Chương 155: Trần ai lạc định
Sa Mạc Cuồng Vân
28/10/2021
Sau đó, ầm ầm ầm, ba tiếng liên tục vang lên.
Trận pháp lúc này tràn ngập nguy cơ.
Thẩm Tu Lâm hét lớn “Tăng mạnh phòng ngự.”
Sau khi hắn nói xong, bên trong trận pháp nhanh chóng vận chuyển năng lượng.
Đông Phương Hiển thì lại kéo Ngô Tranh tới bên cạnh mình “Tình huống khẩn cấn, ta chuyển tinh thần lực của ta cho ngươi, chính ngươi tự thay đổi. Hơn nữa, ngươi phải nhớ kỹ, dùng phương thức kia.”
Đông Phương Hiển vô cùng nghiêm túc.
Ngô Tranh cũng trịnh trọng gật đầu “Được, tôi hiểu.”
Đông Phương Hiển truyền âm cho Thẩm Tu Lâm “Tranh thủ cho tôi 3 phút.”
Thẩm Tu Lâm lúc này cũng không có thời gian hỏi Đông Phương Hiển đang chuẩn bị làm cái gì, càng không có thời gian chạy tới ngăn cản y.
Hắn chỉ có thể cắn răng đồng ý “Được, 3 phút, giao cho anh.”
Thể chất lưu trữ có một điểm đặc thù. Nếu như không có điểm đặc thù đó, số lượng thể chất lưu trữ làm sao sẽ ít như vậy, nhưng lại vẫn khiến cho vô số người muốn có được.
Trong truyền thuyết, người có thể chất lưu trữ chỉ cần dung hợp tinh thần lực có tính chất thôn phệ, như vậy, có thể tạo ra một loại phương thức tấn công rất đặc biệt.
Phương thức này, nghe đồn rằng so với việc dùng tinh thần lực bình thường, thì không biết mạnh hơn gấp bao nhiêu lần.
Trước đó, Đông Phương Hiển không nghĩ tới cách làm này, chỉ để Ngô Tranh làm nhiệm vụ trạm trung chuyển năng lượng.
Thế nhưng hiện tại, quái vật này đã hợp hai thành một, khiến cho bọn họ nhận ra, cách tấn công hiện giờ không thể thắng được.
Thậm chí, đến cả người mới vừa coi quái vật là thức ăn, Thẩm Dật Hiên, lúc này cũng không thể tới gần quái vật.
Quanh thân quái vật có một tầng khí, nhìn không rõ có phải tử khí hay không, hoàn toàn ngăn cách bất cứ loại tấn công nào tới gần.
Cũng ngăn cách tất cả mọi người tới gần.
Cho nên, Đông Phương Hiển chỉ có thể mạo hiểm thử một lần.
Sở dĩ nói là mạo hiểm, đó là bởi vì phương pháp dung hợp này vốn rất khó thành công.
Thế nhưng cũng may là, cả hai người đều là Dấu, hơn nữa, tính tới một trình độ nhất định nào đó, tinh thần lực của cả hai người đều khá đặc thù.
Mặc dù không thể so sánh hai loại tinh thần lực với nhau, thế nhưng vẫn có thể dung hợp lại.
Nếu như thất bại, Đông Phương Hiển cũng phải chuẩn bị sẵn sàng cho tình huống tinh thần lực bị phản phệ lại.
Thế nên, Đông Phương Hiển mới nói rằng y đang đánh cuộc.
Sau khi hai con quái vật hợp lại làm một, Đông Phương Hiển cảm thấy quái vật này không phải dễ dàng có thể đối phó được.
Nếu như cứ tiếp tục duy trì như hiện nay, trận pháp có thể sẽ bị phá.
Thực ra, Đông Phương Hiển cũng không quá để ý việc người dân của thành Song Ưu sống hay chết.
Thế nhưng, nơi này ngoại trừ người của thành Song Ưu, thì vẫn còn có thủ hạ của Thẩm Tu Lâm.
Cho nên, y không thể nhìn những người này chết.
Thẩm Tu Lâm tiếp nhận nhiệm vụ kéo dài 3 phút.
3 phút này kỳ thực cũng không phải dễ dàng có thể gánh vác nổi.
Đặc biệt là, có vẻ như quái vật đã nhận thấy được điều gì đó, mỗi lần nó tấn công đều nhắm về phía Đông Phương Hiển và Ngô Tranh.
Thẩm Tu Lâm không còn cách nào khác. chỉ có thể tự mình chống đỡ.
Đội dị năng giả cũng chạy tới.
Thế nhưng, trận pháp do đội dị năng bày ra không tới nửa phút đã bị phá nát.
Sau đó, một nửa số người trong đội đều phun ra một ngụm máu tươi.
Có năm người trực tiếp bị đánh chết.
Thẩm Tu Lâm cắn răng, chỉ có thể tiếp tục.
“Thẩm thiếu, chúng ta tới.” Lúc này, những người đứng trong trận pháp cỡ lớn hét lên.
Đây là trận pháp do người dân toàn thành phố chia nhau vận chuyển.
Thẩm Tu Lâm thoáng lui về sau một chút, dùng tốc độ nhanh nhất để hồi phục.
Lúc này, Thẩm Tu Lâm chỉ cảm thấy thời gian trôi qua quá chậm, quá chậm.
Hắn hi vọng mình có thể khôi phục nhanh một chút.
Hắn hi vọng mình có thể đạt được trạng thái tốt nhất nhanh một chút.
Thế nhưng… không thể.
Mọi người trong trận pháp điên cuồng vận chuyển tất cả sức mạnh, không có người ở giữa làm điểm trung chuyển, khiến cho bọn họ lãng phí không ít sức lực.
Nhưng những công kích này vẫn được phát huy.
Nhiều người nhiều sức, câu nói này ở một mức độ nào đó thực sự rất có lý.
Sau lần tấn công này, quái vật nghiêng ngả, còn kêu lên một tiếng đau đớn.
Chỉ tiếc cũng không có tác dụng quá lớn.
Dù là như vậy, mọi người vẫn thấy được hi vọng.
Cho nên, bọn họ liên tục tấn công.
Nhưng lần này, bọn họ sẽ không còn may mắn như thế.
Quái vật dùng quạt trong tay quạt thẳng về hướng trận pháp mười lần.
Rốt cuộc, ở lần tấn công thứ mười, trận pháp… bị phá nát.
Hai mắt Thẩm Tu Lâm đỏ tươi như máu, bởi vì hắn nhìn thấy một nửa số người trong trận pháp ngã xuống, không biết sống hay chết.
