Trở Lại Làng Chài Nhỏ Năm 1982
Chương 47:
Mễ Phạn Đích Mễ
12/10/2023
Bà cụ lén trừng mắt giận dữ nhìn anh.
Bác hai Diệp cũng bị nụ cười của anh làm cho lúng túng. Bà cụ có lãng tai hay không, bọn họ còn không biết à?
Cha Diệp đặt tẩu thuốc xuống, bất lực nói: “Sáng nay hai anh tới đây để đòi tiền phải không, bây giờ lại nói đến chuyện mượn tiền. Sao còn không bỏ cuộc thế? Nhà tôi có ba đứa con trai, cả gia đình lớn chen chúc trong một nhà, một giường bốn, năm người. Tôi còn phải xây nhà, tiền đâu ra cho các anh mượn?”
“Vậy chú cho mượn ít đi, chúng tôi tự thêm vào. Chú ba à, cháu của chúng tôi lớn cháu chú…”
"Chẳng lẽ cháu tôi chưa lớn?"
"Không phải chú có thuyền à. Chú tự mình đánh cá còn nhiều tiền hơn bọn tôi đi chiều thuyền thuê cho người ta."
"Kiếm ăn nhờ trời làm gì ổn định như vậy? Hai đứa con trai của các anh đã ở riêng rồi, anh cần gì quan tâm mấy cháu trai anh sống ở đâu. Cứ để con trai các anh lo là được, các anh cứ sống của mình thôi."
Mọi lời nói đều bị cha Diệp chặn lại, bác hai Diệp còn có thể nói gì nữa.
Bác cả Diệp vẫn không bỏ cuộc. Ông ta còn đang nói với bà cụ đang giả câm điếc: “Mẹ, chúng con có thể thuê thuyền của chú ba được không? Một tháng ba mươi ngày, con với chú hai mỗi người thuê mười ngày. Mẹ thấy được không?
"Mẹ bị điếc, con đi bàn bạc với em ba của con đi!"
Bác cả Diệp không nói nên lời!
Diệp Diệu Đông cười ôm lấy vai bà cụ nói: “Bà nội lớn tuổi rồi, các bác đừng khiến bà phiền lòng nữa. Thuê thuyền thì không thể. Lỡ hư hỏng thì ai chịu trách nhiệm? Tuy là thuyền cũ nhưng nó cũng là bảo bối của nhà chúng cháu. Các bác cũng đừng nghĩ ngợi gì nữa, chúng cháu cũng vừa mới ra khơi thôi."
Nghe anh nói xong, ý nghĩ của bác hai Diệp đột nhiên bắt đầu lan man, có phần nản lòng.
Đúng, đây là thuyền cũ rồi. Có sửa lại cũng đâu biết có bền không. Nếu bị hỏng gần bến tàu còn có thể quay lại. Dù gì cũng có thể bơi về. Nhưng nếu ra biển mà bị hỏng...
Nghĩ tới đây, lông tóc trên người ông ta dựng đứng lên.
Ông ta kéo bác cả Diệp vẫn đang định nói tiếp: "Quên đi, đừng thuê thuyền nữa. Chúng ta vẫn nên tìm cách khác giải quyết khó khăn trong nhà còn hơn."
"Chúng ta cũng không phải người ngoài, nhất định sẽ giữ gìn tốt."
"Không phải, thuyền này cũ rồi. Ai biết được sau khi sửa chữa có bị hỏng gì không. Trên bờ còn ổn, ngộ nhỡ..."
Thấy bác cả Diệp không nghe lời khuyên, bác hai Diệp ngầm bày tỏ suy nghĩ của mình. Không ngờ bác cả Diệp lại ngu ngốc lớn tiếng tiếp chuyện.
Bác hai Diệp cũng bị nụ cười của anh làm cho lúng túng. Bà cụ có lãng tai hay không, bọn họ còn không biết à?
Cha Diệp đặt tẩu thuốc xuống, bất lực nói: “Sáng nay hai anh tới đây để đòi tiền phải không, bây giờ lại nói đến chuyện mượn tiền. Sao còn không bỏ cuộc thế? Nhà tôi có ba đứa con trai, cả gia đình lớn chen chúc trong một nhà, một giường bốn, năm người. Tôi còn phải xây nhà, tiền đâu ra cho các anh mượn?”
“Vậy chú cho mượn ít đi, chúng tôi tự thêm vào. Chú ba à, cháu của chúng tôi lớn cháu chú…”
"Chẳng lẽ cháu tôi chưa lớn?"
"Không phải chú có thuyền à. Chú tự mình đánh cá còn nhiều tiền hơn bọn tôi đi chiều thuyền thuê cho người ta."
"Kiếm ăn nhờ trời làm gì ổn định như vậy? Hai đứa con trai của các anh đã ở riêng rồi, anh cần gì quan tâm mấy cháu trai anh sống ở đâu. Cứ để con trai các anh lo là được, các anh cứ sống của mình thôi."
Mọi lời nói đều bị cha Diệp chặn lại, bác hai Diệp còn có thể nói gì nữa.
Bác cả Diệp vẫn không bỏ cuộc. Ông ta còn đang nói với bà cụ đang giả câm điếc: “Mẹ, chúng con có thể thuê thuyền của chú ba được không? Một tháng ba mươi ngày, con với chú hai mỗi người thuê mười ngày. Mẹ thấy được không?
"Mẹ bị điếc, con đi bàn bạc với em ba của con đi!"
Bác cả Diệp không nói nên lời!
Diệp Diệu Đông cười ôm lấy vai bà cụ nói: “Bà nội lớn tuổi rồi, các bác đừng khiến bà phiền lòng nữa. Thuê thuyền thì không thể. Lỡ hư hỏng thì ai chịu trách nhiệm? Tuy là thuyền cũ nhưng nó cũng là bảo bối của nhà chúng cháu. Các bác cũng đừng nghĩ ngợi gì nữa, chúng cháu cũng vừa mới ra khơi thôi."
Nghe anh nói xong, ý nghĩ của bác hai Diệp đột nhiên bắt đầu lan man, có phần nản lòng.
Đúng, đây là thuyền cũ rồi. Có sửa lại cũng đâu biết có bền không. Nếu bị hỏng gần bến tàu còn có thể quay lại. Dù gì cũng có thể bơi về. Nhưng nếu ra biển mà bị hỏng...
Nghĩ tới đây, lông tóc trên người ông ta dựng đứng lên.
Ông ta kéo bác cả Diệp vẫn đang định nói tiếp: "Quên đi, đừng thuê thuyền nữa. Chúng ta vẫn nên tìm cách khác giải quyết khó khăn trong nhà còn hơn."
"Chúng ta cũng không phải người ngoài, nhất định sẽ giữ gìn tốt."
"Không phải, thuyền này cũ rồi. Ai biết được sau khi sửa chữa có bị hỏng gì không. Trên bờ còn ổn, ngộ nhỡ..."
Thấy bác cả Diệp không nghe lời khuyên, bác hai Diệp ngầm bày tỏ suy nghĩ của mình. Không ngờ bác cả Diệp lại ngu ngốc lớn tiếng tiếp chuyện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.