Chương 24: CHỈ THÍCH BƯỚNG VỚI ANH
KkimXoan
31/03/2023
Hai con người phía sau đang nói chuyện cùng nhau, thì một chú chó bull từ đâu chạy ngang Minh An. Không suy nghĩ được nhiều, ngay lập tức quay sang, nhảy hẵn lên người của Tinh Nhật. Hai chân cô siết chặt ở hông Tinh Nhật và hai tay ôm chắt lấy cổ anh. Tinh Nhật cố giữ thăng bằng, cổ hơi ngửa ra phía sau, để không bị va chạm vào mặt của Minh An.
"Nó đi khỏi chưa vậy?"
Minh An hé một mắt ra để quan sát, không còn nhìn thấy chú chó đâu nữa, nó đã bị chủ tóm lại. Chí Thần đang đứng bên cạnh, khoanh tay phía trước, nghiêng đầu nhìn Tinh Nhật. Nhận thấy biểu cảm đó của Chí Thần, anh đưa tay vỗ nhẹ lên lưng Minh An, để nhắc cô nhảy xuống.
"Cô không có nhẹ đâu, nên nhanh leo xuống đi."
Minh An nhận ra, liền nhảy khỏi người Tinh Nhật. Chí Thần tiến lại, đưa tay quàng vào cổ Minh An, rồi kéo cô đi tiếp. Ánh mắt vẫn không quên, quay lại phía sau nhìn Tinh Nhật. Minh An liền kéo tay Chí Thần ra khỏi người mình, chắc chắn là đang trêu cô thấp hơn.
"Tinh Nhật, tôi mỏi chân rồi."
Anh nhìn cô khó hiểu, mỏi chân thì nói với anh làm gì? Còn Chí Thần, bỗng nhiên lại mang kính vào, còn kéo áo tận cổ, chùm kín cả người như đang trốn tránh ai đó. Lại đứng phía sau Tinh Nhật, như mang anh ra làm lá chắn.
"Mỏi chân thì chúng ta ngồi nghỉ một lát."
Một cô gái có gương mặt với nét đẹp phi giới tính, mái tóc dài mềm mại, đang lau đến chổ của Chí Thần. Hành vi của Chí Thần, là đang tránh con người này. Nhưng có làm sao, vẫn bị phát hiện ra. Minh An bị thu hút ngay, nên cứ nhìn chăm chú, mà quên luôn việc đang mỏi chân.
"Anh nghĩ chùm như thế, em sẽ không phát hiện ra anh chắc."
Cậu ấy vui vẻ, khoác lấy tay Chí Thần, cũng không xem trọng sự hiện diện của Tinh Nhật và Minh An. Trước khi trùng sinh, Minh An không đến đây cùng Tinh Nhật, nên cô không ấn tượng lắm với cô gái này. Phải một lúc suy nghĩ, Minh An mới nhớ ra cô gái này là ai.
"Anh cũng đến đây, sao không nói với em?"
Đây là Lam Chi, cô gái này đã học cùng Chí Thần từ bé và cũng đem lòng thích anh từ đó. Họ sống cùng một khu, nhưng không hay đi cùng nhau, vì gia đình của Lam Chi rất khó. Nhưng với sự yêu thích của bản thân, Lam Chi không thể ngăn được, nhiều lúc cũng tự đến tìm Chí Thần.
"Em đừng có ôm anh sát như vậy, để Ba em bắt gặp thì anh sẽ bị mắng nữa đấy."
Chỉ cần nhìn thấy bất cứ người con trai nào đến gần Lam Chi, thì y rằng Ba cô sẽ mắng họ không còn đường về. Cô là con gái út trong nhà, nên rất được cưng chiều. Tính cách cô lại dễ tin, nên Ba cô lo lắng cô sẽ bị dụ dỗ. Nhưng tất cả đều có lý do của nó, cô đã từng bị những kẻ xấu dụ dỗ, may mắn được giải cứu kịp thời, nên gia đình cô luôn đảm bảo an toàn tuyệt đối.
"Vậy em không bám lấy anh, nhưng cho em đi cùng được không?"
Chí Thần nhìn xung quanh, xem có ai theo dõi hay không? Nếu để bắt gặp, chắc chắn sẽ bị mắng cho một trận. Gương mặt khó xử, nhìn Lam Chi. Đúng lúc đó, Minh An lên tiếng thay cho Chí Thần.
"Được thôi, thêm người cho đông vui."
