Chương 10
Hoa Lan Nhỏ
01/03/2023
An Nhiên cũng không biết trên đời có chuyện đầu thai hay không.
Vị Đông Cung thái tử mà cô vừa chạm mặt giống bếp phó trong tiệm bánh của cô y như đúc. Trong lòng cô âm thầm nghi hoặc, không biết Đăng Khôi có thuộc dòng dõi hoàng tộc Châu Á nào không. Khi trở về cô phải hỏi anh rõ ràng mới được.
Vị linh mục thấy An Nhiên không còn bị đau đớn giày vò, bèn tiến lên giới thiệu: “Ta là giám mục Middleton. Vị này là Đông Cung thái tử, hiện là nguyên soái của Phượng Thành.”
An Nhiên cũng không biết thời này phải hành lễ chào hỏi kiểu gì, cô đành chật vật từ giường đứng lên, mỉm cười với vị linh mục, “Con tên là An Nhiên, là… thương nhân Cao Ly.”
Vị giám mục đưa tay làm dấu Đức chúa trời. An Nhiên cúi đầu nói cảm ơn Cha, sau đó cô gật đầu chào Đông Cung thái tử. Anh ta cũng không trả lời nhưng lại rất tự nhiên nâng bàn tay phải của cô lên ngang miệng, hôn phớt trên mu bàn tay cô một cái rồi bảo: “Không cần đa lễ.”
An Nhiên nhìn chằm chằm mấy ngón tay trắng trẻo thon dài đang nâng bàn tay cô, bị dọa tới ngẩn ra.
Ô? Nghi thức chào hỏi này cũng quá hiện đại rồi!
Nhưng y phục anh ta mặc giống như trong phim Phượng Khấu, An Nhiên cảm thấy tam quan của cô điên đảo thật rồi.
Giám mục Middleton thấy cô ngẩn người, nghĩ rằng cô bị dọa sợ liền giải thích: “Lúc trước vì một vài lý do khách quan, Đông Cung đã bôn ba khắp các nước khi còn bé, thời gian lớn lên đều ở hải ngoại, con cũng không cần quá câu nệ.”
An Nhiên gật gù hiểu rõ.
Cô lịch sự nói với cha Midleton và Đông cung, “Bả vai của con đã không đáng ngại, vậy con xin phép đi trước, sau này nhất định đền đáp ân tình của Cha.”
Giám mục ngăn cô lại, nói: “Hiện tại chiến tranh loạn lạc, một cô gái trẻ bươn chải bên ngoài cũng không phải việc tốt. Hay là con gia nhập Hội thánh của ta, như vậy cũng dễ dàng cho công việc buôn bán của con hơn.”
Việc truyền giáo ở các nước Châu Á thời xưa là việc mà các mục sư Châu Âu cược cả sinh mạng để làm. Vì mong muốn có thêm nhiều người gia nhập công giáo, họ vừa truyền giáo vừa lao động như một người bình thường, như vậy sẽ dễ dàng tiếp cận người dân.
An Nhiên tỏ vẻ cảm động, nhưng cô không thể nhận ý tốt này được: “Con là dân buôn rày đây mai đó, không ở một chỗ được, con thật lòng cảm ơn sự giúp đỡ của Cha. Sau này có dịp con nhất định sẽ đền ơn người.”
Nói rồi cô mở ba lô, tìm được hai gói bánh quy kẹp mứt dâu và một hộp kẹo trái cây, dù sao hôm nay cô cũng đem không nhiều đồ ăn vặt, cô tặng cho giám mục Middleton, sau đó chào tạm biệt bọn họ.
Khi An Nhiên đi ra tới cửa, Đông cung bỗng nhiên hỏi: “Cô có buôn hạt cà phê không?”
An Nhiên quay người lại, ở chỗ cô không thiếu gì cà phê, nếu cánh cửa thần kì mở ra mỗi tối thì cô đem hàng hóa đến giao dịch, chuyện dễ như trở bàn tay. Chỉ là cô chưa rõ quy luật hoạt động của viên ngọc và cánh cửa, nên không thể tùy tiện nhận vụ mua bán này được.
