Chương 49: CẢM GIÁC KHI XA CÁCH ĐỐI PHƯƠNG
KkimXoan
31/03/2023
Minh An liền cúp máy sau khi nói hết câu, Tinh Nhật cũng nhẹ tắt điện thoại, Tiểu Tinh bên cạnh chỉ biết lắc đầu trước màn ứng xử này của anh. Có thể vì đã thất bại một lần, huống hồ xuất thân của Minh An lại cao quý, anh làm sao sánh nổi? Ngồi trên bàn ăn, Tinh Nhật chỉ gấp được vài đũa rồi lại quay về phòng.
"Anh có phải là Tinh Nhật, anh trai của em không vậy? Lúc người ta đi thì không giữ, giờ lại ở đó nhớ nhung."
Câu nói của Tiểu Tinh không sai, cứ ngỡ Minh An đi rồi anh sẽ không cần phải suy nghĩ về cô. Nhưng hoàn toàn ngược lại, anh lại để tâm nhiều hơn. Cảm giác lần này của Tinh Nhật không giống như lần trước, rất khó chịu, cứ thôi thúc và sôi sục mãi không ngưng. Từng giây phút trôi qua như dài tận trùng xa.
Ngày hôm sau
Tại một căn hộ cao cấp mà Minh An đã chuẩn bị theo ý của Kim Hương, cô ta đang tận hưởng nơi này mà không biết bản thân đang trở thành con cờ của Minh An. Đang nằm thư giãn trên sofa, Kim Hương nghe thấy tiếng chuông cửa nên liền bước ra xem xét. Cô ta lập tức vui mừng khi nhìn thấy người trước mắt.
"Sao anh lại đến đây? Không sợ bị phát hiện sao?"
Nhiên Viễn không trả lời, cũng không nhìn đến cô ta rồi bước vào bên trong. Phong thái vẫn điềm tĩnh và kiêu ngạo, Nhiên Viễn ngồi xuống sofa, đưa mắt nhìn xung quanh căn hộ. Kim Hương từ phía sau, tiến đến ôm lấy cổ của anh ta, nói với giọng điệu lả lơi, nhưng Nhiên Viễn vẫn không chút xao động trước cô ta.
"Nhớ đến em rồi sao? Vậy hôm nay ở lại, chúng ta sẽ chơi vui vẻ một chút."
Kim Hương chấp nhận làm việc cho anh ta là vì cô ta rất yêu Nhiên Viễn. Nhưng ngược lại, Nhiên Viễn chỉ xem cô ta là công cụ để thỏa mãn và giúp anh ta thực hiện kế hoạch. Nhiên Viễn sẽ đáp ứng yêu cầu của Kim Hương để giữ được niềm tin của cô ta, tiếp tục phục tùng và làm việc cho anh. Điều đó khiến cho Kim Hương nghĩ rằng Nhiên Viễn cũng có tình cảm với cô ta.
"Ngọc Minh An đã trở về, nhanh thực hiện kế hoạch tiếp theo đi."
Kim Hương ngồi xuống bên cạnh Nhiên viễn, tựa đầu vào vai anh ta với tâm trạng hạnh phúc, nhưng cô ta không nhìn thấy được ánh mắt chán ghét của Nhiên Viễn đang lộ ra ngay lúc này. Kim Hương yêu Nhiên Viễn đến mù quáng, Kim Hương luôn nghĩ xong tất cả mọi chuyện, thì cô sẽ cùng Nhiên Viễn xây dựng lại cuộc sống mới của hai người.
"Đã rất lâu em không được gặp anh đấy Nhiên Viễn, em thật sự rất nhớ anh."
Nhiên Viễn dứt khoát đứng lên, để Kim Hương ở lại ngơ ngác nhìn theo rồi rời khỏi. Đứng trước cửa căn hộ, anh ta lấy ra chiếc khăn tay, lau lên vai của mình rồi quăng vào sọt rác, đôi mày nhíu lại tỏ ra khó chịu. Đối với Nhiên Viễn, thứ không đáng tin nhất chính là tình yêu. Va vào nó sẽ chỉ khiến anh ta trở thành kẻ ngốc, làm sao quan trọng bằng danh lợi và tiền tài?