Tinh Nhật nhanh chóng che miệng Minh An lại, cô mở tròn mắt khó hiểu, hai tay giữ chặt tay Tinh Nhật. Cô không biết được vấn đề của Lam Chi, nên mới thốt lên như vậy. Tinh Nhật kéo cô đi trước, để Chí Thần tự giải quyết chuyện này.
"Anh làm gì vậy? Sao tự nhiên lại che miệng tôi?"
Gương mặt Minh An giận dỗi nhìn anh, chân đang nhứt mỏi lại bắt đầu có cảm giác. Cô ngồi sụp xuống chiếc ghế của một quán ăn, không muống đi nữa. Tinh Nhật cũng bất lực với cô, bước lại gọi hai phần thức ăn. Rồi lại bàn ngồi, để cô ngồi nghỉ một lúc.
"Chuyện này kể ra sẽ rất dài dòng, nhưng Lam Chi không nên đi cùng chúng ta."
Minh An khoanh tay, đặt trên bàn, nghiêng đầu khó hiểu nhìn anh. Cô không hiểu được, có vấn đề gì lại không để cho Lam Chi đi cùng? Tinh Nhật đang cẩn thận lau đũa cho Minh An bằng khăn của mình, vì anh biết cô ưa sạch sẽ.
"Nói cho tôi biết được không? Đã có vấn đề gì?"
Nhìn thấy Minh An muốn biết, nên Tinh Nhật cũng nói cho cô sự thật. Nghe xong, Minh An bỗng trầm mặt. Điều này là ý tốt của gia đình Lam Chi, nhưng mặt khác đã khiến cô bị xa lánh. Nếu Lam Chi đi cùng, chắc chắn Chí Thần sẽ không làm hại đến cô ấy.
"Vậy thì, không phải cô ấy rất đáng thương sao? Mọi người sẽ đều né tránh cô ấy, cô ấy sẽ khó giao tiếp với người khác."
Thức ăn được mang ra, hương thơm sộc vào mũi Minh An. Cô đã từng ăn qua món này, nhưng được chế biến qua một đầu bếp nổi tiếng và ăn trong một nhà hàng sang trọng. Nhưng ở đây, còn có những món ăn kèm rất khác biệt. Lúc này, Chí Thần cũng đã đến đây. Nhưng Lam Chi không có ý định quay về nhà.
"Lam Chi, cũng đã khuya rồi, em nên trở về nhà thì hơn. Nếu không, Ba Mẹ sẽ lại lo lắng cho em đấy."
Lam Chi đứng đó nhìn Chí Thần, hai tay cô siết chặt lấy vạt áo. Gương mặt trông buồn bã, rồi cũng cúi mặt quay đi. Nhưng được một lúc, lại quay nhìn Chí Thần. Nhưng anh lại không nhìn theo cô, anh cũng không muốn bản thân sẽ trở thành một tên không ra gì.
"Cô ấy rất đáng thương đấy, không giữ ở lại sao?"
Minh An lập tức tiến lại chổ của Lam Chi, kéo tay Lam Chi đến bàn cùng ngồi. Lam Chi cũng bất ngờ trước hành động này của Minh An, nhưng cùng làm theo ý của Minh An. Chí Thần đang tỏ ra khó xử, còn Tinh Nhật sao dám cải lại ý của Minh An.
"Tôi không phải con trai, nên cô ấy có thể đi cùng tôi đúng không?"
Đầy phần thức ăn của mình sang cho Lam Chi, nếu so tuổi, thì Lam Chi nhỏ hơn Minh An một tuổi. Gương mặt của Lam Chi vui lên hẵn, vì đã được ngồi ăn cùng Chí Thần. Bao nhiêu năm qua, Lam Chi luôn theo đuổi Chí Thần, nhưng đều bị anh từ chối. Tinh Nhật đẩy phần thức ăn của anh, sang cho Minh An. Rồi quay sang nhìn Chí Thần, anh cũng hết cách.
"Chị là bạn gái của anh Tinh Nhật sao?"
Minh An lập tức sặc ngay khi nghe câu hỏi của Lam Chi, Tinh Nhật cũng tỏ ra có chút ngượng. Lam Chi không hiểu chuyện gì, nên dừng đũa, ngồi nhìn cả ba người. Chí Thần lấy ly nước trên bàn, uống một ngụm.
"Không phải đâu em gái, chị không có phước phần đó."
