Chương 70: ĐỪNG THÁCH THỨC
KkimXoan
31/03/2023
Vừa về đến nhà, Minh An đã vội kéo cổ Tinh Nhật nấp xuống vì nhìn thấy Mẹ của cô vẫn còn thức ngồi xem tin tức ở sofa. Việc xe chạy vào từ cổng phụ không thể nghe thấy nên Mẹ Minh An vẫn nghĩ rằng cô ở trong phòng nghỉ dưỡng. Tinh Nhật không biết chuyện gì đang xảy ra cũng cúi đầu làm theo Minh An.
"Bị làm sao vậy, không vào nhà lại trốn ở đây như tên trộm?"
Trước khi rời khỏi nhà, Minh An đã bảo với tất cả mọi người không được nói cho Mẹ cô biết chuyện cô đi ra ngoài chơi khi sức khỏe chưa bình phục hoàn toàn. Nhưng không ngờ hôm nay Mẹ của cô lại về nhà sớm hơn, còn vẫn chưa về phòng nghỉ ngơi và đang thư giãn ở phòng khách.
"Vào trong để cho Mẹ tôi bâm anh ra hay sao? Tôi không có nói với bà ấy rằng tôi ra bên ngoài chơi."
Cả hai lén vòng ra phía sau hồ bơi để đi vào nhà bằng cửa khác, vệ sĩ nhìn thấy hành động thập thò của Minh An nhưng không dám lên tiếng mà giả vờ không nhìn thấy, ánh mắt của Minh An cũng đã ám hiệu với họ là không được mở lời. Nhưng một điều là Trứng gà lại sủa lên khi nhìn thấy Minh An, bé còn chạy ra bên ngoài khiến Mẹ của cô chú ý.
"Mẹ tôi có kịp nhìn thấy chúng ta không vậy? Tôi không muốn lại bị mắng tiếp đâu."
Tinh Nhật nhanh tay kéo Minh An ngồi xuống phía dưới cửa sổ, Mẹ của cô vẫn chưa kịp nhìn thấy hai người nhưng bà cũng bước ra xem xét thì chỉ thấy vệ sĩ nên đã ôm Trứng gà quay vào trong. Sau một lúc khó khăn tránh né, ẩn ấp sự phát hiện của Mẹ Minh An thì anh và cô đã vào được nhà, di chuyển lên đến phòng mà không bị nhìn thấy.
"Anh hành động chuyên nghiệp như vậy, có phải cũng từng làm qua chuyện này không?"
Việc canh giữ ở rừng cũng không khác gì hành động như một tên trộm, không để đối phương nhìn thấy để tránh bị thương không đáng có và dễ tiếp cận gần bắt lấy những tên buôn lậu ở biên giới đòi hỏi công việc phải thận trọng và kín đáo. Việc này Tinh Nhật đã thực hành thường xuyên nên có kinh nghiệm là điều khá bình thường.
"Nếu tôi là trộm thì nhà của cô tôi dọn sạch từ lâu rồi, đừng có nghĩ xấu người khác."
Minh An đến kệ tủ mang ra một hộp y tế, cô cảm nhận được Tinh Nhật cần được chăm sóc lại vết thương. Anh đã từ chối vì muốn được tự mình làm lấy nhưng Minh An không chấp nhận, cô muốn giúp anh thoa thuốc lên vết thương ở mặt.
"Là do tôi nghĩ không đúng, anh ngồi yên để tôi thoa thuốc."
Minh An kéo tay anh ngồi xuống ghế, bàn tay thuần thục dùng thuốc thoa giúp cho Tinh Nhật. Trong giây phút, anh lại nghĩ đến việc ai là người muốn gây chuyện với anh, tập trung đến mức không nghe lời của cô đang nói. Minh An dùng hai bàn tay áp chặt vào gương mặt của Tinh Nhật xoay lại đối diện với cô, Tinh Nhật bất ngờ nên nhìn chăm chăm vào Minh An.
"Anh đang suy nghĩ gì mà tập trung không nghe tôi nói vậy? Nghĩ đến người yêu sao?"