“Tôi có thể tìm thử, nhưng hiện tại đường xá gian nan, tôi cũng không thể hứa trước được.”
Đông Cung thái tử gật đầu bảo: “Nếu tìm được cô cứ mang đến phủ Nguyên Soái, có bao nhiêu ta sẽ mua hết.”
An Nhiên nói vâng, sau đó rời phủ Tổng giám mục.
Sau khi giao tiếp với vài người ở nơi này, có thể nói cách nói chuyện ở đây cũng rất giống thời cô ở, tuy vẫn còn sử dụng ít từ cổ nhưng ít ra cách xưng hô cũng không khác gì thế kỷ 21.
Vừa lúc ra khỏi cổng lớn, viên ngọc dần dần ấm áp, cô biết thời gian sắp tới rồi.
“Chị gái, chị gái xinh đẹp!”
An Nhiên nhìn thấy thằng bé lúc nãy, nó không những không sợ còn cười hì hì chạy đến gần, hai bàn tay đang chụm lại một chỗ giống hiến vật quý đưa đến trước mặt cô. An Nhiên lùi lại một bước, cảnh giác nhìn nó, mặt mũi tay chân thằng bé có vài vết bầm do vật lộn với nhóm lính tuần tra ban nãy.
Thằng bé có chút nóng nảy, gấp gáp nói: “Em không dám hại chị nữa đâu, lúc nãy chị giúp xin tha cho em mà. Cái này ở Nam quốc rất quý, chị đem đi nước ngoài khéo bán được bộn tiền.”
An Nhiên hất cằm bảo nó đứng xa một chút rồi đưa đồ vật cho cô xem, trong hai bàn tay nhỏ xíu lấm lem có một ít hạt hoa anh túc.
Tự dưng trong lòng dâng chút tức giận, An Nhiên tiến đến nhéo lấy lỗ tai thằng bé, nó bị đau liền la oai oái, bàn tay buông thõng làm rơi mấy hạt hoa anh túc xuống đất. Nó cũng không màng tai bị đau, nhanh chóng quỳ xuống nhặt lại mấy hạt bị rơi vãi.
An Nhiên chặn nó lại, kéo nó đứng lên, quát: “Nếu không muốn chết thì đừng đụng vào thứ này.”
Thằng nhóc cứng người, gương mặt tràn đầy sợ hãi, quả nhiên vẫn chưa biết tác hại của loại hạt này.
An Nhiên không có nhiều thời gian giải thích với thằng bé, nhưng vẫn nhịn không được muốn giúp nó. Cô lấy trong ba lô ra túi kẹo sữa cuối cùng đưa cho thằng bé rồi dặn nó: “Em đến phủ Nguyên Soái bên kia tìm Cha sứ hoặc Đông Cung xin một chân chạy vặt, nói là do chị An nhờ trông chừng giúp, khi tìm được hạt cà phê sẽ quay lại gặp Đông Cung và đưa em đi.”
Thằng bé ngơ ngác cầm túi kẹo, nhìn theo bóng lưng An Nhiên vội vã rời đi.
Cô nhanh chóng chạy theo con đường chính ra tới cổng thành, nhờ có giấy thông hành nên bình an suôn sẻ qua được trạm gác.
Khi cô đến cánh đồng hoa anh túc, thi viên ngọc bắt đầu nóng lên.
An Nhiên ngồi tại chỗ chờ đợi. Chuyến đi này tuy tốn một ít bánh kẹo nhưng cũng thật thú vị, còn gặp được nhiều nhân vật tai to mặt lớn đương thời như vậy. Đặc biệt là cái người gọi Đông Cung thái tử kia, thật giống Đăng Khôi như đúc, kể cả bàn tay và mấy ngón tay mảnh khảnh cũng là xinh đẹp như vậy.
Còn có thằng bé gầy gò có sức mạnh kinh người và đôi mắt sáng quắc kia nữa.
