Chương 137: Mặt dày
Sa Mạc Cuồng Vân
28/10/2021
Sáng sớm ngày hôm sau, xe tiếp tục lên đường.
Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển trải qua một đêm song tu, lúc này tinh thần đều rất thoải mái.
Thẩm Dật Hiên cùng Thẩm Hình vẫn ngồi ở ghế phó lái.
Long Thành Uyên và Tuyết Lang lại chạy tới một chiếc xe đi ở phía trước.
Càng đi xa, trên đường gặp phải phiền phức ngày càng nhiều.
Buổi tối ngày hôm qua còn xuất hiện hai tang thi cấp bốn, bị Lưu Tương Vân liên hợp với Khâu Dương Dương giải quyết.
Ba người Trương Quốc Cường tối hôm qua không phụ trách gác đêm, cho nên bọn họ không biết chuyện tang thi cấp bốn xuất hiện.
Nếu như ba người này biết, chỉ sợ sẽ không có nhiều thời gian rảnh tới nghĩ làm cách nào thông đồng được với Thẩm Tu Lâm.
“Phía trước xuất hiện một đoàn tang thi.” Thẩm Tu Lâm nheo mắt nói.
Tinh thần lực của Đông Phương Hiển quét qua, cũng phát hiện, y híp mắt một cái “Ừm, có tang thi cấp bốn, ba con.”
Suy nghĩ của Thẩm Tu Lâm thay đổi thật nhanh “Tang thi cấp bốn, có thể lợi dụng.”
Đông Phương Hiển nhìn đối phương “Lợi dụng thế nào?”
Thẩm Tu Lâm cười, nói “Tuỳ cơ ứng biến. Nhưng mà phải tìm chút phiền phức cho hai kẻ kia, miễn cho bọn họ lúc nào cũng chú ý tới chúng ta.”
Đông Phương Hiển im lặng, rồi gật đầu “Ừm.”
Rất nhanh, đội xe đã đối mặt với đoàn tang thi.
Trên đường cao tốc cũng có những người khác đang di chuyển.
Vì vậy, những người kia cũng thấy được đoàn tang thi này.
Một ít xe đã ngừng lại.
Một ít lại cố gắng tới gần phía đội xe của Thẩm Tu Lâm.
Bọn họ cũng không phải ngốc, đương nhiên là thấy được bên phía Thẩm Tu Lâm có nhiều người, thực lực cũng có vẻ rất mạnh.
Thẩm Tu Lâm cũng không từ chối bọn họ tới gần.
Đoàn tang thi này có ít nhất hơn năm trăm con.
Trong đó, cấp bốn có ba con, cấp ba có đến mấy chục.
“Đánh!” Chiếc xe đi đầu đã ngừng lại, người trong xe cũng chạy ra. Sau đó, người trong những chiếc xe phía sau cũng đi xuống, tất cả bọn họ đều cầm trong tay một khẩu súng.
Súng này là vũ khí đặc thù.
Thế nhưng cũng có người không biết. Người đàn ông rrung niên lái xe Audi ở một bên kêu lên “Đẳng cấp của đám tang thi này rất cao, dùng súng cũng không có tác dụng, không thể ngăn cản bọn chúng tới đâu, mọi người mau dùng dị năng đi.“
Người đàn ông này rất sợ chết, chỉ hi vọng người bên phía Thẩm Tu Lâm có thể giải quyết nhiều tang thi một chút.
Thẩm Tu Lâm hoàn toàn không nhìn về phía đội ngũ đang chiến đấu, ánh mắt hắn nhìn về phía trước, suy nghĩ làm cách nào có thể không dấu vết lấy được Quang thứ ba trong Thập Quang.
Người đàn ông trung niên kêu lên rất to, thế nhưng rất nhanh, người này đã kinh ngạc trợn to hai mắt.
Bởi vì cứ một viên đạn bắn ra là một tang thi ngã xuống.
Người đàn ông nhìn thấy trong số tang thi ngã xuống, có không ít là tang thi cấp hai.
Nhưng mà, không phải nói, súng chỉ có thể dùng để đối phó tang thi cấp một hay sao? Không phải nói đối phó cấp hai sẽ không có tác dụng hay sao?
Vậy bây giờ là chuyện gì xảy ra?
Người phụ nữ đứng bên cạnh người đàn ông này kéo tay của đối phương “Chồng ơi, súng này, sùng náy có phải có điểm khác lạ hay không?”
Lời này thực sự đã cảnh tỉnh đối phương.
Hai mắt người đàn ông lập tức sáng lên, nhìn về phía đội ngũ của Thẩm Tu Lâm “Người anh em, ta, ta có thể lấy đồ vật trao đổi, các ngươi có súng lợi hại như vậy, có thể đổi cho ta một khẩu không?”
Lưu Tương Vân đang định từ chối, Thẩm Tu Lâm lại truyền âm tới “Đổi cho hắn.”
Vì vậy, Lưu Tương Vân chỉ thản nhiên nói “Anh có đồ gì trao đổi?”
“Chuyện này…” Hai mắt người đàn ông chuyển một vòng “Vật tư của ta cũng không nhiều, thế nhưng có hai bình rượu ngon, cũng có hai bao thuốc lá.”
Lưu Tương Vân im lặng, rồi nhàn nhạt nói “Được rồi. Lấy tới đây.”
Người đàn ông vui vẻ, vội vàng từ phía sau lấy rượu và thuốc lá cầm tới.
Lưu Tương Vân đưa súng cho đối phương, còn tặng thêm hai mươi viên đạn. Đây cũng là do Thẩm Tu Lâm dặn dò.
Người đàn ông trung niên vui không nói nổi, đương nhiên là không hề tiếc đám rượu và thuốc lá kia. Những thứ này tuy là hàng hiếm, nhưng lại không thể bảo mệnh.
Tang thi vẫn còn rất nhiều, Thẩm Tu Lâm cũng nói không được dùng súng giải quyết tất cả. Vì vậy, sau hai lượt công kích, người trong đội ngũ đều cất súng đi, đổi dùng dị năng, đồng thời còn lao vào trong bầy tang thi.
Mấy hành động điên cuồng như vậy quả thực rất doạ người.
Có bao nhiêu người dám lao vào trong bầy tang thi kia chứ.
Mặc dù nói, chỉ cần dị năng giả không bị cắn trúng động mạch chủ sẽ không chết, thế nhưng đây cũng không phải chắc chắn hoàn toàn.
Nếu như tang thi có đẳng cấp cao hơn ngươi, như vậy ngươi cũng gặp phải nguy hiểm rất lớn.
Nhưng mà, hơn 500 tang thi, mình không xông tới, tang thi cũng chạy qua.
Đặc biệt là, đẳng cấp của tang thi tăng cao, tốc độ cũng sẽ nhanh lên theo.
Bên phía người đàn ông trung niên khi nãy, còn có một vài chiếc xe khác, cũng gia nhập chiến đấu.
Không phải bọn họ không nghĩ tới núp một bên, chờ đánh xong lại chạy ra chiếm chút tiện nghi…
Nhưng mà, có một luồng tinh thần lực khổng lồ lôi bọn họ đi ra.
Sau đó, Thẩm Tu Lâm bay lên giữa không trung, thanh âm của hắn vang ở bên tai mọi người.
“Không muốn chết, thì chiến đấu đi. Muốn kiếm lợi, ta đưa các ngươi đi gặp tang thi trước.”
