Chương 78: Lên đường
Sa Mạc Cuồng Vân
28/10/2021
Đông Phương Hiển cùng Thẩm Tu Lâm bắt đầu tìm cơ quan cùng thông đạo.
Thế nhưng, hai mươi phút sau vẫn không có thu hoạch gì.
Mà ngay lúc này, Thẩm Tu Lâm phát hiện một vấn đề.
“Đông Phương, ngươi có cảm thấy hay không, tấm kính phía trên… giống như đang hạ thấp xuống?”
“Hạ xuống?” Đông Phương Hiển hơi sững sờ, sau đó nhìn lên trên. Hình như, so với lúc nãy, quả thực đang hạ xuống.
Thẩm Tu Lâm nhất thời nheo mắt lại.
Lúc này, phía trên bỗng nhiên hạ xuống bằng tốc độ có thể thấy bằng mắt thường.
Sắc mặt Thẩm Tu Lâm hơi đổi một chút “Đông Phương, thứ này có lẽ muốn ép xuống?”
Đông Phương Hiển suy nghĩ, nói “Thử công kích lại nó xem, nhưng mà, lần này tập trung ở một điểm.”
Thẩm Tu Lâm lập tức hiểu được ý của đối phương, hắn gật đầu “Được, ta hiểu rồi. Để ta.”
Đông Phương nghe vậy, lông mày hơi giật giật, thế nhưng cuối cùng cũng không cự tuyệt.
Vì vậy, Thẩm Tu Lâm liền ngưng tụ tinh thần lực thành một đường, sau đó đâm lên phía trên, đường tinh thần lực này đụng tới mặt kính thì phản xạ trở về.
Lần này công kích thăm dò toàn bộ đều tác dụng lên người Thẩm Tu Lâm.
Nhưng Thẩm Tu Lâm đã chuẩn bị trước, cũng không có gì xảy ra.
Thuỷ Bạch Sắc lúc này đột nhiên lên tiếng.
“Ta thử xem, nhưng cần người kia hỗ trợ.”
Người kia, đương nhiên là Đông Phương Hiển.
Có thể thấy được Thuỷ Bạch Sắc không thích Đông Phương Hiển chút nào. Hoặc là, nói nó sợ càng chuẩn xác một chút.
“Ngươi muốn làm như thế nào?” Thẩm Tu Lâm nói “Ngươi trước nay không nói, sao tự dưng lại lên tiếng?”
Thuỷ Bạch Sắc nói “Bởi vì bây giờ sắp không kịp nữa rồi.”
Đông Phương Hiển nói “Ngươi muốn ta làm thế nào?”
“Dùng tinh thần lực hợp kích, thế nhưng ngươi không thể nhân cơ hội này mà thôn phệ năng lượng của ta.” Thuỷ Bạch Sắc nói.
Đông Phương Hiển thản nhiên nói “Ta mà muốn thông phệ ngươi, không cần thương lượng với ngươi làm gì.”
“Ngươi…” Thuỷ Bạch Sắc giận dữ, nhưng là nghĩ tới, đối phương nói đúng.
Nếu như đối phương thực sự muốn thôn phệ năng lượng của nó, chủ nhân của nó chắn chắn sẽ không bảo hộ nó đâu.
Ngẫm lại đều cảm thấy đau lòng a.
“Ngươi cảm thấy hai người hợp kích thì có tác dụng?” Đông Phương Hiển nhàn nhạt chất vấn.
Thuỷ Bạch Sắc không phục nói “Đương nhiên, tinh thần lực của ta không phải tinh thần lực phổ thông, mà tinh thần lực của ngươi lại có tính chất thôn phệ, hai cái kết hợp, uy lực rất lớn.”
Thẩm Tu Lâm nghe vậy nhất thời nói “Vậy sao trước kia ngươi chưa từng nói tới?”
Thuỷ Bạch Sắc uỷ khuất mếu máo “Chủ nhân, mấy thứ này đều muốn tiêu hao sức mạnh bản nguyên của ta. Ta hấp thụ mà không bằng tiêu hao thì ta liền xong, rất có thể đẳng cấp cũng thoái hoá đó.”
Thẩm Tu Lâm nhấp môi, không nói gì nữa.
Đông Phương Hiển đi sang một bước.
Sau đó, Thuỷ Bạch Sắc hoá thành bộ dáng khuy áo dán lên ngực Đông Phương Hiển, sau đó hai người hợp lực.
Tinh thần lực khổng lồ của Đông Phương Hiển hoá thành hình dạng sợi tơ, năng lượng của Thuỷ Bạch Sắc lại có chút màu sắc, không giống không màu như của Đông Phương Hiển, Thuỷ Bạch Sắc có màu trắng nhàn nhạt.