Quái vật cũng gào lên một tiếng, sau đó, Thẩm Tu Lâm nhìn thấy vô số sợi màu đen ẩn chứa sức mạnh từ trong cơ thể của mọi người tràn ra, rồi liên tục vọt về phía quái vật.
Thẩm Tu Lâm hoảng hốt.
Hắn cảm nhận được, nếu như không ngăn cản con quái vật này, thì dù bản thân mình có thể kiên trì chống đỡ được 3 phút, phương pháp của Đông Phương Hiển cũng không nhất định có thể gây ra thương tổn cho quái vật.
Vì vậy, Thẩm Tu Lâm cắn răng, hét lên một tiếng “Thuỷ Bạch Sắc!”
Thẩm Tu Lâm gào rất lớn, Thuỷ Bạch Sắc từ trong ý thức hải của hắn bay ra, đồng thời còn có ba Quang khác.
Khi Thuỷ Bạch Sắc và ba Quang xuất hiện, quái vật không tiếp tục hấp thu những sợi màu đen kia nữa, mà lại nhìn về phía bên này.
Quái vật kia hấp thu loại sức mạnh này, tức là có thể hấp thu được sức mạnh của dị năng giả.
Nếu như quái vật hấp thu được sức mạnh của dị năng giả thì nó sẽ càng mạnh mẽ hơn, còn dị năng giả thì lại chết.
Thẩm Tu Lâm lớn tiếng nói “Không tiếc bất cứ giá nào, ngăn cản nó!”
Thuỷ Bạch Sắc bình tĩnh đáp một tiếng “Đã biết, chủ nhân.”
Sau đó, chúng đồng loạt bay về phía quái vật.
Toàn thân Thuỷ Bạch Sắc toả ra vầng sáng màu trắng bạc, lao thẳng về phía não của quái vật.
Nhất thời, quái vật không có cách nào hấp thu được sức mạnh của những dị năng giả kia nữa.
Thẩm Tu Lâm cũng phối hợp tấn công.
Quái vật nổi giận, quạt về phía Thẩm Tu Lâm.
Lúc này, Thẩm Dật Hiên hai mắt vằn sọc đỏ cũng chạy tới “Không cho mày tổn thương chú Thẩm!”
Thẩm Dật Hiên gào lên, nhào tới ôm chặt lấy tay quái vật.
Kích cỡ của quái vật quá lớn, Thẩm Dật Hiên dù muốn ôm tay nó cũng không ôm nổi.
Mục đích của Thẩm Dật Hiên cũng không phải chỉ vì muốn ngăn cản quái vật.
Cho nên, sau khi túm được tay quái vật, Thẩm Dật Hiên lập tức cắn một miếng.
Cậu ta cứ thế cắn từng miếng từng miếng một, nghiến răng nghiến lợi cắn.
Quái vật lại hất Thẩm Dật Hiên ra ngoài, đây đã là lần thứ ba Thẩm Dật Hiên bị ném ra.
Thẩm Dật Hiên ngã tới mức vỡ đầu chảy máu, nhưng không tới hai giây lại nhảy tới, cố gắng cắn.
Cứ như vậy, quái vật chỉ tấn công được Thẩm Tu Lâm mấy lần.
Thế nên, Thẩm Tu Lâm thì không có vấn đề gì, nhưng Thẩm Dật Hiên thì lại thảm.
Thẩm Dật Hiên bị quái vật chộp tới trong tay, nó giận dữ tới mức muốn bóp nát Thẩm Dật Hiên.
“Dật Hiên!” Thẩm Tu Lâm thét lên, nhào tới chỗ quái vật.
Mà lúc này, Ngô Tranh đến.
Hai mắt của Ngô Tranh biến thành vô cùng quỷ dị, một bên màu xanh lục, một bên màu đen.
Bên mắt màu đen âm u tới mức khiến cho người khác không nhìn thấy được đáy mắt… Còn bên mắt màu xanh lục, lại khiến cho người khác thấy được sinh cơ.
Sinh cơ vô cùng rực rỡ.
Thế nhưng, khi sinh cơ quá nhiều, kỳ thực cũng không phải chuyện tốt, sẽ dìm người khác chết đuối mất.
Ngô Tranh đá một cước về phía ngực quái vật.
Quái vật ngã ngửa về phía sau, bàn tay không tự chủ được thả lỏng Thẩm Dật Hiên ra.
Thẩm Dật Hiên cuối cùng cũng trốn thoát được khỏi tay quái vật.
Lúc này, Ngô Tranh tiếp tục tấn công.
Đông Phương Hiển cũng chạy tới, Thẩm Tu Lâm vội vã đi về phía y.
“Đông Phương.”
Thẩm Tu Lâm cẩn thận quan sát Đông Phương Hiển.
Sắc mặt của Đông Phương Hiển có chút trắng, thế nhưng y lại lắc đầu “Tôi không sao, chúng ta giải quyết nó đã.”
Thẩm Tu Lâm cắn răng, hiểu được hiện giờ bọn họ chỉ có thể tiếp tục tấn công đối thủ.
Vì vậy, Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển nắm tay nhau, đồng thời hướng về phía quái vật.
Hai người nắm tay, tinh thần lực thông qua hai tay đang quấn chặt vào nhau để tấn công.
Đông Phương Hiển có chút kinh ngạc, không ngờ tới khi hai người dung hợp tinh thần lực, hao tổn khi nãy của y thế mà lại đang chậm rãi khôi phục.
Mặc dù tốc độ khôi phục rất chậm, thế nhưng đúng thực là có tiến triển.
Lúc này cũng không kịp suy nghĩ thêm, Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển chạy tới chỗ quái vật.
Ngô Tranh vẫn đang giao đấu với quái vật.
Kích cỡ của quái vật cũng rút xuống chỉ bằng một người bình thường. Trông từ bên ngoài thì quả thật giống con người, chỉ là hơi xấu một chút.
Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển cùng nhau tấn công.
Thẩm Dật Hiên cũng không sợ chết nhào tới.
Vào lúc này, Tuyết Lang từ hôn mê tỉnh lại, không để ý tới bản thân đang trọng thương, cũng chạy tới.
Thẩm Hình tỉnh lại, cũng tham gia vào.
Ngoài ra còn có cả Lâm Tôn.
Lâm Tôn dù hôn mê một khoảng thời gian, thế nhưng lúc trước lại bạo phát năng lượng cùng với huỷ đi một chiếc quạt khiến cho quái vật trọng thương.
Nếu anh ta không làm như vậy, thì khi đó Đông Phương Hiển và Thẩm Tu Lâm cũng không có cách nào đối phó được với quái vật.
Lúc này, Ngô Tranh bay tới, gào lên “Tất cả mọi người, dùng dị năng từ cấp năm trở xuống, rót tới trong cơ thể tôi.”
