Chương 10: CẢM GIÁC BỊ LỪA DỐI
KkimXoan
31/03/2023
Tại một quán ăn ven đường
Những món ăn ở đây, Minh An đều đã được dùng qua. Nhưng cách bày trí và cách chế biến không giống nhau. Nó mang lại cảm giác ngon miệng và lưu giữ hương vị ở đầu lưỡi lâu hơn.
"Tiểu thư nào lại ăn uống giống như cô vậy? Không ai giành ăn của cô đâu, ở đây còn rất nhiều."
Tinh Nhật bận tay, mang lên hết món này đến món khác cho Minh An. Những cô gái ngồi xung quanh, tỏ vẻ không thích cô, vì bên cạnh cô đều là hai chàng trai quá cuốn hút. Ánh mắt của những cô gái phía sau, như đang xiên vào lưng cô, cảm giác có chút lạnh gáy.
"Tôi sợ bản thân không còn cơ hội được ăn, nên mới tranh thủ thưởng thức cho hết các món ở đây."
Chí Thần, từ tốn trên đĩa thức ăn của mình. Rất gọn gàng và ngăn nắp. Từng món đều được đặt theo thứ tự, đâu là món khai vị, đâu là món chính và đâu là món tráng miệng.
"Sao em lại nói như vậy Minh An? Nếu em muốn ăn, lần sau anh sẽ đưa em đến đây ăn tiếp."
Cô hất nhẹ gương mặt về phía sau, ám chỉ những cô gái đang chăm chăm nhìn mình.
"Thì những mũi tên vô hình ở phía sau, đang nhắm vào tôi đó. Sợ sẽ không an toàn, để về được nhà."
Chí Thần quay sang phía sau nhìn, những cô gái đó liền thay đổi thái độ. Mềm mỏng, thân thiện và vô cùng vui vẻ. Nhưng khi anh quay lại bàn ăn, thì ánh mắt sát khí lại đâm vào Minh An.
"Tinh Nhật, lấy giúp tôi ly nước. Tay của tôi đang bận xử lý con cua này rồi. Sẵn giúp tôi, lau vết bẩn trên khóe môi nữa."
Anh không từ chối, luôn làm theo ý của cô. Chí Thần ngồi cạnh, nhìn theo hành động của Tinh Nhật. Như anh chồng đang chăm cô vợ nhỏ. Đôi tay Chí Thần, vẫn thuần thục đưa thức ăn vào miệng. Ánh mắt vẫn hướng theo hai người họ.
"Này, Tinh Nhật. Tôi chưa từng nhìn thấy, bộ dạng biết chăm sóc người khác của cậu. Thời gian đã khiến cậu có tình cảm rồi sao?"
Tinh Nhật và Chí Thần là bạn thân của nhau, cả hai đã cùng nhau học từ những ngày đầu bước chân đến trường. Chí Thần lúc đi học, thường xuyên bị bắt nạt, do tính cách có hơi thiếu gia của anh. Tinh Nhật luôn là người đứng ra giải cứu Chí Thần kịp thời, những gì Chí Thần có, đều mang đến cho Tinh Nhật. Trừ những lúc ghẹo gan nhau.
"Nhiều thứ khiến cậu bận tâm như vậy, sao cậu còn thời gian quan tâm đến thứ khác."
Minh An đã ăn được rất nhiều món, nhưng Chí Thần chỉ vừa ăn xong món khai vị và bắt đầu ăn món chính. Tinh Nhật không thích những món ăn thế này, anh chỉ ăn những món được chế biến ở nhà hoặc do tự tay anh nấu.
"Mắt của tôi, bị nước văng trúng rồi."
Tinh Nhật nhanh tay lấy khăn giấy, lau sạch vết nước trên khóe mắt của Minh An, sẵn tiện lau luôn hai bàn tay vữa bốc vỏ cua của cô. Anh cũng không hiểu, với Minh An anh không cảm thấy cần tạo khoảng cách. Có thể là do nhiệm vụ của anh, phải chăm sóc tận tình cho cô hoặc một lý do nào đó, anh chưa lý giải được.
"Chào anh đẹp trai, có thể xin phương thức liên lạc không?"
Tinh Nhật không nhìn, cũng không đáp lời, anh đưa điện thoại về hướng cô gái đó, để quét mã. Cô gái vui vẻ vì nghĩ rằng đã xin được, rồi quay lại bàn của mình, gương mặt đắc ý nhìn về hướng Minh An. Cô đang cho chân cua vào trong miệng, chưa hiểu điều gì đang xảy ra.