Hai người hợp lực thì tinh thần lực lại biến thành màu xám nhạt, sau đó, sợi tơ màu xám nhạt này công kích lên phía trên.
Lần này, Đông Phương Hiển không bị phản xạ lại, sợi tơ màu xám chạm đến tấm thuỷ tinh thì chỉ nghe ầm một tiếng nổ vang, thuỷ tinh bị vỡ một lỗ thật to.
Sau đó, Đông Phương Hiển cùng Thẩm Tu Lâm nhân cơ hội nhảy tới phía trên.
Dùng tinh thần lực hoá thành gió xoáy nâng lên bản thân, sau đó vừa lên tới mặt trên, Trương Tô Hàng đứng cách hai người một khoảng sau một cánh cửa, sắc mặt đối phương có chút âm trầm, Lãnh Truyện Phong thì không thấy đâu.
“Haha, thật sự là không ngờ tới, lại có một trong Ngũ Sắc ở đây.”
Trương Tô Hàng híp mắt lại nói, thế nhưng đáy mắt lại nhanh chóng lướt qua một vệt tham lam.
“Ngũ Sắc? Là cái gì?” Thẩm Tu Lâm nhàn nhạt nói.
“Thẩm thiếu giả bộ như thật đấy, một trong Ngũ Sắc ngay tại trên người Thẩm thiếu, Thẩm thiếu lại nói không biết là thứ gì. Hôm nay coi như là ta tính sai, nhưng mà Thẩm thiếu, ngày còn dài, chúng ta chẳng mấy chốc sẽ gặp lại.”
Nói xong, Trương Tô Hàng muốn chạy vào một cửa ngầm, Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển lại cùng nhau công kích tới.
Nhưng, Trương Tô Hàng cười gằn, lấy ra một thứ.
Vật đó, chính là viên đá bọn họ đang tìm.
Công kích của Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển một trước một sau tới, nhưng tất cả đều bị viên đá Trương Tô Hàng cầm trên tay chặn lại.
Ngay sau đó, đối phương cất viên đá, chạy vào trong cửa ngầm.
Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển đuổi tới, nhưng cửa đã đóng lại. Hai người nhìn nhau, dùng lực phá cửa, lại phát hiện ra một thông đạo đen như mực, hai người xuống thông đạo đuổi theo…
Chạy mãi, cuối cùng chạy tới cuối đường, khi hai người ra đến nơi, lại phát hiện bọn họ đã ra khỏi nhà xưởng khi nãy.
Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển nhìn nhau, Thẩm Tu Lâm cau mày nói “Vậy đã ra khỏi chỗ đó.”
Đông Phương Hiển suy nghĩ một chút, nói “Trương Tô Hàng cũng đã chạy mất, bọn họ muốn quang minh chính đại quay về Lãnh gia.”
Thẩm Tu Lâm gật đầu “Đúng vậy, Lãnh Truyện Phong không thể không về Lãnh gia.”
Đông Phương Hiển nói “Sẽ có cơ hội giao tranh, thế nhưng Trương Tô Hàng kia rất quái lạ… Hắn biết rất nhiều thứ. Nghe Long Thành Uyên nói, dị năng của hắn cũng rất đặc thù, Lãnh Truyện Phong rõ ràng chết rồi, lại được hắn cứu sống, cũng không biết hắn dùng phương thức gì, ta luôn cảm thấy trên người hắn có chút quái lạ.”
Đời trước Trương Tô Hàng không để lộ ra cái gì, căn bản không giống như bây giờ, đời trước Trương Tô Hàng sau mặt thế thì tinh thần lực dừng lại ở cấp một, cấp hai rất lâu, không hề giống hiện tại, đối phương biết được quá nhiều.
Hơn nữa, đối phương thức tỉnh song hệ dị năng.
Nếu như không phải vẫn là gương mặt cũ, căn bản đã trở thành hai người khác hoàn toàn nhau.
Hơn nữa, đời trước Trương Tô Hàng hẳn là không cùng Lãnh Truyện Phong chân chính ở bên nhau, nếu như chính thức ở cùng nhau, Thẩm Tu Lâm không thể không nhận ra được.
Thế nhưng đời này Trương Tô Hàng, dù cho bản thân cùng Lãnh Truyện Phong đã chia tay, thế nhưng, Trương Tô Hàng không thể lập tức thay đổi quá nhiều như vậy.
“Ngươi đang suy nghĩ gì?” Thấy Thẩm Tu Lâm im lặng không nói lời nào, Đông Phương Hiển không khỏi lên tiếng hỏi.
Thẩm Tu Lâm khẽ lắc đầu, y hiểu, Thẩm Tu Lâm nói trước kia chính là đời trước, đời này, Thẩm Tu Lâm hiện giờ cũng chính là lần đầu thấy Trương Tô Hàng.