Sau đó, tất cả mọi người đều làm theo.
Ngô Tranh thừa nhận hết tất cả sức mạnh của mọi người, không cần thông qua trận pháp.
Ngô Tranh thét lên má»t tiếng, dùng toà n bá» tinh thần lá»±c cùng dá» nÄng tá»n trữ trong cÆ¡ thá» mình tấn công.
âRá»ng!â Quát váºt hét thảm má»t tiếng kinh thiên Äá»ng Äá»a.
Thẩm Tu Lâm và Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n cÅ©ng tấn công quái váºt má»t Äòn cuá»i cùng.
Ngay khi công kÃch Äạt tá»i mục tiêu, Thẩm Dáºt Hiên cùng Tuyết Lang lại chạy tá»i.
Sau Äó, má»t ngÆ°á»i từ phÃa trên Än xuá»ng, má»t lang từ phÃa dÆ°á»i Än lên.
Cả hai giá»ng nhÆ° Äang thi Äấu vá»i nhau, tranh già nh quái váºt.
Hai ngÆ°á»i Thẩm Tu Lâm và Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n cÅ©ng Äến gần quái váºt.
Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n ÄÆ°a tay, tinh thần lá»±c trà n ra, móc lấy nÄng lượng thá» từ trong Äầu quái váºt.
NÄng lượng thá» nà y là viên lá»n nhất mà bá»n há» có Äược tÃnh tá»i hiá»n giá», lá»n cỡ ba nắm tay ngÆ°á»i trÆ°á»ng thà nh.
NÄng lượng thá» tá»i Äen nhÆ° má»±c.
Khi cầm nó trong tay, Thẩm Tu Lâm và Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n láºp tức cảm nháºn Äược khà tức nÄng lượng rất Äáºm.
Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n thu viên nÄng lượng thá» nà y và o trong không gian.
Và o lúc nà y, Thẩm Dáºt Hiên và Tuyết Lang cÅ©ng chia nhau Än hết cÆ¡ thá» quái váºt.
Ngay khi cả hai Än xong, Äá»ng thá»i ngã ra, hôn mê bất tá»nh.
âHiên Hiên!â Thẩm Tu Lâm cùng Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n vừa Äúng lúc nhìn sang, hai ngÆ°á»i giáºt mình hoảng há»t.
Bá»n há» nhanh chóng chạy tá»i, Thẩm Tu Lâm bế Thẩm Dáºt Hiên lên.
Lông mà y Thẩm Dáºt Hiên nhÃu chặt, cả khuôn mặt Äá»u cho thấy hiá»n giá» cáºu Äang rất khó chá»u.
Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n kiá»m tra cho Thẩm Dáºt Hiên.
Thẩm Hình cả ngÆ°á»i trá»ng thÆ°Æ¡ng Äi tá»i âThế nà o rá»i?â
Má»t lát sau, Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n bất Äắc dÄ© nói âCó thá» là do hấp thu quá nhiá»u nÄng lượng, cho nên hiá»n tại không tiêu hoá ká»p.â
Thẩm Tu Lâm nghe váºy láºp tức nói âChúng ta trá» vá» rá»i hãy nói.â
âÄược.â Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n không có ý kiến gì.
Lâm Tôn trá»ng thÆ°Æ¡ng, thế nhÆ°ng lúc nà y lại không thá» không á» lại xá» lý háºu quả.
Khi tráºn pháp bá» phá, má»t ná»a sá» ngÆ°á»i bên trong ngã xuá»ng.
HÆ¡n nữa, tất cả má»i ngÆ°á»i lại bá» hấp thu tinh thần lá»±c.
Lúc nà y còn chÆ°a biết rõ tình huá»ng bên Äó Äến cùng ra sao.
Thẩm Tu Lâm cùng Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n có thá» không Äá» tâm, thế nhÆ°ng Lâm Tôn lại nhất Äá»nh phải quản.
NÆ¡i nà y chÃnh là Äá»a bà n của anh ta.
Vì váºy, Lâm Tôn Äi tìm những thủ hạ còn sá»ng sót, sau Äó thông báo nhiá»m vụ cho bá»n há»â¦
Viá»c khắc phục và giải quyết háºu quả nà y, Thẩm Tu Lâm và Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n không tham dá»± và o.
Äiá»u duy nhất may mắn là , những dá» nÄng giả thủ hạ của bá»n há» trong Äoà n xe Äá»u còn sá»ng.
Từng ngÆ°á»i má»t còn Äang nhảy nhót tÆ°ng bừng.
Äược rá»i, nói nhÆ° váºy cÅ©ng hÆ¡i kỳ quái tháºt.
Mặc dù tráºn pháp bá» phá, bá»n há» vẫn có thá» sá»ng sót, nhÆ° váºy Äã chứng minh Äược nÄng lá»±c của bá»n há».
Thẩm Tu Lâm và Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n Äá»u tÆ°Æ¡ng Äá»i hà i lòng vá» vấn Äá» nà y.
Mặt khác, Thẩm Hình ôm Thẩm Dáºt Hiên vá» chÄm sóc, chá» cho Thẩm Dáºt Hiên tá»nh lại.
Mà Long Thà nh Uyên thì chạy tá»i chÄm sóc Tuyết Lang.
Tuyết Lang cÅ©ng hôn mê, hÆ¡n nữa, trong khi hôn mê, thân thá» của Tuyết Lang còn lá»n hÆ¡n má»t cỡ.
Hoà n toà n lá»n hÆ¡n má»t cỡ, Long Thà nh Uyên chÃnh mắt nhìn thấy Äá»i phÆ°Æ¡ng thay Äá»i.
Thuỷ Bạch Sắc cùng ba Quang quay trỠlại ý thức hải của Thẩm Tu Lâm.
Äến lúc nà y, sá»± kiá»n quái váºt thà nh Song Ưu, xem nhÆ° Äã hoà n toà n khép lại.
ChỠlà không biết tình trạng thương vong thế nà o.
Nếu nhÆ° tá»n thất Ãt má»t chút thì tá»t rá»iâ¦
Sau mấy tiếng, Lâm Tôn tá»i.
Thẩm Tu Lâm và Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n Äá»u Äang tu luyá»n khôi phục.
Hiá»n giá» cÅ©ng Äã há»i phục Äược phần lá»n, còn dÆ° lại, không phải chá» dá»±a và o tu luyá»n là có thá» khôi phục Äược, mà là cần thá»i gian Äá» tÃch luỹ.
Tình trạng lúc nà y của bá»n há» Äá»u Äã khá tá»t rá»i.
Ngược lại, nếu so vá»i tình trạng của hai ngÆ°á»i Thẩm Tu Lâm, Lâm Tôn thoạt nhìn kém hÆ¡n rất nhiá»u, mặt của Äá»i phÆ°Æ¡ng vẫn còn trắng bá»ch.