Cô nhìn sang anh với ánh mắt không thích, Tinh Nhật cũng không muốn quan tâm. Sau khi ăn xong, cả ba người đưa Lam Chi về nhà một cách an toàn, Minh An còn vào chào hỏi Ba Mẹ của Lam Chi. Chí Thần lập tức kéo tay Tinh Nhật nấp sang một bên, rồi lén nhìn vào bên trong.
"Nghĩ tôi không nhìn thấy hai cậu sao? Còn trốn làm gì?"
Cả hai cũng bước vào bên trong, Lam Chi liền giải thích cho Ba Mẹ, để không mắng Chí Thần. Nhưng hôm nay, họ không mắng mà lại tin tưởng. Ba Mẹ Lam Chi biết rằng, con gái mình thích ai, nên cũng không quá khắc khe.
"Dạ con chào hai bác, tụi con không có ý xấu vì với Lam Chi, con nói thật đấy."
Rồi cả ba lại cùng nhau trở về, đến quán ăn, Minh An lập tức ngã người trên ghế mà than thở. Hôm nay, chỉ di chuyển bằng chân, nên mỏi cũng phải. Tinh Nhật vào bên trong, mang ra cho cô một lọ thuốc thoa. Minh An tò mò, cũng nhận lấy, rồi xem xét.
"Sau khi tắm rửa, hẵn thoa lên chân, nó sẽ giúp cô giảm đau."
Minh An mở nắp của lọ thuốc, rồi đưa lên mũi ngửi. Mùi hương không dễ chịu chút nào, nó được làm từ thảo dược, nên có mùi tự nhiên của những loại thảo dược đó. Minh An vội đậy nắp lại, rồi đặt lọ thuốc trên bàn.
"Mùi không thơm chút nào, không muốn dùng đâu."
Đến mức này còn khen chê, Tinh Nhật khoanh tay phía trước, nhìn Minh An đang ngồi trên ghế với gương mặt chán chế, môi thì cứ chu chu mà làm nũng. Chỉ còn cách dùng biện pháp mạnh với cô.
"Cũng được thôi, vậy tối nay cô đừng mong được yên giấc."
Tinh Nhật liền nhận lấy lọ thuốc trên bàn, vừa quay lưng đi, liền bị Minh An ngăn lại. Dù không thích mùi hương này, nhưng cũng không còn cách nào khác. Cô đi lại phía anh, giật lại lọ thuốc trên tay Tinh Nhật. Sau đó, đi lên lầu.
"Xem cô bướng đến đâu, đúng là khó chiều."
"Nó đi khỏi chưa vậy?"
Minh An hé một mắt ra để quan sát, không còn nhìn thấy chú chó đâu nữa, nó đã bị chủ tóm lại. Chí Thần đang đứng bên cạnh, khoanh tay phía trước, nghiêng đầu nhìn Tinh Nhật. Nhận thấy biểu cảm đó của Chí Thần, anh đưa tay vỗ nhẹ lên lưng Minh An, để nhắc cô nhảy xuống.
"Cô không có nhẹ đâu, nên nhanh leo xuống đi."
Minh An nhận ra, liền nhảy khỏi người Tinh Nhật. Chí Thần tiến lại, đưa tay quàng vào cổ Minh An, rồi kéo cô đi tiếp. Ánh mắt vẫn không quên, quay lại phía sau nhìn Tinh Nhật. Minh An liền kéo tay Chí Thần ra khỏi người mình, chắc chắn là đang trêu cô thấp hơn.
"Tinh Nhật, tôi mỏi chân rồi."
Anh nhìn cô khó hiểu, mỏi chân thì nói với anh làm gì? Còn Chí Thần, bỗng nhiên lại mang kính vào, còn kéo áo tận cổ, chùm kín cả người như đang trốn tránh ai đó. Lại đứng phía sau Tinh Nhật, như mang anh ra làm lá chắn.
"Mỏi chân thì chúng ta ngồi nghỉ một lát."
Một cô gái có gương mặt với nét đẹp phi giới tính, mái tóc dài mềm mại, đang lau đến chổ của Chí Thần. Hành vi của Chí Thần, là đang tránh con người này. Nhưng có làm sao, vẫn bị phát hiện ra. Minh An bị thu hút ngay, nên cứ nhìn chăm chú, mà quên luôn việc đang mỏi chân.
"Anh nghĩ chùm như thế, em sẽ không phát hiện ra anh chắc."