Chỉ là… ngoại trừ gương mặt giống, những cái khác đều không giống? Đột nhiên, Đông Phương Hiển nghĩ đến một loại khả năng, chỉ là…
Trên vị diện này căn bản không thể xảy ra… Trừ phi…
Trừ phi có người giống y đã tới vị diện này.
Mà nếu thực như vậy… Sắc mặt Đông Phương Hiển thay đổi.
“Đông Phương?” Thẩm Tu Lâm nhìn sắc mặt Đông Phương Hiển, không khỏi lo lắng.
Đông Phương Hiển nhìn Thẩm Tu Lâm, chậm rãi nói “Trở về lại nói.”
Thẩm Tu Lâm gật đầu “Kình Thương cùng Lô Thuỷ còn ở bên trong, chúng ta đi vào một chút.”
Đông Phương Hiển nói “Ngươi vào đi, ta chờ ở bên ngoài.”
Thẩm Tu Lâm gật đầu “Được.”
Sau khi Thẩm Tu Lâm mang theo Long Thành Uyên rời đi, Đông Phương Hiển thả tinh thần lực ra, dùng hình thức trải rộng ra khắp phạm vi xung quanh.
Nhưng mà Đông Phương Hiển cũng không tìm thấy thứ gì.
Một lát sau, Thẩm Tu Lâm mang theo Kình Thương bọn họ đi ra, vì vậy, Đông Phương Hiển không dấu vết thu hồi tinh thần lực lại.
“Đông Phương.” Thẩm Tu Lâm đi tới chỗ Đông Phương Hiển.
Đông Phương Hiển gật đầu “Ra rồi?”
“Ừm, chúng ta đi tiếp chỗ khác, tìm Thập Quang. Còn có năng lượng thể mà Thuỷ Bạch Sắc cảm nhận được, chúng ta cũng đi xem sao.”
“Ừ.” Đông Phương Hiển không có ý kiến gì, gật đầu.
Vì vậy, mấy người tiếp tục đi tới phương hướng mà Thuỷ Bạch Sắc đã chỉ.
Mà bên này, sau khi viên đá kia biến mất, nhà xưởng không có dị thường gì.
Đồ có thể huỷ thì cũng đã huỷ, khi nãy Thẩm Tu Lâm đi vào cũng đi một vòng xem xét, thế nhưng cũng không phát hiện gì.
Loại cảm giác rợn tóc gáy đã không còn, cho nên, bọn họ đành đi ra.
Bạn đang
Kình ThÆ°Æ¡ng cùng Lô Thủy không cùng Thẩm Tu Lâm và Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n tiếp tục Äi mạo hiá»m, bá»n há» dù sao cÅ©ng không có dá» nÄng.
HÆ¡n nữa, váºt bá»n há» muá»n tìm Äã bá» TrÆ°Æ¡ng Tô Hà ng lấy Äi, trÆ°á»c mắt không có kế hoạch, chá» dá»±a và o bá»n há» lại không thá» lấy váºt Äó khá»i TrÆ°Æ¡ng Tô Hà ng.
Cho nên, Kình ThÆ°Æ¡ng cùng Lô Thuá»· trÆ°á»c hết vá» Thẩm gia cÄn cứ.
Bá»n há» cầm theo tÃn váºt của Thẩm Tu Lâm, tá»i Äó tá»± nhiên sẽ có ngÆ°á»i tiếp Äón cùng sắp xếp.
Ngược lại là tuyết lang cùng Long Thà nh Uyên cùng lên ÄÆ°á»ng vá»i Thẩm Tu Lâm và Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n.
Bá» dáng của Long Thà nh Uyên bây giá», nếu nhÆ° muá»n trá» lại bá» dáng con ngÆ°á»i, Thẩm Tu Lâm cùng Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n Æ°á»c chừng là hy vá»ng duy nhất.
CÅ©ng không biết tại sao, Long Thà nh Uyên khi nhìn thấy hai ngÆ°á»i thì Äã có loại cảm giác, nếu nhÆ° mình muá»n biến thà nh ngÆ°á»i, nhất Äá»nh phải á» cạnh hai ngÆ°á»i nà y.
HÆ¡n nữa, TrÆ°Æ¡ng Tô Hà ng biết sá»± tá»n tại của bản thân, nếu nhÆ° biết hình dáng hiá»n tại và bản thân có tinh thần lá»±c, TrÆ°Æ¡ng Tô Hà ng nhất Äá»nh sẽ không bá» qua. á» bên ngoà i còn có biến dá» Äá»ng váºt, tang thi, sẽ không thá» an toà n Äược.
Quan trá»ng nhất là , Long Thà nh Uyên là ngÆ°á»i, không muá»n vÄ©nh viá» n là m má»t Äá»ng váºt.
Coi nhÆ° thân thá» không còn, cÅ©ng muá»n thông qua phÆ°Æ¡ng thức nà o Äó mà biến thà nh ngÆ°á»i.
