Chương 42
Hoa Lan Nhỏ
01/03/2023
Mọi người ở trên tàu đều thức dậy từ rất sớm.
Mỗi ngày An Nhiên đều tỉnh lại trong tiếng la hét vang trời, nhóm lính hải quân và nhóm phu chèo thuyền làm việc trên tàu đều phải rèn luyện thân thể lúc rạng sáng.
Hoàng đế hiện tại vô cùng chú trọng hải quân, bởi vì hơn một nửa lãnh thổ Nam Quốc đều tiếp xúc với biển, đất liền cũng có rất nhiều sông hồ kênh rạch, nên lực lượng hải quân và thủy quân có thể coi là quân đội nồng cốt của quốc gia.
Hoàng đế Nam Quốc cũng là một người có tài, biết nhìn xa trông rộng nên vẫn luôn chú ý đến sự phát triển của vũ khí Tây dương, vẫn thường liên lạc thương gia ngoại quốc mua vũ khí, thuyền chiến mới. Sau đó để thợ thuyền và thợ chế tạo vũ khí Nam Quốc học hỏi rồi tìm cách làm ra vũ khí, thuyền chiến mới giống như người phương Tây.
Thật ra thuyền chiến lớn chỉ dùng để ra oai hoặc để nghi binh, chứ đối với hải quân Nam Quốc mà nói thì chỉ có thuyền nhỏ chèo tay mới nhanh nhạy và được dùng nhiều trong chiến thuật đánh trận trên biển. Vì thuyền nhỏ linh hoạt, dễ tránh đại pháo, lướt sóng như bay. Còn thuyền chiến lớn cồng kềnh khó di chuyển, tầm bắn cũng không chính xác nên không tốc chiến tốc thắng được.
Hoàng đế Nam Quốc lo lắng kĩ thuật của quốc gia bị thụt lùi so với người phương Tây, nên lệnh cho mở nhiều xưởng đóng tàu, chủ yếu để học hỏi kĩ thuật đóng tàu mới, chẳng hạn trước đây chỉ có thuyền chèo bằng tay, hiện tại đã có thể sử dụng kết hợp buồm và chèo tay, sau nữa chính là tàu chạy bằng hơi nước. Nhưng mà đó là chuyện tàu hơi nước là chuyện của mấy năm sau này.
Hiện tại, An Nhiên đứng trong khoang thuyền nhìn ra ngoài, thấy bọn họ tập luyện đến khí thế ngất trời. Trong lòng cô cũng có chút hâm mộ, rục rịch muốn thử tập bắn súng. Ở thời đại còn chiến tranh liên miên thế này, nếu có vũ khí trong tay thì cũng có cơ hội chống trả. Súng ngắn xem ra là lựa chọn tốt nhất, dễ cất giấu cũng không khó sử dụng.
Chiều qua sau khi tặng ông hoàng Uy Hóa bánh vòng, tâm trạng chàng dường như vui vẻ hơn một chút, lúc nói chuyện với An Nhiên cũng nói nhiều hơn mấy câu, còn hỏi cô muốn đi hóng gió trên boong tàu cùng chàng không. Trên đường đi, cô bèn nhân cơ hội hỏi chàng, có thể để Việt Bân dạy cô tập bắn súng được không.
Ông hoàng trẻ không ngờ cô lại đưa ra yêu cầu như vậy. Đám hoàng muội của chàng đều chạy trối chết khi nghe tiếng súng, chứ làm gì có gan đòi học bắn như cô. Chàng bèn suy nghĩ một lúc rồi nói: “Vậy cũng tốt, biết rồi có thể phòng thân. Nhưng Việt Bân bận việc không thể dạy cho em đâu.”
An Nhiên rướn người nhìn trên boong thuyền, thấy một chàng trai lực lưỡng mặc áo vải cọc tay đang chống đẩy trên đất, bèn chỉ vào người nọ: “Vậy Việt Trạch thì sao?”
Không phải cô muốn cướp người với đại vai ác, chỉ là hai người cận vệ của chàng cùng lắm chỉ có nhiệm vụ bảo vệ chủ nhân, chứ không hẳn nằm trong biên chế huấn luyện hay tập trận như nhóm lính hải quân kia. Cho nên hai người họ rảnh rỗi nhất, cũng là lựa chọn tốt nhất để làm thầy dạy bắn súng của cô.
Ông hoàng thấy An Nhiên nhìn chằm chằm bắp tay cuồn cuộn đang lên lên xuống xuống của Việt Trạch, nghiến răng nói: “Không được!”
An Nhiên quay sang lườm chàng, vừa nói cho cô học, giờ lại không giao người ra, không lẽ cô phải học bắn súng với Ngân Hà, hay là lão Trịnh?
“Vừa hay ngày mai ta rảnh, sẽ bớt chút thời gian dạy cho em.”
An Nhiên có chút ngoài ý muốn, không phải chàng vẫn luôn tránh không muốn tiếp xúc nhiều với cô ư, hôm nay đột nhiên thay đổi suy nghĩ một trăm tám mươi độ.