Ngọc Gia
Minh An đang ngồi ngoài vườn hoa của mình, ánh mắt đầy tập trung suy nghĩ, người làm bên cạnh gọi mãi nhưng cô vẫn không trả lời. Chỉ mới cách xa một ngày mà đã trở thành như vậy, những ngày còn lại sẽ trở nên thế nào? Người làm phải đến vỗ nhẹ lên vai của Minh An, cô mới bừng tĩnh rồi đáp lời.
"Chị gọi em có việc gì không?"
Người làm bảo cô vào dùng bữa cùng ông bà chủ, Minh An gật đầu đáp lại rồi di chuyển vào trong nhà. Vừa ngồi xuống bàn, Mẹ của Minh An đã hỏi cô vì sắc mặt của Minh An cũng như sự thay đổi trong tính cách của cô như trở thành một con người hoàn toàn khác.
"Con không được khỏe sao Minh An? Mẹ cảm thấy con rất khác lạ."
Cô đưa mắt nhìn sang Ba của mình rồi nhìn vào Mẹ, nở một nụ cười trấn an. Minh An biết rằng, Mẹ cô đã chấp nhận Nhiên Viễn sẽ trở thành con rễ của bà, nên sẽ không có chuyện chấp nhận Tinh Nhật. Chuyện giữa anh và cô cũng không đi đến đâu, nói ra chỉ khiến mọi việc trở nên khó kiểm soát và rơi vào bế tắc.
"Con vẫn bình thường mà, không có sao đâu Mẹ đừng lo lắng."
Ba của Minh An không nói gì, nhưng ông có thể nhận ra sự khác lạ của con gái mình. Ông chỉ tiếp tục quan sát sự thay đổi này của Minh An rồi sẽ nói chuyện sau với cô. Do thời gian Minh An trở về sớm hơn thời gian trở lại trường học, nên cô có dư rất nhiều thời gian nhưng cảm giác muốn đi mua sắm hay ăn chơi, gặp gỡ bạn bè đã không còn trong suy nghĩ của cô.
"Sao con không đi gặp Nhiên Viễn? Hai đứa đã xa nhau thời gian lâu như vậy còn gì."
Do đã quen ăn những món của Tinh Nhật nấu nên Minh An chỉ ăn vài đũa rồi lên phòng, Mẹ của cô cũng vào phòng để nói chuyện cùng cô. Minh An đang cắt tỉa từng cành hoa cắm vào bình, dưới chân là bé Trứng gà đang nằm cuộn tròn bên chân của cô. Trong căn phòng rộng lớn này lại khiến Minh An có cảm giác cô đơn, trống trãi như vậy.
"Con sẽ gặp anh ấy sau, thời gian này con chỉ muốn được nghỉ ngơi ở nhà thôi Mẹ à."
Mẹ cô cũng không thể nói gì thêm. Không khác gì Minh An, ở chổ Tinh Nhật anh cũng không thể nào không suy nghĩ đến cô. Mọi nơi anh đi qua đều có thể liên tưởng ra hình bóng của Minh An, nó cứ bao quanh anh không buông tha. Đã quen với việc luôn có giọng nói của Minh An bên tai nên Tinh Nhật cảm thấy rất thiếu thốn.
"Hãy chấp nhận sự thật đi Tinh Nhật, đừng suy nghĩ về nó nữa."
Tiểu Tinh đứng một gốc nhìn anh rồi lập tức gọi điện thoại cho Minh An, thằng bé nói cho cô nghe hết tình trạng hiện tại của Tinh Nhật. Minh An nhận ra, anh cũng không khác gì cô, nhưng hiện tại có rất nhiều rào ngăn giữa cả hai. Dù biết là Tinh Nhật cũng không dễ dàng gì để quên đi chuyện của anh và cô, nhưng trong thâm tâm vẫn chưa hết giận anh.
"Anh trai của em giờ như kẻ điên vậy, làm việc thì không hoàn thành, nói chuyện thì không đầu đuôi, không cảm xúc hay biểu cảm, tình trạng khá nghiêm trọng đấy chị Minh An."
Minh An đang ôm Trứng gà trên giường, ánh mắt hướng về phía cửa sổ. Tình trạng của cô hiện tại cũng không khác anh là mấy, như có một nút thắt trong lòng vẫn chưa được mở ra. Nhưng lần này Minh An muốn anh tự nhận ra cảm xúc của anh đối với cô và tự đi tìm kiếm để giành lại, cô sẽ không chủ động trước.
