Chương 149: Trận pháp cỡ lớn
Sa Mạc Cuồng Vân
28/10/2021
Lúc bắt đầu, Thẩm Tu Lâm chưa tìm được cảm giác chính xác.
Thế nhưng, năng lực học tập của hắn rất mạnh, hơn nữa, tinh thần lực của hắn lại có chút tương đồng dung hợp với Đông Phương Hiển.
Vì vậy, không bao lâu, Thẩm Tu Lâm đã nắm được phương pháp.
Đương nhiên, về mặt tốc độ, Thẩm Tu Lâm vẫn chậm hơn Đông Phương Hiển một chút.
Đối với hiểu biết về tinh thần lực, Thẩm Tu Lâm so với một người tu luyện từ nhỏ như Đông Phương Hiển, vẫn luôn kém hơn.
Lúc này, Thẩm Hình vốn đang đứng bên cạnh đứa nhỏ, lại xảy ra một chút thay đổi nho nhỏ.
Đúng vậy, đúng là có thay đổi, ánh mắt của Thẩm Hình bỗng dưng trở nên thâm trầm hơn một chút.
Ánh mắt của Thẩm Hình không còn mơ hồ nữa, mà đã trở nên sâu sắc hơn rất nhiều, nếu như để so sánh tới một mức độ nhất định, chính là giống với người trong quá khứ kia.
Nhưng cũng may là loại ánh mắt này cũng không kéo dài quá lâu.
Rất nhanh, hai mắt của Thẩm Hình quay trở về trong suốt như bình thường.
Sau đó không lâu, Thẩm Hình lại tiếp tục chăm chú quan sát đứa nhỏ, ánh mắt vô cùng dịu dàng.
Cứ như vậy, nơi này trở nên vô cùng yên tĩnh.
Đứa nhỏ giống như được bảo vệ trong vách ngăn kia để hấp thu thực lực.
Mà Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển thì lại đang tiếp tục hoàn thành vấn đề của trận pháp…
Thời gian trôi qua từng chút một, Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển đã không nhớ rõ mình tiêu phí bao nhiêu thời gian cho trận pháp này.
Bọn họ cũng biết, nếu như không ra ngoài, rất có thể quái vật kia đã chạy ra rồi.
Thế nhưng, dù hai người có nóng ruột tới đâu thì cũng không có cách nào, cho nên, cũng chỉ có thể cứ tiêu tốn thời gian như thế.
Cũng không biết rốt cuộc đã trôi qua bao lâu, Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển chỉ cảm thấy thời gian lúc này đều đảo lộn hết cả, cuối cùng, bên phía Thẩm Dật Hiển truyền tới một tiếng “Ầm ầm”.
Sau đó, giống như ở trong sa mạc, Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển rõ ràng cảm thấy đất dưới chân lún dần xuống.
Thế nhưng, cảm giác này lại chỉ là ảo giác mà thôi, bởi vì nơi bọn họ đứng vẫn là ở dưới đất.
Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển quan sát đất dưới chân, sau đó tinh thần lực bao quanh hai chân, như vậy sẽ bảo đảm không bị ngã.
Cảm giác như cả lòng đất đều đảo lộn truyền đến, ngay sau đó, Thẩm Dật Hiên thét lên một tiếng, oành một chưởng đánh nát vách ngăn bao quanh.
Sau đó, Thẩm Dật Hiên xuất hiện trước mặt Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển.
Một sợi tơ màu bạc quấn quanh cánh tay của Đông Phương Hiển và Thẩm Tu Lâm, mặt khác, Thẩm Dật Hiên đi qua nắm lấy cánh tay Thẩm Hình, mọi người cùng nhau trồi lên trên.
Bọn họ mượn lực hướng về phía trước.
Vì vậy, không lâu sau, bọn họ đã lên tới trên mặt đất.
Sau khi tới trên mặt đất, bọn họ cảm giác được bên dưới có lở đất, nhưng trên mặt đất vẫn không có hiện tượng nào.
Lúc này, cảm giác bị đè nén khi trước không những không biến mất, mà còn mạnh hơn rất nhiều.
Thế nhưng, khí tức mãnh liệt như vậy cũng không phải truyền từ bên dưới lòng đất, mà là… tới từ nội thành.
Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển liếc nhìn nhau, đều hiểu được đã có chuyện không hay xảy ra, vì vậy, hai người vội vàng chạy về hướng nội thành.
Hiện tại bọn họ cùng Lâm Tôn đã đứng chung một con thuyền, một bên gặp nguy, bên kia ắt không thể yên lành.
Hai người tăng hết tốc lực gấp rút lên đường.
Không bao lâu, hai người về tới nội thành, chỉ thấy khoảng không ở nội thành lúc này đã dày đặc mây đen.
Phía bên dưới mọi người đều đang bàng hoàng, thế nhưng, lại không có chút hỗn loạn nào.
Nhìn số lượng người rất khổng lồ bên kia, thế nhưng, Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển vẫn nhạy cảm phát hiện được… giống như thiếu đi cái gì đó.
Hai người nhìn nhau, sau đó quay trở lại nhà.
Đám người Lưu Tương Vân đều đang ở bên ngoài, chăm chú nhìn lên bầu trời.
Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiện xuất hiện khiến cho hai mắt của đám người đều sáng lên.
“Thẩm thiếu, Đông Phương tiên sinh, hai người đã trở lại.”
Những ngày gần đây, mấy người có cấp bậc cao nhất đều đi khỏi, đi tìm thì không tìm được, liên lạc cũng không xong, Lưu Tương Vân đã sắp điên mất rồi.
Nếu như Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển không về, Lưu Tương Vân cũng không biết nên làm thế nào bây giờ.
