Chương 43: THÔNG HIỂU
KkimXoan
31/03/2023
Cả ba lập tức chạy ra phía xa, chỉ chậm một bước là số phận sẽ giống như những tên trong đó. Minh An và Tiểu Tinh vừa về đến nhà đã nhìn thấy Tinh Nhật ngồi đợi, nếu nói thật chuyện này, Tinh Nhật chắc chắn sẽ nhốt cô ở trong nhà hoặc sẽ đi theo cô giám sát không rời. Nhưng với cánh tay đang bị trầy của Minh An thì làm sao có thể tránh khỏi bị anh tra hỏi?
"Tay cô lại bị sao vậy? Đừng hòng nói dối tôi."
Minh An vẫn chưa tìm ra lý do để giải thích, Tiểu Tinh đã nhanh nhẹn hơn nói giúp cô. Tinh Nhật tuy gương mặt đang khó chịu với vết thương trên tay Minh An, nhưng vẫn kéo tay cô ngồi vào bàn để anh kiểm tra và chăm sóc vết thương. Ánh mắt anh vẫn hoài nghi trước những lời của Tiểu Tinh, nhưng cô liên tục bị thương như vậy, sao anh lại không lo lắng?
"Trong lúc trở về, có một vài người đàn ông đã chặn đường chị ấy để gây chuyện, nên chị ấy mới đi vài đường để xử lý bọn họ."
Minh An nhận thấy tín hiệu của Tiểu Tinh nên cũng phối hợp theo thằng bé, nếu để anh biết cô không những đánh nhau mà còn xém bị chó tấn công, thì không chỉ cô mà Chí Thần, Tiểu Tinh cũng sẽ bị liên lụy theo cô. Tinh Nhật nghe xong, không muốn truy cứu thêm, chỉ tập trung chăm sóc cho vết thương trên cánh tay của Minh An.
"Chuyện này cứ để nói sau, Tiểu Tinh em vào trong đi."
Minh An đã suy nghĩ thông suốt, đây không phải là lúc tự trách bản thân. Sau chuyện này, xem như là một trải nghiệm và kinh nghiệm của Minh An, để biết trân trọng hơn những người bên cạnh, đặc biệt là những người quan trọng. Cô ngồi ngoan ngoãn bên cạnh, anh vẫn chưa nói lời nào, sắc mặt không giống như đang tức giận.
"Tôi xin lỗi, tôi nên cẩn thận với thân thể của bản thân."
Tinh Nhật vẫn không trả lời cô, anh sát trùng vết thương rồi giúp cô băng bó lại. Minh An đã không còn cảm giác đau, có lẽ điều cô quan tâm lúc này là thái độ của Tinh Nhật. Anh không biết phải nói với cô thế nào, khi mọi chuyện không hay cứ liên tục xảy ra. Minh An đã chiếm hết tâm trí của anh, đưa ra quyết định thế nào cũng sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của anh.
"Xong rồi, cô lên phòng nghỉ ngơi sớm đi hay muốn ăn gì không, để tôi hâm nóng lại thức ăn?"
Minh An nhẹ thở một hơi, giữ cánh tay của Tinh Nhật ngồi lại. Bản thân vẫn chưa ăn, lại chỉ muốn làm cho cô. Minh An vào bếp hâm lại phần thức ăn, rồi mang ra trưng bày lên bàn, Minh An không muốn tiếp tục tình trạng này và anh cũng nên loại bỏ những suy nghĩ tiêu cực đang xuất hiện trong suy nghĩ của anh.
"Đúng là từ nhỏ cho đến lớn, tôi chưa từng chịu khổ như vậy. Nhưng tôi cảm thấy rất vui đó Tinh Nhật, đây là một trải nghiệm mà sau này nhìn lại, tôi không cảm thấy hối tiếc."
Tinh Nhật chỉ đang kẹt trong suy nghĩ của anh, nhưng anh đã không nghĩ về suy nghĩ của Minh An. Không phải chỉ cần cô vui, cô thích thì đối với anh tàn nhẫn hay khắc nghiệt anh cũng sẽ cùng mỉm cười với cô hay sao? Anh không muốn ép buộc Minh An, nhưng đã áp đặt suy nghĩ của bản thân vào suy nghĩ của cô. Rồi tự cho điều đó mới khiến cô tốt hơn.