Buổi tối, ông hoàng bảo Việt Bân Việt Trạch đem hết mấy loại súng có trên thuyền vào thư phòng. Thời này chỉ có tướng quân đệ nhất đệ nhị đẳng mới có thể mang súng, các loại vũ khí hỏa lực khá khan hiếm, chủ yếu hoàng tộc dùng để săn bắn hoặc để hộ thân.
Còn vũ khí hay được sử dụng trong chiến đấu vẫn chia ra làm ba loại. Vũ khí dùng trong cận chiến luôn là đao, trường thương, đao cán dài. Vũ khí sát thương từ xa bao gồm nỏ, súng điểu thương hay còn gọi là súng hỏa mai. Sau cùng là các loại hỏa khí như ống đồng phun lửa, đại pháo, xa luân pháo. Tùy theo đặc thù của từng trận mà sử dụng các loại vũ khí khác nhau để mang lại hiệu quả tốt nhất.
Ông hoàng cứ ngắm hết khẩu súng này đến khẩu súng kia, lại xem xét cân nặng, ổ tiếp đạn. Cuối cùng chọn một cây súng ngắn làm bằng gỗ và kim loại, trên thân súng trang trí nạm vàng vô cùng tinh xảo, có ổ tiếp đạn quay với năm viên đạn.
Việt Trạch nhìn xem, giật mình nói với ông hoàng Uy Hóa: “Ông hoàng, đây là súng phòng thân của ngài mà.”
Đúng là không kịp bịt miệng hắn lại, Việt Bân lườm đứa em họ ngốc nghếch của mình, đồ đầu óc ngu si tứ chi phát triển này lúc nào cũng chỉ biết nói chứ không cần suy nghĩ. Ai chả biết súng ngắn này của ông hoàng Uy Hóa, nhưng mà ông hoàng thích làm gì, cho ai cũng không phải là chuyện mà bọn họ có thể quản được.
“Muốn để ta sử dụng thứ đồ phòng thân này thì ta giữ các người lại để làm gì?”
Thấy chưa, thấy chưa. Việt Bân cúi thấp đầu, ở trong lòng đem cậu em họ ngờ nghệch chửi bới ba trăm lượt.
Sáng ngày hôm sau, An Nhiên và Ngân Hà thấy đã qua giờ luyện tập nhưng Việt Trạch vẫn còn chạy thêm hai mươi vòng trên boong tàu, sau đó phải chống đẩy thêm năm mươi cái. Đợi hắn tập đến mồ hôi nhễ nhại, mọi người đã ăn sáng nghỉ ngơi gần xong rồi.
An Nhiên thay quần áo cưỡi ngựa phương tây rồi đi đến chỗ tập bắn. Do lần đầu tiên cô tập bắn súng, nên bọn họ không phải xài đạn thật, chỉ dùng đạn hơi. Tuy là đạn hơi không có đầu đạn vẫn có chứa thuốc nổ và hạt lửa, khi bắn sẽ nghe được tiếng nổ và mức độ giật của súng cũng y như bắn đạn thật.
Ở trên boong tàu dựng một tấm bia, trên đó có vẽ mấy vòng tròn làm mục tiêu.
Lúc An Nhiên và Ngân Hà đi đến, ông hoàng Uy Hóa đã đợi sẵn ở sân tập, chàng mặc áo Mãng Lan của võ tướng, cổ áo màu trắng thân áo màu đen có thắt lưng, chân mang hia màu đen. Trên thân áo thêu kỳ lân, cả người đều tràn đầy uy vũ.
Hai cô gái trẻ nhìn thấy phong thái và khí chất đại tướng của ông hoàng, đầu quả tim đều run lên.
Những tên gọi kiểu áo này kia đều là do Việt Bân hay Ngân Hà giải thích cho An Nhiên, vì cô không có kiến thức ở lĩnh vực thời trang thời phong kiến, nên trước khi biết được chuyện này, trong mắt cô tên gọi của những chiếc áo cổ phong đơn giản chỉ là một loại áo dài với thiết kế khác nhau mà thôi.
Ông hoàng trước tiên dạy cho An Nhiên thế đứng cân bằng, nghiêng người sang hẳn một bên, từ người đến súng đều nằm cùng một đường thẳng, một tay gạc búa, lúc ổ đạn xoay xong rồi dùng tay còn lại siết cò, rồi ngắm mục tiêu sau đó bắn thử một hai phát liên tục cho cô xem. An Nhiên để ý thấy lúc chàng lên đạn động tác rất nhanh, đúng là người trong quân thường xuyên rèn luyện.
Do bắn đạn hơi nên cũng không có đầu đạn bay đến mục tiêu, nhưng khi thấy ông hoàng bắn súng, ai cũng có ảo tưởng chàng thực sự bắn trúng mục tiêu trên tấm bia kia.
Tiếng nổ khá lớn làm An Nhiên hơi giật mình nhưng không cảm thấy sợ, Ngân Hà lại sợ chết khiếp bịt hai tai lại, gương mặt cũng tái xanh.
Sau khi chàng làm mẫu thì bảo An Nhiên đến thử súng. An Nhiên nhận lấy súng ngắn từ tay của ông hoàng, trên cán súng còn lưu lại hơi ấm từ bàn tay chàng.
