác nào là tự đi vào địa ngục. Tinh Nhật nhìn thấy Minh An cứ lén lút ở cửa, nên lại hỏi cô thế nào?
"Sao không đi tắm, sợ sao? Cần tôi đi cùng không?"
Sao anh lại nói chuyện không đầu đuôi như vậy? Người khác nghe được, chắc chắn sẽ có chuyện lớn để trêu đùa. Minh An cũng không còn cách nào, cô nói thật với anh về việc đó. Tinh Nhật lập tức kéo tay Minh An đi ra phía phòng tắm, rồi anh đứng phía bên ngoài canh chừng cho cô. Cảm giác ngại ngùng lúc này, không thể nào thốt thành lời.
[Anh ta có điên không vậy? Đứng ngay bên cạnh, thì làm sao mình dám tắm đây?]
Vừa đổ một gáo nước lên bàn tay, Minh An liền hét lên. Tinh Nhật vẫn xoay lưng về phía cánh cửa, có chút lo lắng. Vì nước rất lạnh, nên cô mới phản ứng như vậy. Cũng không thể đứng yên ở trong này, Minh An từ từ cởi bỏ lớp quần áo, rồi cố chịu đựng tắm bằng nước lạnh thấu da thịt này. Nhưng sau khi tắm xong, Minh An mới nhận ra, cô đã không mang theo khăn tắm.
[Phải làm sao đây? Mình không mang khăn tắm. Nhưng mình sắp không chịu được cái cảm giác lạnh này.]
Minh An áp người sát cánh cửa, rồi nói vọng ra bên ngoài. Tinh Nhật nghe thấy, lập tức vào trong lấy khăn tắm giúp cô. Nhưng vừa định mở túi đồ của Minh An, anh lại dừng tay, vì sợ sẽ nhìn thấy đồ nhạy cảm. Nhưng Minh An là người tinh tế, nên anh không nhìn thấy bất cứ đồ nhạy cảm nào của cô.
"Tôi treo khăn tắm bên ngoài cửa. Cô mở ra lấy đi, tôi không nhìn đâu."
Minh An cẩn thận mở nhẹ cánh cửa, rồi với tay lấy chiếc khăn tắm. Nhưng vừa kéo vào bên trong, chiếc khăn tắm lại bị vướng vào. Lại là tình huống gì đây? Minh An đành phải nhờ anh gỡ giúp. Tinh Nhật xoay người lại, đưa tay gỡ giúp chiếc khăn tắm cho cô, nhưng ánh mắt anh, vẫn nhìn sang hướng khác. Cuối cùng, cũng kết thúc khoảnh khắc xấu hổ này.
"Cô vào trong trước đi, tôi đi gom một ít củi khô để nhóm lửa."
Một lúc sau, mọi người trong đoàn cùng nhau ngồi thành hàng. Họ kể cho nhau nghe những câu chuyện, vui buồn đều có. Họ trải lòng như những người thân trong gia đình. Dưới ánh lửa đang bập bùng, sưởi ấm phần nào những tâm hồn lạnh lẽo nơi đây. Giúp xóa tan những tăm tối khuất bên trong và hơn hết, họ được gặp nhau, trao cho nhau sự tin tưởng. Đương nhiên, họ sẽ trân trọng điều đó và tạo ra một cuộc sống tốt hơn, tích cực hơn.
[Mình sinh ra đã được ở trong sung sướng, không cần phải lo việc gì. Nhưng đối với họ, để có được hôm nay, là cả một quá trình nổ lực.]
Do đây là lần đầu Minh An tham gia vào buổi cắm trại trong rừng, kỹ năng chắc chắn là không có. Những đồ dùng cần thiết, Tinh Nhật phải thay cô chuẩn bị. Họ xuất phát vào lúc giờ trưa, Khả Hân và Minh An cùng ngồi chung xe, nên không khí không được thoải mái và tự nhiên. Trong đoàn có những người, Minh An chưa từng gặp mặt, nhưng cô lại bắt chuyện khá thoải mái.
"Mọi người thường có những hoạt động như thế này sao?"
Một cô gái trong đoàn vẫn đang trò chuyện với Minh An từ khi lên xe. Cô gái này có vẻ thích Minh An, thái độ rất thân thiện và tràn đầy năng lượng, còn có cả khiếu hài hước. Trái ngược với không khí vui vẻ bên đây, Khả Hân lại tỏ ra không thích. Cô ta cứ tìm cách bắt chuyện với Tinh Nhật, để giải thích về chuyện của hôm qua. Nhưng Tinh Nhật vẫn chưa thể chấp nhận hành động lúc đó của Khả Hân, anh vẫn còn rất phẫn nộ với điều đó.
"Thỉnh thoảng, nếu có dịp chúng tôi sẽ tổ chức vài lần như vậy trong năm."