âTrÆ°á»c Äó, ngÆ°Æ¡i nói nó còn ẩn giấu háºu chiêu?â Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n há»i.
Lâm Tôn bất Äắc dÄ© thá» dà i âỪm, trong ngÆ°á»i tôi. TrÆ°á»c Äấy không phát hiá»n ra. Nó muá»n khá»ng chế trái tim của tôi.â
Nếu tim bá» khá»ng chế, nhÆ° váºy ngÆ°á»i còn không phải Äã chết rá»i hay sao?
Ai cÅ©ng biết Äược Äiá»u nà y.
Nếu nhÆ° không phải Lâm Tôn còn giấu má»t và i lá bà i há» má»nh, hÆ¡n nữa Äá»i vá»i kẻ thù còn Äủ tà n nhẫn, thì có lẽ⦠thá»±c sá»± Äã rÆ¡i và o trong tay quái váºt rá»i.
Quái váºt kia, Äúng là vẫn còn rất thông minh.
âÄáng tiếc là Äến giá» vẫn không biết quái váºt kia là cái gì.â Thẩm Tu Lâm nói.
Lâm Tôn nghe váºy, nói âTôi có thá» nhìn ná»i Äan của quái váºt kia không? Chá» nhìn qua má»t chút thôi.â
âNá»i Äan?â Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n nhÃu mà y, không từ chá»i âNgÆ°Æ¡i gá»i nó nhÆ° váºy?â
âQuái váºt Äó là sinh váºt, tôi có thá» xác Äá»nh Äược. HÆ¡n nữa, nó không phải là ngÆ°á»i, nhÆ° váºy, ÄÆ°Æ¡ng nhiên gá»i là ná»i Äan rá»i. Trên thá»±c tế, gá»i là cái gì cÅ©ng không quan trá»ng.â
Äúng váºy, gá»i nó là cái gì cÅ©ng không quan trá»ng.
Thẩm Tu Lâm cùng Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n cÅ©ng không cần giấu diếm là m gì.
Vì váºy, Lâm Tôn cầm lấy ná»i Äan trong tay, cẩn tháºn quan sát.
Má»t lúc sau, Lâm Tôn trả lại ná»i Äan cho Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n âThuá»c tÃnh rất hắc ám.â
âỪm.â Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n gáºt Äầu âThuá»c tÃnh của ta là thôn phá», cÅ©ng coi nhÆ° thÃch hợp.â
Lâm Tôn gáºt Äầu âPhải, Äây là thứ hai ngÆ°á»i nên Äược, cảm Æ¡n rất nhiá»u.â
âHaha, anh dùng thân pháºn thà nh chủ của thà nh Song Ưu Äá» nói cảm Æ¡n sao?â Thẩm Tu Lâm cÆ°á»i.
Lâm Tôn nghe váºy cÅ©ng cÆ°á»i âNÆ¡i nà y vá»n là Äá»a bà n của tôi, tôi dùng thân pháºn thà nh chủ Äá» nói cảm Æ¡n vá»i hai ngÆ°á»i, cÅ©ng không có vấn Äá» gì Äúng không?â
âPhải.â Thẩm Tu Lâm gáºt Äầu, giá»ng nhÆ° Äang suy nghÄ© gì Äó, nói âThà nh chủ sao, Äúng là rất lợi hại.â
Lâm Tôn cÆ°á»i haha, bá»ng dÆ°ng sặc, rá»i ho khan hai tiếng.
Thẩm Tu Lâm không nhá»n Äược nói âAnh cẩn tháºn má»t chút.â
Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n nhìn Thẩm Tu Lâm, hai mắt lại bắt Äầu u ám.
Lâm Tôn khoát tay, sau Äó nhìn vá» phÃa Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n âMá»i ngÆ°á»i Äá»nh bao giá» rá»i khá»i? DÆ°á»ng nhÆ° mục ÄÃch của má»i ngÆ°á»i là tá»i Äế Äô?â
âỪm.â Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n lạnh nhạt Äáp má»t tiếng, không nói lá»i nà o.
Thẩm Tu Lâm cÆ°á»i, nói âKhông vá»i, nhÆ°ng có lẽ cÅ©ng chá» ngà y má»t ngà y hai thôi. CÅ©ng phải chá» thủ hạ của tôi nghá» ngÆ¡i há»i phục má»t chút. Äúng rá»i, tôi thấy thà nh phá» nà y vẫn còn có nhiá»u váºt tÆ° lắm. Chá» tôi Äang cần má»t Ãt nhân tà i, thà nh chủ Lâm, anh nếu mà là thà nh chủâ¦â
Thẩm Tu Lâm lại cÆ°á»i âTôi nghÄ©, Äá»i vá»i những nhân tà i nà y, anh nhất Äá»nh sẽ trợ giúp má»t chút Äúng không? Thà nh phá» chá» chúng tôi quá nhá», muá»n tìm nhân tà i cÅ©ng khó.â
Lâm Tôn ââ¦â
Äây là Äang than vãn ká» khá» sao?
Äây là Äang muá»n cÆ°á»p ngÆ°á»i sao?
Lâm Tôn chá» muá»n chá»i ầm lên, thế nhÆ°ng phong Äá» và khà chất của bản thân anh ta lại không cho phép là m ra những viá»c mất hình tượng nhÆ° váºy.
Thế nên, cuá»i cùng, Lâm Tôn dá» khóc dá» cÆ°á»i nói âÄá»u dá» thÆ°Æ¡ng lượng thôi.â
âHaha, tá»t rá»i, thà nh chủ Lâm thá»±c Äúng là hà o phóng.â
Lâm Tôn ââ¦â
ChÃnh mình tháºt sá»± không muá»n là m ngÆ°á»i hà o phòng má»t chút nà o Äâu.
Tháºt Äấy!
Không phải rõ lắm rá»i hay sao?
Thẩm Tu Lâm rõ rà ng Äã dá»± Äá»nh kế hoạch cÆ°á»p ngÆ°á»i từ lâu, nhất thá»i, Lâm Tôn cÅ©ng không có cách nà o nói thêm Äược cái gì.
Má»t lúc sau, Lâm Tôn Äi khá»i.
Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n nhìn bá» dạng dá» khóc dá» cÆ°á»i của Lâm Tôn, trong lòng ngược lại cảm thấy vui vẻ hÆ¡n nhiá»u.
Nhìn sang ngÆ°á»i bên cạnh, vẻ mặt âlà m chuyá»n xấu mà lại Äược nhÆ° ýâ của Thẩm Tu Lâm lúc nà y⦠Äúng là có chút buá»n cÆ°á»i.