"Đối với tôi, ở đây tốt hơn gấp ngàn lần ở thành phố, dù Ba Mẹ của tôi vẫn đang đợi tôi trở về."
Cô chưa từng tâm sự về những vấn đề riêng tư của bản thân với người nào đó, nhưng đây đã không còn là vấn đề riêng của cô mà là của cả hai. Lời nói trải lòng của Minh An đã làm Tinh Nhật cảm thấy hổ thẹn, anh lại chỉ đặt nặng suy nghĩ của bản thân mà quên hỏi rằng, cô đang cảm nhận như thế nào?
"Tôi hiểu rồi, cô muốn thế nào thì cứ làm như vậy."
Dù không nói rõ ràng trong từng câu chữ nhưng cả hai lại rất hiểu đối phương. Minh An liền mỉm cười với anh, cảm thấy như vừa được giải thoát. Đây có thể là một may mắn của cô, anh sẽ lắng nghe và suy xét chứ không cố chấp, đó là một sự tôn trọng mà anh dành cho cô. Chủ động trước cũng không sao, miễn là kết quả cả hai sẽ đón nhận và thống nhất cùng nhau.
Ngày hôm sau
Chí Thần sang nhà để xem xét tình hình của Minh An, vừa bước vào đã thấy Tinh Nhật đang đút thức ăn cho cô. Vì cánh tay bị thương nên cô muốn làm nũng với anh, dù cho tay của anh vẫn chưa hồi phục hoàn toàn. Chí Thần liên tục nháy mắt với Minh An, cô liền nhận ra tín hiệu và muốn ra nói chuyện với Chí Thần. Tinh Nhật gật đầu đồng ý cho cả hai ra bên ngoài, anh vẫn tiếp tục dùng bữa.
"Tinh Nhật có phát hiện ra chuyện đó không? Em làm sao sống sót được vậy?"
Minh An lén nhìn vào bên trong, Tinh Nhật vẫn đang tập trung nên mới yên tâm trả lời Chí Thần. Cả hai cứ thầm thì phía trước, Trứng gà đứng bên cạnh nghiêng đầu nhìn họ, rồi sủa lên một tiếng. Chí Thần giật mình mà nói lớn lên, khiến Minh An vội che miệng anh lại, rồi kéo anh ra phía xa hơn.
"Nhém chút chúng ta đã thành mồi cho chó dữ."
Tinh Nhật nghe thấy, lập tức nhìn ra bên ngoài, nhưng cả hai đã đi mất. Trứng gà chạy về phía Tinh Nhật, anh bế bé lên, rồi di chuyển ra phía bên ngoài nghe xem bọn họ đang nói gì với nhau lại thần bí, lén lút như vậy. Chí Thần hốt hoảng vì bản thân đã lỡ lời, Minh An nhẹ đánh vào vai anh, rồi tiếp tục nói chuyện.
"Anh điên rồi sao, chắc chắn Tinh Nhật đã nghe thấy."
Tinh Nhật đã đứng phía sau hai người, ánh mắt sợ hãi nhìn về hướng của anh đang khoanh tay đứng nhìn. Thái độ lén lút của cả hai, khiến anh thêm nghi ngờ. Chuyện này sớm muộn cũng sẽ đến tai của Tinh Nhật, nhưng hiện tại đang rất ổn, không nên gây thêm chuyện nữa.
"Tôi muốn nghe sự thật, Chí Thần cậu nói trước."
Việc khó nhất đối với cuộc đời anh là nói dối Tinh Nhật, chỉ cần bị phát hiện thì sẽ không yên ổn với anh. Minh An liếc sang Chí Thần đang lúng túng, ánh mắt bắt đầu di chuyển qua lại. Chí Thần đành mang sự thật của tối qua, kể lại hết cho Tinh Nhật nghe. Còn nghĩ anh sẽ mắng cho hai người một trận, nhưng anh không nói gì mà quay vào trong nhà.
"Tối qua, chúng tôi đã đối mặt với nhóm trộm chó ở trong làng, nên Minh An mới bị thương."
