Chương 47: ĐIỀU EM MUỐN ANH NÓI
KkimXoan
31/03/2023
Tiếng chuông điện thoại đã phá tan không khí hiện tại, Mẹ của Minh An đã gọi cho cô, bà hứng khởi thông báo cô sẽ được trở về nhà sớm hơn dự định. Nhưng bà không biết được, cô con gái của mình đã dành trọn trái tim ở nơi này. Ánh mắt của Minh An bất chợt thoáng buồn, nhưng việc này sớm hay muộn nó sẽ vẫn diễn ra.
"Minh An, tuần sau là con được về lại với Mẹ rồi đấy. Con tranh thủ sắp xếp, Ba Mẹ sẽ đến đón con."
Cô khẽ đáp lời, rồi nhìn Tinh Nhật, còn nghĩ hết mùa đông thì mới rời khỏi đây. Anh đã thoáng nghe được những gì Mẹ của Minh An nói ở đầu dây bên kia, trong lòng có chút không nỡ, nhưng anh phải lấy lý do gì để giữ cô lại? Nơi này vốn dĩ không thuộc về Minh An, nó như một sự bất đắc dĩ mà cô đã xuất hiện ở đây.
"Con hiểu rồi, con tắt máy đây."
Cả ngày hôm nay Minh An chỉ ở suốt trong phòng, một cảm giác rất khó tả, cô ngồi im lặng trên giường suy nghĩ rất nhiều chuyện. Đến giờ ăn, Minh An cũng không xuống dưới nhà, Bà của Tinh Nhật cảm thấy lo lắng nên bảo anh lên gọi cô. Tinh Nhật nhanh chóng di chuyển lên phòng, nhẹ gõ cửa gọi cô, nhưng đáp lại anh chỉ là một khoảng im lặng.
"Cô không trả lời, tôi sẽ mở cửa vào đấy."
Vừa mở cánh cửa phòng, Tinh Nhật đã nhìn thấy Minh An nằm trốn trong chăn. Một người năng động tràn đầy năng lượng như cô, lại đang muốn tách biệt với thế giới? Tinh Nhật tiến lại sát cạnh giường, gọi cô thêm một lần nữa, nhưng cô vẫn không đáp lời anh.
"Cả ngày cô đã không ăn gì, cô không khỏe sao?"
Minh An từ từ mở chiếc chăn, nhìn anh bằng ánh mắt đầy suy tư. Cảm xúc của cô đang rất rối, không biết phải bày tỏ thế nào, nên chỉ còn cách trốn trong phòng để không ai nhìn thấy dáng vẻ này của cô. Minh An không thể cứ im lặng mà rời đi như vậy, cô quay sang hỏi anh.
"Nếu tôi rời khỏi đây, anh có giữ tôi ở lại không?"
Tinh Nhật đơ người khi nghe câu hỏi này, nhưng anh không có chọn lựa. Minh An ở lại hay rời đi đều không phải do anh quyết định, dù câu trả lời của anh thế nào thì Minh An cũng sẽ không ở lại đây. Nhưng Tinh Nhật không biết được, Minh An đang chờ đợi một câu trả lời để có được một niềm tin nhỏ nhoi và quay trở lại nơi này sau khi cô giải quyết hết đám người phản bội kia.
"Cô thuộc về nơi đó, cô không nên ở lại nơi này."
Nhưng câu trả lời đã phá tan hết sự mong chờ và cảm xúc của Minh An, khoảng thời gian vừa qua đúng là không thể níu kéo Minh An ở lại, cũng không có điều gì chắc chắn hay niềm tin để cô tiếp tục gắn bó với nơi này. Minh An gật đầu đáp lại Tinh Nhật, rồi chui vào trong chăn không có ý định cùng anh xuống dưới nhà.
"Nếu cô không muốn xuống, vậy tôi sẽ mang thức ăn vào cho cô."
Dù là một câu nói dối, Tinh Nhật cũng không muốn gieo cho Minh An hy vọng. Nếu như lần này trở về, cô sẽ không bao giờ gặp lại anh thì phải làm sao? Giống như anh đang muốn cắt hết mọi liên kết giữa cả hai, Minh An chắn chắn anh cảm nhận được sự đối đãi của cô dành cho anh. Nhưng tại sao anh không dám tranh giành? Nó vốn thuộc về anh, anh lại muốn mang đi cho một người khác.
