Chương 77: DƯỚI BẦU TRỜI ĐÊM TA CÓ NHAU
KkimXoan
31/03/2023
Sau khi đã tạm no bụng thì hiện tại Minh An đang gặp một rắc rối khác, cả ngày cô đã không được tắm rửa, cảm giác cơ thể rất khó chịu dù cho bản tính sạch sẽ đã không còn thái hóa nhưng nó vẫn khiến cô không được thoải mái. Ở nơi rừng thiên thế này lại chỉ có anh và cô ở đây, cũng không biết cô phải lấy bao nhiêu can đảm để tắm ở một góc khuất bên con suối.
"Cần gì thì cứ bảo, chưa no sao? Vậy để tôi đi tìm thêm một ít quả về cho cô."
Tinh Nhật vừa đứng lên, Minh An lập tức kéo tay anh giữ lại. Anh rời khỏi đây là điều thuận tiện nhưng cô lại sợ màn đêm đang dần bao chùm nơi này, nó có cảm giác lạnh lẽo hơn rất nhiều. Tinh Nhật nhìn cô rồi đến lấy vài nhánh cây khô để châm lửa, Minh An không biết phải mở lời thế nào, bản thân cũng không dám một mình đi sang bên đó.
"Không phải, tôi no rồi anh đừng đi khỏi đây."
Suy nghĩ mãi một lúc cho đến khi Tinh Nhật nhóm xong ngọn lửa, anh trở lại ngồi cạnh cô vẫn cảm giác thái độ của cô rất lạ nên anh cũng suy nghĩ ra được vài thứ. Đương nhiên Tinh Nhật cũng sẽ cảm thấy khó chịu với cơ thể đầy mồ hôi cho ngày hôm nay nhưng anh có thể chịu được còn Minh An cơ bản là không được.
"Cô đang khó chịu ở đâu sao?"
Cả cơ thể Minh An đã bắt đầu có cảm giác ngứa ngấy, cánh tay cũng đã bị cô chà sát đến đỏ ửng nên không thể để như vậy mà đi ngủ trong đêm nay. Dù có ngại hay lo sợ đến mấy cô cũng nói ra cho anh biết điều cô đang muốn, Tinh Nhật nghe xong cũng hiểu ý thì liền giúp cô một chút.
"Cả ngày tôi đã không được tắm rửa nên có chút khó chịu."
Anh giúp cô đặt những cành cây che lại tầm nhìn ở một góc cạnh con suối để cô không phải xấu hổ nhưng vấn đề là cô lại không dám đi một mình sang bên đó, cảm giác tối tăm và sương lạnh khiến Minh An khẽ run người. Tinh Nhật không còn cách nào nên cùng Minh An đi sang bên đó rồi đứng bên cạnh canh chừng cho cô.
"Anh cũng biết tôi rất sợ bóng tối, tôi không dám đi một mình."
Tinh Nhật xoay người của anh lại đứng bên cạnh, Minh An hít một hơi rồi nhanh chóng cởi đồ trên người, đây là trải nghiệm gì đây? Cảm giác vô cùng ngượng ngùng nhưng không còn cách nào khác, Minh An đưa bàn tay lấy một ít nước, cảm giác nước không quá lạnh cũng khá dễ chịu.
"Không cần phải sợ, có tôi ở đây."
Minh An nghe xong thì thoải mái tắm rửa cho sạch sẽ nhưng trong lúc mặc lại quần áo thì một con rắn kích thước nhỏ đã xuất hiện khiến cô giật mình mà hét lên, Tinh Nhật vừa xoay lại thì Minh An đã chạy đến ôm chặt lấy anh. Tinh Nhật nhìn thấy con rắn ở dưới đất thì lập tức trấn an cô, nó không nguy hiểm.
"Có con rắn ở dưới chân tôi, nó muốn cắn tôi đấy."
Anh dùng cành cây bên cạnh rồi đuổi con rắn đi khỏi, nó vốn không có độc và chỉ vừa mới nở từ trong trứng nhưng khu vực này nên tránh xa thì tốt hơn. Anh đẩy nhẹ người của Minh An ra nhưng cô không cho phép, bảo anh phải nhắm mắt rồi xoay lưng lại vì cô vẫn chưa mặc xong quần áo trên người, không thể để cho anh số hưởng như vậy.