Tinh Nhật kéo tay Minh An đặt trong tay mình, không chịu được mà nhéo nhẹ lên chiếc má tròn mịn của cô cưng chiều. Minh An phụng phịu mà mang hộp y tế cất vào tủ, Tinh Nhật lại cười trước sự đáng yêu này của cô nhưng lần này Minh An đã bắt gặp khoảnh khắc đó. Cô phấn khích lao đến bám chặt vào người anh.
"Anh vừa mới cười đúng không? Cười lại lần nữa đi, cười cho tôi xem đi."
Tinh Nhật bất lực mà tránh né nhưng Minh An không muốn buông tha, hai người cứ đưa đẩy qua lại đến ngã nhào trên giường. Khoảnh khắc này cả hai có thể nghe rõ được nhịp đập đang dần nhanh lên từng nhịp, Minh An không muốn né tránh cô cứ nhìn anh chăm chú trong khoảng lặng của hiện tại.
"Cô lại nghịch ngợm, đừng thách thức giới hạn của tôi."
Ngay cả Nhiên Viễn cũng chưa được cô chủ động đến mức này, cô cũng muốn biết giới hạn của anh đến đâu và cũng muốn phá luôn cái giới hạn đó. Minh An vẫn chưa muốn dừng, cô đưa bàn tay sờ nhẹ lên tai của Tinh Nhật khiến anh khẽ rợn người. Tinh Nhật phải cứng rắn, nuốt nhanh một ngụm nước bọt trong khoang miệng. Bàn tay còn lại của cô đang xoa nhẹ lên vết thương của Tinh Nhật vì vết thuốc vẫn chưa thấm đều.
"Tôi không làm gì cả, tự anh cảm thấy áp lực quá thôi."
Tai của Tinh Nhật cũng đã đỏ ửng lên, Minh An nhanh chóng đẩy anh đứng lên. Cô là đang muốn trêu đùa anh, Tinh Nhật như sắp phát điên đến nơi, Minh An xoay người di chuyển đến cạnh tủ quần áo rồi bảo anh trở về phòng. Lấy lại nhận thức của hiện tại, Tinh Nhật gật đầu rồi rời khỏi phòng, cô đang thích thú vì trêu được anh mà bước vào phòng tắm.
"Tôi phải đi tắm, anh về phòng được rồi."
Vừa mới trêu đùa anh xong lại bảo anh ra ngoài cho cô tắm, có phải Minh An đã quá tự tin trước Tinh Nhật hay không? Hay cô tin rằng anh sẽ không làm hại đến và không muốn ép buộc cô? Điều đó như đang thúc đẩy sự cuồng nhiệt trong đoạn tình cảm này của cả hai. Minh An đã xác định muốn mối quan hệ này được rõ ràng và nghiêm túc.
Ngày hôm sau
Tinh Nhật chuẩn bị xong bữa sáng cho cô thì trở lại vị trí của anh, Minh An lướt ngang liền nhìn anh bằng ánh mắt khiêu khích. Hôm nay Minh An có makeup một chút, tóc cũng được làm xoăn quyến rũ. Tinh Nhật như đang đứng trước cám dỗ, muốn nhưng lại không thể chạm vào.
"Con cảm thấy đã khỏe hơn rồi nên ngày mai con sẽ trở lại trường, Mẹ đừng quá lo lắng."
Mẹ cô nghe được thì bà không đồng ý, cô là đứa con gái mà bà thương yêu nhất nên bà không muốn cô lại ngã bệnh. Minh An thì lo lắng cho Tinh Nhật vì phải thay cô tiếp thu phần kiến thức không phải chuyên môn của anh. Bản thân cũng không thể tỏ ra yếu đuối như vậy, bản tính tiểu thư được cưng chiều đã không còn trong suy nghĩ của Minh An.
"Con đừng có bướng bỉnh, Mẹ cảm thấy con vẫn nên nghỉ ngơi cho hết tuần."
Minh An phải nhờ đến Ba của cô để nói giúp, năn nỉ cả buổi mới được bà đồng ý. Ba của Minh An biết rằng thời điểm hiện tại cô đang khá căng thẳng và tập trung cao độ. Minh An đã xin phép Ba cho cô quản lý dự án lần này dù cô vẫn chưa tốt nghiệp, với những gì diễn ra lúc chưa trùng sinh thì Minh An khá tự tin giải quyết việc này. Cô còn lập ra một vài phương án và ý tưởng cho cho dự án, sau khi xem xét ông cũng đã đồng ý nhưng không công bố công khai.
