Chương 28: CÒN MUỐN TRANH ĐẤU?
KkimXoan
31/03/2023
Cô gái đó từ đâu lao đến, chen ngang Tinh Nhật và Minh An. Xém chút đã làm rơi chiếc điện thoại của Tinh Nhật, đang trên tay của Minh An. Cô cũng không muốn ở đây nhìn thấy cảnh này, cô đi xung quanh tham quan một chút. Rồi được Bà của Tinh Nhật dẫn đi giới thiệu với mọi người, có người tỏ ra không thích, nhưng cũng có người rất quý mến cô.
"Con gái ở thành phố, thường ăn mặc như vậy sao?"
Một người phụ nữ, với gương mặt được trang điểm không thể đậm nét hơn. Trên người đeo rất nhiều trang sức và thái độ thì không thích thân thiện với ai ở đây. Minh An chỉ mặc một chiếc váy đơn điệu, cô cũng đã chọn chiếc váy có tay phồng dài, chỉ là hơi ngắn trên gối. Cô cũng không muốn gây chuyện trong ngày vui của người khác, nên chỉ cười cho qua.
"Đúng là con gái thành phố có khác, ăn mặc cũng ngắn hơn con gái ở đây."
Bà của Tinh Nhật nhận ra, nên đưa Minh An đến bàn ngồi cùng. Nhưng ở đây, có rất nhiều mũi, chúng cứ quay quanh chổ của Minh An. Nhưng cũng cố gắng ngồi lại, cô quan sát kỹ những công việc mà mọi người đang chuẩn bị. Họ còn ăn mừng và ca hát với nhau. Không khí rất khác so với ở thành phố, nhưng cảm giác rất thoải mái và không cần phải lễ nghi phức tạp.
"Tinh Nhật, chân tôi bị muỗi đốt."
Sau một lúc đu đưa ở cổng hoa, thì Tinh Nhật cũng thoát khỏi cô gái đó. Anh nhanh tiến đến chổ của Minh An, cô lập tức nói việc bị muỗi đốt cho anh nghe. Tinh Nhật nhìn xung quanh, rồi dắt tay Minh An đưa lên lầu và bảo cô ở trong phòng đợi. Anh ra bên ngoài, rồi mang vào cho Minh An một lọ thuốc thoa, mùi hương rất thơm và bảo cô thoa vào chân.
"Giờ tôi hiểu lý do vì sao, mọi cô gái đều quay quanh anh không rời."
Tinh Nhật tinh tế, xoay người sang hướng khác, vì váy của Minh An cũng khá ngắn. Cô rất thích tính cách này của anh, Tinh Nhật có thể chạm vào cô và trêu ghẹo tùy thích, nhưng anh vẫn biết đâu là giới hạn của bản thân. Giống như, nếu Minh An không muốn, thì anh sẽ không làm.
"Đợi tôi ra ngoài trước, rồi cô hãy đi ra. Nếu chúng ta ra cùng lúc, mọi người sẽ nghĩ không tốt cho cô."
Đúng là người con trai hiếm hoi, còn sót lại trên thế giới này mà mọi cô gái luôn ao ước. Minh An đợi một lúc, rồi mới bước ra bên ngoài. Ngôi nhà của Dì Hạ cũng khá to, còn có cả dãy phòng dành cho khách. Nội thất bên trong, khá đắc tiền và cũ kỹ. Trên lầu không khí yên tĩnh hơn so với bên dưới, mọi người đều đang tập trung vào các lễ nghi vào ngày mai dành cho chú rể.
"Này cô kia, đang làm gì ở đây?"
Một cô gái nhỏ tuổi hơn Minh An, nhưng biểu cảm gương mặt lại rất xấc xược. Cô cố gắng tỏ ra thân thiện, như cô bé đó đẩy thẳng Minh An đi xuống lầu. chỉ cần trật một bước, là xem như cô sẽ lăn xuống đó và tiếp đất bằng lưng. Minh An khá tức giận, nhưng cố nén lại và đi xuống lầu. Vị trí ngồi của Minh An lúc nảy, đã bị cô gái đó chiếm lấy.
"Tinh Nhật, tôi khát nước."