"Không ngờ anh lại dễ dãi như vậy, xin là liền cho."
Tinh Nhật quay sang nhìn cô, đưa điện thoại của mình sát vào gương mặt của Minh An, tay còn lại vẫn đang nướng thịt.
"Có muốn không, tôi còn nhiều lắm."
Minh An cầm lấy điện thoại của anh, bên trong có rất nhiều mã khác nhau. Đều là của những người dùng khác, không có cái nào là của anh. Minh An nhìn anh khó hiểu.
"Những người làm cùng tôi. Họ bảo tôi rằng, khi nào có cô gái nào đến tiếp cận, hãy đưa mã của bọn họ."
Chí Thần liền sặc thức ăn khi nghe thấy, anh cười phá lên, gây chú ý cả quán ăn. Không ngờ, bạn của mình lại cư xử như vậy với các cô gái. Nếu biết được, Tinh Nhật sẽ trở thành kẻ thù cho các cô gái ở đây mất.
"Sao anh có thể làm như vậy? Nếu không thích, sao lại cho người khác hy vọng?"
Chí Thần nhìn sang Minh An, đáp lời giúp Tinh Nhật
"Nhưng từ chối trực tiếp, sẽ khiến cô ấy bị mất mặt. Có khi trò chuyện cùng người khác, cô ấy cảm thấy thích hơn thì sao. Vẹn cả đôi đường."
Minh An liền tạm dừng việc ăn, dùng khăn lau sạch miệng của mình. Khoanh tay đặt trên bàn, nhìn sang Chí Thần ngồi bên cạnh và đáp lời.
"Dù là thế nào, thì cô ấy cũng đã bị lừa dối ngay từ đầu. Đừng nghĩ rằng, suy nghĩ của bản thân đúng, thì người khác cũng sẽ vui vẻ và chấp nhận."
Cảm giác này không ai rõ hơn Minh An, ngay từ đầu đã bị lừa dối. Đến lúc bị hại, vẫn còn nghĩ rằng đó không phải là sự thật. Thứ đau đớn nhất, chính là bị phản bội và lừa dối. Bản thân mang hết niềm tin cho họ, nhưng họ lại không trân trọng, còn mang mình ra làm trò đùa.
"Có một loại tình yêu, chỉ dành cho một người duy nhất, không có vị trí cho người thứ hai."
Tinh Nhật nghe xong, anh nhận ra sự thay đổi trong ánh mắt của Minh An. Đây là những lời nói từ đáy lòng của cô, không hẵn là đang nói giúp cô gái lúc nảy. Tinh Nhật nghĩ rằng, có thể cô đang bị tổn thương trong tình yêu.
"Thịt nướng xong rồi, ăn nhanh kẻo nguội."
Minh An nhận lấy thịt nướng của Tinh Nhật, đều được anh cắt thành miếng vừa ăn, nướng chín kỹ. Nhưng anh chỉ gấp cho Minh An, không để ý đến Chí Thần đang ngơ ngác ngồi nhìn.
"Đúng là, có vợ nhỏ, liền quên bạn."
Chí Thần chỉ nói thầm trong miệng của mình, nên Tinh Nhật và Minh An không nghe rõ lời anh nói. Minh An quay lại ăn uống đến no căn bụng, nhưng Chí Thần vẫn chưa xong món tráng miệng. Cô đi dạo quanh quán một chút, xem cách trưng bày ở đây.
"Cái này ở nhà của chú mình, rất có giá. Với một quán ăn bé xíu này, lại trưng bày món đồ đắc tiền như vậy sao?"
Đi xem vào sâu bên trong, còn rất nhiều món đồ đắc giá khác. Minh An cảm thấy chủ quán ở đây, không phải người tầm thường. Còn định đi xem tiếp tục, nhưng Tinh Nhật đã vào gọi cô về nhà.
"Những món đồ ở đó, đều rất có giá trị. Còn lâu đời nữa."
Ngồi trên xe, Minh An nói lại với Tinh Nhật và Chí Thần. Nhưng Chí Thần có vẻ không tin tưởng.
"Chủ quán ở đó bảo, đều là đồ không có giá trị. Em có nhìn nhầm không Minh An?"