Không ít người âm thầm oán hận, thế nhưng thực lực không bằng người ta, chỉ có thể cắn rang tham gia chiến đấu.
Thẩm Tu Lâm cười một tiếng, từ không trung bay xuống.
Trương Quốc Cường vô cùng khiếp sợ, đây là cấp ba sao?
Chỉ có cấp ba thì làm sao có khả năng làm được như vậy? Chính mình là cấp bốn, còn là song hệ, thế nhưng Trương Quốc Cường tự hỏi cũng không thể làm được như Thẩm Tu Lâm vừa nãy.
Khí thế khi nãy của Thẩm Tu Lâm vô cùng mạnh.
Trương Quốc Cường ý thức được một vấn đề, đó chính là, rất có thể bọn họ đã bị đùa bỡn.
Mà lúc này, Trương Quốc Cường lại không kịp phẫn nội, bởi vì, chết tiệt, có hai tang thi cấp bốn đang quấn lấy bản thân.
Trương Quốc Cường vô cùng khiếp sợ, sao lại có đến hai tang thi cấp bốn quấn lấy mình!
“Thẩm thiếu, cứu mạng.” Trương Quốc Cường hét to một tiếng, hi vọng bên phía Thẩm Tu Lâm có thể phái ra cứu viện, không biết làm sao, Thẩm Tu Lâm lúc này đang đánh với một tang thi cấp ba, hoàn toàn không có thời gian rảnh.
Động tác của Thẩm Tu Lâm rất chậm, thế nhưng tang thi kia lại không thể chạm tới hắn.
Trương Quốc Cường cắn răng, sau đó dẫn tang thi cấp bốn chạy vào trong đám người.
Thế nhưng cũng không biết xảy ra chuyện gì, tang thi cấp bốn chỉ đuổi theo một mình Trương Quốc Cường.
Cuối cùng, Trương Quốc Cường bị tang thi tóm lấy một cánh tay, người này phẫn nộ, liều mạng điên cuồng nhào về phía tang thi.
Thật ra thì, thực lực của Trương Quốc Cường cũng thuộc loại khá.
Khi người này liều mạng, một tang thi cấp bốn bị giải quyết, sau đó, Trương Quốc Cường đối mặt với một tang thi cấp bốn còn lại.
Nhưng đúng lúc này, Trương Quốc Cường nghe được Hứa Mạn “A” một tiếng hét thảm.
Trương Quốc Cường giật mình, theo bản năng quay lại, thấy Hứa Mạn bị một tang thi cấp bốn dẫm nát dưới chân.
“Hứa Mạn.” Trương Quốc Cường hét to, muốn chạy chay, thế nhưng đối diện vẫn còn tang thi cấp bốn đang nhào tới.
“Ta đi hỗ trợ.” Lúc này, người dị năng giả được Trương Quốc Cường hối lộ bao thuốc lá nói, sau đó đi chạy tới chỗ Hứa Mạn.
Trương Quốc Cường cắn răng, tập trung chú ý tới trên người tang thi.
Nhưng chỉ trong chốc lát, bên phía Hứa Mạn lại truyền tới một tiếng hét thảm.
Lần này, Trương Quốc Cường nhìn sang, hai mắt suýt chút nữa đã nhảy ra ngoài, bởi vì đầu của Hứa Mạn thế mà lại bị nổ tung ra, sau đó, bỗng nhiên xuất hiện rất nhiều vật tư chồng chất trên mặt đất.
“A, nàng ta là không gian dị năng giả.”
“Nàng có không gian.”
“Không gian dị năng giả chết, đồ vật trong không gian sẽ rơi ra.”
Đám người đều náo loạn cả lên.
Nhưng những người náo loạn đều là người bên ngoài, dị năng giả trong đội ngũ của Thẩm Tu Lâm có tố chất vô cùng tốt.
Bọn họ vẫn còn đang đối phó tang thi.
Trương Quốc Cường tức đến muốn hộc máu.
Người phụ nữ kia quá ngu xuẩn, chết thì chết, tại sao chết rồi lại sẽ như vậy.
Không gian, không gian của bọn họ bị lộ rồi.
Vận may của Trương Quốc Cường cũng không tệ, hét to một tiếng, giải quyết tang thi phía đối diện, đồng thời, thực lực của người này lại tiến thêm một bước, xấp xỉ tới cấp bốn cao nhất.
Lúc này, Trương Quốc Cường cảm thấy cả người đều tràn đầy sức mạnh, sau đó, người này chạy tới phía tang thi cấp bốn đã giết chết Hứa Mạn.
Hứa Mạn mặc dù là không gian dị năng giả, thế nhưng vật tư bọn họ thu thập được cũng không tính quá nhiều, nếu không phải lúc trước lừa gạt một đội ngũ, e rằng vật tư còn ít hơn.
Đương nhiên, vật tư không nhiều là đối với mấy người Thẩm Tu Lâm mà nói thôi, những thứ đồ này, đoàn xe của Thẩm Tu Lâm đều không để ý.
Nhưng dù bọn họ không thèm để ý, không có nghĩa người khác cũng không muốn.
Những người bị ép tham gia chiến đấu đều rất chú tâm tới, cho nên đều đang chạy tới cướp lấy vật tư.
Thẩm Tu Lâm hơi nhếch môi cười.
Thứ đáng tiền nhất trong không gian của người phụ nữ này đã nằm trong không gian của Đông Phương Hiển rồi, đúng là nên cảm ơn người phụ nữ này vì đã không nhận biết được giá trị của nó.
Kỳ thực, sau khi không gian dị năng giả chết đi thì không phải là đồ trong không gian sẽ rơi ra, đa phần là vật tư sẽ biến mất theo dị năng.
Vật tư trong không gian của Hứa Mạn rơi ra, là bởi vì trước khi nàng ta chết, Đông Phương Hiển dùng tinh thần lực khống chế nàng ta.
Cho nên, những thứ này thực ra đều do bản thân Hứa Mạn lấy ra, sau đó nàng ta mới bị tang thi giết chết. Thoạt nhìn từ bên ngoài thì lại giống như nàng ta chết đi, vật tư tự mình rơi ra.
Trong đội ngũ của Thẩm Tu Lâm cũng có không gian dị năng giả, bọn họ nhìn thấy cảnh tượng này, lập tức đổi sắc mặt.
Nếu như bọn họ chết rồi, vật tư sẽ tự động rơi ra, như vậy, người muốn giết bọn họ sẽ càng nhiều hơn.
Nghĩ tới đây, mấy người này vội vàng nhìn những người khác trong đội ngũ, lại thấy những người khác hoàn toàn không thèm để tâm đến những vật tư đó, cũng không nhìn về phía bọn họ.
Nhất thời, mấy người này đều thở phào nhẹ nhõm.
Trong Thẩm gia căn cứ, hẳn là sẽ không cần lo lắng vấn đề này…
Nhưng mà, bọn họ vẫn cẩn thận một chút là được rồi…
Chiến đấu ngừng lại, đoàn tang thi hơn 500 con đều bị giải quyết hết. Có vài tang thi cấp ba chạy thoát được, những tang thi này vẫn còn bản năng trốn tránh nguy hiểm.
Thẩm Tu Lâm cũng không phái người đuổi theo.
Vật tư trong không gian của Hứa Mạn đều bị cướp đi.
Trương Kim An lại khá may mắn, khi nãy chiến đấu với tang thi, người này trốn ở trong xe.