"Anh muốn làm sao thì tùy ý anh, tôi không còn ý kiến."
Đến bữa tối, Minh An cũng chịu xuống dưới nhà dùng bữa. Cô xuống để thông báo việc sẽ rời khỏi đây và quay trở lại thành phố. Thời gian đúng là trôi qua rất nhanh, nó không quá dài cũng không quá ngắn, nhưng đủ để lưu lại những cảm xúc cho tất cả. Minh An cố gắng biểu hiện ra gương mặt tốt nhất trước Tinh Nhật, nếu anh đã không muốn giữ, cô cũng không thể để lộ mong muốn ở lại.
"Tuần sau, Ba Mẹ sẽ đến đón con trở lại thành phố. Con rời đi, mọi người sẽ không bận chăm lo thêm con, cũng không phải nhận những rắc rối mà con gây ra."
Bữa tối đầm ấm lại trở thành bữa ăn chia tay, cảm xúc thoáng buồn bao chùm cả bàn ăn, nhưng Minh An vẫn giữ nụ cười trên gương mặt cho đến khi dùng xong bữa. Trong lúc rửa chén đĩa, Tinh Nhật đã đến nói chuyện cùng cô, nhưng điều Minh An mong muốn nhất anh lại không nói ra với cô. Chỉ trong giây phút, cả hai đã trở nên xa lạ.
"Cứ để tôi làm việc này, cô lên phòng nghỉ sớm đi."
Minh An giật mạnh chiếc đĩa từ tay Tinh Nhật, cô muốn được làm, vì khi làm cô sẽ không còn suy nghĩ nhiều nữa. Hiện tại, Minh An lại muốn trở lại thành phố nhanh hơn, cô không muốn tiếp tục đối diện với anh, nó đang dày vò cảm xúc của cô từng giây từng phút.
"Anh đừng lúc nào cũng ra lệnh cho tôi, tôi muốn làm việc này."
Phản ứng của Minh An đã khiến Tinh Nhật nhúng nhường, anh di chuyển đến phía cửa để quan sát cô. Nhưng Minh An dĩ nhiên biết anh vẫn chưa rời khỏi, cô hít một hơi rồi quay lại phía sau nhìn anh. Tinh Nhật cảm thấy đau lòng với tình trạng hiện tại của Minh An, nhưng anh vẫn không hành động gì mà chỉ lặng lặng rời khỏi.
"Tôi không phải tội phạm của anh, đừng giám sát tôi như vậy."
Đây là lúc anh nên làm gì đó đối lại cô, chứ không phải cứ giữ im lặng. Đây không phải lúc anh chiều theo ý cô một cách không phản kháng, nó chỉ đang khiến mọi việc càng khó kiểm soát, cô sẽ rời khỏi đây một cách trống vắng. Những ký ức cô mang theo sẽ không còn ý nghĩa tươi đẹp vì nó vẫn còn thiếu anh, người luôn đồng hành và xuất hiện trong từng kỷ niệm ở nơi này mà Minh An đã lưu giữ.
[Anh là tên ngốc, một tên đại ngốc. Sao mình lại để tên ngốc này kiểm soát cảm xúc được chứ?]
Từng hành động của Minh An đang được Tinh Nhật phía sau quan sát, bao nhiêu can đảm của anh đã mang hết nơi nào rồi? Một người con gái anh cũng không thể giữ lại, quá khứ anh cũng không giữ được, hiện tại cũng không, vậy thì mong chờ gì tương lai? Tinh Nhật mang cho Minh An một chiếc khăn choàng, thời tiết mùa đông đang rất lạnh, cô lại ngồi ở cửa để hứng hết cái lạnh này.
"Để tôi một mình, đừng quan tâm đến tôi."
Thái độ lạnh lùng, né tránh của Minh An đang thách thức sự kiên định của Tinh Nhật. Anh đã muốn cô trở về từ lâu, chứ không phải hiện tại mới quyết định điều này. Anh không cho phép bản thân lại mềm lòng, ở bên anh chắc chắn cô sẽ gặp thêm nhiều chuyện phiền phức và nguy hiểm. Cuộc sống của anh không dễ dàng, thì làm sao cho người khác được sự an nhàn?