Sau khoảng hơn 30 phút di chuyển, họ đến một căn nhà nhỏ trong rừng. Đây là nơi mà Tinh Nhật và đoàn đội sẽ nghĩ lại qua đêm hoặc nghỉ ngơi lúc làm việc. Tinh Nhật thường không ngủ cùng mọi người, nên anh có một căn phòng riêng và chỉ một mình anh ngủ trong căn phòng đó.
"Tinh Nhật, phòng của tôi ở đâu vậy?"
Minh An đi theo phía sau Tinh Nhật, anh đang mang hành lý vào phòng. Chắc chắn lần này, anh sẽ không để Minh An ở một mình. Huống hồ, đây lại là nơi rừng núi hoang sơ, tiềm ẩn nhiều nguy hiểm. Anh đặt hành lý của cô vào phòng của anh, rồi quay sang đáp lời Minh An.
"Cô sẽ ngủ ở phòng của tôi. Yên tâm, cô ngủ trên giường, còn tôi sẽ ngủ dưới nền."
Minh An hơi sốc một chút, nhưng điều này cũng tốt. Cô tiến lại, ngồi trên giường. Vì đây là giường được ghép lại bằng những thanh sắt, nên sẽ có âm thanh khi ngồi lên. Đồ dùng ở trong phòng cũng không nhiều, nhưng Tinh Nhật có trồng một chậu hoa Viola tím, được đặt ở cửa sổ. Minh An lập tức đến xem. Cô còn ngửi nhẹ vào cánh hoa, một mùi hương khá dễ chịu.
"Không ngờ, người cứng nhắc như anh, lại có sở thích lãng mạn này."
Tinh Nhật không đáp lời Minh An, anh tiến lại vị trí của cô, rồi nâng gương mặt của Minh An lên kiểm tra. Ánh nắng từ cửa sổ, đang chiếu rọi vào hai con người này. Động tác của Tinh Nhật vô cùng nhẹ nhàng, ánh mắt của anh tập trung tuyệt đối. Minh An cũng theo động tác của anh, đưa ánh mắt, quan sát biểu cảm của Tinh Nhật.
"Có còn đau không?"
Tinh Nhật nhẹ đưa ánh mắt hướng lên trên, bắt gặp Minh An đang chăm chăm nhìn anh. Khoảnh khắc như động lại trong giây phút đó, cơn gió nhẹ lướt ngang, làm mái tóc che đi gương mặt của Minh An. Tinh Nhật khẽ đưa ngón tay, lướt trên độ mềm mượt của từng sợi tóc. Cảm giác xao xuyến, quyến luyến, không muốn dừng lại.
"Không đau nữa, anh chăm sóc vết thương tốt như vậy. Đương nhiên, là không còn đau rồi."
Một tiếng động bên ngoài, khiến cả hai quay lại thực tại. Minh An có chút lúng túng, cô bảo anh cùng ra bên ngoài xem xét có việc gì? Vừa ra đến phòng khách, chiếc bình hoa đã tan vỡ nằm trên nền nhà, tay của Khả Hân còn đang bị chảy máu. Mọi người đang băng bó lại vết thương giúp cô ta, nhưng ánh mắt vẫn đang cầu mong sự thương xót từ Tinh Nhật.
"Để tôi dọn dẹp chổ này. Minh An, đừng di chuyển, sẽ đạp trúng những mảnh vỡ trên nền đấy."
Minh An nghe theo lời anh, chỉ đứng yên một bên. Khả Hân như rất muốn lao ngay đến chổ của Minh An, nhưng cô ta không thể thực hiện việc đó. Giờ thì Tinh Nhật đã không còn nhìn đến mặt của cô ta, có làm gì, anh cũng không muốn quan tâm. Thái độ lạnh lùng của trước đây, hiện tại lại còn băng lạnh hơn.
Buổi tối
Minh An ở bếp, phụ Tinh Nhật chuẩn bị bữa tối. Cô rất chăm chú xem cách anh nấu nướng, từng công thức cũng ghi nhớ lại trong đầu. Mùi thơm lan tỏa khắp căn bếp, Minh An không chịu được, nên muốn thử một miếng. Tinh Nhật dùng đũa gấp một miếng thịt vừa ăn, anh thổi nhẹ để giảm bớt độ nóng, rồi đưa vào miệng của Minh An. Cô từ từ cảm nhận hương vị của miếng thịt, đúng là ngon hơn cả đầu bếp cao cấp ở nhà.
"Ngon thật đấy. Hay là, sau khi tôi về lại thành phố, tôi thuê anh làm đầu bếp cho tôi được không?"
Mọi người cùng nhau sắp xếp bàn ăn và dụng cụ ăn uống. Còn Khả Hân, vì đang bị thương, nên cô được ngồi đợi ở phòng khách. Còn nghĩ chuyến đi này sẽ giúp cô ta giải thích rõ ràng với Tinh Nhật, nhưng lại phải chứng kiến khung cảnh tình tứ của hai người họ.
[Cô được lắm Minh An, nhưng tôi không chịu thua cô đâu.]