Bởi vì dù sao người này cũng là người bình thường, hơn nữa Thẩm Tu Lâm đã lấy được vật kia, tâm tình coi như không tệ, vì vậy cũng không ném Trương Kim An ra ngoài.
Nhưng mà, ở trong mắt hắn, hai cha con Trương Quốc Cường cũng không khác gì người đã chết.
Từ khi ba người nhà này bắt đầu tính kế đoàn xe, Thẩm Tu Lâm đã không có ý định sẽ thả bọn họ sống sót rời đi.
Hiện tại, Hứa Mạn chết rồi, cũng mới chỉ là bắt đầu mà thôi.
Người dám tính kế tới trên đầu hắn, đương nhiên là phải trả giá thật lớn.
Nhưng mà, nếu như sau khi Hứa Mạn chết, hai cha con Trương Quốc Cường có thể thay đổi, không có ý đồ gì với đoàn xe nữa, có thể thả cho bọn họ tự mình rời đi.
Như vậy, vì không bại lộ Thập Quang, Thẩm Tu Lâm cũng không muốn mạng của hai cha con này.
Hiện tại, cứ nhìn bọn họ sẽ làm thế nào đã.
Dị năng của Trương Quốc Cường hiện tại đã là cấp bốn cao nhất, vì vậy, cả người tràn đầy lực lượng, người này chạy thẳng tới trước mặt những người khi nãy đã cướp đoạt vật tư.
“Lấy vật tư ra. Không thì ta giết ngươi.”
Trương Quốc Cường chỉ nói một câu như vậy, khí thế vô cùng.
Có mấy người nhìn về phía đoàn xe của Thẩm Tu Lâm để cầu cứu, nhưng người trong đoàn xe hiển nhiên là không có rảnh để tâm đến việc không đâu, đều lờ đi những ánh mắt cầu cứu này.
Vì vậy, những người bị uy hiếp này đều ngoan ngoãn lấy đồ ra.
Chỉ có một người dù bị uy hiếp vẫn cố chấp không lấy đồ ra.
Hai mắt Trương Quốc Cường vằn máu, nhìn người kia đến mức đối phương sợ run lên, nhưng vẫn cố chấp không chịu giao đồ.
Trương Quốc Cường giơ tay lên, dị năng cấp bốn tụ lại trên tay, một quyền đánh về phía đầu người kia.
“A.” Người kia hét thảm một tiếng, coi như chính mình chắc chắn phải chết rồi.
Lại phát hiện tay của Trương Quốc Cường dừng lại, sau đó, trước mặt Trương Quốc Cường xuất hiện một người.
Thẩm Tu Lâm cười như không cười, nói “Là vật tư quan trọng hay mạng quan trọng?”
Lời này, đương nhiên là nói với người khi nãy suýt chút nữa đã chết rồi.
Người kia vội vàng lấy vật tư giao ra.
Vẻ mặt Trương Quốc Cường nghiêm túc nhìn Thẩm Tu Lâm, thật không nghĩ tới, dị năng của mình đã tới cấp bốn cao nhất, thế nhưng căn bản cũng không phải đối thủ của người này.
Trương Quốc Cường cắn răng “Thẩm thiếu.”
Thẩm Tu Lâm hơi cười cười “Ừm, giáo huấn một chút là được rồi, vì ít đồ mà giết người thì vẫn là không đáng.”
Trương Quốc Cường miễn cưỡng cười “Thẩm thiếu nói rất đúng.”
Thẩm Tu Lâm nhún vai một cái, đi khỏi.
Sau đó, Thẩm Tu Lâm đi thẳng về xe.
Đông Phương Hiển đang nhìn Quang thứ ba.
“Vật này rất đẹp.” Thẩm Tu Lâm thở dài nói.
Đông Phương Hiển gật đầu “Đều nuôi trong ý thức hải đi, an toàn hơn là để trong không gian. Hơn nữa, nói không chừng chúng nó có thể thăng cấp.”
“Được.” Thẩm Tu Lâm cũng không khách khí, bỏ Quang thứ ba vào ý thức hải.
Hai Quang trước đó hiện giờ cũng đều nằm trong ý thức hải của hắn.
Dị năng của Đông Phương Hiển có thuộc tính đặc thù, không thích hợp nuôi dưỡng chính năng lượng như Thập Quang.
Lôi hệ dị năng của Thẩm Tu Lâm là chính năng lượng, cực kỳ thích hợp.
Nhìn ba viên năng lượng thể tinh hạch trôi nổi trong ý thức hải của mình, Thẩm Tu Lâm cười “Đông Phương, chúng ta rất may mắn.”
“Ừm.” Đông Phương Hiển gật đầu, thế nhưng cũng không lạc quan “Hiện tại, có rất nhiều người, động vật, bao quát cả tang thi, chỉ cần là cấp cao một chút, đều biết tới sự tồn tại của Ngũ Sắc Thập Quang. Sau này muốn thu thập, sẽ không phải dễ dàng như vậy nữa. Lần này, nếu như không phải bất ngờ gặp phải, sợ rằng không thể lấy đến.”
“Đúng vậy, cũng không biết người phụ nữ kia lấy được nó từ nơi nào.”
Bạn đang
âAnh dá»± Äá»nh giết hai ngÆ°á»i TrÆ°Æ¡ng Quá»c CÆ°á»ng không? Nếu nhÆ° muá»n giết, thì có thá» há»i má»t chút. Còn không muá»n giết, thì không cần Äánh rắn Äá»ng cá».â Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n nói thẳng.
âÃâ¦â Thẩm Tu Lâm suy nghÄ© má»t chút âEm nói nhÆ° váºy thì anh phải nghÄ© má»t chút xem, có lẽ⦠theo ý trá»i Äi. Ngà y hôm nay anh không ra tay, nếu nhÆ° hắn trÆ°á»c ná»a Äêm tá»± mình rá»i Äi, váºy coi nhÆ° ông trá»i muá»n hắn sá»ng. Còn nếu trong ngà y hôm nay không Äi, váºy mạng của hắn, anh thu.â
Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n nghe váºy hÆ¡i nhÃu mà y âVì sao?â
Thẩm Tu Lâm hÆ¡i cÆ°á»i cÆ°á»i âHứa Mạn kia mặc dù là ngÆ°á»i có nhiá»u tâm tÆ°, cÅ©ng không phải ngÆ°á»i tá»t, thế nhÆ°ng, thá»i thế hiá»n nay, lòng ngÆ°á»i có lẽ Äá»u là nhÆ° thế. Nà ng ta tÃnh kế chúng ta, chÃnh mình lại không Äá»ch lại ná»i tang thi cấp bá»n. Äây là má»nh của nà ng ta. Nà ng ta cuá»i cùng cÅ©ng coi nhÆ° không thá»±c sá»± là m ra cái gì, còn không Äáng chết. Chúng ta ÄÆ°a nà ng ta và o con ÄÆ°á»ng chết, cÅ©ng nháºn Äược váºt chúng ta muá»n, váºy cho TrÆ°Æ¡ng Quá»c CÆ°á»ng má»t cÆ¡ há»i Äi, dá»±a và o má»nh của hắn ta.â
Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n yên lặng nhìn Thẩm Tu Lâm âAnh thế mà lại nghÄ© nhÆ° váºy.â
âPhải.â Thẩm Tu Lâm thá» dà i âTrá»ng sinh má»t lần, sinh mạng cÅ©ng rất quý giá.â
Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n nhìn Äá»i phÆ°Æ¡ng âQuý giá? Trên tay anh mạng ngÆ°á»i cÅ©ng rất nhiá»u.â
Ba nhà kia, Äá»u xem nhÆ° là Thẩm Tu Lâm diá»t.