"Bảo anh ấy đi nghỉ ngơi sớm đi Tiểu Tinh, đừng để anh của em cứ lao đầu vào công việc."
Tinh Nhật không còn vùi đầu vào công việc mà anh chỉ ngồi im lặng suy nghĩ, không còn gương mặt lạnh lùng, tinh thần đầy bản lĩnh mà chỉ còn lại biểu cảm thẩn thờ, không tự tin, trốn tránh không dám đối mặt với sự thật, anh lại đang tự lừa dối bản thân trong việc nhìn nhận cảm xúc thật của mình.
"Nếu muốn thì anh cứ gọi cho chị Minh An, ngồi im ở đây thì giải quyết được vấn đề gì?"
Tiểu Tinh đưa chiếc điện thoại trước mắt Tinh Nhật đang ngồi trên ghế, anh quay sang nhìn vào chiếc điện thoại rồi lại đẩy sang một bên. Tiểu Tinh nhất quyết, đặt điện thoại vào tay của Tinh Nhật rồi bỏ vào bên trong. Anh chần chừ nhìn một lúc, lại đặt điện thoại xuống không dám gọi cho Minh An.
"Không được, phải quyết tâm gạc bỏ cô ấy ra khỏi tâm trí của mình. Đừng ngu ngốc nữa Tinh Nhật."
Một tuần sau
Đã một tuần trôi qua, bao nhiêu cảm giác mà từ trước đến nay Minh An chưa được trải nghiệm đều đang xuất hiện trong cảm xúc của cô. Đây có phải là cảm giác thất tình mà mọi người thường hay nói? Vui, buồn, chán ghét, khát vọng, không hài lòng, đau khổ, niềm vui nhất thời, Minh An đều đã cảm nhận được tất cả.
"Cả tuần nay, vậy mà anh ấy lại không gọi điện cho mình. Cái tên Tinh Nhật đáng ghét này, mình còn nghĩ về anh ấy làm gì vậy?"
Minh An đang ngồi bên cạnh cửa sổ, nhìn xuống phía dưới là xe của Nhiên Viễn đang từ từ lái vào sân nhà. Minh An liền di chuyển xuống dưới lầu, Nhiên Viễn vừa nhìn thấy Minh An đã ôm chặt lấy cô không buông. Mẹ của Minh An nhìn thấy thì hài lòng, vui vẻ ra mặt.
"Cuối cùng em cũng trở về lại bên anh, thời gian xa em như khiến anh chết đi sống lại vậy."
"Anh có phải là Tinh Nhật, anh trai của em không vậy? Lúc người ta đi thì không giữ, giờ lại ở đó nhớ nhung."
Câu nói của Tiểu Tinh không sai, cứ ngỡ Minh An đi rồi anh sẽ không cần phải suy nghĩ về cô. Nhưng hoàn toàn ngược lại, anh lại để tâm nhiều hơn. Cảm giác lần này của Tinh Nhật không giống như lần trước, rất khó chịu, cứ thôi thúc và sôi sục mãi không ngưng. Từng giây phút trôi qua như dài tận trùng xa.
Ngày hôm sau
Tại một căn hộ cao cấp mà Minh An đã chuẩn bị theo ý của Kim Hương, cô ta đang tận hưởng nơi này mà không biết bản thân đang trở thành con cờ của Minh An. Đang nằm thư giãn trên sofa, Kim Hương nghe thấy tiếng chuông cửa nên liền bước ra xem xét. Cô ta lập tức vui mừng khi nhìn thấy người trước mắt.
"Sao anh lại đến đây? Không sợ bị phát hiện sao?"
Nhiên Viễn không trả lời, cũng không nhìn đến cô ta rồi bước vào bên trong. Phong thái vẫn điềm tĩnh và kiêu ngạo, Nhiên Viễn ngồi xuống sofa, đưa mắt nhìn xung quanh căn hộ. Kim Hương từ phía sau, tiến đến ôm lấy cổ của anh ta, nói với giọng điệu lả lơi, nhưng Nhiên Viễn vẫn không chút xao động trước cô ta.
"Nhớ đến em rồi sao? Vậy hôm nay ở lại, chúng ta sẽ chơi vui vẻ một chút."