Cô bắt chước tư thế của chàng, lúc dùng tay trái gạc búa lên đạn khá tốt, chỉ là lúc tay phải bóp cò, cây súng đột nhiên giật mạnh, suýt nữa cô đã làm rơi nó.
“Tay phải của tôi không đủ sức để giữ súng lúc viên đạn nổ.”
Ông hoàng gật đầu, sức tay của con gái đúng là hơi yếu, cô lại là người mới chưa tập bắn súng bao giờ, nếu bắn một tay thì súng bị giật quá mạnh sẽ làm chệch mục tiêu. Chàng bèn đi đến đứng sau lưng An Nhiên, bàn tay phải chàng bọc lấy tay cô, bảo cô nhắm thẳng mục tiêu rồi bóp cò, đoàng một tiếng, lần này súng không bị giựt nhiều.
An Nhiên hâm mộ quay đầu sang phía sau, chàng đứng sát sao bên cạnh, hơi cúi đầu xuống mỉm cười nhìn cô, mắt đen mê hoặc như vũ trụ huyền bí, khiến tim của cô đập bang bang trong lòng ngực, như là đang bắn súng liên thanh vậy.
An Nhiên ngại ngùng dùng vai đẩy nhẹ, để chàng lui về phía sau.
Cảm giác ấm nóng từ lòng bàn tay của người nọ vẫn vương vấn trên mu bàn tay của cô. Cô lắc đầu, tập trung nhớ lại cách cầm súng, nghĩ đến trong phim diễn viên thường bắn súng bằng hai tay, cô bèn hỏi chàng: “Có thể dùng cả hai tay cầm súng không?”
Ông hoàng khoanh tay đáp: “Vậy thì lúc ngắm mục tiêu sẽ không chuẩn bằng một tay đâu.”
An Nhiên nhún vai, “Không sao, đâu phải học để thi đấu súng.”
Nói rồi tay trái gạc búa, rồi dùng cả hai tay cầm súng, chỉnh vai thẳng, chân phải bước sang bên và về sau một bước, đầu gối hơi khụy xuống. Cô cũng không biết tại sao lại như vậy, chỉ là do bắt chước diễn viên trong phim vậy thôi.
Vậy mà lúc bắn lại tốt hơn ban đầu, cây súng tuy cũng bị giật như không đến nổi muốn rơi như khi cầm một tay trước đó.
Tiếng nổ và tia lửa xẹt ra như thật, mỗi khi súng nổ đều làm cho Ngân Hà sợ đến hét lên, nhắm tịt mắt, bịt chặt hai tai lại.
Ông hoàng nhíu mày quát bảo Ngân Hà đi ra ngoài nhưng cô bé không nghe được, chàng bèn đi đến gần vỗ vai muốn bảo cô bé rời khỏi nơi tập bắn. Thấy An Nhiên nhìn theo, chàng bèn dịu giọng bảo: “Mau ra ngoài, không nghe được thì không sợ.” Ngân Hà xấu hổ đỏ mặt, nhún người một cái rồi chạy đi.
Ông hoàng Uy Hóa lắc đầu, chàng cảm thấy cô hầu gái này cứ la oai oái quá phiền. Trong bụng muốn bảo An Nhiên ngày mai đến đây một mình, không cần mang theo người hầu nữa.
Khá hài lòng với biểu hiện của An Nhiên, chàng giục cô mau bắn thêm một viên đạn nữa, rồi cẩn thận quan sát tư thế của cô, như có điều suy nghĩ. An Nhiên lại giữ tư thế cũ, hai tay nắm chặt súng, ngắm bắn mục tiêu phía trước, đoàng một tiếng, cây súng chỉ bị giựt nhẹ.
Tư thế bắn súng hai tay rất tốt, có thể hạn chế độ giật của súng. Chàng muốn đem việc này thử nghiệm trong lần tập trận kế tiếp, nếu có thể tiến hành tốt thì sẽ đem tư thế bắn súng này huấn luyện cho tất cả quân lính Nam Quốc.
Sau khi tập khoảng một tiếng, cả người An Nhiên đều mỏi nhừ, tay cũng bị đau thì bài học mới ngừng lại. Ông hoàng Uy Hóa tủm tỉm cười, xoa đầu cô khen lần đầu tập bắn như vậy rất tốt, sau đó cùng cô ăn trưa rồi trở lại sân tập, tiếp tục giờ học phụ đạo buổi chiều.
Hai người tập luyện đến khí thế ngất trời. Đương nhiên khi bắn đạn thật An Nhiên không nhắm chuẩn bằng chàng, không thể trăm phát trăm trúng, nhưng cũng được năm trên mười. Lấy tư thế cầm súng của cô đi dọa người cũng không phải không được, dù sao rất có tư thái của trung úy Jeong Tae Eul.
Cứ như vậy không biết sao trải qua mấy ngày tập bắn, hai người lại giống trước kia, có thể cùng nhau đùa giỡn cười nói, An Nhiên cảm thấy bọn họ lại khôi phục lại tình trạng quan hệ đồng minh thân thiết như lúc còn trên đảo Yến, còn chuyện chiến tranh lạnh lúc mới lên thuyền chiến giống như là giấc mơ vậy.