Cho nên Long Thà nh Uyên quyết Äá»nh mang theo tuyết lang Äi cùng Thẩm Tu Lâm. HÆ¡n nữa, trải qua sá»± tình trong công xÆ°á»ng lúc nãy, Long Thà nh Uyên cảm thấy Äi cùng Thẩm Tu Lâm, mạnh hÆ¡n nhiá»u so vá»i ngÆ°á»i khác.
Ãt nhất hai ngÆ°á»i kia không cho thủ hạ Äi chá»u chết, hÆ¡n nữa, có quyết Äoán, cái gì cần lấy, cái gì cần bá».
á» bên ngoà i hiá»n giá» quá nguy hiá»m, cùng há», an toà n hÆ¡n má»t chút. Long Thà nh Uyên cÅ©ng muá»n bản thân trÆ°á»ng thà nh hÆ¡n, muá»n cÆ°á»ng Äại hÆ¡n, váºy nhất Äá»nh phải mạo hiá»m.
Mà Thẩm Tu Lâm cùng Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n Äá»i vá»i viá»c có thêm ngÆ°á»i há» trợ thì cÅ©ng không từ chá»i.
Tinh thần lá»±c của tuyết lang không bằng Thẩm Tu Lâm, thế nhÆ°ng tá»c Äá» khôi phục rất nhanh, lại có Long Thà nh Uyên giúp nó, hiá»n tại tuyết lang Äã lấy lại Äược dáng vẻ uy phong. Tuyết lang lại có cái mÅ©i rất nhạy bén, theo Long Thà nh Uyên nói, Äôi mắt của nó cÅ©ng có tác dụng khác. Äôi mắt Äó có thá» nhìn thấu ảo cảnh, không bá» tinh thần lá»±c của ngÆ°á»i khác mê hoặc, dụ dá».
ChÃnh vì những Äiá»u nà y, Thẩm Tu Lâm cÅ©ng không ngại tiếp nháºn tuyết lang.
Äoà n ngÆ°á»i tiếp tục Äi vá» phÃa trÆ°á»c, lần nà y, là Äi Äến nÆ¡i Thuá»· Bạch Sắc nói.
Thuá»· Bạch Sắc xác Äá»nh nÆ¡i Äến, sau má»t tiếng, má»i ngÆ°á»i Äi bá» tá»i má»t khu Äất hoang.
NÆ¡i nà y là vùng hoang dã, cá» dại má»c um tùm.
Có chút cá» dại có khả nÄng là biến dá». Thẩm Tu Lâm bá»n há» nhìn thấy có má»t Äám cá» bá»ng nhiên vÆ°Æ¡n lên rất cao, kéo má»t con chim nhá» Äang bay á» trên không xuá»ng Äám cá».
CÅ©ng không lâu lắm, xÆ°Æ¡ng cá»t bá» má»t Äám cá» ném ra ngoà i.
Thẩm Tu Lâm nói âNếu nhÆ° Äây không phải là cá», ta còn cho là ta Äang nhìn thấy hoa Än thá»t ngÆ°á»i.â
Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n nói âBiến dá», có Äặc tÃnh giá»ng nhÆ° hoa Än thá»t ngÆ°á»i.â
Thẩm Tu Lâm nói âChúng ta cẩn tháºn má»t chút, nếu nhÆ° có hoả há» dá» nÄng giả thì tá»t rá»i.â
Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n nhìn Äá»i phÆ°Æ¡ng âTa có thá» thay thế hoả há» dá» nÄng.â
Thẩm Tu Lâm lắc Äầu âDùng tinh thần lá»±c chuyá»n hoá thà nh hoả diá» m, ta sợ ngÆ°Æ¡i sẽ má»t, hÆ¡n nữa nÆ¡i nà y cá» dại cÅ©ng nhiá»u lắm.â
Mấy lá»i nà y là thá»±c, dùng tinh thần lá»±c hoả diá» m xác thá»±c tiêu hao rất nhiá»u.
Thẩm Tu Lâm quan sát phÃa trÆ°á»c, nói âTrÆ°á»c tiên chúng ta dùng Äạn lá»a xem sao, dá»n dẹp bên Äó má»t chút, bằng không, coi nhÆ° chúng ta không sợ, nhÆ°ng bá» cuá»n lấy cÅ©ng tÆ°Æ¡ng Äá»i phiá»n phức. TrÆ°á»c tiên xác Äá»nh cái nà o là cá» bình thÆ°á»ng, cái nà o là biến dá». NhÆ° váºy chúng ta xá» là cÅ©ng không cần quá vất vả.â
Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n nghe váºy gáºt Äầu âVáºy Äượcâ¦â
Thế nên, Thẩm Tu Lâm lấy má»t Ãt Äạn lá»a từ trong không gian ra, sau Äó trá»±c tiếp dùng tinh thần lá»±c ném Äiâ¦
Thế nhưng, hai mươi phút sau vẫn không có thu hoạch gì.