Lâm Tôn không biết đã tới qua bao nhiêu lần, thậm chí còn nghi ngờ Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển tìm được phương pháp nào đó, rồi len lén dẫn người đi.
Nếu như không phải mấy người Lưu Tương Vân rất hiểu cách làm người của Thẩm Tu Lâm, chỉ sợ cũng đã nghĩ như thế.
Thành phố này trở nên vô cùng quỷ dị, mọi người đều biết được sự tồn tại của quái vật.
Mấy người Lưu Tương Vân hiểu tính tình của Thẩm Tu Lâm, vậy nên khi Lâm Tôn nghi ngờ hai người, bọn họ suýt chút nữa đã ra tay với đối phương.
Chỉ tiếc là, cả đoàn xe gộp lại cũng không phải đối thủ của người ta.
Tuyết Lang lúc đó có cấp bậc mạnh nhất trong tất cả bọn họ, thế nhưng, Tuyết Lang cũng không phải đối thủ của Lâm Tôn.
Hiện tại, Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển trở về, Lưu Tương Vân thực sự phải thở phào một cái.
“Tình huống hiện giờ thế nào rồi, thêm nữa, hôm nay là ngày mấy…”
Lưu Tương Vân vội vàng cùng Thẩm Tu Lâm đi vào nhà, vừa đi vừa nói rõ những chuyện đã phát sinh trong mấy ngày qua.
Bản thân Thẩm Tu Lâm cũng không nghĩ tới, hắn và Đông Phương Hiển chỉ cảm giác thời gian trôi qua có một chút, thế nhưng thực tế lại đã qua mấy ngày.
Kỳ hạn mười ngày mà Lâm Tôn nói khi trước chỉ còn lại hai ngày mà thôi.
Hiện tại, điều duy nhất mà Đông Phương Hiển và Thẩm Tu Lâm cảm thấy may mắn chính là, trước khi hai người rời đi đã truyền đạt trận pháp cho những dị năng kia.
Trong mấy ngày hai người rời đi, những dị năng giả kia vẫn luôn tập luyện, không hề lơi lỏng. Hiện tại chỉ còn chờ Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển trở về nghiệm thu thành quả.
Đồng thời, trong mấy ngày này đã xảy ra một ít chuyện lớn. Sau khi Lâm Tôn dùng phương pháp tiên đoán để lan truyền tin tức về quái vật, cả thành phố này bắt đầu dần dần hỗn loạn.
Sau đó, có một ít người muốn đi, thế nhưng, những người này lại phát hiện bọn họ không thể ra khỏi thành Song Ưu.
Người trong thành phố lập tức hoảng sợ.
Những người muốn đi khỏi thành Song Ưu liên tục tìm cách đi ra, nhưng luôn bị chặn lại, bị ngăn cản, rồi sau đó vô cớ nổi điên.
Đúng thực là vô cớ nổi điên.
Khi bọn họ muốn đi ra ngoài đã biến thành tình trạng này, sau đó, đội ngũ dị năng giả thủ hạ của Lâm Tôn xuất hiện, giết sạch toàn bộ những người này, hơn nữa còn lấy đi tất cả tinh hạch của bọn họ.
Lòng người lúc này càng bàng hoàng hơn.
Thế nhưng, vẫn luôn có những người muốn ra khỏi thành, người của Lâm Tôn mỗi ngày đều sẽ giết rất nhiều người.
Tình trạng như vậy tiếp diễn mãi cho đến hai ngày trước. Ngày hôm đó, bốn phía thành Song Ưu giống như bị bao phủ trong một tấm màn đen.
Tấm màn đen này ngăn trở không cho người khác ra khỏi, chỉ có thể cho người ta tiến vào. Những người ở bên ngoài lúc này đều phải tiến vào nội thành, hoặc là nói, bị xua đuổi vào nội thành. Bạn đang
Dù bá»n há» không muá»n Äi và o, cÅ©ng bá» má»t sức mạnh vô hình Äiá»u khiá»n bá»n há» Äi vá» hÆ°á»ng ná»i thà nh.
Cuá»i cùng, áp lá»±c từ tấm mà n Äen kia Äá»u táºp trung và o trong ná»i thà nh.
HÆ¡n nữa, loại áp lá»±c nà y cà ng ngà y cà ng ngá»t ngạt, tất cả má»i ngÆ°á»i Äá»u cảm thấy Äược.
Hiá»n giá», cÅ©ng không có ngÆ°á»i muá»n trá»n ra ngoà i nữa, bá»i vì bá»n há» Äá»u hiá»u Äược Äã không có cách nà o chạy ra Äược nữa. Tháºm chÃ, dá» nÄng lÆ°u chuyá»n trong cÆ¡ thá» bá»n há» cÅ©ng không còn thông thuáºn nhÆ° trÆ°á»c nữa.
Hai ngà y qua, hết thảy má»i ngÆ°á»i Äá»u an pháºn.
Những ngÆ°á»i không an pháºn Äá»u chết hết rá»i, chết vì sá»± Äiên cuá»ng của chÃnh mình và dÆ°á»i tay những dá» nÄng giả thủ hạ của Lâm Tôn.
Mà bên phÃa Äoà n xe, trÆ°á»c kia bá»i vì Thẩm Tu Lâm và Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n không rõ tin tức, còn có ngÆ°á»i ngầm là m khó dá» bá»n há», thế nhÆ°ng hiá»n tại, tÃnh mạng của chÃnh mình Äá»u chá»u uy hiếp, cÅ©ng không có ai tá»i là m phiá»n bá»n há» nữa.
Thẩm Tu Lâm và Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n nghe LÆ°u TÆ°Æ¡ng Vân báo cáo chi tiết những viá»c xảy ra trong mấy ngà y nay, sau Äó, Thẩm Tu Lâm gáºt Äầu, còn chÆ°a ká»p nói thì Lâm Tôn Äã tá»i.