âHaha.â Thẩm Tu Lâm gáºt Äầu âPhải, rất nhiá»u, Äông PhÆ°Æ¡ng, anh biết em muá»n nói cái gì, thế nhÆ°ng lần nà y, coi nhÆ° là anh tuỳ hứng Äi.â
Thẩm Tu Lâm thực sự không hỠlưu tâm mà huyết tẩy ba nhà kia.
Thế nhÆ°ng thu tháºp NgÅ© Sắc Tháºp Quang lại là vì Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n. Giết chết Hứa Mạn, là vì Tháºp Quang, cÅ©ng là vì Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n. Hắn Thẩm Tu Lâm không thèm ÄỠý trên ngÆ°á»i mình nhuá»m máu của bao nhiêu ngÆ°á»i, thế nhÆ°ng lại ÄỠý⦠những báo ứng nà y có khả nÄng sẽ xảy ra trên ngÆ°á»i của Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n.
Cho nên, hắn má»i nói có thá» cho TrÆ°Æ¡ng Quá»c CÆ°á»ng má»t cÆ¡ há»i.
Dù hiá»n giá» là mạt thếâ¦
Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n tuy rằng không biết ý nghÄ© nà y của Thẩm Tu Lâm, thế nhÆ°ng nếu Thẩm Tu Lâm Äã quyết nhÆ° váºy, y cÅ©ng không nói thêm gì nữa.
Äoà n xe tiếp tục lên ÄÆ°á»ng, Äêm khuya, Thẩm Tu Lâm quyết Äá»nh dừng lại nghá» ngÆ¡i.
Ngà y hôm nay trải qua Äại chiến, Äá»i ngÅ© của bá»n há» chết má»t ngÆ°á»i, lại có mÆ°á»i mấy ngÆ°á»i bá» thÆ°Æ¡ng, mặc dù có trá» liá»u há» dá» nÄng giả, thế nhÆ°ng vẫn cần nghá» ngÆ¡i há»i sức.
Trong khi Än cÆ¡m tá»i, Thẩm Tu Lâm thá» dà i, nói âTrÆ°Æ¡ng Quá»c CÆ°á»ng cùng TrÆ°Æ¡ng Kim An Äi rá»i.â
Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n liếc nhìn Thẩm Tu Lâm âỪm, sao váºy, há»i háºn rá»i?â
âKhông phải, chá» là cảm thấy bá»n há» tháºt thông mình, biết Äược á» Äây không thá» chiếm Äược cái gì, mang theo váºt tÆ° trong không gian của Hứa Mạn Äi khá»i. Cách là m nà y, rất Äúng.â
Äá»ng thá»i, Thẩm Tu Lâm cảm thấy Äược, dÆ°á»ng nhÆ° hai ngÆ°á»i kia sẽ mang Äến cho bá»n há» biến sá» nà o Äó.
âÄông PhÆ°Æ¡ng, anh cảm thấy⦠Hai ngÆ°á»i kia, có lẽ sẽ mang Äến cho chúng ta biến sá» nà o Äó.â
Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n nghe váºy, lạnh lùng nói âVáºy thì Äi giết bá»n há» là Äược.â
Thẩm Tu Lâm lắc Äầu cÆ°á»i âKhông cần, chúng ta Äã hẹn rá»i, bá»n há» rá»i Äi trong thá»i gian cho phép, coi nhÆ° là ý trá».â
Nếu nhÆ° trá»i cao không nghÄ© cho bá»n há» sá»ng, hai ngÆ°á»i kia còn muá»n tÃnh kế Äoà n xe, nhÆ° váºy, chung quy sẽ chết á» trong tay hắn.
Äá»i vá»i viá»c nà y, Thẩm Tu Lâm không ÄỠý, cÅ©ng có tá»± tin không coi hai ngÆ°á»i kia ra cái gì.
Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n nghe váºy không nói gì nữa.
Lúc sau, Thẩm Dáºt Hiên Äến tìm Thẩm Tu Lâm, mặt có chút nhÄn nhó.
Thẩm Tu Lâm cÆ°á»i âSao váºy?â
âChú Thẩm, chú, chú có thá» cho con thêm mấy bá» quần áo không? Con lấy cái nà y Äá»i.â
Nói xong, Äứa nhá» xoè tay ra, trong tay nắm mấy viên tinh hạch cấp bá»n.
Thẩm Tu Lâm cÆ°á»i, vá» Äầu của mình âHiên Hiên, chú thế mà lại quên cái nà y, không cần Äá»i, chú cho con là Äược.â
âKhông Äược, ba ba nói, phải Äá»i.â Äứa nhá» vá»i nói.
Thẩm Tu Lâm bất Äắc dÄ© lắc Äầu, lúc trÆ°á»c Äứa nhá» cần gấp quần áo, hắn chá» lấy ra má»t bá», Äúng tháºt là thiếu sót.
Vì váºy, Thẩm Tu Lâm láºp tức lấy ra ba bá» quần áo âCho con.â
âCảm Æ¡n chú.â Äứa nhá» vui vẻ, vẫn khÄng khÄng nhét mấy viên tinh hạch và o trong tay Thẩm Tu Lâm.
Thẩm Tu Lâm nhìn tinh hạch trong tay, Äúng là có chút dá» khóc dá» cÆ°á»i.
Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n thản nhiên nói âAnh Äá»i vá»i nó tá»t ghê.â
âHaha, không phải, anh Äá»i vá»i Äông PhÆ°Æ¡ng tá»t nhất.â Thẩm Tu Lâm vá»i nói.
Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n lÆ°á»m má»t cái, y không phải ghen vá»i Äứa nhá»â¦ Chá» là ⦠Äứa nhá» nà y quá Äặc biá»t, khiến cho y cảm thấy có chút bất an.
Thẩm Tu Lâm biết Äược Äá»i phÆ°Æ¡ng Äang nghÄ© gì, nắm tay Äá»i phÆ°Æ¡ng âÄông PhÆ°Æ¡ng, sẽ không sao Äâu, còn có chúng ta chú ý.â
Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n sâu sắc nhìn Äá»i phÆ°Æ¡ng âỪm.â
Thẩm Tu Lâm kéo Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n lại gần, hôn lên môi Äá»i phÆ°Æ¡ng âChúng ta nghá» ngÆ¡i Äi.â
Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n nhìn Äá»i phÆ°Æ¡ng, nhà n nhạt nói âTá»i hôm nay tu luyá»n, tôi phải hoà n thiá»n tráºn pháp.â
Thẩm Tu Lâm chá»p mắt, vô tá»i nhìn Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n âÄông PhÆ°Æ¡ng, anh cÅ©ng chÆ°a nói phải là m gì mà ⦠Äông PhÆ°Æ¡ng nghÄ© nhiá»u quá rá»i.â
Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n oán háºn lÆ°á»m ngÆ°á»i kia má»t cái.
Thẩm Tu Lâm vui vẻ ngáºm miá»ng lại âÄược rá»i, Äược rá»i, tu luyá»n.â
Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n lÆ°á»m hắn, ngÆ°á»i mặt dà y Äúng là lúc nà o cÅ©ng khiến ngÆ°á»i khác bất Äắc dÄ©.