Kim Hương chấp nhận làm việc cho anh ta là vì cô ta rất yêu Nhiên Viễn. Nhưng ngược lại, Nhiên Viễn chỉ xem cô ta là công cụ để thỏa mãn và giúp anh ta thực hiện kế hoạch. Nhiên Viễn sẽ đáp ứng yêu cầu của Kim Hương để giữ được niềm tin của cô ta, tiếp tục phục tùng và làm việc cho anh. Điều đó khiến cho Kim Hương nghĩ rằng Nhiên Viễn cũng có tình cảm với cô ta.
"Ngọc Minh An đã trở về, nhanh thực hiện kế hoạch tiếp theo đi."
Kim Hương ngồi xuống bên cạnh Nhiên viễn, tựa đầu vào vai anh ta với tâm trạng hạnh phúc, nhưng cô ta không nhìn thấy được ánh mắt chán ghét của Nhiên Viễn đang lộ ra ngay lúc này. Kim Hương yêu Nhiên Viễn đến mù quáng, Kim Hương luôn nghĩ xong tất cả mọi chuyện, thì cô sẽ cùng Nhiên Viễn xây dựng lại cuộc sống mới của hai người.
"Đã rất lâu em không được gặp anh đấy Nhiên Viễn, em thật sự rất nhớ anh."
Nhiên Viễn dứt khoát đứng lên, để Kim Hương ở lại ngơ ngác nhìn theo rồi rời khỏi. Đứng trước cửa căn hộ, anh ta lấy ra chiếc khăn tay, lau lên vai của mình rồi quăng vào sọt rác, đôi mày nhíu lại tỏ ra khó chịu. Đối với Nhiên Viễn, thứ không đáng tin nhất chính là tình yêu. Va vào nó sẽ chỉ khiến anh ta trở thành kẻ ngốc, làm sao quan trọng bằng danh lợi và tiền tài?
Ngọc Gia
Minh An đang ngồi ngoài vườn hoa của mình, ánh mắt đầy tập trung suy nghĩ, người làm bên cạnh gọi mãi nhưng cô vẫn không trả lời. Chỉ mới cách xa một ngày mà đã trở thành như vậy, những ngày còn lại sẽ trở nên thế nào? Người làm phải đến vỗ nhẹ lên vai của Minh An, cô mới bừng tĩnh rồi đáp lời.
"Chị gọi em có việc gì không?"
Người làm bảo cô vào dùng bữa cùng ông bà chủ, Minh An gật đầu đáp lại rồi di chuyển vào trong nhà. Vừa ngồi xuống bàn, Mẹ của Minh An đã hỏi cô vì sắc mặt của Minh An cũng như sự thay đổi trong tính cách của cô như trở thành một con người hoàn toàn khác.
"Con không được khỏe sao Minh An? Mẹ cảm thấy con rất khác lạ."
Cô đưa mắt nhìn sang Ba của mình rồi nhìn vào Mẹ, nở một nụ cười trấn an. Minh An biết rằng, Mẹ cô đã chấp nhận Nhiên Viễn sẽ trở thành con rễ của bà, nên sẽ không có chuyện chấp nhận Tinh Nhật. Chuyện giữa anh và cô cũng không đi đến đâu, nói ra chỉ khiến mọi việc trở nên khó kiểm soát và rơi vào bế tắc.
"Con vẫn bình thường mà, không có sao đâu Mẹ đừng lo lắng."
Ba của Minh An không nói gì, nhưng ông có thể nhận ra sự khác lạ của con gái mình. Ông chỉ tiếp tục quan sát sự thay đổi này của Minh An rồi sẽ nói chuyện sau với cô. Do thời gian Minh An trở về sớm hơn thời gian trở lại trường học, nên cô có dư rất nhiều thời gian nhưng cảm giác muốn đi mua sắm hay ăn chơi, gặp gỡ bạn bè đã không còn trong suy nghĩ của cô.
"Sao con không đi gặp Nhiên Viễn? Hai đứa đã xa nhau thời gian lâu như vậy còn gì."
Do đã quen ăn những món của Tinh Nhật nấu nên Minh An chỉ ăn vài đũa rồi lên phòng, Mẹ của cô cũng vào phòng để nói chuyện cùng cô. Minh An đang cắt tỉa từng cành hoa cắm vào bình, dưới chân là bé Trứng gà đang nằm cuộn tròn bên chân của cô. Trong căn phòng rộng lớn này lại khiến Minh An có cảm giác cô đơn, trống trãi như vậy.