Thẩm Tu Lâm chá» Äà nh bảo LÆ°u TÆ°Æ¡ng Vân ra ngoà i trÆ°á»c.
Sau khi LÆ°u TÆ°Æ¡ng Vân rá»i khá»i, Lâm Tôn cÆ°á»i nhÆ° không cÆ°á»i nhìn Thẩm Tu Lâm và Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n âTôi còn tÆ°á»ng rằng hai ngÆ°á»i tìm Äược cách ra khá»i thà nh, bá» má»t Äám thủ hạ lại Äây.â
NgÆ°á»i nà y nói quá thẳng, cÅ©ng coi nhÆ° Ãt Äi mấy phần dá»i trá, khiến ngÆ°á»i nghe cÅ©ng thoải mái.
Thẩm Tu Lâm cÆ°á»i âAnh suy nghÄ© quá nhiá»u rá»i, chúng tôi chá» ra khá»i ná»i thà nh má»t chút⦠Xem nhÆ° là gặp Äược má»t kỳ ngá», mấy ngà y qua không ká»p trá» vá» thôi.â
âKỳ ngá»?â Lâm Tôn nhÃu mà y âHai ngÆ°á»i chắc chứ? Trong thà nh Song Ưu?â
á» thà nh Song Ưu nà y, không có nÆ¡i nà o mà Lâm Tôn chÆ°a thÄm dò qua, những thứ thá»±c sá»± có giá trá», bao gá»m má»t Ãt nÄng lượng thá», Äá»u Äã Äược dá»n sạch.
Còn dÆ° lại, chá» là những thứ Lâm Tôn không nhìn Äược và o mắt.
Nếu là những thứ còn dÆ° lại kia, trong mắt Thẩm Tu Lâm cùng Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n, cÅ©ng không Äến mức có thá» gá»i là kỳ ngá» má»i Äúng?
Lâm Tôn có chút kỳ quái nhìn hai ngÆ°á»i.
Thẩm Tu Lâm không giải thÃch thêm cái gì, Äúng lúc nà y, Thẩm Dáºt Hiên và Thẩm Hình từ bên ngoà i Äi và o.
Ãnh mắt Lâm Tôn dừng tại trên ngÆ°á»i Thẩm Dáºt Hiên âThằng béâ¦â
Thẩm Tu Lâm cÆ°á»i nhạt âMay mắn Äã hấp thu không Ãt nÄng lượng, Äứa nhá» nà y tinh thần lá»±c rất Äặc thù, nên má»i biến thà nh nhÆ° váºy.â
Lâm Tôn âm thầm hÃt và o má»t hÆ¡i, ánh mắt di chuyá»n trên ngÆ°á»i Thẩm Dáºt Hiên.
Mấy giây sau, Lâm Tôn cÆ°á»i âNhÆ° váºy xem ra, phÃa chúng ta cÅ©ng coi nhÆ° có không Ãt may mắn, hi vá»ng có thá» Äá»i phó vá»i quái váºt kia.â
Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n lúc nà y rá»t cuá»c cÅ©ng lạnh lùng má» miá»ng âÄúng là có thu hoạch. Äại tráºn Äã có tráºn hình. Tinh hạch thì sao? Chuẩn bá» xong chÆ°a?â
âChuẩn bá» xong rá»i.â Lâm Tôn láºp tức nói âTôi Äã thu lại 80% tinh hạch của toà n thà nh.â
Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n gáºt Äầu, nghiêm túc nói âCó lẽ còn chÆ°a Äủ. Nếu tinh hạch không Äủ, Lâm Tôn, nÄng lượng thá» của ngÆ°Æ¡i cÅ©ng phải lấy ra.â
Lâm Tôn cắn rÄng, gáºt Äầu âÄÆ°Æ¡ng nhiên.â
Nếu nhÆ° mạng cÅ©ng mất, còn cần nÄng lượng thá» là m cái gì.
Sau Äó, Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n và Thẩm Tu Lâm thÆ°Æ¡ng lượng kế hoạch vá»i Lâm Tôn má»t lần, rá»i Lâm Tôn rá»i khá»i.
Khi Lâm Tôn Äi ra ngoà i, anh ta bay thẳng tá»i giữa không trung, dùng tinh thần lá»±c trải khắp toà n thà nh, nói âTa biết trong lòng má»i ngÆ°á»i Äá»u rất sợ hãi, thế nhÆ°ng hiá»n tại Äã có cách giải quyết. Lúc trÆ°á»c lấy Äi nhiá»u tinh hạch nhÆ° váºy là Äá» bá» trà tráºn pháp.â
Giá»ng nói chất phác mạnh mẽ, tiếng của Lâm Tôn vang lên bên tai má»i ngÆ°á»i.
Chá» là , loại âm thanh chất phác kia lại có chút không phù hợp vá»i vẻ bá» ngoà i xinh Äẹp yêu má» quá mức của Lâm Tôn.
âSá» tinh hạch kia dùng Äá» bá» trà tráºn pháp. Äông PhÆ°Æ¡ng tiên sinh rất thông hiá»u tráºn pháp, váºy nên, sau nà y Äá»u phải nghe theo má»nh lá»nh của Äông PhÆ°Æ¡ng tiên sinh. Ta Lâm Tôn nói rõ vá»i má»i ngÆ°á»i, mất lòng trÆ°á»c Äược lòng sau, những ngÆ°á»i Äang lo sợ vá» cái chết trÆ°á»c mắt, ta nhất Äá»nh sẽ che chá» má»i ngÆ°á»i. Thế nhÆ°ng, nếu nhÆ° có kẻ nà o dám ngÄn cản, những ngÆ°á»i Äã chết mấy ngà y qua, chÃnh là kết cục của những kẻ Äó. Äã hiá»u chÆ°a?â
Äã hiá»u chÆ°a?