Minh An ngồi bên cạnh cô gái đó, thay vì ngồi bên cạnh Tinh Nhật. Nhưng lại đưa gương mặt sang và nói chuyện với anh, như đang muốn kẹp cô ta ở giữa, để chứng kiến những việc mà Minh An sắp cho cô ta nhìn thấy. Anh cũng không nói thêm, lập tức đứng lên định đi lấy nước cho Minh An, nhưng bị cô ta ngăn lại.
"Cô ấy có thể tự đi lấy được, sao anh phải đi lấy cho cô ấy?"
Bị cô ta giữ chặt tay lại, nếu anh cử động sẽ chạm ngay vào vòng một khủng của cô ta, vậy sẽ là hành động quấy rối. Tinh Nhật đành đẩy ly nước của anh, sang cho Minh An. Cô cũng không ngần ngại, đưa tay nhận lấy ly nước và uống nó. Đây mới là điều mà Minh An muốn cho cô ta nhìn thấy, chứ không phải việc đi lấy nước.
"Tinh Nhật, anh xem tay tôi bị sao vậy?"
Minh An lại đưa cánh tay sang cho Tinh Nhật xem, có một vài đốt mẫn đỏ trên đó. Anh cũng đưa tay, đỡ lấy bàn tay của Minh An và chạm nhẹ vào để kiểm tra. Cô ta như nổi điên lên, vì phải ngồi ở giữa và phải chứng kiến những việc này. Cô ta đang rất muốn hất mạnh tay của Minh An ra khỏi tay của Tinh Nhật, nhưng không thể vì đang phải giữ lấy hình tượng.
"Chắc là dấu muỗi đốt, không sao đâu, về tôi cho thuốc thoa."
Tiếng chuông điện thoại lại reo lên đúng lúc, Minh An lại đang giữ điện thoại của Tinh Nhật. Cô đưa chiếc điện thoại gần sát với ánh nhìn của cô ta, rồi chuyển sang cho anh. Cô ta liếc sang nhìn Minh An, nhưng cô đang bận xem vết muỗi đốt trên cánh tay, nên đã không nhìn thấy.
"Sao điện thoại của anh lại để cho cô ấy giữ?"
Mọi người đều biết là do cô ta theo đuổi Tinh Nhật, được một số người ủng hộ, thì cô ta đã nghĩ bản thân và Tinh Nhật đang trong mối quan hệ hẹn hò. Tự cho bản thân được quyền hỏi những câu kiểm soát và can thiệp vào việc riêng của anh. Tinh Nhật cất điện thoại vào trong túi, nhìn sang Minh An đang rất thoải mái, nên anh cũng an tâm.
"Chỉ là một chiếc điện thoại, cô ấy giữ một chút cũng không sao."
Trên bàn ăn, cô ta liên tục tỏ ra là người có nề nếp, được dạy qua lễ nghi. Nhưng món nào Minh An đưa đũa đến, thì cô ta sẽ nhanh tay chặn lại trước. Cũng không sao, vậy thì càng đúng với ý muốn của Minh An. Cô chỉ cần đặt đũa xuống, thì sẽ có người lập tức gấp thức ăn vào đĩa cho Minh An, không ai khác là Tinh Nhật.
"Tôi cũng muốn ăn những món phái bên đó, nhưng không với tay tới."
Cô ta đến lúc này mới nhận ra, bản thân đang bị Minh An dẫn dắt, lại biến bản thân thành cơ hội cho Minh An. Cô ta nhanh tay gấp thức ăn vào đĩa cho Tinh Nhật, nhưng lại không biết, anh không ăn được món này. Tinh Nhật sẽ rất dễ bị dị ứng, khi ăn phải những món làm từ hải sản.
"Anh không ăn được món này sao?"
Minh An nhận ra, nên đã quay sang hỏi anh. Tinh Nhật chỉ nhẹ chớp mắt ra hiệu, Minh An liền lấy phần thức ăn của Tinh Nhật sang đĩa của mình. Nếu bỏ thì sẽ rất lãng phí, nhưng cô có thể ăn được, nên sẽ ăn giúp cho anh phần này. Cô ta không hiểu gì, liền kéo cánh tay của Minh An xuống, rồi lớn tiếng với Minh An.
"Cô không biết lịch sự sao? Lại đi lấy thức ăn của người khác như vậy."