Mà ngay lúc này, Thẩm Tu Lâm phát hiện một vấn đề.
“Đông Phương, ngươi có cảm thấy hay không, tấm kính phía trên… giống như đang hạ thấp xuống?”
“Hạ xuống?” Đông Phương Hiển hơi sững sờ, sau đó nhìn lên trên. Hình như, so với lúc nãy, quả thực đang hạ xuống.
Thẩm Tu Lâm nhất thời nheo mắt lại.
Lúc này, phía trên bỗng nhiên hạ xuống bằng tốc độ có thể thấy bằng mắt thường.
Sắc mặt Thẩm Tu Lâm hơi đổi một chút “Đông Phương, thứ này có lẽ muốn ép xuống?”
Đông Phương Hiển suy nghĩ, nói “Thử công kích lại nó xem, nhưng mà, lần này tập trung ở một điểm.”
Thẩm Tu Lâm lập tức hiểu được ý của đối phương, hắn gật đầu “Được, ta hiểu rồi. Để ta.”
Đông Phương nghe vậy, lông mày hơi giật giật, thế nhưng cuối cùng cũng không cự tuyệt.
Vì vậy, Thẩm Tu Lâm liền ngưng tụ tinh thần lực thành một đường, sau đó đâm lên phía trên, đường tinh thần lực này đụng tới mặt kính thì phản xạ trở về.
Lần này công kích thăm dò toàn bộ đều tác dụng lên người Thẩm Tu Lâm.
Nhưng Thẩm Tu Lâm đã chuẩn bị trước, cũng không có gì xảy ra.
Thuỷ Bạch Sắc lúc này đột nhiên lên tiếng.
“Ta thử xem, nhưng cần người kia hỗ trợ.”
Người kia, đương nhiên là Đông Phương Hiển.
Có thể thấy được Thuỷ Bạch Sắc không thích Đông Phương Hiển chút nào. Hoặc là, nói nó sợ càng chuẩn xác một chút.
“Ngươi muốn làm như thế nào?” Thẩm Tu Lâm nói “Ngươi trước nay không nói, sao tự dưng lại lên tiếng?”
Thuỷ Bạch Sắc nói “Bởi vì bây giờ sắp không kịp nữa rồi.”
Đông Phương Hiển nói “Ngươi muốn ta làm thế nào?”
“Dùng tinh thần lực hợp kích, thế nhưng ngươi không thể nhân cơ hội này mà thôn phệ năng lượng của ta.” Thuỷ Bạch Sắc nói.
Đông Phương Hiển thản nhiên nói “Ta mà muốn thông phệ ngươi, không cần thương lượng với ngươi làm gì.”
“Ngươi…” Thuỷ Bạch Sắc giận dữ, nhưng là nghĩ tới, đối phương nói đúng.
Nếu như đối phương thực sự muốn thôn phệ năng lượng của nó, chủ nhân của nó chắn chắn sẽ không bảo hộ nó đâu.
Ngẫm lại đều cảm thấy đau lòng a.
“Ngươi cảm thấy hai người hợp kích thì có tác dụng?” Đông Phương Hiển nhàn nhạt chất vấn.
Thuỷ Bạch Sắc không phục nói “Đương nhiên, tinh thần lực của ta không phải tinh thần lực phổ thông, mà tinh thần lực của ngươi lại có tính chất thôn phệ, hai cái kết hợp, uy lực rất lớn.”
Thẩm Tu Lâm nghe vậy nhất thời nói “Vậy sao trước kia ngươi chưa từng nói tới?”
Thuỷ Bạch Sắc uỷ khuất mếu máo “Chủ nhân, mấy thứ này đều muốn tiêu hao sức mạnh bản nguyên của ta. Ta hấp thụ mà không bằng tiêu hao thì ta liền xong, rất có thể đẳng cấp cũng thoái hoá đó.”
Thẩm Tu Lâm nhấp môi, không nói gì nữa.
Đông Phương Hiển đi sang một bước.
Sau đó, Thuỷ Bạch Sắc hoá thành bộ dáng khuy áo dán lên ngực Đông Phương Hiển, sau đó hai người hợp lực.
Tinh thần lực khổng lồ của Đông Phương Hiển hoá thành hình dạng sợi tơ, năng lượng của Thuỷ Bạch Sắc lại có chút màu sắc, không giống không màu như của Đông Phương Hiển, Thuỷ Bạch Sắc có màu trắng nhàn nhạt.
Hai người hợp lực thì tinh thần lực lại biến thành màu xám nhạt, sau đó, sợi tơ màu xám nhạt này công kích lên phía trên.