Còn một ngày nữa, thuyền chiến sẽ đến Nam Đô.
Đêm cuối cùng trên thuyền mọi người được thả lỏng tinh thần, thuyền đã vào địa phận Nam Đô nên vô cùng an toàn, không cần nâng cao tinh thần cảnh giác khi đụng độ thuyền chiến nước ngoài hay đám cướp biển vùng lân cận đi kiếm ăn nữa.
Chạng vạng, tàu được thả neo, đèn đuốc sáng trưng. Ông hoàng cho phép mọi người nghỉ ngơi vui chơi, phu chèo thuyền và nhóm lính hải quân ăn cơm xong tinh thần đều hăng hái, ngồi vòng tròn ca hát vui chơi, có chút giống thanh thiếu niên sinh hoạt đoàn đội ở hiện đại. An Nhiên chống cằm ngồi ở bậc thềm gần mũi tàu nghe mọi người ca hát, chọc ghẹo lẫn nhau, một lát còn chơi trò đố vui, rồi cả đấu vật. Không khí vui vẻ tràn đầy sức sống khiến An Nhiên phải nở nụ cười.
“Lấy áo choàng đến cho tiểu thư.”
Ngân Hà đang tươi cười lắng nghe một người lính hát dân ca, nghe ông hoàng ra lệnh thì giật mình, vội vàng khụy gối rồi chạy đi như bay. Mỗi lần bị đại vai ác điểm danh, Ngân Hà đều tỏ ra sợ hãi. An Nhiên ngước mắt nhìn chàng.
“Ta không có dọa nó, là nó tự chạy như bị ma đuổi.”
“Ừ.”
Nhớ đến lúc trước, cô đã từng sợ đại vai ác, đặc biệt là lúc trôi dạt trên thuyền thúng. Nhưng từ sau chuyến đi đến hiện đại hình như đã không còn sợ nữa. Lại nói, dù chỉ mới vài tuần nhưng cảm giác như đã một đời.
An Nhiên thôi không nhìn nhóm thanh niên đùa giỡn nữa. Cô vén tà áo đứng dậy đi đến mũi thuyền. Bên ngoài là đại dương bao la đen ngòm, ánh trăng lưỡi liềm không soi sáng được bao nhiêu. Ngược lại, ánh trăng không đủ sáng nên dãy ngân hà trên cao như đang thi thố tài năng, đua nhau nhấp nháy.
“Bên đó là sao Ngưu Lang, còn đây là sao Chức Nữ.”
An Nhiên nhìn theo ngón tay chàng chỉ vào màn đêm. Bàn tay chàng đầy đặn, ngón tay không thon dài xinh đẹp như Đăng Khôi và Đông Cung, nhưng có cảm giác có thể làm nên tất cả, khiến cho người khác an lòng.
An Nhiên nhìn sao Ngưu Lang Chức Nữ, còn một ngôi sao sáng khác, ba ngôi sao lấp lánh tạo nên tam giác mùa hè.
Trên vai có thêm một chiếc áo choàng, người nọ vừa giúp cô cột dây áo vừa hỏi: “Em biết sự tích Ngưu Lang Chức Nữ không?”
An Nhiên rầu rĩ gật đầu.
“Mỗi năm Ngưu Lang Chức Nữ sẽ được gặp nhau một lần. Vậy chúng ta… Sau khi mọi việc được giải quyết thỏa đáng, chúng ta có thể gặp nhau nữa không?”
An Nhiên ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt của chàng, củng mạc đen tuyền lấp lánh chút tia sáng như ngôi sao nhỏ. Cô quay mặt đi, không đáp lời, chỉ buồn bã nhìn vào hư không.
Chàng đương nhiên biết câu trả lời, chàng còn đoán được ngày mai sau khi xuống thuyền cô sẽ từ chối không gặp chàng thường xuyên nữa.
Có những chuyện không cần phải nói, chỉ cần một ánh mắt thì đã thấu hiểu suy nghĩ của đối phương.
“An Nhiên.”
“Ừ.”
“An Nhiên.”
“Ừm.”
Bàn tay dày rộng ấm áp nắm lấy bàn tay nhỏ lạnh lẽo của cô, “Đêm nay cùng nhau vượt qua nhé.”
An Nhiên lại ngẩng đầu, ánh mắt đen như mực của chàng nhấp nháy, có chút hoảng loạn nhảy nhót nhưng dường như chỉ là thoáng qua, trong nháy mắt lại khôi phục sự kiên định vốn có, cực giống sao Ngưu Lang sáng chói trên cao.
Có người nói đôi mắt màu đen rất hiếm có, nó đáng sợ nhưng cũng rất quyến rũ, có thể làm người khác mơ màng mất lý trí, tinh thần của họ sẽ bị hãm sâu vào nếu trực diện nhìn vào ánh mắt đen tuyền như vậy.
Giờ phút này linh hồn như bị mê hoặc, cô cúi đầu nhẹ nhàng nói: “Được.”
Thông báo quan trọng: Chương sau có H o^__^o
Nhưng sẽ có trò chơi trắc nghiệm nho nhỏ, ai vượt qua được ải thì sẽ đọc được nhé.