"Thả ra thì anh sẽ thấy hết thì sao? Nhanh nhắm mắt rồi xoay lưng lại."
Tinh Nhật lúc này mới nhận ra nên liền làm theo lời của Minh An, cô nhanh chóng lùi lại rồi mặc cho xong quần áo. Cả khu rừng không còn nhìn thấy được gì ngoài ánh lửa nhỏ nhoi của Tinh Nhật vừa đốt lên lúc nảy, anh và cô cùng nằm trên nền đất mà ngước nhìn lên đầu trời đêm, những ngôi sao đang len lỏi qua từng nhánh cây long lanh và xao động.
"Có cảm thấy sợ không? Tôi có thể cho cô mượn cánh tay."
Minh An không từ chối, cảm giác có anh bên cạnh thật tốt đối với cô. Trong cuộc đời Minh An chưa từng xuất hiện một người như anh, cô cũng chưa từng nghĩ bản thân sẽ lại có tình cảm với anh. Trước khi trùng sinh, ngay cả mặt anh cô cũng không muốn nhìn đến nói chi là đang nằm bên cạnh anh như lúc này.
"Tôi chưa bao giờ hết sợ bóng tối. Nó như trở thành một người bạn của tôi vậy, như hình với bóng."
Tinh Nhật lấy điện thoại thử liên lạc với khách sạn nhưng vẫn không có tín hiệu, anh không muốn Minh An trải qua những trải nghiệm này, nó không thuộc về cô. Tiếng của thú rừng đang thỉnh thoảng vang lên bên tai, không chắc đêm nay anh sẽ được thẳng giấc. Minh An cũng đã thấm mệt và ngủ đi ngay bên cạnh anh, ánh lửa nhỏ này chỉ có thể sưởi ấm cho cả hai một lúc.
"Chưa gì đã ngủ rồi, chắc cô ấy đã rất mệt."
Ngọn lửa đang dần tắt, Tinh Nhật nhẹ rút cánh tay khỏi Minh An để thấp lại ngọn lửa. Gương mặt của cô dưới ánh lửa cũng rất xao xuyến, như mèo con đang ngủ rất ngoan ngoãn. Anh lấy áo khoác của mình choàng lên cho Minh An giúp cô được giữ ấm nhưng cảm nhận được cơ thể của cô hình như đang rất nóng.
"Không phải đã bị sốt rồi đấy?"
Anh đặt tay lên trán cô kiểm tra thì đúng là đã bị sốt, Minh An vốn khó thích nghi được với môi trường này. Tinh Nhật định đi tìm một vài thảo dược trong rừng có thể giúp hạ sốt nhưng lại lo lắng nếu cô mở mắt không nhìn thấy anh sẽ rất sợ hãi. Tình trạng này để lâu sẽ không tốt, anh lấy vội điện thoại dùng ít phần trăm còn lại để dò đường.
"Tôi sẽ quay lại sớm thôi, đừng sợ."
Tinh Nhật đặt tay lên mái tóc của Minh An khẽ nói với cô trước khi rời khỏi. Trên đường đi tìm trái cây lúc sáng anh có phát hiện ra một vào loại thảo dược thiên nhiên có thể giúp hạ sốt, len theo con đường lúc sáng để nhanh chóng tìm được trước khi điện thoại của anh bị sập nguồn. Tinh Nhật đi được một lúc thì Minh An đã có dấu hiệu lạnh run, cô tìm kiếm anh nhưng lại không nhìn thấy.
"Tinh Nhật tôi lạnh, anh đang ở đâu vậy?"
Cố gắng ngồi dậy với cơ thể đang mệt mỏi, Minh An đưa mắt xung quanh đều không nhìn thấy Tinh Nhật. Vừa sợ hãi, vừa lo lắng lại rất khó chịu khiến cô bật khóc như một đứa trẻ bị bỏ rơi. Minh An vốn không còn sức để đi tìm anh, cô chỉ biết gụt mặt ôm chặt chân mà ngồi khóc trong vô vọng.