"Minh An, cô đừng bướng nữa. Ngoài trời lạnh như vậy, cô muốn bị chết cống sao?"
Ánh mắt Minh An đầy thất vọng nhìn anh, cô trả lại anh chiếc khăn choàng rồi một mạch đi lên phòng. Không còn cách nào để trị con người này, dù mềm mỏng hay cứng rắn thì anh vẫn không lộ ra cảm xúc thật của bản thân. Nhưng với hoàn cảnh hiện tại, anh thật sự không có quyền để điều hành nó theo ý muốn của anh.
Ngày hôm sau
Tinh Nhật đã rời đi từ rất sớm, Tiểu Tinh có bảo lại với cô rằng anh sẽ đi khoảng vài ngày. Anh lại chọn cách trốn tránh, Minh An đành tận hưởng những ngày còn lại ở đây. Nơi nào cô chưa đi, điều gì cô chưa biết, món nào cô chưa ăn, Minh An đều muốn trải nghiệm hết tất cả. Cô sẽ không để một Vương Tinh Nhật chiếm lấy tâm trí của cô như tên Tần Nhiên Viễn trong quá khứ.
"Anh Tinh Nhật sẽ rời khỏi nhà vài ngày, chị muốn đi đâu, em sẽ đưa chị đến đó."
Vừa nghĩ đến anh ta thì anh ta liền xuất hiện, Nhiên Viễn đang gọi đến. Cuộc gọi đầu tiên Minh An không bắt máy, đến cuộc gọi thứ hai cô mới trả lời. Việc quan trọng vẫn là xử lý tên này và cô bạn thân yêu của Minh An, hai người đó đang mong đợi cô trở về để đưa cô vào chiếc lưới đầy gai nhọn, nó sẽ từ từ đâm vào da thịt cô đến khi trải máu.
"Nghe tin em sắp trở về, em có biết anh hạnh phúc thế nào không?"
Đương nhiên là anh ta sẽ hạnh phúc, cả một kế hoạch không chút sơ hở như vậy sao lại không trông chờ cô bước vào bẫy? Minh An phải tạm gác Tinh Nhật sang một bên và toàn tâm cho kế hoạch đáp trả lần này, cô sẽ không phải là kẻ thua cuộc như bọn họ đã luôn suy nghĩ.
"Chúng ta sắp gặp lại nhau rồi, đương nhiên em cũng rất hạnh phúc."
"Minh An, tuần sau là con được về lại với Mẹ rồi đấy. Con tranh thủ sắp xếp, Ba Mẹ sẽ đến đón con."
Cô khẽ đáp lời, rồi nhìn Tinh Nhật, còn nghĩ hết mùa đông thì mới rời khỏi đây. Anh đã thoáng nghe được những gì Mẹ của Minh An nói ở đầu dây bên kia, trong lòng có chút không nỡ, nhưng anh phải lấy lý do gì để giữ cô lại? Nơi này vốn dĩ không thuộc về Minh An, nó như một sự bất đắc dĩ mà cô đã xuất hiện ở đây.
"Con hiểu rồi, con tắt máy đây."
Cả ngày hôm nay Minh An chỉ ở suốt trong phòng, một cảm giác rất khó tả, cô ngồi im lặng trên giường suy nghĩ rất nhiều chuyện. Đến giờ ăn, Minh An cũng không xuống dưới nhà, Bà của Tinh Nhật cảm thấy lo lắng nên bảo anh lên gọi cô. Tinh Nhật nhanh chóng di chuyển lên phòng, nhẹ gõ cửa gọi cô, nhưng đáp lại anh chỉ là một khoảng im lặng.
"Cô không trả lời, tôi sẽ mở cửa vào đấy."
Vừa mở cánh cửa phòng, Tinh Nhật đã nhìn thấy Minh An nằm trốn trong chăn. Một người năng động tràn đầy năng lượng như cô, lại đang muốn tách biệt với thế giới? Tinh Nhật tiến lại sát cạnh giường, gọi cô thêm một lần nữa, nhưng cô vẫn không đáp lời anh.
"Cả ngày cô đã không ăn gì, cô không khỏe sao?"