Trên bàn ăn, Tinh Nhật chỉ tập trung chăm sóc cho Minh An. Nhưng đồng đội của anh, đang thay phiên nhau trêu chọc. Họ chưa từng nhìn thấy dáng vẻ này của Tinh Nhật trước đây, hầu như là không xuất hiện. Minh An lại có thể khiến cho một con người lạnh lùng, băng giá như Tinh Nhật. Trở nên ấm ấp và dịu dàng mà đối xử với cô.
"Nói thật đi, có phải hai người đang tư tình với nhau không?"
Ánh mắt sắc bén của Khả Hân liền liếc nhìn, khi nghe thấy lời nói đùa này. Tinh Nhật cũng tặng cho người bạn của mình một ánh nhìn lạnh nhạt, rồi tiếp tục dùng bữa. Mọi người vẫn thay nhau mà trêu chọc, vì họ biết anh sẽ không tức giận. Minh An chỉ nghe và thưởng thức những món ăn của Tinh Nhật đã nấu. Nó đang hấp đẫn cô hơn là việc này.
Sau khi dùng xong bữa tối
Phòng tắm được xây phía ngoài, liền sát với ngôi nhà. Minh An đã đợi cho mọi người tắm trước, rồi cô mới đi tắm. Nhưng cô rất sợ bóng tối, muốn gọi người đi cùng, nhưng hiện tại chỉ còn Khả Hân là nữ ở đây. Nếu gọi cô ta đi cùng, thì khác nào là tự đi vào địa ngục. Tinh Nhật nhìn thấy Minh An cứ lén lút ở cửa, nên lại hỏi cô thế nào?
"Sao không đi tắm, sợ sao? Cần tôi đi cùng không?"
Sao anh lại nói chuyện không đầu đuôi như vậy? Người khác nghe được, chắc chắn sẽ có chuyện lớn để trêu đùa. Minh An cũng không còn cách nào, cô nói thật với anh về việc đó. Tinh Nhật lập tức kéo tay Minh An đi ra phía phòng tắm, rồi anh đứng phía bên ngoài canh chừng cho cô. Cảm giác ngại ngùng lúc này, không thể nào thốt thành lời.
[Anh ta có điên không vậy? Đứng ngay bên cạnh, thì làm sao mình dám tắm đây?]
Vừa đổ một gáo nước lên bàn tay, Minh An liền hét lên. Tinh Nhật vẫn xoay lưng về phía cánh cửa, có chút lo lắng. Vì nước rất lạnh, nên cô mới phản ứng như vậy. Cũng không thể đứng yên ở trong này, Minh An từ từ cởi bỏ lớp quần áo, rồi cố chịu đựng tắm bằng nước lạnh thấu da thịt này. Nhưng sau khi tắm xong, Minh An mới nhận ra, cô đã không mang theo khăn tắm.
[Phải làm sao đây? Mình không mang khăn tắm. Nhưng mình sắp không chịu được cái cảm giác lạnh này.]
Minh An áp người sát cánh cửa, rồi nói vọng ra bên ngoài. Tinh Nhật nghe thấy, lập tức vào trong lấy khăn tắm giúp cô. Nhưng vừa định mở túi đồ của Minh An, anh lại dừng tay, vì sợ sẽ nhìn thấy đồ nhạy cảm. Nhưng Minh An là người tinh tế, nên anh không nhìn thấy bất cứ đồ nhạy cảm nào của cô.
"Tôi treo khăn tắm bên ngoài cửa. Cô mở ra lấy đi, tôi không nhìn đâu."
Minh An cẩn thận mở nhẹ cánh cửa, rồi với tay lấy chiếc khăn tắm. Nhưng vừa kéo vào bên trong, chiếc khăn tắm lại bị vướng vào. Lại là tình huống gì đây? Minh An đành phải nhờ anh gỡ giúp. Tinh Nhật xoay người lại, đưa tay gỡ giúp chiếc khăn tắm cho cô, nhưng ánh mắt anh, vẫn nhìn sang hướng khác. Cuối cùng, cũng kết thúc khoảnh khắc xấu hổ này.
"Cô vào trong trước đi, tôi đi gom một ít củi khô để nhóm lửa."
Một lúc sau, mọi người trong đoàn cùng nhau ngồi thành hàng. Họ kể cho nhau nghe những câu chuyện, vui buồn đều có. Họ trải lòng như những người thân trong gia đình. Dưới ánh lửa đang bập bùng, sưởi ấm phần nào những tâm hồn lạnh lẽo nơi đây. Giúp xóa tan những tăm tối khuất bên trong và hơn hết, họ được gặp nhau, trao cho nhau sự tin tưởng. Đương nhiên, họ sẽ trân trọng điều đó và tạo ra một cuộc sống tốt hơn, tích cực hơn.
[Mình sinh ra đã được ở trong sung sướng, không cần phải lo việc gì. Nhưng đối với họ, để có được hôm nay, là cả một quá trình nổ lực.]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.