Đang suy nghĩ chợt cảm giác trước ngực nóng ran, An Nhiên nhìn thấy cánh cửa sừng sững hiện ra trên đồi, xung quanh bắt đầu tràn ngập sương mù. Cô nhìn lên viên ngọc trắng như sữa được treo dưới chuông đồng, nghĩ một hồi thì muốn lấy xuống xem cho kĩ, nhưng mà nó ở tít trên cao, cô loay hoay mãi vẫn không với tới được, thôi hôm nay cô tạm tha cho nó vậy.
An Nhiên hái vài cành hoa anh túc, bỏ hạt, mở cửa bước sang bên kia.
Sau khi cô rời đi, haingười đang mai phục ở rừng cây thấy cô đột nhiên tan vào không khí, cả hai đều sững sờ.
“Mất rồi, biến mất rồi...” Một thiếu niên mất bình tĩnh hét lên.
“Câm miệng. Nhanh, mau quay về báo cho bề trên.”
Một nam nhân trung niên ngồi trên chạc cây bình tĩnh hơn, ra lệnh cho người trẻ tuổi. Sau đó vẫn án binh bất động ngồi trong rừng rậm. Đã mai phục ở đây hơn mấy ngày mới bắt quả tang được người đột nhập cấm địa, không ngờ lại là một phù thủy ngoại quốc.
Hiện tại triều đình ngầm bài trừ hải ngoại, tuy vẻ ngoài vẫn giao dịch mua bán với thương nhân ngoại quốc nhưng cực kì chú ý đến hành động của họ, sẽ không bao giờ để thương nhân ngoại quốc một tay che trời, cậy vào sức mạnh đồng tiền rồi thao túng kinh tế của Nam Quốc.
Cánh đồng hoa anh túc này là một trong những khu vực cấm người dân vãng lai, tất cả mọi người đều biết. Hiện nay trên chiến trường binh sĩ thương vong vô số, ông hoàng Uy Hóa thảo luận cùng thái y viện, sau đó xin hoàng đế ban ơn cho trồng số hoa này để lấy nhựa, làm thuốc giảm đau cho binh lính.
Vậy mà mấy ngày trước có một người không sợ chết xông vào đây, còn to gan hái một bó hoa lớn nữa.
Cũng may không phụ Hoàng ân, ông đã tìm ra kẻ không sợ chết xông vào cấm địa.
Vị Đông Cung thái tử mà cô vừa chạm mặt giống bếp phó trong tiệm bánh của cô y như đúc. Trong lòng cô âm thầm nghi hoặc, không biết Đăng Khôi có thuộc dòng dõi hoàng tộc Châu Á nào không. Khi trở về cô phải hỏi anh rõ ràng mới được.
Vị linh mục thấy An Nhiên không còn bị đau đớn giày vò, bèn tiến lên giới thiệu: “Ta là giám mục Middleton. Vị này là Đông Cung thái tử, hiện là nguyên soái của Phượng Thành.”
An Nhiên cũng không biết thời này phải hành lễ chào hỏi kiểu gì, cô đành chật vật từ giường đứng lên, mỉm cười với vị linh mục, “Con tên là An Nhiên, là… thương nhân Cao Ly.”
Vị giám mục đưa tay làm dấu Đức chúa trời. An Nhiên cúi đầu nói cảm ơn Cha, sau đó cô gật đầu chào Đông Cung thái tử. Anh ta cũng không trả lời nhưng lại rất tự nhiên nâng bàn tay phải của cô lên ngang miệng, hôn phớt trên mu bàn tay cô một cái rồi bảo: “Không cần đa lễ.”
An Nhiên nhìn chằm chằm mấy ngón tay trắng trẻo thon dài đang nâng bàn tay cô, bị dọa tới ngẩn ra.
Ô? Nghi thức chào hỏi này cũng quá hiện đại rồi!
Nhưng y phục anh ta mặc giống như trong phim Phượng Khấu, An Nhiên cảm thấy tam quan của cô điên đảo thật rồi.
Giám mục Middleton thấy cô ngẩn người, nghĩ rằng cô bị dọa sợ liền giải thích: “Lúc trước vì một vài lý do khách quan, Đông Cung đã bôn ba khắp các nước khi còn bé, thời gian lớn lên đều ở hải ngoại, con cũng không cần quá câu nệ.”