Äặc biá»t là , khi ngÆ°á»i mặt dà y nà y lại là ngÆ°á»i mình yêu, nhÆ° váºy, bất Äắc dÄ© luôn là bản thân mìnhâ¦
Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển trải qua một đêm song tu, lúc này tinh thần đều rất thoải mái.
Thẩm Dật Hiên cùng Thẩm Hình vẫn ngồi ở ghế phó lái.
Long Thành Uyên và Tuyết Lang lại chạy tới một chiếc xe đi ở phía trước.
Càng đi xa, trên đường gặp phải phiền phức ngày càng nhiều.
Buổi tối ngày hôm qua còn xuất hiện hai tang thi cấp bốn, bị Lưu Tương Vân liên hợp với Khâu Dương Dương giải quyết.
Ba người Trương Quốc Cường tối hôm qua không phụ trách gác đêm, cho nên bọn họ không biết chuyện tang thi cấp bốn xuất hiện.
Nếu như ba người này biết, chỉ sợ sẽ không có nhiều thời gian rảnh tới nghĩ làm cách nào thông đồng được với Thẩm Tu Lâm.
“Phía trước xuất hiện một đoàn tang thi.” Thẩm Tu Lâm nheo mắt nói.
Tinh thần lực của Đông Phương Hiển quét qua, cũng phát hiện, y híp mắt một cái “Ừm, có tang thi cấp bốn, ba con.”
Suy nghĩ của Thẩm Tu Lâm thay đổi thật nhanh “Tang thi cấp bốn, có thể lợi dụng.”
Đông Phương Hiển nhìn đối phương “Lợi dụng thế nào?”
Thẩm Tu Lâm cười, nói “Tuỳ cơ ứng biến. Nhưng mà phải tìm chút phiền phức cho hai kẻ kia, miễn cho bọn họ lúc nào cũng chú ý tới chúng ta.”
Đông Phương Hiển im lặng, rồi gật đầu “Ừm.”
Rất nhanh, đội xe đã đối mặt với đoàn tang thi.
Trên đường cao tốc cũng có những người khác đang di chuyển.
Vì vậy, những người kia cũng thấy được đoàn tang thi này.
Một ít xe đã ngừng lại.
Một ít lại cố gắng tới gần phía đội xe của Thẩm Tu Lâm.
Bọn họ cũng không phải ngốc, đương nhiên là thấy được bên phía Thẩm Tu Lâm có nhiều người, thực lực cũng có vẻ rất mạnh.
Thẩm Tu Lâm cũng không từ chối bọn họ tới gần.
Đoàn tang thi này có ít nhất hơn năm trăm con.
Trong đó, cấp bốn có ba con, cấp ba có đến mấy chục.
“Đánh!” Chiếc xe đi đầu đã ngừng lại, người trong xe cũng chạy ra. Sau đó, người trong những chiếc xe phía sau cũng đi xuống, tất cả bọn họ đều cầm trong tay một khẩu súng.
Súng này là vũ khí đặc thù.
Thế nhưng cũng có người không biết. Người đàn ông rrung niên lái xe Audi ở một bên kêu lên “Đẳng cấp của đám tang thi này rất cao, dùng súng cũng không có tác dụng, không thể ngăn cản bọn chúng tới đâu, mọi người mau dùng dị năng đi.“
Người đàn ông này rất sợ chết, chỉ hi vọng người bên phía Thẩm Tu Lâm có thể giải quyết nhiều tang thi một chút.
Thẩm Tu Lâm hoàn toàn không nhìn về phía đội ngũ đang chiến đấu, ánh mắt hắn nhìn về phía trước, suy nghĩ làm cách nào có thể không dấu vết lấy được Quang thứ ba trong Thập Quang.
Người đàn ông trung niên kêu lên rất to, thế nhưng rất nhanh, người này đã kinh ngạc trợn to hai mắt.
Bởi vì cứ một viên đạn bắn ra là một tang thi ngã xuống.
Người đàn ông nhìn thấy trong số tang thi ngã xuống, có không ít là tang thi cấp hai.
Nhưng mà, không phải nói, súng chỉ có thể dùng để đối phó tang thi cấp một hay sao? Không phải nói đối phó cấp hai sẽ không có tác dụng hay sao?
Vậy bây giờ là chuyện gì xảy ra?
Người phụ nữ đứng bên cạnh người đàn ông này kéo tay của đối phương “Chồng ơi, súng này, sùng náy có phải có điểm khác lạ hay không?”
Lời này thực sự đã cảnh tỉnh đối phương.
Hai mắt người đàn ông lập tức sáng lên, nhìn về phía đội ngũ của Thẩm Tu Lâm “Người anh em, ta, ta có thể lấy đồ vật trao đổi, các ngươi có súng lợi hại như vậy, có thể đổi cho ta một khẩu không?”
Lưu Tương Vân đang định từ chối, Thẩm Tu Lâm lại truyền âm tới “Đổi cho hắn.”
Vì vậy, Lưu Tương Vân chỉ thản nhiên nói “Anh có đồ gì trao đổi?”
“Chuyện này…” Hai mắt người đàn ông chuyển một vòng “Vật tư của ta cũng không nhiều, thế nhưng có hai bình rượu ngon, cũng có hai bao thuốc lá.”
Lưu Tương Vân im lặng, rồi nhàn nhạt nói “Được rồi. Lấy tới đây.”
Người đàn ông vui vẻ, vội vàng từ phía sau lấy rượu và thuốc lá cầm tới.
Lưu Tương Vân đưa súng cho đối phương, còn tặng thêm hai mươi viên đạn. Đây cũng là do Thẩm Tu Lâm dặn dò.
Người đàn ông trung niên vui không nói nổi, đương nhiên là không hề tiếc đám rượu và thuốc lá kia. Những thứ này tuy là hàng hiếm, nhưng lại không thể bảo mệnh.
Tang thi vẫn còn rất nhiều, Thẩm Tu Lâm cũng nói không được dùng súng giải quyết tất cả. Vì vậy, sau hai lượt công kích, người trong đội ngũ đều cất súng đi, đổi dùng dị năng, đồng thời còn lao vào trong bầy tang thi.
Mấy hành động điên cuồng như vậy quả thực rất doạ người.
Có bao nhiêu người dám lao vào trong bầy tang thi kia chứ.
Mặc dù nói, chỉ cần dị năng giả không bị cắn trúng động mạch chủ sẽ không chết, thế nhưng đây cũng không phải chắc chắn hoàn toàn.
Nếu như tang thi có đẳng cấp cao hơn ngươi, như vậy ngươi cũng gặp phải nguy hiểm rất lớn.
Nhưng mà, hơn 500 tang thi, mình không xông tới, tang thi cũng chạy qua.
Đặc biệt là, đẳng cấp của tang thi tăng cao, tốc độ cũng sẽ nhanh lên theo.
Bên phía người đàn ông trung niên khi nãy, còn có một vài chiếc xe khác, cũng gia nhập chiến đấu.
Không phải bọn họ không nghĩ tới núp một bên, chờ đánh xong lại chạy ra chiếm chút tiện nghi…
Nhưng mà, có một luồng tinh thần lực khổng lồ lôi bọn họ đi ra.
Sau đó, Thẩm Tu Lâm bay lên giữa không trung, thanh âm của hắn vang ở bên tai mọi người.
“Không muốn chết, thì chiến đấu đi. Muốn kiếm lợi, ta đưa các ngươi đi gặp tang thi trước.”
Không ít người âm thầm oán hận, thế nhưng thực lực không bằng người ta, chỉ có thể cắn rang tham gia chiến đấu.