"Sao anh lại bỏ tôi lại một mình? Tinh Nhật, tôi rất sợ anh nhanh quay lại đi."
Kịp thời, Tinh Nhật đã quay trở về. Nhìn thấy Minh An đang co ro người ngồi khóc nức nở, anh chỉ biết xót mà ôm chặt cô vào lòng. Minh An tìm thấy vùng an toàn thì liền ôm anh và khóc lớn hơn, Tinh Nhật nhẹ nhàng vuốt lấy lưng cô mà trấn an. Anh đang cảm thấy có lỗi vì để cô lại một mình khi cô đang rất sợ thế này.
"Tôi ở đây rồi không sao hết, cô cần phải được hạ sốt ngay. Ngoan, sẽ ổn thôi."
Sau khi được anh trấn an, lau đi nước mắt trên má thì Minh An cũng chịu buông anh ra mà ngoan ngoãn nằm xuống. Tinh Nhật mang phần thảo dược vừa tìm được rửa sạch với nước rồi giã ra, động tác thuần thục, nhanh nhẹn của anh nhanh chóng đã chăm sóc cho Minh An để cô hạ sốt. Tinh Nhật đã ngồi bên cạnh cô suốt cả đêm mà không thể chợp mắt, tình trạng của Minh An đã dần ổn định nhưng cần phải được theo dõi tiếp tục.
"Tôi lạnh, tôi cảm thấy lạnh Tinh Nhật."
Anh liền đến nằm cạnh cô, đưa cánh tay ôm cô vào lòng mà sưởi ấm. Người nghịch ngợm cả ngày như Minh An cũng có lúc ngoan ngoãn và đáng thương như vậy, Tinh Nhật không đành lòng để cô phải chịu những điều này. Chỉ hy vọng ngày mai sẽ có người đến tìm cả hai và rời khỏi nơi này.
Sáng hôm sau
Tiếng kêu của một vài chim rừng đã đánh thức Minh An, có thể do quá mệt nên Tinh Nhật vẫn chưa tỉnh giấc. Cô cảm thấy cơ thể có chút khá hơn, không còn khó chịu nhưng đôi mắt thì đã hơi sưng lên vì đã khóc đêm qua. Cô nhẹ cử động khiến anh cũng thức giấc theo cô, việc đầu tiên anh làm là kiểm tra lại thân nhiệt cho cô.
"Đã hạ sốt rồi, đêm qua cô làm tôi sợ chết đi được."
"Cần gì thì cứ bảo, chưa no sao? Vậy để tôi đi tìm thêm một ít quả về cho cô."
Tinh Nhật vừa đứng lên, Minh An lập tức kéo tay anh giữ lại. Anh rời khỏi đây là điều thuận tiện nhưng cô lại sợ màn đêm đang dần bao chùm nơi này, nó có cảm giác lạnh lẽo hơn rất nhiều. Tinh Nhật nhìn cô rồi đến lấy vài nhánh cây khô để châm lửa, Minh An không biết phải mở lời thế nào, bản thân cũng không dám một mình đi sang bên đó.
"Không phải, tôi no rồi anh đừng đi khỏi đây."
Suy nghĩ mãi một lúc cho đến khi Tinh Nhật nhóm xong ngọn lửa, anh trở lại ngồi cạnh cô vẫn cảm giác thái độ của cô rất lạ nên anh cũng suy nghĩ ra được vài thứ. Đương nhiên Tinh Nhật cũng sẽ cảm thấy khó chịu với cơ thể đầy mồ hôi cho ngày hôm nay nhưng anh có thể chịu được còn Minh An cơ bản là không được.
"Cô đang khó chịu ở đâu sao?"
Cả cơ thể Minh An đã bắt đầu có cảm giác ngứa ngấy, cánh tay cũng đã bị cô chà sát đến đỏ ửng nên không thể để như vậy mà đi ngủ trong đêm nay. Dù có ngại hay lo sợ đến mấy cô cũng nói ra cho anh biết điều cô đang muốn, Tinh Nhật nghe xong cũng hiểu ý thì liền giúp cô một chút.
"Cả ngày tôi đã không được tắm rửa nên có chút khó chịu."