An Nhiên gật gù hiểu rõ.
Cô lịch sự nói với cha Midleton và Đông cung, “Bả vai của con đã không đáng ngại, vậy con xin phép đi trước, sau này nhất định đền đáp ân tình của Cha.”
Giám mục ngăn cô lại, nói: “Hiện tại chiến tranh loạn lạc, một cô gái trẻ bươn chải bên ngoài cũng không phải việc tốt. Hay là con gia nhập Hội thánh của ta, như vậy cũng dễ dàng cho công việc buôn bán của con hơn.”
Việc truyền giáo ở các nước Châu Á thời xưa là việc mà các mục sư Châu Âu cược cả sinh mạng để làm. Vì mong muốn có thêm nhiều người gia nhập công giáo, họ vừa truyền giáo vừa lao động như một người bình thường, như vậy sẽ dễ dàng tiếp cận người dân.
An Nhiên tỏ vẻ cảm động, nhưng cô không thể nhận ý tốt này được: “Con là dân buôn rày đây mai đó, không ở một chỗ được, con thật lòng cảm ơn sự giúp đỡ của Cha. Sau này có dịp con nhất định sẽ đền ơn người.”
Nói rồi cô mở ba lô, tìm được hai gói bánh quy kẹp mứt dâu và một hộp kẹo trái cây, dù sao hôm nay cô cũng đem không nhiều đồ ăn vặt, cô tặng cho giám mục Middleton, sau đó chào tạm biệt bọn họ.
Khi An Nhiên đi ra tới cửa, Đông cung bỗng nhiên hỏi: “Cô có buôn hạt cà phê không?”
An Nhiên quay người lại, ở chỗ cô không thiếu gì cà phê, nếu cánh cửa thần kì mở ra mỗi tối thì cô đem hàng hóa đến giao dịch, chuyện dễ như trở bàn tay. Chỉ là cô chưa rõ quy luật hoạt động của viên ngọc và cánh cửa, nên không thể tùy tiện nhận vụ mua bán này được.
“Tôi có thể tìm thử, nhưng hiện tại đường xá gian nan, tôi cũng không thể hứa trước được.”
Đông Cung thái tử gật đầu bảo: “Nếu tìm được cô cứ mang đến phủ Nguyên Soái, có bao nhiêu ta sẽ mua hết.”
An Nhiên nói vâng, sau đó rời phủ Tổng giám mục.
Sau khi giao tiếp với vài người ở nơi này, có thể nói cách nói chuyện ở đây cũng rất giống thời cô ở, tuy vẫn còn sử dụng ít từ cổ nhưng ít ra cách xưng hô cũng không khác gì thế kỷ 21.
Vừa lúc ra khỏi cổng lớn, viên ngọc dần dần ấm áp, cô biết thời gian sắp tới rồi.
“Chị gái, chị gái xinh đẹp!”
An Nhiên nhìn thấy thằng bé lúc nãy, nó không những không sợ còn cười hì hì chạy đến gần, hai bàn tay đang chụm lại một chỗ giống hiến vật quý đưa đến trước mặt cô. An Nhiên lùi lại một bước, cảnh giác nhìn nó, mặt mũi tay chân thằng bé có vài vết bầm do vật lộn với nhóm lính tuần tra ban nãy.
Thằng bé có chút nóng nảy, gấp gáp nói: “Em không dám hại chị nữa đâu, lúc nãy chị giúp xin tha cho em mà. Cái này ở Nam quốc rất quý, chị đem đi nước ngoài khéo bán được bộn tiền.”
An Nhiên hất cằm bảo nó đứng xa một chút rồi đưa đồ vật cho cô xem, trong hai bàn tay nhỏ xíu lấm lem có một ít hạt hoa anh túc.
Tự dưng trong lòng dâng chút tức giận, An Nhiên tiến đến nhéo lấy lỗ tai thằng bé, nó bị đau liền la oai oái, bàn tay buông thõng làm rơi mấy hạt hoa anh túc xuống đất. Nó cũng không màng tai bị đau, nhanh chóng quỳ xuống nhặt lại mấy hạt bị rơi vãi.