Những chữ cuá»i cùng vang vá»ng trong Äầu má»i ngÆ°á»i, vẻ mặt của tất cả má»i ngÆ°á»i Äá»u nghiêm túc âVâng!â
Sau Äó, Lâm Tôn Äá» cho má»i ngÆ°á»i táºp trung lại.
Má»i ngÆ°á»i cách nhau chá» má»t chút không gian, thế nhÆ°ng cÅ©ng chá» Äủ Äá» ngá»i xuá»ng, không thá» nằm.
Tất cả má»i ngÆ°á»i táºp trung lại má»t chá», vì là sá» lượng ngÆ°á»i dân của cả má»t thà nh phá», nên nhìn lÃt nha lÃt nhÃt.
Má»t sá» Ãt nhà lầu á» giữa cÅ©ng bá» thá» há» dá» nÄng giả phá sáºp. Cả má»t nÆ¡i lá»n nhÆ° váºy, tất cả Äá»u là ngÆ°á»i.
Thẩm Tu Lâm và Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n cùng nhau xuất hiá»n á» phÃa trên cÄn cứ, bá» trà tráºn pháp.
Sau Äó, từng chá»ng từng chá»ng tinh hạch bá» Äặt và o các phÆ°Æ¡ng vá» khác nhau, cứ nhÆ° váºy dùng mất hai giá» Äá»ng há».
Sau hai giá», tráºn pháp cỡ lá»n má»i coi nhÆ° bá» trà thà nh công.
Thế nhÆ°ng, Thẩm Tu Lâm và Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n cÅ©ng không dừng lại, Äây chá» là tráºn pháp của kế hoạch trÆ°á»c Äó, còn lúc nà y, hai ngÆ°á»i Äã có Äược thứ rất tá»t Äá» tÄng cÆ°á»ng phòng ngá»±.
Vì váºy, hai ngÆ°á»i nhìn nhau, rá»i cùng lấy loại váºt chất thu Äược lúc trÆ°á»c ra tÄng thêm và o trên tráºn pháp.
Thế nhÆ°ng, bá»i vì diá»n tÃch tráºn pháp quá lá»n, cÅ©ng chá» có thá» thêm và o á» má»t sá» Äiá»m mấu chá»t.
Dù là nhÆ° váºy, lá»±c phòng ngá»± của tráºn pháp cÅ©ng Äược tÄng lên và i cấp Äá».
Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n và Thẩm Tu Lâm nhìn nhau, rất hà i lòng vá» Äiá»u nà y.
Bá» trà xong tráºn pháp, trên mặt của hai ngÆ°á»i cÅ©ng Äá»u là má» hôiâ¦
Từ giữa không trung nhảy xuá»ng, Thẩm Tu Lâm cùng Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n tìm Lâm Tôn tá»i, Äá» cho anh ta sắp xếp 200 ngÆ°á»i á» trong tráºn pháp, thay phiên Äá»i tinh hạch và duy trì váºn hà nh tráºn pháp Äá» công kÃch.
Khi tráºn pháp tiến hà nh công kÃch, Äá» Ngô Tranh á» vá» trà âÄiá»m trung chuyá»nâ, là có thá» liên tục duy trì nÄng lượng chuyá»n dá»i tá»i bên ngoà i Äá» công kÃch.
NhÆ° váºy, Ngô Tranh thá»±c sá»± có Äất dụng võ.
Phải biết, nếu nhÆ° không có Ngô Tranh, nhÆ° váºy, những ngÆ°á»i trong tráºn pháp kia Äá»u chá» có thá» Äứng nhìn, không có cách nà o há» trợ Äược.
Hiá»n tại, có Ngô Tranh, những ngÆ°á»i kia có thá» từng nhóm má»t thay phiên nhau há» trợ.
Có lẽ, Äến cuá»i cùng, khả nÄng sẽ là Ngô Tranh ra sức nhiá»u nhất. Bá»i vì mấy ngÆ°á»i Thẩm Tu Lâm cÅ©ng sẽ có lúc tiêu hao hết sạch tinh thần lá»±c, thế nhÆ°ng Ngô Tranh có nhiá»u ngÆ°á»i nhÆ° váºy duy trì, sẽ chá»ng Äỡ Äược lâu hÆ¡n.
Äiá»u Äáng tiếc duy nhất là , tinh thần lá»±c không nhiá»u. Những ngÆ°á»i trong tráºn pháp có thá» truyá»n tinh thần lá»±c Äi rất Ãt, chá» có thá» dùng dá» nÄng.
Nếu là dá» nÄng, Ngô Tranh phải thêm má»t bÆ°á»c chuyá»n hoá dá» nÄng thà nh tinh thần lá»±c, nhÆ° váºy má»i có thá» phát huy Äược tác dụngâ¦
Dù là m thế sẽ phiá»n toái má»t chút, thế nhÆ°ng may mắn là bÆ°á»c chuyá»n hoá nà y cÅ©ng không cần tiêu hao quá nhiá»u tinh thần lá»±c, nếu không thì Äây cÅ©ng là má»t rắc rá»i lá»n.
Hiá»n tại Thẩm Tu Lâm và Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n còn chÆ°a tá»i gặp Ngô Tranh, vì váºy, sau khi giao cho Lâm Tôn những công viá»c chuẩn bá» cần thiết còn lại, hai ngÆ°á»i Äi tìm Ngô Tranh.
Những ngà y gần Äây, Ngô Tranh ngoại trừ viá»c cùng những dá» nÄng giả kia há»c tráºn pháp, ghi nhá» vá» trà của bá»n há», thì thá»i gian còn lại Äá»u dùng Äá» táºp trung tu luyá»n.