Minh An từ từ mở chiếc chăn, nhìn anh bằng ánh mắt đầy suy tư. Cảm xúc của cô đang rất rối, không biết phải bày tỏ thế nào, nên chỉ còn cách trốn trong phòng để không ai nhìn thấy dáng vẻ này của cô. Minh An không thể cứ im lặng mà rời đi như vậy, cô quay sang hỏi anh.
"Nếu tôi rời khỏi đây, anh có giữ tôi ở lại không?"
Tinh Nhật đơ người khi nghe câu hỏi này, nhưng anh không có chọn lựa. Minh An ở lại hay rời đi đều không phải do anh quyết định, dù câu trả lời của anh thế nào thì Minh An cũng sẽ không ở lại đây. Nhưng Tinh Nhật không biết được, Minh An đang chờ đợi một câu trả lời để có được một niềm tin nhỏ nhoi và quay trở lại nơi này sau khi cô giải quyết hết đám người phản bội kia.
"Cô thuộc về nơi đó, cô không nên ở lại nơi này."
Nhưng câu trả lời đã phá tan hết sự mong chờ và cảm xúc của Minh An, khoảng thời gian vừa qua đúng là không thể níu kéo Minh An ở lại, cũng không có điều gì chắc chắn hay niềm tin để cô tiếp tục gắn bó với nơi này. Minh An gật đầu đáp lại Tinh Nhật, rồi chui vào trong chăn không có ý định cùng anh xuống dưới nhà.
"Nếu cô không muốn xuống, vậy tôi sẽ mang thức ăn vào cho cô."
Dù là một câu nói dối, Tinh Nhật cũng không muốn gieo cho Minh An hy vọng. Nếu như lần này trở về, cô sẽ không bao giờ gặp lại anh thì phải làm sao? Giống như anh đang muốn cắt hết mọi liên kết giữa cả hai, Minh An chắn chắn anh cảm nhận được sự đối đãi của cô dành cho anh. Nhưng tại sao anh không dám tranh giành? Nó vốn thuộc về anh, anh lại muốn mang đi cho một người khác.
"Anh muốn làm sao thì tùy ý anh, tôi không còn ý kiến."
Đến bữa tối, Minh An cũng chịu xuống dưới nhà dùng bữa. Cô xuống để thông báo việc sẽ rời khỏi đây và quay trở lại thành phố. Thời gian đúng là trôi qua rất nhanh, nó không quá dài cũng không quá ngắn, nhưng đủ để lưu lại những cảm xúc cho tất cả. Minh An cố gắng biểu hiện ra gương mặt tốt nhất trước Tinh Nhật, nếu anh đã không muốn giữ, cô cũng không thể để lộ mong muốn ở lại.
"Tuần sau, Ba Mẹ sẽ đến đón con trở lại thành phố. Con rời đi, mọi người sẽ không bận chăm lo thêm con, cũng không phải nhận những rắc rối mà con gây ra."
Bữa tối đầm ấm lại trở thành bữa ăn chia tay, cảm xúc thoáng buồn bao chùm cả bàn ăn, nhưng Minh An vẫn giữ nụ cười trên gương mặt cho đến khi dùng xong bữa. Trong lúc rửa chén đĩa, Tinh Nhật đã đến nói chuyện cùng cô, nhưng điều Minh An mong muốn nhất anh lại không nói ra với cô. Chỉ trong giây phút, cả hai đã trở nên xa lạ.
"Cứ để tôi làm việc này, cô lên phòng nghỉ sớm đi."
Minh An giật mạnh chiếc đĩa từ tay Tinh Nhật, cô muốn được làm, vì khi làm cô sẽ không còn suy nghĩ nhiều nữa. Hiện tại, Minh An lại muốn trở lại thành phố nhanh hơn, cô không muốn tiếp tục đối diện với anh, nó đang dày vò cảm xúc của cô từng giây từng phút.
"Anh đừng lúc nào cũng ra lệnh cho tôi, tôi muốn làm việc này."
Phản ứng của Minh An đã khiến Tinh Nhật nhúng nhường, anh di chuyển đến phía cửa để quan sát cô. Nhưng Minh An dĩ nhiên biết anh vẫn chưa rời khỏi, cô hít một hơi rồi quay lại phía sau nhìn anh. Tinh Nhật cảm thấy đau lòng với tình trạng hiện tại của Minh An, nhưng anh vẫn không hành động gì mà chỉ lặng lặng rời khỏi.