Cô không tin điều đó, không thể nào cô lại nhìn nhầm được. Ông của cô, cũng là một người sưu tầm những món đồ cổ và hiếm. Từ nhỏ đi theo Ông, cô đã được Ông chỉ cách nhìn những món đồ có giá trị, nên không thể nhầm được.
"Với đôi mắt, từng nhìn qua những món đồ đắc tiền và hàng phiên bản giới hạn. Tôi chắc chắn, là không nhìn nhầm."
Về đến nhà
Tinh Nhật ghé sang nhà, đưa Chí Thần về trước. Sau đó, cùng Minh An lái xe về nhà. Trứng gà nhìn thấy, liền chạy đến mừng rỡ. Minh An bế Trứng gà trên tay, bé cưng cứ thích liếm vào má của cô.
"Anh Tinh Nhật, cô chủ nhiệm đã phát giấy thông báo họp phụ huynh. Anh có rảnh để đến họp không?"
Tiểu Tinh đưa cho Tinh Nhật giấy thông báo, anh cầm lên, xem xét một lượt. Rồi xoa đầu Tiểu Tinh, bảo thằng bé nhanh đi ngủ sớm. Tuy có việc bận, nhưng anh sẽ sắp xếp đến họp.
"Anh không đi được. Vậy thì, cứ để tôi đi họp cho Tiểu Tinh. Tôi cũng rảnh mà."
Lần trước giao xe cho cô, anh phải thay lại hết động cơ của xe. Nếu lần này, tiếp tục để cô đi, chắc sẽ phải mua xe mới. Tinh Nhật không nói gì và bảo cô lên phòng nghỉ ngơi, còn dặn nhớ uống sữa ấm, trước khi đi ngủ.
Trên phòng
Mệt mỏi đi vào phòng tắm, Minh An suy nghĩ về những việc tiếp theo. Có những việc cô sẽ kiểm soát được, nhưng đối mặt trực tiếp với một vài thứ, cô vẫn rất lo lắng. Cô vẫn chưa đủ cứng rắn và chấp nhận buông bỏ tình cảm của mình.
"Anh ta là tên khốn, không đáng để mình phải nghĩ đến. Anh ta đã chà đạp lên tình cảm của mình, anh ta không xứng đáng."
Những món ăn ở đây, Minh An đều đã được dùng qua. Nhưng cách bày trí và cách chế biến không giống nhau. Nó mang lại cảm giác ngon miệng và lưu giữ hương vị ở đầu lưỡi lâu hơn.
"Tiểu thư nào lại ăn uống giống như cô vậy? Không ai giành ăn của cô đâu, ở đây còn rất nhiều."
Tinh Nhật bận tay, mang lên hết món này đến món khác cho Minh An. Những cô gái ngồi xung quanh, tỏ vẻ không thích cô, vì bên cạnh cô đều là hai chàng trai quá cuốn hút. Ánh mắt của những cô gái phía sau, như đang xiên vào lưng cô, cảm giác có chút lạnh gáy.
"Tôi sợ bản thân không còn cơ hội được ăn, nên mới tranh thủ thưởng thức cho hết các món ở đây."
Chí Thần, từ tốn trên đĩa thức ăn của mình. Rất gọn gàng và ngăn nắp. Từng món đều được đặt theo thứ tự, đâu là món khai vị, đâu là món chính và đâu là món tráng miệng.
"Sao em lại nói như vậy Minh An? Nếu em muốn ăn, lần sau anh sẽ đưa em đến đây ăn tiếp."
Cô hất nhẹ gương mặt về phía sau, ám chỉ những cô gái đang chăm chăm nhìn mình.
"Thì những mũi tên vô hình ở phía sau, đang nhắm vào tôi đó. Sợ sẽ không an toàn, để về được nhà."
Chí Thần quay sang phía sau nhìn, những cô gái đó liền thay đổi thái độ. Mềm mỏng, thân thiện và vô cùng vui vẻ. Nhưng khi anh quay lại bàn ăn, thì ánh mắt sát khí lại đâm vào Minh An.
"Tinh Nhật, lấy giúp tôi ly nước. Tay của tôi đang bận xử lý con cua này rồi. Sẵn giúp tôi, lau vết bẩn trên khóe môi nữa."