Vì váºy, Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n cÅ©ng cÆ°á»iâ¦
Trận pháp lúc này tràn ngập nguy cơ.
Thẩm Tu Lâm hét lớn “Tăng mạnh phòng ngự.”
Sau khi hắn nói xong, bên trong trận pháp nhanh chóng vận chuyển năng lượng.
Đông Phương Hiển thì lại kéo Ngô Tranh tới bên cạnh mình “Tình huống khẩn cấn, ta chuyển tinh thần lực của ta cho ngươi, chính ngươi tự thay đổi. Hơn nữa, ngươi phải nhớ kỹ, dùng phương thức kia.”
Đông Phương Hiển vô cùng nghiêm túc.
Ngô Tranh cũng trịnh trọng gật đầu “Được, tôi hiểu.”
Đông Phương Hiển truyền âm cho Thẩm Tu Lâm “Tranh thủ cho tôi 3 phút.”
Thẩm Tu Lâm lúc này cũng không có thời gian hỏi Đông Phương Hiển đang chuẩn bị làm cái gì, càng không có thời gian chạy tới ngăn cản y.
Hắn chỉ có thể cắn răng đồng ý “Được, 3 phút, giao cho anh.”
Thể chất lưu trữ có một điểm đặc thù. Nếu như không có điểm đặc thù đó, số lượng thể chất lưu trữ làm sao sẽ ít như vậy, nhưng lại vẫn khiến cho vô số người muốn có được.
Trong truyền thuyết, người có thể chất lưu trữ chỉ cần dung hợp tinh thần lực có tính chất thôn phệ, như vậy, có thể tạo ra một loại phương thức tấn công rất đặc biệt.
Phương thức này, nghe đồn rằng so với việc dùng tinh thần lực bình thường, thì không biết mạnh hơn gấp bao nhiêu lần.
Trước đó, Đông Phương Hiển không nghĩ tới cách làm này, chỉ để Ngô Tranh làm nhiệm vụ trạm trung chuyển năng lượng.
Thế nhưng hiện tại, quái vật này đã hợp hai thành một, khiến cho bọn họ nhận ra, cách tấn công hiện giờ không thể thắng được.
Thậm chí, đến cả người mới vừa coi quái vật là thức ăn, Thẩm Dật Hiên, lúc này cũng không thể tới gần quái vật.
Quanh thân quái vật có một tầng khí, nhìn không rõ có phải tử khí hay không, hoàn toàn ngăn cách bất cứ loại tấn công nào tới gần.
Cũng ngăn cách tất cả mọi người tới gần.
Cho nên, Đông Phương Hiển chỉ có thể mạo hiểm thử một lần.
Sở dĩ nói là mạo hiểm, đó là bởi vì phương pháp dung hợp này vốn rất khó thành công.
Thế nhưng cũng may là, cả hai người đều là Dấu, hơn nữa, tính tới một trình độ nhất định nào đó, tinh thần lực của cả hai người đều khá đặc thù.
Mặc dù không thể so sánh hai loại tinh thần lực với nhau, thế nhưng vẫn có thể dung hợp lại.
Nếu như thất bại, Đông Phương Hiển cũng phải chuẩn bị sẵn sàng cho tình huống tinh thần lực bị phản phệ lại.
Thế nên, Đông Phương Hiển mới nói rằng y đang đánh cuộc.
Sau khi hai con quái vật hợp lại làm một, Đông Phương Hiển cảm thấy quái vật này không phải dễ dàng có thể đối phó được.
Nếu như cứ tiếp tục duy trì như hiện nay, trận pháp có thể sẽ bị phá.
Thực ra, Đông Phương Hiển cũng không quá để ý việc người dân của thành Song Ưu sống hay chết.
Thế nhưng, nơi này ngoại trừ người của thành Song Ưu, thì vẫn còn có thủ hạ của Thẩm Tu Lâm.
Cho nên, y không thể nhìn những người này chết.
Thẩm Tu Lâm tiếp nhận nhiệm vụ kéo dài 3 phút.
3 phút này kỳ thực cũng không phải dễ dàng có thể gánh vác nổi.
Đặc biệt là, có vẻ như quái vật đã nhận thấy được điều gì đó, mỗi lần nó tấn công đều nhắm về phía Đông Phương Hiển và Ngô Tranh.
Thẩm Tu Lâm không còn cách nào khác. chỉ có thể tự mình chống đỡ.
Đội dị năng giả cũng chạy tới.
Thế nhưng, trận pháp do đội dị năng bày ra không tới nửa phút đã bị phá nát.
Sau đó, một nửa số người trong đội đều phun ra một ngụm máu tươi.
Có năm người trực tiếp bị đánh chết.
Thẩm Tu Lâm cắn răng, chỉ có thể tiếp tục.
“Thẩm thiếu, chúng ta tới.” Lúc này, những người đứng trong trận pháp cỡ lớn hét lên.
Đây là trận pháp do người dân toàn thành phố chia nhau vận chuyển.
Thẩm Tu Lâm thoáng lui về sau một chút, dùng tốc độ nhanh nhất để hồi phục.
Lúc này, Thẩm Tu Lâm chỉ cảm thấy thời gian trôi qua quá chậm, quá chậm.
Hắn hi vọng mình có thể khôi phục nhanh một chút.
Hắn hi vọng mình có thể đạt được trạng thái tốt nhất nhanh một chút.
Thế nhưng… không thể.
Mọi người trong trận pháp điên cuồng vận chuyển tất cả sức mạnh, không có người ở giữa làm điểm trung chuyển, khiến cho bọn họ lãng phí không ít sức lực.
Nhưng những công kích này vẫn được phát huy.
Nhiều người nhiều sức, câu nói này ở một mức độ nào đó thực sự rất có lý.
Sau lần tấn công này, quái vật nghiêng ngả, còn kêu lên một tiếng đau đớn.
Chỉ tiếc cũng không có tác dụng quá lớn.
Dù là như vậy, mọi người vẫn thấy được hi vọng.
Cho nên, bọn họ liên tục tấn công.
Nhưng lần này, bọn họ sẽ không còn may mắn như thế.
Quái vật dùng quạt trong tay quạt thẳng về hướng trận pháp mười lần.
Rốt cuộc, ở lần tấn công thứ mười, trận pháp… bị phá nát.
Hai mắt Thẩm Tu Lâm đỏ tươi như máu, bởi vì hắn nhìn thấy một nửa số người trong trận pháp ngã xuống, không biết sống hay chết.
Quái vật cũng gào lên một tiếng, sau đó, Thẩm Tu Lâm nhìn thấy vô số sợi màu đen ẩn chứa sức mạnh từ trong cơ thể của mọi người tràn ra, rồi liên tục vọt về phía quái vật.