Thẩm Tu Lâm cười một tiếng, từ không trung bay xuống.
Trương Quốc Cường vô cùng khiếp sợ, đây là cấp ba sao?
Chỉ có cấp ba thì làm sao có khả năng làm được như vậy? Chính mình là cấp bốn, còn là song hệ, thế nhưng Trương Quốc Cường tự hỏi cũng không thể làm được như Thẩm Tu Lâm vừa nãy.
Khí thế khi nãy của Thẩm Tu Lâm vô cùng mạnh.
Trương Quốc Cường ý thức được một vấn đề, đó chính là, rất có thể bọn họ đã bị đùa bỡn.
Mà lúc này, Trương Quốc Cường lại không kịp phẫn nội, bởi vì, chết tiệt, có hai tang thi cấp bốn đang quấn lấy bản thân.
Trương Quốc Cường vô cùng khiếp sợ, sao lại có đến hai tang thi cấp bốn quấn lấy mình!
“Thẩm thiếu, cứu mạng.” Trương Quốc Cường hét to một tiếng, hi vọng bên phía Thẩm Tu Lâm có thể phái ra cứu viện, không biết làm sao, Thẩm Tu Lâm lúc này đang đánh với một tang thi cấp ba, hoàn toàn không có thời gian rảnh.
Động tác của Thẩm Tu Lâm rất chậm, thế nhưng tang thi kia lại không thể chạm tới hắn.
Trương Quốc Cường cắn răng, sau đó dẫn tang thi cấp bốn chạy vào trong đám người.
Thế nhưng cũng không biết xảy ra chuyện gì, tang thi cấp bốn chỉ đuổi theo một mình Trương Quốc Cường.
Cuối cùng, Trương Quốc Cường bị tang thi tóm lấy một cánh tay, người này phẫn nộ, liều mạng điên cuồng nhào về phía tang thi.
Thật ra thì, thực lực của Trương Quốc Cường cũng thuộc loại khá.
Khi người này liều mạng, một tang thi cấp bốn bị giải quyết, sau đó, Trương Quốc Cường đối mặt với một tang thi cấp bốn còn lại.
Nhưng đúng lúc này, Trương Quốc Cường nghe được Hứa Mạn “A” một tiếng hét thảm.
Trương Quốc Cường giật mình, theo bản năng quay lại, thấy Hứa Mạn bị một tang thi cấp bốn dẫm nát dưới chân.
“Hứa Mạn.” Trương Quốc Cường hét to, muốn chạy chay, thế nhưng đối diện vẫn còn tang thi cấp bốn đang nhào tới.
“Ta đi hỗ trợ.” Lúc này, người dị năng giả được Trương Quốc Cường hối lộ bao thuốc lá nói, sau đó đi chạy tới chỗ Hứa Mạn.
Trương Quốc Cường cắn răng, tập trung chú ý tới trên người tang thi.
Nhưng chỉ trong chốc lát, bên phía Hứa Mạn lại truyền tới một tiếng hét thảm.
Lần này, Trương Quốc Cường nhìn sang, hai mắt suýt chút nữa đã nhảy ra ngoài, bởi vì đầu của Hứa Mạn thế mà lại bị nổ tung ra, sau đó, bỗng nhiên xuất hiện rất nhiều vật tư chồng chất trên mặt đất.
“A, nàng ta là không gian dị năng giả.”
“Nàng có không gian.”
“Không gian dị năng giả chết, đồ vật trong không gian sẽ rơi ra.”
Đám người đều náo loạn cả lên.
Nhưng những người náo loạn đều là người bên ngoài, dị năng giả trong đội ngũ của Thẩm Tu Lâm có tố chất vô cùng tốt.
Bọn họ vẫn còn đang đối phó tang thi.
Trương Quốc Cường tức đến muốn hộc máu.
Người phụ nữ kia quá ngu xuẩn, chết thì chết, tại sao chết rồi lại sẽ như vậy.
Không gian, không gian của bọn họ bị lộ rồi.
Vận may của Trương Quốc Cường cũng không tệ, hét to một tiếng, giải quyết tang thi phía đối diện, đồng thời, thực lực của người này lại tiến thêm một bước, xấp xỉ tới cấp bốn cao nhất.
Lúc này, Trương Quốc Cường cảm thấy cả người đều tràn đầy sức mạnh, sau đó, người này chạy tới phía tang thi cấp bốn đã giết chết Hứa Mạn.
Hứa Mạn mặc dù là không gian dị năng giả, thế nhưng vật tư bọn họ thu thập được cũng không tính quá nhiều, nếu không phải lúc trước lừa gạt một đội ngũ, e rằng vật tư còn ít hơn.
Đương nhiên, vật tư không nhiều là đối với mấy người Thẩm Tu Lâm mà nói thôi, những thứ đồ này, đoàn xe của Thẩm Tu Lâm đều không để ý.
Nhưng dù bọn họ không thèm để ý, không có nghĩa người khác cũng không muốn.
Những người bị ép tham gia chiến đấu đều rất chú tâm tới, cho nên đều đang chạy tới cướp lấy vật tư.
Thẩm Tu Lâm hơi nhếch môi cười.
Thứ đáng tiền nhất trong không gian của người phụ nữ này đã nằm trong không gian của Đông Phương Hiển rồi, đúng là nên cảm ơn người phụ nữ này vì đã không nhận biết được giá trị của nó.
Kỳ thực, sau khi không gian dị năng giả chết đi thì không phải là đồ trong không gian sẽ rơi ra, đa phần là vật tư sẽ biến mất theo dị năng.
Vật tư trong không gian của Hứa Mạn rơi ra, là bởi vì trước khi nàng ta chết, Đông Phương Hiển dùng tinh thần lực khống chế nàng ta.
Cho nên, những thứ này thực ra đều do bản thân Hứa Mạn lấy ra, sau đó nàng ta mới bị tang thi giết chết. Thoạt nhìn từ bên ngoài thì lại giống như nàng ta chết đi, vật tư tự mình rơi ra.
Trong đội ngũ của Thẩm Tu Lâm cũng có không gian dị năng giả, bọn họ nhìn thấy cảnh tượng này, lập tức đổi sắc mặt.
Nếu như bọn họ chết rồi, vật tư sẽ tự động rơi ra, như vậy, người muốn giết bọn họ sẽ càng nhiều hơn.
Nghĩ tới đây, mấy người này vội vàng nhìn những người khác trong đội ngũ, lại thấy những người khác hoàn toàn không thèm để tâm đến những vật tư đó, cũng không nhìn về phía bọn họ.
Nhất thời, mấy người này đều thở phào nhẹ nhõm.
Trong Thẩm gia căn cứ, hẳn là sẽ không cần lo lắng vấn đề này…
Nhưng mà, bọn họ vẫn cẩn thận một chút là được rồi…
Chiến đấu ngừng lại, đoàn tang thi hơn 500 con đều bị giải quyết hết. Có vài tang thi cấp ba chạy thoát được, những tang thi này vẫn còn bản năng trốn tránh nguy hiểm.
Thẩm Tu Lâm cũng không phái người đuổi theo.
Vật tư trong không gian của Hứa Mạn đều bị cướp đi.
Trương Kim An lại khá may mắn, khi nãy chiến đấu với tang thi, người này trốn ở trong xe.
Bởi vì dù sao người này cũng là người bình thường, hơn nữa Thẩm Tu Lâm đã lấy được vật kia, tâm tình coi như không tệ, vì vậy cũng không ném Trương Kim An ra ngoài.