Anh không từ chối, luôn làm theo ý của cô. Chí Thần ngồi cạnh, nhìn theo hành động của Tinh Nhật. Như anh chồng đang chăm cô vợ nhỏ. Đôi tay Chí Thần, vẫn thuần thục đưa thức ăn vào miệng. Ánh mắt vẫn hướng theo hai người họ.
"Này, Tinh Nhật. Tôi chưa từng nhìn thấy, bộ dạng biết chăm sóc người khác của cậu. Thời gian đã khiến cậu có tình cảm rồi sao?"
Tinh Nhật và Chí Thần là bạn thân của nhau, cả hai đã cùng nhau học từ những ngày đầu bước chân đến trường. Chí Thần lúc đi học, thường xuyên bị bắt nạt, do tính cách có hơi thiếu gia của anh. Tinh Nhật luôn là người đứng ra giải cứu Chí Thần kịp thời, những gì Chí Thần có, đều mang đến cho Tinh Nhật. Trừ những lúc ghẹo gan nhau.
"Nhiều thứ khiến cậu bận tâm như vậy, sao cậu còn thời gian quan tâm đến thứ khác."
Minh An đã ăn được rất nhiều món, nhưng Chí Thần chỉ vừa ăn xong món khai vị và bắt đầu ăn món chính. Tinh Nhật không thích những món ăn thế này, anh chỉ ăn những món được chế biến ở nhà hoặc do tự tay anh nấu.
"Mắt của tôi, bị nước văng trúng rồi."
Tinh Nhật nhanh tay lấy khăn giấy, lau sạch vết nước trên khóe mắt của Minh An, sẵn tiện lau luôn hai bàn tay vữa bốc vỏ cua của cô. Anh cũng không hiểu, với Minh An anh không cảm thấy cần tạo khoảng cách. Có thể là do nhiệm vụ của anh, phải chăm sóc tận tình cho cô hoặc một lý do nào đó, anh chưa lý giải được.
"Chào anh đẹp trai, có thể xin phương thức liên lạc không?"
Tinh Nhật không nhìn, cũng không đáp lời, anh đưa điện thoại về hướng cô gái đó, để quét mã. Cô gái vui vẻ vì nghĩ rằng đã xin được, rồi quay lại bàn của mình, gương mặt đắc ý nhìn về hướng Minh An. Cô đang cho chân cua vào trong miệng, chưa hiểu điều gì đang xảy ra.
"Không ngờ anh lại dễ dãi như vậy, xin là liền cho."
Tinh Nhật quay sang nhìn cô, đưa điện thoại của mình sát vào gương mặt của Minh An, tay còn lại vẫn đang nướng thịt.
"Có muốn không, tôi còn nhiều lắm."
Minh An cầm lấy điện thoại của anh, bên trong có rất nhiều mã khác nhau. Đều là của những người dùng khác, không có cái nào là của anh. Minh An nhìn anh khó hiểu.
"Những người làm cùng tôi. Họ bảo tôi rằng, khi nào có cô gái nào đến tiếp cận, hãy đưa mã của bọn họ."
Chí Thần liền sặc thức ăn khi nghe thấy, anh cười phá lên, gây chú ý cả quán ăn. Không ngờ, bạn của mình lại cư xử như vậy với các cô gái. Nếu biết được, Tinh Nhật sẽ trở thành kẻ thù cho các cô gái ở đây mất.
"Sao anh có thể làm như vậy? Nếu không thích, sao lại cho người khác hy vọng?"
Chí Thần nhìn sang Minh An, đáp lời giúp Tinh Nhật
"Nhưng từ chối trực tiếp, sẽ khiến cô ấy bị mất mặt. Có khi trò chuyện cùng người khác, cô ấy cảm thấy thích hơn thì sao. Vẹn cả đôi đường."
Minh An liền tạm dừng việc ăn, dùng khăn lau sạch miệng của mình. Khoanh tay đặt trên bàn, nhìn sang Chí Thần ngồi bên cạnh và đáp lời.
"Dù là thế nào, thì cô ấy cũng đã bị lừa dối ngay từ đầu. Đừng nghĩ rằng, suy nghĩ của bản thân đúng, thì người khác cũng sẽ vui vẻ và chấp nhận."
Cảm giác này không ai rõ hơn Minh An, ngay từ đầu đã bị lừa dối. Đến lúc bị hại, vẫn còn nghĩ rằng đó không phải là sự thật. Thứ đau đớn nhất, chính là bị phản bội và lừa dối. Bản thân mang hết niềm tin cho họ, nhưng họ lại không trân trọng, còn mang mình ra làm trò đùa.