Anh giúp cô đặt những cành cây che lại tầm nhìn ở một góc cạnh con suối để cô không phải xấu hổ nhưng vấn đề là cô lại không dám đi một mình sang bên đó, cảm giác tối tăm và sương lạnh khiến Minh An khẽ run người. Tinh Nhật không còn cách nào nên cùng Minh An đi sang bên đó rồi đứng bên cạnh canh chừng cho cô.
"Anh cũng biết tôi rất sợ bóng tối, tôi không dám đi một mình."
Tinh Nhật xoay người của anh lại đứng bên cạnh, Minh An hít một hơi rồi nhanh chóng cởi đồ trên người, đây là trải nghiệm gì đây? Cảm giác vô cùng ngượng ngùng nhưng không còn cách nào khác, Minh An đưa bàn tay lấy một ít nước, cảm giác nước không quá lạnh cũng khá dễ chịu.
"Không cần phải sợ, có tôi ở đây."
Minh An nghe xong thì thoải mái tắm rửa cho sạch sẽ nhưng trong lúc mặc lại quần áo thì một con rắn kích thước nhỏ đã xuất hiện khiến cô giật mình mà hét lên, Tinh Nhật vừa xoay lại thì Minh An đã chạy đến ôm chặt lấy anh. Tinh Nhật nhìn thấy con rắn ở dưới đất thì lập tức trấn an cô, nó không nguy hiểm.
"Có con rắn ở dưới chân tôi, nó muốn cắn tôi đấy."
Anh dùng cành cây bên cạnh rồi đuổi con rắn đi khỏi, nó vốn không có độc và chỉ vừa mới nở từ trong trứng nhưng khu vực này nên tránh xa thì tốt hơn. Anh đẩy nhẹ người của Minh An ra nhưng cô không cho phép, bảo anh phải nhắm mắt rồi xoay lưng lại vì cô vẫn chưa mặc xong quần áo trên người, không thể để cho anh số hưởng như vậy.
"Thả ra thì anh sẽ thấy hết thì sao? Nhanh nhắm mắt rồi xoay lưng lại."
Tinh Nhật lúc này mới nhận ra nên liền làm theo lời của Minh An, cô nhanh chóng lùi lại rồi mặc cho xong quần áo. Cả khu rừng không còn nhìn thấy được gì ngoài ánh lửa nhỏ nhoi của Tinh Nhật vừa đốt lên lúc nảy, anh và cô cùng nằm trên nền đất mà ngước nhìn lên đầu trời đêm, những ngôi sao đang len lỏi qua từng nhánh cây long lanh và xao động.
"Có cảm thấy sợ không? Tôi có thể cho cô mượn cánh tay."
Minh An không từ chối, cảm giác có anh bên cạnh thật tốt đối với cô. Trong cuộc đời Minh An chưa từng xuất hiện một người như anh, cô cũng chưa từng nghĩ bản thân sẽ lại có tình cảm với anh. Trước khi trùng sinh, ngay cả mặt anh cô cũng không muốn nhìn đến nói chi là đang nằm bên cạnh anh như lúc này.
"Tôi chưa bao giờ hết sợ bóng tối. Nó như trở thành một người bạn của tôi vậy, như hình với bóng."
Tinh Nhật lấy điện thoại thử liên lạc với khách sạn nhưng vẫn không có tín hiệu, anh không muốn Minh An trải qua những trải nghiệm này, nó không thuộc về cô. Tiếng của thú rừng đang thỉnh thoảng vang lên bên tai, không chắc đêm nay anh sẽ được thẳng giấc. Minh An cũng đã thấm mệt và ngủ đi ngay bên cạnh anh, ánh lửa nhỏ này chỉ có thể sưởi ấm cho cả hai một lúc.
"Chưa gì đã ngủ rồi, chắc cô ấy đã rất mệt."
Ngọn lửa đang dần tắt, Tinh Nhật nhẹ rút cánh tay khỏi Minh An để thấp lại ngọn lửa. Gương mặt của cô dưới ánh lửa cũng rất xao xuyến, như mèo con đang ngủ rất ngoan ngoãn. Anh lấy áo khoác của mình choàng lên cho Minh An giúp cô được giữ ấm nhưng cảm nhận được cơ thể của cô hình như đang rất nóng.