Minh An và Chí Thần ngạc nhiên nhìn nhau, có phải là đã có vấn đề gì xảy ra với anh không? Hay Tinh Nhật đã biết chuyện này? Hai người cùng nhau vào bên trong, biểu cảm của Tinh Nhật vẫn như vậy, không la mắng hay trách điều gì. Minh An ngồi vào bàn, anh vẫn tiếp tục hành động giúp cho cô ăn. Chí Thần nhìn thấy thức ăn ngon, nên cũng tự nhiên ngồi vào ăn dù không được mời.
"Anh đừng trách Tiểu Tinh đã nói dối, thằng bé cũng chỉ muốn nói giúp cho tôi."
Một đũa thức ăn lập tức nằm gọn trong khoang miệng của Minh An, chuyện này anh có thể đoán ra là cả hai đang nói dối anh. Nhưng với những lời hôm qua của Minh An, với sự bình an của cô hiện tại, anh không muốn la mắng hay truy cứu thêm việc này. Chí Thần bên cạnh vẫn ăn rất ngon miệng, nên cũng không muốn quan tâm đến anh và cô đang hành động thân mật như thế nào?
"Tôi biết chuyện đó, không cần nói gì nữa đâu, tôi không trách ai cả. Thông tin về bọn chúng, tôi đã nhận được từ sáng nay rồi."
Đang ăn cùng nhau, Minh An nhận được cuộc gọi đến của Kim Hương, cô nhanh suy nghĩ lại ký ức, cô ta gọi đến vì việc gì? Minh An lập tức nghe máy, giọng nói vẫn giữ tông vui mừng, mong đợi. Kim Hương gọi đến để nói bản thân đang bị ức hiếp và đe dọa, nhưng sâu bên trong là lừa Minh An mua cho cô ta một căn hộ cao cấp.
"Minh An, có rất nhiều người cứ bao quanh nhà của tôi, đã được một tuần nay rồi. Tôi không biết phải làm sao hết, tôi cảm thấy rất sợ."
Minh An bắt đầu nhập vai diễn, khiến Tinh Nhật và Chí Thần không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cô hét lớn lên tỏ ra việc rất nghiêm trọng, biểu cảm và giọng nói rất chân thật, khiến Chí Thần cũng tin là đang có chuyện gì xảy ra. Kim Hương với giọng nói sợ hãi, nhưng biểu cảm lại đang hưởng thụ dịch vụ chăm sóc da cao cấp của Minh An.
"Được rồi, cứ để tôi giải quyết chuyện này, không cần phải sợ."
"Tay cô lại bị sao vậy? Đừng hòng nói dối tôi."
Minh An vẫn chưa tìm ra lý do để giải thích, Tiểu Tinh đã nhanh nhẹn hơn nói giúp cô. Tinh Nhật tuy gương mặt đang khó chịu với vết thương trên tay Minh An, nhưng vẫn kéo tay cô ngồi vào bàn để anh kiểm tra và chăm sóc vết thương. Ánh mắt anh vẫn hoài nghi trước những lời của Tiểu Tinh, nhưng cô liên tục bị thương như vậy, sao anh lại không lo lắng?
"Trong lúc trở về, có một vài người đàn ông đã chặn đường chị ấy để gây chuyện, nên chị ấy mới đi vài đường để xử lý bọn họ."
Minh An nhận thấy tín hiệu của Tiểu Tinh nên cũng phối hợp theo thằng bé, nếu để anh biết cô không những đánh nhau mà còn xém bị chó tấn công, thì không chỉ cô mà Chí Thần, Tiểu Tinh cũng sẽ bị liên lụy theo cô. Tinh Nhật nghe xong, không muốn truy cứu thêm, chỉ tập trung chăm sóc cho vết thương trên cánh tay của Minh An.
"Chuyện này cứ để nói sau, Tiểu Tinh em vào trong đi."
Minh An đã suy nghĩ thông suốt, đây không phải là lúc tự trách bản thân. Sau chuyện này, xem như là một trải nghiệm và kinh nghiệm của Minh An, để biết trân trọng hơn những người bên cạnh, đặc biệt là những người quan trọng. Cô ngồi ngoan ngoãn bên cạnh, anh vẫn chưa nói lời nào, sắc mặt không giống như đang tức giận.
"Tôi xin lỗi, tôi nên cẩn thận với thân thể của bản thân."