Các nàng yên tâm, đảm bảo câu hỏi rất dễ, rất dễ, rất dễ.
Mỗi ngày An Nhiên đều tỉnh lại trong tiếng la hét vang trời, nhóm lính hải quân và nhóm phu chèo thuyền làm việc trên tàu đều phải rèn luyện thân thể lúc rạng sáng.
Hoàng đế hiện tại vô cùng chú trọng hải quân, bởi vì hơn một nửa lãnh thổ Nam Quốc đều tiếp xúc với biển, đất liền cũng có rất nhiều sông hồ kênh rạch, nên lực lượng hải quân và thủy quân có thể coi là quân đội nồng cốt của quốc gia.
Hoàng đế Nam Quốc cũng là một người có tài, biết nhìn xa trông rộng nên vẫn luôn chú ý đến sự phát triển của vũ khí Tây dương, vẫn thường liên lạc thương gia ngoại quốc mua vũ khí, thuyền chiến mới. Sau đó để thợ thuyền và thợ chế tạo vũ khí Nam Quốc học hỏi rồi tìm cách làm ra vũ khí, thuyền chiến mới giống như người phương Tây.
Thật ra thuyền chiến lớn chỉ dùng để ra oai hoặc để nghi binh, chứ đối với hải quân Nam Quốc mà nói thì chỉ có thuyền nhỏ chèo tay mới nhanh nhạy và được dùng nhiều trong chiến thuật đánh trận trên biển. Vì thuyền nhỏ linh hoạt, dễ tránh đại pháo, lướt sóng như bay. Còn thuyền chiến lớn cồng kềnh khó di chuyển, tầm bắn cũng không chính xác nên không tốc chiến tốc thắng được.
Hoàng đế Nam Quốc lo lắng kĩ thuật của quốc gia bị thụt lùi so với người phương Tây, nên lệnh cho mở nhiều xưởng đóng tàu, chủ yếu để học hỏi kĩ thuật đóng tàu mới, chẳng hạn trước đây chỉ có thuyền chèo bằng tay, hiện tại đã có thể sử dụng kết hợp buồm và chèo tay, sau nữa chính là tàu chạy bằng hơi nước. Nhưng mà đó là chuyện tàu hơi nước là chuyện của mấy năm sau này.
Hiện tại, An Nhiên đứng trong khoang thuyền nhìn ra ngoài, thấy bọn họ tập luyện đến khí thế ngất trời. Trong lòng cô cũng có chút hâm mộ, rục rịch muốn thử tập bắn súng. Ở thời đại còn chiến tranh liên miên thế này, nếu có vũ khí trong tay thì cũng có cơ hội chống trả. Súng ngắn xem ra là lựa chọn tốt nhất, dễ cất giấu cũng không khó sử dụng.
Chiều qua sau khi tặng ông hoàng Uy Hóa bánh vòng, tâm trạng chàng dường như vui vẻ hơn một chút, lúc nói chuyện với An Nhiên cũng nói nhiều hơn mấy câu, còn hỏi cô muốn đi hóng gió trên boong tàu cùng chàng không. Trên đường đi, cô bèn nhân cơ hội hỏi chàng, có thể để Việt Bân dạy cô tập bắn súng được không.
Ông hoàng trẻ không ngờ cô lại đưa ra yêu cầu như vậy. Đám hoàng muội của chàng đều chạy trối chết khi nghe tiếng súng, chứ làm gì có gan đòi học bắn như cô. Chàng bèn suy nghĩ một lúc rồi nói: “Vậy cũng tốt, biết rồi có thể phòng thân. Nhưng Việt Bân bận việc không thể dạy cho em đâu.”
An Nhiên rướn người nhìn trên boong thuyền, thấy một chàng trai lực lưỡng mặc áo vải cọc tay đang chống đẩy trên đất, bèn chỉ vào người nọ: “Vậy Việt Trạch thì sao?”
Không phải cô muốn cướp người với đại vai ác, chỉ là hai người cận vệ của chàng cùng lắm chỉ có nhiệm vụ bảo vệ chủ nhân, chứ không hẳn nằm trong biên chế huấn luyện hay tập trận như nhóm lính hải quân kia. Cho nên hai người họ rảnh rỗi nhất, cũng là lựa chọn tốt nhất để làm thầy dạy bắn súng của cô.
Ông hoàng thấy An Nhiên nhìn chằm chằm bắp tay cuồn cuộn đang lên lên xuống xuống của Việt Trạch, nghiến răng nói: “Không được!”
An Nhiên quay sang lườm chàng, vừa nói cho cô học, giờ lại không giao người ra, không lẽ cô phải học bắn súng với Ngân Hà, hay là lão Trịnh?
“Vừa hay ngày mai ta rảnh, sẽ bớt chút thời gian dạy cho em.”
An Nhiên có chút ngoài ý muốn, không phải chàng vẫn luôn tránh không muốn tiếp xúc nhiều với cô ư, hôm nay đột nhiên thay đổi suy nghĩ một trăm tám mươi độ.
Buổi tối, ông hoàng bảo Việt Bân Việt Trạch đem hết mấy loại súng có trên thuyền vào thư phòng. Thời này chỉ có tướng quân đệ nhất đệ nhị đẳng mới có thể mang súng, các loại vũ khí hỏa lực khá khan hiếm, chủ yếu hoàng tộc dùng để săn bắn hoặc để hộ thân.