"Ba đã chuẩn bị cho con một chuyến du lịch, hè này con nên đi chơi cho thư giãn. Công việc sắp tới sẽ rất nhiều và cường độ cao."
Minh An lập tức nhìn sang Tinh Nhật, lần này xem như một chuyến đi chơi riêng của cả hai nên cô vui vẻ nhận lấy món quà bất ngờ này từ Ba của cô. Tinh Nhật hôm nay vẫn thay cô lên lớp, gương mặt bị thương của anh đã bị thu hút những người xung quanh, có người châm chọc có kẻ mỉa mai.
"Tao chỉ thấy vết thương đó như tạo điểm nhấn cho gương mặt đẹp trai của anh ấy."
Cô gái vừa nói xong thì liền tiến đến đi cạnh Tinh Nhật bỏ lại bạn của mình, anh không tỏ ra bất ngờ cũng không né tránh chỉ là không muốn quá quan tâm. Cô gái tỏ ra thân thiệt và vui vẻ bắt chuyện với Tinh Nhật, anh cũng không từ chối bất cứ câu hỏi nào nhưng là trả lời theo phép lịch sự.
"Em là sinh viên khóa sau cùng chuyện ngành với anh, có thể cho em xin phương thức liên lạc được không?"
Tinh Nhật liền đưa cho cô một danh thiếp, cô gái mừng rỡ nhận lấy. Đã đến lớp của anh nên cô gái chỉ nhận lấy danh thiếp rồi quay trở về lớp học, vừa đi được một đoạn thì bị cô hoa khôi hôm trước tiếp cận Tinh Nhật chặn lại. Cô gái không tỏ ra sợ hãi, khoanh tay trước mặt mà muốn xem tại sao lại có người dám chặn đường.
"Đưa danh thiếp đây, còn nói chuyện nhẹ nhàng thì nên ngoan ngoãn."
Cô gái không đồng ý cũng không muốn trả lời mà đi ngang hất vào vai của cô hoa khôi rồi đi nhanh, cô gái này không biết bản thân đang sắp nhận lấy hậu quả gì cho hành động này. Nhìn vẻ ngoài xinh đẹp, hiền lành nhưng cô hoa khôi này lại là một chị đại trong xã hội và sẵn sàng ra tay với những kẻ cản đường.
"Đã bảo nhẹ nhàng lại không nghe, kẻ ngu thì hay tỏ vẻ."
"Bị làm sao vậy, không vào nhà lại trốn ở đây như tên trộm?"
Trước khi rời khỏi nhà, Minh An đã bảo với tất cả mọi người không được nói cho Mẹ cô biết chuyện cô đi ra ngoài chơi khi sức khỏe chưa bình phục hoàn toàn. Nhưng không ngờ hôm nay Mẹ của cô lại về nhà sớm hơn, còn vẫn chưa về phòng nghỉ ngơi và đang thư giãn ở phòng khách.
"Vào trong để cho Mẹ tôi bâm anh ra hay sao? Tôi không có nói với bà ấy rằng tôi ra bên ngoài chơi."
Cả hai lén vòng ra phía sau hồ bơi để đi vào nhà bằng cửa khác, vệ sĩ nhìn thấy hành động thập thò của Minh An nhưng không dám lên tiếng mà giả vờ không nhìn thấy, ánh mắt của Minh An cũng đã ám hiệu với họ là không được mở lời. Nhưng một điều là Trứng gà lại sủa lên khi nhìn thấy Minh An, bé còn chạy ra bên ngoài khiến Mẹ của cô chú ý.
"Mẹ tôi có kịp nhìn thấy chúng ta không vậy? Tôi không muốn lại bị mắng tiếp đâu."
Tinh Nhật nhanh tay kéo Minh An ngồi xuống phía dưới cửa sổ, Mẹ của cô vẫn chưa kịp nhìn thấy hai người nhưng bà cũng bước ra xem xét thì chỉ thấy vệ sĩ nên đã ôm Trứng gà quay vào trong. Sau một lúc khó khăn tránh né, ẩn ấp sự phát hiện của Mẹ Minh An thì anh và cô đã vào được nhà, di chuyển lên đến phòng mà không bị nhìn thấy.
"Anh hành động chuyên nghiệp như vậy, có phải cũng từng làm qua chuyện này không?"