An Nhiên chặn nó lại, kéo nó đứng lên, quát: “Nếu không muốn chết thì đừng đụng vào thứ này.”
Thằng nhóc cứng người, gương mặt tràn đầy sợ hãi, quả nhiên vẫn chưa biết tác hại của loại hạt này.
An Nhiên không có nhiều thời gian giải thích với thằng bé, nhưng vẫn nhịn không được muốn giúp nó. Cô lấy trong ba lô ra túi kẹo sữa cuối cùng đưa cho thằng bé rồi dặn nó: “Em đến phủ Nguyên Soái bên kia tìm Cha sứ hoặc Đông Cung xin một chân chạy vặt, nói là do chị An nhờ trông chừng giúp, khi tìm được hạt cà phê sẽ quay lại gặp Đông Cung và đưa em đi.”
Thằng bé ngơ ngác cầm túi kẹo, nhìn theo bóng lưng An Nhiên vội vã rời đi.
Cô nhanh chóng chạy theo con đường chính ra tới cổng thành, nhờ có giấy thông hành nên bình an suôn sẻ qua được trạm gác.
Khi cô đến cánh đồng hoa anh túc, thi viên ngọc bắt đầu nóng lên.
An Nhiên ngồi tại chỗ chờ đợi. Chuyến đi này tuy tốn một ít bánh kẹo nhưng cũng thật thú vị, còn gặp được nhiều nhân vật tai to mặt lớn đương thời như vậy. Đặc biệt là cái người gọi Đông Cung thái tử kia, thật giống Đăng Khôi như đúc, kể cả bàn tay và mấy ngón tay mảnh khảnh cũng là xinh đẹp như vậy.
Còn có thằng bé gầy gò có sức mạnh kinh người và đôi mắt sáng quắc kia nữa.
Đang suy nghĩ chợt cảm giác trước ngực nóng ran, An Nhiên nhìn thấy cánh cửa sừng sững hiện ra trên đồi, xung quanh bắt đầu tràn ngập sương mù. Cô nhìn lên viên ngọc trắng như sữa được treo dưới chuông đồng, nghĩ một hồi thì muốn lấy xuống xem cho kĩ, nhưng mà nó ở tít trên cao, cô loay hoay mãi vẫn không với tới được, thôi hôm nay cô tạm tha cho nó vậy.
An Nhiên hái vài cành hoa anh túc, bỏ hạt, mở cửa bước sang bên kia.
Sau khi cô rời đi, haingười đang mai phục ở rừng cây thấy cô đột nhiên tan vào không khí, cả hai đều sững sờ.
“Mất rồi, biến mất rồi...” Một thiếu niên mất bình tĩnh hét lên.
“Câm miệng. Nhanh, mau quay về báo cho bề trên.”
Một nam nhân trung niên ngồi trên chạc cây bình tĩnh hơn, ra lệnh cho người trẻ tuổi. Sau đó vẫn án binh bất động ngồi trong rừng rậm. Đã mai phục ở đây hơn mấy ngày mới bắt quả tang được người đột nhập cấm địa, không ngờ lại là một phù thủy ngoại quốc.
Hiện tại triều đình ngầm bài trừ hải ngoại, tuy vẻ ngoài vẫn giao dịch mua bán với thương nhân ngoại quốc nhưng cực kì chú ý đến hành động của họ, sẽ không bao giờ để thương nhân ngoại quốc một tay che trời, cậy vào sức mạnh đồng tiền rồi thao túng kinh tế của Nam Quốc.
Cánh đồng hoa anh túc này là một trong những khu vực cấm người dân vãng lai, tất cả mọi người đều biết. Hiện nay trên chiến trường binh sĩ thương vong vô số, ông hoàng Uy Hóa thảo luận cùng thái y viện, sau đó xin hoàng đế ban ơn cho trồng số hoa này để lấy nhựa, làm thuốc giảm đau cho binh lính.
Vậy mà mấy ngày trước có một người không sợ chết xông vào đây, còn to gan hái một bó hoa lớn nữa.
Cũng may không phụ Hoàng ân, ông đã tìm ra kẻ không sợ chết xông vào cấm địa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.