Cậu ấy vui vẻ, khoác lấy tay Chí Thần, cũng không xem trọng sự hiện diện của Tinh Nhật và Minh An. Trước khi trùng sinh, Minh An không đến đây cùng Tinh Nhật, nên cô không ấn tượng lắm với cô gái này. Phải một lúc suy nghĩ, Minh An mới nhớ ra cô gái này là ai.
"Anh cũng đến đây, sao không nói với em?"
Đây là Lam Chi, cô gái này đã học cùng Chí Thần từ bé và cũng đem lòng thích anh từ đó. Họ sống cùng một khu, nhưng không hay đi cùng nhau, vì gia đình của Lam Chi rất khó. Nhưng với sự yêu thích của bản thân, Lam Chi không thể ngăn được, nhiều lúc cũng tự đến tìm Chí Thần.
"Em đừng có ôm anh sát như vậy, để Ba em bắt gặp thì anh sẽ bị mắng nữa đấy."
Chỉ cần nhìn thấy bất cứ người con trai nào đến gần Lam Chi, thì y rằng Ba cô sẽ mắng họ không còn đường về. Cô là con gái út trong nhà, nên rất được cưng chiều. Tính cách cô lại dễ tin, nên Ba cô lo lắng cô sẽ bị dụ dỗ. Nhưng tất cả đều có lý do của nó, cô đã từng bị những kẻ xấu dụ dỗ, may mắn được giải cứu kịp thời, nên gia đình cô luôn đảm bảo an toàn tuyệt đối.
"Vậy em không bám lấy anh, nhưng cho em đi cùng được không?"
Chí Thần nhìn xung quanh, xem có ai theo dõi hay không? Nếu để bắt gặp, chắc chắn sẽ bị mắng cho một trận. Gương mặt khó xử, nhìn Lam Chi. Đúng lúc đó, Minh An lên tiếng thay cho Chí Thần.
"Được thôi, thêm người cho đông vui."
Tinh Nhật nhanh chóng che miệng Minh An lại, cô mở tròn mắt khó hiểu, hai tay giữ chặt tay Tinh Nhật. Cô không biết được vấn đề của Lam Chi, nên mới thốt lên như vậy. Tinh Nhật kéo cô đi trước, để Chí Thần tự giải quyết chuyện này.
"Anh làm gì vậy? Sao tự nhiên lại che miệng tôi?"
Gương mặt Minh An giận dỗi nhìn anh, chân đang nhứt mỏi lại bắt đầu có cảm giác. Cô ngồi sụp xuống chiếc ghế của một quán ăn, không muống đi nữa. Tinh Nhật cũng bất lực với cô, bước lại gọi hai phần thức ăn. Rồi lại bàn ngồi, để cô ngồi nghỉ một lúc.
"Chuyện này kể ra sẽ rất dài dòng, nhưng Lam Chi không nên đi cùng chúng ta."
Minh An khoanh tay, đặt trên bàn, nghiêng đầu khó hiểu nhìn anh. Cô không hiểu được, có vấn đề gì lại không để cho Lam Chi đi cùng? Tinh Nhật đang cẩn thận lau đũa cho Minh An bằng khăn của mình, vì anh biết cô ưa sạch sẽ.
"Nói cho tôi biết được không? Đã có vấn đề gì?"
Nhìn thấy Minh An muốn biết, nên Tinh Nhật cũng nói cho cô sự thật. Nghe xong, Minh An bỗng trầm mặt. Điều này là ý tốt của gia đình Lam Chi, nhưng mặt khác đã khiến cô bị xa lánh. Nếu Lam Chi đi cùng, chắc chắn Chí Thần sẽ không làm hại đến cô ấy.
"Vậy thì, không phải cô ấy rất đáng thương sao? Mọi người sẽ đều né tránh cô ấy, cô ấy sẽ khó giao tiếp với người khác."
Thức ăn được mang ra, hương thơm sộc vào mũi Minh An. Cô đã từng ăn qua món này, nhưng được chế biến qua một đầu bếp nổi tiếng và ăn trong một nhà hàng sang trọng. Nhưng ở đây, còn có những món ăn kèm rất khác biệt. Lúc này, Chí Thần cũng đã đến đây. Nhưng Lam Chi không có ý định quay về nhà.
"Lam Chi, cũng đã khuya rồi, em nên trở về nhà thì hơn. Nếu không, Ba Mẹ sẽ lại lo lắng cho em đấy."