Việc canh giữ ở rừng cũng không khác gì hành động như một tên trộm, không để đối phương nhìn thấy để tránh bị thương không đáng có và dễ tiếp cận gần bắt lấy những tên buôn lậu ở biên giới đòi hỏi công việc phải thận trọng và kín đáo. Việc này Tinh Nhật đã thực hành thường xuyên nên có kinh nghiệm là điều khá bình thường.
"Nếu tôi là trộm thì nhà của cô tôi dọn sạch từ lâu rồi, đừng có nghĩ xấu người khác."
Minh An đến kệ tủ mang ra một hộp y tế, cô cảm nhận được Tinh Nhật cần được chăm sóc lại vết thương. Anh đã từ chối vì muốn được tự mình làm lấy nhưng Minh An không chấp nhận, cô muốn giúp anh thoa thuốc lên vết thương ở mặt.
"Là do tôi nghĩ không đúng, anh ngồi yên để tôi thoa thuốc."
Minh An kéo tay anh ngồi xuống ghế, bàn tay thuần thục dùng thuốc thoa giúp cho Tinh Nhật. Trong giây phút, anh lại nghĩ đến việc ai là người muốn gây chuyện với anh, tập trung đến mức không nghe lời của cô đang nói. Minh An dùng hai bàn tay áp chặt vào gương mặt của Tinh Nhật xoay lại đối diện với cô, Tinh Nhật bất ngờ nên nhìn chăm chăm vào Minh An.
"Anh đang suy nghĩ gì mà tập trung không nghe tôi nói vậy? Nghĩ đến người yêu sao?"
Tinh Nhật kéo tay Minh An đặt trong tay mình, không chịu được mà nhéo nhẹ lên chiếc má tròn mịn của cô cưng chiều. Minh An phụng phịu mà mang hộp y tế cất vào tủ, Tinh Nhật lại cười trước sự đáng yêu này của cô nhưng lần này Minh An đã bắt gặp khoảnh khắc đó. Cô phấn khích lao đến bám chặt vào người anh.
"Anh vừa mới cười đúng không? Cười lại lần nữa đi, cười cho tôi xem đi."
Tinh Nhật bất lực mà tránh né nhưng Minh An không muốn buông tha, hai người cứ đưa đẩy qua lại đến ngã nhào trên giường. Khoảnh khắc này cả hai có thể nghe rõ được nhịp đập đang dần nhanh lên từng nhịp, Minh An không muốn né tránh cô cứ nhìn anh chăm chú trong khoảng lặng của hiện tại.
"Cô lại nghịch ngợm, đừng thách thức giới hạn của tôi."
Ngay cả Nhiên Viễn cũng chưa được cô chủ động đến mức này, cô cũng muốn biết giới hạn của anh đến đâu và cũng muốn phá luôn cái giới hạn đó. Minh An vẫn chưa muốn dừng, cô đưa bàn tay sờ nhẹ lên tai của Tinh Nhật khiến anh khẽ rợn người. Tinh Nhật phải cứng rắn, nuốt nhanh một ngụm nước bọt trong khoang miệng. Bàn tay còn lại của cô đang xoa nhẹ lên vết thương của Tinh Nhật vì vết thuốc vẫn chưa thấm đều.
"Tôi không làm gì cả, tự anh cảm thấy áp lực quá thôi."
Tai của Tinh Nhật cũng đã đỏ ửng lên, Minh An nhanh chóng đẩy anh đứng lên. Cô là đang muốn trêu đùa anh, Tinh Nhật như sắp phát điên đến nơi, Minh An xoay người di chuyển đến cạnh tủ quần áo rồi bảo anh trở về phòng. Lấy lại nhận thức của hiện tại, Tinh Nhật gật đầu rồi rời khỏi phòng, cô đang thích thú vì trêu được anh mà bước vào phòng tắm.
"Tôi phải đi tắm, anh về phòng được rồi."
Vừa mới trêu đùa anh xong lại bảo anh ra ngoài cho cô tắm, có phải Minh An đã quá tự tin trước Tinh Nhật hay không? Hay cô tin rằng anh sẽ không làm hại đến và không muốn ép buộc cô? Điều đó như đang thúc đẩy sự cuồng nhiệt trong đoạn tình cảm này của cả hai. Minh An đã xác định muốn mối quan hệ này được rõ ràng và nghiêm túc.