Nhưng mà, ở trong mắt hắn, hai cha con Trương Quốc Cường cũng không khác gì người đã chết.
Từ khi ba người nhà này bắt đầu tính kế đoàn xe, Thẩm Tu Lâm đã không có ý định sẽ thả bọn họ sống sót rời đi.
Hiện tại, Hứa Mạn chết rồi, cũng mới chỉ là bắt đầu mà thôi.
Người dám tính kế tới trên đầu hắn, đương nhiên là phải trả giá thật lớn.
Nhưng mà, nếu như sau khi Hứa Mạn chết, hai cha con Trương Quốc Cường có thể thay đổi, không có ý đồ gì với đoàn xe nữa, có thể thả cho bọn họ tự mình rời đi.
Như vậy, vì không bại lộ Thập Quang, Thẩm Tu Lâm cũng không muốn mạng của hai cha con này.
Hiện tại, cứ nhìn bọn họ sẽ làm thế nào đã.
Dị năng của Trương Quốc Cường hiện tại đã là cấp bốn cao nhất, vì vậy, cả người tràn đầy lực lượng, người này chạy thẳng tới trước mặt những người khi nãy đã cướp đoạt vật tư.
“Lấy vật tư ra. Không thì ta giết ngươi.”
Trương Quốc Cường chỉ nói một câu như vậy, khí thế vô cùng.
Có mấy người nhìn về phía đoàn xe của Thẩm Tu Lâm để cầu cứu, nhưng người trong đoàn xe hiển nhiên là không có rảnh để tâm đến việc không đâu, đều lờ đi những ánh mắt cầu cứu này.
Vì vậy, những người bị uy hiếp này đều ngoan ngoãn lấy đồ ra.
Chỉ có một người dù bị uy hiếp vẫn cố chấp không lấy đồ ra.
Hai mắt Trương Quốc Cường vằn máu, nhìn người kia đến mức đối phương sợ run lên, nhưng vẫn cố chấp không chịu giao đồ.
Trương Quốc Cường giơ tay lên, dị năng cấp bốn tụ lại trên tay, một quyền đánh về phía đầu người kia.
“A.” Người kia hét thảm một tiếng, coi như chính mình chắc chắn phải chết rồi.
Lại phát hiện tay của Trương Quốc Cường dừng lại, sau đó, trước mặt Trương Quốc Cường xuất hiện một người.
Thẩm Tu Lâm cười như không cười, nói “Là vật tư quan trọng hay mạng quan trọng?”
Lời này, đương nhiên là nói với người khi nãy suýt chút nữa đã chết rồi.
Người kia vội vàng lấy vật tư giao ra.
Vẻ mặt Trương Quốc Cường nghiêm túc nhìn Thẩm Tu Lâm, thật không nghĩ tới, dị năng của mình đã tới cấp bốn cao nhất, thế nhưng căn bản cũng không phải đối thủ của người này.
Trương Quốc Cường cắn răng “Thẩm thiếu.”
Thẩm Tu Lâm hơi cười cười “Ừm, giáo huấn một chút là được rồi, vì ít đồ mà giết người thì vẫn là không đáng.”
Trương Quốc Cường miễn cưỡng cười “Thẩm thiếu nói rất đúng.”
Thẩm Tu Lâm nhún vai một cái, đi khỏi.
Sau đó, Thẩm Tu Lâm đi thẳng về xe.
Đông Phương Hiển đang nhìn Quang thứ ba.
“Vật này rất đẹp.” Thẩm Tu Lâm thở dài nói.
Đông Phương Hiển gật đầu “Đều nuôi trong ý thức hải đi, an toàn hơn là để trong không gian. Hơn nữa, nói không chừng chúng nó có thể thăng cấp.”
“Được.” Thẩm Tu Lâm cũng không khách khí, bỏ Quang thứ ba vào ý thức hải.
Hai Quang trước đó hiện giờ cũng đều nằm trong ý thức hải của hắn.
Dị năng của Đông Phương Hiển có thuộc tính đặc thù, không thích hợp nuôi dưỡng chính năng lượng như Thập Quang.
Lôi hệ dị năng của Thẩm Tu Lâm là chính năng lượng, cực kỳ thích hợp.
Nhìn ba viên năng lượng thể tinh hạch trôi nổi trong ý thức hải của mình, Thẩm Tu Lâm cười “Đông Phương, chúng ta rất may mắn.”
“Ừm.” Đông Phương Hiển gật đầu, thế nhưng cũng không lạc quan “Hiện tại, có rất nhiều người, động vật, bao quát cả tang thi, chỉ cần là cấp cao một chút, đều biết tới sự tồn tại của Ngũ Sắc Thập Quang. Sau này muốn thu thập, sẽ không phải dễ dàng như vậy nữa. Lần này, nếu như không phải bất ngờ gặp phải, sợ rằng không thể lấy đến.”
“Đúng vậy, cũng không biết người phụ nữ kia lấy được nó từ nơi nào.”
Bạn đang
âAnh dá»± Äá»nh giết hai ngÆ°á»i TrÆ°Æ¡ng Quá»c CÆ°á»ng không? Nếu nhÆ° muá»n giết, thì có thá» há»i má»t chút. Còn không muá»n giết, thì không cần Äánh rắn Äá»ng cá».â Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n nói thẳng.
âÃâ¦â Thẩm Tu Lâm suy nghÄ© má»t chút âEm nói nhÆ° váºy thì anh phải nghÄ© má»t chút xem, có lẽ⦠theo ý trá»i Äi. Ngà y hôm nay anh không ra tay, nếu nhÆ° hắn trÆ°á»c ná»a Äêm tá»± mình rá»i Äi, váºy coi nhÆ° ông trá»i muá»n hắn sá»ng. Còn nếu trong ngà y hôm nay không Äi, váºy mạng của hắn, anh thu.â
Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n nghe váºy hÆ¡i nhÃu mà y âVì sao?â
Thẩm Tu Lâm hÆ¡i cÆ°á»i cÆ°á»i âHứa Mạn kia mặc dù là ngÆ°á»i có nhiá»u tâm tÆ°, cÅ©ng không phải ngÆ°á»i tá»t, thế nhÆ°ng, thá»i thế hiá»n nay, lòng ngÆ°á»i có lẽ Äá»u là nhÆ° thế. Nà ng ta tÃnh kế chúng ta, chÃnh mình lại không Äá»ch lại ná»i tang thi cấp bá»n. Äây là má»nh của nà ng ta. Nà ng ta cuá»i cùng cÅ©ng coi nhÆ° không thá»±c sá»± là m ra cái gì, còn không Äáng chết. Chúng ta ÄÆ°a nà ng ta và o con ÄÆ°á»ng chết, cÅ©ng nháºn Äược váºt chúng ta muá»n, váºy cho TrÆ°Æ¡ng Quá»c CÆ°á»ng má»t cÆ¡ há»i Äi, dá»±a và o má»nh của hắn ta.â
Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n yên lặng nhìn Thẩm Tu Lâm âAnh thế mà lại nghÄ© nhÆ° váºy.â
âPhải.â Thẩm Tu Lâm thá» dà i âTrá»ng sinh má»t lần, sinh mạng cÅ©ng rất quý giá.â
Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n nhìn Äá»i phÆ°Æ¡ng âQuý giá? Trên tay anh mạng ngÆ°á»i cÅ©ng rất nhiá»u.â
Ba nhà kia, Äá»u xem nhÆ° là Thẩm Tu Lâm diá»t.