Thế nhưng, năng lực học tập của hắn rất mạnh, hơn nữa, tinh thần lực của hắn lại có chút tương đồng dung hợp với Đông Phương Hiển.
Vì vậy, không bao lâu, Thẩm Tu Lâm đã nắm được phương pháp.
Đương nhiên, về mặt tốc độ, Thẩm Tu Lâm vẫn chậm hơn Đông Phương Hiển một chút.
Đối với hiểu biết về tinh thần lực, Thẩm Tu Lâm so với một người tu luyện từ nhỏ như Đông Phương Hiển, vẫn luôn kém hơn.
Lúc này, Thẩm Hình vốn đang đứng bên cạnh đứa nhỏ, lại xảy ra một chút thay đổi nho nhỏ.
Đúng vậy, đúng là có thay đổi, ánh mắt của Thẩm Hình bỗng dưng trở nên thâm trầm hơn một chút.
Ánh mắt của Thẩm Hình không còn mơ hồ nữa, mà đã trở nên sâu sắc hơn rất nhiều, nếu như để so sánh tới một mức độ nhất định, chính là giống với người trong quá khứ kia.
Nhưng cũng may là loại ánh mắt này cũng không kéo dài quá lâu.
Rất nhanh, hai mắt của Thẩm Hình quay trở về trong suốt như bình thường.
Sau đó không lâu, Thẩm Hình lại tiếp tục chăm chú quan sát đứa nhỏ, ánh mắt vô cùng dịu dàng.
Cứ như vậy, nơi này trở nên vô cùng yên tĩnh.
Đứa nhỏ giống như được bảo vệ trong vách ngăn kia để hấp thu thực lực.
Mà Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển thì lại đang tiếp tục hoàn thành vấn đề của trận pháp…
Thời gian trôi qua từng chút một, Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển đã không nhớ rõ mình tiêu phí bao nhiêu thời gian cho trận pháp này.
Bọn họ cũng biết, nếu như không ra ngoài, rất có thể quái vật kia đã chạy ra rồi.
Thế nhưng, dù hai người có nóng ruột tới đâu thì cũng không có cách nào, cho nên, cũng chỉ có thể cứ tiêu tốn thời gian như thế.
Cũng không biết rốt cuộc đã trôi qua bao lâu, Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển chỉ cảm thấy thời gian lúc này đều đảo lộn hết cả, cuối cùng, bên phía Thẩm Dật Hiển truyền tới một tiếng “Ầm ầm”.
Sau đó, giống như ở trong sa mạc, Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển rõ ràng cảm thấy đất dưới chân lún dần xuống.
Thế nhưng, cảm giác này lại chỉ là ảo giác mà thôi, bởi vì nơi bọn họ đứng vẫn là ở dưới đất.
Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển quan sát đất dưới chân, sau đó tinh thần lực bao quanh hai chân, như vậy sẽ bảo đảm không bị ngã.
Cảm giác như cả lòng đất đều đảo lộn truyền đến, ngay sau đó, Thẩm Dật Hiên thét lên một tiếng, oành một chưởng đánh nát vách ngăn bao quanh.
Sau đó, Thẩm Dật Hiên xuất hiện trước mặt Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển.
Một sợi tơ màu bạc quấn quanh cánh tay của Đông Phương Hiển và Thẩm Tu Lâm, mặt khác, Thẩm Dật Hiên đi qua nắm lấy cánh tay Thẩm Hình, mọi người cùng nhau trồi lên trên.
Bọn họ mượn lực hướng về phía trước.
Vì vậy, không lâu sau, bọn họ đã lên tới trên mặt đất.
Sau khi tới trên mặt đất, bọn họ cảm giác được bên dưới có lở đất, nhưng trên mặt đất vẫn không có hiện tượng nào.
Lúc này, cảm giác bị đè nén khi trước không những không biến mất, mà còn mạnh hơn rất nhiều.
Thế nhưng, khí tức mãnh liệt như vậy cũng không phải truyền từ bên dưới lòng đất, mà là… tới từ nội thành.
Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển liếc nhìn nhau, đều hiểu được đã có chuyện không hay xảy ra, vì vậy, hai người vội vàng chạy về hướng nội thành.
Hiện tại bọn họ cùng Lâm Tôn đã đứng chung một con thuyền, một bên gặp nguy, bên kia ắt không thể yên lành.
Hai người tăng hết tốc lực gấp rút lên đường.
Không bao lâu, hai người về tới nội thành, chỉ thấy khoảng không ở nội thành lúc này đã dày đặc mây đen.
Phía bên dưới mọi người đều đang bàng hoàng, thế nhưng, lại không có chút hỗn loạn nào.
Nhìn số lượng người rất khổng lồ bên kia, thế nhưng, Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển vẫn nhạy cảm phát hiện được… giống như thiếu đi cái gì đó.
Hai người nhìn nhau, sau đó quay trở lại nhà.
Đám người Lưu Tương Vân đều đang ở bên ngoài, chăm chú nhìn lên bầu trời.
Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiện xuất hiện khiến cho hai mắt của đám người đều sáng lên.
“Thẩm thiếu, Đông Phương tiên sinh, hai người đã trở lại.”
Những ngày gần đây, mấy người có cấp bậc cao nhất đều đi khỏi, đi tìm thì không tìm được, liên lạc cũng không xong, Lưu Tương Vân đã sắp điên mất rồi.
Nếu như Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển không về, Lưu Tương Vân cũng không biết nên làm thế nào bây giờ.
Lâm Tôn không biết đã tới qua bao nhiêu lần, thậm chí còn nghi ngờ Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển tìm được phương pháp nào đó, rồi len lén dẫn người đi.