Còn vũ khí hay được sử dụng trong chiến đấu vẫn chia ra làm ba loại. Vũ khí dùng trong cận chiến luôn là đao, trường thương, đao cán dài. Vũ khí sát thương từ xa bao gồm nỏ, súng điểu thương hay còn gọi là súng hỏa mai. Sau cùng là các loại hỏa khí như ống đồng phun lửa, đại pháo, xa luân pháo. Tùy theo đặc thù của từng trận mà sử dụng các loại vũ khí khác nhau để mang lại hiệu quả tốt nhất.
Ông hoàng cứ ngắm hết khẩu súng này đến khẩu súng kia, lại xem xét cân nặng, ổ tiếp đạn. Cuối cùng chọn một cây súng ngắn làm bằng gỗ và kim loại, trên thân súng trang trí nạm vàng vô cùng tinh xảo, có ổ tiếp đạn quay với năm viên đạn.
Việt Trạch nhìn xem, giật mình nói với ông hoàng Uy Hóa: “Ông hoàng, đây là súng phòng thân của ngài mà.”
Đúng là không kịp bịt miệng hắn lại, Việt Bân lườm đứa em họ ngốc nghếch của mình, đồ đầu óc ngu si tứ chi phát triển này lúc nào cũng chỉ biết nói chứ không cần suy nghĩ. Ai chả biết súng ngắn này của ông hoàng Uy Hóa, nhưng mà ông hoàng thích làm gì, cho ai cũng không phải là chuyện mà bọn họ có thể quản được.
“Muốn để ta sử dụng thứ đồ phòng thân này thì ta giữ các người lại để làm gì?”
Thấy chưa, thấy chưa. Việt Bân cúi thấp đầu, ở trong lòng đem cậu em họ ngờ nghệch chửi bới ba trăm lượt.
Sáng ngày hôm sau, An Nhiên và Ngân Hà thấy đã qua giờ luyện tập nhưng Việt Trạch vẫn còn chạy thêm hai mươi vòng trên boong tàu, sau đó phải chống đẩy thêm năm mươi cái. Đợi hắn tập đến mồ hôi nhễ nhại, mọi người đã ăn sáng nghỉ ngơi gần xong rồi.
An Nhiên thay quần áo cưỡi ngựa phương tây rồi đi đến chỗ tập bắn. Do lần đầu tiên cô tập bắn súng, nên bọn họ không phải xài đạn thật, chỉ dùng đạn hơi. Tuy là đạn hơi không có đầu đạn vẫn có chứa thuốc nổ và hạt lửa, khi bắn sẽ nghe được tiếng nổ và mức độ giật của súng cũng y như bắn đạn thật.
Ở trên boong tàu dựng một tấm bia, trên đó có vẽ mấy vòng tròn làm mục tiêu.
Lúc An Nhiên và Ngân Hà đi đến, ông hoàng Uy Hóa đã đợi sẵn ở sân tập, chàng mặc áo Mãng Lan của võ tướng, cổ áo màu trắng thân áo màu đen có thắt lưng, chân mang hia màu đen. Trên thân áo thêu kỳ lân, cả người đều tràn đầy uy vũ.
Hai cô gái trẻ nhìn thấy phong thái và khí chất đại tướng của ông hoàng, đầu quả tim đều run lên.
Những tên gọi kiểu áo này kia đều là do Việt Bân hay Ngân Hà giải thích cho An Nhiên, vì cô không có kiến thức ở lĩnh vực thời trang thời phong kiến, nên trước khi biết được chuyện này, trong mắt cô tên gọi của những chiếc áo cổ phong đơn giản chỉ là một loại áo dài với thiết kế khác nhau mà thôi.
Ông hoàng trước tiên dạy cho An Nhiên thế đứng cân bằng, nghiêng người sang hẳn một bên, từ người đến súng đều nằm cùng một đường thẳng, một tay gạc búa, lúc ổ đạn xoay xong rồi dùng tay còn lại siết cò, rồi ngắm mục tiêu sau đó bắn thử một hai phát liên tục cho cô xem. An Nhiên để ý thấy lúc chàng lên đạn động tác rất nhanh, đúng là người trong quân thường xuyên rèn luyện.
Do bắn đạn hơi nên cũng không có đầu đạn bay đến mục tiêu, nhưng khi thấy ông hoàng bắn súng, ai cũng có ảo tưởng chàng thực sự bắn trúng mục tiêu trên tấm bia kia.
Tiếng nổ khá lớn làm An Nhiên hơi giật mình nhưng không cảm thấy sợ, Ngân Hà lại sợ chết khiếp bịt hai tai lại, gương mặt cũng tái xanh.
Sau khi chàng làm mẫu thì bảo An Nhiên đến thử súng. An Nhiên nhận lấy súng ngắn từ tay của ông hoàng, trên cán súng còn lưu lại hơi ấm từ bàn tay chàng.