Mọi người liền chú ý vào Minh An, Tinh Nhật đương nhiên sẽ không để cô bị bắt nạt. Anh lập tức lên tiếng nói thay cho Minh An, khiến cô ta hậm hực, tức đến ê chề. Minh An thì lại đang thầm cười, vì mọi việc vẫn đang nằm trong tầm kiểm soát của cô.
"Do tôi không ăn được món này, nên đã để cho Minh An. Thức ăn đã gấp ra, cũng không thể bỏ vào lại."
Cô ta cảm giác, lúc nào anh cũng chỉ để tâm đến Minh An. Những lời nói của cô ta, đều không có trọng lượng và khiến anh chú ý đến. Cô ta cố nén cơn tức giận đang sôi sục bên trong, rồi ngồi ăn cho xong bữa tối. Minh An vài phút, sẽ quay sang nhờ anh việc này đến việc khác. Nhưng cô ta cũng khá giỏi, không bị ảnh hưởng bởi những việc làm của Minh An.
"Anh lấy giúp em ly nước được không? Hình như, em bị nghẹn rồi."
Tinh Nhật cũng không ngại, rót ngay cho cô ta một ly nước. Vậy mà cô ta lại cố ý làm ngã ly nước, khiến chiếc váy của Minh An bị ướt hết phần bên dưới. Cô nhanh phản ứng, nhưng không nhanh hơn tốc độ của nước, nên vẫn phải chịu ướt. Tinh Nhật nhanh chóng bước đến che chắn, rồi đưa Minh An lên phòng, trước sự chứng kiến của mọi người. Cô ta cũng đơ ra, chỉ biết nhìn theo anh và cô.
"Anh không nhìn thấy, cô bạn gái của anh cố ý hay sao? Nếu như còn một lần nữa, tôi chắc chắn sẽ cho cô ấy tiếp đất bằng mặt."
Tinh Nhật đưa cho cô chiếc khăn để lau, nhìn vào gương mặt đang tức giận của Minh An, anh không nói gì mà đi ra bên ngoài. Việc của anh là phải bảo vệ an toàn cho Minh An, còn việc của cô gái kia, thì anh vốn không quan tâm đến. Nhưng cứ tiếp tục như vậy, cũng không phải cách giải quyết tốt. Minh An không nên bị cuốn vào việc này.
"Minh An, cần giúp gì thì nói với tôi."
"Con gái ở thành phố, thường ăn mặc như vậy sao?"
Một người phụ nữ, với gương mặt được trang điểm không thể đậm nét hơn. Trên người đeo rất nhiều trang sức và thái độ thì không thích thân thiện với ai ở đây. Minh An chỉ mặc một chiếc váy đơn điệu, cô cũng đã chọn chiếc váy có tay phồng dài, chỉ là hơi ngắn trên gối. Cô cũng không muốn gây chuyện trong ngày vui của người khác, nên chỉ cười cho qua.
"Đúng là con gái thành phố có khác, ăn mặc cũng ngắn hơn con gái ở đây."
Bà của Tinh Nhật nhận ra, nên đưa Minh An đến bàn ngồi cùng. Nhưng ở đây, có rất nhiều mũi, chúng cứ quay quanh chổ của Minh An. Nhưng cũng cố gắng ngồi lại, cô quan sát kỹ những công việc mà mọi người đang chuẩn bị. Họ còn ăn mừng và ca hát với nhau. Không khí rất khác so với ở thành phố, nhưng cảm giác rất thoải mái và không cần phải lễ nghi phức tạp.
"Tinh Nhật, chân tôi bị muỗi đốt."
Sau một lúc đu đưa ở cổng hoa, thì Tinh Nhật cũng thoát khỏi cô gái đó. Anh nhanh tiến đến chổ của Minh An, cô lập tức nói việc bị muỗi đốt cho anh nghe. Tinh Nhật nhìn xung quanh, rồi dắt tay Minh An đưa lên lầu và bảo cô ở trong phòng đợi. Anh ra bên ngoài, rồi mang vào cho Minh An một lọ thuốc thoa, mùi hương rất thơm và bảo cô thoa vào chân.
"Giờ tôi hiểu lý do vì sao, mọi cô gái đều quay quanh anh không rời."
