Trở Lại Làng Chài Nhỏ Năm 1982
Chương 38:
Mễ Phạn Đích Mễ
12/10/2023
"Sao đi ra ngoài không đội mũ? Phơi nắng đến mức này, mẹ con và những người khác đâu rồi?"
"Bọn họ đang đi phía sau, sắp về tới nhà rồi."
Bà cụ gắp bắp ngô đã nấu chín trong giỏ đưa cho anh: "Muộn thế này rồi, có đói không? Ăn ít bắp lót bụng trước đi. Cháo đã nấu xong rồi, chờ mọi người về là có thể bắt đầu ăn."
"Vâng, được ạ."
Ngô tự trồng mềm, dẻo, ngọt, ăn hoài không chán.
Buổi sáng chỉ ăn một bát cháo khoai lang thái sợi với cải bẹ, ngay cả nước tiểu cũng chẳng có, mồ hôi chảy ra cũng không có nước. Anh ta đã sớm đói bụng, lúc này cũng đã hơn mười hai giờ rồi.
"Mấy đứa trẻ kia đâu? Đã đến giờ cơm rồi mà còn chưa về à?"
“Lúc trước về mỗi đứa cầm một cái bắp ngô chạy ra ngoài vui chơi rồi, ai biết chạy đi đâu. Lát nữa ra ngoài hét mấy tiếng là tụi nó về thôi.”
“Cháu đi gọi!” Nhai hai ba miếng đã hết cái bắp ngô, anh ném lõi bắp vào góc, đứng dậy đi ra ngoài.
Kết quả vừa ra khỏi nhà đã đụng phải mẹ, trên tay mẹ anh đang cầm một chậu nghêu cát. Bị anh va phải, nước biển trong chậu bắn tung tóe khắp người anh!
"Anh làm cái gì vậy? Lớn vậy rồi mà còn hấp ta hấp tấp, đáng đời!"
Diệp Diệu Đông lùi lại một bước, vẻ mặt bất đắc dĩ. Hoá ra mẹ anh chướng mắt anh như thế, tỏ vẻ ghét bỏ từ sáng tới trưa!
Anh đã lên kế hoạch đối nhân xử thế thật tốt rồi mà!
Sầu!
Vẫn là Lâm Tú Thanh đứng lên nói: “Anh về phòng thay quần áo trước đi, lát nữa tôi em giặt cho. Tranh thủ trưa nắng gắt, phơi cả buổi chiều là khô rồi. Bằng không nếu lại đổ mồ hôi, buổi tối lại không có quần áo để thay.”
"Ừm."
Có lẽ là do vừa rồi anh thể hiện rất tốt ở bãi biển, lại nhờ có hai con cua xanh mà vợ anh nhìn anh thuận mắt hơn bình thường rất nhiều, mới có thể nói chuyện với anh một cách nhẹ nhàng và ân cần như vậy.
Sau khi Diệp Diệu Đông trở về nhà, anh lục lọi trong hộp và trong tủ nhưng chẳng thấy đâu. Anh cho rằng lâu quá nên mình đã quên mất, lục lọi khắp nơi.
Lâm Tú Thanh tắm cho con ở bên ngoài xong, định vào trong lấy quần áo cho con mặc. Kết quả vừa nhìn thấy cảnh này liền nổi cơn tam bành, sắc mặt lạnh lùng.
"Anh cho rằng tôi quá rảnh rỗi nên muốn tìm việc gì đó cho tôi làm đúng không? Hay là muốn tìm tiền?"
"Hả? Em nghĩ đi đâu vậy? Quần áo anh tìm không thấy!"
Không ngờ cô nghĩ sáng nay anh không ra khỏi cửa là vì không có tiền?
"Bọn họ đang đi phía sau, sắp về tới nhà rồi."
Bà cụ gắp bắp ngô đã nấu chín trong giỏ đưa cho anh: "Muộn thế này rồi, có đói không? Ăn ít bắp lót bụng trước đi. Cháo đã nấu xong rồi, chờ mọi người về là có thể bắt đầu ăn."
"Vâng, được ạ."
Ngô tự trồng mềm, dẻo, ngọt, ăn hoài không chán.
Buổi sáng chỉ ăn một bát cháo khoai lang thái sợi với cải bẹ, ngay cả nước tiểu cũng chẳng có, mồ hôi chảy ra cũng không có nước. Anh ta đã sớm đói bụng, lúc này cũng đã hơn mười hai giờ rồi.
"Mấy đứa trẻ kia đâu? Đã đến giờ cơm rồi mà còn chưa về à?"
“Lúc trước về mỗi đứa cầm một cái bắp ngô chạy ra ngoài vui chơi rồi, ai biết chạy đi đâu. Lát nữa ra ngoài hét mấy tiếng là tụi nó về thôi.”
“Cháu đi gọi!” Nhai hai ba miếng đã hết cái bắp ngô, anh ném lõi bắp vào góc, đứng dậy đi ra ngoài.
Kết quả vừa ra khỏi nhà đã đụng phải mẹ, trên tay mẹ anh đang cầm một chậu nghêu cát. Bị anh va phải, nước biển trong chậu bắn tung tóe khắp người anh!
"Anh làm cái gì vậy? Lớn vậy rồi mà còn hấp ta hấp tấp, đáng đời!"
Diệp Diệu Đông lùi lại một bước, vẻ mặt bất đắc dĩ. Hoá ra mẹ anh chướng mắt anh như thế, tỏ vẻ ghét bỏ từ sáng tới trưa!
Anh đã lên kế hoạch đối nhân xử thế thật tốt rồi mà!
Sầu!
Vẫn là Lâm Tú Thanh đứng lên nói: “Anh về phòng thay quần áo trước đi, lát nữa tôi em giặt cho. Tranh thủ trưa nắng gắt, phơi cả buổi chiều là khô rồi. Bằng không nếu lại đổ mồ hôi, buổi tối lại không có quần áo để thay.”
"Ừm."
Có lẽ là do vừa rồi anh thể hiện rất tốt ở bãi biển, lại nhờ có hai con cua xanh mà vợ anh nhìn anh thuận mắt hơn bình thường rất nhiều, mới có thể nói chuyện với anh một cách nhẹ nhàng và ân cần như vậy.
Sau khi Diệp Diệu Đông trở về nhà, anh lục lọi trong hộp và trong tủ nhưng chẳng thấy đâu. Anh cho rằng lâu quá nên mình đã quên mất, lục lọi khắp nơi.
Lâm Tú Thanh tắm cho con ở bên ngoài xong, định vào trong lấy quần áo cho con mặc. Kết quả vừa nhìn thấy cảnh này liền nổi cơn tam bành, sắc mặt lạnh lùng.
"Anh cho rằng tôi quá rảnh rỗi nên muốn tìm việc gì đó cho tôi làm đúng không? Hay là muốn tìm tiền?"
"Hả? Em nghĩ đi đâu vậy? Quần áo anh tìm không thấy!"
Không ngờ cô nghĩ sáng nay anh không ra khỏi cửa là vì không có tiền?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.