Thẩm Tu Lâm hoảng hốt.
Hắn cảm nhận được, nếu như không ngăn cản con quái vật này, thì dù bản thân mình có thể kiên trì chống đỡ được 3 phút, phương pháp của Đông Phương Hiển cũng không nhất định có thể gây ra thương tổn cho quái vật.
Vì vậy, Thẩm Tu Lâm cắn răng, hét lên một tiếng “Thuỷ Bạch Sắc!”
Thẩm Tu Lâm gào rất lớn, Thuỷ Bạch Sắc từ trong ý thức hải của hắn bay ra, đồng thời còn có ba Quang khác.
Khi Thuỷ Bạch Sắc và ba Quang xuất hiện, quái vật không tiếp tục hấp thu những sợi màu đen kia nữa, mà lại nhìn về phía bên này.
Quái vật kia hấp thu loại sức mạnh này, tức là có thể hấp thu được sức mạnh của dị năng giả.
Nếu như quái vật hấp thu được sức mạnh của dị năng giả thì nó sẽ càng mạnh mẽ hơn, còn dị năng giả thì lại chết.
Thẩm Tu Lâm lớn tiếng nói “Không tiếc bất cứ giá nào, ngăn cản nó!”
Thuỷ Bạch Sắc bình tĩnh đáp một tiếng “Đã biết, chủ nhân.”
Sau đó, chúng đồng loạt bay về phía quái vật.
Toàn thân Thuỷ Bạch Sắc toả ra vầng sáng màu trắng bạc, lao thẳng về phía não của quái vật.
Nhất thời, quái vật không có cách nào hấp thu được sức mạnh của những dị năng giả kia nữa.
Thẩm Tu Lâm cũng phối hợp tấn công.
Quái vật nổi giận, quạt về phía Thẩm Tu Lâm.
Lúc này, Thẩm Dật Hiên hai mắt vằn sọc đỏ cũng chạy tới “Không cho mày tổn thương chú Thẩm!”
Thẩm Dật Hiên gào lên, nhào tới ôm chặt lấy tay quái vật.
Kích cỡ của quái vật quá lớn, Thẩm Dật Hiên dù muốn ôm tay nó cũng không ôm nổi.
Mục đích của Thẩm Dật Hiên cũng không phải chỉ vì muốn ngăn cản quái vật.
Cho nên, sau khi túm được tay quái vật, Thẩm Dật Hiên lập tức cắn một miếng.
Cậu ta cứ thế cắn từng miếng từng miếng một, nghiến răng nghiến lợi cắn.
Quái vật lại hất Thẩm Dật Hiên ra ngoài, đây đã là lần thứ ba Thẩm Dật Hiên bị ném ra.
Thẩm Dật Hiên ngã tới mức vỡ đầu chảy máu, nhưng không tới hai giây lại nhảy tới, cố gắng cắn.
Cứ như vậy, quái vật chỉ tấn công được Thẩm Tu Lâm mấy lần.
Thế nên, Thẩm Tu Lâm thì không có vấn đề gì, nhưng Thẩm Dật Hiên thì lại thảm.
Thẩm Dật Hiên bị quái vật chộp tới trong tay, nó giận dữ tới mức muốn bóp nát Thẩm Dật Hiên.
“Dật Hiên!” Thẩm Tu Lâm thét lên, nhào tới chỗ quái vật.
Mà lúc này, Ngô Tranh đến.
Hai mắt của Ngô Tranh biến thành vô cùng quỷ dị, một bên màu xanh lục, một bên màu đen.
Bên mắt màu đen âm u tới mức khiến cho người khác không nhìn thấy được đáy mắt… Còn bên mắt màu xanh lục, lại khiến cho người khác thấy được sinh cơ.
Sinh cơ vô cùng rực rỡ.
Thế nhưng, khi sinh cơ quá nhiều, kỳ thực cũng không phải chuyện tốt, sẽ dìm người khác chết đuối mất.
Ngô Tranh đá một cước về phía ngực quái vật.
Quái vật ngã ngửa về phía sau, bàn tay không tự chủ được thả lỏng Thẩm Dật Hiên ra.
Thẩm Dật Hiên cuối cùng cũng trốn thoát được khỏi tay quái vật.
Lúc này, Ngô Tranh tiếp tục tấn công.
Đông Phương Hiển cũng chạy tới, Thẩm Tu Lâm vội vã đi về phía y.
“Đông Phương.”
Thẩm Tu Lâm cẩn thận quan sát Đông Phương Hiển.
Sắc mặt của Đông Phương Hiển có chút trắng, thế nhưng y lại lắc đầu “Tôi không sao, chúng ta giải quyết nó đã.”
Thẩm Tu Lâm cắn răng, hiểu được hiện giờ bọn họ chỉ có thể tiếp tục tấn công đối thủ.
Vì vậy, Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển nắm tay nhau, đồng thời hướng về phía quái vật.
Hai người nắm tay, tinh thần lực thông qua hai tay đang quấn chặt vào nhau để tấn công.
Đông Phương Hiển có chút kinh ngạc, không ngờ tới khi hai người dung hợp tinh thần lực, hao tổn khi nãy của y thế mà lại đang chậm rãi khôi phục.
Mặc dù tốc độ khôi phục rất chậm, thế nhưng đúng thực là có tiến triển.
Lúc này cũng không kịp suy nghĩ thêm, Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển chạy tới chỗ quái vật.
Ngô Tranh vẫn đang giao đấu với quái vật.
Kích cỡ của quái vật cũng rút xuống chỉ bằng một người bình thường. Trông từ bên ngoài thì quả thật giống con người, chỉ là hơi xấu một chút.
Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển cùng nhau tấn công.
Thẩm Dật Hiên cũng không sợ chết nhào tới.
Vào lúc này, Tuyết Lang từ hôn mê tỉnh lại, không để ý tới bản thân đang trọng thương, cũng chạy tới.
Thẩm Hình tỉnh lại, cũng tham gia vào.
Ngoài ra còn có cả Lâm Tôn.
Lâm Tôn dù hôn mê một khoảng thời gian, thế nhưng lúc trước lại bạo phát năng lượng cùng với huỷ đi một chiếc quạt khiến cho quái vật trọng thương.
Nếu anh ta không làm như vậy, thì khi đó Đông Phương Hiển và Thẩm Tu Lâm cũng không có cách nào đối phó được với quái vật.
Lúc này, Ngô Tranh bay tới, gào lên “Tất cả mọi người, dùng dị năng từ cấp năm trở xuống, rót tới trong cơ thể tôi.”
Sau đó, tất cả mọi người đều làm theo.