Tinh Nhật tinh tế, xoay người sang hướng khác, vì váy của Minh An cũng khá ngắn. Cô rất thích tính cách này của anh, Tinh Nhật có thể chạm vào cô và trêu ghẹo tùy thích, nhưng anh vẫn biết đâu là giới hạn của bản thân. Giống như, nếu Minh An không muốn, thì anh sẽ không làm.
"Đợi tôi ra ngoài trước, rồi cô hãy đi ra. Nếu chúng ta ra cùng lúc, mọi người sẽ nghĩ không tốt cho cô."
Đúng là người con trai hiếm hoi, còn sót lại trên thế giới này mà mọi cô gái luôn ao ước. Minh An đợi một lúc, rồi mới bước ra bên ngoài. Ngôi nhà của Dì Hạ cũng khá to, còn có cả dãy phòng dành cho khách. Nội thất bên trong, khá đắc tiền và cũ kỹ. Trên lầu không khí yên tĩnh hơn so với bên dưới, mọi người đều đang tập trung vào các lễ nghi vào ngày mai dành cho chú rể.
"Này cô kia, đang làm gì ở đây?"
Một cô gái nhỏ tuổi hơn Minh An, nhưng biểu cảm gương mặt lại rất xấc xược. Cô cố gắng tỏ ra thân thiện, như cô bé đó đẩy thẳng Minh An đi xuống lầu. chỉ cần trật một bước, là xem như cô sẽ lăn xuống đó và tiếp đất bằng lưng. Minh An khá tức giận, nhưng cố nén lại và đi xuống lầu. Vị trí ngồi của Minh An lúc nảy, đã bị cô gái đó chiếm lấy.
"Tinh Nhật, tôi khát nước."
Minh An ngồi bên cạnh cô gái đó, thay vì ngồi bên cạnh Tinh Nhật. Nhưng lại đưa gương mặt sang và nói chuyện với anh, như đang muốn kẹp cô ta ở giữa, để chứng kiến những việc mà Minh An sắp cho cô ta nhìn thấy. Anh cũng không nói thêm, lập tức đứng lên định đi lấy nước cho Minh An, nhưng bị cô ta ngăn lại.
"Cô ấy có thể tự đi lấy được, sao anh phải đi lấy cho cô ấy?"
Bị cô ta giữ chặt tay lại, nếu anh cử động sẽ chạm ngay vào vòng một khủng của cô ta, vậy sẽ là hành động quấy rối. Tinh Nhật đành đẩy ly nước của anh, sang cho Minh An. Cô cũng không ngần ngại, đưa tay nhận lấy ly nước và uống nó. Đây mới là điều mà Minh An muốn cho cô ta nhìn thấy, chứ không phải việc đi lấy nước.
"Tinh Nhật, anh xem tay tôi bị sao vậy?"
Minh An lại đưa cánh tay sang cho Tinh Nhật xem, có một vài đốt mẫn đỏ trên đó. Anh cũng đưa tay, đỡ lấy bàn tay của Minh An và chạm nhẹ vào để kiểm tra. Cô ta như nổi điên lên, vì phải ngồi ở giữa và phải chứng kiến những việc này. Cô ta đang rất muốn hất mạnh tay của Minh An ra khỏi tay của Tinh Nhật, nhưng không thể vì đang phải giữ lấy hình tượng.
"Chắc là dấu muỗi đốt, không sao đâu, về tôi cho thuốc thoa."
Tiếng chuông điện thoại lại reo lên đúng lúc, Minh An lại đang giữ điện thoại của Tinh Nhật. Cô đưa chiếc điện thoại gần sát với ánh nhìn của cô ta, rồi chuyển sang cho anh. Cô ta liếc sang nhìn Minh An, nhưng cô đang bận xem vết muỗi đốt trên cánh tay, nên đã không nhìn thấy.
"Sao điện thoại của anh lại để cho cô ấy giữ?"
Mọi người đều biết là do cô ta theo đuổi Tinh Nhật, được một số người ủng hộ, thì cô ta đã nghĩ bản thân và Tinh Nhật đang trong mối quan hệ hẹn hò. Tự cho bản thân được quyền hỏi những câu kiểm soát và can thiệp vào việc riêng của anh. Tinh Nhật cất điện thoại vào trong túi, nhìn sang Minh An đang rất thoải mái, nên anh cũng an tâm.