Lam Chi đứng đó nhìn Chí Thần, hai tay cô siết chặt lấy vạt áo. Gương mặt trông buồn bã, rồi cũng cúi mặt quay đi. Nhưng được một lúc, lại quay nhìn Chí Thần. Nhưng anh lại không nhìn theo cô, anh cũng không muốn bản thân sẽ trở thành một tên không ra gì.
"Cô ấy rất đáng thương đấy, không giữ ở lại sao?"
Minh An lập tức tiến lại chổ của Lam Chi, kéo tay Lam Chi đến bàn cùng ngồi. Lam Chi cũng bất ngờ trước hành động này của Minh An, nhưng cùng làm theo ý của Minh An. Chí Thần đang tỏ ra khó xử, còn Tinh Nhật sao dám cải lại ý của Minh An.
"Tôi không phải con trai, nên cô ấy có thể đi cùng tôi đúng không?"
Đầy phần thức ăn của mình sang cho Lam Chi, nếu so tuổi, thì Lam Chi nhỏ hơn Minh An một tuổi. Gương mặt của Lam Chi vui lên hẵn, vì đã được ngồi ăn cùng Chí Thần. Bao nhiêu năm qua, Lam Chi luôn theo đuổi Chí Thần, nhưng đều bị anh từ chối. Tinh Nhật đẩy phần thức ăn của anh, sang cho Minh An. Rồi quay sang nhìn Chí Thần, anh cũng hết cách.
"Chị là bạn gái của anh Tinh Nhật sao?"
Minh An lập tức sặc ngay khi nghe câu hỏi của Lam Chi, Tinh Nhật cũng tỏ ra có chút ngượng. Lam Chi không hiểu chuyện gì, nên dừng đũa, ngồi nhìn cả ba người. Chí Thần lấy ly nước trên bàn, uống một ngụm.
"Không phải đâu em gái, chị không có phước phần đó."
Cô nhìn sang anh với ánh mắt không thích, Tinh Nhật cũng không muốn quan tâm. Sau khi ăn xong, cả ba người đưa Lam Chi về nhà một cách an toàn, Minh An còn vào chào hỏi Ba Mẹ của Lam Chi. Chí Thần lập tức kéo tay Tinh Nhật nấp sang một bên, rồi lén nhìn vào bên trong.
"Nghĩ tôi không nhìn thấy hai cậu sao? Còn trốn làm gì?"
Cả hai cũng bước vào bên trong, Lam Chi liền giải thích cho Ba Mẹ, để không mắng Chí Thần. Nhưng hôm nay, họ không mắng mà lại tin tưởng. Ba Mẹ Lam Chi biết rằng, con gái mình thích ai, nên cũng không quá khắc khe.
"Dạ con chào hai bác, tụi con không có ý xấu vì với Lam Chi, con nói thật đấy."
Rồi cả ba lại cùng nhau trở về, đến quán ăn, Minh An lập tức ngã người trên ghế mà than thở. Hôm nay, chỉ di chuyển bằng chân, nên mỏi cũng phải. Tinh Nhật vào bên trong, mang ra cho cô một lọ thuốc thoa. Minh An tò mò, cũng nhận lấy, rồi xem xét.
"Sau khi tắm rửa, hẵn thoa lên chân, nó sẽ giúp cô giảm đau."
Minh An mở nắp của lọ thuốc, rồi đưa lên mũi ngửi. Mùi hương không dễ chịu chút nào, nó được làm từ thảo dược, nên có mùi tự nhiên của những loại thảo dược đó. Minh An vội đậy nắp lại, rồi đặt lọ thuốc trên bàn.
"Mùi không thơm chút nào, không muốn dùng đâu."
Đến mức này còn khen chê, Tinh Nhật khoanh tay phía trước, nhìn Minh An đang ngồi trên ghế với gương mặt chán chế, môi thì cứ chu chu mà làm nũng. Chỉ còn cách dùng biện pháp mạnh với cô.
"Cũng được thôi, vậy tối nay cô đừng mong được yên giấc."
Tinh Nhật liền nhận lấy lọ thuốc trên bàn, vừa quay lưng đi, liền bị Minh An ngăn lại. Dù không thích mùi hương này, nhưng cũng không còn cách nào khác. Cô đi lại phía anh, giật lại lọ thuốc trên tay Tinh Nhật. Sau đó, đi lên lầu.
"Xem cô bướng đến đâu, đúng là khó chiều."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.