âHaha.â Thẩm Tu Lâm gáºt Äầu âPhải, rất nhiá»u, Äông PhÆ°Æ¡ng, anh biết em muá»n nói cái gì, thế nhÆ°ng lần nà y, coi nhÆ° là anh tuỳ hứng Äi.â
Thẩm Tu Lâm thực sự không hỠlưu tâm mà huyết tẩy ba nhà kia.
Thế nhÆ°ng thu tháºp NgÅ© Sắc Tháºp Quang lại là vì Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n. Giết chết Hứa Mạn, là vì Tháºp Quang, cÅ©ng là vì Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n. Hắn Thẩm Tu Lâm không thèm ÄỠý trên ngÆ°á»i mình nhuá»m máu của bao nhiêu ngÆ°á»i, thế nhÆ°ng lại ÄỠý⦠những báo ứng nà y có khả nÄng sẽ xảy ra trên ngÆ°á»i của Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n.
Cho nên, hắn má»i nói có thá» cho TrÆ°Æ¡ng Quá»c CÆ°á»ng má»t cÆ¡ há»i.
Dù hiá»n giá» là mạt thếâ¦
Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n tuy rằng không biết ý nghÄ© nà y của Thẩm Tu Lâm, thế nhÆ°ng nếu Thẩm Tu Lâm Äã quyết nhÆ° váºy, y cÅ©ng không nói thêm gì nữa.
Äoà n xe tiếp tục lên ÄÆ°á»ng, Äêm khuya, Thẩm Tu Lâm quyết Äá»nh dừng lại nghá» ngÆ¡i.
Ngà y hôm nay trải qua Äại chiến, Äá»i ngÅ© của bá»n há» chết má»t ngÆ°á»i, lại có mÆ°á»i mấy ngÆ°á»i bá» thÆ°Æ¡ng, mặc dù có trá» liá»u há» dá» nÄng giả, thế nhÆ°ng vẫn cần nghá» ngÆ¡i há»i sức.
Trong khi Än cÆ¡m tá»i, Thẩm Tu Lâm thá» dà i, nói âTrÆ°Æ¡ng Quá»c CÆ°á»ng cùng TrÆ°Æ¡ng Kim An Äi rá»i.â
Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n liếc nhìn Thẩm Tu Lâm âỪm, sao váºy, há»i háºn rá»i?â
âKhông phải, chá» là cảm thấy bá»n há» tháºt thông mình, biết Äược á» Äây không thá» chiếm Äược cái gì, mang theo váºt tÆ° trong không gian của Hứa Mạn Äi khá»i. Cách là m nà y, rất Äúng.â
Äá»ng thá»i, Thẩm Tu Lâm cảm thấy Äược, dÆ°á»ng nhÆ° hai ngÆ°á»i kia sẽ mang Äến cho bá»n há» biến sá» nà o Äó.
âÄông PhÆ°Æ¡ng, anh cảm thấy⦠Hai ngÆ°á»i kia, có lẽ sẽ mang Äến cho chúng ta biến sá» nà o Äó.â
Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n nghe váºy, lạnh lùng nói âVáºy thì Äi giết bá»n há» là Äược.â
Thẩm Tu Lâm lắc Äầu cÆ°á»i âKhông cần, chúng ta Äã hẹn rá»i, bá»n há» rá»i Äi trong thá»i gian cho phép, coi nhÆ° là ý trá».â
Nếu nhÆ° trá»i cao không nghÄ© cho bá»n há» sá»ng, hai ngÆ°á»i kia còn muá»n tÃnh kế Äoà n xe, nhÆ° váºy, chung quy sẽ chết á» trong tay hắn.
Äá»i vá»i viá»c nà y, Thẩm Tu Lâm không ÄỠý, cÅ©ng có tá»± tin không coi hai ngÆ°á»i kia ra cái gì.
Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n nghe váºy không nói gì nữa.
Lúc sau, Thẩm Dáºt Hiên Äến tìm Thẩm Tu Lâm, mặt có chút nhÄn nhó.
Thẩm Tu Lâm cÆ°á»i âSao váºy?â
âChú Thẩm, chú, chú có thá» cho con thêm mấy bá» quần áo không? Con lấy cái nà y Äá»i.â
Nói xong, Äứa nhá» xoè tay ra, trong tay nắm mấy viên tinh hạch cấp bá»n.
Thẩm Tu Lâm cÆ°á»i, vá» Äầu của mình âHiên Hiên, chú thế mà lại quên cái nà y, không cần Äá»i, chú cho con là Äược.â
âKhông Äược, ba ba nói, phải Äá»i.â Äứa nhá» vá»i nói.
Thẩm Tu Lâm bất Äắc dÄ© lắc Äầu, lúc trÆ°á»c Äứa nhá» cần gấp quần áo, hắn chá» lấy ra má»t bá», Äúng tháºt là thiếu sót.
Vì váºy, Thẩm Tu Lâm láºp tức lấy ra ba bá» quần áo âCho con.â
âCảm Æ¡n chú.â Äứa nhá» vui vẻ, vẫn khÄng khÄng nhét mấy viên tinh hạch và o trong tay Thẩm Tu Lâm.
Thẩm Tu Lâm nhìn tinh hạch trong tay, Äúng là có chút dá» khóc dá» cÆ°á»i.
Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n thản nhiên nói âAnh Äá»i vá»i nó tá»t ghê.â
âHaha, không phải, anh Äá»i vá»i Äông PhÆ°Æ¡ng tá»t nhất.â Thẩm Tu Lâm vá»i nói.
Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n lÆ°á»m má»t cái, y không phải ghen vá»i Äứa nhá»â¦ Chá» là ⦠Äứa nhá» nà y quá Äặc biá»t, khiến cho y cảm thấy có chút bất an.
Thẩm Tu Lâm biết Äược Äá»i phÆ°Æ¡ng Äang nghÄ© gì, nắm tay Äá»i phÆ°Æ¡ng âÄông PhÆ°Æ¡ng, sẽ không sao Äâu, còn có chúng ta chú ý.â
Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n sâu sắc nhìn Äá»i phÆ°Æ¡ng âỪm.â
Thẩm Tu Lâm kéo Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n lại gần, hôn lên môi Äá»i phÆ°Æ¡ng âChúng ta nghá» ngÆ¡i Äi.â
Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n nhìn Äá»i phÆ°Æ¡ng, nhà n nhạt nói âTá»i hôm nay tu luyá»n, tôi phải hoà n thiá»n tráºn pháp.â
Thẩm Tu Lâm chá»p mắt, vô tá»i nhìn Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n âÄông PhÆ°Æ¡ng, anh cÅ©ng chÆ°a nói phải là m gì mà ⦠Äông PhÆ°Æ¡ng nghÄ© nhiá»u quá rá»i.â
Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n oán háºn lÆ°á»m ngÆ°á»i kia má»t cái.
Thẩm Tu Lâm vui vẻ ngáºm miá»ng lại âÄược rá»i, Äược rá»i, tu luyá»n.â
Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n lÆ°á»m hắn, ngÆ°á»i mặt dà y Äúng là lúc nà o cÅ©ng khiến ngÆ°á»i khác bất Äắc dÄ©.
Äặc biá»t là , khi ngÆ°á»i mặt dà y nà y lại là ngÆ°á»i mình yêu, nhÆ° váºy, bất Äắc dÄ© luôn là bản thân mìnhâ¦
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.