"Chỉ là một chiếc điện thoại, cô ấy giữ một chút cũng không sao."
Trên bàn ăn, cô ta liên tục tỏ ra là người có nề nếp, được dạy qua lễ nghi. Nhưng món nào Minh An đưa đũa đến, thì cô ta sẽ nhanh tay chặn lại trước. Cũng không sao, vậy thì càng đúng với ý muốn của Minh An. Cô chỉ cần đặt đũa xuống, thì sẽ có người lập tức gấp thức ăn vào đĩa cho Minh An, không ai khác là Tinh Nhật.
"Tôi cũng muốn ăn những món phái bên đó, nhưng không với tay tới."
Cô ta đến lúc này mới nhận ra, bản thân đang bị Minh An dẫn dắt, lại biến bản thân thành cơ hội cho Minh An. Cô ta nhanh tay gấp thức ăn vào đĩa cho Tinh Nhật, nhưng lại không biết, anh không ăn được món này. Tinh Nhật sẽ rất dễ bị dị ứng, khi ăn phải những món làm từ hải sản.
"Anh không ăn được món này sao?"
Minh An nhận ra, nên đã quay sang hỏi anh. Tinh Nhật chỉ nhẹ chớp mắt ra hiệu, Minh An liền lấy phần thức ăn của Tinh Nhật sang đĩa của mình. Nếu bỏ thì sẽ rất lãng phí, nhưng cô có thể ăn được, nên sẽ ăn giúp cho anh phần này. Cô ta không hiểu gì, liền kéo cánh tay của Minh An xuống, rồi lớn tiếng với Minh An.
"Cô không biết lịch sự sao? Lại đi lấy thức ăn của người khác như vậy."
Mọi người liền chú ý vào Minh An, Tinh Nhật đương nhiên sẽ không để cô bị bắt nạt. Anh lập tức lên tiếng nói thay cho Minh An, khiến cô ta hậm hực, tức đến ê chề. Minh An thì lại đang thầm cười, vì mọi việc vẫn đang nằm trong tầm kiểm soát của cô.
"Do tôi không ăn được món này, nên đã để cho Minh An. Thức ăn đã gấp ra, cũng không thể bỏ vào lại."
Cô ta cảm giác, lúc nào anh cũng chỉ để tâm đến Minh An. Những lời nói của cô ta, đều không có trọng lượng và khiến anh chú ý đến. Cô ta cố nén cơn tức giận đang sôi sục bên trong, rồi ngồi ăn cho xong bữa tối. Minh An vài phút, sẽ quay sang nhờ anh việc này đến việc khác. Nhưng cô ta cũng khá giỏi, không bị ảnh hưởng bởi những việc làm của Minh An.
"Anh lấy giúp em ly nước được không? Hình như, em bị nghẹn rồi."
Tinh Nhật cũng không ngại, rót ngay cho cô ta một ly nước. Vậy mà cô ta lại cố ý làm ngã ly nước, khiến chiếc váy của Minh An bị ướt hết phần bên dưới. Cô nhanh phản ứng, nhưng không nhanh hơn tốc độ của nước, nên vẫn phải chịu ướt. Tinh Nhật nhanh chóng bước đến che chắn, rồi đưa Minh An lên phòng, trước sự chứng kiến của mọi người. Cô ta cũng đơ ra, chỉ biết nhìn theo anh và cô.
"Anh không nhìn thấy, cô bạn gái của anh cố ý hay sao? Nếu như còn một lần nữa, tôi chắc chắn sẽ cho cô ấy tiếp đất bằng mặt."
Tinh Nhật đưa cho cô chiếc khăn để lau, nhìn vào gương mặt đang tức giận của Minh An, anh không nói gì mà đi ra bên ngoài. Việc của anh là phải bảo vệ an toàn cho Minh An, còn việc của cô gái kia, thì anh vốn không quan tâm đến. Nhưng cứ tiếp tục như vậy, cũng không phải cách giải quyết tốt. Minh An không nên bị cuốn vào việc này.
"Minh An, cần giúp gì thì nói với tôi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.