Nếu như không phải mấy người Lưu Tương Vân rất hiểu cách làm người của Thẩm Tu Lâm, chỉ sợ cũng đã nghĩ như thế.
Thành phố này trở nên vô cùng quỷ dị, mọi người đều biết được sự tồn tại của quái vật.
Mấy người Lưu Tương Vân hiểu tính tình của Thẩm Tu Lâm, vậy nên khi Lâm Tôn nghi ngờ hai người, bọn họ suýt chút nữa đã ra tay với đối phương.
Chỉ tiếc là, cả đoàn xe gộp lại cũng không phải đối thủ của người ta.
Tuyết Lang lúc đó có cấp bậc mạnh nhất trong tất cả bọn họ, thế nhưng, Tuyết Lang cũng không phải đối thủ của Lâm Tôn.
Hiện tại, Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển trở về, Lưu Tương Vân thực sự phải thở phào một cái.
“Tình huống hiện giờ thế nào rồi, thêm nữa, hôm nay là ngày mấy…”
Lưu Tương Vân vội vàng cùng Thẩm Tu Lâm đi vào nhà, vừa đi vừa nói rõ những chuyện đã phát sinh trong mấy ngày qua.
Bản thân Thẩm Tu Lâm cũng không nghĩ tới, hắn và Đông Phương Hiển chỉ cảm giác thời gian trôi qua có một chút, thế nhưng thực tế lại đã qua mấy ngày.
Kỳ hạn mười ngày mà Lâm Tôn nói khi trước chỉ còn lại hai ngày mà thôi.
Hiện tại, điều duy nhất mà Đông Phương Hiển và Thẩm Tu Lâm cảm thấy may mắn chính là, trước khi hai người rời đi đã truyền đạt trận pháp cho những dị năng kia.
Trong mấy ngày hai người rời đi, những dị năng giả kia vẫn luôn tập luyện, không hề lơi lỏng. Hiện tại chỉ còn chờ Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển trở về nghiệm thu thành quả.
Đồng thời, trong mấy ngày này đã xảy ra một ít chuyện lớn. Sau khi Lâm Tôn dùng phương pháp tiên đoán để lan truyền tin tức về quái vật, cả thành phố này bắt đầu dần dần hỗn loạn.
Sau đó, có một ít người muốn đi, thế nhưng, những người này lại phát hiện bọn họ không thể ra khỏi thành Song Ưu.
Người trong thành phố lập tức hoảng sợ.
Những người muốn đi khỏi thành Song Ưu liên tục tìm cách đi ra, nhưng luôn bị chặn lại, bị ngăn cản, rồi sau đó vô cớ nổi điên.
Đúng thực là vô cớ nổi điên.
Khi bọn họ muốn đi ra ngoài đã biến thành tình trạng này, sau đó, đội ngũ dị năng giả thủ hạ của Lâm Tôn xuất hiện, giết sạch toàn bộ những người này, hơn nữa còn lấy đi tất cả tinh hạch của bọn họ.
Lòng người lúc này càng bàng hoàng hơn.
Thế nhưng, vẫn luôn có những người muốn ra khỏi thành, người của Lâm Tôn mỗi ngày đều sẽ giết rất nhiều người.
Tình trạng như vậy tiếp diễn mãi cho đến hai ngày trước. Ngày hôm đó, bốn phía thành Song Ưu giống như bị bao phủ trong một tấm màn đen.
Tấm màn đen này ngăn trở không cho người khác ra khỏi, chỉ có thể cho người ta tiến vào. Những người ở bên ngoài lúc này đều phải tiến vào nội thành, hoặc là nói, bị xua đuổi vào nội thành. Bạn đang
Dù bá»n há» không muá»n Äi và o, cÅ©ng bá» má»t sức mạnh vô hình Äiá»u khiá»n bá»n há» Äi vá» hÆ°á»ng ná»i thà nh.
Cuá»i cùng, áp lá»±c từ tấm mà n Äen kia Äá»u táºp trung và o trong ná»i thà nh.
HÆ¡n nữa, loại áp lá»±c nà y cà ng ngà y cà ng ngá»t ngạt, tất cả má»i ngÆ°á»i Äá»u cảm thấy Äược.
Hiá»n giá», cÅ©ng không có ngÆ°á»i muá»n trá»n ra ngoà i nữa, bá»i vì bá»n há» Äá»u hiá»u Äược Äã không có cách nà o chạy ra Äược nữa. Tháºm chÃ, dá» nÄng lÆ°u chuyá»n trong cÆ¡ thá» bá»n há» cÅ©ng không còn thông thuáºn nhÆ° trÆ°á»c nữa.
Hai ngà y qua, hết thảy má»i ngÆ°á»i Äá»u an pháºn.
Những ngÆ°á»i không an pháºn Äá»u chết hết rá»i, chết vì sá»± Äiên cuá»ng của chÃnh mình và dÆ°á»i tay những dá» nÄng giả thủ hạ của Lâm Tôn.
Mà bên phÃa Äoà n xe, trÆ°á»c kia bá»i vì Thẩm Tu Lâm và Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n không rõ tin tức, còn có ngÆ°á»i ngầm là m khó dá» bá»n há», thế nhÆ°ng hiá»n tại, tÃnh mạng của chÃnh mình Äá»u chá»u uy hiếp, cÅ©ng không có ai tá»i là m phiá»n bá»n há» nữa.
Thẩm Tu Lâm và Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n nghe LÆ°u TÆ°Æ¡ng Vân báo cáo chi tiết những viá»c xảy ra trong mấy ngà y nay, sau Äó, Thẩm Tu Lâm gáºt Äầu, còn chÆ°a ká»p nói thì Lâm Tôn Äã tá»i.