Lần này, Đông Phương Hiển không bị phản xạ lại, sợi tơ màu xám chạm đến tấm thuỷ tinh thì chỉ nghe ầm một tiếng nổ vang, thuỷ tinh bị vỡ một lỗ thật to.
Sau đó, Đông Phương Hiển cùng Thẩm Tu Lâm nhân cơ hội nhảy tới phía trên.
Dùng tinh thần lực hoá thành gió xoáy nâng lên bản thân, sau đó vừa lên tới mặt trên, Trương Tô Hàng đứng cách hai người một khoảng sau một cánh cửa, sắc mặt đối phương có chút âm trầm, Lãnh Truyện Phong thì không thấy đâu.
“Haha, thật sự là không ngờ tới, lại có một trong Ngũ Sắc ở đây.”
Trương Tô Hàng híp mắt lại nói, thế nhưng đáy mắt lại nhanh chóng lướt qua một vệt tham lam.
“Ngũ Sắc? Là cái gì?” Thẩm Tu Lâm nhàn nhạt nói.
“Thẩm thiếu giả bộ như thật đấy, một trong Ngũ Sắc ngay tại trên người Thẩm thiếu, Thẩm thiếu lại nói không biết là thứ gì. Hôm nay coi như là ta tính sai, nhưng mà Thẩm thiếu, ngày còn dài, chúng ta chẳng mấy chốc sẽ gặp lại.”
Nói xong, Trương Tô Hàng muốn chạy vào một cửa ngầm, Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển lại cùng nhau công kích tới.
Nhưng, Trương Tô Hàng cười gằn, lấy ra một thứ.
Vật đó, chính là viên đá bọn họ đang tìm.
Công kích của Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển một trước một sau tới, nhưng tất cả đều bị viên đá Trương Tô Hàng cầm trên tay chặn lại.
Ngay sau đó, đối phương cất viên đá, chạy vào trong cửa ngầm.
Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển đuổi tới, nhưng cửa đã đóng lại. Hai người nhìn nhau, dùng lực phá cửa, lại phát hiện ra một thông đạo đen như mực, hai người xuống thông đạo đuổi theo…
Chạy mãi, cuối cùng chạy tới cuối đường, khi hai người ra đến nơi, lại phát hiện bọn họ đã ra khỏi nhà xưởng khi nãy.
Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển nhìn nhau, Thẩm Tu Lâm cau mày nói “Vậy đã ra khỏi chỗ đó.”
Đông Phương Hiển suy nghĩ một chút, nói “Trương Tô Hàng cũng đã chạy mất, bọn họ muốn quang minh chính đại quay về Lãnh gia.”
Thẩm Tu Lâm gật đầu “Đúng vậy, Lãnh Truyện Phong không thể không về Lãnh gia.”
Đông Phương Hiển nói “Sẽ có cơ hội giao tranh, thế nhưng Trương Tô Hàng kia rất quái lạ… Hắn biết rất nhiều thứ. Nghe Long Thành Uyên nói, dị năng của hắn cũng rất đặc thù, Lãnh Truyện Phong rõ ràng chết rồi, lại được hắn cứu sống, cũng không biết hắn dùng phương thức gì, ta luôn cảm thấy trên người hắn có chút quái lạ.”
Đời trước Trương Tô Hàng không để lộ ra cái gì, căn bản không giống như bây giờ, đời trước Trương Tô Hàng sau mặt thế thì tinh thần lực dừng lại ở cấp một, cấp hai rất lâu, không hề giống hiện tại, đối phương biết được quá nhiều.
Hơn nữa, đối phương thức tỉnh song hệ dị năng.
Nếu như không phải vẫn là gương mặt cũ, căn bản đã trở thành hai người khác hoàn toàn nhau.
Hơn nữa, đời trước Trương Tô Hàng hẳn là không cùng Lãnh Truyện Phong chân chính ở bên nhau, nếu như chính thức ở cùng nhau, Thẩm Tu Lâm không thể không nhận ra được.
Thế nhưng đời này Trương Tô Hàng, dù cho bản thân cùng Lãnh Truyện Phong đã chia tay, thế nhưng, Trương Tô Hàng không thể lập tức thay đổi quá nhiều như vậy.
“Ngươi đang suy nghĩ gì?” Thấy Thẩm Tu Lâm im lặng không nói lời nào, Đông Phương Hiển không khỏi lên tiếng hỏi.
Thẩm Tu Lâm khẽ lắc đầu, y hiểu, Thẩm Tu Lâm nói trước kia chính là đời trước, đời này, Thẩm Tu Lâm hiện giờ cũng chính là lần đầu thấy Trương Tô Hàng.
Chỉ là… ngoại trừ gương mặt giống, những cái khác đều không giống? Đột nhiên, Đông Phương Hiển nghĩ đến một loại khả năng, chỉ là…
Trên vị diện này căn bản không thể xảy ra… Trừ phi…
Trừ phi có người giống y đã tới vị diện này.