Cô bắt chước tư thế của chàng, lúc dùng tay trái gạc búa lên đạn khá tốt, chỉ là lúc tay phải bóp cò, cây súng đột nhiên giật mạnh, suýt nữa cô đã làm rơi nó.
“Tay phải của tôi không đủ sức để giữ súng lúc viên đạn nổ.”
Ông hoàng gật đầu, sức tay của con gái đúng là hơi yếu, cô lại là người mới chưa tập bắn súng bao giờ, nếu bắn một tay thì súng bị giật quá mạnh sẽ làm chệch mục tiêu. Chàng bèn đi đến đứng sau lưng An Nhiên, bàn tay phải chàng bọc lấy tay cô, bảo cô nhắm thẳng mục tiêu rồi bóp cò, đoàng một tiếng, lần này súng không bị giựt nhiều.
An Nhiên hâm mộ quay đầu sang phía sau, chàng đứng sát sao bên cạnh, hơi cúi đầu xuống mỉm cười nhìn cô, mắt đen mê hoặc như vũ trụ huyền bí, khiến tim của cô đập bang bang trong lòng ngực, như là đang bắn súng liên thanh vậy.
An Nhiên ngại ngùng dùng vai đẩy nhẹ, để chàng lui về phía sau.
Cảm giác ấm nóng từ lòng bàn tay của người nọ vẫn vương vấn trên mu bàn tay của cô. Cô lắc đầu, tập trung nhớ lại cách cầm súng, nghĩ đến trong phim diễn viên thường bắn súng bằng hai tay, cô bèn hỏi chàng: “Có thể dùng cả hai tay cầm súng không?”
Ông hoàng khoanh tay đáp: “Vậy thì lúc ngắm mục tiêu sẽ không chuẩn bằng một tay đâu.”
An Nhiên nhún vai, “Không sao, đâu phải học để thi đấu súng.”
Nói rồi tay trái gạc búa, rồi dùng cả hai tay cầm súng, chỉnh vai thẳng, chân phải bước sang bên và về sau một bước, đầu gối hơi khụy xuống. Cô cũng không biết tại sao lại như vậy, chỉ là do bắt chước diễn viên trong phim vậy thôi.
Vậy mà lúc bắn lại tốt hơn ban đầu, cây súng tuy cũng bị giật như không đến nổi muốn rơi như khi cầm một tay trước đó.
Tiếng nổ và tia lửa xẹt ra như thật, mỗi khi súng nổ đều làm cho Ngân Hà sợ đến hét lên, nhắm tịt mắt, bịt chặt hai tai lại.
Ông hoàng nhíu mày quát bảo Ngân Hà đi ra ngoài nhưng cô bé không nghe được, chàng bèn đi đến gần vỗ vai muốn bảo cô bé rời khỏi nơi tập bắn. Thấy An Nhiên nhìn theo, chàng bèn dịu giọng bảo: “Mau ra ngoài, không nghe được thì không sợ.” Ngân Hà xấu hổ đỏ mặt, nhún người một cái rồi chạy đi.
Ông hoàng Uy Hóa lắc đầu, chàng cảm thấy cô hầu gái này cứ la oai oái quá phiền. Trong bụng muốn bảo An Nhiên ngày mai đến đây một mình, không cần mang theo người hầu nữa.
Khá hài lòng với biểu hiện của An Nhiên, chàng giục cô mau bắn thêm một viên đạn nữa, rồi cẩn thận quan sát tư thế của cô, như có điều suy nghĩ. An Nhiên lại giữ tư thế cũ, hai tay nắm chặt súng, ngắm bắn mục tiêu phía trước, đoàng một tiếng, cây súng chỉ bị giựt nhẹ.
Tư thế bắn súng hai tay rất tốt, có thể hạn chế độ giật của súng. Chàng muốn đem việc này thử nghiệm trong lần tập trận kế tiếp, nếu có thể tiến hành tốt thì sẽ đem tư thế bắn súng này huấn luyện cho tất cả quân lính Nam Quốc.
Sau khi tập khoảng một tiếng, cả người An Nhiên đều mỏi nhừ, tay cũng bị đau thì bài học mới ngừng lại. Ông hoàng Uy Hóa tủm tỉm cười, xoa đầu cô khen lần đầu tập bắn như vậy rất tốt, sau đó cùng cô ăn trưa rồi trở lại sân tập, tiếp tục giờ học phụ đạo buổi chiều.
Hai người tập luyện đến khí thế ngất trời. Đương nhiên khi bắn đạn thật An Nhiên không nhắm chuẩn bằng chàng, không thể trăm phát trăm trúng, nhưng cũng được năm trên mười. Lấy tư thế cầm súng của cô đi dọa người cũng không phải không được, dù sao rất có tư thái của trung úy Jeong Tae Eul.
Cứ như vậy không biết sao trải qua mấy ngày tập bắn, hai người lại giống trước kia, có thể cùng nhau đùa giỡn cười nói, An Nhiên cảm thấy bọn họ lại khôi phục lại tình trạng quan hệ đồng minh thân thiết như lúc còn trên đảo Yến, còn chuyện chiến tranh lạnh lúc mới lên thuyền chiến giống như là giấc mơ vậy.
Còn một ngày nữa, thuyền chiến sẽ đến Nam Đô.