Ngô Tranh thừa nhận hết tất cả sức mạnh của mọi người, không cần thông qua trận pháp.
Ngô Tranh thét lên má»t tiếng, dùng toà n bá» tinh thần lá»±c cùng dá» nÄng tá»n trữ trong cÆ¡ thá» mình tấn công.
âRá»ng!â Quát váºt hét thảm má»t tiếng kinh thiên Äá»ng Äá»a.
Thẩm Tu Lâm và Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n cÅ©ng tấn công quái váºt má»t Äòn cuá»i cùng.
Ngay khi công kÃch Äạt tá»i mục tiêu, Thẩm Dáºt Hiên cùng Tuyết Lang lại chạy tá»i.
Sau Äó, má»t ngÆ°á»i từ phÃa trên Än xuá»ng, má»t lang từ phÃa dÆ°á»i Än lên.
Cả hai giá»ng nhÆ° Äang thi Äấu vá»i nhau, tranh già nh quái váºt.
Hai ngÆ°á»i Thẩm Tu Lâm và Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n cÅ©ng Äến gần quái váºt.
Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n ÄÆ°a tay, tinh thần lá»±c trà n ra, móc lấy nÄng lượng thá» từ trong Äầu quái váºt.
NÄng lượng thá» nà y là viên lá»n nhất mà bá»n há» có Äược tÃnh tá»i hiá»n giá», lá»n cỡ ba nắm tay ngÆ°á»i trÆ°á»ng thà nh.
NÄng lượng thá» tá»i Äen nhÆ° má»±c.
Khi cầm nó trong tay, Thẩm Tu Lâm và Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n láºp tức cảm nháºn Äược khà tức nÄng lượng rất Äáºm.
Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n thu viên nÄng lượng thá» nà y và o trong không gian.
Và o lúc nà y, Thẩm Dáºt Hiên và Tuyết Lang cÅ©ng chia nhau Än hết cÆ¡ thá» quái váºt.
Ngay khi cả hai Än xong, Äá»ng thá»i ngã ra, hôn mê bất tá»nh.
âHiên Hiên!â Thẩm Tu Lâm cùng Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n vừa Äúng lúc nhìn sang, hai ngÆ°á»i giáºt mình hoảng há»t.
Bá»n há» nhanh chóng chạy tá»i, Thẩm Tu Lâm bế Thẩm Dáºt Hiên lên.
Lông mà y Thẩm Dáºt Hiên nhÃu chặt, cả khuôn mặt Äá»u cho thấy hiá»n giá» cáºu Äang rất khó chá»u.
Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n kiá»m tra cho Thẩm Dáºt Hiên.
Thẩm Hình cả ngÆ°á»i trá»ng thÆ°Æ¡ng Äi tá»i âThế nà o rá»i?â
Má»t lát sau, Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n bất Äắc dÄ© nói âCó thá» là do hấp thu quá nhiá»u nÄng lượng, cho nên hiá»n tại không tiêu hoá ká»p.â
Thẩm Tu Lâm nghe váºy láºp tức nói âChúng ta trá» vá» rá»i hãy nói.â
âÄược.â Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n không có ý kiến gì.
Lâm Tôn trá»ng thÆ°Æ¡ng, thế nhÆ°ng lúc nà y lại không thá» không á» lại xá» lý háºu quả.
Khi tráºn pháp bá» phá, má»t ná»a sá» ngÆ°á»i bên trong ngã xuá»ng.
HÆ¡n nữa, tất cả má»i ngÆ°á»i lại bá» hấp thu tinh thần lá»±c.
Lúc nà y còn chÆ°a biết rõ tình huá»ng bên Äó Äến cùng ra sao.
Thẩm Tu Lâm cùng Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n có thá» không Äá» tâm, thế nhÆ°ng Lâm Tôn lại nhất Äá»nh phải quản.
NÆ¡i nà y chÃnh là Äá»a bà n của anh ta.
Vì váºy, Lâm Tôn Äi tìm những thủ hạ còn sá»ng sót, sau Äó thông báo nhiá»m vụ cho bá»n há»â¦
Viá»c khắc phục và giải quyết háºu quả nà y, Thẩm Tu Lâm và Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n không tham dá»± và o.
Äiá»u duy nhất may mắn là , những dá» nÄng giả thủ hạ của bá»n há» trong Äoà n xe Äá»u còn sá»ng.
Từng ngÆ°á»i má»t còn Äang nhảy nhót tÆ°ng bừng.
Äược rá»i, nói nhÆ° váºy cÅ©ng hÆ¡i kỳ quái tháºt.
Mặc dù tráºn pháp bá» phá, bá»n há» vẫn có thá» sá»ng sót, nhÆ° váºy Äã chứng minh Äược nÄng lá»±c của bá»n há».
Thẩm Tu Lâm và Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n Äá»u tÆ°Æ¡ng Äá»i hà i lòng vá» vấn Äá» nà y.
Mặt khác, Thẩm Hình ôm Thẩm Dáºt Hiên vá» chÄm sóc, chá» cho Thẩm Dáºt Hiên tá»nh lại.
Mà Long Thà nh Uyên thì chạy tá»i chÄm sóc Tuyết Lang.
Tuyết Lang cÅ©ng hôn mê, hÆ¡n nữa, trong khi hôn mê, thân thá» của Tuyết Lang còn lá»n hÆ¡n má»t cỡ.
Hoà n toà n lá»n hÆ¡n má»t cỡ, Long Thà nh Uyên chÃnh mắt nhìn thấy Äá»i phÆ°Æ¡ng thay Äá»i.
Thuỷ Bạch Sắc cùng ba Quang quay trỠlại ý thức hải của Thẩm Tu Lâm.
Äến lúc nà y, sá»± kiá»n quái váºt thà nh Song Ưu, xem nhÆ° Äã hoà n toà n khép lại.
ChỠlà không biết tình trạng thương vong thế nà o.
Nếu nhÆ° tá»n thất Ãt má»t chút thì tá»t rá»iâ¦
Sau mấy tiếng, Lâm Tôn tá»i.
Thẩm Tu Lâm và Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n Äá»u Äang tu luyá»n khôi phục.
Hiá»n giá» cÅ©ng Äã há»i phục Äược phần lá»n, còn dÆ° lại, không phải chá» dá»±a và o tu luyá»n là có thá» khôi phục Äược, mà là cần thá»i gian Äá» tÃch luỹ.
Tình trạng lúc nà y của bá»n há» Äá»u Äã khá tá»t rá»i.
Ngược lại, nếu so vá»i tình trạng của hai ngÆ°á»i Thẩm Tu Lâm, Lâm Tôn thoạt nhìn kém hÆ¡n rất nhiá»u, mặt của Äá»i phÆ°Æ¡ng vẫn còn trắng bá»ch.