Mà nếu thực như vậy… Sắc mặt Đông Phương Hiển thay đổi.
“Đông Phương?” Thẩm Tu Lâm nhìn sắc mặt Đông Phương Hiển, không khỏi lo lắng.
Đông Phương Hiển nhìn Thẩm Tu Lâm, chậm rãi nói “Trở về lại nói.”
Thẩm Tu Lâm gật đầu “Kình Thương cùng Lô Thuỷ còn ở bên trong, chúng ta đi vào một chút.”
Đông Phương Hiển nói “Ngươi vào đi, ta chờ ở bên ngoài.”
Thẩm Tu Lâm gật đầu “Được.”
Sau khi Thẩm Tu Lâm mang theo Long Thành Uyên rời đi, Đông Phương Hiển thả tinh thần lực ra, dùng hình thức trải rộng ra khắp phạm vi xung quanh.
Nhưng mà Đông Phương Hiển cũng không tìm thấy thứ gì.
Một lát sau, Thẩm Tu Lâm mang theo Kình Thương bọn họ đi ra, vì vậy, Đông Phương Hiển không dấu vết thu hồi tinh thần lực lại.
“Đông Phương.” Thẩm Tu Lâm đi tới chỗ Đông Phương Hiển.
Đông Phương Hiển gật đầu “Ra rồi?”
“Ừm, chúng ta đi tiếp chỗ khác, tìm Thập Quang. Còn có năng lượng thể mà Thuỷ Bạch Sắc cảm nhận được, chúng ta cũng đi xem sao.”
“Ừ.” Đông Phương Hiển không có ý kiến gì, gật đầu.
Vì vậy, mấy người tiếp tục đi tới phương hướng mà Thuỷ Bạch Sắc đã chỉ.
Mà bên này, sau khi viên đá kia biến mất, nhà xưởng không có dị thường gì.
Đồ có thể huỷ thì cũng đã huỷ, khi nãy Thẩm Tu Lâm đi vào cũng đi một vòng xem xét, thế nhưng cũng không phát hiện gì.
Loại cảm giác rợn tóc gáy đã không còn, cho nên, bọn họ đành đi ra.
Bạn đang
Kình ThÆ°Æ¡ng cùng Lô Thủy không cùng Thẩm Tu Lâm và Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n tiếp tục Äi mạo hiá»m, bá»n há» dù sao cÅ©ng không có dá» nÄng.
HÆ¡n nữa, váºt bá»n há» muá»n tìm Äã bá» TrÆ°Æ¡ng Tô Hà ng lấy Äi, trÆ°á»c mắt không có kế hoạch, chá» dá»±a và o bá»n há» lại không thá» lấy váºt Äó khá»i TrÆ°Æ¡ng Tô Hà ng.
Cho nên, Kình ThÆ°Æ¡ng cùng Lô Thuá»· trÆ°á»c hết vá» Thẩm gia cÄn cứ.
Bá»n há» cầm theo tÃn váºt của Thẩm Tu Lâm, tá»i Äó tá»± nhiên sẽ có ngÆ°á»i tiếp Äón cùng sắp xếp.
Ngược lại là tuyết lang cùng Long Thà nh Uyên cùng lên ÄÆ°á»ng vá»i Thẩm Tu Lâm và Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n.
Bá» dáng của Long Thà nh Uyên bây giá», nếu nhÆ° muá»n trá» lại bá» dáng con ngÆ°á»i, Thẩm Tu Lâm cùng Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n Æ°á»c chừng là hy vá»ng duy nhất.
CÅ©ng không biết tại sao, Long Thà nh Uyên khi nhìn thấy hai ngÆ°á»i thì Äã có loại cảm giác, nếu nhÆ° mình muá»n biến thà nh ngÆ°á»i, nhất Äá»nh phải á» cạnh hai ngÆ°á»i nà y.
HÆ¡n nữa, TrÆ°Æ¡ng Tô Hà ng biết sá»± tá»n tại của bản thân, nếu nhÆ° biết hình dáng hiá»n tại và bản thân có tinh thần lá»±c, TrÆ°Æ¡ng Tô Hà ng nhất Äá»nh sẽ không bá» qua. á» bên ngoà i còn có biến dá» Äá»ng váºt, tang thi, sẽ không thá» an toà n Äược.
Quan trá»ng nhất là , Long Thà nh Uyên là ngÆ°á»i, không muá»n vÄ©nh viá» n là m má»t Äá»ng váºt.
Coi nhÆ° thân thá» không còn, cÅ©ng muá»n thông qua phÆ°Æ¡ng thức nà o Äó mà biến thà nh ngÆ°á»i.