Đêm cuối cùng trên thuyền mọi người được thả lỏng tinh thần, thuyền đã vào địa phận Nam Đô nên vô cùng an toàn, không cần nâng cao tinh thần cảnh giác khi đụng độ thuyền chiến nước ngoài hay đám cướp biển vùng lân cận đi kiếm ăn nữa.
Chạng vạng, tàu được thả neo, đèn đuốc sáng trưng. Ông hoàng cho phép mọi người nghỉ ngơi vui chơi, phu chèo thuyền và nhóm lính hải quân ăn cơm xong tinh thần đều hăng hái, ngồi vòng tròn ca hát vui chơi, có chút giống thanh thiếu niên sinh hoạt đoàn đội ở hiện đại. An Nhiên chống cằm ngồi ở bậc thềm gần mũi tàu nghe mọi người ca hát, chọc ghẹo lẫn nhau, một lát còn chơi trò đố vui, rồi cả đấu vật. Không khí vui vẻ tràn đầy sức sống khiến An Nhiên phải nở nụ cười.
“Lấy áo choàng đến cho tiểu thư.”
Ngân Hà đang tươi cười lắng nghe một người lính hát dân ca, nghe ông hoàng ra lệnh thì giật mình, vội vàng khụy gối rồi chạy đi như bay. Mỗi lần bị đại vai ác điểm danh, Ngân Hà đều tỏ ra sợ hãi. An Nhiên ngước mắt nhìn chàng.
“Ta không có dọa nó, là nó tự chạy như bị ma đuổi.”
“Ừ.”
Nhớ đến lúc trước, cô đã từng sợ đại vai ác, đặc biệt là lúc trôi dạt trên thuyền thúng. Nhưng từ sau chuyến đi đến hiện đại hình như đã không còn sợ nữa. Lại nói, dù chỉ mới vài tuần nhưng cảm giác như đã một đời.
An Nhiên thôi không nhìn nhóm thanh niên đùa giỡn nữa. Cô vén tà áo đứng dậy đi đến mũi thuyền. Bên ngoài là đại dương bao la đen ngòm, ánh trăng lưỡi liềm không soi sáng được bao nhiêu. Ngược lại, ánh trăng không đủ sáng nên dãy ngân hà trên cao như đang thi thố tài năng, đua nhau nhấp nháy.
“Bên đó là sao Ngưu Lang, còn đây là sao Chức Nữ.”
An Nhiên nhìn theo ngón tay chàng chỉ vào màn đêm. Bàn tay chàng đầy đặn, ngón tay không thon dài xinh đẹp như Đăng Khôi và Đông Cung, nhưng có cảm giác có thể làm nên tất cả, khiến cho người khác an lòng.
An Nhiên nhìn sao Ngưu Lang Chức Nữ, còn một ngôi sao sáng khác, ba ngôi sao lấp lánh tạo nên tam giác mùa hè.
Trên vai có thêm một chiếc áo choàng, người nọ vừa giúp cô cột dây áo vừa hỏi: “Em biết sự tích Ngưu Lang Chức Nữ không?”
An Nhiên rầu rĩ gật đầu.
“Mỗi năm Ngưu Lang Chức Nữ sẽ được gặp nhau một lần. Vậy chúng ta… Sau khi mọi việc được giải quyết thỏa đáng, chúng ta có thể gặp nhau nữa không?”
An Nhiên ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt của chàng, củng mạc đen tuyền lấp lánh chút tia sáng như ngôi sao nhỏ. Cô quay mặt đi, không đáp lời, chỉ buồn bã nhìn vào hư không.
Chàng đương nhiên biết câu trả lời, chàng còn đoán được ngày mai sau khi xuống thuyền cô sẽ từ chối không gặp chàng thường xuyên nữa.
Có những chuyện không cần phải nói, chỉ cần một ánh mắt thì đã thấu hiểu suy nghĩ của đối phương.
“An Nhiên.”
“Ừ.”
“An Nhiên.”
“Ừm.”
Bàn tay dày rộng ấm áp nắm lấy bàn tay nhỏ lạnh lẽo của cô, “Đêm nay cùng nhau vượt qua nhé.”
An Nhiên lại ngẩng đầu, ánh mắt đen như mực của chàng nhấp nháy, có chút hoảng loạn nhảy nhót nhưng dường như chỉ là thoáng qua, trong nháy mắt lại khôi phục sự kiên định vốn có, cực giống sao Ngưu Lang sáng chói trên cao.
Có người nói đôi mắt màu đen rất hiếm có, nó đáng sợ nhưng cũng rất quyến rũ, có thể làm người khác mơ màng mất lý trí, tinh thần của họ sẽ bị hãm sâu vào nếu trực diện nhìn vào ánh mắt đen tuyền như vậy.
Giờ phút này linh hồn như bị mê hoặc, cô cúi đầu nhẹ nhàng nói: “Được.”
Thông báo quan trọng: Chương sau có H o^__^o
Nhưng sẽ có trò chơi trắc nghiệm nho nhỏ, ai vượt qua được ải thì sẽ đọc được nhé.
Các nàng yên tâm, đảm bảo câu hỏi rất dễ, rất dễ, rất dễ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.