Ngày hôm sau
Tinh Nhật chuẩn bị xong bữa sáng cho cô thì trở lại vị trí của anh, Minh An lướt ngang liền nhìn anh bằng ánh mắt khiêu khích. Hôm nay Minh An có makeup một chút, tóc cũng được làm xoăn quyến rũ. Tinh Nhật như đang đứng trước cám dỗ, muốn nhưng lại không thể chạm vào.
"Con cảm thấy đã khỏe hơn rồi nên ngày mai con sẽ trở lại trường, Mẹ đừng quá lo lắng."
Mẹ cô nghe được thì bà không đồng ý, cô là đứa con gái mà bà thương yêu nhất nên bà không muốn cô lại ngã bệnh. Minh An thì lo lắng cho Tinh Nhật vì phải thay cô tiếp thu phần kiến thức không phải chuyên môn của anh. Bản thân cũng không thể tỏ ra yếu đuối như vậy, bản tính tiểu thư được cưng chiều đã không còn trong suy nghĩ của Minh An.
"Con đừng có bướng bỉnh, Mẹ cảm thấy con vẫn nên nghỉ ngơi cho hết tuần."
Minh An phải nhờ đến Ba của cô để nói giúp, năn nỉ cả buổi mới được bà đồng ý. Ba của Minh An biết rằng thời điểm hiện tại cô đang khá căng thẳng và tập trung cao độ. Minh An đã xin phép Ba cho cô quản lý dự án lần này dù cô vẫn chưa tốt nghiệp, với những gì diễn ra lúc chưa trùng sinh thì Minh An khá tự tin giải quyết việc này. Cô còn lập ra một vài phương án và ý tưởng cho cho dự án, sau khi xem xét ông cũng đã đồng ý nhưng không công bố công khai.
"Ba đã chuẩn bị cho con một chuyến du lịch, hè này con nên đi chơi cho thư giãn. Công việc sắp tới sẽ rất nhiều và cường độ cao."
Minh An lập tức nhìn sang Tinh Nhật, lần này xem như một chuyến đi chơi riêng của cả hai nên cô vui vẻ nhận lấy món quà bất ngờ này từ Ba của cô. Tinh Nhật hôm nay vẫn thay cô lên lớp, gương mặt bị thương của anh đã bị thu hút những người xung quanh, có người châm chọc có kẻ mỉa mai.
"Tao chỉ thấy vết thương đó như tạo điểm nhấn cho gương mặt đẹp trai của anh ấy."
Cô gái vừa nói xong thì liền tiến đến đi cạnh Tinh Nhật bỏ lại bạn của mình, anh không tỏ ra bất ngờ cũng không né tránh chỉ là không muốn quá quan tâm. Cô gái tỏ ra thân thiệt và vui vẻ bắt chuyện với Tinh Nhật, anh cũng không từ chối bất cứ câu hỏi nào nhưng là trả lời theo phép lịch sự.
"Em là sinh viên khóa sau cùng chuyện ngành với anh, có thể cho em xin phương thức liên lạc được không?"
Tinh Nhật liền đưa cho cô một danh thiếp, cô gái mừng rỡ nhận lấy. Đã đến lớp của anh nên cô gái chỉ nhận lấy danh thiếp rồi quay trở về lớp học, vừa đi được một đoạn thì bị cô hoa khôi hôm trước tiếp cận Tinh Nhật chặn lại. Cô gái không tỏ ra sợ hãi, khoanh tay trước mặt mà muốn xem tại sao lại có người dám chặn đường.
"Đưa danh thiếp đây, còn nói chuyện nhẹ nhàng thì nên ngoan ngoãn."
Cô gái không đồng ý cũng không muốn trả lời mà đi ngang hất vào vai của cô hoa khôi rồi đi nhanh, cô gái này không biết bản thân đang sắp nhận lấy hậu quả gì cho hành động này. Nhìn vẻ ngoài xinh đẹp, hiền lành nhưng cô hoa khôi này lại là một chị đại trong xã hội và sẵn sàng ra tay với những kẻ cản đường.
"Đã bảo nhẹ nhàng lại không nghe, kẻ ngu thì hay tỏ vẻ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.