"Tôi không phải tội phạm của anh, đừng giám sát tôi như vậy."
Đây là lúc anh nên làm gì đó đối lại cô, chứ không phải cứ giữ im lặng. Đây không phải lúc anh chiều theo ý cô một cách không phản kháng, nó chỉ đang khiến mọi việc càng khó kiểm soát, cô sẽ rời khỏi đây một cách trống vắng. Những ký ức cô mang theo sẽ không còn ý nghĩa tươi đẹp vì nó vẫn còn thiếu anh, người luôn đồng hành và xuất hiện trong từng kỷ niệm ở nơi này mà Minh An đã lưu giữ.
[Anh là tên ngốc, một tên đại ngốc. Sao mình lại để tên ngốc này kiểm soát cảm xúc được chứ?]
Từng hành động của Minh An đang được Tinh Nhật phía sau quan sát, bao nhiêu can đảm của anh đã mang hết nơi nào rồi? Một người con gái anh cũng không thể giữ lại, quá khứ anh cũng không giữ được, hiện tại cũng không, vậy thì mong chờ gì tương lai? Tinh Nhật mang cho Minh An một chiếc khăn choàng, thời tiết mùa đông đang rất lạnh, cô lại ngồi ở cửa để hứng hết cái lạnh này.
"Để tôi một mình, đừng quan tâm đến tôi."
Thái độ lạnh lùng, né tránh của Minh An đang thách thức sự kiên định của Tinh Nhật. Anh đã muốn cô trở về từ lâu, chứ không phải hiện tại mới quyết định điều này. Anh không cho phép bản thân lại mềm lòng, ở bên anh chắc chắn cô sẽ gặp thêm nhiều chuyện phiền phức và nguy hiểm. Cuộc sống của anh không dễ dàng, thì làm sao cho người khác được sự an nhàn?
"Minh An, cô đừng bướng nữa. Ngoài trời lạnh như vậy, cô muốn bị chết cống sao?"
Ánh mắt Minh An đầy thất vọng nhìn anh, cô trả lại anh chiếc khăn choàng rồi một mạch đi lên phòng. Không còn cách nào để trị con người này, dù mềm mỏng hay cứng rắn thì anh vẫn không lộ ra cảm xúc thật của bản thân. Nhưng với hoàn cảnh hiện tại, anh thật sự không có quyền để điều hành nó theo ý muốn của anh.
Ngày hôm sau
Tinh Nhật đã rời đi từ rất sớm, Tiểu Tinh có bảo lại với cô rằng anh sẽ đi khoảng vài ngày. Anh lại chọn cách trốn tránh, Minh An đành tận hưởng những ngày còn lại ở đây. Nơi nào cô chưa đi, điều gì cô chưa biết, món nào cô chưa ăn, Minh An đều muốn trải nghiệm hết tất cả. Cô sẽ không để một Vương Tinh Nhật chiếm lấy tâm trí của cô như tên Tần Nhiên Viễn trong quá khứ.
"Anh Tinh Nhật sẽ rời khỏi nhà vài ngày, chị muốn đi đâu, em sẽ đưa chị đến đó."
Vừa nghĩ đến anh ta thì anh ta liền xuất hiện, Nhiên Viễn đang gọi đến. Cuộc gọi đầu tiên Minh An không bắt máy, đến cuộc gọi thứ hai cô mới trả lời. Việc quan trọng vẫn là xử lý tên này và cô bạn thân yêu của Minh An, hai người đó đang mong đợi cô trở về để đưa cô vào chiếc lưới đầy gai nhọn, nó sẽ từ từ đâm vào da thịt cô đến khi trải máu.
"Nghe tin em sắp trở về, em có biết anh hạnh phúc thế nào không?"
Đương nhiên là anh ta sẽ hạnh phúc, cả một kế hoạch không chút sơ hở như vậy sao lại không trông chờ cô bước vào bẫy? Minh An phải tạm gác Tinh Nhật sang một bên và toàn tâm cho kế hoạch đáp trả lần này, cô sẽ không phải là kẻ thua cuộc như bọn họ đã luôn suy nghĩ.
"Chúng ta sắp gặp lại nhau rồi, đương nhiên em cũng rất hạnh phúc."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.