"Có một loại tình yêu, chỉ dành cho một người duy nhất, không có vị trí cho người thứ hai."
Tinh Nhật nghe xong, anh nhận ra sự thay đổi trong ánh mắt của Minh An. Đây là những lời nói từ đáy lòng của cô, không hẵn là đang nói giúp cô gái lúc nảy. Tinh Nhật nghĩ rằng, có thể cô đang bị tổn thương trong tình yêu.
"Thịt nướng xong rồi, ăn nhanh kẻo nguội."
Minh An nhận lấy thịt nướng của Tinh Nhật, đều được anh cắt thành miếng vừa ăn, nướng chín kỹ. Nhưng anh chỉ gấp cho Minh An, không để ý đến Chí Thần đang ngơ ngác ngồi nhìn.
"Đúng là, có vợ nhỏ, liền quên bạn."
Chí Thần chỉ nói thầm trong miệng của mình, nên Tinh Nhật và Minh An không nghe rõ lời anh nói. Minh An quay lại ăn uống đến no căn bụng, nhưng Chí Thần vẫn chưa xong món tráng miệng. Cô đi dạo quanh quán một chút, xem cách trưng bày ở đây.
"Cái này ở nhà của chú mình, rất có giá. Với một quán ăn bé xíu này, lại trưng bày món đồ đắc tiền như vậy sao?"
Đi xem vào sâu bên trong, còn rất nhiều món đồ đắc giá khác. Minh An cảm thấy chủ quán ở đây, không phải người tầm thường. Còn định đi xem tiếp tục, nhưng Tinh Nhật đã vào gọi cô về nhà.
"Những món đồ ở đó, đều rất có giá trị. Còn lâu đời nữa."
Ngồi trên xe, Minh An nói lại với Tinh Nhật và Chí Thần. Nhưng Chí Thần có vẻ không tin tưởng.
"Chủ quán ở đó bảo, đều là đồ không có giá trị. Em có nhìn nhầm không Minh An?"
Cô không tin điều đó, không thể nào cô lại nhìn nhầm được. Ông của cô, cũng là một người sưu tầm những món đồ cổ và hiếm. Từ nhỏ đi theo Ông, cô đã được Ông chỉ cách nhìn những món đồ có giá trị, nên không thể nhầm được.
"Với đôi mắt, từng nhìn qua những món đồ đắc tiền và hàng phiên bản giới hạn. Tôi chắc chắn, là không nhìn nhầm."
Về đến nhà
Tinh Nhật ghé sang nhà, đưa Chí Thần về trước. Sau đó, cùng Minh An lái xe về nhà. Trứng gà nhìn thấy, liền chạy đến mừng rỡ. Minh An bế Trứng gà trên tay, bé cưng cứ thích liếm vào má của cô.
"Anh Tinh Nhật, cô chủ nhiệm đã phát giấy thông báo họp phụ huynh. Anh có rảnh để đến họp không?"
Tiểu Tinh đưa cho Tinh Nhật giấy thông báo, anh cầm lên, xem xét một lượt. Rồi xoa đầu Tiểu Tinh, bảo thằng bé nhanh đi ngủ sớm. Tuy có việc bận, nhưng anh sẽ sắp xếp đến họp.
"Anh không đi được. Vậy thì, cứ để tôi đi họp cho Tiểu Tinh. Tôi cũng rảnh mà."
Lần trước giao xe cho cô, anh phải thay lại hết động cơ của xe. Nếu lần này, tiếp tục để cô đi, chắc sẽ phải mua xe mới. Tinh Nhật không nói gì và bảo cô lên phòng nghỉ ngơi, còn dặn nhớ uống sữa ấm, trước khi đi ngủ.
Trên phòng
Mệt mỏi đi vào phòng tắm, Minh An suy nghĩ về những việc tiếp theo. Có những việc cô sẽ kiểm soát được, nhưng đối mặt trực tiếp với một vài thứ, cô vẫn rất lo lắng. Cô vẫn chưa đủ cứng rắn và chấp nhận buông bỏ tình cảm của mình.
"Anh ta là tên khốn, không đáng để mình phải nghĩ đến. Anh ta đã chà đạp lên tình cảm của mình, anh ta không xứng đáng."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.