Tinh Nhật vẫn không trả lời cô, anh sát trùng vết thương rồi giúp cô băng bó lại. Minh An đã không còn cảm giác đau, có lẽ điều cô quan tâm lúc này là thái độ của Tinh Nhật. Anh không biết phải nói với cô thế nào, khi mọi chuyện không hay cứ liên tục xảy ra. Minh An đã chiếm hết tâm trí của anh, đưa ra quyết định thế nào cũng sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của anh.
"Xong rồi, cô lên phòng nghỉ ngơi sớm đi hay muốn ăn gì không, để tôi hâm nóng lại thức ăn?"
Minh An nhẹ thở một hơi, giữ cánh tay của Tinh Nhật ngồi lại. Bản thân vẫn chưa ăn, lại chỉ muốn làm cho cô. Minh An vào bếp hâm lại phần thức ăn, rồi mang ra trưng bày lên bàn, Minh An không muốn tiếp tục tình trạng này và anh cũng nên loại bỏ những suy nghĩ tiêu cực đang xuất hiện trong suy nghĩ của anh.
"Đúng là từ nhỏ cho đến lớn, tôi chưa từng chịu khổ như vậy. Nhưng tôi cảm thấy rất vui đó Tinh Nhật, đây là một trải nghiệm mà sau này nhìn lại, tôi không cảm thấy hối tiếc."
Tinh Nhật chỉ đang kẹt trong suy nghĩ của anh, nhưng anh đã không nghĩ về suy nghĩ của Minh An. Không phải chỉ cần cô vui, cô thích thì đối với anh tàn nhẫn hay khắc nghiệt anh cũng sẽ cùng mỉm cười với cô hay sao? Anh không muốn ép buộc Minh An, nhưng đã áp đặt suy nghĩ của bản thân vào suy nghĩ của cô. Rồi tự cho điều đó mới khiến cô tốt hơn.
"Đối với tôi, ở đây tốt hơn gấp ngàn lần ở thành phố, dù Ba Mẹ của tôi vẫn đang đợi tôi trở về."
Cô chưa từng tâm sự về những vấn đề riêng tư của bản thân với người nào đó, nhưng đây đã không còn là vấn đề riêng của cô mà là của cả hai. Lời nói trải lòng của Minh An đã làm Tinh Nhật cảm thấy hổ thẹn, anh lại chỉ đặt nặng suy nghĩ của bản thân mà quên hỏi rằng, cô đang cảm nhận như thế nào?
"Tôi hiểu rồi, cô muốn thế nào thì cứ làm như vậy."
Dù không nói rõ ràng trong từng câu chữ nhưng cả hai lại rất hiểu đối phương. Minh An liền mỉm cười với anh, cảm thấy như vừa được giải thoát. Đây có thể là một may mắn của cô, anh sẽ lắng nghe và suy xét chứ không cố chấp, đó là một sự tôn trọng mà anh dành cho cô. Chủ động trước cũng không sao, miễn là kết quả cả hai sẽ đón nhận và thống nhất cùng nhau.
Ngày hôm sau
Chí Thần sang nhà để xem xét tình hình của Minh An, vừa bước vào đã thấy Tinh Nhật đang đút thức ăn cho cô. Vì cánh tay bị thương nên cô muốn làm nũng với anh, dù cho tay của anh vẫn chưa hồi phục hoàn toàn. Chí Thần liên tục nháy mắt với Minh An, cô liền nhận ra tín hiệu và muốn ra nói chuyện với Chí Thần. Tinh Nhật gật đầu đồng ý cho cả hai ra bên ngoài, anh vẫn tiếp tục dùng bữa.
"Tinh Nhật có phát hiện ra chuyện đó không? Em làm sao sống sót được vậy?"
Minh An lén nhìn vào bên trong, Tinh Nhật vẫn đang tập trung nên mới yên tâm trả lời Chí Thần. Cả hai cứ thầm thì phía trước, Trứng gà đứng bên cạnh nghiêng đầu nhìn họ, rồi sủa lên một tiếng. Chí Thần giật mình mà nói lớn lên, khiến Minh An vội che miệng anh lại, rồi kéo anh ra phía xa hơn.
"Nhém chút chúng ta đã thành mồi cho chó dữ."