âTrÆ°á»c Äó, ngÆ°Æ¡i nói nó còn ẩn giấu háºu chiêu?â Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n há»i.
Lâm Tôn bất Äắc dÄ© thá» dà i âỪm, trong ngÆ°á»i tôi. TrÆ°á»c Äấy không phát hiá»n ra. Nó muá»n khá»ng chế trái tim của tôi.â
Nếu tim bá» khá»ng chế, nhÆ° váºy ngÆ°á»i còn không phải Äã chết rá»i hay sao?
Ai cÅ©ng biết Äược Äiá»u nà y.
Nếu nhÆ° không phải Lâm Tôn còn giấu má»t và i lá bà i há» má»nh, hÆ¡n nữa Äá»i vá»i kẻ thù còn Äủ tà n nhẫn, thì có lẽ⦠thá»±c sá»± Äã rÆ¡i và o trong tay quái váºt rá»i.
Quái váºt kia, Äúng là vẫn còn rất thông minh.
âÄáng tiếc là Äến giá» vẫn không biết quái váºt kia là cái gì.â Thẩm Tu Lâm nói.
Lâm Tôn nghe váºy, nói âTôi có thá» nhìn ná»i Äan của quái váºt kia không? Chá» nhìn qua má»t chút thôi.â
âNá»i Äan?â Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n nhÃu mà y, không từ chá»i âNgÆ°Æ¡i gá»i nó nhÆ° váºy?â
âQuái váºt Äó là sinh váºt, tôi có thá» xác Äá»nh Äược. HÆ¡n nữa, nó không phải là ngÆ°á»i, nhÆ° váºy, ÄÆ°Æ¡ng nhiên gá»i là ná»i Äan rá»i. Trên thá»±c tế, gá»i là cái gì cÅ©ng không quan trá»ng.â
Äúng váºy, gá»i nó là cái gì cÅ©ng không quan trá»ng.
Thẩm Tu Lâm cùng Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n cÅ©ng không cần giấu diếm là m gì.
Vì váºy, Lâm Tôn cầm lấy ná»i Äan trong tay, cẩn tháºn quan sát.
Má»t lúc sau, Lâm Tôn trả lại ná»i Äan cho Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n âThuá»c tÃnh rất hắc ám.â
âỪm.â Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n gáºt Äầu âThuá»c tÃnh của ta là thôn phá», cÅ©ng coi nhÆ° thÃch hợp.â
Lâm Tôn gáºt Äầu âPhải, Äây là thứ hai ngÆ°á»i nên Äược, cảm Æ¡n rất nhiá»u.â
âHaha, anh dùng thân pháºn thà nh chủ của thà nh Song Ưu Äá» nói cảm Æ¡n sao?â Thẩm Tu Lâm cÆ°á»i.
Lâm Tôn nghe váºy cÅ©ng cÆ°á»i âNÆ¡i nà y vá»n là Äá»a bà n của tôi, tôi dùng thân pháºn thà nh chủ Äá» nói cảm Æ¡n vá»i hai ngÆ°á»i, cÅ©ng không có vấn Äá» gì Äúng không?â
âPhải.â Thẩm Tu Lâm gáºt Äầu, giá»ng nhÆ° Äang suy nghÄ© gì Äó, nói âThà nh chủ sao, Äúng là rất lợi hại.â
Lâm Tôn cÆ°á»i haha, bá»ng dÆ°ng sặc, rá»i ho khan hai tiếng.
Thẩm Tu Lâm không nhá»n Äược nói âAnh cẩn tháºn má»t chút.â
Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n nhìn Thẩm Tu Lâm, hai mắt lại bắt Äầu u ám.
Lâm Tôn khoát tay, sau Äó nhìn vá» phÃa Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n âMá»i ngÆ°á»i Äá»nh bao giá» rá»i khá»i? DÆ°á»ng nhÆ° mục ÄÃch của má»i ngÆ°á»i là tá»i Äế Äô?â
âỪm.â Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n lạnh nhạt Äáp má»t tiếng, không nói lá»i nà o.
Thẩm Tu Lâm cÆ°á»i, nói âKhông vá»i, nhÆ°ng có lẽ cÅ©ng chá» ngà y má»t ngà y hai thôi. CÅ©ng phải chá» thủ hạ của tôi nghá» ngÆ¡i há»i phục má»t chút. Äúng rá»i, tôi thấy thà nh phá» nà y vẫn còn có nhiá»u váºt tÆ° lắm. Chá» tôi Äang cần má»t Ãt nhân tà i, thà nh chủ Lâm, anh nếu mà là thà nh chủâ¦â
Thẩm Tu Lâm lại cÆ°á»i âTôi nghÄ©, Äá»i vá»i những nhân tà i nà y, anh nhất Äá»nh sẽ trợ giúp má»t chút Äúng không? Thà nh phá» chá» chúng tôi quá nhá», muá»n tìm nhân tà i cÅ©ng khó.â
Lâm Tôn ââ¦â
Äây là Äang than vãn ká» khá» sao?
Äây là Äang muá»n cÆ°á»p ngÆ°á»i sao?
Lâm Tôn chá» muá»n chá»i ầm lên, thế nhÆ°ng phong Äá» và khà chất của bản thân anh ta lại không cho phép là m ra những viá»c mất hình tượng nhÆ° váºy.
Thế nên, cuá»i cùng, Lâm Tôn dá» khóc dá» cÆ°á»i nói âÄá»u dá» thÆ°Æ¡ng lượng thôi.â
âHaha, tá»t rá»i, thà nh chủ Lâm thá»±c Äúng là hà o phóng.â
Lâm Tôn ââ¦â
ChÃnh mình tháºt sá»± không muá»n là m ngÆ°á»i hà o phòng má»t chút nà o Äâu.
Tháºt Äấy!
Không phải rõ lắm rá»i hay sao?
Thẩm Tu Lâm rõ rà ng Äã dá»± Äá»nh kế hoạch cÆ°á»p ngÆ°á»i từ lâu, nhất thá»i, Lâm Tôn cÅ©ng không có cách nà o nói thêm Äược cái gì.
Má»t lúc sau, Lâm Tôn Äi khá»i.
Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n nhìn bá» dạng dá» khóc dá» cÆ°á»i của Lâm Tôn, trong lòng ngược lại cảm thấy vui vẻ hÆ¡n nhiá»u.
Nhìn sang ngÆ°á»i bên cạnh, vẻ mặt âlà m chuyá»n xấu mà lại Äược nhÆ° ýâ của Thẩm Tu Lâm lúc nà y⦠Äúng là có chút buá»n cÆ°á»i.
Vì váºy, Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n cÅ©ng cÆ°á»iâ¦
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.