Thẩm Tu Lâm chá» Äà nh bảo LÆ°u TÆ°Æ¡ng Vân ra ngoà i trÆ°á»c.
Sau khi LÆ°u TÆ°Æ¡ng Vân rá»i khá»i, Lâm Tôn cÆ°á»i nhÆ° không cÆ°á»i nhìn Thẩm Tu Lâm và Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n âTôi còn tÆ°á»ng rằng hai ngÆ°á»i tìm Äược cách ra khá»i thà nh, bá» má»t Äám thủ hạ lại Äây.â
NgÆ°á»i nà y nói quá thẳng, cÅ©ng coi nhÆ° Ãt Äi mấy phần dá»i trá, khiến ngÆ°á»i nghe cÅ©ng thoải mái.
Thẩm Tu Lâm cÆ°á»i âAnh suy nghÄ© quá nhiá»u rá»i, chúng tôi chá» ra khá»i ná»i thà nh má»t chút⦠Xem nhÆ° là gặp Äược má»t kỳ ngá», mấy ngà y qua không ká»p trá» vá» thôi.â
âKỳ ngá»?â Lâm Tôn nhÃu mà y âHai ngÆ°á»i chắc chứ? Trong thà nh Song Ưu?â
á» thà nh Song Ưu nà y, không có nÆ¡i nà o mà Lâm Tôn chÆ°a thÄm dò qua, những thứ thá»±c sá»± có giá trá», bao gá»m má»t Ãt nÄng lượng thá», Äá»u Äã Äược dá»n sạch.
Còn dÆ° lại, chá» là những thứ Lâm Tôn không nhìn Äược và o mắt.
Nếu là những thứ còn dÆ° lại kia, trong mắt Thẩm Tu Lâm cùng Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n, cÅ©ng không Äến mức có thá» gá»i là kỳ ngá» má»i Äúng?
Lâm Tôn có chút kỳ quái nhìn hai ngÆ°á»i.
Thẩm Tu Lâm không giải thÃch thêm cái gì, Äúng lúc nà y, Thẩm Dáºt Hiên và Thẩm Hình từ bên ngoà i Äi và o.
Ãnh mắt Lâm Tôn dừng tại trên ngÆ°á»i Thẩm Dáºt Hiên âThằng béâ¦â
Thẩm Tu Lâm cÆ°á»i nhạt âMay mắn Äã hấp thu không Ãt nÄng lượng, Äứa nhá» nà y tinh thần lá»±c rất Äặc thù, nên má»i biến thà nh nhÆ° váºy.â
Lâm Tôn âm thầm hÃt và o má»t hÆ¡i, ánh mắt di chuyá»n trên ngÆ°á»i Thẩm Dáºt Hiên.
Mấy giây sau, Lâm Tôn cÆ°á»i âNhÆ° váºy xem ra, phÃa chúng ta cÅ©ng coi nhÆ° có không Ãt may mắn, hi vá»ng có thá» Äá»i phó vá»i quái váºt kia.â
Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n lúc nà y rá»t cuá»c cÅ©ng lạnh lùng má» miá»ng âÄúng là có thu hoạch. Äại tráºn Äã có tráºn hình. Tinh hạch thì sao? Chuẩn bá» xong chÆ°a?â
âChuẩn bá» xong rá»i.â Lâm Tôn láºp tức nói âTôi Äã thu lại 80% tinh hạch của toà n thà nh.â
Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n gáºt Äầu, nghiêm túc nói âCó lẽ còn chÆ°a Äủ. Nếu tinh hạch không Äủ, Lâm Tôn, nÄng lượng thá» của ngÆ°Æ¡i cÅ©ng phải lấy ra.â
Lâm Tôn cắn rÄng, gáºt Äầu âÄÆ°Æ¡ng nhiên.â
Nếu nhÆ° mạng cÅ©ng mất, còn cần nÄng lượng thá» là m cái gì.
Sau Äó, Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n và Thẩm Tu Lâm thÆ°Æ¡ng lượng kế hoạch vá»i Lâm Tôn má»t lần, rá»i Lâm Tôn rá»i khá»i.
Khi Lâm Tôn Äi ra ngoà i, anh ta bay thẳng tá»i giữa không trung, dùng tinh thần lá»±c trải khắp toà n thà nh, nói âTa biết trong lòng má»i ngÆ°á»i Äá»u rất sợ hãi, thế nhÆ°ng hiá»n tại Äã có cách giải quyết. Lúc trÆ°á»c lấy Äi nhiá»u tinh hạch nhÆ° váºy là Äá» bá» trà tráºn pháp.â
Giá»ng nói chất phác mạnh mẽ, tiếng của Lâm Tôn vang lên bên tai má»i ngÆ°á»i.
Chá» là , loại âm thanh chất phác kia lại có chút không phù hợp vá»i vẻ bá» ngoà i xinh Äẹp yêu má» quá mức của Lâm Tôn.
âSá» tinh hạch kia dùng Äá» bá» trà tráºn pháp. Äông PhÆ°Æ¡ng tiên sinh rất thông hiá»u tráºn pháp, váºy nên, sau nà y Äá»u phải nghe theo má»nh lá»nh của Äông PhÆ°Æ¡ng tiên sinh. Ta Lâm Tôn nói rõ vá»i má»i ngÆ°á»i, mất lòng trÆ°á»c Äược lòng sau, những ngÆ°á»i Äang lo sợ vá» cái chết trÆ°á»c mắt, ta nhất Äá»nh sẽ che chá» má»i ngÆ°á»i. Thế nhÆ°ng, nếu nhÆ° có kẻ nà o dám ngÄn cản, những ngÆ°á»i Äã chết mấy ngà y qua, chÃnh là kết cục của những kẻ Äó. Äã hiá»u chÆ°a?â
Äã hiá»u chÆ°a?