Tinh Nhật nghe thấy, lập tức nhìn ra bên ngoài, nhưng cả hai đã đi mất. Trứng gà chạy về phía Tinh Nhật, anh bế bé lên, rồi di chuyển ra phía bên ngoài nghe xem bọn họ đang nói gì với nhau lại thần bí, lén lút như vậy. Chí Thần hốt hoảng vì bản thân đã lỡ lời, Minh An nhẹ đánh vào vai anh, rồi tiếp tục nói chuyện.
"Anh điên rồi sao, chắc chắn Tinh Nhật đã nghe thấy."
Tinh Nhật đã đứng phía sau hai người, ánh mắt sợ hãi nhìn về hướng của anh đang khoanh tay đứng nhìn. Thái độ lén lút của cả hai, khiến anh thêm nghi ngờ. Chuyện này sớm muộn cũng sẽ đến tai của Tinh Nhật, nhưng hiện tại đang rất ổn, không nên gây thêm chuyện nữa.
"Tôi muốn nghe sự thật, Chí Thần cậu nói trước."
Việc khó nhất đối với cuộc đời anh là nói dối Tinh Nhật, chỉ cần bị phát hiện thì sẽ không yên ổn với anh. Minh An liếc sang Chí Thần đang lúng túng, ánh mắt bắt đầu di chuyển qua lại. Chí Thần đành mang sự thật của tối qua, kể lại hết cho Tinh Nhật nghe. Còn nghĩ anh sẽ mắng cho hai người một trận, nhưng anh không nói gì mà quay vào trong nhà.
"Tối qua, chúng tôi đã đối mặt với nhóm trộm chó ở trong làng, nên Minh An mới bị thương."
Minh An và Chí Thần ngạc nhiên nhìn nhau, có phải là đã có vấn đề gì xảy ra với anh không? Hay Tinh Nhật đã biết chuyện này? Hai người cùng nhau vào bên trong, biểu cảm của Tinh Nhật vẫn như vậy, không la mắng hay trách điều gì. Minh An ngồi vào bàn, anh vẫn tiếp tục hành động giúp cho cô ăn. Chí Thần nhìn thấy thức ăn ngon, nên cũng tự nhiên ngồi vào ăn dù không được mời.
"Anh đừng trách Tiểu Tinh đã nói dối, thằng bé cũng chỉ muốn nói giúp cho tôi."
Một đũa thức ăn lập tức nằm gọn trong khoang miệng của Minh An, chuyện này anh có thể đoán ra là cả hai đang nói dối anh. Nhưng với những lời hôm qua của Minh An, với sự bình an của cô hiện tại, anh không muốn la mắng hay truy cứu thêm việc này. Chí Thần bên cạnh vẫn ăn rất ngon miệng, nên cũng không muốn quan tâm đến anh và cô đang hành động thân mật như thế nào?
"Tôi biết chuyện đó, không cần nói gì nữa đâu, tôi không trách ai cả. Thông tin về bọn chúng, tôi đã nhận được từ sáng nay rồi."
Đang ăn cùng nhau, Minh An nhận được cuộc gọi đến của Kim Hương, cô nhanh suy nghĩ lại ký ức, cô ta gọi đến vì việc gì? Minh An lập tức nghe máy, giọng nói vẫn giữ tông vui mừng, mong đợi. Kim Hương gọi đến để nói bản thân đang bị ức hiếp và đe dọa, nhưng sâu bên trong là lừa Minh An mua cho cô ta một căn hộ cao cấp.
"Minh An, có rất nhiều người cứ bao quanh nhà của tôi, đã được một tuần nay rồi. Tôi không biết phải làm sao hết, tôi cảm thấy rất sợ."
Minh An bắt đầu nhập vai diễn, khiến Tinh Nhật và Chí Thần không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cô hét lớn lên tỏ ra việc rất nghiêm trọng, biểu cảm và giọng nói rất chân thật, khiến Chí Thần cũng tin là đang có chuyện gì xảy ra. Kim Hương với giọng nói sợ hãi, nhưng biểu cảm lại đang hưởng thụ dịch vụ chăm sóc da cao cấp của Minh An.
"Được rồi, cứ để tôi giải quyết chuyện này, không cần phải sợ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.