"Con sẽ gặp anh ấy sau, thời gian này con chỉ muốn được nghỉ ngơi ở nhà thôi Mẹ à."
Mẹ cô cũng không thể nói gì thêm. Không khác gì Minh An, ở chổ Tinh Nhật anh cũng không thể nào không suy nghĩ đến cô. Mọi nơi anh đi qua đều có thể liên tưởng ra hình bóng của Minh An, nó cứ bao quanh anh không buông tha. Đã quen với việc luôn có giọng nói của Minh An bên tai nên Tinh Nhật cảm thấy rất thiếu thốn.
"Hãy chấp nhận sự thật đi Tinh Nhật, đừng suy nghĩ về nó nữa."
Tiểu Tinh đứng một gốc nhìn anh rồi lập tức gọi điện thoại cho Minh An, thằng bé nói cho cô nghe hết tình trạng hiện tại của Tinh Nhật. Minh An nhận ra, anh cũng không khác gì cô, nhưng hiện tại có rất nhiều rào ngăn giữa cả hai. Dù biết là Tinh Nhật cũng không dễ dàng gì để quên đi chuyện của anh và cô, nhưng trong thâm tâm vẫn chưa hết giận anh.
"Anh trai của em giờ như kẻ điên vậy, làm việc thì không hoàn thành, nói chuyện thì không đầu đuôi, không cảm xúc hay biểu cảm, tình trạng khá nghiêm trọng đấy chị Minh An."
Minh An đang ôm Trứng gà trên giường, ánh mắt hướng về phía cửa sổ. Tình trạng của cô hiện tại cũng không khác anh là mấy, như có một nút thắt trong lòng vẫn chưa được mở ra. Nhưng lần này Minh An muốn anh tự nhận ra cảm xúc của anh đối với cô và tự đi tìm kiếm để giành lại, cô sẽ không chủ động trước.
"Bảo anh ấy đi nghỉ ngơi sớm đi Tiểu Tinh, đừng để anh của em cứ lao đầu vào công việc."
Tinh Nhật không còn vùi đầu vào công việc mà anh chỉ ngồi im lặng suy nghĩ, không còn gương mặt lạnh lùng, tinh thần đầy bản lĩnh mà chỉ còn lại biểu cảm thẩn thờ, không tự tin, trốn tránh không dám đối mặt với sự thật, anh lại đang tự lừa dối bản thân trong việc nhìn nhận cảm xúc thật của mình.
"Nếu muốn thì anh cứ gọi cho chị Minh An, ngồi im ở đây thì giải quyết được vấn đề gì?"
Tiểu Tinh đưa chiếc điện thoại trước mắt Tinh Nhật đang ngồi trên ghế, anh quay sang nhìn vào chiếc điện thoại rồi lại đẩy sang một bên. Tiểu Tinh nhất quyết, đặt điện thoại vào tay của Tinh Nhật rồi bỏ vào bên trong. Anh chần chừ nhìn một lúc, lại đặt điện thoại xuống không dám gọi cho Minh An.
"Không được, phải quyết tâm gạc bỏ cô ấy ra khỏi tâm trí của mình. Đừng ngu ngốc nữa Tinh Nhật."
Một tuần sau
Đã một tuần trôi qua, bao nhiêu cảm giác mà từ trước đến nay Minh An chưa được trải nghiệm đều đang xuất hiện trong cảm xúc của cô. Đây có phải là cảm giác thất tình mà mọi người thường hay nói? Vui, buồn, chán ghét, khát vọng, không hài lòng, đau khổ, niềm vui nhất thời, Minh An đều đã cảm nhận được tất cả.
"Cả tuần nay, vậy mà anh ấy lại không gọi điện cho mình. Cái tên Tinh Nhật đáng ghét này, mình còn nghĩ về anh ấy làm gì vậy?"
Minh An đang ngồi bên cạnh cửa sổ, nhìn xuống phía dưới là xe của Nhiên Viễn đang từ từ lái vào sân nhà. Minh An liền di chuyển xuống dưới lầu, Nhiên Viễn vừa nhìn thấy Minh An đã ôm chặt lấy cô không buông. Mẹ của Minh An nhìn thấy thì hài lòng, vui vẻ ra mặt.
"Cuối cùng em cũng trở về lại bên anh, thời gian xa em như khiến anh chết đi sống lại vậy."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.