Những chữ cuá»i cùng vang vá»ng trong Äầu má»i ngÆ°á»i, vẻ mặt của tất cả má»i ngÆ°á»i Äá»u nghiêm túc âVâng!â
Sau Äó, Lâm Tôn Äá» cho má»i ngÆ°á»i táºp trung lại.
Má»i ngÆ°á»i cách nhau chá» má»t chút không gian, thế nhÆ°ng cÅ©ng chá» Äủ Äá» ngá»i xuá»ng, không thá» nằm.
Tất cả má»i ngÆ°á»i táºp trung lại má»t chá», vì là sá» lượng ngÆ°á»i dân của cả má»t thà nh phá», nên nhìn lÃt nha lÃt nhÃt.
Má»t sá» Ãt nhà lầu á» giữa cÅ©ng bá» thá» há» dá» nÄng giả phá sáºp. Cả má»t nÆ¡i lá»n nhÆ° váºy, tất cả Äá»u là ngÆ°á»i.
Thẩm Tu Lâm và Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n cùng nhau xuất hiá»n á» phÃa trên cÄn cứ, bá» trà tráºn pháp.
Sau Äó, từng chá»ng từng chá»ng tinh hạch bá» Äặt và o các phÆ°Æ¡ng vá» khác nhau, cứ nhÆ° váºy dùng mất hai giá» Äá»ng há».
Sau hai giá», tráºn pháp cỡ lá»n má»i coi nhÆ° bá» trà thà nh công.
Thế nhÆ°ng, Thẩm Tu Lâm và Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n cÅ©ng không dừng lại, Äây chá» là tráºn pháp của kế hoạch trÆ°á»c Äó, còn lúc nà y, hai ngÆ°á»i Äã có Äược thứ rất tá»t Äá» tÄng cÆ°á»ng phòng ngá»±.
Vì váºy, hai ngÆ°á»i nhìn nhau, rá»i cùng lấy loại váºt chất thu Äược lúc trÆ°á»c ra tÄng thêm và o trên tráºn pháp.
Thế nhÆ°ng, bá»i vì diá»n tÃch tráºn pháp quá lá»n, cÅ©ng chá» có thá» thêm và o á» má»t sá» Äiá»m mấu chá»t.
Dù là nhÆ° váºy, lá»±c phòng ngá»± của tráºn pháp cÅ©ng Äược tÄng lên và i cấp Äá».
Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n và Thẩm Tu Lâm nhìn nhau, rất hà i lòng vá» Äiá»u nà y.
Bá» trà xong tráºn pháp, trên mặt của hai ngÆ°á»i cÅ©ng Äá»u là má» hôiâ¦
Từ giữa không trung nhảy xuá»ng, Thẩm Tu Lâm cùng Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n tìm Lâm Tôn tá»i, Äá» cho anh ta sắp xếp 200 ngÆ°á»i á» trong tráºn pháp, thay phiên Äá»i tinh hạch và duy trì váºn hà nh tráºn pháp Äá» công kÃch.
Khi tráºn pháp tiến hà nh công kÃch, Äá» Ngô Tranh á» vá» trà âÄiá»m trung chuyá»nâ, là có thá» liên tục duy trì nÄng lượng chuyá»n dá»i tá»i bên ngoà i Äá» công kÃch.
NhÆ° váºy, Ngô Tranh thá»±c sá»± có Äất dụng võ.
Phải biết, nếu nhÆ° không có Ngô Tranh, nhÆ° váºy, những ngÆ°á»i trong tráºn pháp kia Äá»u chá» có thá» Äứng nhìn, không có cách nà o há» trợ Äược.
Hiá»n tại, có Ngô Tranh, những ngÆ°á»i kia có thá» từng nhóm má»t thay phiên nhau há» trợ.
Có lẽ, Äến cuá»i cùng, khả nÄng sẽ là Ngô Tranh ra sức nhiá»u nhất. Bá»i vì mấy ngÆ°á»i Thẩm Tu Lâm cÅ©ng sẽ có lúc tiêu hao hết sạch tinh thần lá»±c, thế nhÆ°ng Ngô Tranh có nhiá»u ngÆ°á»i nhÆ° váºy duy trì, sẽ chá»ng Äỡ Äược lâu hÆ¡n.
Äiá»u Äáng tiếc duy nhất là , tinh thần lá»±c không nhiá»u. Những ngÆ°á»i trong tráºn pháp có thá» truyá»n tinh thần lá»±c Äi rất Ãt, chá» có thá» dùng dá» nÄng.
Nếu là dá» nÄng, Ngô Tranh phải thêm má»t bÆ°á»c chuyá»n hoá dá» nÄng thà nh tinh thần lá»±c, nhÆ° váºy má»i có thá» phát huy Äược tác dụngâ¦
Dù là m thế sẽ phiá»n toái má»t chút, thế nhÆ°ng may mắn là bÆ°á»c chuyá»n hoá nà y cÅ©ng không cần tiêu hao quá nhiá»u tinh thần lá»±c, nếu không thì Äây cÅ©ng là má»t rắc rá»i lá»n.
Hiá»n tại Thẩm Tu Lâm và Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n còn chÆ°a tá»i gặp Ngô Tranh, vì váºy, sau khi giao cho Lâm Tôn những công viá»c chuẩn bá» cần thiết còn lại, hai ngÆ°á»i Äi tìm Ngô Tranh.
Những ngà y gần Äây, Ngô Tranh ngoại trừ viá»c cùng những dá» nÄng giả kia há»c tráºn pháp, ghi nhá» vá» trà của bá»n há», thì thá»i gian còn lại Äá»u dùng Äá» táºp trung tu luyá»n.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.