"Không phải đã bị sốt rồi đấy?"
Anh đặt tay lên trán cô kiểm tra thì đúng là đã bị sốt, Minh An vốn khó thích nghi được với môi trường này. Tinh Nhật định đi tìm một vài thảo dược trong rừng có thể giúp hạ sốt nhưng lại lo lắng nếu cô mở mắt không nhìn thấy anh sẽ rất sợ hãi. Tình trạng này để lâu sẽ không tốt, anh lấy vội điện thoại dùng ít phần trăm còn lại để dò đường.
"Tôi sẽ quay lại sớm thôi, đừng sợ."
Tinh Nhật đặt tay lên mái tóc của Minh An khẽ nói với cô trước khi rời khỏi. Trên đường đi tìm trái cây lúc sáng anh có phát hiện ra một vào loại thảo dược thiên nhiên có thể giúp hạ sốt, len theo con đường lúc sáng để nhanh chóng tìm được trước khi điện thoại của anh bị sập nguồn. Tinh Nhật đi được một lúc thì Minh An đã có dấu hiệu lạnh run, cô tìm kiếm anh nhưng lại không nhìn thấy.
"Tinh Nhật tôi lạnh, anh đang ở đâu vậy?"
Cố gắng ngồi dậy với cơ thể đang mệt mỏi, Minh An đưa mắt xung quanh đều không nhìn thấy Tinh Nhật. Vừa sợ hãi, vừa lo lắng lại rất khó chịu khiến cô bật khóc như một đứa trẻ bị bỏ rơi. Minh An vốn không còn sức để đi tìm anh, cô chỉ biết gụt mặt ôm chặt chân mà ngồi khóc trong vô vọng.
"Sao anh lại bỏ tôi lại một mình? Tinh Nhật, tôi rất sợ anh nhanh quay lại đi."
Kịp thời, Tinh Nhật đã quay trở về. Nhìn thấy Minh An đang co ro người ngồi khóc nức nở, anh chỉ biết xót mà ôm chặt cô vào lòng. Minh An tìm thấy vùng an toàn thì liền ôm anh và khóc lớn hơn, Tinh Nhật nhẹ nhàng vuốt lấy lưng cô mà trấn an. Anh đang cảm thấy có lỗi vì để cô lại một mình khi cô đang rất sợ thế này.
"Tôi ở đây rồi không sao hết, cô cần phải được hạ sốt ngay. Ngoan, sẽ ổn thôi."
Sau khi được anh trấn an, lau đi nước mắt trên má thì Minh An cũng chịu buông anh ra mà ngoan ngoãn nằm xuống. Tinh Nhật mang phần thảo dược vừa tìm được rửa sạch với nước rồi giã ra, động tác thuần thục, nhanh nhẹn của anh nhanh chóng đã chăm sóc cho Minh An để cô hạ sốt. Tinh Nhật đã ngồi bên cạnh cô suốt cả đêm mà không thể chợp mắt, tình trạng của Minh An đã dần ổn định nhưng cần phải được theo dõi tiếp tục.
"Tôi lạnh, tôi cảm thấy lạnh Tinh Nhật."
Anh liền đến nằm cạnh cô, đưa cánh tay ôm cô vào lòng mà sưởi ấm. Người nghịch ngợm cả ngày như Minh An cũng có lúc ngoan ngoãn và đáng thương như vậy, Tinh Nhật không đành lòng để cô phải chịu những điều này. Chỉ hy vọng ngày mai sẽ có người đến tìm cả hai và rời khỏi nơi này.
Sáng hôm sau
Tiếng kêu của một vài chim rừng đã đánh thức Minh An, có thể do quá mệt nên Tinh Nhật vẫn chưa tỉnh giấc. Cô cảm thấy cơ thể có chút khá hơn, không còn khó chịu nhưng đôi mắt thì đã hơi sưng lên vì đã khóc đêm qua. Cô nhẹ cử động khiến anh cũng thức giấc theo cô, việc đầu tiên anh làm là kiểm tra lại thân nhiệt cho cô.
"Đã hạ sốt rồi, đêm qua cô làm tôi sợ chết đi được."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.