Cho nên Long Thà nh Uyên quyết Äá»nh mang theo tuyết lang Äi cùng Thẩm Tu Lâm. HÆ¡n nữa, trải qua sá»± tình trong công xÆ°á»ng lúc nãy, Long Thà nh Uyên cảm thấy Äi cùng Thẩm Tu Lâm, mạnh hÆ¡n nhiá»u so vá»i ngÆ°á»i khác.
Ãt nhất hai ngÆ°á»i kia không cho thủ hạ Äi chá»u chết, hÆ¡n nữa, có quyết Äoán, cái gì cần lấy, cái gì cần bá».
á» bên ngoà i hiá»n giá» quá nguy hiá»m, cùng há», an toà n hÆ¡n má»t chút. Long Thà nh Uyên cÅ©ng muá»n bản thân trÆ°á»ng thà nh hÆ¡n, muá»n cÆ°á»ng Äại hÆ¡n, váºy nhất Äá»nh phải mạo hiá»m.
Mà Thẩm Tu Lâm cùng Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n Äá»i vá»i viá»c có thêm ngÆ°á»i há» trợ thì cÅ©ng không từ chá»i.
Tinh thần lá»±c của tuyết lang không bằng Thẩm Tu Lâm, thế nhÆ°ng tá»c Äá» khôi phục rất nhanh, lại có Long Thà nh Uyên giúp nó, hiá»n tại tuyết lang Äã lấy lại Äược dáng vẻ uy phong. Tuyết lang lại có cái mÅ©i rất nhạy bén, theo Long Thà nh Uyên nói, Äôi mắt của nó cÅ©ng có tác dụng khác. Äôi mắt Äó có thá» nhìn thấu ảo cảnh, không bá» tinh thần lá»±c của ngÆ°á»i khác mê hoặc, dụ dá».
ChÃnh vì những Äiá»u nà y, Thẩm Tu Lâm cÅ©ng không ngại tiếp nháºn tuyết lang.
Äoà n ngÆ°á»i tiếp tục Äi vá» phÃa trÆ°á»c, lần nà y, là Äi Äến nÆ¡i Thuá»· Bạch Sắc nói.
Thuá»· Bạch Sắc xác Äá»nh nÆ¡i Äến, sau má»t tiếng, má»i ngÆ°á»i Äi bá» tá»i má»t khu Äất hoang.
NÆ¡i nà y là vùng hoang dã, cá» dại má»c um tùm.
Có chút cá» dại có khả nÄng là biến dá». Thẩm Tu Lâm bá»n há» nhìn thấy có má»t Äám cá» bá»ng nhiên vÆ°Æ¡n lên rất cao, kéo má»t con chim nhá» Äang bay á» trên không xuá»ng Äám cá».
CÅ©ng không lâu lắm, xÆ°Æ¡ng cá»t bá» má»t Äám cá» ném ra ngoà i.
Thẩm Tu Lâm nói âNếu nhÆ° Äây không phải là cá», ta còn cho là ta Äang nhìn thấy hoa Än thá»t ngÆ°á»i.â
Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n nói âBiến dá», có Äặc tÃnh giá»ng nhÆ° hoa Än thá»t ngÆ°á»i.â
Thẩm Tu Lâm nói âChúng ta cẩn tháºn má»t chút, nếu nhÆ° có hoả há» dá» nÄng giả thì tá»t rá»i.â
Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n nhìn Äá»i phÆ°Æ¡ng âTa có thá» thay thế hoả há» dá» nÄng.â
Thẩm Tu Lâm lắc Äầu âDùng tinh thần lá»±c chuyá»n hoá thà nh hoả diá» m, ta sợ ngÆ°Æ¡i sẽ má»t, hÆ¡n nữa nÆ¡i nà y cá» dại cÅ©ng nhiá»u lắm.â
Mấy lá»i nà y là thá»±c, dùng tinh thần lá»±c hoả diá» m xác thá»±c tiêu hao rất nhiá»u.
Thẩm Tu Lâm quan sát phÃa trÆ°á»c, nói âTrÆ°á»c tiên chúng ta dùng Äạn lá»a xem sao, dá»n dẹp bên Äó má»t chút, bằng không, coi nhÆ° chúng ta không sợ, nhÆ°ng bá» cuá»n lấy cÅ©ng tÆ°Æ¡ng Äá»i phiá»n phức. TrÆ°á»c tiên xác Äá»nh cái nà o là cá» bình thÆ°á»ng, cái nà o là biến dá». NhÆ° váºy chúng ta xá» là cÅ©ng không cần quá vất vả.â
Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n nghe váºy gáºt Äầu âVáºy Äượcâ¦â
Thế nên, Thẩm Tu Lâm lấy má»t Ãt Äạn lá»a từ trong không gian ra, sau Äó trá»±c tiếp dùng tinh thần lá»±c ném Äiâ¦
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.